Edt: Mítt
Tô Vãn gọi hai mặn một canh ở tiệm cơm nhỏ dưới lầu, Tô Duệ thoạt nhìn cũng không có sở thích ăn uống gì, hắn ăn rất ít và rất chậm, cho đến khi ba tập phim truyền hình đều chiếu xong, hắn mới ăn được nửa chén cơm.
“Anh tính đem bữa cơm này thành bữa sáng luôn sao?”
Tô Vãn cũng không nói trắng ra tâm tư của Tô Duệ, chỉ là dùng tay chống cằm, vẻ mặt trêu chọc nhìn hắn.
“Hôm nay dự báo thời tiết nói buổi tối có mưa rào và sấm chớp.”
Tô Duệ buông đũa, ánh mắt sâu kín nhìn Tô Vãn: “Tối nay tôi không đi được rồi.”
Thấy bộ dáng hắn đương nhiên như vậy, Tô Vãn nhẹ nhàng giơ cằm lên.
“Tôi trời sinh lá gan lớn, không sợ mưa to không sợ sét đánh, càng không sợ tia chớp, tóm lại một câu, tôi không cần bất luận người nào bảo vệ, anh hiểu không?”
“Em không sợ, tôi sợ, em bảo vệ tôi.”
Tô Duệ mặt không đổi sắc, không chút nào chột dạ trả lời.
Tô Duệ giết người không chớp mắt sẽ sợ trời mưa sét đánh? Đùa cái quái gì thế!
Thấy hắn đã hạ quyết tâm muốn sống chết ăn vạ không đi rồi, Tô Vãn cũng không nóng nảy, cô dựa lưng vào ghế, vẻ mặt thản nhiên nhìn Tô Duệ.
“Anh muốn ở lại cũng có thể, phòng cho khách cho anh ở, nhưng tôi có một điều kiện.”
Nói xong Tô Vãn híp mắt đánh giá Tô Duệ từ trên xuống dưới vài lần.
“Anh làm người phát ngôn cho công ty tôi đi!”
“Người phát ngôn?”
Tô Duệ có chút kinh ngạc nhìn Tô Vãn.
“Em nói đùa sao?”
Người phát ngôn không phải là mời minh tinh làm sao? Tô Vãn làm về cái gì Tô Duệ tự nhiên rõ ràng, hắn cũng biết công ty cô gần đây muốn đổi người phát ngôn mới, nhưng là toàn bộ minh tinh Tương Thành thậm chí là thiên vương quốc tế, người mẫu ở Hoa Hạ nhiều không đếm xuể, như thế nào cũng không tới phiên mời hắn... một người ngoài nghề làm người phát ngôn chứ?
Huống chi hiện tại Tô Duệ đang ở trong thân xác của Phương đại thiếu gia, ai dám mời hắn làm người phát ngôn a? Phí đại ngôn nhất định rất cao a!
“Anh không muốn làm?”
Hai mắt Tô Vãn nhìn chằm chằm Tô Duệ.
“Anh nếu không muốn làm người phát ngôn cho chúng tôi, vậy chúng ta cũng không còn gì để nói nữa, anh ăn cơm xong đi nhanh đi, tôi ngày mai sẽ liên hệ Tiêu Cảnh Mặc, hắn làm……”
“Tôi làm!”
Tô Duệ đột nhiên lớn tiếng đánh gãy lời nói Tô Vãn.
“Không phải chỉ là người phát ngôn thôi sao? Sáng mai ký hợp đồng.”
“Rất tốt, anh từ từ ăn nha, tôi đi dọn phòng khách cho anh.”
Mục đích đã đạt được, Tô Vãn vẻ mặt tươi cười xoay người rời khỏi phòng bếp, vào ban đêm giống như Tô Duệ nói, hơn nửa đêm quả thực trời đổ mưa, sét đánh tia chớp quấy nhiễu làm người ta ngủ không yên.
Tô Duệ cả đêm không thể nào chợp mắt, tưởng tượng Tô Vãn đang ở sát vách của mình, tâm hắn đặc biệt an ổn.
Lúc trước cô đột nhiên biến mất ở trước mặt hắn, cơ hồ hắn lâm vào điên cuồng, một ngày đó hắn mang theo tinh binh của mình huyết tẩy hoàng thành triều Đại Hạ.
