Edt: Mítt
Liên tục đi một vòng thu tinh hạch làm thức ăn, Tô Vãn tuy rằng hiện tại vẫn có chút không thích ứng với thân thể mới của mình, nhưng mà cô cũng thấy thành phố S bây giờ người cũng càng ngày càng ít.
Đại đa số dị năng giả đều mang theo gia đình lao ra khỏi khu thất thủ, hướng về trạm cứu trợ gần thành phố S xuất phát, tinh hạch dữ trữ trong túi của Tô Vãn cũng không còn nhiều, cô định thừa dịp trời tối lại đi nội thành đào chút tinh hạch mang về, đào đủ số lượng nhất định rồi, cô cũng nên khởi hành rời đi nơi này.
Bầu trời, bất tri bất giác chuyển đen.
“Hô, hô, hô, hô.”
Đêm tối là thời gian tang thi thích nhất, nhìn "các đồng bạn" bốn phía đang hưng phấn, Tô Vãn cũng không biết diễn tả tâm tình hiện tại của mình như thế nào.
Những tang thi đó cũng từng là người sống sờ sờ, nhưng hiện tại bọn họ lại mất đi thần trí, biến thành cái xác không hồn mà tồn tại.
Nhưng cảnh ngộ như vậy so với những người đang giãy giụa cầu sinh tồn ở mạt thế còn tốt hơn nhiều.
Tô Vãn một mình chậm rãi đi hướng nội thành, nơi cô đi đến, những tang thi cấp thấp cảm giác được hơi thở của cô tất cả đều ngoan ngoãn lui ra phía sau.
Chúng nó không có tư tưởng, chỉ là bản năng cảm thấy đồng loại này cường đại cùng nguy hiểm..
Đúng vậy, Tô Vãn hiện tại đã là tang thi cấp 2, cô tuy rằng không kích phát ra dị năng biến dị nhưng bằng vào chính mình hiện tại động tác càng ngày càng linh hoạt cùng lực lượng bùng nổ trong cơ thể, đối với dị năng giả sơ cấp, cô hoàn toàn không sợ hãi.
Đợi khi Tô Vãn đi vào nội thành thành phố S, tang thi du đãng trên đường phố càng thêm đông đúc, bọn họ đã thật lâu không có ăn máu thịt mới mẻ, chỉ có thể ở đường phố tìm kiếm thi thể hư thối chống đói.
Nhìn những tang thi đó ngồi xổm trên mặt đất dùng móng tay thật dài cắt qua từng miếng thịt trên thi thể, từng ngụm từng ngụm nhấm nuốt.
Ngay từ đầu nhìn thấy tình cảnh này Tô Vãn còn cảm thấy có chút ghê tởm, mà hiện tại bởi vì đã khắc sâu sự tàn khốc của mạt thế, Tô Vãn đối với những cảnh tượng như vậy có thể làm như không thấy...
Đây là pháp tắc của thế giới.
Ở mạt thế này, nhân gian như địa ngục, mọi người giãy giụa cầu sinh, tang thi làm sao không phải cũng như vậy?
Tất cả mọi người đều vì sống sót.
Yêu cầu đơn giản như thế, tại mạt thế này, lại là hy vọng sang quý xa vời nhất……
Vòng qua đường phố nhiều tang thi nhất, Tô Vãn bất tri bất giác lại đi tới chỗ lần đầu tiên cô gặp được cậu bé kia..
“Uy!”
Mặc bộ đồng phục cũ tràn đầy bụi đất, cậu bé vẫn còn đứng ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ cố nén đáy lòng kinh hoảng, nhìn thấy thân ảnh Tô Vãn, cậu bé đột nhiên nhảy ra khỏi chỗ ẩn thân của mình, hướng về phía cô hét to một tiếng.
“Chị có thể nghe hiểu tôi nói, đúng không? Nghe hiểu chị liền gật đầu đi!”
Cái kiểu cảm giác bị trở thành sinh vật kỳ quái là chuyện gì xảy ra?
Tô Vãn chần chờ, gật gật đầu.
Nhìn thấy Tô Vãn gật đầu cậu bé kia sắc mặt liền vui vẻ, cậu do dự phóng to lá gan của mình tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Tô Vãn, cậu chậm rãi mở bàn tay ra, ở trong lòng bàn tay cậu có bảy tám viên tinh hạch.
“Tôi vẫn luôn đợi chị, cái này, là tôi chừa cho chị.”
