Edt: Mítt
~~~~~~~
Động tác Tô Duệ thật sự là quá nhanh, nhanh đến làm Tô Mạn và Trì Tuyết Diên cũng không kịp phản ứng ——
“Đinh!”
Nháy mắt nghìn cân treo sợi tóc, Liễu Huyền rút ra một đoản nhận tùy thân chặn công kích của Tô Duệ, hai nam nhân ở giữa không trung kịch liệt giao phong, mà Tô Vãn một bên chỉ là nhìn Tô Mạn khinh thường cười lạnh.
“Bệ hạ, thân thủ của Liễu tướng thật là tốt, xem ra thân thủ của hắn hẳn là so với Trì tướng chỉ cao hơn chứ không thấp? Trách không được có thể bồi dưỡng ra nhiều sát thủ võ công cao cường như vậy!”
Nói xong, Tô Vãn cười lạnh vỗ tay hai cái, huynh muội Lục Trường Ca và Lục Vũ Tình lập tức đẩy ra đám người đi đến, trong tay hai người đều nắm một cây huyền thiết xiềng xích, xiềng xích khóa lại ba hắc y nhân quần áo tả tơi.
“Bệ hạ, ngươi nhận ra bọn họ không?”
“Đây là……”
Tô Mạn nhìn thấy một hắc y nhân trong đó, sắc mặt lập tức âm ngoan lên, nàng nhớ rõ người này, chính người này đã giết chết Lãnh Dạ!
Nhìn thấy Tô Mạn đã nhận ra bọn họ, Tô Vãn đột nhiên cao giọng mở miệng nói.
“Bổn cung đã từng ở chỗ này lập lời thế với kiếm, phải vì các huynh đệ và bá tánh uổng mạng lúc trước báo thù! Mấy ngày này Lục Trường Ca vẫn luôn giúp bổn cung điều tra nhóm người này, hiện giờ rốt cuộc đã có manh mối, bệ hạ! Loạn thần tặc tử vẫn có, hơn nữa, ở ngay chỗ này!".
Nói xong, Tô Vãn ngưng mắt, ánh mắt hội tụ ở trên người Liễu Huyền.
Lúc này khóe miệng Liễu Huyền còn mang theo máu tươi, cả người đã bị Tô Duệ dùng kiếm phong bức trụ, không thể động đậy.
“Liễu tướng, ngươi hai lần ám sát, quỷ kế hãm hại lẫn nhau chơi đến tuyệt vời như thế! Ngươi và Liễu Lạc thật đúng là huynh đệ ruột thịt cùng nhau ra trận mà!”
Tô Vãn cười tủm tỉm nhìn Liễu Huyền, đáy mắt lại tràn đầy thần sắc lạnh băng.
“Liễu tướng?”
Trì Tuyết Diên một bên cũng không thể tin tưởng nhìn Liễu Huyền, ngay sau đó nàng lại khẩn trương liếc mắt nhìn Tô Mạn một cái.
“Bệ hạ, chuyện này……”
“Liễu Huyền! Liễu Lạc!”
Tô Mạn nghiến chặt hàm răng, lúc này thân thủ của Liễu Huyền còn có thái độ của hắn đã chứng minh lời Tô Vãn nói.
Lúc này Tô Mạn thật ra cũng từ trong kích động ban đầu phục hồi tinh thần lại ——
Lúc trước người ám sát Tô Vãn cùng với người ám sát mình thật là cùng một phe, mình lúc ấy bị người che mắt còn tưởng rằng đây là khổ nhục kế Tô Vãn tự biên tự diễn, không suy nghĩ kĩ lời nói của huynh đệ Liễu gia.
“Liễu Huyền, ngươi còn cái gì muốn nói không?”
Tô Mạn nhìn Liễu Huyền, lúc này tâm nàng đều đang chảy máu, không phải bởi vì Liễu Huyền phản loạn mà là bởi vì Liễu Lạc.
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
Liễu Lạc là nam nhân nàng tin tưởng nhất, hiện tại đến Liễu Lạc cũng phản bội mình sao?
Như vậy, trên thế giới này, còn có ai đáng giá để nàng tin tưởng đây?
“Ha, ha ha.”
Liễu Huyền đột nhiên phá lên cười: “Bệ hạ, ta không phải bại bởi ngươi, ta là bại bởi trưởng công chúa!”
Nói xong, Liễu Huyền đột nhiên đem ánh mắt chuyển tới trên mặt Tô Vãn.
