Triệu Phổ phụng mệnh giúp Triệu Trinh tìm hoàng kim, kết quả là dưới Yêu Vương đồng thời dưới tác dụng “Thần kỳ” của Triển Chiêu lại biến thành một vụ huyền án.
Cũng may cuối cùng Công Tôn phát hiện thi thể là giả, Triển Chiêu thở phào, đồng thời Triệu Phổ cũng tìm được hy vọng “Một đêm chợt giàu ” .
“Lão rèm”!
Cái nghề thất đức này mang đi kinh doanh, có thể tụ liễm tài sản rất lớn, cầm khoản tiền này tới cải thiện dân sinh chốn Tây Vực, giải khai việc cấp bách của các bộ tộc, hiển nhiên điều này hết sức phù hợp thẩm mỹ của Cửu vương gia.
Triệu Phổ cảm thấy con đường này đi rất đúng, cũng rất có phong cách trước sau như một của Triệu Trinh.
Như vậy, Triệu Trinh còn ở trong Hoàng Thành, có phải để cho bọn người Triệu Phổ đi tìm khoản tiền này hay không?
…
Lúc này, trong vườn hoa Hoàng Cung, Triệu Trinh đang ôm một con mèo trắng nhỏ, cùng khuê nữ ngồi đánh cờ a.
Hương Hương mặc một bộ Thái học học bào dành cho trẻ nhỏ, làm bộ ngồi ở trên cái ghế đá, cùng phụ hoàng nàng đánh cờ.
Triệu Trinh làm gì còn nhớ đến ván cờ a, nhìn khuê nữ đối diện giống như một tiểu phu tử, hai má phồng lên đang nghĩ bước kế tiếp nên đi như thế nào, cảm thấy tâm can tỳ phổi đều run rẩy, khuê nữ quả thật đáng yêu chết người mà.
Bàng Phi cầm trong tay chiếc quạt tròn vừa nhẹ nhàng quạt vừa nhìn hai cha con đánh cờ.
Trải qua một phen suy tính, Tiểu Hương Hương đi một bước, ngước mặt nhìn cha nàng.
Triệu Trinh cười híp mắt cầm lên con cờ cũng đi một bước, tiếp tục nhìn khuê nữ bối rối lo lắng.
Lúc này, bên ngoài viện Nam Cung Kỷ đi vào.
Nam Cung Kỷ cầm trong tay một phần quyển trục, nhìn có chút cổ xưa, vốn là vải vóc màu trắng đều biến thành vàng màu xám tro, chỗ cầm quyển trục lớp sơn cũng đã bạc màu.
Triệu Trinh ngẩng đầu lên.
Nam Cung Kỷ đi tới bên cạnh, cúi đầu tại tai Triệu Chinh nói nhỏ vài câu, liền đem quyển trục giao cho Triệu Chinh.
Triệu Trinh nhận quyển trục, thả mèo trắng nhỏ đi, đưa tay đem quyển trục mở ra, bắt đầu nhìn.
Bên trên quyển trục có rất nhiều chữ, phong phú lưu loát, giống như là viết một thiên văn chương.
Bàng Phi lặng lẽ giúp Hương Hương chỉ vị trí đặt quân cờ, sau đó liền ngẩng mặt lên, nhìn quyển trục trong tay Triệu Trinh.
Phía sau quyển trục, có một nhóm chữ nhỏ, chữ viết rõ ràng thoải mái, có một loại cảm giác phóng khoáng, mặc dù Bàng Phi không phải cái gì đại tài nữ, cũng nhìn ra được một khoản chữ này hẳn là không bình thường.
Chữ viết trên quyển trục ghi lại một mốc thời gian, Bàng Phi bẻ đầu ngón tay tính toán một chút liền có chút kinh ngạc, hẳn là hơn một trăm năm trước, khó trách quyển trục nhìn cũ như vậy.
Triệu Trinh mở quyển trục ra một chút xíu.
Bàng Phi chú ý tới vị trí cuối cùng phía sau bên trái quyển trục có một dấu vết. Đó là một ấn ký màu đen, chỉ có một chữ —— Yêu.
Triệu Trinh đại khái dùng thời gian một ly trà, mới xem xong chữ viết bên trong quyển trục, cười lắc đầu một cái, đem quyển trục gấp vào, giao cho Nam Cung, nói: “Đưa cho Bao khanh đi.”
” Vâng.”
Nam Cung nhận quyển trục, xoay người liền đi ra ngoài.
Triệu Trinh trở lại bên cạnh bàn ngồi yên, nhìn bàn cờ một chút, liền đưa tay nhéo chiếc mũi nhỏ của Hương Hương, “Bước này là nương con đi thay chứ gì!”
Hương Hương trợn to hai mắt hỏi Triệu Trinh, “Phụ Hoàng, người làm sao biết được là do nương a?”
Triệu Trinh cười đắc ý, lại trên bàn cờ bày ra một nan đề để cho Hương Hương tiếp tục suy nghĩ bước kế tiếp.
Bàng Phi đưa ly trà cho Triệu Trinh.
Triệu Trinh nhận lấy, cũng không uống, chính là bưng ly ung dung nhìn Bàng Phi.
Bàng Phi trừng mắt nhìn, có chút không hiểu.
Triệu Trinh đột nhiên mở miệng nói: “Ái phi, dáng vẻ thật là nghiêng nước nghiêng thành a.”
Bàng Phi mặt ửng đỏ, cầm quạt che miệng, vỗ nhẹ nhẹ Triệu Trinh một chút, ý kia —— đã là vợ chồng rồi!
Triệu Trinh cười, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm Bàng Phi, quan sát một chút, nhưng là thở dài: “Ai…”
Dẫu sao cũng là vợ chồng nhiều năm, Bàng Phi liền nhìn ra Triệu Trinh có chút tâm sự… Ngược lại không phải là chuyện gì phiền lòng, mà là đột nhiên cảm khái, có thể cùng nội dung bên trong quyển trục kia có quan hệ đi.
Triệu Trinh thu tay về, lấy một tay khác mở nắp ly trà, nhấp một hớp trà, tự nhủ nói một câu: “Khó trách người người cũng muốn làm hoàng đế.”
Bàng Phi bóc một trái vải, đưa đến bên miệng Triêu Trinh.
Triệu Trinh nhìn bàn tay trắng nõn của Bàng Phi đang bóc vải, đột nhiên hỏi: “Nếu trẫm không phải hoàng đế, chỉ là một người đọc sách bình thường có chút tài mọn, ngươi có thể gả cho trẫm hay không?”
Bàng Phi muốn mở miệng, Triệu Trinh hơi híp mắt: “Muốn nghe lời nói thật a.”
Bàng Phi cũng không trả lời, mà là hỏi ngược lại một câu giống vậy: “Nếu ta tướng mạo xấu xí, Hoàng thượng có thể cưới ta hay không?”
Triệu Trinh cười: “Ý của Ái Phi là chỉ có quân vương mới phối cùng mỹ nhân sao?”
Bàng Phi tựa hồ là xuất thần, ngây ngẩn một hồi, khẽ lắc đầu một cái.
Triệu Trinh nhìn nàng: “Từ xưa đều nói, trai tài gái sắc, tài tử giai nhân… Xem ra muốn tìm một mỹ nhân, tự mình cũng phải có chút bản lãnh, là đạo lý như vậy sao?”
Bàng Phi suy nghĩ một chút, vẫn là lắc đầu một cái.
Triệu Trinh bị nàng chọc cười, hỏi: “Vậy ái phi có cao kiến gì không?”
Bàng Phi cười một tiếng, nói: “Thần thiếp cảm thấy, tướng mạo cũng tốt, tài tình cũng được, cũng không có một vật trọng yếu.”
Triệu Trinh tò mò: “Vật gì?”
Bàng Phi thấp giọng nói: “Mạng.”
Triệu Trinh sững sốt một chút.
Bàng Phi nói: “Thần thiếp khi còn bé, cha chỉ như vậy dạy ta. Người đời này, mạng có được đều trọng yếu hơn so với hết thảy mọi thứ. Tốt số thì sao, như thế nào là tốt. Mạng không tốt, làm thế nào cũng không tốt.”
Triệu Trinh nghe lời này, như có điều suy nghĩ nhất thời ngây ngô, cho đến lúc Hương Hương đưa tay khều khều cánh tay, Triệu Trinh mới hoàn hồn lại.
Triệu Trinh nhìn ván cờ đã đầy rẫy quân cờ, lại nhìn kiều thê cùng con gái yêu bên cạnh một chút, ngẩng đầu lên ngắm nhìn bốn phía, cung điện hoa lệ vườn hoa xinh đẹp… Muốn giải thích thế nào mình có hết thảy các thứ này chứ? Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng câu nói kia của Thái sư đích xác chính là câu trả lời tốt nhất —— hết thảy cũng là bởi vì mạng a!
Lại đi mấy bước cờ, Thái hậu kêu người đến đem Hương Hương ôm đi.
Bàng Phi cùng Triệu Trinh ở trong viện ngồi, rót ly trà cho Triệu Trinh, phát hiện Triệu Trinh lại thất thần, liền hỏi: “Hoàng thượng, có tâm sự?”
Triệu Trinh khẽ gật đầu một cái: “Trẫm cho Cửu thúc một nan đề, vào lúc này chắc là đang tìm lời giải a.”
Bàng Phi không biết phải làm sao: “Hoàng thượng, Cửu thúc chinh chiến khổ cực, mới vừa đánh thắng trận, ngài lại đưa cho thúc ấy vấn đề khó khăn gì a?”
