Edt: Mítt
Trong phòng bệnh, Tiêu Cảnh Mặc đứng ở một bên lấy tư thái là người thủ hộ, mặt khinh thường nhìn chằm chằm Tô Duệ.
Mà Tô Duệ chỉ là vẻ mặt mờ mịt nhìn Tô Vãn.
“Phương Tử Mộ.”
Tô Vãn tựa hồ là ổn định cảm xúc của mình một chút, lúc này mới chậm rãi mở miệng
“Tài xế gấy chuyện kia là bị anh mua chuộc, thương thế trên người của anh cũng là giả, từ lúc bắt đầu anh liền gạt tôi, có phải hay không?”
Mỗi một chữ, biểu tình Tô Vãn liền khổ sở một chút, nói xong lời cuối cùng, hốc mắt cô đã đỏ.
Cái loại bị người mà mình tín nhiệm lừa gạt này, vô lực cùng thất vọng, được cô diễn cực kì nhập tâm.
“Tiểu Vãn, em đang nói cái gì?”
Tô Duệ có chút khó hiểu nhìn Tô Vãn, ngay sau đó quay đầu hung tợn nhìn Tiêu Cảnh Mặc
“Tiêu Cảnh Mặc! Anh rốt cuộc nói gì với cô ấy rồi.?”
“Tôi chỉ nói sự thật mà tôi đã điều tra được thôi.”
Tiêu Cảnh Mặc ngữ khí thực bình tĩnh
“Tới tình trạng này rồi, Phương Tử Mộ, anh không cần diễn kịch nữa.”
“Sự thật? Dựa vào cái gì anh nói chính là sự thật?”
Tô Duệ trên giường bệnh lạnh lùng cười
“Anh tra được chuyện đó chính là sự thật sao? Anh nói tài xế kia bị tôi mua chuộc? Tôi còn chưa nói hắn bị anh thu mua để hãm hại tôi đâu! Tiêu Cảnh Mặc, anh cùng Tô Vãn đã chia tay, tôi hiện tại mới là bạn trai của Tô Vãn, anh có thể đừng nhiều chuyện như vậy hay không, chuyện giữa chúng tôi, không đến phiên một người ngoài như anh xen vào?”
Người ngoài?
Hai chữ này ngay bây giờ đặc biệt chói tay.
Cho nên, nghe được Tô Duệ nói, sắc mặt Tiêu Cảnh Mặc cũng trở nên khó coi
“Phương Tử Mộ anh căn bản là giảo biện! Anh nếu thật sự không thẹn với lương tâm, anh dám đem băng vải trên đùi mở ra hay không, để chúng tôi nhìn xem?”
“Anh bảo tôi mở tôi liền mở à, anh cho rằng anh là ai?”
Tô Duệ không chút lưu tình trả lời lại một cách mỉa mai, lúc này Tô Vãn cùng Tiêu Cảnh Mặc đều đứng đưa lưng về phía cửa, cho nên hai người bọn họ căn bản không có phát hiện bên ngoài cửa phòng bệnh không biết khi nào đã nhiều thêm một bóng hình.
Thật ra Tô Duệ liếc mắt một cái liền thấy được thân ảnh Lạc Sơ Sơ, ý châm chọc nơi đáy mắt hắn càng đậm hơn
“Tiêu Cảnh Mặc anh có phải đã quên anh là người đã có bạn gái rồi hay không? Nếu anh muốn quay đầu cùng Tô Vãn hợp lại thì ít nhất anh cũng phải đá Lạc Sơ Sơ đi chứ, anh như vậy còn muốn xen vào chuyện của chúng tôi, anh không cảm thấy anh thực vô sỉ sao?”
“Anh mới thật sự vô sỉ!”
