Edt: Mítt
~~~~~~~~
Ba ngày sau, Tô Vãn dần dần khôi phục ý thức, lúc này nàng phát hiện mình đang cuộn tròn trong một cái cự kén, chung quanh tất cả đều là màu lục nhạt, ở bên người nàng còn có một thân ảnh nho nhỏ, a, đây không phải muội muội của Công Tử Mạch sao?
Tô Vãn nâng tay vén sợi tóc trên má nữ hài nhi, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn đáng yêu.
Từ từ.
Tô Vãn lại lần nữa nâng nâng tay, vươn bàn tay trắng nõn mảnh khảnh ở trước mặt lung lay mấy cái, sắc mặt Tô Vãn lập tức hưng phấn lên.
Nàng rốt cuộc hóa thân thành người rồi!
Hưng phấn qua đi, Tô Vãn lại phát hiện một vấn đề, đờ mờ, nàng hiện tại cái gì cũng không có mặc!
Ách, Tô Vãn quay đầu nhìn nhìn những cái vảy từ trên người mình rơi ra, nàng mặc niệm vài câu pháp quyết, những cái vảy đó lập tức chồng lên nhau, ngay sau đó hóa thành một cái váy dài gắn vào người Tô Vãn.
Chuẩn bị tốt quần áo của mình, Tô Vãn lúc này mới ngồi xếp bằng lại, tùy ý cho linh khí kia ở trong đan điền du tẩu một vòng, sau đó ánh mắt Tô Vãn chợt lóe ——
Mình thế nhưng đã là Trúc Cơ đỉnh.
Hơn nữa chỗ sâu trong đan điền còn tụ tập một ít dược lực màu lục còn chưa phát huy tác dụng, những thứ đó chỉ sợ là sau khi mình tiến vào Kim Đan kỳ mới có thể chậm rãi phát huy công hiệu.
Ngọc tủy quả vạn năm này quả nhiên là thứ tốt!
Ở ngay lúc này, toàn bộ cự kén đong đưa tan vỡ, từ phương hướng nào đó bên ngoài cự kén truyền đến một cổ sát khi làm lòng người run sợ.
Tô Vãn theo bản năng kéo tiểu loli vẫn đang hôn mê bên cạnh, khi toàn bộ cự kén kia rách nát, thân ảnh Công Tử Mạch xuất hiện ở trước mặt Tô Vãn.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng đối diện, lòng bàn tay Công Tử Mạch có khói độc màu tím đang không ngừng quay cuồng, mà Tô Vãn lại cười duyên, cầm một mảnh vảy sắc bén, đôi tay gắt gao bóp cổ tiểu loli trước người mình: “Công tử, ngươi đây là muốn làm gì?”
“Ngươi buông nàng ra.”
Ánh mắt Công Tử Mạch lạnh lùng nhìn Tô Vãn, khói độc trong lòng bàn tay càng thêm ngưng tụ lên.
A? Đây là tính lộ ra gương mặt thật sao?
“Công tử, ngươi chỉ động một ngón tay là độc chết một tảng lớn tu sĩ, ta thật sự sợ ngươi quá, ta không dám buông tay nha!”
Tô Vãn lộ ra biểu tình sợ hãi: “Nếu không như vầy đi, công tử ngươi để Cưu đưa ta và hoa mai ra khỏi Dược Cốc, như thế nào? Chờ từ Tây Hải tới Côn Luân tiên cảnh, ta lại để Cưu đưa muội muội ngươi về, ngươi yên tâm, Yêu tộc chúng ta đều đặc biệt chú ý chữ tín.”
“Chữ tín?”
Nghe Tô Vãn nói, Công Tử Mạch khinh thường cười: “Ngươi ở nơi này của ta đã phụ chữ tín với ta, ngươi cảm thấy ta sẽ còn tin tưởng ngươi?”
“Ngươi sẽ, ngươi vì sao không thử xem? Đây chính là một mạng sống sờ sờ nha, ngươi cũng không muốn muội muội mà ngươi hao hết tâm lực mới cứu sống được cứ như vậy mơ màng hồ đồ chết đi chứ?”
