Mộc nha vẫn yên bình, rộn rã như ngày nào. Duy chỉ có điện Bạch Hạc vẫn chìm trong sự im lặng đến quạnh quẽ. Lư trầm đã tắt ngấm, không tỏa hương, bàn trà vỡ thành từng mảnh vụn vẫn rơi vãi trên mặt đất. Thanh trường kiếm cắm chặt vào kệ sách hiện tại, đã trở về nguyên trạng là cây trâm ngọc. Trên vách động còn lại là những vệt máu khô, kéo dài từ cành cây non xuống đến tấm rèm lụa rách tả tơi trước khung cửa sổ vốn cũng bị tan nát như bàn trà.
Ao sen vẫn tĩnh lặng, yên ả như mọi ngày. Thỉnh thoảng lại có vài con cá thần quẫy đuôi rẽ nước, dỉa dỉa nhành hoa sen. Cứ hễ thấy cá bé, là nảy sinh ý định bắt nạt. Nhưng ai mà ngờ, chưa kịp manh động, lại bị con rắn nước màu bạch bơi ngang qua, dọa cho hồn bay phách lạc, vội vùi mình vào bùn lẩn trốn.
Rắn bạch thản nhiên luồng lách bơi trong ao, đôi mắt nó vẫn nhắm, chẳng hề có ý định mở.
Nó cứ bơi vậy, cho tới khi dừng lại trước vật thể lớn, bên dưới là một thanh bảo kiếm cắm sâu, nó mới chịu mở mắt ra. Một đôi mắt đỏ rực, tựa huyết cầu.
Gia gia, người dẫn con đi đâu vậy?
Vân Điềm lon ton chạy theo ông cụ râu tóc bạc phơ, mình tỏa ra vầng hào quang xám bạc. Ông ta không nói gì, cứ dắt nàng chạy trong khoảng không gian đen kịt. Cho tới khi có một vệt sáng xuất hiện, ông ta vận khí đẩy người nàng lao về phía đốm sáng kia.
Vân Điềm trừng mắt lên nhìn bầu trời xanh, miệng thở hắt ra một hơi. Cho đến khi hoàn toàn thoát khỏi giấc mộng kì lạ,
nàng mới để ý, toàn thân mình ướt sũng, chân tay lạnh buốt, lại có mùi máu tanh thoang thoảng quanh người. Nàng quay đầu nhìn sang bên cạnh, lập tức, nước tràn ngập khoang miệng. Khi ấy, nàng mới phát hiện, bản thân đang nằm trên những khóm sen hồng.
Nàng khẽ cựa người, chẳng may hụt mất đoạn lưng xuống nước, thế là cả thân mất đà chìm nghỉm. Vân Điềm một lần nữa được chiêm ngưỡng thủy cung dưới đáy ao. Ừ thì đàn cá vốn dĩ đang bơi rất chậm. Thấy nàng liền đâm xầm vào nhau bơi toán loạn. Có vài con cá trê, cậy mình to béo mà lao tới quất đuôi tới tấp vào má Vân Điềm, như đang diễu võ dương oai cho đàn cá cái xem.
Khá khen cho đám cá trê hay đi xu nịnh.
Vân Điềm đầy một bụng tức, đưa tay gạt phăng chúng ra xa, bất thình lình, bắt gặp con rắn nước đang vùi mình trong bùn nghỉ ngơi. Lại cái cảm giác hứng thú dấy lên trong lòng nàng. Nhưng chỉ tiếc rằng, khí trong người đã cạn, buộc nàng phải khua nước ngoi mạnh lên mặt hồ hít thở.
Vân Điềm người ngợm ướt như chuột lột, níu lấy bờ ao mà trèo lên. Nàng thở dốc, khoang miệng ngập nước, thỉnh thoảng lại ho ra vài ngụm,
Giờ đang là giữa trưa, ánh mặt trời chói chang rọi từ trên cao chiếu xuống mặt hồ, lập tức tỏa sáng bát phương. Quả không hổ là nơi Oa Hoàng hiện thân. Nhưng giữa mặt nước lấp lánh như dát vàng, chợt có một luồng hắc khí xuất hiện, đang bủa vây quanh thứ gì đó. Vân Điềm chống tay bò dậy, nheo mắt nhìn kĩ, ra là bảo kiếm của Vực tộc.
