Dịch: Thiên Di
Từ trong mật thất đi ra, Tô Vãn đột nhiên ho khan, bên khóe miệng còn có một chút máu, giờ phút này trang dung tinh xảo cũng không che được vẻ trắng bệch trên mặt cô.
"Tỷ tỷ!"
Giọng Tô Duệ chưa bao giờ hoảng hốt như thế. Thấy trong mắt Tô Duệ sự sợ hãi, Tô Vãn cầm lấy tay hắn theo bản năng: "Không sao, tỷ rất tốt."
Tô Vãn mỉm cười với vẻ miễn cưỡng, nụ cười như đã sớm nhìn thấu sự sống và cái chết rồi.
Sức khỏe Tô Vãn đột nhiên lại yếu đi, tựa như đột nhiên quay về những ngày bệnh tình nguy kịch, điều này làm cho Tô Duệ không khỏi sốt ruột, cuối cùng hắn đành phải tới Tư gia mời Tư Ngự.
Mấy ngày không gặp, nhìn Tư Ngự cũng gầy không ít, cho dù Tô Duệ không ưa Tư Ngự nhưng trước vấn đề sức khỏe của Tô Vãn, hắn chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Lúc này, trong căn phòng bố trí tao nhã, lịch sự chỉ có Tô Vãn và Tư Ngự.
"Huynh gầy đi."
Tô Vãn nhìn Tư Ngự ngồi bên mép giường, nghẹn ngào lên tiếng, mà Tư Ngự sau một hồi ngây ra, ánh mắt nhìn Tô Vãn càng thêm đau lòng.
Hắn đã biết mọi chuyện phát sinh ở phủ Việt Vương tối hôm đó, cũng biết Tô Vãn rời khỏi, càng biết hôm đó nàng chìm vào hôn mê, được Tô Duệ mang đi.
Hắn không thể tưởng tượng nổi tâm tình của Tô Vãn lúc đó là tuyệt vọng hay thống khổ?
"Sao lại không quý trọng bản thân như thế?"
Tư Ngự bắt mạch cho Tô Vãn, lúc này mới nhận ra bệnh tình của nàng đã nghiêm trọng hơn, đều bởi vì bản thân nàng ăn không ngon, ngủ không yên, tâm tình tích tụ mà thành.
Tô Vãn không trả lời Tư Ngự, ánh mắt mơ hồ, nhìn cái bàn cách đó không xa: "Tư Ngự, huynh nói con người sống vì điều gì? Vì chính mình? Vì người khác? Vì tình yêu hay vì cái gì?"
"Quận chúa..."
"Gọi tên của ta đi."
Tô Vãn rũ mắt nhìn Tư Ngự cười yếu ớt: "Huynh là bằng hữu duy nhất của ta. Khi ta còn nhỏ, vì sức khỏe không tốt nên rất ít khi ra ngoài, sau lớn hơn một chút thì phải tới hoàng thành học tập, ở đó cũng chỉ biết mấy vị biểu ca..."
Nói tới đây, giọng Tô Vãn thấp hẳn xuống: "Nếu thời gian có thể quay ngược lại thì tốt bao nhiêu. Tư Ngự..."
Tô Vãn không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên vươn bàn tay nhỏ mềm mại mà lạnh băng ra, bắt lấy bàn tay lớn của Tư Ngự: "Y thuật của huynh lợi hại như thế, huynh có thể giúp ta nghiên cứu một loại thuốc, làm cho ta... quên đi cách yêu thương một người không? Yêu thương một người thật sự là... quá đau khổ. Ta thật sự... đau lắm."
"Tô Vãn."
Trái tim Tư Ngự đột nhiên tê rần, không tự chủ được nâng tay lên kéo Tô Vãn ghé vào lồng ngực mình: "Nàng đừng như thế, thế giới này lớn như vậy, sẽ luôn có người yêu nàng, đang chờ nàng, nàng tốt như thế, sẽ có rất nhiều người muốn ở bên nàng. Cho nên, nàng phải sống thật tốt, sống thật tốt, biết không hả?"
"Sống thật tốt..."