Khi nói chuyện, Tô Vãn đã chậm rãi phóng xuất ra yêu lực của mình, vảy trong tay đều lóe lên quang mang u lục.
Độc tu đối rắn độc, đây thật đúng là thế trận có ý tứ, cái so ở đây chính là ai so với ai độc hơn!
Ngọc tủy quả vạn năm hiệu quả vượt ngoài dự đoán của Tô Vãn, lúc này mới gây nên phiền toái lớn như vậy, nhưng hiện tại Tô Vãn cũng không hối hận. Người tu chân đều là cùng trời tranh mệnh, đoạt tạo hóa của thiên địa mà tồn tại, yêu tu so với tu sĩ nhân loại, tu hành càng không dễ.
Nếu không phải lần này hấp thu nhiều dược lực của ngọc tủy quả vạn năm như vậy, Tô Vãn còn không biết mình khi nào mới có thể tiến vào Kim Đan cảnh.
Mà hiện tại, nàng đã là Trúc Cơ đỉnh, khoảng cách đến Kim Đan cảnh cũng chỉ còn một bước!
“Ngươi thật cho rằng ngươi ra khỏi được Dược Cốc?”
Công Tử Mạch híp mắt nhìn nữ tử trước mặt mình, nàng mặc một thân váy dài bích sắc, trên khuôn mặt thanh lãnh lại mang theo nụ cười tràn đầy tự tin.
“Chỉ cần công tử ngài chịu thả chúng ta đi là được, tự ta có thể bình an vô sự rời khỏi Dược Cốc.”
Lời nói chắc chắn như thế, ánh mắt thanh lãnh cùng ngữ khí như thế.
Công Tử Mạch hơi thất thần, ánh mắt ám ám: “Được, ta đáp ứng điều kiện của ngươi! Nhưng mà…… Tiểu Thanh xà, lần sau gặp mặt, ta chắc chắn muốn mệnh của ngươi!”
“Nên thế nên thế!”
Tô Vãn cười quyến rũ, nàng biết lần này mình đã đắc tội quá mức với Công Tử Mạch, cho dù hắn có phải nhiệm vụ giả hay không, nhưng thời điểm tu vi của mình kém hơn hắn, tự nhiên chỉ có thể vòng qua hắn mà đi thôi!
Nhưng mà, Thương Nguyệt đại lục lớn như vậy, chẳng lẽ mình còn trốn không thoát một người sao?
Thẳng đến khi Cưu dùng bản thể thật lớn của mình mang Tô Vãn và Tiểu Mai Hoa ra khỏi Dược Cốc, Tiểu Mai Hoa vẫn còn bộ dáng mơ mơ màng màng.
“Con rắn nhỏ, ngươi thật sự biến thành người? Ngươi thật xinh đẹp? Vậy lần này ngươi muốn mang ta đi nơi tu sĩ nhân loại tụ tập sao? Chúng ta có thể bị phát hiện hay không?”
“Sẽ không, ngươi yên tâm.”
Tô Vãn trấn an cảm xúc kích động khó hiểu của Tiểu Mai Hoa, mà Cưu một bên chỉ có thể vô ngữ nhìn trời xanh:
Thân ái, trọng điểm chú ý của các ngươi có phải hơi sai rồi hay không? Các ngươi thật sự cho rằng mình thoát được sự đuổi giết của Công Tử Mạch hay sao?
Bổn bảo bảo ở bên người hắn nhiều năm đã sớm biết rõ một mặt khác có thù tất báo tàn nhẫn độc ác của hắn, hơn nữa phàm là người bị hắn theo dõi, cho dù chạy trốn tới Thiên Nhai Hải Giác cũng có thể bị hắn dễ dàng tỏa định hơi thở, sau đó giết cho thống khoái.
Ai, quả nhiên người vô tri là người hạnh phúc nhất!
Tây Hải diện tích rộng lớn, qua sông Tây Hải đến Côn Luân tiên cảnh trừ khi là Nguyên Anh tu vi trở lên ngày di hành mười vạn dặm, những tu sĩ khác muốn bình an qua hải vực, phương pháp đơn giản nhất tự nhiên chính là đi thuyền.
