Edit: Ruby
Triển Chiêu và Tu La Vương đi thẳng về hướng đông, bởi vì bọn họ xuất phát từ phía Tây nên lộ trình xa nhất.
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn ba hướng Tây Bắc Nam gió thổi mây tuôn, giậm chân —— không kịp biểu hiện rồi!
Lam Biện thấy Triển Chiêu vừa chạy vừa nhìn xung quanh, nôn nóng đến vò đầu bứt tai thì nhịn không được cười ra tiếng.
Triển Chiêu cảm thấy họ đã chạy rất xa theo hướng đông, còn chạy nữa hẳn sẽ về đến Trung Nguyên! Nhưng Đông Phong trong truyền thuyết kia đâu? Đi đánh mã điếu rồi hả?
Lại chạy thêm một lúc nữa về phía đông, Triển Chiêu đột nhiên ngừng lại.
Lam Biện hơi sửng sốt, nhìn Triển Chiêu chằm chằm.
Chỉ thấy Tiểu cung chủ nhà mình vuốt cằm xoay một vòng tròn tại chỗ, vươn tay chỉ chỉ mặt đất, lẩm bẩm một câu, "Hẳn là ở ngay chỗ này!"
Được câu này của Triển Chiêu nhắc nhở, Lam Biện cũng cảm nhận được sự khác thường trong gió...
Nếu nói về nội lực, cấp bậc của Lam Biện đương nhiên cao hơn Triển Chiêu không ít, nhưng mà lão gia tử không thể không thán phục năng lực quan sát nhạy bén của Triển Chiêu. Hài tử này từ nhỏ đến lớn luôn như vậy, có đôi khi ngươi cảm thấy hắn không yên tĩnh, nhưng tính cách của hắn chính là như thế. Khi còn bé Triển Chiêu thường xuyên đuổi theo bươm bướm, từ trong viện trên đỉnh núi theo một đường tới tận chân núi.
Đuổi theo hơn nửa ngày, nói hắn đi bắt bướm đúng không? Nhưng giữa sườn núi nhà ai nấu bữa trưa nấu món gì hắn đều biết, lão đầu nhi lão thái thái dưới chân núi cãi nhau cái gì hắn cũng biết.
Lam Biện nhìn Triển Chiêu đang hơi hơi híp mắt lại nhìn quanh quất, khóe miệng vô thức nhếch lên... Rất nhiều lão nhân gia ở Ma Cung đều vô hậu, cơ hồ tất cả mọi người đều xem Triển Chiêu như nhi tử ruột thịt của mình.
Trên đời này không mấy ai muốn cô độc, Lam Biện có khi sẽ nghĩ nếu như ái thê của mình còn sống, vậy thì bây giờ nhất định không có Tu La Vương, còn bản thân hẳn là con cháu đầy nhà rồi. Có đôi khi ma vương đều là vì hoàn cảnh ép buộc mới xuất hiện! Thế nhân bình thường một lòng một dạ muốn được như ma đầu, mà làm ma đầu thật sự, lại nằm mơ cũng muốn có được cuộc sống như người bình thường.
Trong ấn tượng của Lam Biện, Ma Cung ban đầu giống như một nơi để quần ma dưỡng thương lánh đời chờ chết... thay đổi tất cả, chính là việc Triển Chiêu chào đời.
Hài tử này ra đời, để Ma Cung từ một nơi thương tâm, biến thành một nơi hạnh phúc!
Trong ký ức của Lam Biện, ngoại trừ khi Triển Chiêu sinh ra có khóc oa oa một lần thì chỉ khi nào lão nhân gia Ma Cung mất mới khóc thôi. Còn những lúc khác, oa nhi này gặp ai cũng cười, cười từ ánh mắt đến nụ cười, mỗi một động tác đều mang đến cảm giác ấm áp bình yên. Hắn tựa như một món quà an ủi mà thượng thiên tặng cho nhóm ma đầu nghiệp chướng nặng nề không có ngày mai như họ, để trái tim luôn bị nhấn chìm trong giông bão hơn nửa cuộc đời, bình tĩnh trở lại.
Chỉ là chữ "tĩnh" này, rất khó có được! Nếu con người không "tĩnh" được thì ngay cả màu của ánh trăng, trong mắt cũng nhuộm màu máu.
Nhiều năm trước, Lam Biện mắc chứng mất ngủ rất nặng, có khi nhiều đêm liền không chợp mắt nổi, đôi mắt lúc nào cũng đỏ ngầu, ngồi trong sân nhìn trời, luôn cảm thấy oán hận lẫn ân hận trong lòng của mình không thể nào vơi được.
Khi đó, Triển Chiêu mới bốn, năm tuổi.
Theo lý mà nói, tiểu hài tử bé như vậy thì biết được gì? Nhưng Triển Chiêu còn nhỏ như vậy, lại nói với Lam Biện một câu, chỉ một câu nói, lại có thể hoàn toàn trị hết chứng mất ngủ của Lam Biện.
...
Nghĩ đến đây, Tu La Vương chậm rãi quay sang, nhìn chỗ cách đó không xa.
Triển Chiêu cũng nhìn về một hướng với Lam Biện.
Chỉ thấy trong mảnh rừng trúc cách đấy không xa, có một người đi ra.
Người đi ra rất trẻ tuổi, chỉ lớn hơn một chút so với Triển Chiêu, mặc một thân bố sam màu xám, ăn mặc như võ sinh thông thường.
Người nọ có gương mặt tròn, mắt nhỏ, mũi rất cao, dung mạo không khó nhìn, có chút cà lơ phất phơ.
Người nọ vung ống tay áo ra khỏi rừng trúc, dựa vào một gốc thông thiên trúc (*), cười "hắc hắc" với Triển Chiêu, "Triển huynh, biệt lai vô dạng".
(*) Thông thiên trúc: trúc đào hoa vàng
Chân mày Triển Chiêu liền nhướng lên, nói thầm —— không phải chứ...
Tu La Vương thấy người nọ có quen biết với Triển Chiêu thì có chút ngạc nhiên, hỏi. "Hắn là ai vậy?"
Triển Chiêu cau mày, đáp, "Hắn là Trương Duyệt Mạc, trước đây là hộ vệ Khai Phong Phủ."
Lam Biện rất ngoài ý muốn, nhỏ giọng hỏi Triển Chiêu, "Vậy chẳng phải là tiền bối của ngươi?"
Triển Chiêu cười "ha ha" hai tiếng, "Hắn chính là tội phạm quan trọng bị triều đình truy nã."
Trương Duyệt Mạc bất đắc dĩ thở dài, "Nhớ năm đó Triệu Trinh Bao Chửng hẳn là chắc chắn phải chết, cư nhiên nửa đường lại chạy ra một kẻ thích chõ mũi vào chuyện của người khác, hại kế hoạch ta khổ tâm sắp xếp nhiều năm nước đổ hết ra biển. Triển Chiêu... ngươi và ta có nợ nần còn chưa thanh toán xong đâu."
Trương Duyệt Mạc không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc đến liền khiến lửa giận của Triển Chiêu bùng lên.