Triệu Trinh nâng càm: “A, cách mấy ngày, Trẫm ở chỗ Bao khanh có nghe qua một câu chuyện.”
Bàng Phi bưng ly trà tò mò nghe.
Triệu Trinh nói: “Nghe nói Yêu Vương trở về, lúc Trẫm cùng Bao khanh một lần uống trà, nhắc tới một chuyện lý thú. Bao khanh lúc còn ở Thái học viện đi học, đã từng đọc qua tàng thư trong Long đồ các.”
Bàng Phi kinh ngạc: “Nhiều sách như vậy, Bao đại nhân cũng xem qua a?”
Triệu Trinh gật đầu, “Trẫm khi còn bé thường cùng Bát vương gia cùng Cửu thúc đi Thái học viện chơi đùa, luôn nhìn thấy Bao khanh đang đọc sách, một quyển lại một quyển. Đại đa số người đọc sách là vì có chỗ lợi, vì thành công, vì học đồ, Bao khanh lại bất đồng.”
Bàng Phi: “Không vì những thứ này, vậy đọc sách là vì cái gì?”
Triệu Trinh khẽ mỉm cười: “Hắn a, chỉ là vui vẻ nhìn mà thôi, cũng giống như người thích nghe hát, là một loại yêu thích.”
Bàng Phi gật đầu: “Cái này thần thiếp hiểu, cũng giống như thần thiếp hay đánh đàn, mấy ngày không đánh sẽ khó chịu, không có chuyện gì sờ giây đàn một cái cũng rất tốt.”
Triệu Trinh cười, “Bao khanh hôm đó cùng ta nói, hắn khi đó, trong lúc vô tình xem qua một phần bao thư do Ngân Yêu Vương viết.”
“Thật không?” Bàng Phi kinh ngạc.
Triệu Trinh nói tiếp, “Lá thư này, là rất lâu rất lâu trước kia, Ngân Yêu Vương viết cho một bằng hữu làm quan trong triều. Trong thơ nói một câu chuyện không thể tưởng tượng nổi.”
Bàng Phi nhìn chằm chằm Triệu Trinh.
Triệu Trinh đối với nàng khẽ nhíu mày một cái: “Đã từng có một vị kỳ nhân, bằng tay nghề của mình, làm ra một vương quốc..”
Bàng Phi sững sốt như vậy một hồi, có chút không dám tin tưởng: “Làm ra một vương quốc?”
Triệu Trinh gật đầu: “Long đồ các có vị Đại học sĩ, kêu là Lưu Hiển Nhạc, ngươi nghe qua không?”
Bàng Phi gật đầu: ” Vâng, đại tài tử Lưu Hiển Nhạc sao, thần thiếp có máy bài đàn phổ do người ấy biên soạn.”
Triệu Trinh: “Mới vừa rồi Nam Cung cầm tới phần kia quyển trục, chính là thư của Yêu Vương mà năm đó Bao khanh thấy. Lá thư này chính là viết cho gia gia của Lưu Hiển Nhạc. Lão lưu gia thế đều làm quan to, những quan lớn trong triều đều biết, gia gia Lưu Hiển Nhạc là truyền kỳ nhất, nghe nói là bạn tốt của Yêu Vương, dưới sự hỗ trợ của Yêu Vương, làm qua không ít đại sự, năm đó cũng là nhân vật oai phong một cõi.”
Bàng Phi có chút không hiểu: “Hoàng thượng, vị kỳ nhân kia, vì sao phải làm ra một vương quốc a? Lừa gạt lấy tiền tài sao?”
Triệu Trinh lắc đầu một cái.
Bàng Phi: ” Vậy… Vì thỏa nguyện được làm hoàng đế sao?”
Triệu Trinh cười, tiếp lắc đầu.
Bàng Phi không nghĩ ra: “Vậy thì vì cái gì?”
Triệu Trinh khe khẽ thở dài: “Vì có thể sinh hoạt mấy năm yên ổn.”
Bàng Phi vẫn không hiểu: ” Dày vò như vậy, ngược lại là vì cuộc sống yên tĩnh?”
Triệu Trinh không biết làm sao: “Cũng giống như ái phi vừa nói, hết thảy đều là mạng a.”
…
Chạng vạng, trong cổ trạch ở Hắc Phong Lâm, ảnh vệ dọn sạch sách trong thư phòng, dời kệ sách… đồ đạc trong thư phòng, nhưng là để cho bọn người Triệu Phổ mở rộng tầm mắt.
Kệ sách ngăn trở trong vách tường, để hở ra một lỗ hổng hình vuông, bên trong chất đầy đồ.
“Cất giữ là bảo bối sao?” Tiểu Lương Tử nhón chân, cầm một cái bình hoa xuống cẩn thận nhìn một chút: “Oa! Lại là Long lại là Phượng, nhìn rất đáng tiền a.”
Triệu Phổ cầm lên mấy thứ nhìn một chút, cau mày: “Đây là dụng cụ hoàng gia.”
“Nhìn cái này.”
Triển Chiêu từ trong một cái ô lấy ra một bộ quần áo, khẻ giũ một cái… Một hồi bụi bay lên, tất cả mọi người che miệng mũi ho khan mấy tiếng, chạy ra bên ngoài.
Mượn ánh sáng bên ngoài nhìn một chút, bộ quần áo trong tay Triển Chiêu, mọi người kinh ngạc hô lên, “Long bào?!”
Công Tôn cùng Triệu Phổ cẩn thận kiểm tra một chút.
Triệu phổ sờ càm: “Ai nha… Đây là long bào kiểu gì a? Đồ án trên long bào lại là hỏa long.”
Tiểu Lương Tử lại từ trong phòng tìm ra một mũ quan long kim, chạy đến: “Cái này ta ở trong tuồng kịch nhìn thấy qua nga! Hoàng đế đều sẽ đội mũ quan này a”
Công Tôn cầm quần áo cùng đầu quan đặt lên bàn, cẩn thận nghiên cứu một phen, cho ra kết luận: “Tốt thật!”
Triệu Phổ cũng gật đầu, “Thật là khó phân thiệt giả.”
bạCH NGọC ĐƯờNG và Triển Chiêu cũng ngẩng đầu lên, nhìn về thư phòng.
Lúc này, tất cả mọi người có một nghi vấn —— chủ nhân tòa nhà này đến tột cùng là người gì a? Tại sao hắn sẽ cất giấu những vật phẩm hoàng gia khó phân thiệt giả như vậy chứ?
Ngay tại thời điểm tất cả mọi người đều đầu óc mơ hồ, Trâu Lương bỗng nhiên khều Triệu Phổ.
Triệu Phổ quay đầu nhìn hắn.
Trâu lương đối với mọi người ngoắc ngoắc tay, ý kia… Cùng ta đi ra.
Đám người Triển Chiêu cũng đi theo Trâu Lương đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Tắc Lặc cùng Tiểu bạch lang, đang ngồi xổm ở nơi đó ngáp.
Trâu Lương chỉ chỉ Tắc Lắc, cùng Triệu Phổ bọn họ nói, “Nó nói dẫn chúng ta đi một nơi trọng yếu.”
Tất cả mọi người híp mắt nhìn Trâu Lương, không thể nào tin được —— Tắc Lặc ở nơi nào có phát biểu a?
Tắc Lặc nhìn thấy người đều đến đông đủ, liền đứng dậy đi tới chỗ sâu hơn trong rừng rậm.
Lâm Dạ Hỏa tò mò hỏi Trâu Lương, “Đi chỗ nào a? Trời cũng mau tối nga.”
Trâu Lương nhún vai một cái: “Cánh rừng này ta cũng chưa tới bao giờ.”
Mọi người đi theo Lang vương, trời cũng mau tối.
Vốn cho rằng trong đêm tối Hắc Phong Lâm sẽ đưa tay không thấy được năm ngón, âm u đáng sợ, nhưng ai biết vào đêm, đỉnh đầu ánh trăng cùng ánh sao hắt xuống, trên nhánh cây bụi cây giống như hiện lên một tầng ngân sa, trong rừng những đốm sáng xanh xanh của Đom Đóm cũng như tinh quang trôi lơ lửng.
Tắc Lặc cùng Câm cũng xếp hàng đi ở phía trước, vừa đi, còn vừa thỉnh thoảng ô ô mấy tiếng, tựa hồ là đang trao đổi cái gì.
Tiểu Ngũ đi theo ở phía sau cùng, lắc cái đuôi, trêu chọc sói con bên cạnh đang loạn nhảy để đuổi Đom Đóm.
Gió đêm hơi lạnh, trong gió có côn trùng kêu vang cùng âm thanh róc rách của nước suối, ngửi được là nhàn nhạt tùng mộc hương.
Mọi người đi đều có chút say mê, vốn là cũng mới vừa đánh thắng trận lại đón Yêu Vương trở về, một ngày trôi qua tâm tình cũng tốt, vào lúc này càng thích ý, loại chuyện tìm bạc ai cũng không đặt ở trong lòng.
Tắc Lặc không nhanh không chậm dẫn mọi người xuyên qua một mảnh rừng cây vô cùng xinh đẹp, ở trước một cái sơn động liền ngừng lại.
Lang vương quay đầu nhìn một chút, trong miệng lại ô ô mấy tiếng.
Trâu Lương ngồi xuống đi vào trong nhìn, tò mò hỏi Tắc Lặc: “Vật chúng ta muốn tìm ở bên trong?”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, có chút tò mò hai người bọn họ là có thể giao tiếp như thế nào.