Tới gần bến đò, Tiểu Mai Hoa vẫn như cũ không thể hóa thành hình người đành phải biến thành một cây trâm hoa mai, bị Tô Vãn cắm ở trên đầu mình, mà Cưu lại lắc mình biến thành một vị thiếu nữ áo đỏ.
Nhìn thiếu nữ áo đỏ trước mắt mắt ngọc mày ngài mỉm cười, Tô Vãn thật sự rất khó đem nàng cùng với đóa hoa ăn thịt người giương bồn máu mồm to một ngụm lại một ngụm cắn nát thi thể liên tưởng với nhau.
“Được rồi, chúng ta đi thôi!”
Cưu ngước mắt nhìn Tô Vãn một cái, Tô Vãn gật gật đầu, nàng ôm tiểu loli hôn mê trong lòng ngực nhắm mắt theo đuôi Cưu.
Từ bên bờ Tây Hải đến Côn Luân tiên vực mỗi ngày chỉ có một chuyến thuyền, phụ trách an toàn đường thủy này chính là tông môn nhị phẩm của Côn Luân tiên vực Tử Dương phái, tông môn nhị phẩm ở Thương Nguyệt đại lục đã là môn phái vô cùng cường đại, chỉ tồn tại sau tam đại nhất phẩm tông môn.
Mà Tử Dương phái từ trước đến nay trừng ác dương thiện, là danh môn chính phái điển phạm, cho nên mọi người lên thuyền của bọn họ đều vô cùng yên tâm.
Tô Vãn và Cưu hôm nay vận khí không tồi, thời điểm các nàng đi vào bến đò, vừa lúc thuyền đang muốn rời bến, sau khi Cưu đưa ra lệnh bài của Dược Cốc, ba người tự nhiên là không có chướng ngại lên thuyền, nhìn thấy cô bé luôn hôn mê được Tô Vãn ôm trong lòng ngực, tu sĩ trên thuyền còn nhịn không được nhìn thêm vài lần.
“Tiểu cô nương này cũng là người của Dược Cốc các ngươi sao?”
Nghe tu sĩ kia nói, Tô Vãn cười: “Đây là muội muội của ta, thời điểm luyện công không cẩn thận tẩu hỏa nhập ma, may mắn được vị Dược Cốc sư muội này cứu giúp, mới làm cho nàng tìm được đường sống trong chỗ chết.”
“A! Vậy à!”
Tu sĩ kia nghe Tô Vãn nói lập tức vẻ mặt mỉm cười nhìn Cưu ở một bên.
“Tu sĩ của Dược Cốc luôn là hiền nhân trong tu sĩ chúng ta, vị tiểu hữu này tuổi còn trẻ mà có tu vi tốt như vậy không biết sư phụ là vị cao nhân nào của Dược Cốc đây?”
Nghe tu sĩ kia nói, Cưu ngạo khí ngửa đầu: “Chủ tử nhà ta, nhân xưng độc Thánh Công Tử Mạch!”
Công Tử Mạch!
Nghe ba chữ kia, tu sĩ lập tức theo bản năng lui về phía sau ba bước, sắc mặt trắng bệch.
Công, Công Tử Mạch?
Thiên hạ đệ nhất độc tu!
“Khụ khụ, thì ra là người của Công Tử Mạch, thật là thất kính thất kính, vừa lúc trên thuyền còn có hai gian phòng thượng đẳng cho khách, hai vị đạo hữu đi theo ta!”
Thì ra Công Tử Mạch ở Côn Luân tiên vực còn có danh tiếng như vậy?
Tô Vãn đối với điểm này có chút ngoài ý muốn, nói cho cùng thì nàng vẫn luôn ngốc ở trong núi Vạn Yêu, đối với tất cả ở Côn Luân tiên vực đều là từ trong miệng người khác đứt quãng mà nghe được.
Trung tâm Thương Nguyệt đại lục, nơi trăm vạn tu sĩ tụ tập, Côn Luân tiên vực, rốt cuộc là một chỗ như thế nào đây?