Dường như Tô Vãn hơi mệt mỏi, cả người không còn sức lực rúc vào ngực Tư Ngự: "Ta cũng muốn sống cho thật tốt, nhưng chỉ cần tưởng tượng giờ này biểu ca đang ân ân ái ái cùng Diệp Tri Họa, trong lòng ta liền rất đau. Sao chàng ấy có thể tàn nhẫn với ta như thế, nói không yêu liền không yêu, những năm qua ta trả giá nhiều như thế là vì cái gì chứ? Ta không thuyết phục được bản thân mình, ta không thể nào lừa gạt nổi trái tim mình. Có đôi khi, ta còn tưởng tượng độc ác rằng, nếu một ngày nào đó biểu ca cũng vứt bỏ Diệp Tri Họa, như vậy không chừng ta có thể buông xuống, ta sẽ không cảm thấy đau khổ như bây giờ nữa. Tư Ngự, huynh nói xem ta như vậy có phải rất xấu xa không? Có lẽ biểu ca và Diệp Tri Họa nói đúng, ta là một nữ nhân độc ác."
"Không, không phải."
Tư Ngự siết chặt tay mình: "Nàng không phải, bọn họ mới là người như thế."
Bọn họ mới là...
Nghe Tư Ngự nói, tâm tình kích động của Tô Vãn tựa hồ cũng bình phục lại không ít, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại: "Tư Ngự, có ai đã từng nói với huynh rằng, ở trong lòng huynh... rất thoải mái chưa?"
Không biết từ lúc nào, Tô Vãn lại ngoan ngoãn tựa vào ngực Tư Ngự mà ngủ rồi.
Dáng vẻ ngủ say của nàng đặc biệt an bình, Tư Ngự không muốn động, cũng luyến tiếc động, vẫn luôn ôm nàng như thế không hề nhúc nhích.
Nửa đêm, Lục Chu cho Tô Vãn uống chén thuốc mà Tư Ngự đã kê đơn, lần này Tô Vãn rất phối hợp uống cạn chén thuốc.
Sau khi được Lục Chu hầu hạ uống thuốc, Tô Vãn tắm gội thay quần áo rồi tắt đèn đi ngủ như bình thường.
Không bao lâu sau, trên giường đã truyền tới hơi thở đều đều của Tô Vãn. Thấy chủ tử mình đã ngủ rồi, Lục Chu mới an tâm đi tới giường ở phòng bên của mình để nghỉ ngơi.
Lúc nửa đêm, bên giường của Tô Vãn có nhiều thêm một người.
Thân ảnh đó vẫn luôn ngồi lặng lẽ bên giường, cho dù ở trong bóng tối nhưng đôi mắt sáng ngời vẫn nhìn chằm chằm vào cô rất chăm chú.
Trên giường, Tô Vãn không hề có cảm giác, dường như cô ngủ cũng không ngon, nhẹ nhàng trở mình, chăm gấm trên vai theo động tác này mà chảy xuống. Người ngồi bên giường nhíu mày, giơ tay kéo chăn lên, đến khi cả người Tô Vãn được bọc ở trong chăn rồi, người nọ mới hài lòng mà dừng tay lại, sau đó lại tiếp tục nhìn cô tới tận sáng...
Ngày hôm sau, tâm tình của Tô Vãn không tệ, có sự "trị liệu" của Tư Ngự, tất nhiên cô không cần lại nghĩ cách tàn phá sức khỏe của thân thể này nữa, hiện tại tất cả đã an bài thỏa đáng, bắt đầu vào mùa thu hoạch rồi...
Kinh thành, Diệp phủ.
Mấy ngày nay, Diệp gia thật sự sống không yên ổn, đáng lẽ sau khi Diệp Tri Họa thành Việt Vương phi thì Diệp gia nên vui mừng mới đúng, nhưng ai biết ngay một ngày sau khi Diệp Tri Họa được phong Việt Vương phi, trên triều đình, Diệp Ngự Sử bị người ta tố giác tham ô, bị trừ ba tháng bổng lộc, những viên quan khác trong Diệp thị cũng chịu liên lụy.
Đại thần trong triều đều là một đám lưu manh, Diệp gia đắc tội ai trong lòng họ đều biết, ai dám lộ mặt bênh vực cho Diệp gia chứ?
Các người không thấy Việt Vương điện hạ cũng chỉ có thể ngậm mồm không dám lên tiếng sao?
