Edt: Mítt
~~~~~~~
"Tô Vãn."
Ân Bắc Ca lại lần nữa kêu một tiếng Tô Vãn, lúc này cả người hắn đã đi tới trước mặt Tô Vãn, trên khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng mang theo cảm xúc phức tạp chưa bao giờ có.
"Bắc Ca?"
Tô Vãn trấn định tự nhiên nhìn nam nhân trước mặt, hồ nghi nhíu mày: "Cậu, là đang kêu tôi sao? Cậu làm sao vậy, cậu không......"
Tô Vãn còn chưa nói xong đã bị Ân Bắc Ca bức tới góc tường, hắn giơ tay bắt lấy tay phải của cô, sau đó không chút do dự kéo ống tay áo cô lên, ở trên cánh tay trắng nõn của Tô Vãn có một vết sẹo cũ kỹ, rất nhỏ, nhưng trốn không khỏi tầm mắt nghiêm túc mà lăng lệ của Ân Bắc Ca.
"A."
"Ha hả."
Ân Bắc Ca đột nhiên nhìn chằm chằm vết sẹo kia nở nụ cười, cười cười, khóe mắt hắn có nước mắt từng giọt chảy xuống.
"Tiểu Vãn, em còn sống, thật tốt."
Nói xong, Ân Bắc Ca theo bản năng buông lỏng tay Tô Vãn ra, hắn nâng hai tay muốn ôm cô, giống như là vô số ban đêm hắn mơ thấy vậy --
Ôm chặt lấy cô, nói cho cô biết, hắn yêu cô, hắn không thể không có cô.
Một trận gió lạnh phất quá, trước mắt Ân Bắc Ca mơ hồ một chút, sau đó hắn liền thấy được thân ảnh Ân Minh Dã.
"Bắc Ca, cậu muốn làm cái gì?"
Tô Duệ nửa ôm Tô Vãn, hơi nhướng mi, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Ân Bắc Ca.
"Tam thúc."
Nhìn thấy Tô Duệ thế mà trở lại nhanh như vậy, Ân Bắc Ca có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn rất nhanh liền trầm con ngươi.
"Tam thúc, là chú làm, là chú cứu Tiểu Vãn có phải hay không?"
"A, ta không biết cậu đang nói cái gì."
Tô Duệ nắm thật chặt cánh tay Tô Vãn, hướng Ân Bắc Ca công khai biểu thị chủ quyền của mình: "Đây là vợ của tôi, Tuyết Linh Lung, Tô Vãn đã chết, tuy rằng Linh Lung rất giống cô ấy, nhưng là...
"Đừng gạt tôi!"
Ân Bắc Ca nghe Tô Duệ nói lập tức có chút mất khống chế đánh gãy lời hắn: "Vết thương trên tay cô ấy, là năm đó ở thời điểm du học Anh Quốc vì cứu tôi mà lưu lại, cả đời tôi cũng sẽ không quên cái vết sẹo kia, hơn nữa......"
Ngữ điệu Ân Bắc Ca trầm xuống: "Tôi vừa mới từ mộ địa Ân gia trở về, trong quan tài Tô Vãn căn bản không có thi thể, chỉ có quần áo và cục đá!"
Nghe Ân Bắc Ca nói, Tô Duệ lạnh lùng cười.
"Thì tính sao? Cho dù cậu có một ngàn một vạn lý do có thể chứng minh cô ấy chính là Tô Vãn thì làm sao? Tôi có hôn thư, tôi cùng cô ấy đã lạy thiên địa vào động phòng, cô ấy là vợ mà tôi cưới hỏi đàng hoàng, Ân Bắc Ca, cậu không phải là đến tam thẩm mình cũng muốn đoạt chứ?"
Nghe Tô Duệ nói, Ân Bắc Ca trầm mặc, ánh mắt lần nữa tụ tập ở trên mặt Tô Vãn.