Tâm địa của Triển Chiêu rất rộng lượng, có thể khiến cho hắn căm ghét không có mấy người, có thể khiến cho hắn căm thù đến tận xương tủy chỉ hận không thể giết thật nhanh càng không đến vài người. Nếu nói Bạch Mộc Thiên khiến cho Triển Chiêu chán ghét đến muốn ấn xuống đất giẫm mấy cái thì như vậy, hình tượng của Trương Duyệt Mạc trong lòng Triển Chiêu so với Bạch Mộc Thiên còn thấp hơn cả một cái Miêu Miêu Lâu! Vị này giẫm mấy phát chưa đủ, phải giẫm thành thịt nát như bột mới hết hận.
Ân oán của hai người họ bắt đầu từ nhiều năm trước, khi mà Triển Chiêu mới đến Khai Phong... nói đến thật trùng hợp, cũng là ngay trước một mảnh rừng trúc.
...
Khi Triển Chiêu vừa mới xuống khỏi Ma Sơn thì chưa nghĩ đến việc gia nhập quan phủ gì đó, trong một hai năm đầu xuống núi, đều là du lãm giang hồ.
Tuy mục đích của hắn chủ yếu là tự do tự tại ăn sạch mỹ thực trong thiên hạ, thuận tiện một đường hành hiệp trượng nghĩa gì đó... nhưng kỳ lân đâu phải là vật trong ao, trong hai năm này, cái tên Nam hiệp Triển Chiêu đã vang vọng khắp đại giang nam bắc.
Mọi người không ai rõ người trẻ tuổi cơ hồ không gì không làm được này đến từ đâu, hỏi hắn xuất thân từ đâu, hắn chỉ nói là người Thường Châu.
Cuộc gặp mặt đầu tiên giữa Triển Chiêu và Bao đại nhân, phát sinh tại một sự kiện ngoài ý muốn khi sơn phỉ tập kích đoàn xe quan lương.
Năm đó Triển Chiêu vừa tròn mười tám tuổi, sau khi về Ma Cung ăn một bữa tiệc mừng sinh thần, hắn tiếp tục xuống núi du ngoạn, lần này đi về hướng bắc, chạy tới Hoàng thành Khai Phong.
Năm đó cực kỳ lạnh, càng đi về phương bắc, thời tiết càng lạnh lẽo, dần dần còn có tuyết rơi.
Triển Chiêu sinh sống ở Giang Nam, lần đầu tiên mới thấy tuyết lớn như vậy, đại khái cũng vì tính cách trời sinh của hắn là tính "mèo con", một đường đi, một đường chơi tuyết.
Một bên quan đạo cách Hoàng thành Khai Phong không xa có một rừng trúc lớn.
Sáng sớm hôm đó vừa vặn tuyết ngừng rơi, khắp núi đồi bị bao trùm trong một màu ngân bạc, khi Triển Chiêu đi ngang qua, bị một con thỏ màu đen đang nhảy nhót giữa tuyết thu hút sự chú ý. Mặc dù nói là vị Tiểu Miêu gia của Ma Cung này từng thấy không ít mèo đen, thì đây là lần đầu tiên mới nhìn thấy thỏ đen, vì vậy muốn bắt đến xem thử.
Con thỏ chạy xuyên qua rừng, lá trúc lay động theo gió, những chỗ tuyết đọng trên cao rơi xuống, bên trong rừng trúc tựa như băng tuyết tiên cảnh.
Tính ham chơi của Triển Chiêu liền tăng vọt, cả một đường nhảy nhót, chạy tới chạy lui dính đầy tuyết trên người, chẳng khác nào người tuyết, nhảy xuống đất, bắt chước con thỏ đen kia cũng đang dính đầy một thân tuyết cùng nhau rũ tuyết, con thỏ thì rũ lông còn hắn rũ tay áo.
Ngưỡng mặt lên nhìn thân cây trúc cao chọc trời, đột nhiên Triển Chiêu nảy ra ý tướng, muốn trèo lên đỉnh trúc ngắm cảnh tuyết, không biết có thể nhìn thấy Khai Phong Thành chìm trong tuyết không.
Nếu là người tập võ bình thường, thân cây trúc này mềm dẻo như vậy, sao có thể trèo lên đến đỉnh, nhưng với Triển Chiêu mà nói lại chỉ là chuyện nhỏ.
Chọn một cây trúc cao to nhất, Triển Chiêu nhảy lên trên đỉnh rừng trúc, đứng trên ngọn trúc phóng mắt nhìn ra xa... cảnh tuyết mênh mông khiến cho tâm hồn thật thư thái.
Đúng lúc này, cổng hoàng thành Khai Phong Thành rộng mở, hai tiếng la mở đường vang lên, tấm bảng "Công Chính Liêm Minh Túc Tĩnh Tị" xuất hiện trước mắt Triển Chiêu.
Triển Chiêu tò mò gác Cự Khuyết sau lưng, nghiêng đầu nhìn đội ngũ nha dịch và quan binh nghiêm chỉnh ra khỏi cửa thành.
Phía sau đội ngũ có một cỗ kiệu, phía sau cỗ kiệu còn có nhiều xe ngựa đi theo, trên xe chất từng bao từng bao quan lương.
Triển Chiêu ngẫm nghĩ, đại khái là đội ngũ khâm sai đi tuần, ra khỏi thành mang lương thảo đi cứu nạn thiên tai đi? Hắn đi một đường này cũng chú ý đến, có nhiều nơi gặp tuyết tai, lương thực rất khan hiếm.
Đang nhìn, chỉ thấy mành bên của cỗ kiệu lớn kia được vén lên, một người ló đầu ra.
Người này vừa ló đầu ra thì thiếu chút nữa Triển Chiêu bị sặc... từ xa xa là gì vậy chứ? Đen tuyền một màu chỉ có mỗi màu trắng của tròng trắng mắt, giống như trên cục bột đen chấm hai chấm trắng vậy!
Vị này phỏng chừng chính là Bao Thanh Thiên trong truyền thuyết đi! Một đường này Triển Chiêu nghe đến mức hai lỗ tai sắp đóng kén, vị đại nhân này chính là đại thanh quan thanh danh lẫy lừng gần xa.
Nhưng mà đúng là "đen" như lời đồn! Ban đầu Triển Chiêu còn tưởng rằng lời đồn được phóng đại thêm, cái gì mà mặt đen hơn cả đáy nồi... không ngờ thật sự có người lại đen như vậy!
Vị quan mặt đen kia ngưỡng mặt quan sát bầu trời một chốc, vươn tay vẫy vẫy một thị vệ bên cạnh.
Thị vệ kia chạy tới, Bao đại nhân dặn dò vài câu, thị vệ liền chạy ra phía sau.
Sau đó, nhiều nha dịch và quan binh đều bước ra khỏi hàng đi theo thị vệ kia, từ trong xe ngựa cuối cùng lấy nhiều cái chiếu ra.
Triển Chiêu khó hiểu, đang yên đang lành mà đi, lấy chiếu ra để làm chi?
