Edt: Mítt
~~~~~~~
Trường học nơi Tô Vãn ở là tiểu học mười ba, láng giềng là cao trung mười ba.
“Tiểu Vãn, dậy ăn cơm!” Buổi sáng 6 giờ, Tô Vãn mơ mơ màng màng bị Lưu Lệ kêu dậy.
Lúc này cũng đúng là thời gian đi làm của Tô Quốc Lượng, mỗi ngày hai cha con đều cùng nhau ăn cơm sáng, tuy rằng tiểu học mười ba cách nhà Tô Vãn cũng không xa, nhưng mỗi buổi sáng Tô Quốc Lượng đều sẽ nhân lúc đi làm, tiện đường đạp xe đạp đưa Tô Vãn đi học.
Thời điểm có Tô Quốc Lượng ở nhà, Lưu Lệ đều kêu Tô Vãn là “Tiểu Vãn”, ngữ khí không tính là lạnh nhạt, nhưng cũng tuyệt không nhiệt tình, mà thời điểm Tô Quốc Lượng đi làm rồi, đại đa số thời gian cô ta đều sẽ kêu cô là “Con ranh chết tiệt kia”.
Nguyên chủ vốn có thể chất yếu ớt hơn nữa đầu óc cũng có chút trì độn, đối với những điều này vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, cô ấy chưa bao giờ ở trước mặt Tô Quốc Lượng nói đến chuyện Lưu Lệ, cho nên Tô Quốc Lượng thành thật vẫn luôn cho rằng vợ mình đối xử với con gái lớn của mình không tồi.
“Chào ba, chào mẹ.” Tô Vãn mặc giáo phục màu xanh lam có chút dài rộng chậm rãi đi ra khỏi phòng mình.
“Tiểu Vãn, mau tới ăn cơm, không thôi sẽ bị nguội.”
Tô Quốc Lượng cố ý gắp một miếng thịt bỏ vào chén Tô Vãn, Lưu Lệ một bên nhìn thoáng qua, đem mặt chuyển sang chỗ khác cũng không có nói lời nào.
Hiện giờ Tô Thanh Mai năm tuổi còn đang đi nhà trẻ, thời gian này Lưu Lệ cũng không có kêu con gái bảo bối của mình rời giường, hơn nữa cô ta còn riêng để lại khối thịt ngon nhất lớn nhất ở trong nồi cho Tô Thanh Mai.
Tô Vãn đến phòng vệ sinh nhỏ hẹp rửa mặt xong lại đem tóc dài của mình cột lưu loát thành một cái đuôi ngựa, lúc này mới bước nhanh đi ra.
Một bữa cơm sáng ăn thật nhanh, cơm nước xong Tô Vãn liền mang cặp sách cùng Tô Quốc Lượng ra cửa, buổi sáng không khí đặc biệt tươi mát, Tô Quốc Lượng lấy xe đạp của mình đẩy ra cửa viện, Tô Vãn ngựa quen đường cũ ngồi xuống trên yên sau xe, nhìn bóng dáng rộng lớn của người đàn ông trước mặt, Tô Vãn nhịn không được nhẹ nhàng mở miệng: “Ba, về sau ba có thể thường xuyên ở nhà với con không?”
Đang đạp xe Tô Quốc Lượng nghe con gái mình nói, sửng sốt một chút: “Tiểu Vãn, có chuyện gì vậy? Ba không ở nhà, nhưng còn mẹ mà, con là cảm thấy nhàm chán sao?”
“Không, không phải, là……”
Tô Vãn do dự, mắt thấy lại qua thêm một cái giao lộ sẽ đến cổng lớn trường học, Tô Vãn lúc này mới thấp giọng nói: “Lúc ba không ở nhà mẹ liền dùng dây mây đánh con, đau lắm. Chỉ có lúc ba ở nhà mẹ mới không đánh con, cũng sẽ không mắng con là con ranh chết tiệt kia.”
“Con nói cái gì?”
Nghe Tô Vãn nói, Tô Quốc Lượng lập tức dừng xe lại, cả người nhảy xuống xe đạp ánh mắt nghiêm túc nhìn con gái trên yên sau: “Con nói đều là sự thật?”