Nhìn thấy Tô Duệ giảo biện, lại liếc đến Tô Vãn ở một bên biểu tình tựa hồ có chút dao động, Tiêu Cảnh Mặc trong lúc nhất thời khó thở cũng bất chấp lễ nghi thân sĩ ngày thường, hắn đột nhiên đi đến trước giường bệnh, xốc chăn trên người Tô Duệ lên, đôi tay nhắm ngay cái chân bị thương kia, đột nhiên dùng sức xé rách, đem băng vải thô trên đùi xé mở.
Máu tươi không ngừng chảy ra, nguyên bản vết thương đã bắt đầu khép miệng bởi vì đột nhiên đụng chạm lại rách ra, miệng vết thương trào ra máu tươi thậm chí còn có thể nhìn đến xương đùi màu trắng bên trong.
Tiêu Cảnh Mặc sững sờ tại chỗ.
Mà Tô Duệ trên giường bệnh mặt bất biến, sắc mặt âm lãnh nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Mặc
“Rốt cuộc, ai mới là chân chính có rắp tâm đây? Tiêu Cảnh Mặc, nếu tôi nhớ không lầm, ngày đó xảy ra chuyện anh cũng ở hiện trường đúng không? Cũng đừng nói là anh trùng hợp đi ngang qua! Anh vẫn luôn quấn lấy Tiểu Vãn rốt cuộc muốn làm cái gì? Anh một chân dẫm hai thuyền như vậy có bé lọ lem ở biệt thự kia có biết hay không?”
“Tôi…… Tôi……”
Trong lúc nhất thời, Tiêu Cảnh Mặc nghẹn đến nói không ra lời.
Nhưng thật ra Tô Vãn ở một bên, tựa hồ bị máu tươi trên đùi Tô Duệ làm chấn động, thần sắc của cô hoảng hốt lập tức xoay người hướng ngoài cửa chạy ra
“Tôi đi kêu bác sĩ!”
Cửa phòng bệnh không hề dự liệu được mở ra, Tô Vãn ngơ ngác nhìn Lạc Sơ Sơ đứng ở cửa không nói một lời.
“Lạc……”
Tô Vãn muốn nói cái gì, nhưng Lạc Sơ Sơ trước mặt cô chỉ là miễn cưỡng cười cười:
“Tôi hình như tới không đúng lúc lắm, quấy rầy rồi.”
Nói xong, Lạc Sơ Sơ xoay người thật nhanh rời đi, mà Tô Vãn cũng không chần chờ đi ra cửa kêu bác sĩ chủ trị của Tô Duệ.
“Anh làm sao còn không đuổi theo?”
Tô Duệ chân còn đổ máu, nhưng hắn lại giống như không có việc gì, ánh mắt trào phúng nhìn Tiêu Cảnh Mặc vẫn không nhúng nhích
“Anh không đuổi theo, cô bé lọ lem của anh thật sự sẽ chạy mất đấy.”
“Là anh kêu cô ấy tới?”
Tiêu Cảnh Mặc lúc này mới khôi phục lý trí cùng bình tĩnh, hắn cuối cùng cũng rõ ràng, từ lúc bắt đầu hắn đã trúng kế của Phương Tử Mộ.
“Là tôi kêu cô ấy tới.”
Tô Duệ nghe được Tiêu Cảnh Mặc nói, dứt khoát thừa nhận
“Tiêu Cảnh Mặc, nếu anh đã cùng Lạc Sơ Sơ ở bên nhau, hai người các người hảo hảo sinh hoạt không tốt sao? Tôi tuy rằng không biết Tô Vãn nghĩ như thế nào, nhưng tôi lại rõ ràng tâm của mình, tôi biết mình muốn cái gì, tôi cũng biết tôi yêu cô ấy, nếu tám năm trước anh đã từ bỏ cô ấy một lần, như vậy tám năm sau anh còn có cái tư cách gì ở chỗ này can thiệp vào tình cảm của tôi cùng cô ấy?”
Có cái tư cách gì?
Tiêu Cảnh Mặc ánh mắt dần dần u ám.....
Đúng vậy, hắn còn có cái tư cách gì đâu?
