Edt: Mítt
~
~~~~~
Tháng 11, Liêu Thành tuyết trắng xóa, gió Bắc gào thét.
Trong thành, đại viện Ân gia.
Thục Ninh mặc áo bông thật dày từ trong phòng bếp đi ra, nàng một đường chạy chậm, trong lòng ngực còn che lại một hộp đồ ăn nóng hổi.
Nhìn thấy bộ dáng nàng hấp tấp, bọn nha hoàn trong hậu viện đều nhịn không được khe khẽ nói nhỏ.
Trời vào đông, Thục Ninh lại đi hầm canh cho đại thiếu phu nhân, đại thiếu phu nhân này, chỉ sợ chịu không nổi qua cái mùa đông này.
Nói đến nữ nhân số khổ này, bọn nha hoàn Ân phủ cũng đều cảm thấy thổn thức không thôi.
Vị trong viện kia, chính là đại tiểu thư của Tô gia, từng đi du học, xài qua mực Tây đấy!
Kết quả, còn không phải là rơi vào kết cục như vậy sao ~
Đình viện sâu trong Ân phủ này, có mấy người nữ nhân sống tốt? Sống thoải mái?
Ai, đừng nói đại viện Ân gia này, cho dù là toàn bộ Liêu Thành cũng không phải đều là của Ân gia sao?
…………
“Khụ khụ.”
Thục Ninh vừa mới trở lại trong viện liền nghe được bên trong truyền đến tiếng ho khan.
“Đại thiếu phu nhân!”
Thục Ninh nhịn không được nện bước nhanh hơn, ba bước thành hai liền xông vào phòng, trong phòng bếp lò còn đang cháy, trên giường lớn khắc hoa lê có một nữ tử mặc sườn xám màu xanh biển đang cong thân mình không ngừng ho khan.
“Đại thiếu phu nhân, người không sao chứ? Nước canh tới, người uống mấy ngụm cổ họng sẽ dễ chịu hơn.”
Thục Ninh cẩn thận vỗ vỗ sau lưng nữ tử, sau đó đem hộp đồ ăn mở ra, lộ ra canh bổ còn đang bốc hơi nóng.
“Để xuống đi.”
Giọng nói Tô Vãn có chút khàn, cô nhẹ nhàng nâng mắt nhìn nha hoàn Thục Ninh bên người mình, sau đó hướng về phía nàng vẫy vẫy tay: “Thục Ninh, ngươi lại đây!”
“Vâng.”
Thục Ninh cẩn thận cung kính đi tới bên cạnh Tô Vãn, Tô Vãn cúi người nói nhỏ bên tai Thục Ninh vài câu, sắc mặt Thục Ninh lập tức trở nên đặc biệt hoảng sợ.
“Đại thiếu phu nhân, chuyện này……”
“Suỵt.”
Tô Vãn hướng về phía Thục Ninh lắc lắc đầu: "Cứ theo phân phó của ta đi làm đi, ngàn vạn lần không được để đại phu nhân phát hiện, nếu bị phát hiện, đánh chết cũng không thừa nhận là ta phân phó ngươi mua, nhớ rõ chưa?”
“Nô tỳ nhớ rõ.”
“Ừ.”
Đối với Thục Ninh, Tô Vãn cũng yên tâm, đây dù sao cũng là người nguyên chủ mang từ Tô gia ra tới: “Thục Ninh, mấy năm nay cũng vất vả cho ngươi, ngươi yên tâm, ngày tháng cực khổ đều sẽ trở thành quá khứ, người Ân gia, đặc biệt là nữ nhân hậu viện này, ta sẽ không buông tha các nàng.”
Liếc thấy đáy mắt Tô Vãn tàn nhẫn, Thục Ninh ngẩn ra một chút, nhưng thực mau nàng lại nhịn không được vì Tô Vãn lo lắng lên: “Đại thiếu phu nhân, thân thể của người……”
“Không sao, ta tự có biện pháp, ngươi đi ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
Xin 1p của mọi người. Mình muốn nói với mấy bạn đang đọc truyện mình edit trên trang web reup như Truyenfull, webtruyen, sstruyen, medoctruyen... Mấy bạn muốn biết lịch up chương hay muốn ủng hộ mình thì làm phiền đến Watt tìm nhà của mình mà ủng hộ dùm mình. Chứ đừng trên mấy web đó cmt hỏi lịch up hay ủng hộ mình cố lên.. Mình cũng chẳng nhận đâu..
