Tiết thần y gật đầu :
- Đương nhiên là có thể trị được, nhưng ít nhất cũng phải một thời gian, từ mười hôm đến nửa tháng mới hoàn toàn bình phục. Người bịnh không được rời khỏi giường và cần phải giữ sự yên tịnh tuyệt đối. Đừng làm gì phiền nhiễu đến người bịnh trong thời gian tịnh dưỡng.
Tiết Thiếu Lăng cười thầm, biết nghĩa phụ bảo thế là có ý dọn đường cho chàng thoát khỏi nơi này.
Bỗng có tiếng nữ nhân từ bên ngoài vọng vào :
- Đường chủ đến!
Tiếng chân người vang lên nơi cửa, lão già áo xanh từ từ bước vào.
Thiên Lang Trảo Đổng Bách Xuyên và Tiết thần y cùng đứng lên.
Lão già áo xanh vòng tay về phía Tiết thần y trầm giọng thốt :
- Bao lâu nay nghe đại danh của Tiết thần y bổn tòa hết sức ngưỡng mộ mong có dịp được thấy tôn nhan, bất ngờ hôm nay vì thương thế của vị tiểu huynh đệ này lại phải làm phiền đến bậc thánh thủ thành mất cái vẻ kính trọng, bổn tòa áy náy vô cùng.
Tiết Thiếu Lăng cười thầm, nghĩ :
- Nói hay chưa? Ta đã thành tiểu huynh đệ của lão tự bao giờ?
Đổng Bách Xuyên tưởng cần phải giới thiệu một câu :
- Tiết huynh! Vị này là Lăng đường chủ, vị đứng đầu ba Đường của bổn môn.
Tiết thần y vòng tay, khẽ nghiêng mình :
- Lão phu không dám nhận sự quá tặng của Đường chủ. Đường chủ khiêm nhượng vô cùng, chứ thanh danh của Đường chủ trên giang hồ còn ai không nghe nói đến?
Lão già áo xanh vẫn với giọng nghiêm lạnh như lúc nào :
- Tiên sanh đã khám nghiệm thương thế của vị tiểu huynh đệ rồi chứ?
Tiết thần y gật đầu :
- Lão phu vừa xem mạch xong. Vị tiểu bằng hữu đó bị thương do một thủ pháp thần kỳ gây ra, lão phu bất tài nên chưa dám đoán định được tình trạng thế nào.
Lão già áo xanh gật đầu :
- Đúng vậy! Chính bổn tòa đã gây thương thế cho y.
Chẳng những Đổng Bách Xuyên giật mình, mà cả Tiết thần y cùng Tiểu Yến cũng giật mình vì lão đã không giấu diếm gì cả.
Tiết thần y kêu lên :
- Y bị Đường chủ đánh trọng thương?
Lão già áo xanh phát một cử chỉ tay :
- Tiên sanh là quí khách của bổn môn, trước hết hãy ngồi xuống rồi mình đàm đạo.
Tiết thần y lại vòng tay :
- Đường chủ lại quá lời! Lão phu đâu đáng được xem là quí khách.
Cả ba cùng ngồi xuống.
Lão già áo xanh từ từ nói :
- Trong mấy hôm nay, chắc tiên sanh phiền uất lắm?
Tiết thần y lắc đầu :
- Không! Lão phu được tiếp đãi hết sức trọng hậu, được Đường chủ hạ cố có lẽ phải cảm thạnh tình đâu dám phiền uất!
Lão già áo xanh gật đầu :
- Tiên sanh không cố chấp, bổn tòa cảm kích vô cùng. Hôm nay thỉnh tiên sanh đến đây, bổn tòa có ý gì chắc tiên sanh thừa hiểu?
Tiết thần y giật mình :
- Nếu lão phu không lầm, thì ý tứ của Đường chủ không ngoài mục đích chữa trị cho vị tiểu huynh đệ kia?
Lão già áo xanh nhếch mép cười nhẹ :
- Chính bổn tòa gây ra thương thế cho y do thủ pháp độc đáo của bổn môn, dưới gầm trời này chỉ có bổn môn là có thuốc chữa trị mà thôi. Dù tiên sanh có tài siêu thần nhập thánh, cũng không thể trong một thời gian ngắn mà có thể chữa lành được...
Tiểu Yến đứng một bên chen vào :
- Phải đó! Tiết thần y vừa bảo phải ít nhất là mười hôm hay nửa tháng.
Lão già áo xanh điềm nhiên :
- Sỡ dĩ bổn tòa chưa cho y dùng thuốc trị thương của bổn môn là có ý muốn để Thần y xem qua tình trạng, bởi bổn tòa còn có việc thương lượng với tiên sinh.
Tiết thần y trang trọng :
- Lão phu chờ nghe!
Lão già áo xanh từ từ :
- Tiên sanh có tất cả mấy người con?
Tiết thần y lo lắng :
- Lão phu hiếm hoi, chỉ một người con trai thôi.
Lão già đưa mắt nhìn sững Tiết thần y cười lạnh :
- Bổn tòa thỉnh tiên sanh đến đây, đãi như thượng tân, tại sao tiên sanh không chịu hợp tác?
Tiết thần y bối rối vô cùng, lão hấp tấp phân trần :
- Điều đó lão phu chưa nghiên cứu kỹ.
Lão già áo xanh lại cười lạnh :
- Bổn tòa thực sự muốn thương lượng với tiên sanh, mong tiên sanh suy nghĩ kỹ lại.
Đôi mắt của lão ngời lên ánh tinh quang nghiêm lạnh, ánh tinh quang đó bắn sang chiếc giường nơi Tiết Thiếu Lăng đang nằm bất động. Trong ánh tinh quang có ẩn nấp một niềm đe dọa, đoạn lão chuyển ánh tinh quang trở lại Tiết thần y, trầm giọng :
- Tiên sanh có biết vị tiểu huynh đệ trên giường bệnh kia là ai chăng?
Tiết thần y nghe rợn xương sống, lão cố hết sức trấn định tâm thần, nhưng con tim cứ đập rộn lên, lão run run giọng :
- Là một tiểu huynh đệ của Đường chủ chứ còn ai nữa?