Đêm hôm đó, toàn bộ hoàng thành trên đường đều bị máu nhuộm thành màu đỏ, sông đào bảo vệ thành cho đến nửa tháng sau cũng là màu đỏ như cũ.
Từ lúc đó về sau, Tô Duệ cảm nhận được tâm của mình bị khuyết một lỗ hỏng, vô luận làm như thế nào bổ khuyết đều bổ không đủ được lỗ hổng đó, chỉ có không ngừng giết chóc, mới có thể làm hắn bình phục tâm tình của chính mình.
Hắn đã không nhớ rõ chính mình giết bao nhiêu người, phá hủy bao nhiêu gia đình cùng sinh mạng.
Tô Duệ chỉ nhớ rõ một ngày nào đó, khi hắn tỉnh lại, ở giữa một mảnh núi thây biển máu, có một nam nhân mặt nho nhã khí chất thanh đạm mỉm cười đứng trước mặt hắn.
Nam nhân kia nói: “Thế giới này đã hỏng mất rồi, ta mang ngươi rời đi nơi này có được không?”
Rời đi?
Ánh mắt Tô Duệ khi đó lạnh băng.
“Ta vì cái gì phải rời đi?”
Nếu như thế giới này chỉ còn có một mình hắn, hắn cũng sẽ không rời đi, nếu không, có một ngày, “Nàng” trở lại, chẳng phải là hắn sẽ bỏ qua cơ hội gặp nàng sao?
Thấy Tô Duệ không dao động, nam nhân nho nhã kia chỉ là đạm mạc cười.
“Ngươi không nghĩ muốn gặp lại nàng sao? Ta có thể mang ngươi đi…… thế giới của nàng!”
Thế giới của Nàng.....
Thời Không Thất Lạc.
“Hoan nghênh ngươi gia nhập với chúng ta.”
Tô Duệ đi vào Thời Không Thất Lạc sau này mới biết được, nam nhân ôn nhã mang hắn về tên là Từ Sách, là chữa trị vị diện giả của tổng bộ số hiệu No1.
Mà toàn bộ Thời Không Thất Lạc là độc lập với vũ trụ bên ngoài, bao trùm trong không gian ở tất cả vị diện cấp thấp và vị diện cao cấp.( đoạn này hơi hơi khó hiểu >~<)
“Tất cả mọi người trong tổng bộ là do ngươi từ những vị diện bị hỏng mang ra sao?”
Tô Duệ còn nhớ rõ lúc gặp lại vị chữa trị giả ở tổng bộ, hắn đã từng hỏi qua vấn đề như vậy với Từ Sách.
Lúc ấy, Từ Sách như là hơi dừng một chút, lúc sau mới mặt mày ôn hòa trả lời.
“Mỗi người xuất hiện ở chỗ này nguyên nhân đều bất đồng, những năm gần đây, ta chỉ từ vị diện bị hỏng mang về hai người, ngươi là người thứ hai, người đầu tiên, ngươi cũng quen biết, cô ấy chính là Tô Vãn.”
Nhắc tới Tô Vãn, Từ Sách ngữ khí bình thản như cũ, nhưng hắn lại không muốn đề cập tới quá khứ của Tô Vãn, cùng với nguyên nhân Tô Vãn cuối cùng lại trở thành một kẻ phá hư vị diện.
Khi đó tâm Tô Duệ đặc biệt không bình tĩnh, nguyên lai hắn chỉ biết Tô Vãn là một nữ nhân nhẫn tâm, thời điểm ở triều Đại Hạ, Tô Duệ còn từng âm thầm thề dưới đáy lòng, nếu còn có thể nhìn thấy nàng, nhất định phải hung hăng tra tấn nàng, làm nàng biết vứt bỏ chính mình kết cục sẽ thê thảm bao nhiêu.
Nhưng là, từ chỗ Từ Sách biết Tô Vãn cũng là xuất thân từ một cái vị diện cấp thấp bị hỏng, nỗi lòng Tô Duệ bất tri bất giác phức tạp....
Rốt cuộc, Tô Vãn đến từ nơi nào?
Nàng đã từng trải qua cái gì?