Chỉ thấy quan sai đem chiếu trải ra phủ lên hết trên quan lương.
Cơ hồ ngay khi xe quan lương cuối cùng được trùm kín thì đồng thời, Triển Chiêu cảm nhận được gió mạnh quét qua tai... lại ngẩng đầu lên, những bông tuyết mới nãy còn bay lác đác không ngừng rơi xuống.
Bầu trời vẫn mờ mịt, so với vừa rồi có vẻ tối hơn một chút? Triển Chiêu là người phía nam, đại khái có thể đoán được khi nào trời mưa nhưng không đoán được khi nào tuyết sẽ rơi.
Lại nhìn lại vị đại quan mặt đen kia, chỉ thấy ông ngưỡng mặt nhìn đại tuyết trút xuống từ trên trời cao, lại xoay sang nhìn từng chiếc từng chiếc xe lương thảo được trùm kín, hài lòng gật đầu, cười...
Triển Chiêu đang xuất thần, chợt nhìn thấy trên giương mặt đen sì kia, ngoại trừ hai màu trắng của tròng mắt ra lại xuất hiện thêm một vầng trăng lưỡi liềm trắng... là một hàm răng trắng!
"Phụt..."
Triển Chiêu bị vị Bao Thanh Thiên đại danh đỉnh đỉnh chọc cười.
Chỉ thấy Bao đại nhân khoát tay với mấy người bên cạnh, ý là —— tuyết rơi! Tăng tốc lên đường! Nhanh chóng đi cứu nạn thiên tai!
Triển Chiêu hơi nhoẻn miệng cười, chỉ là một nụ cười nhẹ, một tình cảm ấm áp vô danh sinh ra từ tận đáy lòng —— quả nhiên là một vị quan tốt!
Ánh mắt Triển Chiêu nhìn lướt qua đội ngũ đi tuần đang từ từ tiến lên, không biết vì cái gì, hắn bắt đầu quan sát bọn thị vệ xung quanh cỗ kiệu, ngoại trừ bốn thị vệ có vẻ ngoài khôi ngô chia ra đi trước và sau ra thì còn có một người cưỡi ngựa.
Người nọ thoạt nhìn không lớn tuổi, một tay cầm đao, hẳn là võ công không tồi.
Đúng lúc này, trong rừng có chút động tĩnh.
Triển Chiêu cúi đầu nhìn qua thì thấy có hơn mười người chia làm hai đội, cầm cung nỏ trong tay chạy về phía quan đạo.
Bọn họ chạy đến một mảnh lùm cây khuất sau một góc ngoặt của quan đạo, rút cung nỏ ra, mai phục.
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, đám người này trong cách ăn mặc có chút giống sơn phỉ, nhưng nơi này là quan đạo rất gần với Hoàng thành, đám sơn phỉ này lại dám đến đây để cướp bóc đoàn xe chở quan lương của triều đình?
Đoàn xe ngựa của Bao đại nhân càng chạy càng đến gần, đám người đó bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện, dường như đang thảo luận khi nào thì động thủ.
Triển Chiêu vừa lắng nghe, về mặt khác... hắn chú ý tới người thị vệ trẻ tuổi ngồi trên ngựa đang liếc mắt nhìn thoáng về hướng mảnh rừng này.
Một ánh mắt này, người khác có lẽ không để ý tới nhưng Triển Chiêu nhìn thấy rõ mồn một... trong lòng liền nảy sinh cảm giác nghi ngờ!
Người này dường như biết nơi đây có mai phục... nhưng vì sao lại không cảnh báo chứ?
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu nhẹ nhàng tung người... như một bông tuyết lặng yên không một tiếng động bay tới trên những kẻ mai phục.
Những người kia đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm đội xe ngựa, không ai phát hiện ra Triển Chiêu đang ở ngay phía trên đầu cách họ không đến hai trượng.
Triển Chiêu dựa vào hướng cung nỏ của bọn người này mà phán đoán... toàn bộ đều nhắm vào cỗ kiệu kia.
Trong lòng Triển Chiêu thầm hiểu rõ, đây không phải là sơn phỉ mà là thích khách! Mục tiêu của bọn chúng là muốn ám sát Bao đại nhân.
Lúc này nha dịch và binh lính dẫn đầu đoàn đi tuần đã tới nơi.
Mà cỗ kiệu kia cũng đã tới trong tầm bắn của cung nỏ không sai biệt là bao.
Đúng lúc này, thị vệ trẻ tuổi đi bên cạnh cỗ kiệu bỗng nhiên giục ngựa đi nhanh hai bước... hơn nữa còn như vô tình mà ném một ánh mắt ra hiệu về phía trong rừng.
Mà ngay khi kẻ đó nhìn về phía rừng... liếc mắt nhìn thấy Triển Chiêu đang đứng trên một cây trúc trong rừng! Trùng hợp là, Triển Chiêu cũng đang nhìn hắn, trong nháy mắt, hai ánh mắt giao nhau, người nọ sửng sốt, Triển Chiêu thì hơi nhếch miệng.
Người nọ sửng sốt một thoáng, đột nhiên hét lên, "Có sơn tặc!"
Theo thanh âm của hắn, cung tiễn trong tay những kẻ kia đã bắn ra ngoài.
Mà hiển nhiên là bọn người kia cũng bị những lời này của hắn khiến cho sửng sốt.
Nỏ tiễn bắn về hướng cỗ kiệu.
Thân hình Triển Chiêu nhoáng lên một cái, đuổi theo nỏ tiễn bay ra, cổ tay vung lên... mấy mảnh lá trúng bắn ra, đánh chệch hướng của nỏ tiễn.
Hơn mười mũi tên đều cắm trên tay vịn của cỗ kiệu.
Nhóm kiệu phu giật mình, bốn hộ vệ trước sau lập tức rút đao vây quanh cỗ kiệu, "Bảo hộ đại nhân!"
Đám "sơn tặc" trong rừng hành động rất thú vị, không phải xoay người bỏ chạy mà rút đao ra, đánh giết về phía đoàn xe.
Tên thị vệ trẻ tuổi kia lập tức xuống ngựa, dẫn dắt đội nha dịch đi qua chém giết đám "sơn tặc"... Đám sơn tặc này ngoan cố chống trả cực kỳ hung hãn, cuối cùng không còn một kẻ nào sống sót.
Triển Chiêu chắp tay sau lưng đứng một bên nhìn.
Lúc này, màn kiệu được vén lên, Bao đại nhân nhìn ra ngoài.
Vừa vặn Triển Chiêu cũng ngẩng đầu, hai người đối mặt nhìn nhau.
Triển Chiêu lại một lần nữa cảm khái —— càng nhìn gần càng đen nha! Thật đen! So với hắc mễ cao còn đen hơn!
Bao đại nhân lại là kinh ngạc —— bề ngoài của thiếu niên này thật tốt! Thân như thanh trúc thần thanh mục lãng...
Triển Chiêu mỉm cười với Bao Chửng, Vương Triều Mã Hán đi lên nói, "Đa tạ thiếu hiệp tương trợ, xin hỏi tính danh của thiếu hiệp..."
