Nàng nghe thấy Hoa Mao hét lớn, giật mình quay lại, chỉ cảm thấy bụng như có đá đè, toàn thây rơi bụp xuống đất, đau đến muốn ngất. Vân Điềm gượng dậy, Hoa Mao đang né từng đòn đấm như đá bổ của con vật khổng lồ.
Đó là thứ gì vậy?
Hoa Mao vừa né, vừa hốt hoảng đáp trả:
Ta không biết! Chưa ai từng nhắc tới việc trong tòa tháp này có quái canh giữ.
Chẳng còn thời gian để ý đến mấy việc vụn vặt, nàng lôi cây trâm trên đầu xuống niệm phép. Ấy là Chỉ Thiên, món thần khí theo Vân Điềm suốt một vạn năm qua. Thần khí nằm trong tay, nàng nắm lấy chuôi kiếm, lao tới đỡ cho Hoa Mao thoát khỏi quả đấm chí mạng.
Từ lúc quen Vân Điềm cho đến giờ, nó luôn coi thường tiểu nha đầu này, thiết nghĩ, bởi nàng còn quá non trẻ. Thật không ngờ, nàng đã đạt đến cảnh giới thứ năm trong Lục Bạch thần khí. Trên Cửu Trùng Thiên, hiếm có vị Thượng tiên nào sử dụng thần khí đột phá đến cảnh giới này.
Hoa Mao, ngươi đứng ngây ra đó làm gì, mau tránh đi!
Hoa Mao ngớ ngẩn vội chui vào kẽ nứt trong góc tường, thò đầu ra chiêm ngưỡng trận chiến giữa tiên và yêu.
Con Quái này nghe chừng rất hung tợn và nguy hiểm. Nếu sẩy tay một chút, rất có thể mất mạng như chơi. Vân Điềm về thế thủ, bắt gặp trên đầu có đế treo đuốc, bèn dậm gót nhảy lên, nàng vận Hạc Chỉ xuống ngón tay, rồi điểm một đường thẳng tắp, rất nhanh, đường chỉ thiên ấy xuyên qua ngực Quái, đục một lỗ sâu hoắm, tròn xoe. Quái vật rú lên một tiếng, dùng đuôi quật về phía nàng. Vân Điềm dẫm lên thanh chỉ thiên, để thần khí đưa chủ bay sang chỗ khác. Giữa không trung, nàng điểm đường tiếp theo vào sau gáy, quái vật không ngừng gào thét điên cuồng, tứ chi đập phía này đạp phía nọ, khiến bức tường kiên cố trong Ngọc Linh Đài nứt toác ra, gạch vụn rơi như tuyết.
Hiện tại, kẻ chiếm thế thượng thiên chính là Vân Điềm. Nàng khiển thần khí xuống mặt đất, ngay kẽ nứt mà Hoa Mao đang lẩn trốn, quan sát con quái vật đang mất tự chủ.
Ngươi nói xem, nó là loại yêu quái nào?
Hoa Mao quan sát thấy, mặc dù là quái vật, nhưng lại có chút gì đó hoàn mỹ. Da không xù xì, mặt không xấu xí, tuy có phần hung tợn, thế nhưng xét về ngoại hình, nổi trội hơn các loại quái khác rất nhiều.
Kì thực, lão cũng không biết đây là loại gì! Thế nhưng....
Cẩn thận!
Vân Điềm hét lớn, dùng gót chân đạp Hoa Mao chui vào lỗ, bản thân xoay một vòng né yêu pháp của quái. Nàng khiển thần khí đưa mình lên trên cao, quan sát.
Quá vật đau đớn gào rú rất to. Xong, toàn thân nó hắc khí vây quanh mỗi lúc một đầy. Vân Điềm hít hít mũi, nàng nghe có mùi hương nồng từ đâu thoảng qua, lại thấy xung quanh Quái có tàn hoa rơi, nàng nhìn lên, trong đầu lập tức xuyên qua một ý niệm. Nàng hét vọng xuống:
Hoa Mao, nó chính là Hoa Yêu trong Tứ Phương Thần Quái!