“Trưởng công chúa, ta vẫn luôn cảm thấy mình xem thường ngươi, hiện tại xem ra thật là như vậy, nhưng…… Ngươi thật sự cho rằng…… Ngươi thắng sao?”
Khi nói chuyện, trước người Liễu Huyền đột nhiên bốc lên một trận khói đặc làm sặc người.
“Khụ khụ!”
Trước mắt mọi người đều bị khói đặc che tầm mắt, chờ khói đặc tan đi, thân ảnh Liễu Huyền đã biến mất không thấy, mà lúc này trong đám người từ bốn phương tám hướng đột nhiên lao tới một đám sát thủ hắc y.
Những sát thủ đó xếp thành đội hình quỷ dị vây quanh hắc giáp quân cùng người của phủ trưởng công chúa trên đường.
“Giết!"
Theo một tiếng ra lệnh, những sát thủ đó tất cả đều vọt lại, bộ pháp quỷ dị, giết người như ma.
“Là trận pháp!"
Trì Tuyết Diên lập tức kêu sợ hãi, thì ra Liễu Huyền đã sớm ở bên ngoài phủ công chúa bày ra thiên la địa võng!
Tâm cơ sâu, thủ đoạn đanh đá chua ngoa, thì ra đây mới là Liễu Huyền chân chính sao?
Mắt thấy Ngự lâm quân cùng những sát thủ đó hỗn chiến với nhau, Tô Duệ tay cầm trường kiếm, đánh một cái thủ thế, người của phủ công chúa lập tức tất cả đều gom lại vây chung quanh hắn cùng Tô Vãn.
“Thái úy đại nhân, chúng ta cần ra tay không?”
Lúc này Lục Trường Ca cũng đứng ở phía sau Tô Duệ nóng lòng muốn thử.
“Không cần các ngươi.”
Tô Duệ mỉm cười tiến lên một bước, dùng trường kiếm của mình ở giữa không trung xắn một cái hoa kiếm.
“Trưởng công chúa, hôm nay đại hôn của chúng ta, Phong Vô Trần ta hôm nay liền tặng cho nàng một lễ vật nho nhỏ biểu hiện tâm ý!”
Khi nói chuyện, thân ảnh Tô Duệ đã giống như gió nhảy vào trong vòng chiến, nơi hắn đi đến, tức khắc có người vô thanh vô tức ngã xuống, một người, hai người, ba người……
Cho dù là hắc y thích khách cũng được, Ngự lâm quân hắc giáp cũng được, công kích đều như nhau nháy mắt thổi quét toàn bộ vòng chiến…
Sau một lát, trên chiến trường, trừ bỏ Tô Duệ thì không còn những người khác.
Một chồng lại một chồng thi thể, bị kiếm phong của hắn trực tiếp dọn sang hai bên con đường, tất cả mọi người đã chết, trận pháp kia tự nhiên cũng biến mất.
Lúc này lọt vào trong mắt mọi người chính là một màu đỏ, máu tươi trở thành thảm đỏ, từ dưới chân Tô Duệ kéo dài, kéo dài đến cửa lớn phủ công chúa. (vợ chồng Tô thị lại show ân ái mọi người ạ.. Haizzda)
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
Tô Duệ còn mặc hỉ bào đại hôn đột nhiên tay cầm trường kiếm quỳ một gối xuống đất.
“Tô Vãn, lấy bản lĩnh của ta, bảo vệ nàng cả đời bình an. Nàng nguyện ý gả cho ta không?”
Nhìn thấy Tô Duệ trên máu tươi, Tô Vãn mỉm cười, từng bước một đi đến trước mặt hắn, giơ tay nhẹ nhàng cầm tay hắn, kéo hắn chậm rãi đứng dậy: “Lấy máu lập lời thề, Tô Vãn ta nguyện ý cùng chàng kết làm phu thê, cả đời tương tùy!”
Nói xong Tô Vãn đã nhón mũi chân khinh thân hôn lên đôi môi lạnh băng lại quen thuộc của Tô Duệ.
“Điện hạ!"
“Điện hạ!”
Trong đám người truyền đến một trận tiếng hoan hô nhiệt liệt, bọn họ chính mắt chứng kiến một đoạn tình yêu vui buồn lẫn lộn truyền kì trong lịch sử Loan Phượng của trưởng công chúa.
Nếu có một người chịu vì ngươi cầm lấy trường kiếm, nếu có một người nguyện bảo vệ ngươi một đời chu toàn.