Bởi vì Tô Vãn, Hiên Viên Duệ vốn đã đuối lý, lúc đó bệ hạ cũng một mắt nhắm một mắt mở cho hắn phong Diệp Tri Họa làm Vương phi, chẳng ai ngờ chuyện đã xảy ra xong xuôi rồi, Tô Duệ lại đột nhiên phản kích.
Bệ hạ luôn coi trọng Tô gia, mà mẫu thân của Tô Duệ và Tô Vãn đều là người trong hoàng tộc, vốn tưởng rằng hai nhà dựa vào liên hôn thì quan hệ đã không thể nào phá nổi, Tô Vãn gả cho Hiên Viên Duệ cũng coi như thân càng thêm thân, ai ngờ giữa đường nhảy ra một Diệp Tri Họa khiến hết thảy loạn cả lên.
Lúc này, dường như Bệ hạ cũng quên rằng mình đã từng ngầm đồng ý chuyện kia, một mực cho rằng Hiên Viên Duệ anh hùng không qua được ải mỹ nhân, vì chuyện nhi nữ mà làm chậm trễ chính sự, điều này khiến cho Bệ hạ bắt đầu không hài lòng với đứa con mà mình sủng ái nhất này.
Mà Hiên Viên Duệ thì sao?
Hắn càng khổ mà không nói được. Vốn dĩ đã trừ được chướng ngại lớn nhất là Hiên Viên Khanh âm hiểm, xảo trá, lại được cùng người mình yêu ở bên nhau, đáng lẽ hắn phải được sống những ngày hạnh phúc mĩ mãn mới đúng, nhưng Tô Vãn lại đột nhiên rời đi, Tô Duệ công kích mãnh liệt, điều này làm cho sinh hoạt của Hiên Viên Duệ trở thành một cuộn chỉ rối.
Bệ hạ trong tối ngoài sáng đều ám chỉ Hiên Viên Duệ phải đưa Tô Vãn quay về phủ Việt Vương, thậm chí còn muốn Diệp Tri Họa trả lại vị trí Vương Phi cho Tô Vãn, đối với đề nghị này, Hiên Viên Duệ chắc chắn không đồng ý.
Mà lúc này, Diệp gia bốn bề thọ địch bắt đầu hướng về phía phủ Việt Vương xin giúp đỡ, Diệp Tri Họa có lòng mà lực không đủ, bởi vì tâm sự quá nặng nên sinh bệnh, Hiên Viên Duệ đành phải mời Tư Ngự tới xem bệnh cho nàng ta.
Trên giường bệnh, vẻ mặt của Diệp Tri Họa tái nhợt, một bộ dáng nhìn mà thấy thương. Tư Ngự nhìn vẻ mặt của nàng ta, không tự chủ được lại nghĩ tới bộ dáng suy yếu tới ho ra máu của Tô Vãn, ác cảm đối với Diệp Tri Họa ở trong lòng lại càng lớn hơn.
"Tư ngự y, nghe nói vài ngày trước ngài có tới phủ Tướng quân phải không?"
Tuy rằng trong lòng không muốn Tô Vãn và Hiên Viên Duệ có bất kỳ liên quan nào, nhưng Diệp Tri Họa lại muốn biết nhất cử nhất động của Tô Vãn.
Kỳ thật, ý tứ của bệ hạ nàng ta cũng hiểu, nếu là kiếp trước, chỉ cần có cơ hội được ở bên Hiên Viên Duệ là nàng ta đã thấy đủ rồi, dù không có danh phận cũng chẳng sao.
Nhưng giờ đã khác, nàng ta giờ đã là Việt Vương phi, là chính thê danh chính ngôn thuận của Hiên Viên Duệ, phu thê ân ái, tình cảm sâu đậm, được nếm quá nhiều ngọt ngào rồi nên lòng nàng ta dần dần cảm thấy không thỏa mãn, Hiên Viên Duệ là của nàng ta, vì sao phải nhường cho Tô Vãn chứ?
Rõ ràng Tô Vãn đã sắp chết rồi, sao đã sắp chết còn muốn cướp đi người đàn ông mà nàng ta yêu?
Lúc này, tuy rằng sắc mặt Diệp Tri Họa suy yếu nhưng Tư Ngự vẫn có thể thấy được những cảm xúc bất thường trong mắt nàng ta.