Hoa Mao vội thò đầu ra đáp:
Nếu là Hoa Yêu, ngươi nên cẩn thận hương khí trên người nó. Hương khí ấy một khi kết thành Phù Vân, sẽ khó tránh khỏi việc thần trí bị mê muội, điều khiển!
Làm sao bây giờ?
Chạy khỏi đây mau!
Vân Điềm gật đầu, dồn toàn bộ tiên pháp, xoay đôi bàn tay tạo thành quả cầu tròn, đẩy về phía Hoa Yêu. Dùng ba phần tu vi để điều khiển Quái, như vậy là quá đủ.
Nhân cơ hội Vân Điềm đang khống chế quái, Hoa Mao nhắm về phía cánh cửa đang khép lao ra. Quái thấy con mồi vụt khỏi tầm mắt, bèn lên cơn cuồng nộ, trút hết sức mạnh, như làn sóng dưới thủy cung trào lên, đánh bật kẻ đang khống chế mình. Nguồn yêu khí quá lớn khiến nàng không khống chế nổi, toàn thây bắn về phía sau, xô nứt tường.
Nàng dựng trường kiếm lên, lấy đó làm trụ để gượng dậy, gắng vận tiên pháp nhưng nguyên khí tổn thương, khiến nàng không cầm được mà phụt ra ngụm máu lớn. Bất tri, bất giác, Hoa Yêu không nhắm về phía Hoa Mao đang cậy cửa nữa, mà nó nhắm vào nơi phát ra mùi máu tanh đặc trưng của Hạc tộc tấn công. Vì tốc độ ra đòn của Hoa Yêu quá nhanh, nàng không tránh kịp, ăn trọn cái đuôi của nó vào bụng, người ngợm lăn lóc như ống bơ, hoàn toàn mất sức kháng cự.
Ngay cả sức để thở cũng chẳng còn, Vân Điềm thấy mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ. Nàng không cam tâm để con quái trước mặt cướp đi tính mạng. Xung quanh Hoa Yêu xuất hiện một luồng khí lớn, xoay vòng như lốc xoáy, mang theo mùi hương dị thường. Đám khí ấy kết tụ thành cơn lốc, lao về phía nàng nhanh như vũ bão. Vân Điềm đành lòng nhắm mắt, phó mặc cho lão thiên quyết định.
Ngươi theo ta bao lâu, chẳng lẽ đến một yêu quái cỏn con cũng không đánh nổi?
Nàng ngửi thấy mùi hương trầm quen thuộc, cái mùi mà mỗi khuya xuống, nàng thường đốt cho hắn đọc sách. Vân Điềm khẽ hé mắt ra, thấy trước mặt là phục y trắng trên nền chỉ thêu hoa văn nổi. Nàng bất ngờ, nhưng không còn sức thốt lên như mọi khi, chỉ ưm hửm một câu quen thuộc, mỗi lúc hắn xuất hiện cứu nguy:
Đế Quân!
Đông Thiên nhìn nữ tử mình mẩy sây sát, máu ở mũi và miệng đang bắt đầu khô lại mới biết, nàng ta đang bị nội thương nghiêm trọng. Hắn nhíu mày, rồi quay về phía Hoa Yêu, một tay dùng tiên pháp khống chế Phù Vân của nó. Nhưng xem ra, Hoa Yêu vẫn thắng thế hơn. Phù Vân của nó có thể đẩy lùi Đông Thiên về sau, khiến hắn suýt chút nữa mất đà mà ngã ngửa.
Vân Điềm bĩu môi: Bản thân ngươi cũng đâu địch nổi nó! Còn trách ta thực lực kém cỏi.