Cho dù hắn là ai, cho dù hắn là cái dạng thân phận gì, chỉ cần ngươi yêu hắn, mong ngươi hãy nắm chặt tay hắn……
Đại hôn của Tô Vãn oanh oanh liệt liệt biến đổi bất ngờ, lại cũng trở thành hôn lễ trong lịch sử của Loan Phượng Quốc để cho người ta nói chuyện say sưa.
Sau một ngày kia, Tô Mạn trở lại hoàng cung lập tức niêm phong Liễu gia, hơn nữa đem Liễu Lạc nhốt vào lãnh cung.
Liễu Huyền mất tích, những vây cánh trong triều đình của hắn cũng sớm chạy mất, trải qua chuyện này, Tô Mạn bắt đầu không tin bất kì nam nhân nào nữa, cũng bắt đầu nương theo các dạng lý do đem nam quan trong triều đình toàn bộ bãi miễn.
Đương nhiên, lúc này Tô Duệ sớm đã từ quan, mà từ sau khi Tô Vãn gả vào Phong gia, hai người liền rực rỡ trải qua cuộc sống gia đình của chính mình.
Cho dù là ở chợ bán thức ăn phía đông, hay là tiệm tơ lụa phía tây, bá tánh kinh thành thường xuyên có thể nhìn thấy thân ảnh phu thê trưởng công chúa, hai người cùng nhau mua đồ ăn, cùng nhau làm xiêm y, thậm chí còn thường xuyên cùng nhau đến thành nam đi tiếp tế những nhóm ăn mày không nhà để về.
Đây là cuộc sống gia đình bình thường nhất, giống như những phu thê bình dân khác ở Loan Phượng Quốc, củi gạo mắm muối tương dấm trà. Nhưng chính là ngày tháng như vậy lại làm những nhóm quý nữ ở kinh đô hâm mộ không thôi.
Các nàng có thói quen tam phu tứ hầu, trong nhà một đám nam nhân tranh giành tình cảm, đã sớm quên mất cuộc sống phu thê bình thường nhất là như thế nào.
Mùa hè năm thứ hai, rốt cuộc có một vị quý nữ học theo Tô Vãn gả thấp vào nhà một nam nhân bình thường, từ đây về sau, kinh đô xuất hiện một trận phong trào quý nữ gả thấp, mà ở lúc này, Tô Mạn lại bởi vì các nhóm nam quan bị từ quan ở các nơi tổ chức khởi nghĩa mà phiền lòng không thôi.
Liễu Huyền vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, tổ chức của hắn có rất nhiều người phân bố ở các nơi, bắt đầu không ngừng khởi nghĩa náo loạn.
Đại quân khởi nghĩa ở các nơi càng ngày càng lớn mạnh, càng ngày càng hung mãnh, tới cuối cùng đã sắp đánh tới kinh thành.
Ở ngay lúc này, Tô Mạn mới đột nhiên phát hiện, trong triều đình trừ bỏ Trì Tuyết Diên, thì không còn người nào để dùng!
Cuối cùng, Trì Tuyết Diên phụng hoàng mệnh mang binh xuất chinh, nhưng vẫn thất bại tan tác mà quay trở về……
Một đêm khuya tháng tám, quân khởi đã đánh vào hoàng thành.
Khi Tô Mạn cùng Liễu Huyền lại lần nữa gặp nhau, đối phương vẫn như cũ là một bộ dáng ôn tồn lễ độ, chỉ là trong ánh mắt có mũi nhọn không thể đỡ nổi.
“Bệ hạ, ngươi thua rồi.”
Liễu Huyền nhìn Tô Mạn chậm rãi rút ra trường kiếm của chính mình.
“A, trẫm sẽ không đầu hàng với bọn nam nhân khẩu phật tâm xà như các ngươi đâu!”
Khi nói chuyện Tô Mạn đã múa may trường kiếm hướng đến tử huyệt của Liễu Huyền, hai người ở trong đại điện sinh tử giao thoa, giao phong hơn một trăm hiệp, Tô Mạn chậm rãi rơi vào hạ phong.
“Tất cả đều kết thúc.”
Khi Liễu Huyền canh chuẩn thời cơ, muốn đâm thủng ngực Tô Mạn, lại có một hình bóng quen thuộc đột nhiên vọt lại đây thay Tô Mạn ăn một kiếm trí mạng kia.
Liễu Huyền sửng sốt một chút, Tô Mạn càng là khiếp sợ không thôi nhìn nam nhân ngã vào trên người mình vẻ mặt mỉm cười.