Trầm ngâm một chút, Tư Ngự thở dài một tiếng: "Aizz, ta đã xem bệnh cho Tiểu Quận chúa, sức khỏe của nàng ấy..."
"Tô... Quận chúa làm sao?"
Ánh mắt Diệp Tri Họa lóe lên, gắt gao nhìn chằm chằm Tư Ngự.
"Bệnh tình của Quận chúa rất nguy kịch, cả đêm không ngủ..." Nói tới đây, ánh mắt của Tư Ngự tối lại, trên mặt có thêm vài phần bi thương: "Nàng ấy sống cũng rất... đau đớn."
Có lẽ là nghĩ tới bộ đáng đau khổ của Tô Vãn ngày đó khi dựa vào trong lòng mình, thanh âm của Tư Ngự hơi hơi có một chút đau lòng.
Mà Diệp Tri Họa đâu còn để ý tới cảm xúc của Tư Ngự nữa, trong đầu của nàng ta chỉ có bốn chữ "bệnh tình nguy kịch" mãi không tan đi.
"Quận chúa thật đáng thương."
Ánh mắt của Diệp Tri Họa lại nhìn thẳng vào Tư Ngự: "Ta chỉ bị nhiễm phong hàn một chút đã thấy khó chịu thế này rồi, như thế thì Quận chúa bệnh nặng chỉ sợ là sống không bằng chết. Nghĩ tới việc nàng bị bệnh tật tra tấn, lòng ta cũng không chịu nổi, bị bệnh tra tấn như thế, có lẽ... an tĩnh rời đi mới là giải thoát tốt nhất cho nàng."
Khi nói chuyện, Diệp Tri Họa còn cẩn thận quan sát phản ứng của Tư Ngự.
Diệp Tri Họa từ nhỏ đã được xưng là tài nữ, nàng ta vẫn luôn cảm thấy mình cực kỳ thông minh, đặc biệt là sau khi trọng sinh, việc luôn bày mưu tính kế làm cho nàng ta cảm thấy mình là cao nhân số một.
Kỳ thật, từ lần đầu tiên Tư Ngự tới Vương phủ xem bệnh cho mình, Diệp Tri Họa liền nhìn ra Tư Ngự này là kẻ mềm lòng, hơn nữa hình như còn rất có hảo cảm với mình.
Nếu có thể lợi dụng phần hảo cảm này...
Không thể không nói, Diệp Tri Họa cũng có chút khôn lỏi, đời này sống lại, nàng ta am hiểu nhất chính là lợi dụng mọi ưu thế và tài nguyên của bản thân.
Đáng tiếc, nàng ta đã dùng sai lúc rồi.
Nghe thấy Diệp Tri Họa nói vậy, đáy mắt Tư Ngự lập tức lạnh lẽo, trên mặt đầy nghiêm túc: "Vương phi nghĩ không muốn Quận chúa chịu khổ, thật sự là tâm địa lương thiện, nhưng mà... con kiến còn muốn sống tạm bợ, Quận chúa dù có sống khổ tới đâu thì cũng tốt hơn so với cái chết. Ta là một người thầy thuốc, từ trước tới nay chỉ biết trị bệnh cứu người, cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ bất kỳ bệnh nhân nào."
Nghe Tư Ngự nói vậy, Diệp Tri Họa sửng sốt một chút, sau đó mới vội vàng xấu hổ nhìn đi chỗ khác: "Tư ngự ý nói đúng lắm, chỉ là ta... chỉ là ta quá mức đau lòng cho Quận chúa thôi."
Nàng ta càng diễn càng tỏ ra chân thành, ánh mắt Tư Ngự cũng càng lúc càng lạnh...
Thiện lương là gì?
Ác độc là gì?
Tư Ngự nhớ tới lời của Tô Vãn nói ngày hôm đó, nàng không chôn giấu hận ý trong lòng, cho dù có ý tưởng ác độc gì cũng nói ra mà không cố kỵ.
Người không phải thánh hiền, nào có ai không có tư tâm và dục vọng đâu?
Kỳ thực, Tư Ngự cũng có những tâm tư ích kỷ không thể nói ra, chỉ có điều hắn vẫn luôn che giấu những ý nghĩ đó rất tốt nên không ai phát hiện ra mà thôi.