Dù bị thương cũng không nhẹ, Vân Điềm vẫn phải xách kiếm lên phụ Đông Thiên một tay. Dẫu sao, nàng từng nợ hắn một mạng, nay hắn lại vì cứu mình mà đấu không lại Hoa Yêu. Nàng không vong ân bội nghĩa đến mức ấy.
Hoa Yêu! Ngươi chết đi.
Tiếng quát đầy mạnh mẽ từ phía sau vọng đến khiến Đông Thiên kinh ngạc quay lại nhìn. Hắn thấy tiểu đồng tử kia tiên khí ngập người, bật lên cao, đẩy tiên pháp màu xám hoắc về phía Hoa Yêu. Hắn kinh ngạc không hết.
Hây!
Vân Điềm cầm Chỉ Thiên lên tấn công Hoa Yêu, nàng dùng Thập kiếm chém hai đường ngọt xớt lên da quái, khiến nó không gầm mà rú. Nhưng Thập kiếm chỉ có thể đả thương nó, không thể một đao giết nó. Song kiếm nàng có thể một mình sử dụng, nhưng với công lực hiện giờ, chỉ e nguy hại đến tính mạng. Nàng có chút đắn đo. Nhưng khi nhìn con quái điên cuồng, muốn ngộ sát, nàng đành cầm kiếm lên mà liều mạng. Vân Điềm khiển thanh Chỉ Thiên khiến nó bay lơ lửng trước mặt rồi nhắm mắt niệm chú.
Biến!
Nàng mở trừng đôi mắt ra, dùng hai nhón trỏ kết thành chữ Nhị rồi từ từ tách ra:
Phân!
Thanh Chỉ Thiên lập tức phân làm đôi, mang theo tiên lực cực đại, bay song song với nhau, theo hướng chỉ tay của chủ nhân, đồng loạt tấn công Hoa Yêu.
Hai thanh cùng bay, cùng chém, cùng đâm. Vân Điềm vận hết tiên pháp, bao gồm cả nội lực dồn toàn bộ về đôi tay đầy vết xước. Song kiếm tuy mạnh, nhưng độ sát thương cực hạn rất ít, nếu tu vi của người điều khiển không đủ, duy trì sẽ không được lâu. Tu vi của Vân Điềm có thể xếp hàng thâm hậu, nhưng một khắc trước đã dồn toàn bộ vào đòn tấn công cho Hạc Chỉ, hao mất quá nửa. Nếu bây giờ không đánh một đòn quyết định, chỉ e là giết không nổi Hoa Yêu, bản thân nàng cũng sẽ bỏ mạng tại chốn âm u này.
Nàng đưa cao hai cánh tay lên, điều khiển song kiếm, uốn lượn khéo léo trên không trung. Song kiếm lượn thành vòng tròn, mũi kiếm này bám vào chuôi kiếm kia, theo từng nhịp uyển chuyển của chủ nhân, tạo thành một khối cầu nhỏ, theo nhịp tay mỗi lúc một nhanh, dần trở thành khối khí lớn, khiến nộ phong xung quanh nổi lên cuồn cuộn. Đến Đông Thiên cũng đứng không vững, phải đứng tấn để trụ.
Giết!
Nàng phất đôi tay xuống, song kiếm theo đó như tên bắn, đem nguồn sức mạnh khổng lồ dáng xuống đầu Hoa Yêu, tựa như sao băng rơi. Vân Điềm thu tay về, vận công lực, rồi đẩy mạnh ra. Hoa Yêu rú lên kinh hoàng, nộ phong của nó bùng lên tứ phía, khiến bức tường kiên cố như sắp vỡ tung.
Vân Điềm nghiến răng lại, liên tục ép cho song kiếm đâm vào người quái, kinh mạch nàng đột phá đến mức tối đa, toàn thân tỏa ra tiên khí cực đại. Tim gan của nàng như xé làm trăm mảnh, một luồng nóng mặn trào lên cổ rồi tràn ra ngoài, nàng cố nén ngụm máu lại, nhưng không tránh khỏi vài giọt huyết cầu tràn qua khóe môi, rơi xuống ngực áo. Cứ như vậy, nàng sợ bản thân không trụ nổi.