Cảm giác được Tô Quốc Lượng nghiêm túc, trên khuôn mặt nhỏ gầy ốm của Tô Vãn lập tức lộ ra biểu tình sợ hãi ủy khuất: “Ba ba, ba ba người đừng đánh con! Đừng đánh con, con không dám! Con không dám nữa!”
“Tiểu Vãn?”
Thấy Tô Vãn sợ hãi khóc lớn lên, Tô Quốc Lượng lập tức hoảng sợ: “Con làm sao vậy? Rốt cuộc là bị làm sao vậy? Ba ba chưa nói muốn đánh con!”
“Ba ba người không đánh Tiểu Vãn sao? Nhưng mẹ nói nếu con đem những chuyện đó nói với ba, ba sẽ đánh con, con rất sợ ……”
Lưu Lệ!
Wattpad: HBNmoemoe
Tô Quốc Lượng hung hăng cắn chặt răng, mình lúc trước sở dĩ cưới Lưu Lệ chính là bởi vì cô ta có thể xử lý tốt mọi việc trong nhà, đương nhiên, chủ yếu chính là cô ta nói cô ta thích trẻ con, lúc trước khi chưa kết hôn, Tô Quốc Lượng nhìn thấy cô ta đối với Tô Vãn đặc biệt tốt, lúc này mới yên tâm cưới cô ta vào nhà.
Không nghĩ tới, cô ta thế nhưng thừa dịp mình không ở nhà dám ngược đãi con gái mình?
“Tiểu Vãn ngoan, đừng khóc, ba đưa con đi học, tan học con ngoan ngoãn về nhà, cái gì cũng đừng nói, ba ba tan tầm sẽ mua bánh mì cho con ăn, được không?”
“Thật sao?”
Nghe Tô Quốc Lượng nói, Tô Vãn mở to hai mắt, vẻ mặt vui vẻ nhìn hắn.
“Cảm ơn ba ba, ba ba là ba tốt nhất thiên hạ!”
“Đứa nhỏ ngốc.”
Nghe con gái nói, Tô Quốc Lượng hơi có chút chua xót, hắn xoay đầu xoa xoa nước mắt ở khóe mắt của mình: “Đi thôi, ba ba đưa con đi học!”
Đưa Tô Vãn đến cổng trường nhìn cô đi vào trường học, Tô Quốc Lượng lúc này mới xoay người đạp xe rời đi, chỉ là phương hướng hắn đi cũng không phải là phương hướng đơn vị, mà là phương hướng về nhà.
Đi vào vườn trường rộng lớn, bên người lui tới đều là củ cải nhỏ tay ngắn chân ngắn, Tô Vãn lắc lắc cặp sách của mình, nghĩ đến việc mình phải đến lầu ba lớp hai ban ba, cô lập tức cảm thấy đầu có chút phình ra.
Hỏi: Trên đời này sinh vật có não lớn nhất là gì?
Đáp: học sinh tiểu học, đứa trẻ hư.
Hiện tại mình thế nhưng thành học sinh tiểu học, hơn nữa phải cùng đám học sinh tiểu học cùng một bang cùng nhau đi học ăn cơm chơi đùa, đây thật là chuyện xưa bi thương.
“Tô Vãn!”
Ở thời điểm Tô Vãn đi đến khu dạy học chỗ rẽ tính lên cầu thang, phía sau cô đột nhiên truyền đến một âm thanh có chút quen thuộc.
Tô Vãn chần chờ quay đầu lại liền nhìn thấy Tạ Trường An hai vai mang cặp sách cười tủm tỉm đứng ở phía sau mình, đồng dạng cũng là giáo phục màu lam vừa cũ vừa quê, mặc ở trên người Tạ Trường An lại rất vừa người, ít nhất thoạt nhìn thực thoải mái.
“Là cậu.”
Tô Vãn liếc mắt đánh giá Tạ Trường An một cái: “Cậu cũng đi học ở chỗ này?”
“Đúng vậy!"
Tạ Trường An cười đi đến bên người Tô Vãn.
“Tôi ở lớp bốn ban nhất*, cậu thì sao?”
* dạng như lớp 4/1 ấy mọi người.
Niên cấp gì đó, đối với một người ngồi xổm nguyên một niên cấp như nguyên chủ mà nói, tuyệt đối là vết sẹo lớn nhất, nhưng mà Tô Vãn lại cảm thấy không sao cả: “Lớp hai ban ba.”