Từ trong mật thất đi ra, Tô Vãn đột nhiên ho khan, bên khóe miệng còn có một chút máu, giờ phút này trang dung tinh xảo cũng không che được vẻ trắng bệch trên mặt cô.
"Tỷ tỷ!"
Giọng Tô Duệ chưa bao giờ hoảng hốt như thế. Thấy trong mắt Tô Duệ sự sợ hãi, Tô Vãn cầm lấy tay hắn theo bản năng: "Không sao, tỷ rất tốt."
Tô Vãn mỉm cười với vẻ miễn cưỡng, nụ cười như đã sớm nhìn thấu sự sống và cái chết rồi.
Sức khỏe Tô Vãn đột nhiên lại yếu đi, tựa như đột nhiên quay về những ngày bệnh tình nguy kịch, điều này làm cho Tô Duệ không khỏi sốt ruột, cuối cùng hắn đành phải tới Tư gia mời Tư Ngự.
Mấy ngày không gặp, nhìn Tư Ngự cũng gầy không ít, cho dù Tô Duệ không ưa Tư Ngự nhưng trước vấn đề sức khỏe của Tô Vãn, hắn chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Lúc này, trong căn phòng bố trí tao nhã, lịch sự chỉ có Tô Vãn và Tư Ngự.
"Huynh gầy đi."
Tô Vãn nhìn Tư Ngự ngồi bên mép giường, nghẹn ngào lên tiếng, mà Tư Ngự sau một hồi ngây ra, ánh mắt nhìn Tô Vãn càng thêm đau lòng.
Hắn đã biết mọi chuyện phát sinh ở phủ Việt Vương tối hôm đó, cũng biết Tô Vãn rời khỏi, càng biết hôm đó nàng chìm vào hôn mê, được Tô Duệ mang đi.
Hắn không thể tưởng tượng nổi tâm tình của Tô Vãn lúc đó là tuyệt vọng hay thống khổ?
"Sao lại không quý trọng bản thân như thế?"
Tư Ngự bắt mạch cho Tô Vãn, lúc này mới nhận ra bệnh tình của nàng đã nghiêm trọng hơn, đều bởi vì bản thân nàng ăn không ngon, ngủ không yên, tâm tình tích tụ mà thành.
Tô Vãn không trả lời Tư Ngự, ánh mắt mơ hồ, nhìn cái bàn cách đó không xa: "Tư Ngự, huynh nói con người sống vì điều gì? Vì chính mình? Vì người khác? Vì tình yêu hay vì cái gì?"
"Quận chúa..."
"Gọi tên của ta đi."
Tô Vãn rũ mắt nhìn Tư Ngự cười yếu ớt: "Huynh là bằng hữu duy nhất của ta. Khi ta còn nhỏ, vì sức khỏe không tốt nên rất ít khi ra ngoài, sau lớn hơn một chút thì phải tới hoàng thành học tập, ở đó cũng chỉ biết mấy vị biểu ca..."
Nói tới đây, giọng Tô Vãn thấp hẳn xuống: "Nếu thời gian có thể quay ngược lại thì tốt bao nhiêu. Tư Ngự..."
Tô Vãn không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên vươn bàn tay nhỏ mềm mại mà lạnh băng ra, bắt lấy bàn tay lớn của Tư Ngự: "Y thuật của huynh lợi hại như thế, huynh có thể giúp ta nghiên cứu một loại thuốc, làm cho ta... quên đi cách yêu thương một người không? Yêu thương một người thật sự là... quá đau khổ. Ta thật sự... đau lắm."
"Tô Vãn."
Trái tim Tư Ngự đột nhiên tê rần, không tự chủ được nâng tay lên kéo Tô Vãn ghé vào lồng ngực mình: "Nàng đừng như thế, thế giới này lớn như vậy, sẽ luôn có người yêu nàng, đang chờ nàng, nàng tốt như thế, sẽ có rất nhiều người muốn ở bên nàng. Cho nên, nàng phải sống thật tốt, sống thật tốt, biết không hả?"
"Sống thật tốt..."