Lúc này, thị vệ trẻ tuổi kia cũng đã quay trở lại, đến trước cỗ kiệu hỏi Bao đại nhân, "Đại nhân không bị thương chứ?"
Bao đại nhân lắc đầu, nhìn ra xa xa, chỉ thấy rất nhiều thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Triển Chiêu thấy Bao Chửng khẽ nhíu mày, hỏi, "Là người phương nào?"
"Hẳn là sơn phỉ, cực kỳ hung hãn." Người trẻ tuổi kia đáp.
Bao đại nhân lại nhìn thoáng qua những thi thể kia, trong mắt tựa hồ hiện lên vẻ nghi hoặc.
Khóe miệng Triển Chiêu khẽ nhếch lên mấy phần —— thật khôn khéo.
Người trẻ tuổi kia quay đầu nhìn sang Triển Chiêu, "Thiếu hiệp trùng hợp như thế cũng ở trong rừng."
"Đi ngang qua ngắm tuyết, trùng hợp trùng hợp." Triển Chiêu nói xong, đưa tay chỉ lên không trung, "Cái này gọi là ý trời."
Người nọ cười một tiếng không rõ ý nghĩa, lại nhìn mấy mảnh lá trúc rơi bên chân, nói, "Công phu rất tốt."
"Ngươi cũng không kém." Triển Chiêu cười sang sảng. "Diễn kỹ rất tốt..."
Mọi người sửng sốt.
"Khụ khụ." Triển Chiêu ho khan một tiếng thanh thanh cổ họng, "Công phu tốt, nói nhầm."
Thị vệ kia tỏ ra có chút ngượng ngùng, những người khác không cảm thấy gì, Vương Triều Mã Hán cùng Trương Long Triệu Hổ thì đi kiểm tra những "sơn phỉ" bị giết.
Chỉ có Bao đại nhân ngồi trong kiệu, trong mắt thoáng qua một tia khác thường.
Bao đại nhân nhẹ nhàng vuốt chòm râu, lại liếc mắt nhìn Triển Chiêu, hỏi, "Thiếu hiệp..."
Triển Chiêu nhẹ nhàng khoát tay ngăn lại, nói, "Đại nhân gọi ta Triển Chiêu là được rồi."
Mọi người giật mình, Bao đại nhân cũng kinh ngạc, "Thì ra là Nam hiệp khách."
Người trẻ tuổi kia lại quan sát Triển Chiêu một chút, "Cửu ngưỡng đại danh, chỉ là không ngờ Nam hiệp lại còn trẻ như thế, dường như không giống với lời đồn cho lắm."
Triển Chiêu cười đến vô hại, gật đầu với người kia, "Không phải vậy sao, đừng nói lời đồn không thể tin, người bên cạnh cũng phải đề phòng, tri nhân tri diện bất tri tâm mà."
Người nọ há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói lại một câu thì Triển Chiêu đã hỏi hắn trước. "Các hạ xưng hô như thế nào?"
"Tại hạ Trương Duyệt Mạc." Người nọ chắp tay.
Triển Chiêu không đợi hắn hành lễ xong thì đã lách người, đi đến bên cạnh cỗ kiệu của Bao đại nhân, vươn tay nhẹ nhàng gõ lên cạnh cửa sổ, thương lượng với Bao Chửng. "Bao đại nhân, ta giúp ngài làm việc vặt nhé?"
Tất cả mọi người sửng sốt, Bao đại nhân cũng cười. "Giúp việc?"
"Ừm." Triển Chiêu gật đầu, vươn tay vỗ nhẹ bên hông, "Ta đi đường đã dùng hết lộ phí, ta giúp ngài làm việc vặt kiếm chút tiền, trưởng bối nhà ta thường nói, bổng lộc của quan viên Đại Tống rất cao..."
Trương Duyệt Mạc cười lạnh một tiếng, "Nam hiệp khách xem nơi này là tửu lâu? Nha môn nơi nào lại tùy tiện thu người đến giúp việc?"
Hắn còn chưa dứt lời thì Bao đại nhân đã đưa tay ngăn lại, hỏi Triển Chiêu, "Triển thiếu hiệp có thể giúp bản phủ làm được gì đây?"
"A, cái đó rất nhiều!" Triển Chiêu giơ ngón tay ra đếm. "Bắt kẻ trộm này, tra án này, phòng cháy phòng trộm phòng tiểu nhân này..." Nói xong, chỉ chỉ chính mình, híp mắt cười với Bao đại nhân, "Ta rất dễ nuôi nha! Chỉ cần cho ăn ngon là được."
Bao đại nhân bị hắn chọc cho cười ha ha, gật đầu, "Tay nghề của đầu bếp Khai Phong Phủ chúng ta rất giỏi!"
"Vậy cứ quyết định thế đi!" Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, nhẹ nhàng sờ mũi của mình, "Đại nhân ngài làm vụ mua bán này không lỗ vốn đâu! Ta thuộc họ mèo, cái mũi rất linh!"
Trương Duyệt Mạc lãnh đạm buông một câu, "Kẻ hầu trong nha môn không phải dùng để bắt chuột, có cái mũi mèo thì ích lợi gì?"
"Sao lại vô dụng?" Triển Chiêu nhìn hắn một cái, hai bên khóe miệng đều nhếch lên, "Đầu năm nay chuột lớn đều khoác da mèo, cái mũi không tốt không được!"
Trương Duyệt Mạc nhìn trời liếc mắt xem thường, xoay người lên ngựa, dặn dò bọn nha dịch tiếp tục lên đường.
Bao đại nhân gật đầu với Triển Chiêu, hỏi Mã Hán, "Còn ngựa không? Dắt một con đến cho Triển thiếu hiệp..."
"Không cần." Triển Chiêu nhẹ nhàng khoát tay ngăn lại, quay đầu, huýt sáo một tiếng về phía xa xa.
Theo tiếng huýt sáo này, mọi người chợt nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến... trong giây lát, ngay khúc ngoặt phía trước có một chú ngựa màu đỏ chạy ra, vui vẻ chạy về phía Triển Chiêu... đến trước mặt thì dừng lại, giậm chân chạy vòng vòng quanh Triển Chiêu.
Triển Chiêu kéo dây cương, xoay người nhảy lên ngựa.
Hồng mã hất tung bờm... bộ lông đỏ rực như lửa, giẫm lên nền tuyết trắng tựa như ráng mây đỏ.
Triển Chiêu ngồi trên ngựa, quay đầu lại nhìn Bao Chửng, đột nhiên nói, "Bao đại nhân."
Bao Chửng đang thất thần, nghe thấy Triển Chiêu gọi, ngẩn người, ngẩng đầu...
Trong gió tuyết, Bao đại nhân ngây người nhìn thiếu niên tuấn mỹ áo lam cưỡi hồng mã phía trước, tươi cười ấm áp nói với mình, "Đừng lo, từ xưa đến nay, tà không thể thắng chính!"