Thời điểm nói đến những lời này, cậu bé ánh mắt lóe sáng nhìn Tô Vãn, vẻ mặt khiêm tốn biểu tình cầu khen ngợi.
“Hô, hô.”
Tô Vãn hơi há mồm, chỉ có thể phát ra âm thanh như vậy.
"Chị đang nói cảm ơn sao?”
Nghe được thanh âm Tô Vãn, cậu bé lại tự mình giúp cô phiên dịch.
“Tôi biết chị là người tốt, a, là…… tang thi tốt, tôi có thể cùng chị làm bằng hữu không? Tôi tên Ngạn Vũ, chị tên gì?”
Ngạn Vũ……
Nghe thấy cái này tên, Tô Vãn chỉ cảm thấy vận khí này của mình cũng thật là nghịch thiên!
Cậu bé trước mắt này thoạt nhìn thiên chân vô tà thậm chí có chút nhát gan thế nhưng sau này ở sau mạt thế sẽ là Boss phản diện hắc hóa ngang hàng với L tiến sĩ!
A, đương nhiên, hắc hóa cũng không phải trời sinh, nghe nói mỗi một Boss phản diện đều có một đoạn chuyện cũ chua xót cẩu huyết, mà Ngạn Vũ chính là bởi vì đã chịu kích thích nào đó mới biến thành một Boss phản diện!
Mà nhân vật thay đổi quỹ đạo nhân sinh cuộc đời hắn, tên là Tô Ngôn.
Cô chính là em gái thất lạc của Tô Vãn……
Tốt thôi, đây đều là kịch bản cả!.
Tô Vãn nghĩ đến ký ức mà mình tiếp thu về thế giới này ở kiếp trước.
Ở kiếp trước, Tô Vãn vẫn luôn không tìm được em gái của mình, khi đó cô và Sở Phi Dương cùng nhau thành lập căn cứ Phi Dương, lúc ấy trong căn cứ tất cả đều đi vào quỹ đạo, lại đột nhiên bị một đợt đại quân tang thi đánh bất ngờ, đàn đại quân tang thi này là có người thao túng, mà người đứng sau màn này hạ độc thủ chính là người có dị năng biến dị hệ tinh thần cấp S - Ngạn Vũ.
Khi đó Ngạn Vũ đã là thiếu niên mười tám mười chín tuổi, cùng bộ dáng hiện tại quả thực như hai người khác nhau.
Ngạn Vũ tinh thần lực bạo biểu thống lĩnh đại quân tang thi, mắt thấy sắp phá được thành mà vào, lúc này Sở Phi Dương cùng Tô Vãn động thân mà ra, mà gặp được bộ dáng Tô Vãn, Ngạn Vũ bỗng nhiên ngây ngẩn cả người ( lúc này có lẽ là hào quang nữ chủ mở ra đi?)
Thì ra Ngạn Vũ ở thời niên thiếu khi mạt thế đến thế giới xảy ra biến đổi lớn, hắn một mình lưu lạc ở khu thất thủ của thành phố S, vào lúc ấy hắn liền gặp Tô Ngôn cũng giống mình mất đi người nhà.
Tô Ngôn từ nhỏ rất tinh quái và hoạt bát, tuy rằng tuổi xấp xỉ Ngạn Vũ, nhưng lá gan lại so với hắn lớn hơn rất nhiều.
Hai đứa bé ghé vào nhau kết bạn cùng lang bạt, lại nói tiếp bọn họ cũng là phúc lớn mạng lớn, thế nhưng hết lần này đến lần khác từ trong miệng tang thi chạy ra.
Đáng tiếc ngày vui ngắn ngủi, ba năm sau, Tô Ngôn thức tỉnh dị năng hệ thực vật, hai người một đường gập ghềnh tìm được căn cứ đứng thứ ba Hoa Hạ lúc ấy là căn cứ Long Nham.
Lúc đầu hai người tính ở trong căn cứ Long Nham định cư, ai biết lúc ấy trong căn cứ một dị năng giả cấp 4 nhìn trúng sắc đẹp của Tô Ngôn, dùng hết thủ đoạn vừa đe dọa vừa dụ dỗ muốn đem Tô Ngôn bắt tới tay
Mà lúc ấy Tô Ngôn đã cùng Ngạn Vũ lưỡng tình tương duyệt, cô tự nhiên sẽ không bị uy hiếp, ngược lại là liều chết phản kháng, dị năng giả kia cuối cùng thẹn quá thành giận, liền mang theo người đem Ngạn Vũ cùng Tô Ngôn trói ở bên ngoài căn cứ, hắn cho thủ hạ khống chế tay chân Ngạn Vũ, để Ngạn Vũ trơ mắt nhìn mình cường bạo Tô Ngôn, Tô Ngôn dưới xấu hổ và giận dữ cắn lưỡi tự sát, mà người nọ lại còn không buông tha cô, mà là vẻ mặt cười dữ tợn đem thi thể của cô ném vào đàn tang thi.