Chậc. Cứ thấy mấy bạn cmt ủng hộ hay khen truyện bên mấy web đó là mình lại đau cả ruột gan..
Đọc tiếp đi mấy bạn...
Thục Ninh lo lắng lui ra ngoài, mà Tô Vãn một mình ngồi ở trên giường, nhìn canh nóng trên bàn, nhịn không được lạnh lùng cười ——
Đại thiếu phu nhân bệnh tật ốm yếu?
Bệnh em gái ngươi!
Rõ ràng là bị người khác hạ độc mạn tính!
Nói đến đại phu nhân của Ân gia này cũng tuyệt đối là một nhân vật tàn nhẫn, thế nhưng muốn dùng loại phương pháp này độc chết nguyên chủ, nếu Tô Vãn không ở lúc này tiến vào nhiệm vụ, nguyên chủ trước giao thừa năm nay chắc chắn phải hương tiêu ngọc vẫn.
Ai, cái gì thù cái gì oán?
Lại nói tiếp, nguyên chủ này chưa từng làm bất kỳ chuyện thương thiên hại lí gì, nhưng cả đời lại bị hủy ở trong Ân gia to lớn này.
Ân gia có được trăm vạn hùng binh, khống chế toàn bộ Liêu Thành và mấy thành thị nhỏ phụ cận.
Đại gia Ân gia tên Ân Thuận chính là kẻ thống trị Liêu Thành, tất cả mọi người đều kêu hắn là Ân đại soái, mà Nhị gia Ân gia Ân Thành Mạc, vừa mới ba mươi cũng đã có thương hội trải dài toàn phương bắc, có được gia tài bạc triệu.
Còn Tam gia Ân gia, là người nhỏ nhất trong ba huynh đệ, cũng là người không có việc làm đàng hoàng nhất, từ nhỏ hắn liền ăn nhậu chơi gái cờ bạc tinh thông mọi thứ, bởi vì có hai anh trai có quyền có tiền, Tam gia Ân gia Ân Minh Dã có thể nói là kim bài ăn chơi trác táng lớn nhất toàn bộ Liêu Thành.
Mà thế giới này nam chủ tên là Ân Bắc Ca, hắn là con trai thứ của Ân Thuận Ân đại soái, được người Liêu Thành xưng là Ân thiếu soái.
Ân Bắc Ca và nguyên chủ Tô Vãn quen biết nhau khi du học ở nước ngoài, hai người tình đầu ý hợp, năm mười tám tuổi hai người cùng nhau về nước tính thành thân, nhưng sau khi về nước, Ân Bắc Ca liền bị cha của mình Ân Thuận kêu đi quân doanh tiền tuyến rèn luyện, mà Tô gia lúc này lại chẳng hay biết gì, bọn họ dựa theo thời gian ước định chuẩn bị của hồi môn cho Tô Vãn, hơn nữa vui mừng gả con gái vào Ân gia, bái đường là lúc người Tô gia phát hiện mình bị Ân gia lừa, người bái đường thành thân với Tô Vãn căn bản không phải Ân Bắc Ca tuổi trẻ tài cao, mà là con trai trưởng của Ân Thuận Ân Bắc Việt.
Toàn bộ Liêu Thành ai không biết con trai trưởng của đại soái bệnh tật đã lâu?
Tô gia lúc ấy muốn hối hôn, nhưng đây là Liêu Thành! Là địa bàn mà Ân gia một tay che trời, nơi nào bao dung cho bọn họ lỗ mãng?
Vì thế đêm đó, nguyên chủ Tô Vãn đã bị trói vào động phòng xung hỉ cho Ân đại thiếu.
Cũng may Ân Bắc Việt là người hiểu lý lẽ, hắn tuy rằng bệnh nặng, nhưng lại là một nam nhân thật ôn nhu, hắn biết Tô Vãn và em trai mình lưỡng tình tương duyệt, cho nên đáp ứng nàng, cùng nàng liên kết lừa gạt mẹ mình.
Hai người vẫn luôn không viên phòng, lại ở trước mặt người khác làm ra bộ dáng phu thê ân ái, trong khoảng thời gian ngắn thật sự lừa được đại phu nhân.