Hay cho ả công chúa đó vì thù giết cha mà làm ra chuyện tày trời này. Vân Điềm không muốn trách nàng ta, vì cả thảy ra nông nỗi này đều do một tay nàng gây nên. Nhưng dám xúc phạm gia gia của nàng, nàng không tha.
Vân Điềm ngẫm một lúc, vác theo bộ mặt nặng nề, lội nước đi tới khóm sen hồng, vận tiên khí, nhấc bổng thanh bảo kiếm lên, thu về phía mình. Bảo kiếm nằm gọn trong tay nàng. Mà Vân Điềm rất đỗi ngạc nhiên, bởi trên thanh kiếm là con rắn nước màu bạch, đang quấn chặt lấy chuôi gương.
- Ngươi, dưới nước không ở, lại đi bám vào thanh kiếm này làm gì?
Dứt lời, nàng đưa tay định bụng gỡ con rắn ấy ra, nào ngờ, vừa chạm tới, bất thình lình rắn nước trừng mắt lên nhìn nàng, Vân Điềm nhìn đôi mắt đỏ au như huyết cầu, lòng chợt thấy bối rối như bị bắt quả tang làm chuyện xấu. Tóc gáy dựng ngược lên.
Ta không làn hại ngươi đâu!
Vân Điềm ho khan vài cái, thấy con rắn bạch quay đi, cảm giác rằng lời mình như gió thoảng qua tai, nàng kiên nhẫn khuyên tiếp:
Rắn nhỏ, nghe ta, mau rời khỏi kiếm. Vạn nhất, hấp thụ phải hắc khí, bộ da ngọc ngà của ngươi, chỉ e là sẽ đen như nhọ nhồi.
Nhìn ta giống rắn lắm sao?
Vân Điềm thoáng nghe thấy có âm thanh trầm thấp bên tai, bèn giật mình ngẩng lên, nhìn tứ phía. Kì lạ, rõ là nàng nghe thấy có tiếng người nói mà.
Ngoài ngươi và ta ra, chẳng lẽ còn người nào khác?
...
Vân Điềm, nàng có cảm giác con rắn này đang nhìn mình bằng cặp mắt đầy khinh bỉ.
Nịnh bợ, phải nịnh bợ một con rắn nhỏ, quả thực, nàng không làm được. Nhưng phàm, sống trên đời, cho dù là người trần mắt thịt hay thần tiên trên Cửu Trùng Thiên, cả thảy đều ưa mật ngọt, chứ đừng nói là loài vật bé nhỏ này. Vân Điềm nghĩ tới nghĩ lui, đầu óc thông suốt, dí sắt mặt vào nhìn con rắn nước, nàng nở một nụ cười tươi rói:
Này rắn nhỏ, nếu ngươi chịu buông kiếm ra, ta hứa cứ vào hôm này, sẽ đến gảy đàn cho ngươi nghe, chịu không?
Rõ là tu vi của rắn nước chưa đủ cao, phải vạn năm nữa mới thành người. Vậy mà nàng bây giờ có cảm giác, nó đang ném một thái độ khinh bỉ tột cùng về phía mình.
Tõm!
Rắn nhỏ nhìn Vân Điềm một cái rồi ngoảnh đầu luồn qua thân kiếm, rơi tõm xuống nước, lặn vào đám sen hồng. Vân Điềm ôm trán tự nhủ, có khi nào do mất máu quá nhiều nên sinh ra ảo giác rồi chăng?
A Lộc sau khi tỉnh lại ở rừng Sáo Ngữ, hắn vội vã chạy như ma đuổi về Điện Bạch Hạc. Vừa chạy, vừa la lên:
Tiểu điện hạ, tiểu điện hạ, người đâu rồi....Tiểu..