“Liễu…… Lạc.”
Tô Mạn theo bản năng nỉ non tên của hắn, giơ tay đỡ lại nhìn thấy lòng bàn tay mình tràn đầy máu tươi.
“Liễu Lạc, Liễu Lạc chàng……”
Tô Mạn hoảng loạn muốn che lại miệng vết thương trên người Liễu Lạc, hắn lại sắc mặt tái nhợt lắc lắc đầu.
“Vô dụng, ta đã dầu hết đèn tắt, bệ hạ, đây là việc cuối cùng mà Liễu Lạc có thể làm vì người, tuy rằng…… Tuy rằng trong lòng ta vẫn luôn không thích Nguyệt Thanh, nhưng ta rất thích câu nói kia của hắn —— mong được người chung tình, đầu bạc không cách xa, nếu có kiếp sau, bệ hạ có bằng lòng làm thê tử của Liễu Lạc hay không, toàn tâm toàn ý, bạch đầu giai lão?”
“Nguyện ý, ta nguyện ý, chàng đừng chết.”
Tô Mạn có chút kinh hoảng kêu to, nhưng nam nhân trong ngực nghe được lời nàng nói, lại mỉm cười, vĩnh viễn nhắm hai mắt lại ——
Cho dù bị hoài nghi, bị vắng vẻ, bị giam vào lãnh cung sống không bằng chết.
Hắn vẫn luôn kiên trì, chỉ vì trong lòng có yêu.
“Hắn đã chết, vì ngươi mà chết"..
Biểu tình Liễu Huyền có chút khói mù: “Tô Mạn, ngươi luôn nói nam nhân không đáng tin cậy, nữ nhân các ngươi thì nhất định đáng tin sao? Nguyệt Thanh là ta đưa vào phủ trưởng công chúa, hắn cũng không có phản bội ngươi, Liễu Lạc cũng không có, ngươi tình nguyện tin tưởng người khác cũng không muốn tin tưởng bọn họ, chẳng lẽ bọn họ không phải là người yêu của ngươi sao?”
“Thiên hạ này, nên thuộc về nam nhân!”
Khi nói chuyện trường kiếm trong tay Liễu Huyền lại lần nữa hướng đến, đâm thật sâu vào ngực Tô Mạn, Tô Mạn nghĩ tới Lãnh Dạ đã chết đi, Nguyệt Thanh cũng đã chết đi, còn có Liễu Lạc vừa mới chết.
Trước mắt nàng một mảnh mơ hồ, trong mơ mơ hồ hồ, nàng nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ thản nhiên xuất hiện ở cửa đại điện.
“Thiên hạ này thuộc về nam nhân, hay là thuộc về nữ nhân, không phải do ngươi định đoạt, Liễu tướng!”
Tô Vãn một thân phượng bào đỏ tươi tự nhiên xuất hiện ở phía sau Liễu Huyền, mà bên cạnh Tô Vãn, là Tô Duệ một thân nhung trang, Lục Trường Ca, còn có Bích Lạc cùng Tu La. (chị Vãn ngầu lòi)
Loan Phượng Quốc xác thật có rất nhiều địa phương chưa ổn, điều này cần phải chậm rãi cải tiến, hiện giờ quốc gia này đang phát triển theo phương hướng tốt, mà Tô Vãn tuyệt đối không thể để Loan Phượng Quốc dừng ở trong tay một nam nhân cực đoan như Liễu Huyền……
~~~~~~~
End TG14.
Thật ra đọc đoạn cuối cảm xúc của ta vô cùng phức tạp mọi người ạ.
Ta tiếc thương cho Nguyệt Thanh, càng tiếc thương hơn cho Liễu Lạc. Đọc đoạn của Liễu Lạc ta thật sự bật khóc, tiếc cho một tình yêu nhầm thời đại.
Nhưng trong TG này còn có 1 tình yêu cũng thật làm người ta xúc động. Mọi người có nhớ là của ai không.? Là của Lâu Tiêu Tiêu. Đọc đến đoạn của hắn, ta cũng thấy tiếc thay cho hắn...aizzz cảm xúc dâng trào quá.
♥️♥️♥️♥️ Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ... Mãi yêuuu
À do bộ Nam Thần bị gián đoạn đang trong thời gian tìm hiểu. Nên mới bạo bộ này bù đắp. Mọi người đừng đòi bộ Nam Thần nghen. Nào có chương ta sẽ up liền.. ♥️ ♥️ Chào thân ái và quyết thắng =]]]]]
~~~~~~~
Động tác Tô Duệ thật sự là quá nhanh, nhanh đến làm Tô Mạn và Trì Tuyết Diên cũng không kịp phản ứng ——
“Đinh!”