Lão già áo xanh phớt một nụ cười :
- Không!
Day qua nữ tỳ ra lệnh :
- Tiểu Yến! Giở chiếc chăn ra cho Tiết thần y nhìn một chút.
Chính Tiết Thiếu Lăng nghe Đường chủ uy hiếp nghĩa phụ toan tốc chăn ngồi dậy gây sự, chàng chưa kịp làm thì Tiểu Yến sắp làm, nên chàng nằm im.
Trước khi đó, Tiết thần y đã dùng phép “Truyền âm nhập mật” bảo chàng :
- Dù có việc gì xảy ra con cũng không được vọng động.
Tiểu Yến đã giở chiếc chăn, Tiết Thiếu Lăng nhắm nghiền đôi mắt, vờ thiếp ngủ.
Tiết thần y đến nỗi này không còn cách nào hơn, đã đóng kịch phải đóng luôn, vờ kêu lên :
- Trời! Con trai của lão phu!
Lão già áo xanh từ từ thốt :
- Đúng vậy, chính lệnh lang! Chỉ cần tiên sinh bằng lòng hợp tác với bổn môn thì thương thế của lịnh lang có nặng đến đâu, bổn tòa bảo đảm sẽ chữa lành.
Tiết thần y trầm ngâm một chút :
- Lão phu thật tình chưa nghiên cứu kỹ. Xin Đường chủ khoan hạng mấy hôm cho lão phu suy nghĩ kỹ lại.
Lão già áo xanh gằn giọng :
- Tiên sanh đừng quên đấy! Tuy lệnh lang đã uống một viên Bảo Tâm đơn của bổn tòa, song thuốc đó chỉ có công hiệu cầm hơi trong ba hôm thôi. Trong thời gian ba ngày đó, tiên sanh phải dứt khoát thái độ. Nếu quá hạn, dù bổn tòa có dùng linh dược của bổn môn cũng không vãn hồi được sự thể đáng tiếc.
Tiết thần y gắng gượng gật đầu :
- Lão phu sẽ cố gắng phúc lệnh Đường chủ trong ba hôm.
Lão già áo xanh cười nhẹ :
- Đổng hộ pháp hãy đưa Tiết tiên sanh xuống lầu!
Tiết thần y đứng lên cáo từ Đường chủ, khi ngang qua chiếc giường, lão lại giở “Truyền âm nhập mật” dặn dò Tiết Thiếu Lăng :
- Con hãy liệu cách nào thoát đi trong vòng ba hôm trở lại, đừng lo ngại cho cha.
Tiết Thiếu Lăng không dám nhúc nhích, nằm nghe tiếng chân Tiết thần y và Đổng Bách Xuyên xa dần, xa dần.
Trong gian phòng, chỉ còn lại lão già áo xanh và Tiểu Yến.
Bỗng, chàng nghe tiếng than khẽ phát ra từ đầu giường.
Tiếng than có âm thanh của nữ nhân mà lại không phải của Tiểu Yến. Điều nhận xét đó gây hoang mang cho chàng không ít.
Ngoài lão già áo xanh và Tiểu Yến, đâu có nữ nhân nào khác đâu?
Âm thanh đó lại vang lên, qua câu nói tiếp :
- Tiểu Yến! Lấy một viên Lưỡng Nghi đơn cho hắn uống.
Tiểu Yến hỏi lại :
- Đường chủ vừa hẹn với Tiết thần y trong ba hôm, sao bây giờ lại cho uống Lưỡng Nghi đơn?
Tiết Thiếu Lăng hết sức nghi hoặc, nghĩ thầm :
- Đường chủ trong cái lốt lão già áo xanh đó lại là một nữ nhân?
Âm thanh đó vang lên đáp lời Tiểu Yến :
- Hắn trúng Huyền Âm chưởng của ta lại nhằm chỗ nhược thương thế rất nặng, dù có Bảo Tâm đơn ta vẫn ngại biến chứng xảy ra, thà mình đề phòng trước vẫn hơn.
Tiểu Yến gật đầu :
- Lưỡng Nghi đơn chỉ được uống trong hai giờ Ngọ và Tý thôi. Hiện tại, giờ Ngọ đã qua rồi, vậy tiểu tỳ đợi đến giờ Tý sẽ cho y uống.
Âm thanh đó tiếp :
- Ngươi đừng quên nhé! Hãy cố gắng chăm sóc cho hắn.
Tiểu Yến cười nhẹ :
- Đường chủ yên tâm! Tiểu tỳ đã hiểu.
Có tiếng chân người bước ra khỏi phòng.
Tiết Thiếu Lăng vô cùng kinh ngạc, trong mười phần chàng nghi hết chín phần Đường chủ là nữ nhân.
Tiểu Yến đưa Đường chủ ra khỏi phòng, bước lại bên giường khẽ nói :
- Tiết tướng công! Mong tướng công đừng phụ lòng Đường chủ nhé.
Tiết Thiếu Lăng cố trấn định tâm thần, vờ thiêm thiếp.
Tiểu Yến nhìn chàng một chút, cười nhẹ rồi bước ra ngoài, khóa trái cửa phòng lại đi luôn.
Vì non kinh nghiệm giang hồ, Tiết Thiếu Lăng không khỏi hoang mang, rối loạn tâm tư trước bao nhiêu biến cố dập dồn.
Từ khi hỗn chiến với Long Môn ngũ quái tại Tả Gia Ba bên ngoài thành Lạc Dương, chàng đã thắc mắc về việc Tiết thần y bị bắt bất ngờ.
Chàng chưa có một giải đáp thỏa đáng nào cho sự thắc mắc đó, lại gặp phải thắc mắc khác nơi Vân Nhạc Phong, một tổ chức bí mật dùng mưu độc quản thúc bọn Nam Nhạc quán chủ, Ngọc Chân Tử và Đại Thông thiền sư, chàng cũng bị kẹt luôn trong vụ này.
Sỡ dĩ chàng bằng lòng bị kẹt vì chàng muốn vào tận sào huyệt của tổ chức đó, mong khám phá ra những bí mật lớn lao.
Nhưng, hiện tại chàng thu hoạch được gì? Gặp được Đường chủ, biết lão họ Lăng, điều đó có giúp gì cho chàng được chi tiết quan trọng nào đâu?