Có ta ở đây!
Đông Thiên đứng sau lưng từ bao giờ, một tay truyền nguyên khí bù đắp công lực cho nàng.
Mau tập trung thu phục Hoa Yêu!
Vân Điềm trước nay chưa từng gật đầu ngoan ngoãn trước ai, nay lại gật đầu đầy thận trọng. Tu vi của Đông Thiên quả thực quá thâm hậu. Vừa truyền cho Vân Điềm, đã có thể dồn toàn bộ tiên pháp vào một khối cực đại.
Da....a......!
Vân Điềm hét lớn, cây trâm ngọc bích cố định trên tóc gãy làm đôi, mái tóc dài theo tiên pháp bay phấp phới. Chẳng ai để đôi mắt nàng nhuốm màu đen sì, đục ngầu.
Song kiếm trong một khắc đồng loạt xoáy vào nhau, xuyên qua lớp da dày, sần sùi, phá hủy lục phủ ngũ tạng đối phương. Hoa Yêu rú lên điên cuồng, đau đớn rồi gục xuống. Mạch đập ba hồi liền tắt lịm. Nguyên khí của nó hóa thành bụi đào hoa, để lại giữa không trung là đóa mẫu đơn đen tuyền, tỏa ra thứ ánh sáng quái dị, rồi tiến dần về phía Vân Điềm, hóa thành bụi khí, cuốn vào đôi mắt nàng. Vân Điềm đến thu tay về cũng chẳng còn sức, cản không nổi huyết cầu trào khỏi môi. Nàng mất trụ, ngã về phía trước. Đông Thiên vội thu hồi công lực, kéo nàng lại, trong một nháy mắt, đã ôm trọn nữ tử kia vào lòng.
Ngươi không sao chứ?
Ta...ta...
Hắn nhìn nàng, tuy không thể hiện rõ cảm xúc, nhưng phần nào đã nghiệm ra Đông Thiên đang vô cùng lo lắng. Vân Điềm ấp ửng được đôi, không chịu nổi bèn ngất lịm.
Đó là thứ gì vậy?
Hoa Mao vừa né, vừa hốt hoảng đáp trả:
Ta không biết! Chưa ai từng nhắc tới việc trong tòa tháp này có quái canh giữ.
Chẳng còn thời gian để ý đến mấy việc vụn vặt, nàng lôi cây trâm trên đầu xuống niệm phép. Ấy là Chỉ Thiên, món thần khí theo Vân Điềm suốt một vạn năm qua. Thần khí nằm trong tay, nàng nắm lấy chuôi kiếm, lao tới đỡ cho Hoa Mao thoát khỏi quả đấm chí mạng.
Từ lúc quen Vân Điềm cho đến giờ, nó luôn coi thường tiểu nha đầu này, thiết nghĩ, bởi nàng còn quá non trẻ. Thật không ngờ, nàng đã đạt đến cảnh giới thứ năm trong Lục Bạch thần khí. Trên Cửu Trùng Thiên, hiếm có vị Thượng tiên nào sử dụng thần khí đột phá đến cảnh giới này.
Hoa Mao, ngươi đứng ngây ra đó làm gì, mau tránh đi!
Hoa Mao ngớ ngẩn vội chui vào kẽ nứt trong góc tường, thò đầu ra chiêm ngưỡng trận chiến giữa tiên và yêu.
Con Quái này nghe chừng rất hung tợn và nguy hiểm. Nếu sẩy tay một chút, rất có thể mất mạng như chơi. Vân Điềm về thế thủ, bắt gặp trên đầu có đế treo đuốc, bèn dậm gót nhảy lên, nàng vận Hạc Chỉ xuống ngón tay, rồi điểm một đường thẳng tắp, rất nhanh, đường chỉ thiên ấy xuyên qua ngực Quái, đục một lỗ sâu hoắm, tròn xoe. Quái vật rú lên một tiếng, dùng đuôi quật về phía nàng. Vân Điềm dẫm lên thanh chỉ thiên, để thần khí đưa chủ bay sang chỗ khác. Giữa không trung, nàng điểm đường tiếp theo vào sau gáy, quái vật không ngừng gào thét điên cuồng, tứ chi đập phía này đạp phía nọ, khiến bức tường kiên cố trong Ngọc Linh Đài nứt toác ra, gạch vụn rơi như tuyết.