Một màn như vậy, cuối cùng đã kích thích được Ngạn Vũ bề ngoài khiếp nhược kia, trong một khắc đó hắn hắc hóa, dị năng hệ tinh thần biến dị ở lúc ấy đột nhiên kích phát hơn nữa trực tiếp nhảy lên tới dị năng cấp 3, cuồng tính quá độ Ngạn Vũ giết sạch mọi người, đàn tang thi ở một bên cũng đều bị hắn dọa né xa ba mét, nhưng mà lúc này hắn chỉ cảm thấy khắc cốt tuyệt vọng.
Khi hắn tìm được Tô Ngôn, cô đã biến thành thi thể lạnh băng, hơn nữa còn là bị tàn phá không còn hình dáng gì……
Ai nói ở mạt thế tang thi đáng sợ nhất?
Thứ đáng sợ nhất, từ xưa đến nay, chính là lòng người!
Từ đó về sau, Ngạn Vũ nhìn thấy ở thế giới này chỉ toàn là nhân loại đáng ghê tởm cùng tham lam, ở mạt thế này bản tính xấu xí bị phóng đại vô hạn, so sánh ra, quần thể tang thi so với nhân loại càng thêm bình tĩnh cùng đoàn kết.
Vì thế Ngạn Vũ bắt đầu lợi dụng dị năng tinh thần của mình học cách khống chế tang thi, chậm rãi tổ chức đại quân tang thi của mình, sau khi tổ chứ đại quân tang thi, đầu tiên hắn liền diệt căn cứ Long Nham, nơi hắn đi đến, không một người sống.
Nhưng mà những điều này đối với Ngạn Vũ khi đó mà nói vẫn không đủ, xa xa không đủ.
Hắn từng bước từng bước công phá những căn cứ đã đi qua, cho đến khi ở căn cứ Phi Dương gặp được cô gái lớn lên rất giống Tô Ngôn.
Cô nói cô là tỷ tỷ của Tô Ngôn……
Ở cốt truyện kiếp trước, khi hào quang nữ chủ của nguyên chủ Tô Vãn bao phủ xuống, Ngạn Vũ cuối cùng cũng từ bỏ lý tưởng “Tiêu diệt nhân loại” vĩ đại, mang theo đại quân tang thi của mình quy ẩn tới địa phương không người tìm được.
Mà hiện tại ——
Tô Vãn nhìn nhìn cậu bé trước mặt mình vẻ mặt hy vọng ánh mắt lấp lánh...
Đây chính là em rể tương lai của mình sao?
Nói như vậy, nếu như mình vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của Ngạn Vũ, có phải sẽ tìm được Tô Ngôn thất lạc hay không, hơn nữa tránh cho bi kịch trong cuộc đời này của hai người tái diễn?
Không thể không nói, Tô Vãn ngay từ đầu vươn bàn tay cứu viện Ngạn Vũ, cho hắn hai viên tinh hạch, mục đích cũng không đơn thuần cho lắm, cô muốn thử thăm dò kết giao một chút với vị dị năng giả thoạt nhìn rất đặc thù này, lãng phí hai viên tinh hạch mà có thể kết giao được một cường giả, mua bán này quả thực là kiếm lớn!
Mà hiện tại, đã biết cậu bé này thế nhưng là đại Boss phản diện Ngạn Vũ, lòng Tô Vãn muốn trợ giúp hắn, lại mãnh liệt vài phần.
Không thể nói là bởi vì tình thân đối với Tô Ngôn.
Kỳ thật, cô chỉ là mượn thân thể nguyên chủ, cũng không có quá nhiều tình cảm thuộc về nguyên chủ..
Chỉ là, chuyện xưa của Tô Ngôn cùng Ngạn Vũ làm Tô Vãn hơi có chút tiếc hận, nếu có thể, cô hy vọng nhìn thấy một ngày, hai người có thể có kết cục mỹ mãn hạnh phúc, như vậy, có lẽ cô lại có thể tin tưởng tình yêu lần nữa……
~~~~~~~~~~
Liên tục đi một vòng thu tinh hạch làm thức ăn, Tô Vãn tuy rằng hiện tại vẫn có chút không thích ứng với thân thể mới của mình, nhưng mà cô cũng thấy thành phố S bây giờ người cũng càng ngày càng ít.