Nói xong, cô liền bước đi lên trên lầu, mà Tạ Trường An lại yên lặng đi theo phía sau Tô Vãn, lớp hai ở lầu ba, mà lớp bốn thì tại lầu bốn.
Mắt thấy Tô Vãn một đường trầm mặc đi vào phòng học lớp hai ban ba, Tạ Trường An nhìn thoáng qua cửa lớp của cô, lúc này mới xoay người lên lầu trở về lớp mình.
“Tô Vãn, cậu đến rồi!”
Tô Vãn đi đến chỗ ngồi của mình, Giang Mai ngồi ở phía sau cô lập tức vẻ mặt hưng phấn giơ tay vỗ vỗ bả vai Tô Vãn.
“Tô Vãn, ngày hôm qua mẹ mình dẫn mình đi công viên giải trí mới mở chơi đó! Chơi rất là vui! Cậu biết cái gì kêu là đu quay không? Lớn như vậy nè, có thể bay lên trời cao luôn……”
Tô Vãn:……
Bạn nhỏ Giang Mai hiển nhiên đặc biệt hưng phấn, blah blah nói một đống lớn, ngay sau đó phát hiện Tô Vãn không có phản ứng gì, Giang Mai bẹp bẹp miệng nhỏ, vẻ mặt buồn bực nhìn Tô Vãn: “Cậu có phải nghe không hiểu hay không?”
Giang Mai bỗng nhiên nhớ tới mỗi lần học tiết ngữ văn, Tô Vãn đều nghe không hiểu bài học, ngày hôm qua học ếch ngồi đáy giếng, cậu ấy cũng không hiểu, còn là mình giảng lại cho cậu ấy nữa.
Tưởng tượng đến đây, bạn nhỏ Giang Mai lập tức có cảm giác tự hào nồng đậm, đồng thời cô bé cũng cảm thấy trách nhiệm của mình rất trọng đại ——
Quan tâm bạn học, đoàn kết hữu ái gì đó, đây mới là chuyện mà ban cán bộ lớp nên làm.
Vì thế, bạn nhỏ Giang Mai lại không sợ vất vả giải thích một lần cho Tô Vãn cái gì là đu quay, cái gì là tàu lượn siêu tốc.
Tô Vãn: Thần ơi, ai tới cứu cứu tôi?
…
Chương trình học lớp hai cấp tiểu học đối với một thế hệ học bá như Tô Tiểu Vãn mà nói, quả thực chính là bài hát ru ngủ, cô nghe một chút liền ngủ mất, mà kỳ quái chính là cũng không có người nào đánh thức cô ——
Đờ mờ, thì ra cô đã bị lão sư và các bạn học từ bỏ sao?
Thời điểm nghỉ trưa đa số học sinh đều đi ra ngoài chơi, chỉ có Tô Vãn một mình tiếp tục ở lớp ngủ, thật vất vả nhịn tới lúc tan học, Tô Vãn cũng không kịp xem bài tập về nhà là cái gì, dọn dẹp cặp sách một chút liền chạy ra khỏi phòng học.
Lúc tan học từ trong đám đông phóng mắt nhìn ra, từng mảnh màu xanh lam, đúng là giáo phục hố cha.
Tô Vãn vốn định phun tào một chút giáo phục này thật sự là xấu đến một tầm cao mới, kết quả cô vừa nhấc mắt liền thấy được trong một mảnh màu xanh lam lại xuất hiện một màu đỏ loá mắt —— màu đỏ của xe đạp leo núi, ở cái niên đại này, loại xe đạp leo núi cao cấp đường hoàng thế kia quả thực so với xe thể thao còn có phong cách hơn.
Lúc này chiếc xe đạp leo núi màu đỏ cứ như vậy lẳng lặng chống ở cổng nhỏ của trường tiểu học mười ba, hấp dẫn vô số tầm mắt, chủ nhân của chiếc xe là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, trên người hắn còn mặc giáo phục của cao trung mười ba mới tinh, tuy rằng cũng là giáo phục màu lam dài rộng nhưng mặc ở trên người thiếu niên lại có vẻ đặc biệt soái khí đường hoàng ——
Quả nhiên, người so với người muốn chết, hàng so với hàng muốn ném.
Tô tướng quân, anh lại tới chơi soái.