Bạch Ngọc Đường chính là nhìn Triển Chiêu một chút —— đại khái cũng giống như ngươi cùng với những con mèo trong sân a, dựa vào yêu thích~
Triển Chiêu đưa tay nắm lấy bả vải Bạch Ngọc Đường —— Vậy hai ta thì sao?
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu cả người vô sự cũng cười khẽ thực vui mừng, nụ cười trên mặt cũng nhu hòa mấy phần —— gia đùa miêu cũng toàn dựa vào yêu!
Lúc này, nhóm ảnh vệ cũng tìm nhánh cây, làm thành cây đuốc.
Trâu Lương nhận lấy cây đuốc, đi trong động chiếu một cái, lại ngửi một cái, đưa tay sờ lỗ mũi một cái.
Lâm Dạ Hỏa biết Trâu Lương đây là ngửi được mùi vị gì rồi, liền hỏi: “Thứ gì?”
Trâu Lương có chút nghi ngờ, bất quá vẫn là trả lời, “Hoàng kim!”
“Hả?” Mọi người đều kinh ngạc nhìn Trâu Lương, “Hoàng kim?”
Triệu Phổ ôm cánh tay ánh mắt cũng sáng: “Bao nhiêu?”
Trâu Lương gật đầu một cái, lại đi tới bên cạnh Tắc Lặc.
Tắc Lặc ngồi ở cửa sơn động, ánh mắt màu xanh nhìn mọi người, vẻ mặt ổn định như thường lệ.
Trâu Lương giơ cây đuốc đi vào sơn động, Triển Chiêu bọn họ cũng đi theo vào.
Sơn động thật lớn, lối vào có rất nhiều cỏ khô, tựa hồ là cố ý dùng để che đồ vật bên trong.
Mọi người động thủ đem vật cản lấy ra, chỉ thấy bên trong có mấy tầng rương gỗ.
Cái rương chất đầy đến đỉnh động, đưa mắt nhìn thì thấy số lượng rất nhiều.
Trâu Lương đưa tay lôi ra một cái rương trong đó… Đại khái là niên đại rất xưa, cho nên rương gỗ cũng mục nát, kéo một cái nắm tay, liền nghe được “Rào” một tiếng…
Theo Trâu Lương kéo xuống khối lớn tấm ván, sau lưng Lâm Dạ Hỏa bận bịu liền lôi Trâu Lương một cái.
Ngay sau đó, Triệu Phổ kéo Công Tôn, Triển Chiêu ôm lấy Tiểu Tứ Tử, Bạch Ngọc Đường kéo theo Tiểu Lương Tử, mọi người cùng nhau vọt ra khỏi sơn động.
Mà trong sơn động liên nghe một trận vang động, “Rào rào ” một tiếng, một mảng lớn đồ vật như thủy triều vậy cũng tuôn ra bên ngoài
Nhờ ánh lửa, mọi người thấy rõ đồ vật vừa tuôn ra ngoài, lại là ánh vàng rực rỡ nguyên bảo.
Nhìn một đống vàng như thủy triều lao ra, tất cả mọi người liền choáng váng.
Cũng không biết bên trong kết quả là có bao nhiêu, tóm lại chờ lúc kim triều [ người ta là thủy triều giờ đến luôn kim triều a~~~] ngừng lại, trước nhất nguyên bảo đã tuôn ra một đoạn khá xa.
Bạch Ngọc Đường đưa tay nhặt lên một cái, đưa tây ấn một chút, giám định một cái, ngẩng đầu đối với Triệu Phổ gật đầu một cái, “Thật.”
Mọi người càng trợn tròn mắt.
Ngũ gia đem vàng lật lại, liền phát hiện mỗi một nguyên bảo phía dưới đều có một cái ấn ký, là hình vẽ một vòng tròn hỏa long.
Triển Chiêu cũng nhìn thấy, nói, “Giống với hình vẽ bên trên mộ bia không có chữ kia a.”
Ngũ gia gật đầu.
Triệu Phổ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Nơi này có bao nhiêu hoàng kim?”
Ngũ gia cau mày lắc đầu một cái, “Dự tính là rất nhiều, không biết bên trong còn có bao nhiêu.”
Triệu Phổ gãi đầu, nhìn Công Tôn.
Công Tôn cũng vẻ mặt nghi hoặc.
Lâm Dạ Hỏa chống nạnh đứng ở trên một đống kim nguyên bảo, không hiểu: “Cho nên vậy là chúng ta tìm được rồi? Kia sớm hỏi Tắc Lặc không phải là được sao?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy tựa hồ có chút quá thuận lợi, thật là không ngờ tới.
Tiểu Lương Tử nhặt lên mấy miếng kim nguyên bảo gõ một cái, nghe đang đang hai tiếng, hỏi: “Vậy tại sao Tắc Lặc sớm không dẫn chúng ta tới, càng muốn chờ trời tối mới dẫn chúng ta tới đây?”
Triệu Phổ thuận tay kéo Trâu Lương qua, hỏi, “Nó đã nói với ngươi như thế nào?”
Trâu Lương gãi đầu, “Liền nói có đồ cho chúng ta nhìn a.”
Công Tôn: “Nó lúc nào nói?”
Trâu Lương suy nghĩ một chút, “Ngay tại lúc Tiểu Lương Tử đem cái mũ quan kia cầm đi ra..”
“Đầu quan kia là hoàng kim.” Bạch Ngọc Đường tựa hồ suy nghĩ minh bạch, nhìn Tắc Lặc, “Nó là biết nơi này có vàng, sau đó cho là chúng ta tìm vàng sao?”
Tất cả mọi người nhìn Tắc Lặc.
Lâm Dạ Hỏa đưa tay xoa đầu Lang Vương, “Ai nha! Thật có thể làm!”
Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử đang ngáp, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cho nên chúng ta coi là tìm được sao?”
Ngũ gia suy nghĩ một chút, “Đại khái là vậy…”
Công Tôn, “Luôn cảm thấy thiếu cái gì.”
Lâm Dạ Hỏa, tỏ ý, “Đúng vậy! Yêu Vương nói cái gì mà Hỏa Long Quốc, Hỏa Long Ký cái gì, hoàn toàn không quan hệ nha!”
Triệu Phổ cũng có chút khó chịu, ôm cánh tay, “Chỗ hoàng kim này cảm giác không phải là tìm được mà là nhặt được.”
Trâu Lương hỏi Triệu Phổ, “Nếu không để cho người tới dọn ra ngoài chứ?”
Triệu Phổ gật đầu, dặn dò, ” Thời điểm dọn đồ cẩn thận một chút, chớ làm hư khu rừng kia, thật đẹp mắt, làm hư rất đáng tiếc.”
Giả ảnh gật đầu, mang người đi làm việc.
Tiểu Lương Tử thấy đã không có chuyện gì, liền hỏi, “Có thể ăn cơm không? Con đói bụng rồi!”
Triệu Phổ cùng Công Tôn cũng đều không thể làm gì khác hơn là thở dài, mọi người khoát khoát tay, ra rừng, chuẩn bị trở về Hắc Phong Thành ăn cơm.
Lúc rời đi, khi đi qua tòa nhà kia, Triển Chiêu cũng không nhịn được mà đi nhìn lại tòa nhà cũ cô độc kia, cùng với hai ngôi mộ trên sườn núi.
Không biết tại sao, rõ ràng là tìm được đồ mong muốn, trong lòng nhưng trống trải… Cảm giác tiếc nuối nhiều hơn vui mừng.
…
Mà lúc này, bên ngoài Hắc Phong Thành cách đó không xa Vĩnh Cửu Thủy Trấn, giống vậy một bụng nghi ngờ, còn có Ân Hậu cùng Thiên Tôn.
Mới vừa rồi lúc ăn cơm, chưởng quỹ sòng bạc đối diện khí thế hung hăng mang một bang côn đồ xông vào, mắt thấy thì phải đánh rồi. Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng cảm thấy khó khăn, hai người chính là đại cao thủ, không đánh lưu manh bao giờ, một hồi còn phải cẩn thận chớ đem người đánh chết.
Thế nhưng vào lúc này, Ngân Yêu Vương bỗng nhiên một tay nâng cằm, hướng về phía vị chưởng quỹ mập mạp kia trên mặt có hai nốt ruồi nhẹ nhàng chỉ một cái, nói, “Ta biết Hỏa Long Kim ở nơi nào.”
Liền một câu nói này, chưởng quỹ sòng bạc kia trên mặt hung dữ đều không ngang tàng nữa, trong nháy mắt sau khi kinh ngạc, trên mặt đầy nụ cười, thần tình kia nhìn liền bốn chữ —— tâm hoa nộ phóng [mở cờ trong bụng]
Vào lúc này, Yêu Vương cùng Thiên Tôn, Ân Hậu bị mời đến sòng bạc, vị chưởng quỹ kia tự xưng họ Uông, đang bưng trà rót nước phục vụ bọn họ bộ dạng rất ân cần.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu không hiểu nhìn Ngân Yêu Vương.
Mà giờ khắc này, Yêu Vương nhìn ánh mắt chưởng quỹ kia, nhưng một chút nhiệt độ cũng không có.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu trong lòng hiểu rõ, loại ánh mắt này của Yêu Vương, bọn họ xem qua quá nhiều lần, đây là ánh mắt Yêu Vương muốn thu thập ác nhân, trước mắt vị chưởng quỹ này không biết làm bao nhiêu chuyện thất đức, cho tới khi Yêu Vương mới vừa trở lại, cái thứ nhất chạy tới thu thập lại là hắn.
“Vị công tử này…”
Chưởng quỹ kia sau khi ân cần xong, cùng Yêu Vương làm quen, “Không biết làm việc ở đâu, lại biết về Hỏa Long Kim a?”