Ai biết ngày vui ngắn chẳng bao lâu, không qua bao lâu Ân Bắc Việt bệnh nặng, Tô Vãn cảm kích ân tình hắn đối với mình, mỗi ngày đều cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi chăm sóc hắn, mà lúc này Ân Bắc Ca lại từ tiền tuyến trở về.
Biết được người mình yêu thế nhưng gả cho đại ca mình, lại còn phu thê ân ái, cái này làm cho nam chủ đại nhân chịu đả kích.
Không sai, đường đường là thiếu soái thế nhưng bị người khác đoạt nữ nhân, mà người đoạt người yêu mình còn là anh trai của mình?
Cái này là chuyện gì đây?
Nam chủ đại nhân vốn dĩ tà mị cuồng quyến tỏ vẻ mình không thể tiếp thu, không thể tiếp thu cái hiện thực này, cũng không thể tha thứ cho nữ nhân lả lơi ong bướm này.
Vì thế, vào đêm nào đó trăng cao gió lớn, Ân Bắc Ca uống say xâm nhập vào phòng Tô Vãn, muốn dùng sức mạnh với nàng, nguyên chủ không nghĩ tới người yêu mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm không chỉ không tin mình, còn muốn làm nhục mình như thế, nàng tự nhiên là liều mạng kêu cứu giãy giụa, âm thanh của nàng kinh động Ân Bắc Việt trên giường bệnh.
Nhìn thấy hành vi của em trai mình, Ân Bắc Việt tự nhiên muốn giúp đỡ Tô Vãn, kết quả ba người lôi kéo, Ân Bắc Việt bệnh tật trong người bị đẩy ngã, đầu đập vào góc bàn, treo ~
Được rồi, đây thật là chuyện xưa hố cha.
Sau khi Ân Bắc Việt chết, đại phu nhân liền nhận định là Tô Vãn không kiềm chế hành vi của mình, câu dẫn em chồng, mới có thể hại chết trượng phu của mình? ( ngươi nha cái logic thần tiên gì đó?)
Cho nên đại phu nhân đặc biệt căm hận Tô Vãn.
Về phương diện khác, nam chủ đại nhân vô tình hại chết đại ca mình, cái này làm cho hắn đặc biệt tự trách, từ đấy về sau hắn quyết định đem Tô Vãn trở thành đại tẩu mà mình kính trọng nhất chăm sóc thật tốt. ( ngươi nha chuyển biến cũng rất nhanh ~)
Bởi vì Ân Bắc Ca đối với Tô Vãn đặc biệt tốt, cho nên đại phu nhân lại lần nữa nhận định Tô Vãn đối với người con thứ hai của mình có dã tâm.
Phải biết rằng, lúc trước người có chủ ý để Tô Vãn gả cho Ân Bắc Việt chính là đại phu nhân Diêu Bạch Tiêm, bởi vì bà ta đã sớm nghiên cứu tốt với ca ca mình, muốn đem cháu gái Diêu Nhược Phương của mình gả vào Ân gia, làm thiếu soái phu nhân.
Bà ta sao có thể để nữ nhân khác tới làm con dâu của mình?
Sau khi Ân Bắc Việt chết nửa năm, Ân Bắc Ca nghe theo cha mẹ an bài nghênh thú đại tiểu thư Diêu gia cũng chính là biểu muội của mình Diêu Nhược Phương làm vợ.
Diêu Nhược Phương từ nhỏ đã ái mộ Ân Bắc Ca, sau khi kết hôn tự nhiên đối với hắn thiên y bách thuận.
Đáng tiếc Ân thiếu soái cảm thấy mình đã chịu tổn thương về tình cảm nên đối với vị kiều thê này cũng không có nhiệt tình.
Bị trượng phu mình vắng vẻ Diêu Nhược Phương ở Ân gia cũng nhiều ít nghe nói qua tai tiếng của Ân Bắc Ca và Tô Vãn, nàng ta tưởng tượng trượng phu mình thế nhưng cả ngày nhớ mong đại tẩu đang ở góa, nàng ta liền giận sôi máu, vì thế, Diêu Nhược Phương lặng lẽ chạy đi tìm cô cô mình thương nghị, hai người ăn nhịp với nhau, quyết định dùng độc dược mạn tính, thần không biết quỷ không hay giết chết Tô Vãn ~
~
~~~~~
Tháng 11, Liêu Thành tuyết trắng xóa, gió Bắc gào thét.