Hắn hiện tại, liền tư cách khẩn cầu Tô Vãn tha thứ cho mình cũng không có.
Nhưng là……
Thật sự muốn hắn trơ mắt nhìn Tô Vãn bị kẻ lừa gạt Phương Tử Mộ này lừa hay sao?
Hắn không thờ ơ như vậy được.
Người đó chính là Tô Vãn!
Người đã vì mình trả giá tất cả, là đồ ngốc vẫn luôn thật tâm yêu mình.
“Phương Tử Mộ.”
Rốt cuộc hạ quyết tâm, Tiêu Cảnh Mặc ngưng mắt thật sâu nhìn người trên giường
"Tôi sẽ theo đuổi lại Tô Vãn, tôi sẽ không đem cô ấy nhường cho anh!”
Vô luận là tâm còn áy náy cứ tưởng là đang tận lực cứu vớt, một khắc tại đây Tiêu Cảnh Mặc chỉ nghĩ đến biện pháp này, hắn tự nhận là mình có thể dùng biện pháp như vậy trợ giúp Tô Vãn thoát khỏi ôn nhu bẫy rập của Phương Tử Mộ……
Chờ đến khi Tô Vãn kêu bác sĩ lại băng bó một lần nữa cho Tô Duệ, Tiêu Cảnh Mặc đã sớm đi rồi.
Băng bó tốt miệng vết thương, bác sĩ ý tá cũng đều rời đi, phòng bệnh chỉ còn lại có hai người Tô Vãn cùng Tô Duệ, Tô Vãn an tĩnh ngồi trước giường bệnh, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tô Duệ.
Tô Duệ cũng không nói lời nào, không khí giữa hai người đặc biệt quỷ dị, nhưng lại là kì diệu hài hòa.
Thẳng đến khi đồng hồ trên tường điểm 9 giờ, Tô Vãn mới không nói một lời đứng dậy, cô phải rời khỏi.
“Tiêu Cảnh Mặc nói hắn muốn theo đuổi lại em.”
Tô Duệ đột nhiên đối với bóng dáng của Tô Vãn trầm thấp mở miệng
“Người như vậy, là ai cho hắn tự tin lớn như thế?”
Hắn cho rằng hắn không cần liền không cần, hắn muốn tìm thế thân liền tìm thế thân, hắn muốn theo đuổi lại là có thể theo đuổi?
Hắn cho rằng thế giới này đều phải vây chuyển xung quanh hắn sao?
Ah, tốt thôi, hắn là nam chính được pháp tắc của thế giới này thiên vị, nhưng như vậy thì tính sao?
Cho dù Tô Duệ đến bây giờ mới xem không dưới trăm bộ phim truyền hình cùng tiểu thuyết, nhưng đến bây giờ hắn vẫn là đối những vai chính vô năng lí giải tình cảm cùng sinh hoạt của bọn họ.
Hắn không cho rằng vì yêu mà tìm thế thân cái loại nam nhân này sẽ là một người si tình, nếu thật sự si tình thì vẫn phải luôn vì nữ nhân mình yêu mà thủ thân như ngọc.
Hắn càng không hiểu nhưng người đó tổn thương lẫn nhau, ghét bỏ nhau cuối cùng còn ngược lên ngược xuống sau đó lại như có kì tích trở thành câu chuyện tình HE.
Yêu, phải nên thuần túy mà yêu, không chứa một tia tạp chất, cũng không nên tồn tại bất luận lừa gạt cùng tổn thương gì.
Bởi vì cái chữ yêu này, thật sự là quá yếu ớt.
Giữa hai người tồn tại một vết thương quá lớn, như vậy cho dù có thể yêu nhau nhất thời nhưng lại không có cách nào yêu nhau một đời.
Gương vỡ lại lành gì đó, quỷ mới tin.
“Người như vậy, là ai cho hắn tự tin lớn như thế? ”
Tô Vãn bên tai lúc này còn quanh quẩn câu nói kia của Tô Duệ....