Đại đa số dị năng giả đều mang theo gia đình lao ra khỏi khu thất thủ, hướng về trạm cứu trợ gần thành phố S xuất phát, tinh hạch dữ trữ trong túi của Tô Vãn cũng không còn nhiều, cô định thừa dịp trời tối lại đi nội thành đào chút tinh hạch mang về, đào đủ số lượng nhất định rồi, cô cũng nên khởi hành rời đi nơi này.
Bầu trời, bất tri bất giác chuyển đen.
“Hô, hô, hô, hô.”
Đêm tối là thời gian tang thi thích nhất, nhìn "các đồng bạn" bốn phía đang hưng phấn, Tô Vãn cũng không biết diễn tả tâm tình hiện tại của mình như thế nào.
Những tang thi đó cũng từng là người sống sờ sờ, nhưng hiện tại bọn họ lại mất đi thần trí, biến thành cái xác không hồn mà tồn tại.
Nhưng cảnh ngộ như vậy so với những người đang giãy giụa cầu sinh tồn ở mạt thế còn tốt hơn nhiều.
Tô Vãn một mình chậm rãi đi hướng nội thành, nơi cô đi đến, những tang thi cấp thấp cảm giác được hơi thở của cô tất cả đều ngoan ngoãn lui ra phía sau.
Chúng nó không có tư tưởng, chỉ là bản năng cảm thấy đồng loại này cường đại cùng nguy hiểm..
Đúng vậy, Tô Vãn hiện tại đã là tang thi cấp 2, cô tuy rằng không kích phát ra dị năng biến dị nhưng bằng vào chính mình hiện tại động tác càng ngày càng linh hoạt cùng lực lượng bùng nổ trong cơ thể, đối với dị năng giả sơ cấp, cô hoàn toàn không sợ hãi.
Đợi khi Tô Vãn đi vào nội thành thành phố S, tang thi du đãng trên đường phố càng thêm đông đúc, bọn họ đã thật lâu không có ăn máu thịt mới mẻ, chỉ có thể ở đường phố tìm kiếm thi thể hư thối chống đói.
Nhìn những tang thi đó ngồi xổm trên mặt đất dùng móng tay thật dài cắt qua từng miếng thịt trên thi thể, từng ngụm từng ngụm nhấm nuốt.
Ngay từ đầu nhìn thấy tình cảnh này Tô Vãn còn cảm thấy có chút ghê tởm, mà hiện tại bởi vì đã khắc sâu sự tàn khốc của mạt thế, Tô Vãn đối với những cảnh tượng như vậy có thể làm như không thấy...
Đây là pháp tắc của thế giới.
Ở mạt thế này, nhân gian như địa ngục, mọi người giãy giụa cầu sinh, tang thi làm sao không phải cũng như vậy?
Tất cả mọi người đều vì sống sót.
Yêu cầu đơn giản như thế, tại mạt thế này, lại là hy vọng sang quý xa vời nhất……
Vòng qua đường phố nhiều tang thi nhất, Tô Vãn bất tri bất giác lại đi tới chỗ lần đầu tiên cô gặp được cậu bé kia..
“Uy!”
Mặc bộ đồng phục cũ tràn đầy bụi đất, cậu bé vẫn còn đứng ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ cố nén đáy lòng kinh hoảng, nhìn thấy thân ảnh Tô Vãn, cậu bé đột nhiên nhảy ra khỏi chỗ ẩn thân của mình, hướng về phía cô hét to một tiếng.
“Chị có thể nghe hiểu tôi nói, đúng không? Nghe hiểu chị liền gật đầu đi!”
Cái kiểu cảm giác bị trở thành sinh vật kỳ quái là chuyện gì xảy ra?
Tô Vãn chần chờ, gật gật đầu.
Nhìn thấy Tô Vãn gật đầu cậu bé kia sắc mặt liền vui vẻ, cậu do dự phóng to lá gan của mình tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Tô Vãn, cậu chậm rãi mở bàn tay ra, ở trong lòng bàn tay cậu có bảy tám viên tinh hạch.
“Tôi vẫn luôn đợi chị, cái này, là tôi chừa cho chị.”