Biết được Lăng đường chủ chưa đủ, phải biết Chủ thượng của chúng mới mong hoạch định được một chương trình đối phó.
Giờ đây, bản thân bị giam cầm, tựu trung chàng vẫn mù mịt về lai lịch của Lăng đường chủ và vị Chủ thượng, lãnh đạo của tổ chức. Đã không biết mảy may gì về lai lịch họ thì làm sao hiểu nổi họ muốn âm mưu gì?
Chàng nhận thấy tuy mạo hiểm vào tận sào huyệt chúng, chàng gặp được trường hợp thuận lợi vô cùng, vì xem ra Lăng đường chủ và Tiểu Yến không có ác ý gì với chàng.
Chàng cứ việc vờ bệnh, vờ được lâu chừng nào hay chừng ấy, để xem chúng bày bố như thế nào, chắc chắn chàng sẽ khám phá thêm nhiều cơ mật.
Trong khi chàng nuôi nhiều hy vọng, thì đột nhiên Tiết thần y hiện đến. Rồi, trước mắt chàng, chúng bức bách nghĩa phụ chàng.
Sự việc diễn tiến như vậy, làm đảo lộn mọi dự tính của chàng.
Dù Tiết thần y dùng phép Truyền âm nhập mật khuyên nhũ chàng phải mau mau tìm cách thoát đi, mặc cho lão tùy cơ ứng phó với chúng, chàng có thể làm như vậy được chăng?
Chàng có thể dẫn giải ý chí của Tiết thần y qua hai giả thuyết.
Một là lão đã có chủ trương nên bảo chàng trốn đi trước cho lão không còn vướng bận lo nghĩ về chàng, rồi lão thực hiện chủ trương đó cho đến khi nào cần thiết, lão sẽ trốn đi sau. Nếu chàng ở lại lão sẽ không làm gì được.
Hai là, lão sợ chàng ở đây, càng lâu càng gặp nhiều bất tường, thà chàng thoát đi, ít nhất cũng trong hai người có một được an toàn, còn người ở lại mặc cho số phận dù vào tình cảnh nào, cũng cam chịu theo tình cảnh đó.
Chàng phải làm sao? Nghĩa là chàng phải đi hay ở?
Đi? Nghĩa phụ hiện ở trong tư thế kiềm chế của chúng, ông sẽ an nguy như thế nào? Chàng nỡ tự mình tìm an toàn, để mặc ông với chúng sao? Hà huống bỏ đi rồi, là bao nhiêu công trình vào lọt tận sào huyệt của chúng cầm như vứt theo giòng nước chảy. Chàng thấy đáng tiếc vô cùng.
Còn như không đi! Chàng sẽ tạo nhiều khó khăn cho nghĩa phụ.
Nghĩ vơ nghĩ vẩn mãi, chàng không hay là ngày đã tàn, đêm đến chàng cũng chưa dứt khoát thái độ ra làm sao.
Vừa lúc đó có tiếng gió lạ rít qua khung cửa sổ. Một bóng người từ bên ngoài lao vọt vào phòng.
Tiết Thiếu Lăng kinh hãi, giương tròn đôi mắt cố nhận xem bóng đó là ai. Bóng đó đáp xuống nền phòng, nhẹ nhàng như chiếc lá rụng, vừa đáp xuống là xoay nhanh mình tiến đến cạnh giường.
Chưa nhận rõ bóng đó là ai qua ánh sánh mờ mờ của gian phòng, Tiết Thiếu Lăng nghi ngờ là người của Đường chủ sai đến do thám, chàng vội nhắm mắt lại, nằm bất động. Chàng cũng ngầm vận công hộ trì các huyệt đạo, phòng bất trắc.
Vừa lúc đó, một âm thanh già vang lên văng vẳng bên tai chàng :
- Thương thế của tiểu hữu có nặng lắm không?
Tiết Thiếu Lăng nhận ngay âm thanh đó là của Trương Quả Lão, chàng mừng rỡ vô cùng, vội mở mắt, trở dậy :
- Lão tiền bối, vậy mà tôi tưởng....
- Đừng nói nhiều! Ngươi hiện tại đi đứng được chăng?
Tiết Thiếu Lăng nhảy xuống giường :
- Tôi đã khỏi hẳn rồi, công lực hoàn toàn khôi phục.
Trương Quả Lão nhẹ giọng thốt gấp :
- Được lắm, ngươi hãy theo ta: ra khỏi nơi này ngay.
Tiết Thiếu Lăng nhìn quanh quẩn, trông thấy chiếc Trúc tiêu của chàng treo nơi vách, trên đầu giường, vội lấy cầm tay đồng thời hỏi :
- Lão tiền bối! Còn gia phụ...
Trương Quả Lão suỵt một tiếng :
- Khoang hỏi gì cả, hãy lo tẩu thoát cho nhanh, nếu chậm trễ thì nguy cho cả hai đấy!
Lão vừa dứt tiếng, một giọng nói âm trầm vang lên đâu đó :
- Hiện tại kể như nguy cho cả hai rồi!
Tiết Thiếu Lăng giật mình, quay mặt nhìn ra.
Lão già tóc bạc áo xanh đã đứng chắn nơi cửa, không rõ lão xuất hiện từ lúc nào, gương mặt lão vẫn lạnh lùng như lúc nào.
Trương Quả Lão hoành ngang trúc trượng, thần sắc ngưng trọng quát khẽ :
- Tiểu hữu chạy đi chứ!
Lão đưa ngọn trượng chỉ ra cửa sổ, bảo chàng do theo ngã đó thoát đi
Tiết Thiếu Lăng không thể chần chờ được nữa, lập tức ngả mình tới, phóng đi như rắn vọt.
Lão già tóc bạc áo xanh, mà cũng là Lăng đường chủ, hừ lạnh một tiếng :
- Vô ích! Các ngươi đừng hòng thoát đi được!
Buông dứt câu, Lăng đường chủ nào theo liền, định chắn lối.
Nhưng Trương Quả Lão đã chuẩn bị sẵn sàng, không đợi y đến gần, vừa thấy y nhích động thân hình, lão hét lên vung trúc trượng theo chiêu thức “Hiệp Sơn Siêu Hải” đánh ra, trượng cuốn gió kêu vút nghe rợn người.