"Tiểu Vãn, nói cho anh vì sao? Em vì sao muốn giả chết? Vì sao phải gả cho tam thúc? Em vì sao không nhận anh?"
"Thiếu soái, lời cậu nói tôi đều nghe hiểu, nhưng gộp lại với nhau tôi thật sự không biết là có ý gì."
Tô Vãn vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Ân Bắc Ca, ngay sau đó sắc mặt tái nhợt đỡ cái trán của mình.
"Minh Dã, đầu em hơi đau, chúng ta về nhà đi."
Khi nói chuyện, cả người Tô Vãn đã dựa vào trong ngực Tô Duệ.
"Được được, vợ, chúng ta về nhà!"
Tô Duệ ôn nhu xoa xoa tóc đẹp của Tô Vãn, ngước mắt nhìn thoáng qua Ân Bắc Ca.
"Chúng ta phải đi về, Bắc Ca, chuyện lần này tôi không so đo với cậu. Tôi hy vọng cậu có thể thời khắc nhớ rõ, nữ nhân này là nữ nhân của Ân Minh Dã tôi, cô ấy là trưởng bối của cậu!"
Nói xong, Tô Duệ quay người liền ôm lấy Tô Vãn rời đi, nhìn bóng dáng hai người dần dần rời xa, Ân Bắc Ca nắm chặt nắm tay hung hăng đánh vào bức tường đá xanh ở một bên, ở trên tường lưu lại từng đạo vết máu đỏ tươi.
"Thiếu soái, cậu......"
Lúc này một bóng hình nôn nóng lắc mình xuất hiện, nhìn mu bàn tay Ân Bắc Ca đổ máu, chủ nhân thân ảnh kia lập tức nôn nóng.
"Thiếu soái cậu đừng lộn xộn, nô tỳ đi tìm băng gạc lại đây băng bó cho cậu."
"A, xem đủ rồi? Nghe đủ rồi? Hiện tại chịu ra rồi?"
Ân Bắc Ca nhìn Trân Lam đột nhiên xuất hiện, hung hăng nhìn chằm chằm đôi mắt cô ta.
"Cô có phải nên lập tức trở về hội báo với nương tôi hay không?"
"Nô tỳ......a......"
Trân Lam còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Ân Bắc Ca bóp cổ, thân thể gầy yếu kia bị chậm rãi nhấc tới sát mặt tường, hô hấp khó khăn, sắc mặt Trân Lam đã bắt đầu ẩn ẩn phát tím.
"Nói, cô biết được bao nhiêu?! Tô Vãn bệnh rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
"Tôi...... Không...... Không biết......"
Trân Lam vất vả trả lời, ngữ khí đứt quãng.
Cô ta không dám nói, không thể nói, bởi vì không nói còn có một con đường sống, nếu nói, lấy thủ đoạn của đại phu nhân, một giây giết chết cô ta.
Thấy Trân Lam không chịu nhả ra, Ân Bắc Ca nhịn không được tăng lớn lực tay: "Nói hay không?"
Trân Lam đã có chút ý thức tan rã, bản năng lắc lắc đầu.
Cô ta đang đánh cuộc, đánh cuộc Ân Bắc Ca so với Diêu Bạch Tiêm có nhân tính hơn.
"Phanh" một tiếng, thân thể Trân Lam bị ném xuống đất, cô ta từng ngụm từng ngụm hô hấp, sống sót sau tai nạn, lúc này phía sau lưng cô ta đều là mồ hôi.
"Đừng đem chuyện đêm nay nói cho bất luận người nào, nếu không tôi tuyệt không tha cho cô."
Ném xuống những lời này, Ân Bắc Ca lạnh lùng xoay người rời đi.
Nhìn thân ảnh hắn rời đi, Trân Lam theo bản năng sờ sờ cổ mình -
Thiếu soái khôi phục ký ức.
Mà...... Tuyết Linh Lung chính là Tô Vãn sao? Cô ta sao có thể còn sống? Tam gia rốt cuộc biết được cái gì?