Nháy mắt nghìn cân treo sợi tóc, Liễu Huyền rút ra một đoản nhận tùy thân chặn công kích của Tô Duệ, hai nam nhân ở giữa không trung kịch liệt giao phong, mà Tô Vãn một bên chỉ là nhìn Tô Mạn khinh thường cười lạnh.
“Bệ hạ, thân thủ của Liễu tướng thật là tốt, xem ra thân thủ của hắn hẳn là so với Trì tướng chỉ cao hơn chứ không thấp? Trách không được có thể bồi dưỡng ra nhiều sát thủ võ công cao cường như vậy!”
Nói xong, Tô Vãn cười lạnh vỗ tay hai cái, huynh muội Lục Trường Ca và Lục Vũ Tình lập tức đẩy ra đám người đi đến, trong tay hai người đều nắm một cây huyền thiết xiềng xích, xiềng xích khóa lại ba hắc y nhân quần áo tả tơi.
“Bệ hạ, ngươi nhận ra bọn họ không?”
“Đây là……”
Tô Mạn nhìn thấy một hắc y nhân trong đó, sắc mặt lập tức âm ngoan lên, nàng nhớ rõ người này, chính người này đã giết chết Lãnh Dạ!
Nhìn thấy Tô Mạn đã nhận ra bọn họ, Tô Vãn đột nhiên cao giọng mở miệng nói.
“Bổn cung đã từng ở chỗ này lập lời thế với kiếm, phải vì các huynh đệ và bá tánh uổng mạng lúc trước báo thù! Mấy ngày này Lục Trường Ca vẫn luôn giúp bổn cung điều tra nhóm người này, hiện giờ rốt cuộc đã có manh mối, bệ hạ! Loạn thần tặc tử vẫn có, hơn nữa, ở ngay chỗ này!".
Nói xong, Tô Vãn ngưng mắt, ánh mắt hội tụ ở trên người Liễu Huyền.
Lúc này khóe miệng Liễu Huyền còn mang theo máu tươi, cả người đã bị Tô Duệ dùng kiếm phong bức trụ, không thể động đậy.
“Liễu tướng, ngươi hai lần ám sát, quỷ kế hãm hại lẫn nhau chơi đến tuyệt vời như thế! Ngươi và Liễu Lạc thật đúng là huynh đệ ruột thịt cùng nhau ra trận mà!”
Tô Vãn cười tủm tỉm nhìn Liễu Huyền, đáy mắt lại tràn đầy thần sắc lạnh băng.
“Liễu tướng?”
Trì Tuyết Diên một bên cũng không thể tin tưởng nhìn Liễu Huyền, ngay sau đó nàng lại khẩn trương liếc mắt nhìn Tô Mạn một cái.
“Bệ hạ, chuyện này……”
“Liễu Huyền! Liễu Lạc!”
Tô Mạn nghiến chặt hàm răng, lúc này thân thủ của Liễu Huyền còn có thái độ của hắn đã chứng minh lời Tô Vãn nói.
Lúc này Tô Mạn thật ra cũng từ trong kích động ban đầu phục hồi tinh thần lại ——
Lúc trước người ám sát Tô Vãn cùng với người ám sát mình thật là cùng một phe, mình lúc ấy bị người che mắt còn tưởng rằng đây là khổ nhục kế Tô Vãn tự biên tự diễn, không suy nghĩ kĩ lời nói của huynh đệ Liễu gia.
“Liễu Huyền, ngươi còn cái gì muốn nói không?”
Tô Mạn nhìn Liễu Huyền, lúc này tâm nàng đều đang chảy máu, không phải bởi vì Liễu Huyền phản loạn mà là bởi vì Liễu Lạc.
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
Liễu Lạc là nam nhân nàng tin tưởng nhất, hiện tại đến Liễu Lạc cũng phản bội mình sao?
Như vậy, trên thế giới này, còn có ai đáng giá để nàng tin tưởng đây?
“Ha, ha ha.”
Liễu Huyền đột nhiên phá lên cười: “Bệ hạ, ta không phải bại bởi ngươi, ta là bại bởi trưởng công chúa!”
Nói xong, Liễu Huyền đột nhiên đem ánh mắt chuyển tới trên mặt Tô Vãn.
