Edt: Mítt
~~~~~~~
Ban đêm, Tô Vãn và Tô Duệ được Đinh Giai Giai sắp xếp ở trong hai phòng cạnh nhau, mà trời vừa mới chập tối, Đinh Giai Giai liền cười tủm tỉm lẻn đến trong phòng Tô Vãn, lôi kéo cô bắt đầu đông liêu tây xả, vòng tới vòng lui hỏi Tô Vãn một ít vấn đề lung tung rối loạn.
Mắt thấy đến hơn nửa đêm, Tô Vãn buồn ngủ đánh ngáp một cái, giương mắt nhìn Đinh Giai Giai mở miệng nói: “Đinh Giai Giai, cô có phải hoài nghi tôi hay không?”
“Ách.”
Đinh Giai Giai cười sáng lạn: "Làm sao có thể chứ? Chúng ta chính là đồng đội tốt, chiến hữu tốt, sau này còn phải kề vai chiến đấu, tôi hoài nghi ai cũng không thể hoài nghi cô mà!”
"Diễn, tiếp tục diễn!”
Tô Vãn giơ tay sờ sờ sừng nhỏ trên đỉnh đầu mình: “Cô tin hiện tại tôi lập tức xin hồi tổng bộ, tôi không quản cô đi tìm chết nữa hay không.”
“Ô ô ô, Tô Tiểu Vãn, tôi sai rồi! Tôi không nên hoài nghi cô, tôi có tội! Tôi sám hối!”
Nghe Tô Vãn nói, Đinh Giai Giai lập tức bổ nhào vào trên người Tô Vãn, vẻ mặt kích động lôi kéo tay nhỏ của cô, ngay sau đó, cô ấy đáng thương hề hề cúi đầu, dựa vào ngực Tô Vãn cọ cọ.
Tô Vãn: Đờ mờ, cô đây là đang trắng trợn chiếm tiện nghi đúng không? (Chế Giai nam nữ gì cũng không tha mà
~~~~~~~
Ban đêm, Tô Vãn và Tô Duệ được Đinh Giai Giai sắp xếp ở trong hai phòng cạnh nhau, mà trời vừa mới chập tối, Đinh Giai Giai liền cười tủm tỉm lẻn đến trong phòng Tô Vãn, lôi kéo cô bắt đầu đông liêu tây xả, vòng tới vòng lui hỏi Tô Vãn một ít vấn đề lung tung rối loạn.
Mắt thấy đến hơn nửa đêm, Tô Vãn buồn ngủ đánh ngáp một cái, giương mắt nhìn Đinh Giai Giai mở miệng nói: “Đinh Giai Giai, cô có phải hoài nghi tôi hay không?”
“Ách.”
Đinh Giai Giai cười sáng lạn: "Làm sao có thể chứ? Chúng ta chính là đồng đội tốt, chiến hữu tốt, sau này còn phải kề vai chiến đấu, tôi hoài nghi ai cũng không thể hoài nghi cô mà!”
"Diễn, tiếp tục diễn!”
Tô Vãn giơ tay sờ sờ sừng nhỏ trên đỉnh đầu mình: “Cô tin hiện tại tôi lập tức xin hồi tổng bộ, tôi không quản cô đi tìm chết nữa hay không.”
“Ô ô ô, Tô Tiểu Vãn, tôi sai rồi! Tôi không nên hoài nghi cô, tôi có tội! Tôi sám hối!”
Nghe Tô Vãn nói, Đinh Giai Giai lập tức bổ nhào vào trên người Tô Vãn, vẻ mặt kích động lôi kéo tay nhỏ của cô, ngay sau đó, cô ấy đáng thương hề hề cúi đầu, dựa vào ngực Tô Vãn cọ cọ.
Tô Vãn: Đờ mờ, cô đây là đang trắng trợn chiếm tiện nghi đúng không? (Chế Giai nam nữ gì cũng không tha mà
/424
|