Trong thành, đại viện Ân gia.
Thục Ninh mặc áo bông thật dày từ trong phòng bếp đi ra, nàng một đường chạy chậm, trong lòng ngực còn che lại một hộp đồ ăn nóng hổi.
Nhìn thấy bộ dáng nàng hấp tấp, bọn nha hoàn trong hậu viện đều nhịn không được khe khẽ nói nhỏ.
Trời vào đông, Thục Ninh lại đi hầm canh cho đại thiếu phu nhân, đại thiếu phu nhân này, chỉ sợ chịu không nổi qua cái mùa đông này.
Nói đến nữ nhân số khổ này, bọn nha hoàn Ân phủ cũng đều cảm thấy thổn thức không thôi.
Vị trong viện kia, chính là đại tiểu thư của Tô gia, từng đi du học, xài qua mực Tây đấy!
Kết quả, còn không phải là rơi vào kết cục như vậy sao ~
Đình viện sâu trong Ân phủ này, có mấy người nữ nhân sống tốt? Sống thoải mái?
Ai, đừng nói đại viện Ân gia này, cho dù là toàn bộ Liêu Thành cũng không phải đều là của Ân gia sao?
…………
“Khụ khụ.”
Thục Ninh vừa mới trở lại trong viện liền nghe được bên trong truyền đến tiếng ho khan.
“Đại thiếu phu nhân!”
Thục Ninh nhịn không được nện bước nhanh hơn, ba bước thành hai liền xông vào phòng, trong phòng bếp lò còn đang cháy, trên giường lớn khắc hoa lê có một nữ tử mặc sườn xám màu xanh biển đang cong thân mình không ngừng ho khan.
“Đại thiếu phu nhân, người không sao chứ? Nước canh tới, người uống mấy ngụm cổ họng sẽ dễ chịu hơn.”
Thục Ninh cẩn thận vỗ vỗ sau lưng nữ tử, sau đó đem hộp đồ ăn mở ra, lộ ra canh bổ còn đang bốc hơi nóng.
“Để xuống đi.”
Giọng nói Tô Vãn có chút khàn, cô nhẹ nhàng nâng mắt nhìn nha hoàn Thục Ninh bên người mình, sau đó hướng về phía nàng vẫy vẫy tay: “Thục Ninh, ngươi lại đây!”
“Vâng.”
Thục Ninh cẩn thận cung kính đi tới bên cạnh Tô Vãn, Tô Vãn cúi người nói nhỏ bên tai Thục Ninh vài câu, sắc mặt Thục Ninh lập tức trở nên đặc biệt hoảng sợ.
“Đại thiếu phu nhân, chuyện này……”
“Suỵt.”
Tô Vãn hướng về phía Thục Ninh lắc lắc đầu: "Cứ theo phân phó của ta đi làm đi, ngàn vạn lần không được để đại phu nhân phát hiện, nếu bị phát hiện, đánh chết cũng không thừa nhận là ta phân phó ngươi mua, nhớ rõ chưa?”
“Nô tỳ nhớ rõ.”
“Ừ.”
Đối với Thục Ninh, Tô Vãn cũng yên tâm, đây dù sao cũng là người nguyên chủ mang từ Tô gia ra tới: “Thục Ninh, mấy năm nay cũng vất vả cho ngươi, ngươi yên tâm, ngày tháng cực khổ đều sẽ trở thành quá khứ, người Ân gia, đặc biệt là nữ nhân hậu viện này, ta sẽ không buông tha các nàng.”
Liếc thấy đáy mắt Tô Vãn tàn nhẫn, Thục Ninh ngẩn ra một chút, nhưng thực mau nàng lại nhịn không được vì Tô Vãn lo lắng lên: “Đại thiếu phu nhân, thân thể của người……”
“Không sao, ta tự có biện pháp, ngươi đi ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
Xin 1p của mọi người. Mình muốn nói với mấy bạn đang đọc truyện mình edit trên trang web reup như Truyenfull, webtruyen, sstruyen, medoctruyen... Mấy bạn muốn biết lịch up chương hay muốn ủng hộ mình thì làm phiền đến Watt tìm nhà của mình mà ủng hộ dùm mình. Chứ đừng trên mấy web đó cmt hỏi lịch up hay ủng hộ mình cố lên.. Mình cũng chẳng nhận đâu..