“Trưởng công chúa, ta vẫn luôn cảm thấy mình xem thường ngươi, hiện tại xem ra thật là như vậy, nhưng…… Ngươi thật sự cho rằng…… Ngươi thắng sao?”
Khi nói chuyện, trước người Liễu Huyền đột nhiên bốc lên một trận khói đặc làm sặc người.
“Khụ khụ!”
Trước mắt mọi người đều bị khói đặc che tầm mắt, chờ khói đặc tan đi, thân ảnh Liễu Huyền đã biến mất không thấy, mà lúc này trong đám người từ bốn phương tám hướng đột nhiên lao tới một đám sát thủ hắc y.
Những sát thủ đó xếp thành đội hình quỷ dị vây quanh hắc giáp quân cùng người của phủ trưởng công chúa trên đường.
“Giết!"
Theo một tiếng ra lệnh, những sát thủ đó tất cả đều vọt lại, bộ pháp quỷ dị, giết người như ma.
“Là trận pháp!"
Trì Tuyết Diên lập tức kêu sợ hãi, thì ra Liễu Huyền đã sớm ở bên ngoài phủ công chúa bày ra thiên la địa võng!
Tâm cơ sâu, thủ đoạn đanh đá chua ngoa, thì ra đây mới là Liễu Huyền chân chính sao?
Mắt thấy Ngự lâm quân cùng những sát thủ đó hỗn chiến với nhau, Tô Duệ tay cầm trường kiếm, đánh một cái thủ thế, người của phủ công chúa lập tức tất cả đều gom lại vây chung quanh hắn cùng Tô Vãn.
“Thái úy đại nhân, chúng ta cần ra tay không?”
Lúc này Lục Trường Ca cũng đứng ở phía sau Tô Duệ nóng lòng muốn thử.
“Không cần các ngươi.”
Tô Duệ mỉm cười tiến lên một bước, dùng trường kiếm của mình ở giữa không trung xắn một cái hoa kiếm.
“Trưởng công chúa, hôm nay đại hôn của chúng ta, Phong Vô Trần ta hôm nay liền tặng cho nàng một lễ vật nho nhỏ biểu hiện tâm ý!”
Khi nói chuyện, thân ảnh Tô Duệ đã giống như gió nhảy vào trong vòng chiến, nơi hắn đi đến, tức khắc có người vô thanh vô tức ngã xuống, một người, hai người, ba người……
Cho dù là hắc y thích khách cũng được, Ngự lâm quân hắc giáp cũng được, công kích đều như nhau nháy mắt thổi quét toàn bộ vòng chiến…
Sau một lát, trên chiến trường, trừ bỏ Tô Duệ thì không còn những người khác.
Một chồng lại một chồng thi thể, bị kiếm phong của hắn trực tiếp dọn sang hai bên con đường, tất cả mọi người đã chết, trận pháp kia tự nhiên cũng biến mất.
Lúc này lọt vào trong mắt mọi người chính là một màu đỏ, máu tươi trở thành thảm đỏ, từ dưới chân Tô Duệ kéo dài, kéo dài đến cửa lớn phủ công chúa. (vợ chồng Tô thị lại show ân ái mọi người ạ.. Haizzda)
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
Tô Duệ còn mặc hỉ bào đại hôn đột nhiên tay cầm trường kiếm quỳ một gối xuống đất.
“Tô Vãn, lấy bản lĩnh của ta, bảo vệ nàng cả đời bình an. Nàng nguyện ý gả cho ta không?”
Nhìn thấy Tô Duệ trên máu tươi, Tô Vãn mỉm cười, từng bước một đi đến trước mặt hắn, giơ tay nhẹ nhàng cầm tay hắn, kéo hắn chậm rãi đứng dậy: “Lấy máu lập lời thề, Tô Vãn ta nguyện ý cùng chàng kết làm phu thê, cả đời tương tùy!”
Nói xong Tô Vãn đã nhón mũi chân khinh thân hôn lên đôi môi lạnh băng lại quen thuộc của Tô Duệ.
“Điện hạ!"
“Điện hạ!”
Trong đám người truyền đến một trận tiếng hoan hô nhiệt liệt, bọn họ chính mắt chứng kiến một đoạn tình yêu vui buồn lẫn lộn truyền kì trong lịch sử Loan Phượng của trưởng công chúa.
Nếu có một người chịu vì ngươi cầm lấy trường kiếm, nếu có một người nguyện bảo vệ ngươi một đời chu toàn.