~~~~~~~
Trường học nơi Tô Vãn ở là tiểu học mười ba, láng giềng là cao trung mười ba.
“Tiểu Vãn, dậy ăn cơm!” Buổi sáng 6 giờ, Tô Vãn mơ mơ màng màng bị Lưu Lệ kêu dậy.
Lúc này cũng đúng là thời gian đi làm của Tô Quốc Lượng, mỗi ngày hai cha con đều cùng nhau ăn cơm sáng, tuy rằng tiểu học mười ba cách nhà Tô Vãn cũng không xa, nhưng mỗi buổi sáng Tô Quốc Lượng đều sẽ nhân lúc đi làm, tiện đường đạp xe đạp đưa Tô Vãn đi học.
Thời điểm có Tô Quốc Lượng ở nhà, Lưu Lệ đều kêu Tô Vãn là “Tiểu Vãn”, ngữ khí không tính là lạnh nhạt, nhưng cũng tuyệt không nhiệt tình, mà thời điểm Tô Quốc Lượng đi làm rồi, đại đa số thời gian cô ta đều sẽ kêu cô là “Con ranh chết tiệt kia”.
Nguyên chủ vốn có thể chất yếu ớt hơn nữa đầu óc cũng có chút trì độn, đối với những điều này vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, cô ấy chưa bao giờ ở trước mặt Tô Quốc Lượng nói đến chuyện Lưu Lệ, cho nên Tô Quốc Lượng thành thật vẫn luôn cho rằng vợ mình đối xử với con gái lớn của mình không tồi.
“Chào ba, chào mẹ.” Tô Vãn mặc giáo phục màu xanh lam có chút dài rộng chậm rãi đi ra khỏi phòng mình.
“Tiểu Vãn, mau tới ăn cơm, không thôi sẽ bị nguội.”
Tô Quốc Lượng cố ý gắp một miếng thịt bỏ vào chén Tô Vãn, Lưu Lệ một bên nhìn thoáng qua, đem mặt chuyển sang chỗ khác cũng không có nói lời nào.
Hiện giờ Tô Thanh Mai năm tuổi còn đang đi nhà trẻ, thời gian này Lưu Lệ cũng không có kêu con gái bảo bối của mình rời giường, hơn nữa cô ta còn riêng để lại khối thịt ngon nhất lớn nhất ở trong nồi cho Tô Thanh Mai.
Tô Vãn đến phòng vệ sinh nhỏ hẹp rửa mặt xong lại đem tóc dài của mình cột lưu loát thành một cái đuôi ngựa, lúc này mới bước nhanh đi ra.
Một bữa cơm sáng ăn thật nhanh, cơm nước xong Tô Vãn liền mang cặp sách cùng Tô Quốc Lượng ra cửa, buổi sáng không khí đặc biệt tươi mát, Tô Quốc Lượng lấy xe đạp của mình đẩy ra cửa viện, Tô Vãn ngựa quen đường cũ ngồi xuống trên yên sau xe, nhìn bóng dáng rộng lớn của người đàn ông trước mặt, Tô Vãn nhịn không được nhẹ nhàng mở miệng: “Ba, về sau ba có thể thường xuyên ở nhà với con không?”
Đang đạp xe Tô Quốc Lượng nghe con gái mình nói, sửng sốt một chút: “Tiểu Vãn, có chuyện gì vậy? Ba không ở nhà, nhưng còn mẹ mà, con là cảm thấy nhàm chán sao?”
“Không, không phải, là……”
Tô Vãn do dự, mắt thấy lại qua thêm một cái giao lộ sẽ đến cổng lớn trường học, Tô Vãn lúc này mới thấp giọng nói: “Lúc ba không ở nhà mẹ liền dùng dây mây đánh con, đau lắm. Chỉ có lúc ba ở nhà mẹ mới không đánh con, cũng sẽ không mắng con là con ranh chết tiệt kia.”
“Con nói cái gì?”
Nghe Tô Vãn nói, Tô Quốc Lượng lập tức dừng xe lại, cả người nhảy xuống xe đạp ánh mắt nghiêm túc nhìn con gái trên yên sau: “Con nói đều là sự thật?”