Trong lúc nhất thời, trong đầu Trân Lam có quá nhiều nghi vấn.
"Chị Trân Lam! Chị Trân Lam! Phu nhân gọi chị đó!"
Lúc này trong viện truyền ra tiếng kêu, Trân Lam lập tức đứng dậy một bên phủi tro bụi trên người mình, một bên lôi kéo cổ áo mình, cô ta muốn đem vết bầm trên cổ mình che lại, chuyện đêm nay, cho dù Ân Bắc Ca không cảnh cáo cô ta, cô ta cũng tuyệt đối sẽ không nhiều lời một chữ.
............
Ân Bắc Ca thật sự khôi phục ký ức.
Thời điểm ở Linh Lung lâu, Hoa Dao Lan làm hắn nhớ tới sơ ngộ của mình cùng Tô Vãn, sau khi hắn từ Linh Lung lâu đi ra liền bất tri bất giác đi mộ viên Ân gia, Ân Bắc Ca ngồi ở trước phần mộ Tô Vãn và Ân Bắc Việt thật lâu --
Tôi...... Tôi còn có tâm nguyện cuối cùng...... sau khi tôi đi, đem tôi, đem tôi chôn ở bên cạnh Bắc Việt đi, để tôi bồi anh ấy, đây là...... Tôi thiếu...... anh ấy......
Ở mộ địa, Ân Bắc Ca đột nhiên nhớ tới di nguyện Tô Vãn, còn có......
Túi gấm!
Cái túi gấm kia!
Ân Bắc Ca nhớ tới túi gấm bên người mình, ở lúc hắn lưu lạc bên ngoài, quần áo của hắn tất cả đều thay đổi, hắn lúc ấy cũng đã quên tất cả, nhưng theo bản năng hắn cảm thấy cái túi gấm kia rất quan trọng, cho nên vẫn như cũ treo ở bên người.
Từ trong lòng ngực mình móc ra túi gấm kia, Ân Bắc Ca mở túi gấm, bên trong có một ít hương liệu giống nhau, có lẽ là bị nước biển ngâm lâu quá nên đã không còn hương vị lúc trước, mà ở giữa những hương liệu đó, lại có một mái tóc màu đen, dùng tơ hồng tinh tế quấn quanh.
Đây là tóc Tô Vãn.
Cùng quân kết tóc, một đời không phân chia! Trong phút chốc, Ân Bắc Ca đột nhiên cái gì cũng nhớ tới, những ký ức mất đi đều mãnh liệt tiến vào trong đầu hắn, hai người hiểu nhau tương hứa, trời xui đất khiến.
Mình hiểu lầm, đại ca chết, Tô Vãn bệnh...tất cả như bộ phim điện ảnh ngắn hiện lên trong đầu Ân Bắc Ca, cuối cùng hình ảnh dừng ở trước mắt hắn, là khuôn mặt của Tuyết Linh Lung.
Tô Vãn.
Ân Bắc Ca tự nhận là mình đủ hiểu và quen thuộc Tô Vãn, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không nhận sai hơi thở của cô. Nếu Tuyết Linh Lung là Tô Vãn, như vậy người được chôn trong mộ địa lại là ai?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Ân Bắc Ca lập tức ngưng trọng, hắn cảm thấy mình điên rồi, nhưng một khắc kia hắn thật sự cái gì cũng không muốn nghĩ, hắn vội vàng muốn chứng minh, Tô Vãn cô ấy còn sống, cô ấy nhất định còn sống, vì thế, Ân Bắc Ca đào mồ Tô Vãn.
Đây có lẽ là chuyện điên cuồng nhất mà hắn trải qua trong đời, nhưng, ở một khắc mở ra quan tài nhìn thấy cục đá bên trong, Ân Bắc Ca bất chấp một thân bùn đất của bản thân ở bên quan tài phát tiết cười ha hả -- (hơi ghê ghê)
Tô Vãn, lúc này đây, anh quyết không thể lại lần nữa bỏ qua em.