Đúng vậy, Tiêu Cảnh Mặc, ai cho hắn tự tin thế?
Hắn cho rằng hắn đang cứu vớt tình nhân cũ của mình?
Nếu vậy, hắn lúc này lại đem Lạc Sơ Sơ đặt ở chỗ nào?
Hắn cho rằng hắn làm như vậy chính là tình thánh? Nhưng chỉ là một lần thương tổn hai nữ nhân mà thôi.
Tô Vãn mặt vô biểu tình, đáy mắt chợt lóe một tia tàn nhẫn.....
Nên kết thúc thế giới này rồi.
Cô ở chỗ này đã hao phí không ít thời gian.
Rốt cuộc, còn chờ mong cái gì nữa chứ?
Đi đến cửa phòng bệnh, Tô Vãn dừng lại một chút
“Đừng tổn thương Lạc Sơ Sơ.”
Lưu lại sáu chữ này, Tô Vãn bước nhanh mở cửa rời đi.
“Như em mong muốn.”
Tô Duệ nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, con ngươi đen nhánh nổi lên ý cười quỷ dị.....
Hắn biết mình đã tiếp cận được một chút tâm của Tô Vãn rồi.
Thế giới này, tựa như một cái cửa đột phá.
Tiêu Cảnh Mặc, Lạc Sơ Sơ.
Không biết hai người này rốt cuộc có cái gì đặc biệt, đáng giá để Tô Vãn ôn nhu đối đãi như vậy.
Không sai, ở thế giới này Tô Vãn dừng lại không lâu, nhưng mà thủ đoạn của cô không khỏi quá mức nhu hòa, điểm này cũng không giống kẻ tàn nhẫn độc ác phá hư vị diện trong truyền thuyết kia.
Vì cái gì phải đối Lạc Sơ Sơ thủ hạ lưu tình?
Vì cái gì phải dùng thủ đoạn ôn nhu với Tiêu Cảnh Mặc như vậy.
Đáp án kia, chỉ có chính Tô Vãn biết……
Trong phòng bệnh, Tiêu Cảnh Mặc đứng ở một bên lấy tư thái là người thủ hộ, mặt khinh thường nhìn chằm chằm Tô Duệ.
Mà Tô Duệ chỉ là vẻ mặt mờ mịt nhìn Tô Vãn.
“Phương Tử Mộ.”
Tô Vãn tựa hồ là ổn định cảm xúc của mình một chút, lúc này mới chậm rãi mở miệng
“Tài xế gấy chuyện kia là bị anh mua chuộc, thương thế trên người của anh cũng là giả, từ lúc bắt đầu anh liền gạt tôi, có phải hay không?”
Mỗi một chữ, biểu tình Tô Vãn liền khổ sở một chút, nói xong lời cuối cùng, hốc mắt cô đã đỏ.
Cái loại bị người mà mình tín nhiệm lừa gạt này, vô lực cùng thất vọng, được cô diễn cực kì nhập tâm.
“Tiểu Vãn, em đang nói cái gì?”
Tô Duệ có chút khó hiểu nhìn Tô Vãn, ngay sau đó quay đầu hung tợn nhìn Tiêu Cảnh Mặc
“Tiêu Cảnh Mặc! Anh rốt cuộc nói gì với cô ấy rồi.?”
“Tôi chỉ nói sự thật mà tôi đã điều tra được thôi.”
Tiêu Cảnh Mặc ngữ khí thực bình tĩnh
“Tới tình trạng này rồi, Phương Tử Mộ, anh không cần diễn kịch nữa.”
“Sự thật? Dựa vào cái gì anh nói chính là sự thật?”
Tô Duệ trên giường bệnh lạnh lùng cười
“Anh tra được chuyện đó chính là sự thật sao? Anh nói tài xế kia bị tôi mua chuộc? Tôi còn chưa nói hắn bị anh thu mua để hãm hại tôi đâu! Tiêu Cảnh Mặc, anh cùng Tô Vãn đã chia tay, tôi hiện tại mới là bạn trai của Tô Vãn, anh có thể đừng nhiều chuyện như vậy hay không, chuyện giữa chúng tôi, không đến phiên một người ngoài như anh xen vào?”