Ngươi cuống lên như vậy, người ngoài nhìn vào còn tưởng Điện Bạch Hạc sắp sập đến nơi rồi đấy!
A Lộc cứng đờ người lại, hắn chớp mắt hai cái, rụi hai cái mới hoàn hồn lại, lao tới trước người Vân Điềm, soi sét kĩ lưỡng:
Điện hạ, người... không sao chứ? Vực tộc, bọn chúng...!
Ta thì có chuyện gì được!
Vân Điềm đặt tách trà đất nung đang nghi ngút khói xuống bàn, chống tay từ tốn đứng dậy. A Lộc khi ấy mới thở phào nhẹ nhõm:
Mới hôm qua, nô tài gặp người của Vực tộc đột nhập vào Mộc Nha, nên cứ ngỡ rằng, chúng sẽ đi hành thích điện hạ....
Hoang đường!
Vân Điềm khẽ cau mày lại, phất tay áo, đi tới trước lọ tử đằng, nắn chỉnh từng cành hoa một.
Cứ cho là bọn chúng tìm ta khiêu chiến, chẳng lẽ mình ta đấu không lại?
Sự thực là bản thân nàng suýt bị đánh trở về nguyên hình. Loại chuyện mất mặt này, càng không thể nói ra. Chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ.
Điên hạ nói chí phải! Chỉ tại A Lộc suy nghĩ quá nhiều.
Hắn gãi đầu ngượng ngịu, xong còn có chỗ chưa tỏ, nên bẽn lẽn hỏi:
Nhưng, việc nô tài nhìn thấy một tên Vực tộc ở rừng Sáo Ngữ chẳng nhẽ là ảo giác?
Vân Điềm vội xua xua tay:
Thiết nghĩ, chắc A Lộc ngươi bị rừng Sáo Ngữ đưa vào ảo ảnh rồi! Chẳng có chuyện gì gì to tát cả. Ngươi mau lui xuống đi!
A Lộc vâng lời, đưa hai tay đan vào nhau, giơ cao hơn đầu, hành lễ, xong thì lui về sau ba bước rồi rời khỏi thư phòng.
Vân Điềm giữ nguyên bộ mặt nghiêm túc của một vị chúa cô, cho đến khi bóng của A Lộc khuất hẳn, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, phất tay áo, tao nhã biến mất sau ánh sáng nhỏ lóe lên như sương.
Động Hoàng Nhai...
Bên con suối róc rách chảy, có tiếng chim hót líu lo, còn có tiếng ve kêu râm ran phát ra từ bụi tre gần đó. Có vài con chim sâu đậu trên mỏm đá trơn nhẵn, dỉa lông, dỉa cánh, con thì uống nước, soi bóng mình dưới suối.
Bất thình lình, một ánh sáng chói mang theo vầng hào quang xuất hiện giữa thác nước đang dội xuống ào ào.
Oái!
Vân Điềm la lên một tiếng, hai chân trượt khỏi mỏm đá nhọn, rơi tõm xuống nước. Đàn chim sâu vì tiếng động mà vỗ cánh bay toán loạn. Đàn cá chép đang nối đuôi nhau, vì một vật thể lớn từ trên trời rơi xuống, mà hoảng sợ, quẫy đuôi điên cuồng bơi.
Vân Điềm bị đuôi cá quất tung tóe vào mặt, không thể chịu nổi nữa mà khua tay ngoi lên mặt suối. Nàng ôm lấy ngực, hít một hơi vô cùng sâu, như thể muốn nuốt trọn tinh hoa của trời đất. Thế mới nói, từ lần chịu án ở U Minh địa phủ, tu vi nàng đã thụt giảm đáng kể, đến việc xuyên không về nhà cũng không làm nổi, quả thực, quá bất tài.
Tiểu Cửu ơi là tiểu Cửu!
Một âm thanh ngân dài như than thở bất chợt xuất hiện. Vạt áo tơ tằm màu lục phấp phới xuất hiện ngay trước mắt, Vân Điềm ngầng đầu lên nhìn người trước mắt, vừa ho vừa cất giọng đầy khinh bỉ:
Ngũ huynh không ở điện, lo hỉ sự của mình, lại chạy tới đây làm gì?