~~~~~~~
"Tô Vãn."
Ân Bắc Ca lại lần nữa kêu một tiếng Tô Vãn, lúc này cả người hắn đã đi tới trước mặt Tô Vãn, trên khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng mang theo cảm xúc phức tạp chưa bao giờ có.
"Bắc Ca?"
Tô Vãn trấn định tự nhiên nhìn nam nhân trước mặt, hồ nghi nhíu mày: "Cậu, là đang kêu tôi sao? Cậu làm sao vậy, cậu không......"
Tô Vãn còn chưa nói xong đã bị Ân Bắc Ca bức tới góc tường, hắn giơ tay bắt lấy tay phải của cô, sau đó không chút do dự kéo ống tay áo cô lên, ở trên cánh tay trắng nõn của Tô Vãn có một vết sẹo cũ kỹ, rất nhỏ, nhưng trốn không khỏi tầm mắt nghiêm túc mà lăng lệ của Ân Bắc Ca.
"A."
"Ha hả."
Ân Bắc Ca đột nhiên nhìn chằm chằm vết sẹo kia nở nụ cười, cười cười, khóe mắt hắn có nước mắt từng giọt chảy xuống.
"Tiểu Vãn, em còn sống, thật tốt."
Nói xong, Ân Bắc Ca theo bản năng buông lỏng tay Tô Vãn ra, hắn nâng hai tay muốn ôm cô, giống như là vô số ban đêm hắn mơ thấy vậy --
Ôm chặt lấy cô, nói cho cô biết, hắn yêu cô, hắn không thể không có cô.
Một trận gió lạnh phất quá, trước mắt Ân Bắc Ca mơ hồ một chút, sau đó hắn liền thấy được thân ảnh Ân Minh Dã.
"Bắc Ca, cậu muốn làm cái gì?"
Tô Duệ nửa ôm Tô Vãn, hơi nhướng mi, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Ân Bắc Ca.
"Tam thúc."
Nhìn thấy Tô Duệ thế mà trở lại nhanh như vậy, Ân Bắc Ca có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn rất nhanh liền trầm con ngươi.
"Tam thúc, là chú làm, là chú cứu Tiểu Vãn có phải hay không?"
"A, ta không biết cậu đang nói cái gì."
Tô Duệ nắm thật chặt cánh tay Tô Vãn, hướng Ân Bắc Ca công khai biểu thị chủ quyền của mình: "Đây là vợ của tôi, Tuyết Linh Lung, Tô Vãn đã chết, tuy rằng Linh Lung rất giống cô ấy, nhưng là...
"Đừng gạt tôi!"
Ân Bắc Ca nghe Tô Duệ nói lập tức có chút mất khống chế đánh gãy lời hắn: "Vết thương trên tay cô ấy, là năm đó ở thời điểm du học Anh Quốc vì cứu tôi mà lưu lại, cả đời tôi cũng sẽ không quên cái vết sẹo kia, hơn nữa......"
Ngữ điệu Ân Bắc Ca trầm xuống: "Tôi vừa mới từ mộ địa Ân gia trở về, trong quan tài Tô Vãn căn bản không có thi thể, chỉ có quần áo và cục đá!"
Nghe Ân Bắc Ca nói, Tô Duệ lạnh lùng cười.
"Thì tính sao? Cho dù cậu có một ngàn một vạn lý do có thể chứng minh cô ấy chính là Tô Vãn thì làm sao? Tôi có hôn thư, tôi cùng cô ấy đã lạy thiên địa vào động phòng, cô ấy là vợ mà tôi cưới hỏi đàng hoàng, Ân Bắc Ca, cậu không phải là đến tam thẩm mình cũng muốn đoạt chứ?"
Nghe Tô Duệ nói, Ân Bắc Ca trầm mặc, ánh mắt lần nữa tụ tập ở trên mặt Tô Vãn.
"Tiểu Vãn, nói cho anh vì sao? Em vì sao muốn giả chết? Vì sao phải gả cho tam thúc? Em vì sao không nhận anh?"