Yêu Vương khẽ mỉm cười một cái: ” Hỏa Long Kim giấu ở Mê Trung, cùng ngươi Uông gia năm đó tội nghiệt như nhau…”
Uông chưởng quỹ đích vội vàng khoát tay cắt đứt Yêu Vương, “Ai… Công tử, sòng bạc chỗ chúng ta, có lời không thể nói rõ, tai vách mạch rừng a!”
Ngân Yêu Vương nhìn hắn một cái, cười lạnh một tiếng, “Phải không…”
Uông chưởng quỹ cùng Yêu Vương thương lượng, “Công tử nếu biết Hỏa Long Kim ở chỗ nào, vẫn còn tới tìm ta, vậy thì bày tỏ không phải cầu tài a!”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn nhau một cái —— cái này là đang diễn cái gi a?
Ngân Yêu Vương khẽ mỉm cười, gật đầu một cái, “Có chút việc khó, không giải quyết được.”
Chưởng quỹ xoa xoa tay, “Ha ha, cứ nói đừng ngại, chỉ cần ta có thể làm được, cũng sẽ làm theo!”
Yêu Vương gật đầu một cái, “Ta có mấy người bạn, là binh lính trong quân đội Triệu Phổ, phạm vào quân kỷ.”
“Nga…” Chưởng quỹ kéo dài âm điệu, chà xát tay, “Ngươi có thể không hay a! Toàn bộ Tây Vực đều biết Cửu vương gia trị quân nghiêm khắc, xúc phạm quân quy đó là nhất định sẽ xử theo quân pháp, nếu như là binh lính không đúng còn tội thêm một bậc a!”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đã buông tay không đi tìm hiểu chuyển gì xảy ra, liền theo Yêu Vương chơi đùa đi.
Yêu vương khe khẽ thở dài, “Triệu Phổ hạ lệnh, ba ngày sau, chém lập quyết.”
Chưởng quỹ hít một hơi lạnh.
Yêu Vương đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ một cái mặt bàn, “Ngươi muốn biết Hỏa Long Kim ở nơi nào, liền cứu vị bằng hữu của ta, nếu không…”
Yêu Vương khẽ mỉm cười, “Ta đã đem phương vị của Hỏa Long Kim vẽ thành bản đồ, chỉ cần bạn ta vừa chết, sẽ có người đem bản đồ giao cho Triệu Phổ… Đến lúc đó, Hỏa Long Kim kể cả bí mật Uông gia của ngươi cùng nhau…”
Uông chưởng quỹ lần nữa hít một hơi lạnh, vào lúc này sắc mặt tái xanh.
” Nhưng…” Chưởng quỹ trực run lên, “Triệu phổ muốn giết người, ta làm sao cho ngươi cứu được a? Coi như cướp ngục, lấy tính cách Cửu vương gia, hắn đem toàn bộ Tây Vực đào ba thước cũng sẽ đem những phạm nhân kia bắt trở về chém đầu …”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng đồng tình nhìn chưởng quỹ kia một cái, đúng là, chuyện này độ khó cao, ai cũng không làm được? Một chưởng quỹ sòng bạc, có thể nhập ngũ cứu tử tù sao?
Ngân Yêu Vương nhưng là mặt không đổi sắc, đứng lên nhẹ nhàng vỗ một cái vạt áo, dặn dò chưởng quỹ kia, “Ba ngày sau ở lầu ba Thái Bạch Cư trong Hắc Phong Thành, ta chờ ngươi, qua giữa trưa ta nếu là không thấy được người, ngươi có thể tự thu xếp ổn thỏa a… Phải biết, lấy tính cách Triệu Phổ toàn bộ Tây Vực đào ba thước, hắn phỏng đoán cũng sẽ đem người Uông gia của ngươi tìm cho ra.”
Yêu Vương nói xong, mang Thiên Tôn cùng Ân Hậu liền ra cửa, lưu lại vị chưởng quỹ họ Uông kia một người ngốc lăng ở trong nhà.
Ra sòng bạc, Yêu Vương cùng Thiên Tôn, Ân Hậu dắt ngựa, cũng không có chuyện người vậy bắt liền tiếp tục trở về Bách Hoa Cốc lấy đồ.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu hỏi Yêu Vương kết quả chuyện gì xảy ra, Yêu Vương cũng chưa nói. Ở trên ngựa, thời điểm đi qua một sườn núi cao, Yêu Vương dắt ngựa, quay đầu hướng phương hướng Hắc Phong Lâm nhìn xa.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng quay đầu nhìn, phát hiện bốn phía Hắc Phong Lâm tựa hồ là tụ tập không ít binh mã, đèn lồng cây đuốc chiếu một mảnh rừng sáng như ban ngày, đầu người nhốn nháo rất là náo nhiệt, còn có một đội xe ngựa thật dài.
Ngân Yêu Vương khẽ mỉm cười, quay đầu ngựa, mang hai người xoay người trở về.
…
Mà lúc này, ở trên cổng thành nhìn Hắc Phong Lâm còn có Triệu Phổ.
Ăn cơm tối xong, Cửu vương gia cùng Công Tôn liền không tự chủ đi tới trên cổng thành, mới vừa đứng yên, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng lanh lợi đi tới.
Xa xa Hắc Phong Lâm, Trâu Lương đang mang một đám binh lính đốt đèn dọn vàng, Lâm Dạ Hỏa cùng bầy sói cùng nhau đang vây xem. Hắc Phong Lâm dù sao không phải là địa phương dễ đi, trừ phi Trâu Lương dẫn, nếu không binh lính bình thường cũng không dám đi vào, bầy sói sẽ không phản ứng gì với bọn họ, chớ nói chi là cho dẫn đường.
Các binh lính dè dặt chuyên chở kim nguyên bảo, tận lực không ảnh hưởng bầy sói.
Triệu Phổ nhìn bọn họ một hồi, Hạ Nhất Hàng cùng Công Tôn Mỗ cùng nhau lên cổng thành.
Lão gia tử ăn cơm tối tới tiêu cơm một chút, thấy mọi người mặt mày ủ dột, có chút buồn cười, hỏi: “Đây không phải là tìm được hoàng kim sao, làm sao ngược lại mất hứng?”
Tiểu Lương Tử kéo Công Tôn Mỗ, nói, “Lão gia tử, sư phụ ta vào lúc này là vừa thải [đại tiện a] lôi một nửa cảm giác… Ai nha.”
Lời còn chưa dứt, Công Tôn nắm được lỗ tai hắn, “Mới vừa cơm nước xong có biết mắc ói hay không!”
Triệu Phổ thở dài nhìn học trò, lời này nói ẩu nhưng cũng có lý, đích xác là không thoải mái!
Mọi người đang trò chuyện, dưới lầu Long Kiều Quảng chạy lên, tựa hồ là tìm Hạ Nhất Hàng, “Người bắt được!”
Hạ Nhất Hàng sắc mặt lập tức trầm xuống, “Là tướng sĩ trong quân?”
Long Kiều Quảng gật đầu, “Ừ! Một nhóm binh lính giả trang người giang hồ làm, còn giết người a.”
Hạ Nhất Hàng mặt đều đen lại, “Đồ khốn!”
Triệu Phổ có chút không hiểu, hỏi Hạ Nhất Hàng, “Thế nào?”
Long Kiều Quảng nói, “Buổi sáng, lúc chúng ta trò chuyện, có nhà sính lễ bị cướp, còn có chuyện mấy đội thương nhân bị tập kích cướp bóc.”
Triệu Phổ cau mày, Triển Chiêu cũng nghe được, kinh ngạc, “Là binh lính trong quân doanh làm?”
Long Kiều Quảng cũng thật giận: “Ừ! Có mấy người chuẩn bị nghỉ hưu về nhà, bí quá hóa liều làm chuyện như vậy, bây giờ trong thành người giang hồ lại nhiều, cho nên thừa dịp loạn làm chuyện xấu.”
Triệu Phổ ánh mắt cũng lạnh mấy phần, hỏi: “Đả thương người rồi?”
Long Kiều Quảng gật đầu, “Chết mấy người lữ nhân, đều bị nhét vào bãi tha ma, Hứa Kham đang dẫn người tra.”
Triệu Phổ liền sinh khí, “Người cũng bắt được? Liền xử theo quân pháp! Một người cũng không cho phép chạy!”
Long Kiều Quảng cùng Hạ Nhất Hàng đều gật đầu, xuống cổng thành đi xử lý.
Triệu Phổ vào lúc này cũng không đoái hoài tới chuyện ở Hắc Phong Lâm, hừ hừ xuống cổng thành, trong miệng còn lẩm bẩm, “Mấy cái con sâu làm sầu nồi canh! Lão tử không tha cho bọn họ!”
Chờ Triệu Phổ xuống lầu, Công Tôn mang Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử liền chuẩn bị đi trở về ngủ, đột nhiên giống như là nhớ ra cái gì đó, từ trong tay áo rút ra một quyển sách tới, đưa cho Bạch Ngọc Đường, “Nè.”
Ngũ gia hơi sững sờ, nhận lấy sách còn suy nghĩ —— đồ chơi gì sao?
Nhìn một cái mặt bìa, Ngũ gia ánh mắt sáng lên, “Chính là bản ghi chép về họ Uông kia…”
Công Tôn gật đầu, “Các ngươi không phải là muốn xem sao.”
Bạch Ngọc Đường mỉm cười gật đầu thu hồi sách, kéo Triển Chiêu xuống cổng thành.
Triển Chiêu còn buồn bực, “Làm gì vậy?”