Y nhìn chàng với ánh mắt lạnh lùng, cười mỉa :
- Ngươi bình phục nhanh chóng đấy!
Tiết Thiếu Lăng vẫn lao người vút tới, đồng thời quát lớn :
- Tránh ra kẻo mất mạng!
Chiếc Trúc tiêu chớp lên, theo chiêu thức thứ ba trong Thiên Vương tiêu pháp. Đầu chiếc tiêu nhắm vào huyệt Huyền Cơ nơi ngực Đường chủ, đâm vào.
Chiêu tiêu đó mường tượng chiêu kiếm “Thiết Kỵ Đột Xuất” của phái Côn Luân nhưng có phần linh diệu biến ảo hơn nhiều.
Tuy xuất phát nhắm huyệt Huyền Cơ làm đích, song lúc gần chạm vào người địch, lại biến ra thành chữ phẩm có tam giác đều, thành một đầu tiêu biến ba đầu, một đầu đi thẳng đến huyệt Kiết Hầu, hai đầu kia điểm vào hai huyệt Tương Đài tả và hữu.
Nếu địch khinh thường, chỉ phòng thủ huyệt Huyền Cơ thì sẽ bị điểm trúng ít nhất cũng một trong ba huyệt khác. Gia dĩ, khí thế lại mãnh liệt, đầu tiêu lại rất gần, dù thân pháp có nhanh nhẹn đến đâu cũng khó tránh khỏi.
Nhưng Lăng đường chủ quả là một tay phi phàm, y không hề nhít động thân hình, chỉ khẽ vẩy cánh tay tả lên, phất tay áo rộng quét sang Tiết Thiếu Lăng!
Y phất tay như để thủ gọn tay áo vậy thôi, không thành một hình thức phản công rõ rệt. Tuy nhiên một đạo kình lực vô hình phát đi, không gây một tiếng động nào, cuốn tới chận đầu tiêu của Tiết Thiếu Lăng.
Chính lúc chàng đang đảo đầu tiêu chuyển đi từ huyệt Huyền Cơ sang ba huyệt: Kiết Hầu và tả hữu Tương Đài, chàng cảm thấy một đạo âm kình kềm cứng đầu tiêu, dù cố lay chuyển cách nào cũng không dịch được một phân, một ly.
Đồng thời cánh tay hữu của chàng tê dại hẳn, không còn nắm chắc Trúc tiêu nữa, chàng cố gắng lắm mới giữ nó khỏi rơi xuống tiền phòng.
Chàng hết sức kinh khiếp, vội lùi lại một bước.
Trong khi chàng rút tiêu về lùi lại, không hiểu do nhuyên nhân nào, ngoài chỗ tưởng tượng của chàng, đầu tiêu bỗng trầm xuống độ tấc, rồi bất thình lình điểm tới, trúng ngay huyệt Chương Môn của Lăng đường chủ.
Chỉ đến lúc đó, chàng mới thu Trúc tiêu được, và lùi lại theo ý muốn. Đứng vững chân rồi chàng cũng chưa hiểu tại sao có hiện tượng quái dị đó. Chàng cũng không biết là Trúc tiêu đã điểm trúng người của địch.
Bất quá, chàng tưởng rằng chiêu công của chàng bị địch hóa giải, ám kình của địch có hấp lực giữ đầu tiêu, đè nặng xuống, nhờ chàng cố gắng rụt về, như nhổ cây đinh đóng cứng vào gỗ, phải chậm mất mấy giây mới lùi bước được.
Chàng thoáng nghe Lăng đường chủ hự một tiếng, song không hiểu tại sao y hự như vậy. Tiếp theo tiếng hự, thân hình y hơi run run, đồng thời y lùi lại ba bước, thần sắc biến đổi mắt ngời lên niềm khiếp hãi.
Dù lấy làm lạ, Tiết Thiếu Lăng không thể chần chờ tìm hiểu nguyên nhân, thừa lúc Lăng đường chủ lùi lại, nhường khoảng trống trước mặt, chàng phóng mình vượt qua cửa sổ.
Trương Quả Lão đánh hụt một trúc trượng, toan tiến tới công tiếp, trông thấy đầu tiêu điểm trúng vào nách Lăng đường chủ, làm cho y thoái hậu, còn chàng thì bay vút ra bên ngoài, lão vội hớp một hơi chân khí, phóng mình theo.
Lạ thay, Lăng đường chủ đứng bất động tại chỗ không xuất thủ ngăn trở.
Trương Quả Lão thầm nghĩ :
- “Hay là hắn bị đầu tiêu của Tiết Thiếu Lăng gây thương thế trầm trọng. Không thể như vậy được! Hắn đã luyện chân khí hộ thân, quanh mình hắn như có vách sắt tường đồng bao bọc, Tiết Thiếu Lăng chưa đủ gây thương thế cho hắn đâu!”
Cả hai kẻ trước người sau ra khỏi cửa sổ, đáp xuống một mái nhà, bên dưới không có ánh đèn đuốc gì cả.
Trương Quả Lão khẽ gọi :
- Tiểu hữu! Cứ chạy đi, nơi đây còn trong vòng kiểm soát của chúng!
Tiết Thiếu Lăng hấp tấp thốt :
- Còn gia phụ? Phải cứu người thoát hiểm cùng một lượt chứ!
Trương Quả Lão khoát tay :
- Cứ chạy đi! Lịnh tôn không có tại đây đâu! Chần chờ mãi chúng theo kịp mình thì khốn!
Tiết Thiếu Lăng không dám hỏi nữa, chờ Trương Quả Lão vượt lên, chạy trước dẫn đường, chàng theo sát phía sau.
Hai người vừa chạy vừa hết sức đề phòng, nhưng chẳng thấy ma nào đuổi theo hoặc chặn đầu.
Không lâu lắm, họ đã ra đến bên ngoài vòng tường.
Trương Quả Lão quay lại :
- Ngươi nhớ đường lối chứ?
Tiết Thiếu Lăng gật đầu :
- Nhớ rõ lắm! Tiền bối yên trí.