Cảm giác được Tô Quốc Lượng nghiêm túc, trên khuôn mặt nhỏ gầy ốm của Tô Vãn lập tức lộ ra biểu tình sợ hãi ủy khuất: “Ba ba, ba ba người đừng đánh con! Đừng đánh con, con không dám! Con không dám nữa!”
“Tiểu Vãn?”
Thấy Tô Vãn sợ hãi khóc lớn lên, Tô Quốc Lượng lập tức hoảng sợ: “Con làm sao vậy? Rốt cuộc là bị làm sao vậy? Ba ba chưa nói muốn đánh con!”
“Ba ba người không đánh Tiểu Vãn sao? Nhưng mẹ nói nếu con đem những chuyện đó nói với ba, ba sẽ đánh con, con rất sợ ……”
Lưu Lệ!
Wattpad: HBNmoemoe
Tô Quốc Lượng hung hăng cắn chặt răng, mình lúc trước sở dĩ cưới Lưu Lệ chính là bởi vì cô ta có thể xử lý tốt mọi việc trong nhà, đương nhiên, chủ yếu chính là cô ta nói cô ta thích trẻ con, lúc trước khi chưa kết hôn, Tô Quốc Lượng nhìn thấy cô ta đối với Tô Vãn đặc biệt tốt, lúc này mới yên tâm cưới cô ta vào nhà.
Không nghĩ tới, cô ta thế nhưng thừa dịp mình không ở nhà dám ngược đãi con gái mình?
“Tiểu Vãn ngoan, đừng khóc, ba đưa con đi học, tan học con ngoan ngoãn về nhà, cái gì cũng đừng nói, ba ba tan tầm sẽ mua bánh mì cho con ăn, được không?”
“Thật sao?”
Nghe Tô Quốc Lượng nói, Tô Vãn mở to hai mắt, vẻ mặt vui vẻ nhìn hắn.
“Cảm ơn ba ba, ba ba là ba tốt nhất thiên hạ!”
“Đứa nhỏ ngốc.”
Nghe con gái nói, Tô Quốc Lượng hơi có chút chua xót, hắn xoay đầu xoa xoa nước mắt ở khóe mắt của mình: “Đi thôi, ba ba đưa con đi học!”
Đưa Tô Vãn đến cổng trường nhìn cô đi vào trường học, Tô Quốc Lượng lúc này mới xoay người đạp xe rời đi, chỉ là phương hướng hắn đi cũng không phải là phương hướng đơn vị, mà là phương hướng về nhà.
Đi vào vườn trường rộng lớn, bên người lui tới đều là củ cải nhỏ tay ngắn chân ngắn, Tô Vãn lắc lắc cặp sách của mình, nghĩ đến việc mình phải đến lầu ba lớp hai ban ba, cô lập tức cảm thấy đầu có chút phình ra.
Hỏi: Trên đời này sinh vật có não lớn nhất là gì?
Đáp: học sinh tiểu học, đứa trẻ hư.
Hiện tại mình thế nhưng thành học sinh tiểu học, hơn nữa phải cùng đám học sinh tiểu học cùng một bang cùng nhau đi học ăn cơm chơi đùa, đây thật là chuyện xưa bi thương.
“Tô Vãn!”
Ở thời điểm Tô Vãn đi đến khu dạy học chỗ rẽ tính lên cầu thang, phía sau cô đột nhiên truyền đến một âm thanh có chút quen thuộc.
Tô Vãn chần chờ quay đầu lại liền nhìn thấy Tạ Trường An hai vai mang cặp sách cười tủm tỉm đứng ở phía sau mình, đồng dạng cũng là giáo phục màu lam vừa cũ vừa quê, mặc ở trên người Tạ Trường An lại rất vừa người, ít nhất thoạt nhìn thực thoải mái.
“Là cậu.”
Tô Vãn liếc mắt đánh giá Tạ Trường An một cái: “Cậu cũng đi học ở chỗ này?”
“Đúng vậy!"
Tạ Trường An cười đi đến bên người Tô Vãn.
“Tôi ở lớp bốn ban nhất*, cậu thì sao?”
* dạng như lớp 4/1 ấy mọi người.
Niên cấp gì đó, đối với một người ngồi xổm nguyên một niên cấp như nguyên chủ mà nói, tuyệt đối là vết sẹo lớn nhất, nhưng mà Tô Vãn lại cảm thấy không sao cả: “Lớp hai ban ba.”