Người ngoài?
Hai chữ này ngay bây giờ đặc biệt chói tay.
Cho nên, nghe được Tô Duệ nói, sắc mặt Tiêu Cảnh Mặc cũng trở nên khó coi
“Phương Tử Mộ anh căn bản là giảo biện! Anh nếu thật sự không thẹn với lương tâm, anh dám đem băng vải trên đùi mở ra hay không, để chúng tôi nhìn xem?”
“Anh bảo tôi mở tôi liền mở à, anh cho rằng anh là ai?”
Tô Duệ không chút lưu tình trả lời lại một cách mỉa mai, lúc này Tô Vãn cùng Tiêu Cảnh Mặc đều đứng đưa lưng về phía cửa, cho nên hai người bọn họ căn bản không có phát hiện bên ngoài cửa phòng bệnh không biết khi nào đã nhiều thêm một bóng hình.
Thật ra Tô Duệ liếc mắt một cái liền thấy được thân ảnh Lạc Sơ Sơ, ý châm chọc nơi đáy mắt hắn càng đậm hơn
“Tiêu Cảnh Mặc anh có phải đã quên anh là người đã có bạn gái rồi hay không? Nếu anh muốn quay đầu cùng Tô Vãn hợp lại thì ít nhất anh cũng phải đá Lạc Sơ Sơ đi chứ, anh như vậy còn muốn xen vào chuyện của chúng tôi, anh không cảm thấy anh thực vô sỉ sao?”
“Anh mới thật sự vô sỉ!”
Nhìn thấy Tô Duệ giảo biện, lại liếc đến Tô Vãn ở một bên biểu tình tựa hồ có chút dao động, Tiêu Cảnh Mặc trong lúc nhất thời khó thở cũng bất chấp lễ nghi thân sĩ ngày thường, hắn đột nhiên đi đến trước giường bệnh, xốc chăn trên người Tô Duệ lên, đôi tay nhắm ngay cái chân bị thương kia, đột nhiên dùng sức xé rách, đem băng vải thô trên đùi xé mở.
Máu tươi không ngừng chảy ra, nguyên bản vết thương đã bắt đầu khép miệng bởi vì đột nhiên đụng chạm lại rách ra, miệng vết thương trào ra máu tươi thậm chí còn có thể nhìn đến xương đùi màu trắng bên trong.
Tiêu Cảnh Mặc sững sờ tại chỗ.
Mà Tô Duệ trên giường bệnh mặt bất biến, sắc mặt âm lãnh nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Mặc
“Rốt cuộc, ai mới là chân chính có rắp tâm đây? Tiêu Cảnh Mặc, nếu tôi nhớ không lầm, ngày đó xảy ra chuyện anh cũng ở hiện trường đúng không? Cũng đừng nói là anh trùng hợp đi ngang qua! Anh vẫn luôn quấn lấy Tiểu Vãn rốt cuộc muốn làm cái gì? Anh một chân dẫm hai thuyền như vậy có bé lọ lem ở biệt thự kia có biết hay không?”
“Tôi…… Tôi……”
Trong lúc nhất thời, Tiêu Cảnh Mặc nghẹn đến nói không ra lời.
Nhưng thật ra Tô Vãn ở một bên, tựa hồ bị máu tươi trên đùi Tô Duệ làm chấn động, thần sắc của cô hoảng hốt lập tức xoay người hướng ngoài cửa chạy ra
“Tôi đi kêu bác sĩ!”
Cửa phòng bệnh không hề dự liệu được mở ra, Tô Vãn ngơ ngác nhìn Lạc Sơ Sơ đứng ở cửa không nói một lời.