Hiện tại, kẻ chiếm thế thượng thiên chính là Vân Điềm. Nàng khiển thần khí xuống mặt đất, ngay kẽ nứt mà Hoa Mao đang lẩn trốn, quan sát con quái vật đang mất tự chủ.
Ngươi nói xem, nó là loại yêu quái nào?
Hoa Mao quan sát thấy, mặc dù là quái vật, nhưng lại có chút gì đó hoàn mỹ. Da không xù xì, mặt không xấu xí, tuy có phần hung tợn, thế nhưng xét về ngoại hình, nổi trội hơn các loại quái khác rất nhiều.
Kì thực, lão cũng không biết đây là loại gì! Thế nhưng....
Cẩn thận!
Vân Điềm hét lớn, dùng gót chân đạp Hoa Mao chui vào lỗ, bản thân xoay một vòng né yêu pháp của quái. Nàng khiển thần khí đưa mình lên trên cao, quan sát.
Quá vật đau đớn gào rú rất to. Xong, toàn thân nó hắc khí vây quanh mỗi lúc một đầy. Vân Điềm hít hít mũi, nàng nghe có mùi hương nồng từ đâu thoảng qua, lại thấy xung quanh Quái có tàn hoa rơi, nàng nhìn lên, trong đầu lập tức xuyên qua một ý niệm. Nàng hét vọng xuống:
Hoa Mao, nó chính là Hoa Yêu trong Tứ Phương Thần Quái!
Hoa Mao vội thò đầu ra đáp:
Nếu là Hoa Yêu, ngươi nên cẩn thận hương khí trên người nó. Hương khí ấy một khi kết thành Phù Vân, sẽ khó tránh khỏi việc thần trí bị mê muội, điều khiển!
Làm sao bây giờ?
Chạy khỏi đây mau!
Vân Điềm gật đầu, dồn toàn bộ tiên pháp, xoay đôi bàn tay tạo thành quả cầu tròn, đẩy về phía Hoa Yêu. Dùng ba phần tu vi để điều khiển Quái, như vậy là quá đủ.
Nhân cơ hội Vân Điềm đang khống chế quái, Hoa Mao nhắm về phía cánh cửa đang khép lao ra. Quái thấy con mồi vụt khỏi tầm mắt, bèn lên cơn cuồng nộ, trút hết sức mạnh, như làn sóng dưới thủy cung trào lên, đánh bật kẻ đang khống chế mình. Nguồn yêu khí quá lớn khiến nàng không khống chế nổi, toàn thây bắn về phía sau, xô nứt tường.
Nàng dựng trường kiếm lên, lấy đó làm trụ để gượng dậy, gắng vận tiên pháp nhưng nguyên khí tổn thương, khiến nàng không cầm được mà phụt ra ngụm máu lớn. Bất tri, bất giác, Hoa Yêu không nhắm về phía Hoa Mao đang cậy cửa nữa, mà nó nhắm vào nơi phát ra mùi máu tanh đặc trưng của Hạc tộc tấn công. Vì tốc độ ra đòn của Hoa Yêu quá nhanh, nàng không tránh kịp, ăn trọn cái đuôi của nó vào bụng, người ngợm lăn lóc như ống bơ, hoàn toàn mất sức kháng cự.