Ngũ gia, “Trở về đọc sách a, không chừng còn có thể có đầu mối.”
Cũng may cuối cùng Công Tôn phát hiện thi thể là giả, Triển Chiêu thở phào, đồng thời Triệu Phổ cũng tìm được hy vọng “Một đêm chợt giàu ” .
“Lão rèm”!
Cái nghề thất đức này mang đi kinh doanh, có thể tụ liễm tài sản rất lớn, cầm khoản tiền này tới cải thiện dân sinh chốn Tây Vực, giải khai việc cấp bách của các bộ tộc, hiển nhiên điều này hết sức phù hợp thẩm mỹ của Cửu vương gia.
Triệu Phổ cảm thấy con đường này đi rất đúng, cũng rất có phong cách trước sau như một của Triệu Trinh.
Như vậy, Triệu Trinh còn ở trong Hoàng Thành, có phải để cho bọn người Triệu Phổ đi tìm khoản tiền này hay không?
…
Lúc này, trong vườn hoa Hoàng Cung, Triệu Trinh đang ôm một con mèo trắng nhỏ, cùng khuê nữ ngồi đánh cờ a.
Hương Hương mặc một bộ Thái học học bào dành cho trẻ nhỏ, làm bộ ngồi ở trên cái ghế đá, cùng phụ hoàng nàng đánh cờ.
Triệu Trinh làm gì còn nhớ đến ván cờ a, nhìn khuê nữ đối diện giống như một tiểu phu tử, hai má phồng lên đang nghĩ bước kế tiếp nên đi như thế nào, cảm thấy tâm can tỳ phổi đều run rẩy, khuê nữ quả thật đáng yêu chết người mà.
Bàng Phi cầm trong tay chiếc quạt tròn vừa nhẹ nhàng quạt vừa nhìn hai cha con đánh cờ.
Trải qua một phen suy tính, Tiểu Hương Hương đi một bước, ngước mặt nhìn cha nàng.
Triệu Trinh cười híp mắt cầm lên con cờ cũng đi một bước, tiếp tục nhìn khuê nữ bối rối lo lắng.
Lúc này, bên ngoài viện Nam Cung Kỷ đi vào.
Nam Cung Kỷ cầm trong tay một phần quyển trục, nhìn có chút cổ xưa, vốn là vải vóc màu trắng đều biến thành vàng màu xám tro, chỗ cầm quyển trục lớp sơn cũng đã bạc màu.
Triệu Trinh ngẩng đầu lên.
Nam Cung Kỷ đi tới bên cạnh, cúi đầu tại tai Triệu Chinh nói nhỏ vài câu, liền đem quyển trục giao cho Triệu Chinh.
Triệu Trinh nhận quyển trục, thả mèo trắng nhỏ đi, đưa tay đem quyển trục mở ra, bắt đầu nhìn.
Bên trên quyển trục có rất nhiều chữ, phong phú lưu loát, giống như là viết một thiên văn chương.
Bàng Phi lặng lẽ giúp Hương Hương chỉ vị trí đặt quân cờ, sau đó liền ngẩng mặt lên, nhìn quyển trục trong tay Triệu Trinh.
Phía sau quyển trục, có một nhóm chữ nhỏ, chữ viết rõ ràng thoải mái, có một loại cảm giác phóng khoáng, mặc dù Bàng Phi không phải cái gì đại tài nữ, cũng nhìn ra được một khoản chữ này hẳn là không bình thường.
Chữ viết trên quyển trục ghi lại một mốc thời gian, Bàng Phi bẻ đầu ngón tay tính toán một chút liền có chút kinh ngạc, hẳn là hơn một trăm năm trước, khó trách quyển trục nhìn cũ như vậy.
Triệu Trinh mở quyển trục ra một chút xíu.
Bàng Phi chú ý tới vị trí cuối cùng phía sau bên trái quyển trục có một dấu vết. Đó là một ấn ký màu đen, chỉ có một chữ —— Yêu.
Triệu Trinh đại khái dùng thời gian một ly trà, mới xem xong chữ viết bên trong quyển trục, cười lắc đầu một cái, đem quyển trục gấp vào, giao cho Nam Cung, nói: “Đưa cho Bao khanh đi.”
” Vâng.”
Nam Cung nhận quyển trục, xoay người liền đi ra ngoài.
Triệu Trinh trở lại bên cạnh bàn ngồi yên, nhìn bàn cờ một chút, liền đưa tay nhéo chiếc mũi nhỏ của Hương Hương, “Bước này là nương con đi thay chứ gì!”
Hương Hương trợn to hai mắt hỏi Triệu Trinh, “Phụ Hoàng, người làm sao biết được là do nương a?”
Triệu Trinh cười đắc ý, lại trên bàn cờ bày ra một nan đề để cho Hương Hương tiếp tục suy nghĩ bước kế tiếp.
Bàng Phi đưa ly trà cho Triệu Trinh.
Triệu Trinh nhận lấy, cũng không uống, chính là bưng ly ung dung nhìn Bàng Phi.
Bàng Phi trừng mắt nhìn, có chút không hiểu.
Triệu Trinh đột nhiên mở miệng nói: “Ái phi, dáng vẻ thật là nghiêng nước nghiêng thành a.”
Bàng Phi mặt ửng đỏ, cầm quạt che miệng, vỗ nhẹ nhẹ Triệu Trinh một chút, ý kia —— đã là vợ chồng rồi!
Triệu Trinh cười, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm Bàng Phi, quan sát một chút, nhưng là thở dài: “Ai…”
Dẫu sao cũng là vợ chồng nhiều năm, Bàng Phi liền nhìn ra Triệu Trinh có chút tâm sự… Ngược lại không phải là chuyện gì phiền lòng, mà là đột nhiên cảm khái, có thể cùng nội dung bên trong quyển trục kia có quan hệ đi.
Triệu Trinh thu tay về, lấy một tay khác mở nắp ly trà, nhấp một hớp trà, tự nhủ nói một câu: “Khó trách người người cũng muốn làm hoàng đế.”
Bàng Phi bóc một trái vải, đưa đến bên miệng Triêu Trinh.
Triệu Trinh nhìn bàn tay trắng nõn của Bàng Phi đang bóc vải, đột nhiên hỏi: “Nếu trẫm không phải hoàng đế, chỉ là một người đọc sách bình thường có chút tài mọn, ngươi có thể gả cho trẫm hay không?”
Bàng Phi muốn mở miệng, Triệu Trinh hơi híp mắt: “Muốn nghe lời nói thật a.”
Bàng Phi cũng không trả lời, mà là hỏi ngược lại một câu giống vậy: “Nếu ta tướng mạo xấu xí, Hoàng thượng có thể cưới ta hay không?”
Triệu Trinh cười: “Ý của Ái Phi là chỉ có quân vương mới phối cùng mỹ nhân sao?”
Bàng Phi tựa hồ là xuất thần, ngây ngẩn một hồi, khẽ lắc đầu một cái.
Triệu Trinh nhìn nàng: “Từ xưa đều nói, trai tài gái sắc, tài tử giai nhân… Xem ra muốn tìm một mỹ nhân, tự mình cũng phải có chút bản lãnh, là đạo lý như vậy sao?”
Bàng Phi suy nghĩ một chút, vẫn là lắc đầu một cái.
Triệu Trinh bị nàng chọc cười, hỏi: “Vậy ái phi có cao kiến gì không?”
Bàng Phi cười một tiếng, nói: “Thần thiếp cảm thấy, tướng mạo cũng tốt, tài tình cũng được, cũng không có một vật trọng yếu.”
Triệu Trinh tò mò: “Vật gì?”
Bàng Phi thấp giọng nói: “Mạng.”
Triệu Trinh sững sốt một chút.
Bàng Phi nói: “Thần thiếp khi còn bé, cha chỉ như vậy dạy ta. Người đời này, mạng có được đều trọng yếu hơn so với hết thảy mọi thứ. Tốt số thì sao, như thế nào là tốt. Mạng không tốt, làm thế nào cũng không tốt.”
Triệu Trinh nghe lời này, như có điều suy nghĩ nhất thời ngây ngô, cho đến lúc Hương Hương đưa tay khều khều cánh tay, Triệu Trinh mới hoàn hồn lại.
Triệu Trinh nhìn ván cờ đã đầy rẫy quân cờ, lại nhìn kiều thê cùng con gái yêu bên cạnh một chút, ngẩng đầu lên ngắm nhìn bốn phía, cung điện hoa lệ vườn hoa xinh đẹp… Muốn giải thích thế nào mình có hết thảy các thứ này chứ? Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng câu nói kia của Thái sư đích xác chính là câu trả lời tốt nhất —— hết thảy cũng là bởi vì mạng a!
Lại đi mấy bước cờ, Thái hậu kêu người đến đem Hương Hương ôm đi.
Bàng Phi cùng Triệu Trinh ở trong viện ngồi, rót ly trà cho Triệu Trinh, phát hiện Triệu Trinh lại thất thần, liền hỏi: “Hoàng thượng, có tâm sự?”
Triệu Trinh khẽ gật đầu một cái: “Trẫm cho Cửu thúc một nan đề, vào lúc này chắc là đang tìm lời giải a.”
Bàng Phi không biết phải làm sao: “Hoàng thượng, Cửu thúc chinh chiến khổ cực, mới vừa đánh thắng trận, ngài lại đưa cho thúc ấy vấn đề khó khăn gì a?”
Triệu Trinh nâng càm: “A, cách mấy ngày, Trẫm ở chỗ Bao khanh có nghe qua một câu chuyện.”