Thời điểm nói đến những lời này, cậu bé ánh mắt lóe sáng nhìn Tô Vãn, vẻ mặt khiêm tốn biểu tình cầu khen ngợi.
“Hô, hô.”
Tô Vãn hơi há mồm, chỉ có thể phát ra âm thanh như vậy.
"Chị đang nói cảm ơn sao?”
Nghe được thanh âm Tô Vãn, cậu bé lại tự mình giúp cô phiên dịch.
“Tôi biết chị là người tốt, a, là…… tang thi tốt, tôi có thể cùng chị làm bằng hữu không? Tôi tên Ngạn Vũ, chị tên gì?”
Ngạn Vũ……
Nghe thấy cái này tên, Tô Vãn chỉ cảm thấy vận khí này của mình cũng thật là nghịch thiên!
Cậu bé trước mắt này thoạt nhìn thiên chân vô tà thậm chí có chút nhát gan thế nhưng sau này ở sau mạt thế sẽ là Boss phản diện hắc hóa ngang hàng với L tiến sĩ!
A, đương nhiên, hắc hóa cũng không phải trời sinh, nghe nói mỗi một Boss phản diện đều có một đoạn chuyện cũ chua xót cẩu huyết, mà Ngạn Vũ chính là bởi vì đã chịu kích thích nào đó mới biến thành một Boss phản diện!
Mà nhân vật thay đổi quỹ đạo nhân sinh cuộc đời hắn, tên là Tô Ngôn.
Cô chính là em gái thất lạc của Tô Vãn……
Tốt thôi, đây đều là kịch bản cả!.
Tô Vãn nghĩ đến ký ức mà mình tiếp thu về thế giới này ở kiếp trước.
Ở kiếp trước, Tô Vãn vẫn luôn không tìm được em gái của mình, khi đó cô và Sở Phi Dương cùng nhau thành lập căn cứ Phi Dương, lúc ấy trong căn cứ tất cả đều đi vào quỹ đạo, lại đột nhiên bị một đợt đại quân tang thi đánh bất ngờ, đàn đại quân tang thi này là có người thao túng, mà người đứng sau màn này hạ độc thủ chính là người có dị năng biến dị hệ tinh thần cấp S - Ngạn Vũ.
Khi đó Ngạn Vũ đã là thiếu niên mười tám mười chín tuổi, cùng bộ dáng hiện tại quả thực như hai người khác nhau.
Ngạn Vũ tinh thần lực bạo biểu thống lĩnh đại quân tang thi, mắt thấy sắp phá được thành mà vào, lúc này Sở Phi Dương cùng Tô Vãn động thân mà ra, mà gặp được bộ dáng Tô Vãn, Ngạn Vũ bỗng nhiên ngây ngẩn cả người ( lúc này có lẽ là hào quang nữ chủ mở ra đi?)
Thì ra Ngạn Vũ ở thời niên thiếu khi mạt thế đến thế giới xảy ra biến đổi lớn, hắn một mình lưu lạc ở khu thất thủ của thành phố S, vào lúc ấy hắn liền gặp Tô Ngôn cũng giống mình mất đi người nhà.
Tô Ngôn từ nhỏ rất tinh quái và hoạt bát, tuy rằng tuổi xấp xỉ Ngạn Vũ, nhưng lá gan lại so với hắn lớn hơn rất nhiều.
Hai đứa bé ghé vào nhau kết bạn cùng lang bạt, lại nói tiếp bọn họ cũng là phúc lớn mạng lớn, thế nhưng hết lần này đến lần khác từ trong miệng tang thi chạy ra.
Đáng tiếc ngày vui ngắn ngủi, ba năm sau, Tô Ngôn thức tỉnh dị năng hệ thực vật, hai người một đường gập ghềnh tìm được căn cứ đứng thứ ba Hoa Hạ lúc ấy là căn cứ Long Nham.
Lúc đầu hai người tính ở trong căn cứ Long Nham định cư, ai biết lúc ấy trong căn cứ một dị năng giả cấp 4 nhìn trúng sắc đẹp của Tô Ngôn, dùng hết thủ đoạn vừa đe dọa vừa dụ dỗ muốn đem Tô Ngôn bắt tới tay
Mà lúc ấy Tô Ngôn đã cùng Ngạn Vũ lưỡng tình tương duyệt, cô tự nhiên sẽ không bị uy hiếp, ngược lại là liều chết phản kháng, dị năng giả kia cuối cùng thẹn quá thành giận, liền mang theo người đem Ngạn Vũ cùng Tô Ngôn trói ở bên ngoài căn cứ, hắn cho thủ hạ khống chế tay chân Ngạn Vũ, để Ngạn Vũ trơ mắt nhìn mình cường bạo Tô Ngôn, Tô Ngôn dưới xấu hổ và giận dữ cắn lưỡi tự sát, mà người nọ lại còn không buông tha cô, mà là vẻ mặt cười dữ tợn đem thi thể của cô ném vào đàn tang thi.