~~~~~~
~~~~~~~~
Ba ngày sau, Tô Vãn dần dần khôi phục ý thức, lúc này nàng phát hiện mình đang cuộn tròn trong một cái cự kén, chung quanh tất cả đều là màu lục nhạt, ở bên người nàng còn có một thân ảnh nho nhỏ, a, đây không phải muội muội của Công Tử Mạch sao?
Tô Vãn nâng tay vén sợi tóc trên má nữ hài nhi, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn đáng yêu.
Từ từ.
Tô Vãn lại lần nữa nâng nâng tay, vươn bàn tay trắng nõn mảnh khảnh ở trước mặt lung lay mấy cái, sắc mặt Tô Vãn lập tức hưng phấn lên.
Nàng rốt cuộc hóa thân thành người rồi!
Hưng phấn qua đi, Tô Vãn lại phát hiện một vấn đề, đờ mờ, nàng hiện tại cái gì cũng không có mặc!
Ách, Tô Vãn quay đầu nhìn nhìn những cái vảy từ trên người mình rơi ra, nàng mặc niệm vài câu pháp quyết, những cái vảy đó lập tức chồng lên nhau, ngay sau đó hóa thành một cái váy dài gắn vào người Tô Vãn.
Chuẩn bị tốt quần áo của mình, Tô Vãn lúc này mới ngồi xếp bằng lại, tùy ý cho linh khí kia ở trong đan điền du tẩu một vòng, sau đó ánh mắt Tô Vãn chợt lóe ——
Mình thế nhưng đã là Trúc Cơ đỉnh.
Hơn nữa chỗ sâu trong đan điền còn tụ tập một ít dược lực màu lục còn chưa phát huy tác dụng, những thứ đó chỉ sợ là sau khi mình tiến vào Kim Đan kỳ mới có thể chậm rãi phát huy công hiệu.
Ngọc tủy quả vạn năm này quả nhiên là thứ tốt!
Ở ngay lúc này, toàn bộ cự kén đong đưa tan vỡ, từ phương hướng nào đó bên ngoài cự kén truyền đến một cổ sát khi làm lòng người run sợ.
Tô Vãn theo bản năng kéo tiểu loli vẫn đang hôn mê bên cạnh, khi toàn bộ cự kén kia rách nát, thân ảnh Công Tử Mạch xuất hiện ở trước mặt Tô Vãn.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng đối diện, lòng bàn tay Công Tử Mạch có khói độc màu tím đang không ngừng quay cuồng, mà Tô Vãn lại cười duyên, cầm một mảnh vảy sắc bén, đôi tay gắt gao bóp cổ tiểu loli trước người mình: “Công tử, ngươi đây là muốn làm gì?”
“Ngươi buông nàng ra.”
Ánh mắt Công Tử Mạch lạnh lùng nhìn Tô Vãn, khói độc trong lòng bàn tay càng thêm ngưng tụ lên.
A? Đây là tính lộ ra gương mặt thật sao?
“Công tử, ngươi chỉ động một ngón tay là độc chết một tảng lớn tu sĩ, ta thật sự sợ ngươi quá, ta không dám buông tay nha!”
Tô Vãn lộ ra biểu tình sợ hãi: “Nếu không như vầy đi, công tử ngươi để Cưu đưa ta và hoa mai ra khỏi Dược Cốc, như thế nào? Chờ từ Tây Hải tới Côn Luân tiên cảnh, ta lại để Cưu đưa muội muội ngươi về, ngươi yên tâm, Yêu tộc chúng ta đều đặc biệt chú ý chữ tín.”
“Chữ tín?”
Nghe Tô Vãn nói, Công Tử Mạch khinh thường cười: “Ngươi ở nơi này của ta đã phụ chữ tín với ta, ngươi cảm thấy ta sẽ còn tin tưởng ngươi?”
“Ngươi sẽ, ngươi vì sao không thử xem? Đây chính là một mạng sống sờ sờ nha, ngươi cũng không muốn muội muội mà ngươi hao hết tâm lực mới cứu sống được cứ như vậy mơ màng hồ đồ chết đi chứ?”