Bàng Phi bưng ly trà tò mò nghe.
Triệu Trinh nói: “Nghe nói Yêu Vương trở về, lúc Trẫm cùng Bao khanh một lần uống trà, nhắc tới một chuyện lý thú. Bao khanh lúc còn ở Thái học viện đi học, đã từng đọc qua tàng thư trong Long đồ các.”
Bàng Phi kinh ngạc: “Nhiều sách như vậy, Bao đại nhân cũng xem qua a?”
Triệu Trinh gật đầu, “Trẫm khi còn bé thường cùng Bát vương gia cùng Cửu thúc đi Thái học viện chơi đùa, luôn nhìn thấy Bao khanh đang đọc sách, một quyển lại một quyển. Đại đa số người đọc sách là vì có chỗ lợi, vì thành công, vì học đồ, Bao khanh lại bất đồng.”
Bàng Phi: “Không vì những thứ này, vậy đọc sách là vì cái gì?”
Triệu Trinh khẽ mỉm cười: “Hắn a, chỉ là vui vẻ nhìn mà thôi, cũng giống như người thích nghe hát, là một loại yêu thích.”
Bàng Phi gật đầu: “Cái này thần thiếp hiểu, cũng giống như thần thiếp hay đánh đàn, mấy ngày không đánh sẽ khó chịu, không có chuyện gì sờ giây đàn một cái cũng rất tốt.”
Triệu Trinh cười, “Bao khanh hôm đó cùng ta nói, hắn khi đó, trong lúc vô tình xem qua một phần bao thư do Ngân Yêu Vương viết.”
“Thật không?” Bàng Phi kinh ngạc.
Triệu Trinh nói tiếp, “Lá thư này, là rất lâu rất lâu trước kia, Ngân Yêu Vương viết cho một bằng hữu làm quan trong triều. Trong thơ nói một câu chuyện không thể tưởng tượng nổi.”
Bàng Phi nhìn chằm chằm Triệu Trinh.
Triệu Trinh đối với nàng khẽ nhíu mày một cái: “Đã từng có một vị kỳ nhân, bằng tay nghề của mình, làm ra một vương quốc..”
Bàng Phi sững sốt như vậy một hồi, có chút không dám tin tưởng: “Làm ra một vương quốc?”
Triệu Trinh gật đầu: “Long đồ các có vị Đại học sĩ, kêu là Lưu Hiển Nhạc, ngươi nghe qua không?”
Bàng Phi gật đầu: ” Vâng, đại tài tử Lưu Hiển Nhạc sao, thần thiếp có máy bài đàn phổ do người ấy biên soạn.”
Triệu Trinh: “Mới vừa rồi Nam Cung cầm tới phần kia quyển trục, chính là thư của Yêu Vương mà năm đó Bao khanh thấy. Lá thư này chính là viết cho gia gia của Lưu Hiển Nhạc. Lão lưu gia thế đều làm quan to, những quan lớn trong triều đều biết, gia gia Lưu Hiển Nhạc là truyền kỳ nhất, nghe nói là bạn tốt của Yêu Vương, dưới sự hỗ trợ của Yêu Vương, làm qua không ít đại sự, năm đó cũng là nhân vật oai phong một cõi.”
Bàng Phi có chút không hiểu: “Hoàng thượng, vị kỳ nhân kia, vì sao phải làm ra một vương quốc a? Lừa gạt lấy tiền tài sao?”
Triệu Trinh lắc đầu một cái.
Bàng Phi: ” Vậy… Vì thỏa nguyện được làm hoàng đế sao?”
Triệu Trinh cười, tiếp lắc đầu.
Bàng Phi không nghĩ ra: “Vậy thì vì cái gì?”
Triệu Trinh khe khẽ thở dài: “Vì có thể sinh hoạt mấy năm yên ổn.”
Bàng Phi vẫn không hiểu: ” Dày vò như vậy, ngược lại là vì cuộc sống yên tĩnh?”
Triệu Trinh không biết làm sao: “Cũng giống như ái phi vừa nói, hết thảy đều là mạng a.”
…
Chạng vạng, trong cổ trạch ở Hắc Phong Lâm, ảnh vệ dọn sạch sách trong thư phòng, dời kệ sách… đồ đạc trong thư phòng, nhưng là để cho bọn người Triệu Phổ mở rộng tầm mắt.
Kệ sách ngăn trở trong vách tường, để hở ra một lỗ hổng hình vuông, bên trong chất đầy đồ.
“Cất giữ là bảo bối sao?” Tiểu Lương Tử nhón chân, cầm một cái bình hoa xuống cẩn thận nhìn một chút: “Oa! Lại là Long lại là Phượng, nhìn rất đáng tiền a.”
Triệu Phổ cầm lên mấy thứ nhìn một chút, cau mày: “Đây là dụng cụ hoàng gia.”
“Nhìn cái này.”
Triển Chiêu từ trong một cái ô lấy ra một bộ quần áo, khẻ giũ một cái… Một hồi bụi bay lên, tất cả mọi người che miệng mũi ho khan mấy tiếng, chạy ra bên ngoài.
Mượn ánh sáng bên ngoài nhìn một chút, bộ quần áo trong tay Triển Chiêu, mọi người kinh ngạc hô lên, “Long bào?!”
Công Tôn cùng Triệu Phổ cẩn thận kiểm tra một chút.
Triệu phổ sờ càm: “Ai nha… Đây là long bào kiểu gì a? Đồ án trên long bào lại là hỏa long.”
Tiểu Lương Tử lại từ trong phòng tìm ra một mũ quan long kim, chạy đến: “Cái này ta ở trong tuồng kịch nhìn thấy qua nga! Hoàng đế đều sẽ đội mũ quan này a”
Công Tôn cầm quần áo cùng đầu quan đặt lên bàn, cẩn thận nghiên cứu một phen, cho ra kết luận: “Tốt thật!”
Triệu Phổ cũng gật đầu, “Thật là khó phân thiệt giả.”
bạCH NGọC ĐƯờNG và Triển Chiêu cũng ngẩng đầu lên, nhìn về thư phòng.
Lúc này, tất cả mọi người có một nghi vấn —— chủ nhân tòa nhà này đến tột cùng là người gì a? Tại sao hắn sẽ cất giấu những vật phẩm hoàng gia khó phân thiệt giả như vậy chứ?
Ngay tại thời điểm tất cả mọi người đều đầu óc mơ hồ, Trâu Lương bỗng nhiên khều Triệu Phổ.
Triệu Phổ quay đầu nhìn hắn.
Trâu lương đối với mọi người ngoắc ngoắc tay, ý kia… Cùng ta đi ra.
Đám người Triển Chiêu cũng đi theo Trâu Lương đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Tắc Lặc cùng Tiểu bạch lang, đang ngồi xổm ở nơi đó ngáp.
Trâu Lương chỉ chỉ Tắc Lắc, cùng Triệu Phổ bọn họ nói, “Nó nói dẫn chúng ta đi một nơi trọng yếu.”
Tất cả mọi người híp mắt nhìn Trâu Lương, không thể nào tin được —— Tắc Lặc ở nơi nào có phát biểu a?
Tắc Lặc nhìn thấy người đều đến đông đủ, liền đứng dậy đi tới chỗ sâu hơn trong rừng rậm.
Lâm Dạ Hỏa tò mò hỏi Trâu Lương, “Đi chỗ nào a? Trời cũng mau tối nga.”
Trâu Lương nhún vai một cái: “Cánh rừng này ta cũng chưa tới bao giờ.”
Mọi người đi theo Lang vương, trời cũng mau tối.
Vốn cho rằng trong đêm tối Hắc Phong Lâm sẽ đưa tay không thấy được năm ngón, âm u đáng sợ, nhưng ai biết vào đêm, đỉnh đầu ánh trăng cùng ánh sao hắt xuống, trên nhánh cây bụi cây giống như hiện lên một tầng ngân sa, trong rừng những đốm sáng xanh xanh của Đom Đóm cũng như tinh quang trôi lơ lửng.
Tắc Lặc cùng Câm cũng xếp hàng đi ở phía trước, vừa đi, còn vừa thỉnh thoảng ô ô mấy tiếng, tựa hồ là đang trao đổi cái gì.
Tiểu Ngũ đi theo ở phía sau cùng, lắc cái đuôi, trêu chọc sói con bên cạnh đang loạn nhảy để đuổi Đom Đóm.
Gió đêm hơi lạnh, trong gió có côn trùng kêu vang cùng âm thanh róc rách của nước suối, ngửi được là nhàn nhạt tùng mộc hương.
Mọi người đi đều có chút say mê, vốn là cũng mới vừa đánh thắng trận lại đón Yêu Vương trở về, một ngày trôi qua tâm tình cũng tốt, vào lúc này càng thích ý, loại chuyện tìm bạc ai cũng không đặt ở trong lòng.
Tắc Lặc không nhanh không chậm dẫn mọi người xuyên qua một mảnh rừng cây vô cùng xinh đẹp, ở trước một cái sơn động liền ngừng lại.
Lang vương quay đầu nhìn một chút, trong miệng lại ô ô mấy tiếng.
Trâu Lương ngồi xuống đi vào trong nhìn, tò mò hỏi Tắc Lặc: “Vật chúng ta muốn tìm ở bên trong?”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, có chút tò mò hai người bọn họ là có thể giao tiếp như thế nào.
Bạch Ngọc Đường chính là nhìn Triển Chiêu một chút —— đại khái cũng giống như ngươi cùng với những con mèo trong sân a, dựa vào yêu thích~
Triển Chiêu đưa tay nắm lấy bả vải Bạch Ngọc Đường —— Vậy hai ta thì sao?