Ngay cả sức để thở cũng chẳng còn, Vân Điềm thấy mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ. Nàng không cam tâm để con quái trước mặt cướp đi tính mạng. Xung quanh Hoa Yêu xuất hiện một luồng khí lớn, xoay vòng như lốc xoáy, mang theo mùi hương dị thường. Đám khí ấy kết tụ thành cơn lốc, lao về phía nàng nhanh như vũ bão. Vân Điềm đành lòng nhắm mắt, phó mặc cho lão thiên quyết định.
Ngươi theo ta bao lâu, chẳng lẽ đến một yêu quái cỏn con cũng không đánh nổi?
Nàng ngửi thấy mùi hương trầm quen thuộc, cái mùi mà mỗi khuya xuống, nàng thường đốt cho hắn đọc sách. Vân Điềm khẽ hé mắt ra, thấy trước mặt là phục y trắng trên nền chỉ thêu hoa văn nổi. Nàng bất ngờ, nhưng không còn sức thốt lên như mọi khi, chỉ ưm hửm một câu quen thuộc, mỗi lúc hắn xuất hiện cứu nguy:
Đế Quân!
Đông Thiên nhìn nữ tử mình mẩy sây sát, máu ở mũi và miệng đang bắt đầu khô lại mới biết, nàng ta đang bị nội thương nghiêm trọng. Hắn nhíu mày, rồi quay về phía Hoa Yêu, một tay dùng tiên pháp khống chế Phù Vân của nó. Nhưng xem ra, Hoa Yêu vẫn thắng thế hơn. Phù Vân của nó có thể đẩy lùi Đông Thiên về sau, khiến hắn suýt chút nữa mất đà mà ngã ngửa.
Vân Điềm bĩu môi: Bản thân ngươi cũng đâu địch nổi nó! Còn trách ta thực lực kém cỏi.
Dù bị thương cũng không nhẹ, Vân Điềm vẫn phải xách kiếm lên phụ Đông Thiên một tay. Dẫu sao, nàng từng nợ hắn một mạng, nay hắn lại vì cứu mình mà đấu không lại Hoa Yêu. Nàng không vong ân bội nghĩa đến mức ấy.
Hoa Yêu! Ngươi chết đi.
Tiếng quát đầy mạnh mẽ từ phía sau vọng đến khiến Đông Thiên kinh ngạc quay lại nhìn. Hắn thấy tiểu đồng tử kia tiên khí ngập người, bật lên cao, đẩy tiên pháp màu xám hoắc về phía Hoa Yêu. Hắn kinh ngạc không hết.
Hây!
Vân Điềm cầm Chỉ Thiên lên tấn công Hoa Yêu, nàng dùng Thập kiếm chém hai đường ngọt xớt lên da quái, khiến nó không gầm mà rú. Nhưng Thập kiếm chỉ có thể đả thương nó, không thể một đao giết nó. Song kiếm nàng có thể một mình sử dụng, nhưng với công lực hiện giờ, chỉ e nguy hại đến tính mạng. Nàng có chút đắn đo. Nhưng khi nhìn con quái điên cuồng, muốn ngộ sát, nàng đành cầm kiếm lên mà liều mạng. Vân Điềm khiển thanh Chỉ Thiên khiến nó bay lơ lửng trước mặt rồi nhắm mắt niệm chú.
Biến!
Nàng mở trừng đôi mắt ra, dùng hai nhón trỏ kết thành chữ Nhị rồi từ từ tách ra:
Phân!
Thanh Chỉ Thiên lập tức phân làm đôi, mang theo tiên lực cực đại, bay song song với nhau, theo hướng chỉ tay của chủ nhân, đồng loạt tấn công Hoa Yêu.
Hai thanh cùng bay, cùng chém, cùng đâm. Vân Điềm vận hết tiên pháp, bao gồm cả nội lực dồn toàn bộ về đôi tay đầy vết xước. Song kiếm tuy mạnh, nhưng độ sát thương cực hạn rất ít, nếu tu vi của người điều khiển không đủ, duy trì sẽ không được lâu. Tu vi của Vân Điềm có thể xếp hàng thâm hậu, nhưng một khắc trước đã dồn toàn bộ vào đòn tấn công cho Hạc Chỉ, hao mất quá nửa. Nếu bây giờ không đánh một đòn quyết định, chỉ e là giết không nổi Hoa Yêu, bản thân nàng cũng sẽ bỏ mạng tại chốn âm u này.