"Thiếu soái, lời cậu nói tôi đều nghe hiểu, nhưng gộp lại với nhau tôi thật sự không biết là có ý gì."
Tô Vãn vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Ân Bắc Ca, ngay sau đó sắc mặt tái nhợt đỡ cái trán của mình.
"Minh Dã, đầu em hơi đau, chúng ta về nhà đi."
Khi nói chuyện, cả người Tô Vãn đã dựa vào trong ngực Tô Duệ.
"Được được, vợ, chúng ta về nhà!"
Tô Duệ ôn nhu xoa xoa tóc đẹp của Tô Vãn, ngước mắt nhìn thoáng qua Ân Bắc Ca.
"Chúng ta phải đi về, Bắc Ca, chuyện lần này tôi không so đo với cậu. Tôi hy vọng cậu có thể thời khắc nhớ rõ, nữ nhân này là nữ nhân của Ân Minh Dã tôi, cô ấy là trưởng bối của cậu!"
Nói xong, Tô Duệ quay người liền ôm lấy Tô Vãn rời đi, nhìn bóng dáng hai người dần dần rời xa, Ân Bắc Ca nắm chặt nắm tay hung hăng đánh vào bức tường đá xanh ở một bên, ở trên tường lưu lại từng đạo vết máu đỏ tươi.
"Thiếu soái, cậu......"
Lúc này một bóng hình nôn nóng lắc mình xuất hiện, nhìn mu bàn tay Ân Bắc Ca đổ máu, chủ nhân thân ảnh kia lập tức nôn nóng.
"Thiếu soái cậu đừng lộn xộn, nô tỳ đi tìm băng gạc lại đây băng bó cho cậu."
"A, xem đủ rồi? Nghe đủ rồi? Hiện tại chịu ra rồi?"
Ân Bắc Ca nhìn Trân Lam đột nhiên xuất hiện, hung hăng nhìn chằm chằm đôi mắt cô ta.
"Cô có phải nên lập tức trở về hội báo với nương tôi hay không?"
"Nô tỳ......a......"
Trân Lam còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Ân Bắc Ca bóp cổ, thân thể gầy yếu kia bị chậm rãi nhấc tới sát mặt tường, hô hấp khó khăn, sắc mặt Trân Lam đã bắt đầu ẩn ẩn phát tím.
"Nói, cô biết được bao nhiêu?! Tô Vãn bệnh rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
"Tôi...... Không...... Không biết......"
Trân Lam vất vả trả lời, ngữ khí đứt quãng.
Cô ta không dám nói, không thể nói, bởi vì không nói còn có một con đường sống, nếu nói, lấy thủ đoạn của đại phu nhân, một giây giết chết cô ta.
Thấy Trân Lam không chịu nhả ra, Ân Bắc Ca nhịn không được tăng lớn lực tay: "Nói hay không?"
Trân Lam đã có chút ý thức tan rã, bản năng lắc lắc đầu.
Cô ta đang đánh cuộc, đánh cuộc Ân Bắc Ca so với Diêu Bạch Tiêm có nhân tính hơn.
"Phanh" một tiếng, thân thể Trân Lam bị ném xuống đất, cô ta từng ngụm từng ngụm hô hấp, sống sót sau tai nạn, lúc này phía sau lưng cô ta đều là mồ hôi.
"Đừng đem chuyện đêm nay nói cho bất luận người nào, nếu không tôi tuyệt không tha cho cô."
Ném xuống những lời này, Ân Bắc Ca lạnh lùng xoay người rời đi.
Nhìn thân ảnh hắn rời đi, Trân Lam theo bản năng sờ sờ cổ mình -
Thiếu soái khôi phục ký ức.
Mà...... Tuyết Linh Lung chính là Tô Vãn sao? Cô ta sao có thể còn sống? Tam gia rốt cuộc biết được cái gì?