Chậc. Cứ thấy mấy bạn cmt ủng hộ hay khen truyện bên mấy web đó là mình lại đau cả ruột gan..
Đọc tiếp đi mấy bạn...
Thục Ninh lo lắng lui ra ngoài, mà Tô Vãn một mình ngồi ở trên giường, nhìn canh nóng trên bàn, nhịn không được lạnh lùng cười ——
Đại thiếu phu nhân bệnh tật ốm yếu?
Bệnh em gái ngươi!
Rõ ràng là bị người khác hạ độc mạn tính!
Nói đến đại phu nhân của Ân gia này cũng tuyệt đối là một nhân vật tàn nhẫn, thế nhưng muốn dùng loại phương pháp này độc chết nguyên chủ, nếu Tô Vãn không ở lúc này tiến vào nhiệm vụ, nguyên chủ trước giao thừa năm nay chắc chắn phải hương tiêu ngọc vẫn.
Ai, cái gì thù cái gì oán?
Lại nói tiếp, nguyên chủ này chưa từng làm bất kỳ chuyện thương thiên hại lí gì, nhưng cả đời lại bị hủy ở trong Ân gia to lớn này.
Ân gia có được trăm vạn hùng binh, khống chế toàn bộ Liêu Thành và mấy thành thị nhỏ phụ cận.
Đại gia Ân gia tên Ân Thuận chính là kẻ thống trị Liêu Thành, tất cả mọi người đều kêu hắn là Ân đại soái, mà Nhị gia Ân gia Ân Thành Mạc, vừa mới ba mươi cũng đã có thương hội trải dài toàn phương bắc, có được gia tài bạc triệu.
Còn Tam gia Ân gia, là người nhỏ nhất trong ba huynh đệ, cũng là người không có việc làm đàng hoàng nhất, từ nhỏ hắn liền ăn nhậu chơi gái cờ bạc tinh thông mọi thứ, bởi vì có hai anh trai có quyền có tiền, Tam gia Ân gia Ân Minh Dã có thể nói là kim bài ăn chơi trác táng lớn nhất toàn bộ Liêu Thành.
Mà thế giới này nam chủ tên là Ân Bắc Ca, hắn là con trai thứ của Ân Thuận Ân đại soái, được người Liêu Thành xưng là Ân thiếu soái.
Ân Bắc Ca và nguyên chủ Tô Vãn quen biết nhau khi du học ở nước ngoài, hai người tình đầu ý hợp, năm mười tám tuổi hai người cùng nhau về nước tính thành thân, nhưng sau khi về nước, Ân Bắc Ca liền bị cha của mình Ân Thuận kêu đi quân doanh tiền tuyến rèn luyện, mà Tô gia lúc này lại chẳng hay biết gì, bọn họ dựa theo thời gian ước định chuẩn bị của hồi môn cho Tô Vãn, hơn nữa vui mừng gả con gái vào Ân gia, bái đường là lúc người Tô gia phát hiện mình bị Ân gia lừa, người bái đường thành thân với Tô Vãn căn bản không phải Ân Bắc Ca tuổi trẻ tài cao, mà là con trai trưởng của Ân Thuận Ân Bắc Việt.
Toàn bộ Liêu Thành ai không biết con trai trưởng của đại soái bệnh tật đã lâu?
Tô gia lúc ấy muốn hối hôn, nhưng đây là Liêu Thành! Là địa bàn mà Ân gia một tay che trời, nơi nào bao dung cho bọn họ lỗ mãng?
Vì thế đêm đó, nguyên chủ Tô Vãn đã bị trói vào động phòng xung hỉ cho Ân đại thiếu.
Cũng may Ân Bắc Việt là người hiểu lý lẽ, hắn tuy rằng bệnh nặng, nhưng lại là một nam nhân thật ôn nhu, hắn biết Tô Vãn và em trai mình lưỡng tình tương duyệt, cho nên đáp ứng nàng, cùng nàng liên kết lừa gạt mẹ mình.
Hai người vẫn luôn không viên phòng, lại ở trước mặt người khác làm ra bộ dáng phu thê ân ái, trong khoảng thời gian ngắn thật sự lừa được đại phu nhân.