Khi nói chuyện, Tô Vãn đã chậm rãi phóng xuất ra yêu lực của mình, vảy trong tay đều lóe lên quang mang u lục.
Độc tu đối rắn độc, đây thật đúng là thế trận có ý tứ, cái so ở đây chính là ai so với ai độc hơn!
Ngọc tủy quả vạn năm hiệu quả vượt ngoài dự đoán của Tô Vãn, lúc này mới gây nên phiền toái lớn như vậy, nhưng hiện tại Tô Vãn cũng không hối hận. Người tu chân đều là cùng trời tranh mệnh, đoạt tạo hóa của thiên địa mà tồn tại, yêu tu so với tu sĩ nhân loại, tu hành càng không dễ.
Nếu không phải lần này hấp thu nhiều dược lực của ngọc tủy quả vạn năm như vậy, Tô Vãn còn không biết mình khi nào mới có thể tiến vào Kim Đan cảnh.
Mà hiện tại, nàng đã là Trúc Cơ đỉnh, khoảng cách đến Kim Đan cảnh cũng chỉ còn một bước!
“Ngươi thật cho rằng ngươi ra khỏi được Dược Cốc?”
Công Tử Mạch híp mắt nhìn nữ tử trước mặt mình, nàng mặc một thân váy dài bích sắc, trên khuôn mặt thanh lãnh lại mang theo nụ cười tràn đầy tự tin.
“Chỉ cần công tử ngài chịu thả chúng ta đi là được, tự ta có thể bình an vô sự rời khỏi Dược Cốc.”
Lời nói chắc chắn như thế, ánh mắt thanh lãnh cùng ngữ khí như thế.
Công Tử Mạch hơi thất thần, ánh mắt ám ám: “Được, ta đáp ứng điều kiện của ngươi! Nhưng mà…… Tiểu Thanh xà, lần sau gặp mặt, ta chắc chắn muốn mệnh của ngươi!”
“Nên thế nên thế!”
Tô Vãn cười quyến rũ, nàng biết lần này mình đã đắc tội quá mức với Công Tử Mạch, cho dù hắn có phải nhiệm vụ giả hay không, nhưng thời điểm tu vi của mình kém hơn hắn, tự nhiên chỉ có thể vòng qua hắn mà đi thôi!
Nhưng mà, Thương Nguyệt đại lục lớn như vậy, chẳng lẽ mình còn trốn không thoát một người sao?
Thẳng đến khi Cưu dùng bản thể thật lớn của mình mang Tô Vãn và Tiểu Mai Hoa ra khỏi Dược Cốc, Tiểu Mai Hoa vẫn còn bộ dáng mơ mơ màng màng.
“Con rắn nhỏ, ngươi thật sự biến thành người? Ngươi thật xinh đẹp? Vậy lần này ngươi muốn mang ta đi nơi tu sĩ nhân loại tụ tập sao? Chúng ta có thể bị phát hiện hay không?”
“Sẽ không, ngươi yên tâm.”
Tô Vãn trấn an cảm xúc kích động khó hiểu của Tiểu Mai Hoa, mà Cưu một bên chỉ có thể vô ngữ nhìn trời xanh:
Thân ái, trọng điểm chú ý của các ngươi có phải hơi sai rồi hay không? Các ngươi thật sự cho rằng mình thoát được sự đuổi giết của Công Tử Mạch hay sao?
Bổn bảo bảo ở bên người hắn nhiều năm đã sớm biết rõ một mặt khác có thù tất báo tàn nhẫn độc ác của hắn, hơn nữa phàm là người bị hắn theo dõi, cho dù chạy trốn tới Thiên Nhai Hải Giác cũng có thể bị hắn dễ dàng tỏa định hơi thở, sau đó giết cho thống khoái.
Ai, quả nhiên người vô tri là người hạnh phúc nhất!
Tây Hải diện tích rộng lớn, qua sông Tây Hải đến Côn Luân tiên cảnh trừ khi là Nguyên Anh tu vi trở lên ngày di hành mười vạn dặm, những tu sĩ khác muốn bình an qua hải vực, phương pháp đơn giản nhất tự nhiên chính là đi thuyền.