----------------
ss=Mso~
Triển Chiêu và Tu La Vương đi thẳng về hướng đông, bởi vì bọn họ xuất phát từ phía Tây nên lộ trình xa nhất.
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn ba hướng Tây Bắc Nam gió thổi mây tuôn, giậm chân —— không kịp biểu hiện rồi!
Lam Biện thấy Triển Chiêu vừa chạy vừa nhìn xung quanh, nôn nóng đến vò đầu bứt tai thì nhịn không được cười ra tiếng.
Triển Chiêu cảm thấy họ đã chạy rất xa theo hướng đông, còn chạy nữa hẳn sẽ về đến Trung Nguyên! Nhưng Đông Phong trong truyền thuyết kia đâu? Đi đánh mã điếu rồi hả?
Lại chạy thêm một lúc nữa về phía đông, Triển Chiêu đột nhiên ngừng lại.
Lam Biện hơi sửng sốt, nhìn Triển Chiêu chằm chằm.
Chỉ thấy Tiểu cung chủ nhà mình vuốt cằm xoay một vòng tròn tại chỗ, vươn tay chỉ chỉ mặt đất, lẩm bẩm một câu, "Hẳn là ở ngay chỗ này!"
Được câu này của Triển Chiêu nhắc nhở, Lam Biện cũng cảm nhận được sự khác thường trong gió...
Nếu nói về nội lực, cấp bậc của Lam Biện đương nhiên cao hơn Triển Chiêu không ít, nhưng mà lão gia tử không thể không thán phục năng lực quan sát nhạy bén của Triển Chiêu. Hài tử này từ nhỏ đến lớn luôn như vậy, có đôi khi ngươi cảm thấy hắn không yên tĩnh, nhưng tính cách của hắn chính là như thế. Khi còn bé Triển Chiêu thường xuyên đuổi theo bươm bướm, từ trong viện trên đỉnh núi theo một đường tới tận chân núi.
Đuổi theo hơn nửa ngày, nói hắn đi bắt bướm đúng không? Nhưng giữa sườn núi nhà ai nấu bữa trưa nấu món gì hắn đều biết, lão đầu nhi lão thái thái dưới chân núi cãi nhau cái gì hắn cũng biết.
Lam Biện nhìn Triển Chiêu đang hơi hơi híp mắt lại nhìn quanh quất, khóe miệng vô thức nhếch lên... Rất nhiều lão nhân gia ở Ma Cung đều vô hậu, cơ hồ tất cả mọi người đều xem Triển Chiêu như nhi tử ruột thịt của mình.
Trên đời này không mấy ai muốn cô độc, Lam Biện có khi sẽ nghĩ nếu như ái thê của mình còn sống, vậy thì bây giờ nhất định không có Tu La Vương, còn bản thân hẳn là con cháu đầy nhà rồi. Có đôi khi ma vương đều là vì hoàn cảnh ép buộc mới xuất hiện! Thế nhân bình thường một lòng một dạ muốn được như ma đầu, mà làm ma đầu thật sự, lại nằm mơ cũng muốn có được cuộc sống như người bình thường.
Trong ấn tượng của Lam Biện, Ma Cung ban đầu giống như một nơi để quần ma dưỡng thương lánh đời chờ chết... thay đổi tất cả, chính là việc Triển Chiêu chào đời.
Hài tử này ra đời, để Ma Cung từ một nơi thương tâm, biến thành một nơi hạnh phúc!
Trong ký ức của Lam Biện, ngoại trừ khi Triển Chiêu sinh ra có khóc oa oa một lần thì chỉ khi nào lão nhân gia Ma Cung mất mới khóc thôi. Còn những lúc khác, oa nhi này gặp ai cũng cười, cười từ ánh mắt đến nụ cười, mỗi một động tác đều mang đến cảm giác ấm áp bình yên. Hắn tựa như một món quà an ủi mà thượng thiên tặng cho nhóm ma đầu nghiệp chướng nặng nề không có ngày mai như họ, để trái tim luôn bị nhấn chìm trong giông bão hơn nửa cuộc đời, bình tĩnh trở lại.
Chỉ là chữ "tĩnh" này, rất khó có được! Nếu con người không "tĩnh" được thì ngay cả màu của ánh trăng, trong mắt cũng nhuộm màu máu.
Nhiều năm trước, Lam Biện mắc chứng mất ngủ rất nặng, có khi nhiều đêm liền không chợp mắt nổi, đôi mắt lúc nào cũng đỏ ngầu, ngồi trong sân nhìn trời, luôn cảm thấy oán hận lẫn ân hận trong lòng của mình không thể nào vơi được.
Khi đó, Triển Chiêu mới bốn, năm tuổi.
Theo lý mà nói, tiểu hài tử bé như vậy thì biết được gì? Nhưng Triển Chiêu còn nhỏ như vậy, lại nói với Lam Biện một câu, chỉ một câu nói, lại có thể hoàn toàn trị hết chứng mất ngủ của Lam Biện.
...
Nghĩ đến đây, Tu La Vương chậm rãi quay sang, nhìn chỗ cách đó không xa.
Triển Chiêu cũng nhìn về một hướng với Lam Biện.
Chỉ thấy trong mảnh rừng trúc cách đấy không xa, có một người đi ra.
Người đi ra rất trẻ tuổi, chỉ lớn hơn một chút so với Triển Chiêu, mặc một thân bố sam màu xám, ăn mặc như võ sinh thông thường.
Người nọ có gương mặt tròn, mắt nhỏ, mũi rất cao, dung mạo không khó nhìn, có chút cà lơ phất phơ.
Người nọ vung ống tay áo ra khỏi rừng trúc, dựa vào một gốc thông thiên trúc (*), cười "hắc hắc" với Triển Chiêu, "Triển huynh, biệt lai vô dạng".
(*) Thông thiên trúc: trúc đào hoa vàng
Chân mày Triển Chiêu liền nhướng lên, nói thầm —— không phải chứ...
Tu La Vương thấy người nọ có quen biết với Triển Chiêu thì có chút ngạc nhiên, hỏi. "Hắn là ai vậy?"
Triển Chiêu cau mày, đáp, "Hắn là Trương Duyệt Mạc, trước đây là hộ vệ Khai Phong Phủ."
Lam Biện rất ngoài ý muốn, nhỏ giọng hỏi Triển Chiêu, "Vậy chẳng phải là tiền bối của ngươi?"
Triển Chiêu cười "ha ha" hai tiếng, "Hắn chính là tội phạm quan trọng bị triều đình truy nã."
Trương Duyệt Mạc bất đắc dĩ thở dài, "Nhớ năm đó Triệu Trinh Bao Chửng hẳn là chắc chắn phải chết, cư nhiên nửa đường lại chạy ra một kẻ thích chõ mũi vào chuyện của người khác, hại kế hoạch ta khổ tâm sắp xếp nhiều năm nước đổ hết ra biển. Triển Chiêu... ngươi và ta có nợ nần còn chưa thanh toán xong đâu."
Trương Duyệt Mạc không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc đến liền khiến lửa giận của Triển Chiêu bùng lên.