- Đương nhiên là có thể trị được, nhưng ít nhất cũng phải một thời gian, từ mười hôm đến nửa tháng mới hoàn toàn bình phục. Người bịnh không được rời khỏi giường và cần phải giữ sự yên tịnh tuyệt đối. Đừng làm gì phiền nhiễu đến người bịnh trong thời gian tịnh dưỡng.
Tiết Thiếu Lăng cười thầm, biết nghĩa phụ bảo thế là có ý dọn đường cho chàng thoát khỏi nơi này.
Bỗng có tiếng nữ nhân từ bên ngoài vọng vào :
- Đường chủ đến!
Tiếng chân người vang lên nơi cửa, lão già áo xanh từ từ bước vào.
Thiên Lang Trảo Đổng Bách Xuyên và Tiết thần y cùng đứng lên.
Lão già áo xanh vòng tay về phía Tiết thần y trầm giọng thốt :
- Bao lâu nay nghe đại danh của Tiết thần y bổn tòa hết sức ngưỡng mộ mong có dịp được thấy tôn nhan, bất ngờ hôm nay vì thương thế của vị tiểu huynh đệ này lại phải làm phiền đến bậc thánh thủ thành mất cái vẻ kính trọng, bổn tòa áy náy vô cùng.
Tiết Thiếu Lăng cười thầm, nghĩ :
- Nói hay chưa? Ta đã thành tiểu huynh đệ của lão tự bao giờ?
Đổng Bách Xuyên tưởng cần phải giới thiệu một câu :
- Tiết huynh! Vị này là Lăng đường chủ, vị đứng đầu ba Đường của bổn môn.
Tiết thần y vòng tay, khẽ nghiêng mình :
- Lão phu không dám nhận sự quá tặng của Đường chủ. Đường chủ khiêm nhượng vô cùng, chứ thanh danh của Đường chủ trên giang hồ còn ai không nghe nói đến?
Lão già áo xanh vẫn với giọng nghiêm lạnh như lúc nào :
- Tiên sanh đã khám nghiệm thương thế của vị tiểu huynh đệ rồi chứ?
Tiết thần y gật đầu :
- Lão phu vừa xem mạch xong. Vị tiểu bằng hữu đó bị thương do một thủ pháp thần kỳ gây ra, lão phu bất tài nên chưa dám đoán định được tình trạng thế nào.
Lão già áo xanh gật đầu :
- Đúng vậy! Chính bổn tòa đã gây thương thế cho y.
Chẳng những Đổng Bách Xuyên giật mình, mà cả Tiết thần y cùng Tiểu Yến cũng giật mình vì lão đã không giấu diếm gì cả.
Tiết thần y kêu lên :
- Y bị Đường chủ đánh trọng thương?
Lão già áo xanh phát một cử chỉ tay :
- Tiên sanh là quí khách của bổn môn, trước hết hãy ngồi xuống rồi mình đàm đạo.
Tiết thần y lại vòng tay :
- Đường chủ lại quá lời! Lão phu đâu đáng được xem là quí khách.
Cả ba cùng ngồi xuống.
Lão già áo xanh từ từ nói :
- Trong mấy hôm nay, chắc tiên sanh phiền uất lắm?
Tiết thần y lắc đầu :
- Không! Lão phu được tiếp đãi hết sức trọng hậu, được Đường chủ hạ cố có lẽ phải cảm thạnh tình đâu dám phiền uất!
Lão già áo xanh gật đầu :
- Tiên sanh không cố chấp, bổn tòa cảm kích vô cùng. Hôm nay thỉnh tiên sanh đến đây, bổn tòa có ý gì chắc tiên sanh thừa hiểu?
Tiết thần y giật mình :
- Nếu lão phu không lầm, thì ý tứ của Đường chủ không ngoài mục đích chữa trị cho vị tiểu huynh đệ kia?
Lão già áo xanh nhếch mép cười nhẹ :
- Chính bổn tòa gây ra thương thế cho y do thủ pháp độc đáo của bổn môn, dưới gầm trời này chỉ có bổn môn là có thuốc chữa trị mà thôi. Dù tiên sanh có tài siêu thần nhập thánh, cũng không thể trong một thời gian ngắn mà có thể chữa lành được...
Tiểu Yến đứng một bên chen vào :
- Phải đó! Tiết thần y vừa bảo phải ít nhất là mười hôm hay nửa tháng.
Lão già áo xanh điềm nhiên :
- Sỡ dĩ bổn tòa chưa cho y dùng thuốc trị thương của bổn môn là có ý muốn để Thần y xem qua tình trạng, bởi bổn tòa còn có việc thương lượng với tiên sinh.
Tiết thần y trang trọng :
- Lão phu chờ nghe!
Lão già áo xanh từ từ :
- Tiên sanh có tất cả mấy người con?
Tiết thần y lo lắng :
- Lão phu hiếm hoi, chỉ một người con trai thôi.
Lão già đưa mắt nhìn sững Tiết thần y cười lạnh :
- Bổn tòa thỉnh tiên sanh đến đây, đãi như thượng tân, tại sao tiên sanh không chịu hợp tác?
Tiết thần y bối rối vô cùng, lão hấp tấp phân trần :
- Điều đó lão phu chưa nghiên cứu kỹ.
Lão già áo xanh lại cười lạnh :
- Bổn tòa thực sự muốn thương lượng với tiên sanh, mong tiên sanh suy nghĩ kỹ lại.
Đôi mắt của lão ngời lên ánh tinh quang nghiêm lạnh, ánh tinh quang đó bắn sang chiếc giường nơi Tiết Thiếu Lăng đang nằm bất động. Trong ánh tinh quang có ẩn nấp một niềm đe dọa, đoạn lão chuyển ánh tinh quang trở lại Tiết thần y, trầm giọng :
- Tiên sanh có biết vị tiểu huynh đệ trên giường bệnh kia là ai chăng?
Tiết thần y nghe rợn xương sống, lão cố hết sức trấn định tâm thần, nhưng con tim cứ đập rộn lên, lão run run giọng :
- Là một tiểu huynh đệ của Đường chủ chứ còn ai nữa?
Lão già áo xanh phớt một nụ cười :
- Không!