Tới gần bến đò, Tiểu Mai Hoa vẫn như cũ không thể hóa thành hình người đành phải biến thành một cây trâm hoa mai, bị Tô Vãn cắm ở trên đầu mình, mà Cưu lại lắc mình biến thành một vị thiếu nữ áo đỏ.
Nhìn thiếu nữ áo đỏ trước mắt mắt ngọc mày ngài mỉm cười, Tô Vãn thật sự rất khó đem nàng cùng với đóa hoa ăn thịt người giương bồn máu mồm to một ngụm lại một ngụm cắn nát thi thể liên tưởng với nhau.
“Được rồi, chúng ta đi thôi!”
Cưu ngước mắt nhìn Tô Vãn một cái, Tô Vãn gật gật đầu, nàng ôm tiểu loli hôn mê trong lòng ngực nhắm mắt theo đuôi Cưu.
Từ bên bờ Tây Hải đến Côn Luân tiên vực mỗi ngày chỉ có một chuyến thuyền, phụ trách an toàn đường thủy này chính là tông môn nhị phẩm của Côn Luân tiên vực Tử Dương phái, tông môn nhị phẩm ở Thương Nguyệt đại lục đã là môn phái vô cùng cường đại, chỉ tồn tại sau tam đại nhất phẩm tông môn.
Mà Tử Dương phái từ trước đến nay trừng ác dương thiện, là danh môn chính phái điển phạm, cho nên mọi người lên thuyền của bọn họ đều vô cùng yên tâm.
Tô Vãn và Cưu hôm nay vận khí không tồi, thời điểm các nàng đi vào bến đò, vừa lúc thuyền đang muốn rời bến, sau khi Cưu đưa ra lệnh bài của Dược Cốc, ba người tự nhiên là không có chướng ngại lên thuyền, nhìn thấy cô bé luôn hôn mê được Tô Vãn ôm trong lòng ngực, tu sĩ trên thuyền còn nhịn không được nhìn thêm vài lần.
“Tiểu cô nương này cũng là người của Dược Cốc các ngươi sao?”
Nghe tu sĩ kia nói, Tô Vãn cười: “Đây là muội muội của ta, thời điểm luyện công không cẩn thận tẩu hỏa nhập ma, may mắn được vị Dược Cốc sư muội này cứu giúp, mới làm cho nàng tìm được đường sống trong chỗ chết.”
“A! Vậy à!”
Tu sĩ kia nghe Tô Vãn nói lập tức vẻ mặt mỉm cười nhìn Cưu ở một bên.
“Tu sĩ của Dược Cốc luôn là hiền nhân trong tu sĩ chúng ta, vị tiểu hữu này tuổi còn trẻ mà có tu vi tốt như vậy không biết sư phụ là vị cao nhân nào của Dược Cốc đây?”
Nghe tu sĩ kia nói, Cưu ngạo khí ngửa đầu: “Chủ tử nhà ta, nhân xưng độc Thánh Công Tử Mạch!”
Công Tử Mạch!
Nghe ba chữ kia, tu sĩ lập tức theo bản năng lui về phía sau ba bước, sắc mặt trắng bệch.
Công, Công Tử Mạch?
Thiên hạ đệ nhất độc tu!
“Khụ khụ, thì ra là người của Công Tử Mạch, thật là thất kính thất kính, vừa lúc trên thuyền còn có hai gian phòng thượng đẳng cho khách, hai vị đạo hữu đi theo ta!”
Thì ra Công Tử Mạch ở Côn Luân tiên vực còn có danh tiếng như vậy?
Tô Vãn đối với điểm này có chút ngoài ý muốn, nói cho cùng thì nàng vẫn luôn ngốc ở trong núi Vạn Yêu, đối với tất cả ở Côn Luân tiên vực đều là từ trong miệng người khác đứt quãng mà nghe được.
Trung tâm Thương Nguyệt đại lục, nơi trăm vạn tu sĩ tụ tập, Côn Luân tiên vực, rốt cuộc là một chỗ như thế nào đây?
~~~~~~
/424
|