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu cả người vô sự cũng cười khẽ thực vui mừng, nụ cười trên mặt cũng nhu hòa mấy phần —— gia đùa miêu cũng toàn dựa vào yêu!
Lúc này, nhóm ảnh vệ cũng tìm nhánh cây, làm thành cây đuốc.
Trâu Lương nhận lấy cây đuốc, đi trong động chiếu một cái, lại ngửi một cái, đưa tay sờ lỗ mũi một cái.
Lâm Dạ Hỏa biết Trâu Lương đây là ngửi được mùi vị gì rồi, liền hỏi: “Thứ gì?”
Trâu Lương có chút nghi ngờ, bất quá vẫn là trả lời, “Hoàng kim!”
“Hả?” Mọi người đều kinh ngạc nhìn Trâu Lương, “Hoàng kim?”
Triệu Phổ ôm cánh tay ánh mắt cũng sáng: “Bao nhiêu?”
Trâu Lương gật đầu một cái, lại đi tới bên cạnh Tắc Lặc.
Tắc Lặc ngồi ở cửa sơn động, ánh mắt màu xanh nhìn mọi người, vẻ mặt ổn định như thường lệ.
Trâu Lương giơ cây đuốc đi vào sơn động, Triển Chiêu bọn họ cũng đi theo vào.
Sơn động thật lớn, lối vào có rất nhiều cỏ khô, tựa hồ là cố ý dùng để che đồ vật bên trong.
Mọi người động thủ đem vật cản lấy ra, chỉ thấy bên trong có mấy tầng rương gỗ.
Cái rương chất đầy đến đỉnh động, đưa mắt nhìn thì thấy số lượng rất nhiều.
Trâu Lương đưa tay lôi ra một cái rương trong đó… Đại khái là niên đại rất xưa, cho nên rương gỗ cũng mục nát, kéo một cái nắm tay, liền nghe được “Rào” một tiếng…
Theo Trâu Lương kéo xuống khối lớn tấm ván, sau lưng Lâm Dạ Hỏa bận bịu liền lôi Trâu Lương một cái.
Ngay sau đó, Triệu Phổ kéo Công Tôn, Triển Chiêu ôm lấy Tiểu Tứ Tử, Bạch Ngọc Đường kéo theo Tiểu Lương Tử, mọi người cùng nhau vọt ra khỏi sơn động.
Mà trong sơn động liên nghe một trận vang động, “Rào rào ” một tiếng, một mảng lớn đồ vật như thủy triều vậy cũng tuôn ra bên ngoài
Nhờ ánh lửa, mọi người thấy rõ đồ vật vừa tuôn ra ngoài, lại là ánh vàng rực rỡ nguyên bảo.
Nhìn một đống vàng như thủy triều lao ra, tất cả mọi người liền choáng váng.
Cũng không biết bên trong kết quả là có bao nhiêu, tóm lại chờ lúc kim triều [ người ta là thủy triều giờ đến luôn kim triều a~~~] ngừng lại, trước nhất nguyên bảo đã tuôn ra một đoạn khá xa.
Bạch Ngọc Đường đưa tay nhặt lên một cái, đưa tây ấn một chút, giám định một cái, ngẩng đầu đối với Triệu Phổ gật đầu một cái, “Thật.”
Mọi người càng trợn tròn mắt.
Ngũ gia đem vàng lật lại, liền phát hiện mỗi một nguyên bảo phía dưới đều có một cái ấn ký, là hình vẽ một vòng tròn hỏa long.
Triển Chiêu cũng nhìn thấy, nói, “Giống với hình vẽ bên trên mộ bia không có chữ kia a.”
Ngũ gia gật đầu.
Triệu Phổ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Nơi này có bao nhiêu hoàng kim?”
Ngũ gia cau mày lắc đầu một cái, “Dự tính là rất nhiều, không biết bên trong còn có bao nhiêu.”
Triệu Phổ gãi đầu, nhìn Công Tôn.
Công Tôn cũng vẻ mặt nghi hoặc.
Lâm Dạ Hỏa chống nạnh đứng ở trên một đống kim nguyên bảo, không hiểu: “Cho nên vậy là chúng ta tìm được rồi? Kia sớm hỏi Tắc Lặc không phải là được sao?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy tựa hồ có chút quá thuận lợi, thật là không ngờ tới.
Tiểu Lương Tử nhặt lên mấy miếng kim nguyên bảo gõ một cái, nghe đang đang hai tiếng, hỏi: “Vậy tại sao Tắc Lặc sớm không dẫn chúng ta tới, càng muốn chờ trời tối mới dẫn chúng ta tới đây?”
Triệu Phổ thuận tay kéo Trâu Lương qua, hỏi, “Nó đã nói với ngươi như thế nào?”
Trâu Lương gãi đầu, “Liền nói có đồ cho chúng ta nhìn a.”
Công Tôn: “Nó lúc nào nói?”
Trâu Lương suy nghĩ một chút, “Ngay tại lúc Tiểu Lương Tử đem cái mũ quan kia cầm đi ra..”
“Đầu quan kia là hoàng kim.” Bạch Ngọc Đường tựa hồ suy nghĩ minh bạch, nhìn Tắc Lặc, “Nó là biết nơi này có vàng, sau đó cho là chúng ta tìm vàng sao?”
Tất cả mọi người nhìn Tắc Lặc.
Lâm Dạ Hỏa đưa tay xoa đầu Lang Vương, “Ai nha! Thật có thể làm!”
Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử đang ngáp, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cho nên chúng ta coi là tìm được sao?”
Ngũ gia suy nghĩ một chút, “Đại khái là vậy…”
Công Tôn, “Luôn cảm thấy thiếu cái gì.”
Lâm Dạ Hỏa, tỏ ý, “Đúng vậy! Yêu Vương nói cái gì mà Hỏa Long Quốc, Hỏa Long Ký cái gì, hoàn toàn không quan hệ nha!”
Triệu Phổ cũng có chút khó chịu, ôm cánh tay, “Chỗ hoàng kim này cảm giác không phải là tìm được mà là nhặt được.”
Trâu Lương hỏi Triệu Phổ, “Nếu không để cho người tới dọn ra ngoài chứ?”
Triệu Phổ gật đầu, dặn dò, ” Thời điểm dọn đồ cẩn thận một chút, chớ làm hư khu rừng kia, thật đẹp mắt, làm hư rất đáng tiếc.”
Giả ảnh gật đầu, mang người đi làm việc.
Tiểu Lương Tử thấy đã không có chuyện gì, liền hỏi, “Có thể ăn cơm không? Con đói bụng rồi!”
Triệu Phổ cùng Công Tôn cũng đều không thể làm gì khác hơn là thở dài, mọi người khoát khoát tay, ra rừng, chuẩn bị trở về Hắc Phong Thành ăn cơm.
Lúc rời đi, khi đi qua tòa nhà kia, Triển Chiêu cũng không nhịn được mà đi nhìn lại tòa nhà cũ cô độc kia, cùng với hai ngôi mộ trên sườn núi.
Không biết tại sao, rõ ràng là tìm được đồ mong muốn, trong lòng nhưng trống trải… Cảm giác tiếc nuối nhiều hơn vui mừng.
…
Mà lúc này, bên ngoài Hắc Phong Thành cách đó không xa Vĩnh Cửu Thủy Trấn, giống vậy một bụng nghi ngờ, còn có Ân Hậu cùng Thiên Tôn.
Mới vừa rồi lúc ăn cơm, chưởng quỹ sòng bạc đối diện khí thế hung hăng mang một bang côn đồ xông vào, mắt thấy thì phải đánh rồi. Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng cảm thấy khó khăn, hai người chính là đại cao thủ, không đánh lưu manh bao giờ, một hồi còn phải cẩn thận chớ đem người đánh chết.
Thế nhưng vào lúc này, Ngân Yêu Vương bỗng nhiên một tay nâng cằm, hướng về phía vị chưởng quỹ mập mạp kia trên mặt có hai nốt ruồi nhẹ nhàng chỉ một cái, nói, “Ta biết Hỏa Long Kim ở nơi nào.”
Liền một câu nói này, chưởng quỹ sòng bạc kia trên mặt hung dữ đều không ngang tàng nữa, trong nháy mắt sau khi kinh ngạc, trên mặt đầy nụ cười, thần tình kia nhìn liền bốn chữ —— tâm hoa nộ phóng [mở cờ trong bụng]
Vào lúc này, Yêu Vương cùng Thiên Tôn, Ân Hậu bị mời đến sòng bạc, vị chưởng quỹ kia tự xưng họ Uông, đang bưng trà rót nước phục vụ bọn họ bộ dạng rất ân cần.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu không hiểu nhìn Ngân Yêu Vương.
Mà giờ khắc này, Yêu Vương nhìn ánh mắt chưởng quỹ kia, nhưng một chút nhiệt độ cũng không có.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu trong lòng hiểu rõ, loại ánh mắt này của Yêu Vương, bọn họ xem qua quá nhiều lần, đây là ánh mắt Yêu Vương muốn thu thập ác nhân, trước mắt vị chưởng quỹ này không biết làm bao nhiêu chuyện thất đức, cho tới khi Yêu Vương mới vừa trở lại, cái thứ nhất chạy tới thu thập lại là hắn.
“Vị công tử này…”
Chưởng quỹ kia sau khi ân cần xong, cùng Yêu Vương làm quen, “Không biết làm việc ở đâu, lại biết về Hỏa Long Kim a?”