Day qua nữ tỳ ra lệnh :
- Tiểu Yến! Giở chiếc chăn ra cho Tiết thần y nhìn một chút.
Chính Tiết Thiếu Lăng nghe Đường chủ uy hiếp nghĩa phụ toan tốc chăn ngồi dậy gây sự, chàng chưa kịp làm thì Tiểu Yến sắp làm, nên chàng nằm im.
Trước khi đó, Tiết thần y đã dùng phép “Truyền âm nhập mật” bảo chàng :
- Dù có việc gì xảy ra con cũng không được vọng động.
Tiểu Yến đã giở chiếc chăn, Tiết Thiếu Lăng nhắm nghiền đôi mắt, vờ thiếp ngủ.
Tiết thần y đến nỗi này không còn cách nào hơn, đã đóng kịch phải đóng luôn, vờ kêu lên :
- Trời! Con trai của lão phu!
Lão già áo xanh từ từ thốt :
- Đúng vậy, chính lệnh lang! Chỉ cần tiên sinh bằng lòng hợp tác với bổn môn thì thương thế của lịnh lang có nặng đến đâu, bổn tòa bảo đảm sẽ chữa lành.
Tiết thần y trầm ngâm một chút :
- Lão phu thật tình chưa nghiên cứu kỹ. Xin Đường chủ khoan hạng mấy hôm cho lão phu suy nghĩ kỹ lại.
Lão già áo xanh gằn giọng :
- Tiên sanh đừng quên đấy! Tuy lệnh lang đã uống một viên Bảo Tâm đơn của bổn tòa, song thuốc đó chỉ có công hiệu cầm hơi trong ba hôm thôi. Trong thời gian ba ngày đó, tiên sanh phải dứt khoát thái độ. Nếu quá hạn, dù bổn tòa có dùng linh dược của bổn môn cũng không vãn hồi được sự thể đáng tiếc.
Tiết thần y gắng gượng gật đầu :
- Lão phu sẽ cố gắng phúc lệnh Đường chủ trong ba hôm.
Lão già áo xanh cười nhẹ :
- Đổng hộ pháp hãy đưa Tiết tiên sanh xuống lầu!
Tiết thần y đứng lên cáo từ Đường chủ, khi ngang qua chiếc giường, lão lại giở “Truyền âm nhập mật” dặn dò Tiết Thiếu Lăng :
- Con hãy liệu cách nào thoát đi trong vòng ba hôm trở lại, đừng lo ngại cho cha.
Tiết Thiếu Lăng không dám nhúc nhích, nằm nghe tiếng chân Tiết thần y và Đổng Bách Xuyên xa dần, xa dần.
Trong gian phòng, chỉ còn lại lão già áo xanh và Tiểu Yến.
Bỗng, chàng nghe tiếng than khẽ phát ra từ đầu giường.
Tiếng than có âm thanh của nữ nhân mà lại không phải của Tiểu Yến. Điều nhận xét đó gây hoang mang cho chàng không ít.
Ngoài lão già áo xanh và Tiểu Yến, đâu có nữ nhân nào khác đâu?
Âm thanh đó lại vang lên, qua câu nói tiếp :
- Tiểu Yến! Lấy một viên Lưỡng Nghi đơn cho hắn uống.
Tiểu Yến hỏi lại :
- Đường chủ vừa hẹn với Tiết thần y trong ba hôm, sao bây giờ lại cho uống Lưỡng Nghi đơn?
Tiết Thiếu Lăng hết sức nghi hoặc, nghĩ thầm :
- Đường chủ trong cái lốt lão già áo xanh đó lại là một nữ nhân?
Âm thanh đó vang lên đáp lời Tiểu Yến :
- Hắn trúng Huyền Âm chưởng của ta lại nhằm chỗ nhược thương thế rất nặng, dù có Bảo Tâm đơn ta vẫn ngại biến chứng xảy ra, thà mình đề phòng trước vẫn hơn.
Tiểu Yến gật đầu :
- Lưỡng Nghi đơn chỉ được uống trong hai giờ Ngọ và Tý thôi. Hiện tại, giờ Ngọ đã qua rồi, vậy tiểu tỳ đợi đến giờ Tý sẽ cho y uống.
Âm thanh đó tiếp :
- Ngươi đừng quên nhé! Hãy cố gắng chăm sóc cho hắn.
Tiểu Yến cười nhẹ :
- Đường chủ yên tâm! Tiểu tỳ đã hiểu.
Có tiếng chân người bước ra khỏi phòng.
Tiết Thiếu Lăng vô cùng kinh ngạc, trong mười phần chàng nghi hết chín phần Đường chủ là nữ nhân.
Tiểu Yến đưa Đường chủ ra khỏi phòng, bước lại bên giường khẽ nói :
- Tiết tướng công! Mong tướng công đừng phụ lòng Đường chủ nhé.
Tiết Thiếu Lăng cố trấn định tâm thần, vờ thiêm thiếp.
Tiểu Yến nhìn chàng một chút, cười nhẹ rồi bước ra ngoài, khóa trái cửa phòng lại đi luôn.
Vì non kinh nghiệm giang hồ, Tiết Thiếu Lăng không khỏi hoang mang, rối loạn tâm tư trước bao nhiêu biến cố dập dồn.
Từ khi hỗn chiến với Long Môn ngũ quái tại Tả Gia Ba bên ngoài thành Lạc Dương, chàng đã thắc mắc về việc Tiết thần y bị bắt bất ngờ.
Chàng chưa có một giải đáp thỏa đáng nào cho sự thắc mắc đó, lại gặp phải thắc mắc khác nơi Vân Nhạc Phong, một tổ chức bí mật dùng mưu độc quản thúc bọn Nam Nhạc quán chủ, Ngọc Chân Tử và Đại Thông thiền sư, chàng cũng bị kẹt luôn trong vụ này.
Sỡ dĩ chàng bằng lòng bị kẹt vì chàng muốn vào tận sào huyệt của tổ chức đó, mong khám phá ra những bí mật lớn lao.
Nhưng, hiện tại chàng thu hoạch được gì? Gặp được Đường chủ, biết lão họ Lăng, điều đó có giúp gì cho chàng được chi tiết quan trọng nào đâu?