Nói xong, cô liền bước đi lên trên lầu, mà Tạ Trường An lại yên lặng đi theo phía sau Tô Vãn, lớp hai ở lầu ba, mà lớp bốn thì tại lầu bốn.
Mắt thấy Tô Vãn một đường trầm mặc đi vào phòng học lớp hai ban ba, Tạ Trường An nhìn thoáng qua cửa lớp của cô, lúc này mới xoay người lên lầu trở về lớp mình.
“Tô Vãn, cậu đến rồi!”
Tô Vãn đi đến chỗ ngồi của mình, Giang Mai ngồi ở phía sau cô lập tức vẻ mặt hưng phấn giơ tay vỗ vỗ bả vai Tô Vãn.
“Tô Vãn, ngày hôm qua mẹ mình dẫn mình đi công viên giải trí mới mở chơi đó! Chơi rất là vui! Cậu biết cái gì kêu là đu quay không? Lớn như vậy nè, có thể bay lên trời cao luôn……”
Tô Vãn:……
Bạn nhỏ Giang Mai hiển nhiên đặc biệt hưng phấn, blah blah nói một đống lớn, ngay sau đó phát hiện Tô Vãn không có phản ứng gì, Giang Mai bẹp bẹp miệng nhỏ, vẻ mặt buồn bực nhìn Tô Vãn: “Cậu có phải nghe không hiểu hay không?”
Giang Mai bỗng nhiên nhớ tới mỗi lần học tiết ngữ văn, Tô Vãn đều nghe không hiểu bài học, ngày hôm qua học ếch ngồi đáy giếng, cậu ấy cũng không hiểu, còn là mình giảng lại cho cậu ấy nữa.
Tưởng tượng đến đây, bạn nhỏ Giang Mai lập tức có cảm giác tự hào nồng đậm, đồng thời cô bé cũng cảm thấy trách nhiệm của mình rất trọng đại ——
Quan tâm bạn học, đoàn kết hữu ái gì đó, đây mới là chuyện mà ban cán bộ lớp nên làm.
Vì thế, bạn nhỏ Giang Mai lại không sợ vất vả giải thích một lần cho Tô Vãn cái gì là đu quay, cái gì là tàu lượn siêu tốc.
Tô Vãn: Thần ơi, ai tới cứu cứu tôi?
…
Chương trình học lớp hai cấp tiểu học đối với một thế hệ học bá như Tô Tiểu Vãn mà nói, quả thực chính là bài hát ru ngủ, cô nghe một chút liền ngủ mất, mà kỳ quái chính là cũng không có người nào đánh thức cô ——
Đờ mờ, thì ra cô đã bị lão sư và các bạn học từ bỏ sao?
Thời điểm nghỉ trưa đa số học sinh đều đi ra ngoài chơi, chỉ có Tô Vãn một mình tiếp tục ở lớp ngủ, thật vất vả nhịn tới lúc tan học, Tô Vãn cũng không kịp xem bài tập về nhà là cái gì, dọn dẹp cặp sách một chút liền chạy ra khỏi phòng học.
Lúc tan học từ trong đám đông phóng mắt nhìn ra, từng mảnh màu xanh lam, đúng là giáo phục hố cha.
Tô Vãn vốn định phun tào một chút giáo phục này thật sự là xấu đến một tầm cao mới, kết quả cô vừa nhấc mắt liền thấy được trong một mảnh màu xanh lam lại xuất hiện một màu đỏ loá mắt —— màu đỏ của xe đạp leo núi, ở cái niên đại này, loại xe đạp leo núi cao cấp đường hoàng thế kia quả thực so với xe thể thao còn có phong cách hơn.
Lúc này chiếc xe đạp leo núi màu đỏ cứ như vậy lẳng lặng chống ở cổng nhỏ của trường tiểu học mười ba, hấp dẫn vô số tầm mắt, chủ nhân của chiếc xe là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, trên người hắn còn mặc giáo phục của cao trung mười ba mới tinh, tuy rằng cũng là giáo phục màu lam dài rộng nhưng mặc ở trên người thiếu niên lại có vẻ đặc biệt soái khí đường hoàng ——
Quả nhiên, người so với người muốn chết, hàng so với hàng muốn ném.
Tô tướng quân, anh lại tới chơi soái.
/424
|