Dường như Tô Vãn hơi mệt mỏi, cả người không còn sức lực rúc vào ngực Tư Ngự: "Ta cũng muốn sống cho thật tốt, nhưng chỉ cần tưởng tượng giờ này biểu ca đang ân ân ái ái cùng Diệp Tri Họa, trong lòng ta liền rất đau. Sao chàng ấy có thể tàn nhẫn với ta như thế, nói không yêu liền không yêu, những năm qua ta trả giá nhiều như thế là vì cái gì chứ? Ta không thuyết phục được bản thân mình, ta không thể nào lừa gạt nổi trái tim mình. Có đôi khi, ta còn tưởng tượng độc ác rằng, nếu một ngày nào đó biểu ca cũng vứt bỏ Diệp Tri Họa, như vậy không chừng ta có thể buông xuống, ta sẽ không cảm thấy đau khổ như bây giờ nữa. Tư Ngự, huynh nói xem ta như vậy có phải rất xấu xa không? Có lẽ biểu ca và Diệp Tri Họa nói đúng, ta là một nữ nhân độc ác."
"Không, không phải."
Tư Ngự siết chặt tay mình: "Nàng không phải, bọn họ mới là người như thế."
Bọn họ mới là...
Nghe Tư Ngự nói, tâm tình kích động của Tô Vãn tựa hồ cũng bình phục lại không ít, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại: "Tư Ngự, có ai đã từng nói với huynh rằng, ở trong lòng huynh... rất thoải mái chưa?"
Không biết từ lúc nào, Tô Vãn lại ngoan ngoãn tựa vào ngực Tư Ngự mà ngủ rồi.
Dáng vẻ ngủ say của nàng đặc biệt an bình, Tư Ngự không muốn động, cũng luyến tiếc động, vẫn luôn ôm nàng như thế không hề nhúc nhích.
Nửa đêm, Lục Chu cho Tô Vãn uống chén thuốc mà Tư Ngự đã kê đơn, lần này Tô Vãn rất phối hợp uống cạn chén thuốc.
Sau khi được Lục Chu hầu hạ uống thuốc, Tô Vãn tắm gội thay quần áo rồi tắt đèn đi ngủ như bình thường.
Không bao lâu sau, trên giường đã truyền tới hơi thở đều đều của Tô Vãn. Thấy chủ tử mình đã ngủ rồi, Lục Chu mới an tâm đi tới giường ở phòng bên của mình để nghỉ ngơi.
Lúc nửa đêm, bên giường của Tô Vãn có nhiều thêm một người.
Thân ảnh đó vẫn luôn ngồi lặng lẽ bên giường, cho dù ở trong bóng tối nhưng đôi mắt sáng ngời vẫn nhìn chằm chằm vào cô rất chăm chú.
Trên giường, Tô Vãn không hề có cảm giác, dường như cô ngủ cũng không ngon, nhẹ nhàng trở mình, chăm gấm trên vai theo động tác này mà chảy xuống. Người ngồi bên giường nhíu mày, giơ tay kéo chăn lên, đến khi cả người Tô Vãn được bọc ở trong chăn rồi, người nọ mới hài lòng mà dừng tay lại, sau đó lại tiếp tục nhìn cô tới tận sáng...
Ngày hôm sau, tâm tình của Tô Vãn không tệ, có sự "trị liệu" của Tư Ngự, tất nhiên cô không cần lại nghĩ cách tàn phá sức khỏe của thân thể này nữa, hiện tại tất cả đã an bài thỏa đáng, bắt đầu vào mùa thu hoạch rồi...
Kinh thành, Diệp phủ.
Mấy ngày nay, Diệp gia thật sự sống không yên ổn, đáng lẽ sau khi Diệp Tri Họa thành Việt Vương phi thì Diệp gia nên vui mừng mới đúng, nhưng ai biết ngay một ngày sau khi Diệp Tri Họa được phong Việt Vương phi, trên triều đình, Diệp Ngự Sử bị người ta tố giác tham ô, bị trừ ba tháng bổng lộc, những viên quan khác trong Diệp thị cũng chịu liên lụy.
Đại thần trong triều đều là một đám lưu manh, Diệp gia đắc tội ai trong lòng họ đều biết, ai dám lộ mặt bênh vực cho Diệp gia chứ?
Các người không thấy Việt Vương điện hạ cũng chỉ có thể ngậm mồm không dám lên tiếng sao?