……
Tô Vãn gọi hai mặn một canh ở tiệm cơm nhỏ dưới lầu, Tô Duệ thoạt nhìn cũng không có sở thích ăn uống gì, hắn ăn rất ít và rất chậm, cho đến khi ba tập phim truyền hình đều chiếu xong, hắn mới ăn được nửa chén cơm.
“Anh tính đem bữa cơm này thành bữa sáng luôn sao?”
Tô Vãn cũng không nói trắng ra tâm tư của Tô Duệ, chỉ là dùng tay chống cằm, vẻ mặt trêu chọc nhìn hắn.
“Hôm nay dự báo thời tiết nói buổi tối có mưa rào và sấm chớp.”
Tô Duệ buông đũa, ánh mắt sâu kín nhìn Tô Vãn: “Tối nay tôi không đi được rồi.”
Thấy bộ dáng hắn đương nhiên như vậy, Tô Vãn nhẹ nhàng giơ cằm lên.
“Tôi trời sinh lá gan lớn, không sợ mưa to không sợ sét đánh, càng không sợ tia chớp, tóm lại một câu, tôi không cần bất luận người nào bảo vệ, anh hiểu không?”
“Em không sợ, tôi sợ, em bảo vệ tôi.”
Tô Duệ mặt không đổi sắc, không chút nào chột dạ trả lời.
Tô Duệ giết người không chớp mắt sẽ sợ trời mưa sét đánh? Đùa cái quái gì thế!
Thấy hắn đã hạ quyết tâm muốn sống chết ăn vạ không đi rồi, Tô Vãn cũng không nóng nảy, cô dựa lưng vào ghế, vẻ mặt thản nhiên nhìn Tô Duệ.
“Anh muốn ở lại cũng có thể, phòng cho khách cho anh ở, nhưng tôi có một điều kiện.”
Nói xong Tô Vãn híp mắt đánh giá Tô Duệ từ trên xuống dưới vài lần.
“Anh làm người phát ngôn cho công ty tôi đi!”
“Người phát ngôn?”
Tô Duệ có chút kinh ngạc nhìn Tô Vãn.
“Em nói đùa sao?”
Người phát ngôn không phải là mời minh tinh làm sao? Tô Vãn làm về cái gì Tô Duệ tự nhiên rõ ràng, hắn cũng biết công ty cô gần đây muốn đổi người phát ngôn mới, nhưng là toàn bộ minh tinh Tương Thành thậm chí là thiên vương quốc tế, người mẫu ở Hoa Hạ nhiều không đếm xuể, như thế nào cũng không tới phiên mời hắn... một người ngoài nghề làm người phát ngôn chứ?
Huống chi hiện tại Tô Duệ đang ở trong thân xác của Phương đại thiếu gia, ai dám mời hắn làm người phát ngôn a? Phí đại ngôn nhất định rất cao a!
“Anh không muốn làm?”
Hai mắt Tô Vãn nhìn chằm chằm Tô Duệ.
“Anh nếu không muốn làm người phát ngôn cho chúng tôi, vậy chúng ta cũng không còn gì để nói nữa, anh ăn cơm xong đi nhanh đi, tôi ngày mai sẽ liên hệ Tiêu Cảnh Mặc, hắn làm……”
“Tôi làm!”
Tô Duệ đột nhiên lớn tiếng đánh gãy lời nói Tô Vãn.
“Không phải chỉ là người phát ngôn thôi sao? Sáng mai ký hợp đồng.”
“Rất tốt, anh từ từ ăn nha, tôi đi dọn phòng khách cho anh.”
Mục đích đã đạt được, Tô Vãn vẻ mặt tươi cười xoay người rời khỏi phòng bếp, vào ban đêm giống như Tô Duệ nói, hơn nửa đêm quả thực trời đổ mưa, sét đánh tia chớp quấy nhiễu làm người ta ngủ không yên.
Tô Duệ cả đêm không thể nào chợp mắt, tưởng tượng Tô Vãn đang ở sát vách của mình, tâm hắn đặc biệt an ổn.
Lúc trước cô đột nhiên biến mất ở trước mặt hắn, cơ hồ hắn lâm vào điên cuồng, một ngày đó hắn mang theo tinh binh của mình huyết tẩy hoàng thành triều Đại Hạ.