Cho dù hắn là ai, cho dù hắn là cái dạng thân phận gì, chỉ cần ngươi yêu hắn, mong ngươi hãy nắm chặt tay hắn……
Đại hôn của Tô Vãn oanh oanh liệt liệt biến đổi bất ngờ, lại cũng trở thành hôn lễ trong lịch sử của Loan Phượng Quốc để cho người ta nói chuyện say sưa.
Sau một ngày kia, Tô Mạn trở lại hoàng cung lập tức niêm phong Liễu gia, hơn nữa đem Liễu Lạc nhốt vào lãnh cung.
Liễu Huyền mất tích, những vây cánh trong triều đình của hắn cũng sớm chạy mất, trải qua chuyện này, Tô Mạn bắt đầu không tin bất kì nam nhân nào nữa, cũng bắt đầu nương theo các dạng lý do đem nam quan trong triều đình toàn bộ bãi miễn.
Đương nhiên, lúc này Tô Duệ sớm đã từ quan, mà từ sau khi Tô Vãn gả vào Phong gia, hai người liền rực rỡ trải qua cuộc sống gia đình của chính mình.
Cho dù là ở chợ bán thức ăn phía đông, hay là tiệm tơ lụa phía tây, bá tánh kinh thành thường xuyên có thể nhìn thấy thân ảnh phu thê trưởng công chúa, hai người cùng nhau mua đồ ăn, cùng nhau làm xiêm y, thậm chí còn thường xuyên cùng nhau đến thành nam đi tiếp tế những nhóm ăn mày không nhà để về.
Đây là cuộc sống gia đình bình thường nhất, giống như những phu thê bình dân khác ở Loan Phượng Quốc, củi gạo mắm muối tương dấm trà. Nhưng chính là ngày tháng như vậy lại làm những nhóm quý nữ ở kinh đô hâm mộ không thôi.
Các nàng có thói quen tam phu tứ hầu, trong nhà một đám nam nhân tranh giành tình cảm, đã sớm quên mất cuộc sống phu thê bình thường nhất là như thế nào.
Mùa hè năm thứ hai, rốt cuộc có một vị quý nữ học theo Tô Vãn gả thấp vào nhà một nam nhân bình thường, từ đây về sau, kinh đô xuất hiện một trận phong trào quý nữ gả thấp, mà ở lúc này, Tô Mạn lại bởi vì các nhóm nam quan bị từ quan ở các nơi tổ chức khởi nghĩa mà phiền lòng không thôi.
Liễu Huyền vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, tổ chức của hắn có rất nhiều người phân bố ở các nơi, bắt đầu không ngừng khởi nghĩa náo loạn.
Đại quân khởi nghĩa ở các nơi càng ngày càng lớn mạnh, càng ngày càng hung mãnh, tới cuối cùng đã sắp đánh tới kinh thành.
Ở ngay lúc này, Tô Mạn mới đột nhiên phát hiện, trong triều đình trừ bỏ Trì Tuyết Diên, thì không còn người nào để dùng!
Cuối cùng, Trì Tuyết Diên phụng hoàng mệnh mang binh xuất chinh, nhưng vẫn thất bại tan tác mà quay trở về……
Một đêm khuya tháng tám, quân khởi đã đánh vào hoàng thành.
Khi Tô Mạn cùng Liễu Huyền lại lần nữa gặp nhau, đối phương vẫn như cũ là một bộ dáng ôn tồn lễ độ, chỉ là trong ánh mắt có mũi nhọn không thể đỡ nổi.
“Bệ hạ, ngươi thua rồi.”
Liễu Huyền nhìn Tô Mạn chậm rãi rút ra trường kiếm của chính mình.
“A, trẫm sẽ không đầu hàng với bọn nam nhân khẩu phật tâm xà như các ngươi đâu!”
Khi nói chuyện Tô Mạn đã múa may trường kiếm hướng đến tử huyệt của Liễu Huyền, hai người ở trong đại điện sinh tử giao thoa, giao phong hơn một trăm hiệp, Tô Mạn chậm rãi rơi vào hạ phong.
“Tất cả đều kết thúc.”
Khi Liễu Huyền canh chuẩn thời cơ, muốn đâm thủng ngực Tô Mạn, lại có một hình bóng quen thuộc đột nhiên vọt lại đây thay Tô Mạn ăn một kiếm trí mạng kia.
Liễu Huyền sửng sốt một chút, Tô Mạn càng là khiếp sợ không thôi nhìn nam nhân ngã vào trên người mình vẻ mặt mỉm cười.