Lập tức ăn nguyên cái quạt vào vầng trán láng mịn. Vân Ninh gườm gườm nhìn Vân Điềm:
Nha đầu nhà ngươi, đi thì không sao, hễ quay về là nhắc tới chuyện cũ dích ấy!
Vân Điềm xoa xoa cái trán đỏ tấy, nói gió:
Vậy mà muội cứ tưởng nó mới xảy ra hôm qua!
Rồi nàng nhích lại gần chỗ Vân Ninh đang đứng, hớn hở kể lể:
Khi xưa, muội chịu phạt dưới U Minh, có gặp một âm hồn cũng đang chịu thập bát hình vô cùng đau đớn. Thiết nghĩ, tên đó hẳn là khi còn sống, đã làm lên tội ác tày trời.
Nói đoạn, Vân Điềm bày ra bộ mặt bí hiểm:
Quả đúng là như vậy. Nghe hắn kể rằng, vì một phút lòng tham trỗi dậy, đã lỡ tay giết chết thiếu gia nhà họ Bùi ở dưới chân núi Lộ Duyên.!
Muội nói chuyện này với huynh thì có nghĩa gì!
Vân Ninh hất vạt áo, như đang kìm nén cảm xúc.
Huynh từ lâu, đã chẳng buồn, để tâm đến ả tiện nhân đó nữa!
Im lặng một hồi, dường như hắn vẫn chẳng thể thắng được tâm trí mình:
Có chăng cũng chỉ là sự thương hại!
Rồi phất tay áo lên, giữa không trung xuất hiện một luồng khí xanh nhạt, đem cả thân hình của hắn biến mất hút.
Vân Điềm bĩu môi, rũ rũ bộ áo ướt rồi mò mẫm đứng dậy.
Đúng là hồng nhan họa thủy!
Nghĩ tới nghĩ lui, lúc bấy giờ, Vân Điềm mới để í đến đàn cá tung tăng bơi lội, nàng đưa chân khua nước, khiến cả đàn tách ra bơi một cách điên loạn. Có vài con vì không nhịn được, bèn bơi ra đớp chân nàng. Vân Điềm bụng tức một cục mà không làm gì được, chỉ hận muốn hút cạn nước ở con suối này để đàn cá kia khỏi kiêu ngạo mà bắt nạt nàng.
Thực, Nộ hình vu sắc, không bằng một phần của Nộ bất khả át.
Ao sen vẫn tĩnh lặng, yên ả như mọi ngày. Thỉnh thoảng lại có vài con cá thần quẫy đuôi rẽ nước, dỉa dỉa nhành hoa sen. Cứ hễ thấy cá bé, là nảy sinh ý định bắt nạt. Nhưng ai mà ngờ, chưa kịp manh động, lại bị con rắn nước màu bạch bơi ngang qua, dọa cho hồn bay phách lạc, vội vùi mình vào bùn lẩn trốn.
Rắn bạch thản nhiên luồng lách bơi trong ao, đôi mắt nó vẫn nhắm, chẳng hề có ý định mở.
Nó cứ bơi vậy, cho tới khi dừng lại trước vật thể lớn, bên dưới là một thanh bảo kiếm cắm sâu, nó mới chịu mở mắt ra. Một đôi mắt đỏ rực, tựa huyết cầu.
Gia gia, người dẫn con đi đâu vậy?
Vân Điềm lon ton chạy theo ông cụ râu tóc bạc phơ, mình tỏa ra vầng hào quang xám bạc. Ông ta không nói gì, cứ dắt nàng chạy trong khoảng không gian đen kịt. Cho tới khi có một vệt sáng xuất hiện, ông ta vận khí đẩy người nàng lao về phía đốm sáng kia.