Bởi vì Tô Vãn, Hiên Viên Duệ vốn đã đuối lý, lúc đó bệ hạ cũng một mắt nhắm một mắt mở cho hắn phong Diệp Tri Họa làm Vương phi, chẳng ai ngờ chuyện đã xảy ra xong xuôi rồi, Tô Duệ lại đột nhiên phản kích.
Bệ hạ luôn coi trọng Tô gia, mà mẫu thân của Tô Duệ và Tô Vãn đều là người trong hoàng tộc, vốn tưởng rằng hai nhà dựa vào liên hôn thì quan hệ đã không thể nào phá nổi, Tô Vãn gả cho Hiên Viên Duệ cũng coi như thân càng thêm thân, ai ngờ giữa đường nhảy ra một Diệp Tri Họa khiến hết thảy loạn cả lên.
Lúc này, dường như Bệ hạ cũng quên rằng mình đã từng ngầm đồng ý chuyện kia, một mực cho rằng Hiên Viên Duệ anh hùng không qua được ải mỹ nhân, vì chuyện nhi nữ mà làm chậm trễ chính sự, điều này khiến cho Bệ hạ bắt đầu không hài lòng với đứa con mà mình sủng ái nhất này.
Mà Hiên Viên Duệ thì sao?
Hắn càng khổ mà không nói được. Vốn dĩ đã trừ được chướng ngại lớn nhất là Hiên Viên Khanh âm hiểm, xảo trá, lại được cùng người mình yêu ở bên nhau, đáng lẽ hắn phải được sống những ngày hạnh phúc mĩ mãn mới đúng, nhưng Tô Vãn lại đột nhiên rời đi, Tô Duệ công kích mãnh liệt, điều này làm cho sinh hoạt của Hiên Viên Duệ trở thành một cuộn chỉ rối.
Bệ hạ trong tối ngoài sáng đều ám chỉ Hiên Viên Duệ phải đưa Tô Vãn quay về phủ Việt Vương, thậm chí còn muốn Diệp Tri Họa trả lại vị trí Vương Phi cho Tô Vãn, đối với đề nghị này, Hiên Viên Duệ chắc chắn không đồng ý.
Mà lúc này, Diệp gia bốn bề thọ địch bắt đầu hướng về phía phủ Việt Vương xin giúp đỡ, Diệp Tri Họa có lòng mà lực không đủ, bởi vì tâm sự quá nặng nên sinh bệnh, Hiên Viên Duệ đành phải mời Tư Ngự tới xem bệnh cho nàng ta.
Trên giường bệnh, vẻ mặt của Diệp Tri Họa tái nhợt, một bộ dáng nhìn mà thấy thương. Tư Ngự nhìn vẻ mặt của nàng ta, không tự chủ được lại nghĩ tới bộ dáng suy yếu tới ho ra máu của Tô Vãn, ác cảm đối với Diệp Tri Họa ở trong lòng lại càng lớn hơn.
"Tư ngự y, nghe nói vài ngày trước ngài có tới phủ Tướng quân phải không?"
Tuy rằng trong lòng không muốn Tô Vãn và Hiên Viên Duệ có bất kỳ liên quan nào, nhưng Diệp Tri Họa lại muốn biết nhất cử nhất động của Tô Vãn.
Kỳ thật, ý tứ của bệ hạ nàng ta cũng hiểu, nếu là kiếp trước, chỉ cần có cơ hội được ở bên Hiên Viên Duệ là nàng ta đã thấy đủ rồi, dù không có danh phận cũng chẳng sao.
Nhưng giờ đã khác, nàng ta giờ đã là Việt Vương phi, là chính thê danh chính ngôn thuận của Hiên Viên Duệ, phu thê ân ái, tình cảm sâu đậm, được nếm quá nhiều ngọt ngào rồi nên lòng nàng ta dần dần cảm thấy không thỏa mãn, Hiên Viên Duệ là của nàng ta, vì sao phải nhường cho Tô Vãn chứ?
Rõ ràng Tô Vãn đã sắp chết rồi, sao đã sắp chết còn muốn cướp đi người đàn ông mà nàng ta yêu?
Lúc này, tuy rằng sắc mặt Diệp Tri Họa suy yếu nhưng Tư Ngự vẫn có thể thấy được những cảm xúc bất thường trong mắt nàng ta.