Tâm địa của Triển Chiêu rất rộng lượng, có thể khiến cho hắn căm ghét không có mấy người, có thể khiến cho hắn căm thù đến tận xương tủy chỉ hận không thể giết thật nhanh càng không đến vài người. Nếu nói Bạch Mộc Thiên khiến cho Triển Chiêu chán ghét đến muốn ấn xuống đất giẫm mấy cái thì như vậy, hình tượng của Trương Duyệt Mạc trong lòng Triển Chiêu so với Bạch Mộc Thiên còn thấp hơn cả một cái Miêu Miêu Lâu! Vị này giẫm mấy phát chưa đủ, phải giẫm thành thịt nát như bột mới hết hận.
Ân oán của hai người họ bắt đầu từ nhiều năm trước, khi mà Triển Chiêu mới đến Khai Phong... nói đến thật trùng hợp, cũng là ngay trước một mảnh rừng trúc.
...
Khi Triển Chiêu vừa mới xuống khỏi Ma Sơn thì chưa nghĩ đến việc gia nhập quan phủ gì đó, trong một hai năm đầu xuống núi, đều là du lãm giang hồ.
Tuy mục đích của hắn chủ yếu là tự do tự tại ăn sạch mỹ thực trong thiên hạ, thuận tiện một đường hành hiệp trượng nghĩa gì đó... nhưng kỳ lân đâu phải là vật trong ao, trong hai năm này, cái tên Nam hiệp Triển Chiêu đã vang vọng khắp đại giang nam bắc.
Mọi người không ai rõ người trẻ tuổi cơ hồ không gì không làm được này đến từ đâu, hỏi hắn xuất thân từ đâu, hắn chỉ nói là người Thường Châu.
Cuộc gặp mặt đầu tiên giữa Triển Chiêu và Bao đại nhân, phát sinh tại một sự kiện ngoài ý muốn khi sơn phỉ tập kích đoàn xe quan lương.
Năm đó Triển Chiêu vừa tròn mười tám tuổi, sau khi về Ma Cung ăn một bữa tiệc mừng sinh thần, hắn tiếp tục xuống núi du ngoạn, lần này đi về hướng bắc, chạy tới Hoàng thành Khai Phong.
Năm đó cực kỳ lạnh, càng đi về phương bắc, thời tiết càng lạnh lẽo, dần dần còn có tuyết rơi.
Triển Chiêu sinh sống ở Giang Nam, lần đầu tiên mới thấy tuyết lớn như vậy, đại khái cũng vì tính cách trời sinh của hắn là tính "mèo con", một đường đi, một đường chơi tuyết.
Một bên quan đạo cách Hoàng thành Khai Phong không xa có một rừng trúc lớn.
Sáng sớm hôm đó vừa vặn tuyết ngừng rơi, khắp núi đồi bị bao trùm trong một màu ngân bạc, khi Triển Chiêu đi ngang qua, bị một con thỏ màu đen đang nhảy nhót giữa tuyết thu hút sự chú ý. Mặc dù nói là vị Tiểu Miêu gia của Ma Cung này từng thấy không ít mèo đen, thì đây là lần đầu tiên mới nhìn thấy thỏ đen, vì vậy muốn bắt đến xem thử.
Con thỏ chạy xuyên qua rừng, lá trúc lay động theo gió, những chỗ tuyết đọng trên cao rơi xuống, bên trong rừng trúc tựa như băng tuyết tiên cảnh.
Tính ham chơi của Triển Chiêu liền tăng vọt, cả một đường nhảy nhót, chạy tới chạy lui dính đầy tuyết trên người, chẳng khác nào người tuyết, nhảy xuống đất, bắt chước con thỏ đen kia cũng đang dính đầy một thân tuyết cùng nhau rũ tuyết, con thỏ thì rũ lông còn hắn rũ tay áo.
Ngưỡng mặt lên nhìn thân cây trúc cao chọc trời, đột nhiên Triển Chiêu nảy ra ý tướng, muốn trèo lên đỉnh trúc ngắm cảnh tuyết, không biết có thể nhìn thấy Khai Phong Thành chìm trong tuyết không.
Nếu là người tập võ bình thường, thân cây trúc này mềm dẻo như vậy, sao có thể trèo lên đến đỉnh, nhưng với Triển Chiêu mà nói lại chỉ là chuyện nhỏ.
Chọn một cây trúc cao to nhất, Triển Chiêu nhảy lên trên đỉnh rừng trúc, đứng trên ngọn trúc phóng mắt nhìn ra xa... cảnh tuyết mênh mông khiến cho tâm hồn thật thư thái.
Đúng lúc này, cổng hoàng thành Khai Phong Thành rộng mở, hai tiếng la mở đường vang lên, tấm bảng "Công Chính Liêm Minh Túc Tĩnh Tị" xuất hiện trước mắt Triển Chiêu.
Triển Chiêu tò mò gác Cự Khuyết sau lưng, nghiêng đầu nhìn đội ngũ nha dịch và quan binh nghiêm chỉnh ra khỏi cửa thành.
Phía sau đội ngũ có một cỗ kiệu, phía sau cỗ kiệu còn có nhiều xe ngựa đi theo, trên xe chất từng bao từng bao quan lương.
Triển Chiêu ngẫm nghĩ, đại khái là đội ngũ khâm sai đi tuần, ra khỏi thành mang lương thảo đi cứu nạn thiên tai đi? Hắn đi một đường này cũng chú ý đến, có nhiều nơi gặp tuyết tai, lương thực rất khan hiếm.
Đang nhìn, chỉ thấy mành bên của cỗ kiệu lớn kia được vén lên, một người ló đầu ra.
Người này vừa ló đầu ra thì thiếu chút nữa Triển Chiêu bị sặc... từ xa xa là gì vậy chứ? Đen tuyền một màu chỉ có mỗi màu trắng của tròng trắng mắt, giống như trên cục bột đen chấm hai chấm trắng vậy!
Vị này phỏng chừng chính là Bao Thanh Thiên trong truyền thuyết đi! Một đường này Triển Chiêu nghe đến mức hai lỗ tai sắp đóng kén, vị đại nhân này chính là đại thanh quan thanh danh lẫy lừng gần xa.
Nhưng mà đúng là "đen" như lời đồn! Ban đầu Triển Chiêu còn tưởng rằng lời đồn được phóng đại thêm, cái gì mà mặt đen hơn cả đáy nồi... không ngờ thật sự có người lại đen như vậy!
Vị quan mặt đen kia ngưỡng mặt quan sát bầu trời một chốc, vươn tay vẫy vẫy một thị vệ bên cạnh.
Thị vệ kia chạy tới, Bao đại nhân dặn dò vài câu, thị vệ liền chạy ra phía sau.
Sau đó, nhiều nha dịch và quan binh đều bước ra khỏi hàng đi theo thị vệ kia, từ trong xe ngựa cuối cùng lấy nhiều cái chiếu ra.
Triển Chiêu khó hiểu, đang yên đang lành mà đi, lấy chiếu ra để làm chi?