Yêu Vương khẽ mỉm cười một cái: ” Hỏa Long Kim giấu ở Mê Trung, cùng ngươi Uông gia năm đó tội nghiệt như nhau…”
Uông chưởng quỹ đích vội vàng khoát tay cắt đứt Yêu Vương, “Ai… Công tử, sòng bạc chỗ chúng ta, có lời không thể nói rõ, tai vách mạch rừng a!”
Ngân Yêu Vương nhìn hắn một cái, cười lạnh một tiếng, “Phải không…”
Uông chưởng quỹ cùng Yêu Vương thương lượng, “Công tử nếu biết Hỏa Long Kim ở chỗ nào, vẫn còn tới tìm ta, vậy thì bày tỏ không phải cầu tài a!”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn nhau một cái —— cái này là đang diễn cái gi a?
Ngân Yêu Vương khẽ mỉm cười, gật đầu một cái, “Có chút việc khó, không giải quyết được.”
Chưởng quỹ xoa xoa tay, “Ha ha, cứ nói đừng ngại, chỉ cần ta có thể làm được, cũng sẽ làm theo!”
Yêu Vương gật đầu một cái, “Ta có mấy người bạn, là binh lính trong quân đội Triệu Phổ, phạm vào quân kỷ.”
“Nga…” Chưởng quỹ kéo dài âm điệu, chà xát tay, “Ngươi có thể không hay a! Toàn bộ Tây Vực đều biết Cửu vương gia trị quân nghiêm khắc, xúc phạm quân quy đó là nhất định sẽ xử theo quân pháp, nếu như là binh lính không đúng còn tội thêm một bậc a!”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đã buông tay không đi tìm hiểu chuyển gì xảy ra, liền theo Yêu Vương chơi đùa đi.
Yêu vương khe khẽ thở dài, “Triệu Phổ hạ lệnh, ba ngày sau, chém lập quyết.”
Chưởng quỹ hít một hơi lạnh.
Yêu Vương đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ một cái mặt bàn, “Ngươi muốn biết Hỏa Long Kim ở nơi nào, liền cứu vị bằng hữu của ta, nếu không…”
Yêu Vương khẽ mỉm cười, “Ta đã đem phương vị của Hỏa Long Kim vẽ thành bản đồ, chỉ cần bạn ta vừa chết, sẽ có người đem bản đồ giao cho Triệu Phổ… Đến lúc đó, Hỏa Long Kim kể cả bí mật Uông gia của ngươi cùng nhau…”
Uông chưởng quỹ lần nữa hít một hơi lạnh, vào lúc này sắc mặt tái xanh.
” Nhưng…” Chưởng quỹ trực run lên, “Triệu phổ muốn giết người, ta làm sao cho ngươi cứu được a? Coi như cướp ngục, lấy tính cách Cửu vương gia, hắn đem toàn bộ Tây Vực đào ba thước cũng sẽ đem những phạm nhân kia bắt trở về chém đầu …”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng đồng tình nhìn chưởng quỹ kia một cái, đúng là, chuyện này độ khó cao, ai cũng không làm được? Một chưởng quỹ sòng bạc, có thể nhập ngũ cứu tử tù sao?
Ngân Yêu Vương nhưng là mặt không đổi sắc, đứng lên nhẹ nhàng vỗ một cái vạt áo, dặn dò chưởng quỹ kia, “Ba ngày sau ở lầu ba Thái Bạch Cư trong Hắc Phong Thành, ta chờ ngươi, qua giữa trưa ta nếu là không thấy được người, ngươi có thể tự thu xếp ổn thỏa a… Phải biết, lấy tính cách Triệu Phổ toàn bộ Tây Vực đào ba thước, hắn phỏng đoán cũng sẽ đem người Uông gia của ngươi tìm cho ra.”
Yêu Vương nói xong, mang Thiên Tôn cùng Ân Hậu liền ra cửa, lưu lại vị chưởng quỹ họ Uông kia một người ngốc lăng ở trong nhà.
Ra sòng bạc, Yêu Vương cùng Thiên Tôn, Ân Hậu dắt ngựa, cũng không có chuyện người vậy bắt liền tiếp tục trở về Bách Hoa Cốc lấy đồ.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu hỏi Yêu Vương kết quả chuyện gì xảy ra, Yêu Vương cũng chưa nói. Ở trên ngựa, thời điểm đi qua một sườn núi cao, Yêu Vương dắt ngựa, quay đầu hướng phương hướng Hắc Phong Lâm nhìn xa.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng quay đầu nhìn, phát hiện bốn phía Hắc Phong Lâm tựa hồ là tụ tập không ít binh mã, đèn lồng cây đuốc chiếu một mảnh rừng sáng như ban ngày, đầu người nhốn nháo rất là náo nhiệt, còn có một đội xe ngựa thật dài.
Ngân Yêu Vương khẽ mỉm cười, quay đầu ngựa, mang hai người xoay người trở về.
…
Mà lúc này, ở trên cổng thành nhìn Hắc Phong Lâm còn có Triệu Phổ.
Ăn cơm tối xong, Cửu vương gia cùng Công Tôn liền không tự chủ đi tới trên cổng thành, mới vừa đứng yên, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng lanh lợi đi tới.
Xa xa Hắc Phong Lâm, Trâu Lương đang mang một đám binh lính đốt đèn dọn vàng, Lâm Dạ Hỏa cùng bầy sói cùng nhau đang vây xem. Hắc Phong Lâm dù sao không phải là địa phương dễ đi, trừ phi Trâu Lương dẫn, nếu không binh lính bình thường cũng không dám đi vào, bầy sói sẽ không phản ứng gì với bọn họ, chớ nói chi là cho dẫn đường.
Các binh lính dè dặt chuyên chở kim nguyên bảo, tận lực không ảnh hưởng bầy sói.
Triệu Phổ nhìn bọn họ một hồi, Hạ Nhất Hàng cùng Công Tôn Mỗ cùng nhau lên cổng thành.
Lão gia tử ăn cơm tối tới tiêu cơm một chút, thấy mọi người mặt mày ủ dột, có chút buồn cười, hỏi: “Đây không phải là tìm được hoàng kim sao, làm sao ngược lại mất hứng?”
Tiểu Lương Tử kéo Công Tôn Mỗ, nói, “Lão gia tử, sư phụ ta vào lúc này là vừa thải [đại tiện a] lôi một nửa cảm giác… Ai nha.”
Lời còn chưa dứt, Công Tôn nắm được lỗ tai hắn, “Mới vừa cơm nước xong có biết mắc ói hay không!”
Triệu Phổ thở dài nhìn học trò, lời này nói ẩu nhưng cũng có lý, đích xác là không thoải mái!
Mọi người đang trò chuyện, dưới lầu Long Kiều Quảng chạy lên, tựa hồ là tìm Hạ Nhất Hàng, “Người bắt được!”
Hạ Nhất Hàng sắc mặt lập tức trầm xuống, “Là tướng sĩ trong quân?”
Long Kiều Quảng gật đầu, “Ừ! Một nhóm binh lính giả trang người giang hồ làm, còn giết người a.”
Hạ Nhất Hàng mặt đều đen lại, “Đồ khốn!”
Triệu Phổ có chút không hiểu, hỏi Hạ Nhất Hàng, “Thế nào?”
Long Kiều Quảng nói, “Buổi sáng, lúc chúng ta trò chuyện, có nhà sính lễ bị cướp, còn có chuyện mấy đội thương nhân bị tập kích cướp bóc.”
Triệu Phổ cau mày, Triển Chiêu cũng nghe được, kinh ngạc, “Là binh lính trong quân doanh làm?”
Long Kiều Quảng cũng thật giận: “Ừ! Có mấy người chuẩn bị nghỉ hưu về nhà, bí quá hóa liều làm chuyện như vậy, bây giờ trong thành người giang hồ lại nhiều, cho nên thừa dịp loạn làm chuyện xấu.”
Triệu Phổ ánh mắt cũng lạnh mấy phần, hỏi: “Đả thương người rồi?”
Long Kiều Quảng gật đầu, “Chết mấy người lữ nhân, đều bị nhét vào bãi tha ma, Hứa Kham đang dẫn người tra.”
Triệu Phổ liền sinh khí, “Người cũng bắt được? Liền xử theo quân pháp! Một người cũng không cho phép chạy!”
Long Kiều Quảng cùng Hạ Nhất Hàng đều gật đầu, xuống cổng thành đi xử lý.
Triệu Phổ vào lúc này cũng không đoái hoài tới chuyện ở Hắc Phong Lâm, hừ hừ xuống cổng thành, trong miệng còn lẩm bẩm, “Mấy cái con sâu làm sầu nồi canh! Lão tử không tha cho bọn họ!”
Chờ Triệu Phổ xuống lầu, Công Tôn mang Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử liền chuẩn bị đi trở về ngủ, đột nhiên giống như là nhớ ra cái gì đó, từ trong tay áo rút ra một quyển sách tới, đưa cho Bạch Ngọc Đường, “Nè.”
Ngũ gia hơi sững sờ, nhận lấy sách còn suy nghĩ —— đồ chơi gì sao?
Nhìn một cái mặt bìa, Ngũ gia ánh mắt sáng lên, “Chính là bản ghi chép về họ Uông kia…”
Công Tôn gật đầu, “Các ngươi không phải là muốn xem sao.”
Bạch Ngọc Đường mỉm cười gật đầu thu hồi sách, kéo Triển Chiêu xuống cổng thành.
Triển Chiêu còn buồn bực, “Làm gì vậy?”
Ngũ gia, “Trở về đọc sách a, không chừng còn có thể có đầu mối.”
/253
|