Biết được Lăng đường chủ chưa đủ, phải biết Chủ thượng của chúng mới mong hoạch định được một chương trình đối phó.
Giờ đây, bản thân bị giam cầm, tựu trung chàng vẫn mù mịt về lai lịch của Lăng đường chủ và vị Chủ thượng, lãnh đạo của tổ chức. Đã không biết mảy may gì về lai lịch họ thì làm sao hiểu nổi họ muốn âm mưu gì?
Chàng nhận thấy tuy mạo hiểm vào tận sào huyệt chúng, chàng gặp được trường hợp thuận lợi vô cùng, vì xem ra Lăng đường chủ và Tiểu Yến không có ác ý gì với chàng.
Chàng cứ việc vờ bệnh, vờ được lâu chừng nào hay chừng ấy, để xem chúng bày bố như thế nào, chắc chắn chàng sẽ khám phá thêm nhiều cơ mật.
Trong khi chàng nuôi nhiều hy vọng, thì đột nhiên Tiết thần y hiện đến. Rồi, trước mắt chàng, chúng bức bách nghĩa phụ chàng.
Sự việc diễn tiến như vậy, làm đảo lộn mọi dự tính của chàng.
Dù Tiết thần y dùng phép Truyền âm nhập mật khuyên nhũ chàng phải mau mau tìm cách thoát đi, mặc cho lão tùy cơ ứng phó với chúng, chàng có thể làm như vậy được chăng?
Chàng có thể dẫn giải ý chí của Tiết thần y qua hai giả thuyết.
Một là lão đã có chủ trương nên bảo chàng trốn đi trước cho lão không còn vướng bận lo nghĩ về chàng, rồi lão thực hiện chủ trương đó cho đến khi nào cần thiết, lão sẽ trốn đi sau. Nếu chàng ở lại lão sẽ không làm gì được.
Hai là, lão sợ chàng ở đây, càng lâu càng gặp nhiều bất tường, thà chàng thoát đi, ít nhất cũng trong hai người có một được an toàn, còn người ở lại mặc cho số phận dù vào tình cảnh nào, cũng cam chịu theo tình cảnh đó.
Chàng phải làm sao? Nghĩa là chàng phải đi hay ở?
Đi? Nghĩa phụ hiện ở trong tư thế kiềm chế của chúng, ông sẽ an nguy như thế nào? Chàng nỡ tự mình tìm an toàn, để mặc ông với chúng sao? Hà huống bỏ đi rồi, là bao nhiêu công trình vào lọt tận sào huyệt của chúng cầm như vứt theo giòng nước chảy. Chàng thấy đáng tiếc vô cùng.
Còn như không đi! Chàng sẽ tạo nhiều khó khăn cho nghĩa phụ.
Nghĩ vơ nghĩ vẩn mãi, chàng không hay là ngày đã tàn, đêm đến chàng cũng chưa dứt khoát thái độ ra làm sao.
Vừa lúc đó có tiếng gió lạ rít qua khung cửa sổ. Một bóng người từ bên ngoài lao vọt vào phòng.
Tiết Thiếu Lăng kinh hãi, giương tròn đôi mắt cố nhận xem bóng đó là ai. Bóng đó đáp xuống nền phòng, nhẹ nhàng như chiếc lá rụng, vừa đáp xuống là xoay nhanh mình tiến đến cạnh giường.
Chưa nhận rõ bóng đó là ai qua ánh sánh mờ mờ của gian phòng, Tiết Thiếu Lăng nghi ngờ là người của Đường chủ sai đến do thám, chàng vội nhắm mắt lại, nằm bất động. Chàng cũng ngầm vận công hộ trì các huyệt đạo, phòng bất trắc.
Vừa lúc đó, một âm thanh già vang lên văng vẳng bên tai chàng :
- Thương thế của tiểu hữu có nặng lắm không?
Tiết Thiếu Lăng nhận ngay âm thanh đó là của Trương Quả Lão, chàng mừng rỡ vô cùng, vội mở mắt, trở dậy :
- Lão tiền bối, vậy mà tôi tưởng....
- Đừng nói nhiều! Ngươi hiện tại đi đứng được chăng?
Tiết Thiếu Lăng nhảy xuống giường :
- Tôi đã khỏi hẳn rồi, công lực hoàn toàn khôi phục.
Trương Quả Lão nhẹ giọng thốt gấp :
- Được lắm, ngươi hãy theo ta: ra khỏi nơi này ngay.
Tiết Thiếu Lăng nhìn quanh quẩn, trông thấy chiếc Trúc tiêu của chàng treo nơi vách, trên đầu giường, vội lấy cầm tay đồng thời hỏi :
- Lão tiền bối! Còn gia phụ...
Trương Quả Lão suỵt một tiếng :
- Khoang hỏi gì cả, hãy lo tẩu thoát cho nhanh, nếu chậm trễ thì nguy cho cả hai đấy!
Lão vừa dứt tiếng, một giọng nói âm trầm vang lên đâu đó :
- Hiện tại kể như nguy cho cả hai rồi!
Tiết Thiếu Lăng giật mình, quay mặt nhìn ra.
Lão già tóc bạc áo xanh đã đứng chắn nơi cửa, không rõ lão xuất hiện từ lúc nào, gương mặt lão vẫn lạnh lùng như lúc nào.
Trương Quả Lão hoành ngang trúc trượng, thần sắc ngưng trọng quát khẽ :
- Tiểu hữu chạy đi chứ!
Lão đưa ngọn trượng chỉ ra cửa sổ, bảo chàng do theo ngã đó thoát đi
Tiết Thiếu Lăng không thể chần chờ được nữa, lập tức ngả mình tới, phóng đi như rắn vọt.
Lão già tóc bạc áo xanh, mà cũng là Lăng đường chủ, hừ lạnh một tiếng :
- Vô ích! Các ngươi đừng hòng thoát đi được!
Buông dứt câu, Lăng đường chủ nào theo liền, định chắn lối.
Nhưng Trương Quả Lão đã chuẩn bị sẵn sàng, không đợi y đến gần, vừa thấy y nhích động thân hình, lão hét lên vung trúc trượng theo chiêu thức “Hiệp Sơn Siêu Hải” đánh ra, trượng cuốn gió kêu vút nghe rợn người.