Chỉ thấy quan sai đem chiếu trải ra phủ lên hết trên quan lương.
Cơ hồ ngay khi xe quan lương cuối cùng được trùm kín thì đồng thời, Triển Chiêu cảm nhận được gió mạnh quét qua tai... lại ngẩng đầu lên, những bông tuyết mới nãy còn bay lác đác không ngừng rơi xuống.
Bầu trời vẫn mờ mịt, so với vừa rồi có vẻ tối hơn một chút? Triển Chiêu là người phía nam, đại khái có thể đoán được khi nào trời mưa nhưng không đoán được khi nào tuyết sẽ rơi.
Lại nhìn lại vị đại quan mặt đen kia, chỉ thấy ông ngưỡng mặt nhìn đại tuyết trút xuống từ trên trời cao, lại xoay sang nhìn từng chiếc từng chiếc xe lương thảo được trùm kín, hài lòng gật đầu, cười...
Triển Chiêu đang xuất thần, chợt nhìn thấy trên giương mặt đen sì kia, ngoại trừ hai màu trắng của tròng mắt ra lại xuất hiện thêm một vầng trăng lưỡi liềm trắng... là một hàm răng trắng!
"Phụt..."
Triển Chiêu bị vị Bao Thanh Thiên đại danh đỉnh đỉnh chọc cười.
Chỉ thấy Bao đại nhân khoát tay với mấy người bên cạnh, ý là —— tuyết rơi! Tăng tốc lên đường! Nhanh chóng đi cứu nạn thiên tai!
Triển Chiêu hơi nhoẻn miệng cười, chỉ là một nụ cười nhẹ, một tình cảm ấm áp vô danh sinh ra từ tận đáy lòng —— quả nhiên là một vị quan tốt!
Ánh mắt Triển Chiêu nhìn lướt qua đội ngũ đi tuần đang từ từ tiến lên, không biết vì cái gì, hắn bắt đầu quan sát bọn thị vệ xung quanh cỗ kiệu, ngoại trừ bốn thị vệ có vẻ ngoài khôi ngô chia ra đi trước và sau ra thì còn có một người cưỡi ngựa.
Người nọ thoạt nhìn không lớn tuổi, một tay cầm đao, hẳn là võ công không tồi.
Đúng lúc này, trong rừng có chút động tĩnh.
Triển Chiêu cúi đầu nhìn qua thì thấy có hơn mười người chia làm hai đội, cầm cung nỏ trong tay chạy về phía quan đạo.
Bọn họ chạy đến một mảnh lùm cây khuất sau một góc ngoặt của quan đạo, rút cung nỏ ra, mai phục.
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, đám người này trong cách ăn mặc có chút giống sơn phỉ, nhưng nơi này là quan đạo rất gần với Hoàng thành, đám sơn phỉ này lại dám đến đây để cướp bóc đoàn xe chở quan lương của triều đình?
Đoàn xe ngựa của Bao đại nhân càng chạy càng đến gần, đám người đó bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện, dường như đang thảo luận khi nào thì động thủ.
Triển Chiêu vừa lắng nghe, về mặt khác... hắn chú ý tới người thị vệ trẻ tuổi ngồi trên ngựa đang liếc mắt nhìn thoáng về hướng mảnh rừng này.
Một ánh mắt này, người khác có lẽ không để ý tới nhưng Triển Chiêu nhìn thấy rõ mồn một... trong lòng liền nảy sinh cảm giác nghi ngờ!
Người này dường như biết nơi đây có mai phục... nhưng vì sao lại không cảnh báo chứ?
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu nhẹ nhàng tung người... như một bông tuyết lặng yên không một tiếng động bay tới trên những kẻ mai phục.
Những người kia đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm đội xe ngựa, không ai phát hiện ra Triển Chiêu đang ở ngay phía trên đầu cách họ không đến hai trượng.
Triển Chiêu dựa vào hướng cung nỏ của bọn người này mà phán đoán... toàn bộ đều nhắm vào cỗ kiệu kia.
Trong lòng Triển Chiêu thầm hiểu rõ, đây không phải là sơn phỉ mà là thích khách! Mục tiêu của bọn chúng là muốn ám sát Bao đại nhân.
Lúc này nha dịch và binh lính dẫn đầu đoàn đi tuần đã tới nơi.
Mà cỗ kiệu kia cũng đã tới trong tầm bắn của cung nỏ không sai biệt là bao.
Đúng lúc này, thị vệ trẻ tuổi đi bên cạnh cỗ kiệu bỗng nhiên giục ngựa đi nhanh hai bước... hơn nữa còn như vô tình mà ném một ánh mắt ra hiệu về phía trong rừng.
Mà ngay khi kẻ đó nhìn về phía rừng... liếc mắt nhìn thấy Triển Chiêu đang đứng trên một cây trúc trong rừng! Trùng hợp là, Triển Chiêu cũng đang nhìn hắn, trong nháy mắt, hai ánh mắt giao nhau, người nọ sửng sốt, Triển Chiêu thì hơi nhếch miệng.
Người nọ sửng sốt một thoáng, đột nhiên hét lên, "Có sơn tặc!"
Theo thanh âm của hắn, cung tiễn trong tay những kẻ kia đã bắn ra ngoài.
Mà hiển nhiên là bọn người kia cũng bị những lời này của hắn khiến cho sửng sốt.
Nỏ tiễn bắn về hướng cỗ kiệu.
Thân hình Triển Chiêu nhoáng lên một cái, đuổi theo nỏ tiễn bay ra, cổ tay vung lên... mấy mảnh lá trúng bắn ra, đánh chệch hướng của nỏ tiễn.
Hơn mười mũi tên đều cắm trên tay vịn của cỗ kiệu.
Nhóm kiệu phu giật mình, bốn hộ vệ trước sau lập tức rút đao vây quanh cỗ kiệu, "Bảo hộ đại nhân!"
Đám "sơn tặc" trong rừng hành động rất thú vị, không phải xoay người bỏ chạy mà rút đao ra, đánh giết về phía đoàn xe.
Tên thị vệ trẻ tuổi kia lập tức xuống ngựa, dẫn dắt đội nha dịch đi qua chém giết đám "sơn tặc"... Đám sơn tặc này ngoan cố chống trả cực kỳ hung hãn, cuối cùng không còn một kẻ nào sống sót.
Triển Chiêu chắp tay sau lưng đứng một bên nhìn.
Lúc này, màn kiệu được vén lên, Bao đại nhân nhìn ra ngoài.
Vừa vặn Triển Chiêu cũng ngẩng đầu, hai người đối mặt nhìn nhau.
Triển Chiêu lại một lần nữa cảm khái —— càng nhìn gần càng đen nha! Thật đen! So với hắc mễ cao còn đen hơn!
Bao đại nhân lại là kinh ngạc —— bề ngoài của thiếu niên này thật tốt! Thân như thanh trúc thần thanh mục lãng...
Triển Chiêu mỉm cười với Bao Chửng, Vương Triều Mã Hán đi lên nói, "Đa tạ thiếu hiệp tương trợ, xin hỏi tính danh của thiếu hiệp..."