“Lạc……”
Tô Vãn muốn nói cái gì, nhưng Lạc Sơ Sơ trước mặt cô chỉ là miễn cưỡng cười cười:
“Tôi hình như tới không đúng lúc lắm, quấy rầy rồi.”
Nói xong, Lạc Sơ Sơ xoay người thật nhanh rời đi, mà Tô Vãn cũng không chần chờ đi ra cửa kêu bác sĩ chủ trị của Tô Duệ.
“Anh làm sao còn không đuổi theo?”
Tô Duệ chân còn đổ máu, nhưng hắn lại giống như không có việc gì, ánh mắt trào phúng nhìn Tiêu Cảnh Mặc vẫn không nhúng nhích
“Anh không đuổi theo, cô bé lọ lem của anh thật sự sẽ chạy mất đấy.”
“Là anh kêu cô ấy tới?”
Tiêu Cảnh Mặc lúc này mới khôi phục lý trí cùng bình tĩnh, hắn cuối cùng cũng rõ ràng, từ lúc bắt đầu hắn đã trúng kế của Phương Tử Mộ.
“Là tôi kêu cô ấy tới.”
Tô Duệ nghe được Tiêu Cảnh Mặc nói, dứt khoát thừa nhận
“Tiêu Cảnh Mặc, nếu anh đã cùng Lạc Sơ Sơ ở bên nhau, hai người các người hảo hảo sinh hoạt không tốt sao? Tôi tuy rằng không biết Tô Vãn nghĩ như thế nào, nhưng tôi lại rõ ràng tâm của mình, tôi biết mình muốn cái gì, tôi cũng biết tôi yêu cô ấy, nếu tám năm trước anh đã từ bỏ cô ấy một lần, như vậy tám năm sau anh còn có cái tư cách gì ở chỗ này can thiệp vào tình cảm của tôi cùng cô ấy?”
Có cái tư cách gì?
Tiêu Cảnh Mặc ánh mắt dần dần u ám.....
Đúng vậy, hắn còn có cái tư cách gì đâu?
Hắn hiện tại, liền tư cách khẩn cầu Tô Vãn tha thứ cho mình cũng không có.
Nhưng là……
Thật sự muốn hắn trơ mắt nhìn Tô Vãn bị kẻ lừa gạt Phương Tử Mộ này lừa hay sao?
Hắn không thờ ơ như vậy được.
Người đó chính là Tô Vãn!
Người đã vì mình trả giá tất cả, là đồ ngốc vẫn luôn thật tâm yêu mình.
“Phương Tử Mộ.”
Rốt cuộc hạ quyết tâm, Tiêu Cảnh Mặc ngưng mắt thật sâu nhìn người trên giường
"Tôi sẽ theo đuổi lại Tô Vãn, tôi sẽ không đem cô ấy nhường cho anh!”
Vô luận là tâm còn áy náy cứ tưởng là đang tận lực cứu vớt, một khắc tại đây Tiêu Cảnh Mặc chỉ nghĩ đến biện pháp này, hắn tự nhận là mình có thể dùng biện pháp như vậy trợ giúp Tô Vãn thoát khỏi ôn nhu bẫy rập của Phương Tử Mộ……
Chờ đến khi Tô Vãn kêu bác sĩ lại băng bó một lần nữa cho Tô Duệ, Tiêu Cảnh Mặc đã sớm đi rồi.
Băng bó tốt miệng vết thương, bác sĩ ý tá cũng đều rời đi, phòng bệnh chỉ còn lại có hai người Tô Vãn cùng Tô Duệ, Tô Vãn an tĩnh ngồi trước giường bệnh, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tô Duệ.
Tô Duệ cũng không nói lời nào, không khí giữa hai người đặc biệt quỷ dị, nhưng lại là kì diệu hài hòa.
Thẳng đến khi đồng hồ trên tường điểm 9 giờ, Tô Vãn mới không nói một lời đứng dậy, cô phải rời khỏi.
“Tiêu Cảnh Mặc nói hắn muốn theo đuổi lại em.”