Trầm ngâm một chút, Tư Ngự thở dài một tiếng: "Aizz, ta đã xem bệnh cho Tiểu Quận chúa, sức khỏe của nàng ấy..."
"Tô... Quận chúa làm sao?"
Ánh mắt Diệp Tri Họa lóe lên, gắt gao nhìn chằm chằm Tư Ngự.
"Bệnh tình của Quận chúa rất nguy kịch, cả đêm không ngủ..." Nói tới đây, ánh mắt của Tư Ngự tối lại, trên mặt có thêm vài phần bi thương: "Nàng ấy sống cũng rất... đau đớn."
Có lẽ là nghĩ tới bộ đáng đau khổ của Tô Vãn ngày đó khi dựa vào trong lòng mình, thanh âm của Tư Ngự hơi hơi có một chút đau lòng.
Mà Diệp Tri Họa đâu còn để ý tới cảm xúc của Tư Ngự nữa, trong đầu của nàng ta chỉ có bốn chữ "bệnh tình nguy kịch" mãi không tan đi.
"Quận chúa thật đáng thương."
Ánh mắt của Diệp Tri Họa lại nhìn thẳng vào Tư Ngự: "Ta chỉ bị nhiễm phong hàn một chút đã thấy khó chịu thế này rồi, như thế thì Quận chúa bệnh nặng chỉ sợ là sống không bằng chết. Nghĩ tới việc nàng bị bệnh tật tra tấn, lòng ta cũng không chịu nổi, bị bệnh tra tấn như thế, có lẽ... an tĩnh rời đi mới là giải thoát tốt nhất cho nàng."
Khi nói chuyện, Diệp Tri Họa còn cẩn thận quan sát phản ứng của Tư Ngự.
Diệp Tri Họa từ nhỏ đã được xưng là tài nữ, nàng ta vẫn luôn cảm thấy mình cực kỳ thông minh, đặc biệt là sau khi trọng sinh, việc luôn bày mưu tính kế làm cho nàng ta cảm thấy mình là cao nhân số một.
Kỳ thật, từ lần đầu tiên Tư Ngự tới Vương phủ xem bệnh cho mình, Diệp Tri Họa liền nhìn ra Tư Ngự này là kẻ mềm lòng, hơn nữa hình như còn rất có hảo cảm với mình.
Nếu có thể lợi dụng phần hảo cảm này...
Không thể không nói, Diệp Tri Họa cũng có chút khôn lỏi, đời này sống lại, nàng ta am hiểu nhất chính là lợi dụng mọi ưu thế và tài nguyên của bản thân.
Đáng tiếc, nàng ta đã dùng sai lúc rồi.
Nghe thấy Diệp Tri Họa nói vậy, đáy mắt Tư Ngự lập tức lạnh lẽo, trên mặt đầy nghiêm túc: "Vương phi nghĩ không muốn Quận chúa chịu khổ, thật sự là tâm địa lương thiện, nhưng mà... con kiến còn muốn sống tạm bợ, Quận chúa dù có sống khổ tới đâu thì cũng tốt hơn so với cái chết. Ta là một người thầy thuốc, từ trước tới nay chỉ biết trị bệnh cứu người, cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ bất kỳ bệnh nhân nào."
Nghe Tư Ngự nói vậy, Diệp Tri Họa sửng sốt một chút, sau đó mới vội vàng xấu hổ nhìn đi chỗ khác: "Tư ngự ý nói đúng lắm, chỉ là ta... chỉ là ta quá mức đau lòng cho Quận chúa thôi."
Nàng ta càng diễn càng tỏ ra chân thành, ánh mắt Tư Ngự cũng càng lúc càng lạnh...
Thiện lương là gì?
Ác độc là gì?
Tư Ngự nhớ tới lời của Tô Vãn nói ngày hôm đó, nàng không chôn giấu hận ý trong lòng, cho dù có ý tưởng ác độc gì cũng nói ra mà không cố kỵ.
Người không phải thánh hiền, nào có ai không có tư tâm và dục vọng đâu?
Kỳ thực, Tư Ngự cũng có những tâm tư ích kỷ không thể nói ra, chỉ có điều hắn vẫn luôn che giấu những ý nghĩ đó rất tốt nên không ai phát hiện ra mà thôi.
/424
|