“Liễu…… Lạc.”
Tô Mạn theo bản năng nỉ non tên của hắn, giơ tay đỡ lại nhìn thấy lòng bàn tay mình tràn đầy máu tươi.
“Liễu Lạc, Liễu Lạc chàng……”
Tô Mạn hoảng loạn muốn che lại miệng vết thương trên người Liễu Lạc, hắn lại sắc mặt tái nhợt lắc lắc đầu.
“Vô dụng, ta đã dầu hết đèn tắt, bệ hạ, đây là việc cuối cùng mà Liễu Lạc có thể làm vì người, tuy rằng…… Tuy rằng trong lòng ta vẫn luôn không thích Nguyệt Thanh, nhưng ta rất thích câu nói kia của hắn —— mong được người chung tình, đầu bạc không cách xa, nếu có kiếp sau, bệ hạ có bằng lòng làm thê tử của Liễu Lạc hay không, toàn tâm toàn ý, bạch đầu giai lão?”
“Nguyện ý, ta nguyện ý, chàng đừng chết.”
Tô Mạn có chút kinh hoảng kêu to, nhưng nam nhân trong ngực nghe được lời nàng nói, lại mỉm cười, vĩnh viễn nhắm hai mắt lại ——
Cho dù bị hoài nghi, bị vắng vẻ, bị giam vào lãnh cung sống không bằng chết.
Hắn vẫn luôn kiên trì, chỉ vì trong lòng có yêu.
“Hắn đã chết, vì ngươi mà chết"..
Biểu tình Liễu Huyền có chút khói mù: “Tô Mạn, ngươi luôn nói nam nhân không đáng tin cậy, nữ nhân các ngươi thì nhất định đáng tin sao? Nguyệt Thanh là ta đưa vào phủ trưởng công chúa, hắn cũng không có phản bội ngươi, Liễu Lạc cũng không có, ngươi tình nguyện tin tưởng người khác cũng không muốn tin tưởng bọn họ, chẳng lẽ bọn họ không phải là người yêu của ngươi sao?”
“Thiên hạ này, nên thuộc về nam nhân!”
Khi nói chuyện trường kiếm trong tay Liễu Huyền lại lần nữa hướng đến, đâm thật sâu vào ngực Tô Mạn, Tô Mạn nghĩ tới Lãnh Dạ đã chết đi, Nguyệt Thanh cũng đã chết đi, còn có Liễu Lạc vừa mới chết.
Trước mắt nàng một mảnh mơ hồ, trong mơ mơ hồ hồ, nàng nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ thản nhiên xuất hiện ở cửa đại điện.
“Thiên hạ này thuộc về nam nhân, hay là thuộc về nữ nhân, không phải do ngươi định đoạt, Liễu tướng!”
Tô Vãn một thân phượng bào đỏ tươi tự nhiên xuất hiện ở phía sau Liễu Huyền, mà bên cạnh Tô Vãn, là Tô Duệ một thân nhung trang, Lục Trường Ca, còn có Bích Lạc cùng Tu La. (chị Vãn ngầu lòi)
Loan Phượng Quốc xác thật có rất nhiều địa phương chưa ổn, điều này cần phải chậm rãi cải tiến, hiện giờ quốc gia này đang phát triển theo phương hướng tốt, mà Tô Vãn tuyệt đối không thể để Loan Phượng Quốc dừng ở trong tay một nam nhân cực đoan như Liễu Huyền……
~~~~~~~
End TG14.
Thật ra đọc đoạn cuối cảm xúc của ta vô cùng phức tạp mọi người ạ.
Ta tiếc thương cho Nguyệt Thanh, càng tiếc thương hơn cho Liễu Lạc. Đọc đoạn của Liễu Lạc ta thật sự bật khóc, tiếc cho một tình yêu nhầm thời đại.
Nhưng trong TG này còn có 1 tình yêu cũng thật làm người ta xúc động. Mọi người có nhớ là của ai không.? Là của Lâu Tiêu Tiêu. Đọc đến đoạn của hắn, ta cũng thấy tiếc thay cho hắn...aizzz cảm xúc dâng trào quá.
♥️♥️♥️♥️ Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ... Mãi yêuuu
À do bộ Nam Thần bị gián đoạn đang trong thời gian tìm hiểu. Nên mới bạo bộ này bù đắp. Mọi người đừng đòi bộ Nam Thần nghen. Nào có chương ta sẽ up liền.. ♥️ ♥️ Chào thân ái và quyết thắng =]]]]]
/424
|