Nàng đưa cao hai cánh tay lên, điều khiển song kiếm, uốn lượn khéo léo trên không trung. Song kiếm lượn thành vòng tròn, mũi kiếm này bám vào chuôi kiếm kia, theo từng nhịp uyển chuyển của chủ nhân, tạo thành một khối cầu nhỏ, theo nhịp tay mỗi lúc một nhanh, dần trở thành khối khí lớn, khiến nộ phong xung quanh nổi lên cuồn cuộn. Đến Đông Thiên cũng đứng không vững, phải đứng tấn để trụ.
Giết!
Nàng phất đôi tay xuống, song kiếm theo đó như tên bắn, đem nguồn sức mạnh khổng lồ dáng xuống đầu Hoa Yêu, tựa như sao băng rơi. Vân Điềm thu tay về, vận công lực, rồi đẩy mạnh ra. Hoa Yêu rú lên kinh hoàng, nộ phong của nó bùng lên tứ phía, khiến bức tường kiên cố như sắp vỡ tung.
Vân Điềm nghiến răng lại, liên tục ép cho song kiếm đâm vào người quái, kinh mạch nàng đột phá đến mức tối đa, toàn thân tỏa ra tiên khí cực đại. Tim gan của nàng như xé làm trăm mảnh, một luồng nóng mặn trào lên cổ rồi tràn ra ngoài, nàng cố nén ngụm máu lại, nhưng không tránh khỏi vài giọt huyết cầu tràn qua khóe môi, rơi xuống ngực áo. Cứ như vậy, nàng sợ bản thân không trụ nổi.
Có ta ở đây!
Đông Thiên đứng sau lưng từ bao giờ, một tay truyền nguyên khí bù đắp công lực cho nàng.
Mau tập trung thu phục Hoa Yêu!
Vân Điềm trước nay chưa từng gật đầu ngoan ngoãn trước ai, nay lại gật đầu đầy thận trọng. Tu vi của Đông Thiên quả thực quá thâm hậu. Vừa truyền cho Vân Điềm, đã có thể dồn toàn bộ tiên pháp vào một khối cực đại.
Da....a......!
Vân Điềm hét lớn, cây trâm ngọc bích cố định trên tóc gãy làm đôi, mái tóc dài theo tiên pháp bay phấp phới. Chẳng ai để đôi mắt nàng nhuốm màu đen sì, đục ngầu.
Song kiếm trong một khắc đồng loạt xoáy vào nhau, xuyên qua lớp da dày, sần sùi, phá hủy lục phủ ngũ tạng đối phương. Hoa Yêu rú lên điên cuồng, đau đớn rồi gục xuống. Mạch đập ba hồi liền tắt lịm. Nguyên khí của nó hóa thành bụi đào hoa, để lại giữa không trung là đóa mẫu đơn đen tuyền, tỏa ra thứ ánh sáng quái dị, rồi tiến dần về phía Vân Điềm, hóa thành bụi khí, cuốn vào đôi mắt nàng. Vân Điềm đến thu tay về cũng chẳng còn sức, cản không nổi huyết cầu trào khỏi môi. Nàng mất trụ, ngã về phía trước. Đông Thiên vội thu hồi công lực, kéo nàng lại, trong một nháy mắt, đã ôm trọn nữ tử kia vào lòng.
Ngươi không sao chứ?
Ta...ta...
Hắn nhìn nàng, tuy không thể hiện rõ cảm xúc, nhưng phần nào đã nghiệm ra Đông Thiên đang vô cùng lo lắng. Vân Điềm ấp ửng được đôi, không chịu nổi bèn ngất lịm.
/21
|