Ai biết ngày vui ngắn chẳng bao lâu, không qua bao lâu Ân Bắc Việt bệnh nặng, Tô Vãn cảm kích ân tình hắn đối với mình, mỗi ngày đều cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi chăm sóc hắn, mà lúc này Ân Bắc Ca lại từ tiền tuyến trở về.
Biết được người mình yêu thế nhưng gả cho đại ca mình, lại còn phu thê ân ái, cái này làm cho nam chủ đại nhân chịu đả kích.
Không sai, đường đường là thiếu soái thế nhưng bị người khác đoạt nữ nhân, mà người đoạt người yêu mình còn là anh trai của mình?
Cái này là chuyện gì đây?
Nam chủ đại nhân vốn dĩ tà mị cuồng quyến tỏ vẻ mình không thể tiếp thu, không thể tiếp thu cái hiện thực này, cũng không thể tha thứ cho nữ nhân lả lơi ong bướm này.
Vì thế, vào đêm nào đó trăng cao gió lớn, Ân Bắc Ca uống say xâm nhập vào phòng Tô Vãn, muốn dùng sức mạnh với nàng, nguyên chủ không nghĩ tới người yêu mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm không chỉ không tin mình, còn muốn làm nhục mình như thế, nàng tự nhiên là liều mạng kêu cứu giãy giụa, âm thanh của nàng kinh động Ân Bắc Việt trên giường bệnh.
Nhìn thấy hành vi của em trai mình, Ân Bắc Việt tự nhiên muốn giúp đỡ Tô Vãn, kết quả ba người lôi kéo, Ân Bắc Việt bệnh tật trong người bị đẩy ngã, đầu đập vào góc bàn, treo ~
Được rồi, đây thật là chuyện xưa hố cha.
Sau khi Ân Bắc Việt chết, đại phu nhân liền nhận định là Tô Vãn không kiềm chế hành vi của mình, câu dẫn em chồng, mới có thể hại chết trượng phu của mình? ( ngươi nha cái logic thần tiên gì đó?)
Cho nên đại phu nhân đặc biệt căm hận Tô Vãn.
Về phương diện khác, nam chủ đại nhân vô tình hại chết đại ca mình, cái này làm cho hắn đặc biệt tự trách, từ đấy về sau hắn quyết định đem Tô Vãn trở thành đại tẩu mà mình kính trọng nhất chăm sóc thật tốt. ( ngươi nha chuyển biến cũng rất nhanh ~)
Bởi vì Ân Bắc Ca đối với Tô Vãn đặc biệt tốt, cho nên đại phu nhân lại lần nữa nhận định Tô Vãn đối với người con thứ hai của mình có dã tâm.
Phải biết rằng, lúc trước người có chủ ý để Tô Vãn gả cho Ân Bắc Việt chính là đại phu nhân Diêu Bạch Tiêm, bởi vì bà ta đã sớm nghiên cứu tốt với ca ca mình, muốn đem cháu gái Diêu Nhược Phương của mình gả vào Ân gia, làm thiếu soái phu nhân.
Bà ta sao có thể để nữ nhân khác tới làm con dâu của mình?
Sau khi Ân Bắc Việt chết nửa năm, Ân Bắc Ca nghe theo cha mẹ an bài nghênh thú đại tiểu thư Diêu gia cũng chính là biểu muội của mình Diêu Nhược Phương làm vợ.
Diêu Nhược Phương từ nhỏ đã ái mộ Ân Bắc Ca, sau khi kết hôn tự nhiên đối với hắn thiên y bách thuận.
Đáng tiếc Ân thiếu soái cảm thấy mình đã chịu tổn thương về tình cảm nên đối với vị kiều thê này cũng không có nhiệt tình.
Bị trượng phu mình vắng vẻ Diêu Nhược Phương ở Ân gia cũng nhiều ít nghe nói qua tai tiếng của Ân Bắc Ca và Tô Vãn, nàng ta tưởng tượng trượng phu mình thế nhưng cả ngày nhớ mong đại tẩu đang ở góa, nàng ta liền giận sôi máu, vì thế, Diêu Nhược Phương lặng lẽ chạy đi tìm cô cô mình thương nghị, hai người ăn nhịp với nhau, quyết định dùng độc dược mạn tính, thần không biết quỷ không hay giết chết Tô Vãn ~
/424
|