Y nhìn chàng với ánh mắt lạnh lùng, cười mỉa :
- Ngươi bình phục nhanh chóng đấy!
Tiết Thiếu Lăng vẫn lao người vút tới, đồng thời quát lớn :
- Tránh ra kẻo mất mạng!
Chiếc Trúc tiêu chớp lên, theo chiêu thức thứ ba trong Thiên Vương tiêu pháp. Đầu chiếc tiêu nhắm vào huyệt Huyền Cơ nơi ngực Đường chủ, đâm vào.
Chiêu tiêu đó mường tượng chiêu kiếm “Thiết Kỵ Đột Xuất” của phái Côn Luân nhưng có phần linh diệu biến ảo hơn nhiều.
Tuy xuất phát nhắm huyệt Huyền Cơ làm đích, song lúc gần chạm vào người địch, lại biến ra thành chữ phẩm có tam giác đều, thành một đầu tiêu biến ba đầu, một đầu đi thẳng đến huyệt Kiết Hầu, hai đầu kia điểm vào hai huyệt Tương Đài tả và hữu.
Nếu địch khinh thường, chỉ phòng thủ huyệt Huyền Cơ thì sẽ bị điểm trúng ít nhất cũng một trong ba huyệt khác. Gia dĩ, khí thế lại mãnh liệt, đầu tiêu lại rất gần, dù thân pháp có nhanh nhẹn đến đâu cũng khó tránh khỏi.
Nhưng Lăng đường chủ quả là một tay phi phàm, y không hề nhít động thân hình, chỉ khẽ vẩy cánh tay tả lên, phất tay áo rộng quét sang Tiết Thiếu Lăng!
Y phất tay như để thủ gọn tay áo vậy thôi, không thành một hình thức phản công rõ rệt. Tuy nhiên một đạo kình lực vô hình phát đi, không gây một tiếng động nào, cuốn tới chận đầu tiêu của Tiết Thiếu Lăng.
Chính lúc chàng đang đảo đầu tiêu chuyển đi từ huyệt Huyền Cơ sang ba huyệt: Kiết Hầu và tả hữu Tương Đài, chàng cảm thấy một đạo âm kình kềm cứng đầu tiêu, dù cố lay chuyển cách nào cũng không dịch được một phân, một ly.
Đồng thời cánh tay hữu của chàng tê dại hẳn, không còn nắm chắc Trúc tiêu nữa, chàng cố gắng lắm mới giữ nó khỏi rơi xuống tiền phòng.
Chàng hết sức kinh khiếp, vội lùi lại một bước.
Trong khi chàng rút tiêu về lùi lại, không hiểu do nhuyên nhân nào, ngoài chỗ tưởng tượng của chàng, đầu tiêu bỗng trầm xuống độ tấc, rồi bất thình lình điểm tới, trúng ngay huyệt Chương Môn của Lăng đường chủ.
Chỉ đến lúc đó, chàng mới thu Trúc tiêu được, và lùi lại theo ý muốn. Đứng vững chân rồi chàng cũng chưa hiểu tại sao có hiện tượng quái dị đó. Chàng cũng không biết là Trúc tiêu đã điểm trúng người của địch.
Bất quá, chàng tưởng rằng chiêu công của chàng bị địch hóa giải, ám kình của địch có hấp lực giữ đầu tiêu, đè nặng xuống, nhờ chàng cố gắng rụt về, như nhổ cây đinh đóng cứng vào gỗ, phải chậm mất mấy giây mới lùi bước được.
Chàng thoáng nghe Lăng đường chủ hự một tiếng, song không hiểu tại sao y hự như vậy. Tiếp theo tiếng hự, thân hình y hơi run run, đồng thời y lùi lại ba bước, thần sắc biến đổi mắt ngời lên niềm khiếp hãi.
Dù lấy làm lạ, Tiết Thiếu Lăng không thể chần chờ tìm hiểu nguyên nhân, thừa lúc Lăng đường chủ lùi lại, nhường khoảng trống trước mặt, chàng phóng mình vượt qua cửa sổ.
Trương Quả Lão đánh hụt một trúc trượng, toan tiến tới công tiếp, trông thấy đầu tiêu điểm trúng vào nách Lăng đường chủ, làm cho y thoái hậu, còn chàng thì bay vút ra bên ngoài, lão vội hớp một hơi chân khí, phóng mình theo.
Lạ thay, Lăng đường chủ đứng bất động tại chỗ không xuất thủ ngăn trở.
Trương Quả Lão thầm nghĩ :
- “Hay là hắn bị đầu tiêu của Tiết Thiếu Lăng gây thương thế trầm trọng. Không thể như vậy được! Hắn đã luyện chân khí hộ thân, quanh mình hắn như có vách sắt tường đồng bao bọc, Tiết Thiếu Lăng chưa đủ gây thương thế cho hắn đâu!”
Cả hai kẻ trước người sau ra khỏi cửa sổ, đáp xuống một mái nhà, bên dưới không có ánh đèn đuốc gì cả.
Trương Quả Lão khẽ gọi :
- Tiểu hữu! Cứ chạy đi, nơi đây còn trong vòng kiểm soát của chúng!
Tiết Thiếu Lăng hấp tấp thốt :
- Còn gia phụ? Phải cứu người thoát hiểm cùng một lượt chứ!
Trương Quả Lão khoát tay :
- Cứ chạy đi! Lịnh tôn không có tại đây đâu! Chần chờ mãi chúng theo kịp mình thì khốn!
Tiết Thiếu Lăng không dám hỏi nữa, chờ Trương Quả Lão vượt lên, chạy trước dẫn đường, chàng theo sát phía sau.
Hai người vừa chạy vừa hết sức đề phòng, nhưng chẳng thấy ma nào đuổi theo hoặc chặn đầu.
Không lâu lắm, họ đã ra đến bên ngoài vòng tường.
Trương Quả Lão quay lại :
- Ngươi nhớ đường lối chứ?
Tiết Thiếu Lăng gật đầu :
- Nhớ rõ lắm! Tiền bối yên trí.
/158
|