Trong lúc nhất thời, trong đầu Trân Lam có quá nhiều nghi vấn.
"Chị Trân Lam! Chị Trân Lam! Phu nhân gọi chị đó!"
Lúc này trong viện truyền ra tiếng kêu, Trân Lam lập tức đứng dậy một bên phủi tro bụi trên người mình, một bên lôi kéo cổ áo mình, cô ta muốn đem vết bầm trên cổ mình che lại, chuyện đêm nay, cho dù Ân Bắc Ca không cảnh cáo cô ta, cô ta cũng tuyệt đối sẽ không nhiều lời một chữ.
............
Ân Bắc Ca thật sự khôi phục ký ức.
Thời điểm ở Linh Lung lâu, Hoa Dao Lan làm hắn nhớ tới sơ ngộ của mình cùng Tô Vãn, sau khi hắn từ Linh Lung lâu đi ra liền bất tri bất giác đi mộ viên Ân gia, Ân Bắc Ca ngồi ở trước phần mộ Tô Vãn và Ân Bắc Việt thật lâu --
Tôi...... Tôi còn có tâm nguyện cuối cùng...... sau khi tôi đi, đem tôi, đem tôi chôn ở bên cạnh Bắc Việt đi, để tôi bồi anh ấy, đây là...... Tôi thiếu...... anh ấy......
Ở mộ địa, Ân Bắc Ca đột nhiên nhớ tới di nguyện Tô Vãn, còn có......
Túi gấm!
Cái túi gấm kia!
Ân Bắc Ca nhớ tới túi gấm bên người mình, ở lúc hắn lưu lạc bên ngoài, quần áo của hắn tất cả đều thay đổi, hắn lúc ấy cũng đã quên tất cả, nhưng theo bản năng hắn cảm thấy cái túi gấm kia rất quan trọng, cho nên vẫn như cũ treo ở bên người.
Từ trong lòng ngực mình móc ra túi gấm kia, Ân Bắc Ca mở túi gấm, bên trong có một ít hương liệu giống nhau, có lẽ là bị nước biển ngâm lâu quá nên đã không còn hương vị lúc trước, mà ở giữa những hương liệu đó, lại có một mái tóc màu đen, dùng tơ hồng tinh tế quấn quanh.
Đây là tóc Tô Vãn.
Cùng quân kết tóc, một đời không phân chia! Trong phút chốc, Ân Bắc Ca đột nhiên cái gì cũng nhớ tới, những ký ức mất đi đều mãnh liệt tiến vào trong đầu hắn, hai người hiểu nhau tương hứa, trời xui đất khiến.
Mình hiểu lầm, đại ca chết, Tô Vãn bệnh...tất cả như bộ phim điện ảnh ngắn hiện lên trong đầu Ân Bắc Ca, cuối cùng hình ảnh dừng ở trước mắt hắn, là khuôn mặt của Tuyết Linh Lung.
Tô Vãn.
Ân Bắc Ca tự nhận là mình đủ hiểu và quen thuộc Tô Vãn, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không nhận sai hơi thở của cô. Nếu Tuyết Linh Lung là Tô Vãn, như vậy người được chôn trong mộ địa lại là ai?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Ân Bắc Ca lập tức ngưng trọng, hắn cảm thấy mình điên rồi, nhưng một khắc kia hắn thật sự cái gì cũng không muốn nghĩ, hắn vội vàng muốn chứng minh, Tô Vãn cô ấy còn sống, cô ấy nhất định còn sống, vì thế, Ân Bắc Ca đào mồ Tô Vãn.
Đây có lẽ là chuyện điên cuồng nhất mà hắn trải qua trong đời, nhưng, ở một khắc mở ra quan tài nhìn thấy cục đá bên trong, Ân Bắc Ca bất chấp một thân bùn đất của bản thân ở bên quan tài phát tiết cười ha hả -- (hơi ghê ghê)
Tô Vãn, lúc này đây, anh quyết không thể lại lần nữa bỏ qua em.
/424
|