Một màn như vậy, cuối cùng đã kích thích được Ngạn Vũ bề ngoài khiếp nhược kia, trong một khắc đó hắn hắc hóa, dị năng hệ tinh thần biến dị ở lúc ấy đột nhiên kích phát hơn nữa trực tiếp nhảy lên tới dị năng cấp 3, cuồng tính quá độ Ngạn Vũ giết sạch mọi người, đàn tang thi ở một bên cũng đều bị hắn dọa né xa ba mét, nhưng mà lúc này hắn chỉ cảm thấy khắc cốt tuyệt vọng.
Khi hắn tìm được Tô Ngôn, cô đã biến thành thi thể lạnh băng, hơn nữa còn là bị tàn phá không còn hình dáng gì……
Ai nói ở mạt thế tang thi đáng sợ nhất?
Thứ đáng sợ nhất, từ xưa đến nay, chính là lòng người!
Từ đó về sau, Ngạn Vũ nhìn thấy ở thế giới này chỉ toàn là nhân loại đáng ghê tởm cùng tham lam, ở mạt thế này bản tính xấu xí bị phóng đại vô hạn, so sánh ra, quần thể tang thi so với nhân loại càng thêm bình tĩnh cùng đoàn kết.
Vì thế Ngạn Vũ bắt đầu lợi dụng dị năng tinh thần của mình học cách khống chế tang thi, chậm rãi tổ chức đại quân tang thi của mình, sau khi tổ chứ đại quân tang thi, đầu tiên hắn liền diệt căn cứ Long Nham, nơi hắn đi đến, không một người sống.
Nhưng mà những điều này đối với Ngạn Vũ khi đó mà nói vẫn không đủ, xa xa không đủ.
Hắn từng bước từng bước công phá những căn cứ đã đi qua, cho đến khi ở căn cứ Phi Dương gặp được cô gái lớn lên rất giống Tô Ngôn.
Cô nói cô là tỷ tỷ của Tô Ngôn……
Ở cốt truyện kiếp trước, khi hào quang nữ chủ của nguyên chủ Tô Vãn bao phủ xuống, Ngạn Vũ cuối cùng cũng từ bỏ lý tưởng “Tiêu diệt nhân loại” vĩ đại, mang theo đại quân tang thi của mình quy ẩn tới địa phương không người tìm được.
Mà hiện tại ——
Tô Vãn nhìn nhìn cậu bé trước mặt mình vẻ mặt hy vọng ánh mắt lấp lánh...
Đây chính là em rể tương lai của mình sao?
Nói như vậy, nếu như mình vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của Ngạn Vũ, có phải sẽ tìm được Tô Ngôn thất lạc hay không, hơn nữa tránh cho bi kịch trong cuộc đời này của hai người tái diễn?
Không thể không nói, Tô Vãn ngay từ đầu vươn bàn tay cứu viện Ngạn Vũ, cho hắn hai viên tinh hạch, mục đích cũng không đơn thuần cho lắm, cô muốn thử thăm dò kết giao một chút với vị dị năng giả thoạt nhìn rất đặc thù này, lãng phí hai viên tinh hạch mà có thể kết giao được một cường giả, mua bán này quả thực là kiếm lớn!
Mà hiện tại, đã biết cậu bé này thế nhưng là đại Boss phản diện Ngạn Vũ, lòng Tô Vãn muốn trợ giúp hắn, lại mãnh liệt vài phần.
Không thể nói là bởi vì tình thân đối với Tô Ngôn.
Kỳ thật, cô chỉ là mượn thân thể nguyên chủ, cũng không có quá nhiều tình cảm thuộc về nguyên chủ..
Chỉ là, chuyện xưa của Tô Ngôn cùng Ngạn Vũ làm Tô Vãn hơi có chút tiếc hận, nếu có thể, cô hy vọng nhìn thấy một ngày, hai người có thể có kết cục mỹ mãn hạnh phúc, như vậy, có lẽ cô lại có thể tin tưởng tình yêu lần nữa……
~~~~~~~~~~
/424
|