Đêm hôm đó, toàn bộ hoàng thành trên đường đều bị máu nhuộm thành màu đỏ, sông đào bảo vệ thành cho đến nửa tháng sau cũng là màu đỏ như cũ.
Từ lúc đó về sau, Tô Duệ cảm nhận được tâm của mình bị khuyết một lỗ hỏng, vô luận làm như thế nào bổ khuyết đều bổ không đủ được lỗ hổng đó, chỉ có không ngừng giết chóc, mới có thể làm hắn bình phục tâm tình của chính mình.
Hắn đã không nhớ rõ chính mình giết bao nhiêu người, phá hủy bao nhiêu gia đình cùng sinh mạng.
Tô Duệ chỉ nhớ rõ một ngày nào đó, khi hắn tỉnh lại, ở giữa một mảnh núi thây biển máu, có một nam nhân mặt nho nhã khí chất thanh đạm mỉm cười đứng trước mặt hắn.
Nam nhân kia nói: “Thế giới này đã hỏng mất rồi, ta mang ngươi rời đi nơi này có được không?”
Rời đi?
Ánh mắt Tô Duệ khi đó lạnh băng.
“Ta vì cái gì phải rời đi?”
Nếu như thế giới này chỉ còn có một mình hắn, hắn cũng sẽ không rời đi, nếu không, có một ngày, “Nàng” trở lại, chẳng phải là hắn sẽ bỏ qua cơ hội gặp nàng sao?
Thấy Tô Duệ không dao động, nam nhân nho nhã kia chỉ là đạm mạc cười.
“Ngươi không nghĩ muốn gặp lại nàng sao? Ta có thể mang ngươi đi…… thế giới của nàng!”
Thế giới của Nàng.....
Thời Không Thất Lạc.
“Hoan nghênh ngươi gia nhập với chúng ta.”
Tô Duệ đi vào Thời Không Thất Lạc sau này mới biết được, nam nhân ôn nhã mang hắn về tên là Từ Sách, là chữa trị vị diện giả của tổng bộ số hiệu No1.
Mà toàn bộ Thời Không Thất Lạc là độc lập với vũ trụ bên ngoài, bao trùm trong không gian ở tất cả vị diện cấp thấp và vị diện cao cấp.( đoạn này hơi hơi khó hiểu >~<)
“Tất cả mọi người trong tổng bộ là do ngươi từ những vị diện bị hỏng mang ra sao?”
Tô Duệ còn nhớ rõ lúc gặp lại vị chữa trị giả ở tổng bộ, hắn đã từng hỏi qua vấn đề như vậy với Từ Sách.
Lúc ấy, Từ Sách như là hơi dừng một chút, lúc sau mới mặt mày ôn hòa trả lời.
“Mỗi người xuất hiện ở chỗ này nguyên nhân đều bất đồng, những năm gần đây, ta chỉ từ vị diện bị hỏng mang về hai người, ngươi là người thứ hai, người đầu tiên, ngươi cũng quen biết, cô ấy chính là Tô Vãn.”
Nhắc tới Tô Vãn, Từ Sách ngữ khí bình thản như cũ, nhưng hắn lại không muốn đề cập tới quá khứ của Tô Vãn, cùng với nguyên nhân Tô Vãn cuối cùng lại trở thành một kẻ phá hư vị diện.
Khi đó tâm Tô Duệ đặc biệt không bình tĩnh, nguyên lai hắn chỉ biết Tô Vãn là một nữ nhân nhẫn tâm, thời điểm ở triều Đại Hạ, Tô Duệ còn từng âm thầm thề dưới đáy lòng, nếu còn có thể nhìn thấy nàng, nhất định phải hung hăng tra tấn nàng, làm nàng biết vứt bỏ chính mình kết cục sẽ thê thảm bao nhiêu.
Nhưng là, từ chỗ Từ Sách biết Tô Vãn cũng là xuất thân từ một cái vị diện cấp thấp bị hỏng, nỗi lòng Tô Duệ bất tri bất giác phức tạp....
Rốt cuộc, Tô Vãn đến từ nơi nào?
Nàng đã từng trải qua cái gì?
……
/424
|