Tô Duệ đột nhiên đối với bóng dáng của Tô Vãn trầm thấp mở miệng
“Người như vậy, là ai cho hắn tự tin lớn như thế?”
Hắn cho rằng hắn không cần liền không cần, hắn muốn tìm thế thân liền tìm thế thân, hắn muốn theo đuổi lại là có thể theo đuổi?
Hắn cho rằng thế giới này đều phải vây chuyển xung quanh hắn sao?
Ah, tốt thôi, hắn là nam chính được pháp tắc của thế giới này thiên vị, nhưng như vậy thì tính sao?
Cho dù Tô Duệ đến bây giờ mới xem không dưới trăm bộ phim truyền hình cùng tiểu thuyết, nhưng đến bây giờ hắn vẫn là đối những vai chính vô năng lí giải tình cảm cùng sinh hoạt của bọn họ.
Hắn không cho rằng vì yêu mà tìm thế thân cái loại nam nhân này sẽ là một người si tình, nếu thật sự si tình thì vẫn phải luôn vì nữ nhân mình yêu mà thủ thân như ngọc.
Hắn càng không hiểu nhưng người đó tổn thương lẫn nhau, ghét bỏ nhau cuối cùng còn ngược lên ngược xuống sau đó lại như có kì tích trở thành câu chuyện tình HE.
Yêu, phải nên thuần túy mà yêu, không chứa một tia tạp chất, cũng không nên tồn tại bất luận lừa gạt cùng tổn thương gì.
Bởi vì cái chữ yêu này, thật sự là quá yếu ớt.
Giữa hai người tồn tại một vết thương quá lớn, như vậy cho dù có thể yêu nhau nhất thời nhưng lại không có cách nào yêu nhau một đời.
Gương vỡ lại lành gì đó, quỷ mới tin.
“Người như vậy, là ai cho hắn tự tin lớn như thế? ”
Tô Vãn bên tai lúc này còn quanh quẩn câu nói kia của Tô Duệ....
Đúng vậy, Tiêu Cảnh Mặc, ai cho hắn tự tin thế?
Hắn cho rằng hắn đang cứu vớt tình nhân cũ của mình?
Nếu vậy, hắn lúc này lại đem Lạc Sơ Sơ đặt ở chỗ nào?
Hắn cho rằng hắn làm như vậy chính là tình thánh? Nhưng chỉ là một lần thương tổn hai nữ nhân mà thôi.
Tô Vãn mặt vô biểu tình, đáy mắt chợt lóe một tia tàn nhẫn.....
Nên kết thúc thế giới này rồi.
Cô ở chỗ này đã hao phí không ít thời gian.
Rốt cuộc, còn chờ mong cái gì nữa chứ?
Đi đến cửa phòng bệnh, Tô Vãn dừng lại một chút
“Đừng tổn thương Lạc Sơ Sơ.”
Lưu lại sáu chữ này, Tô Vãn bước nhanh mở cửa rời đi.
“Như em mong muốn.”
Tô Duệ nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, con ngươi đen nhánh nổi lên ý cười quỷ dị.....
Hắn biết mình đã tiếp cận được một chút tâm của Tô Vãn rồi.
Thế giới này, tựa như một cái cửa đột phá.
Tiêu Cảnh Mặc, Lạc Sơ Sơ.
Không biết hai người này rốt cuộc có cái gì đặc biệt, đáng giá để Tô Vãn ôn nhu đối đãi như vậy.
Không sai, ở thế giới này Tô Vãn dừng lại không lâu, nhưng mà thủ đoạn của cô không khỏi quá mức nhu hòa, điểm này cũng không giống kẻ tàn nhẫn độc ác phá hư vị diện trong truyền thuyết kia.
Vì cái gì phải đối Lạc Sơ Sơ thủ hạ lưu tình?
Vì cái gì phải dùng thủ đoạn ôn nhu với Tiêu Cảnh Mặc như vậy.
Đáp án kia, chỉ có chính Tô Vãn biết……
/424
|