Lúc này, thị vệ trẻ tuổi kia cũng đã quay trở lại, đến trước cỗ kiệu hỏi Bao đại nhân, "Đại nhân không bị thương chứ?"
Bao đại nhân lắc đầu, nhìn ra xa xa, chỉ thấy rất nhiều thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Triển Chiêu thấy Bao Chửng khẽ nhíu mày, hỏi, "Là người phương nào?"
"Hẳn là sơn phỉ, cực kỳ hung hãn." Người trẻ tuổi kia đáp.
Bao đại nhân lại nhìn thoáng qua những thi thể kia, trong mắt tựa hồ hiện lên vẻ nghi hoặc.
Khóe miệng Triển Chiêu khẽ nhếch lên mấy phần —— thật khôn khéo.
Người trẻ tuổi kia quay đầu nhìn sang Triển Chiêu, "Thiếu hiệp trùng hợp như thế cũng ở trong rừng."
"Đi ngang qua ngắm tuyết, trùng hợp trùng hợp." Triển Chiêu nói xong, đưa tay chỉ lên không trung, "Cái này gọi là ý trời."
Người nọ cười một tiếng không rõ ý nghĩa, lại nhìn mấy mảnh lá trúc rơi bên chân, nói, "Công phu rất tốt."
"Ngươi cũng không kém." Triển Chiêu cười sang sảng. "Diễn kỹ rất tốt..."
Mọi người sửng sốt.
"Khụ khụ." Triển Chiêu ho khan một tiếng thanh thanh cổ họng, "Công phu tốt, nói nhầm."
Thị vệ kia tỏ ra có chút ngượng ngùng, những người khác không cảm thấy gì, Vương Triều Mã Hán cùng Trương Long Triệu Hổ thì đi kiểm tra những "sơn phỉ" bị giết.
Chỉ có Bao đại nhân ngồi trong kiệu, trong mắt thoáng qua một tia khác thường.
Bao đại nhân nhẹ nhàng vuốt chòm râu, lại liếc mắt nhìn Triển Chiêu, hỏi, "Thiếu hiệp..."
Triển Chiêu nhẹ nhàng khoát tay ngăn lại, nói, "Đại nhân gọi ta Triển Chiêu là được rồi."
Mọi người giật mình, Bao đại nhân cũng kinh ngạc, "Thì ra là Nam hiệp khách."
Người trẻ tuổi kia lại quan sát Triển Chiêu một chút, "Cửu ngưỡng đại danh, chỉ là không ngờ Nam hiệp lại còn trẻ như thế, dường như không giống với lời đồn cho lắm."
Triển Chiêu cười đến vô hại, gật đầu với người kia, "Không phải vậy sao, đừng nói lời đồn không thể tin, người bên cạnh cũng phải đề phòng, tri nhân tri diện bất tri tâm mà."
Người nọ há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói lại một câu thì Triển Chiêu đã hỏi hắn trước. "Các hạ xưng hô như thế nào?"
"Tại hạ Trương Duyệt Mạc." Người nọ chắp tay.
Triển Chiêu không đợi hắn hành lễ xong thì đã lách người, đi đến bên cạnh cỗ kiệu của Bao đại nhân, vươn tay nhẹ nhàng gõ lên cạnh cửa sổ, thương lượng với Bao Chửng. "Bao đại nhân, ta giúp ngài làm việc vặt nhé?"
Tất cả mọi người sửng sốt, Bao đại nhân cũng cười. "Giúp việc?"
"Ừm." Triển Chiêu gật đầu, vươn tay vỗ nhẹ bên hông, "Ta đi đường đã dùng hết lộ phí, ta giúp ngài làm việc vặt kiếm chút tiền, trưởng bối nhà ta thường nói, bổng lộc của quan viên Đại Tống rất cao..."
Trương Duyệt Mạc cười lạnh một tiếng, "Nam hiệp khách xem nơi này là tửu lâu? Nha môn nơi nào lại tùy tiện thu người đến giúp việc?"
Hắn còn chưa dứt lời thì Bao đại nhân đã đưa tay ngăn lại, hỏi Triển Chiêu, "Triển thiếu hiệp có thể giúp bản phủ làm được gì đây?"
"A, cái đó rất nhiều!" Triển Chiêu giơ ngón tay ra đếm. "Bắt kẻ trộm này, tra án này, phòng cháy phòng trộm phòng tiểu nhân này..." Nói xong, chỉ chỉ chính mình, híp mắt cười với Bao đại nhân, "Ta rất dễ nuôi nha! Chỉ cần cho ăn ngon là được."
Bao đại nhân bị hắn chọc cho cười ha ha, gật đầu, "Tay nghề của đầu bếp Khai Phong Phủ chúng ta rất giỏi!"
"Vậy cứ quyết định thế đi!" Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, nhẹ nhàng sờ mũi của mình, "Đại nhân ngài làm vụ mua bán này không lỗ vốn đâu! Ta thuộc họ mèo, cái mũi rất linh!"
Trương Duyệt Mạc lãnh đạm buông một câu, "Kẻ hầu trong nha môn không phải dùng để bắt chuột, có cái mũi mèo thì ích lợi gì?"
"Sao lại vô dụng?" Triển Chiêu nhìn hắn một cái, hai bên khóe miệng đều nhếch lên, "Đầu năm nay chuột lớn đều khoác da mèo, cái mũi không tốt không được!"
Trương Duyệt Mạc nhìn trời liếc mắt xem thường, xoay người lên ngựa, dặn dò bọn nha dịch tiếp tục lên đường.
Bao đại nhân gật đầu với Triển Chiêu, hỏi Mã Hán, "Còn ngựa không? Dắt một con đến cho Triển thiếu hiệp..."
"Không cần." Triển Chiêu nhẹ nhàng khoát tay ngăn lại, quay đầu, huýt sáo một tiếng về phía xa xa.
Theo tiếng huýt sáo này, mọi người chợt nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến... trong giây lát, ngay khúc ngoặt phía trước có một chú ngựa màu đỏ chạy ra, vui vẻ chạy về phía Triển Chiêu... đến trước mặt thì dừng lại, giậm chân chạy vòng vòng quanh Triển Chiêu.
Triển Chiêu kéo dây cương, xoay người nhảy lên ngựa.
Hồng mã hất tung bờm... bộ lông đỏ rực như lửa, giẫm lên nền tuyết trắng tựa như ráng mây đỏ.
Triển Chiêu ngồi trên ngựa, quay đầu lại nhìn Bao Chửng, đột nhiên nói, "Bao đại nhân."
Bao Chửng đang thất thần, nghe thấy Triển Chiêu gọi, ngẩn người, ngẩng đầu...
Trong gió tuyết, Bao đại nhân ngây người nhìn thiếu niên tuấn mỹ áo lam cưỡi hồng mã phía trước, tươi cười ấm áp nói với mình, "Đừng lo, từ xưa đến nay, tà không thể thắng chính!"
----------------
ss=Mso~
/253
|