Vân Điềm trừng mắt lên nhìn bầu trời xanh, miệng thở hắt ra một hơi. Cho đến khi hoàn toàn thoát khỏi giấc mộng kì lạ,
nàng mới để ý, toàn thân mình ướt sũng, chân tay lạnh buốt, lại có mùi máu tanh thoang thoảng quanh người. Nàng quay đầu nhìn sang bên cạnh, lập tức, nước tràn ngập khoang miệng. Khi ấy, nàng mới phát hiện, bản thân đang nằm trên những khóm sen hồng.
Nàng khẽ cựa người, chẳng may hụt mất đoạn lưng xuống nước, thế là cả thân mất đà chìm nghỉm. Vân Điềm một lần nữa được chiêm ngưỡng thủy cung dưới đáy ao. Ừ thì đàn cá vốn dĩ đang bơi rất chậm. Thấy nàng liền đâm xầm vào nhau bơi toán loạn. Có vài con cá trê, cậy mình to béo mà lao tới quất đuôi tới tấp vào má Vân Điềm, như đang diễu võ dương oai cho đàn cá cái xem.
Khá khen cho đám cá trê hay đi xu nịnh.
Vân Điềm đầy một bụng tức, đưa tay gạt phăng chúng ra xa, bất thình lình, bắt gặp con rắn nước đang vùi mình trong bùn nghỉ ngơi. Lại cái cảm giác hứng thú dấy lên trong lòng nàng. Nhưng chỉ tiếc rằng, khí trong người đã cạn, buộc nàng phải khua nước ngoi mạnh lên mặt hồ hít thở.
Vân Điềm người ngợm ướt như chuột lột, níu lấy bờ ao mà trèo lên. Nàng thở dốc, khoang miệng ngập nước, thỉnh thoảng lại ho ra vài ngụm,
Giờ đang là giữa trưa, ánh mặt trời chói chang rọi từ trên cao chiếu xuống mặt hồ, lập tức tỏa sáng bát phương. Quả không hổ là nơi Oa Hoàng hiện thân. Nhưng giữa mặt nước lấp lánh như dát vàng, chợt có một luồng hắc khí xuất hiện, đang bủa vây quanh thứ gì đó. Vân Điềm chống tay bò dậy, nheo mắt nhìn kĩ, ra là bảo kiếm của Vực tộc.
Hay cho ả công chúa đó vì thù giết cha mà làm ra chuyện tày trời này. Vân Điềm không muốn trách nàng ta, vì cả thảy ra nông nỗi này đều do một tay nàng gây nên. Nhưng dám xúc phạm gia gia của nàng, nàng không tha.
Vân Điềm ngẫm một lúc, vác theo bộ mặt nặng nề, lội nước đi tới khóm sen hồng, vận tiên khí, nhấc bổng thanh bảo kiếm lên, thu về phía mình. Bảo kiếm nằm gọn trong tay nàng. Mà Vân Điềm rất đỗi ngạc nhiên, bởi trên thanh kiếm là con rắn nước màu bạch, đang quấn chặt lấy chuôi gương.
- Ngươi, dưới nước không ở, lại đi bám vào thanh kiếm này làm gì?
Dứt lời, nàng đưa tay định bụng gỡ con rắn ấy ra, nào ngờ, vừa chạm tới, bất thình lình rắn nước trừng mắt lên nhìn nàng, Vân Điềm nhìn đôi mắt đỏ au như huyết cầu, lòng chợt thấy bối rối như bị bắt quả tang làm chuyện xấu. Tóc gáy dựng ngược lên.
Ta không làn hại ngươi đâu!
Vân Điềm ho khan vài cái, thấy con rắn bạch quay đi, cảm giác rằng lời mình như gió thoảng qua tai, nàng kiên nhẫn khuyên tiếp:
Rắn nhỏ, nghe ta, mau rời khỏi kiếm. Vạn nhất, hấp thụ phải hắc khí, bộ da ngọc ngà của ngươi, chỉ e là sẽ đen như nhọ nhồi.
Nhìn ta giống rắn lắm sao?
Vân Điềm thoáng nghe thấy có âm thanh trầm thấp bên tai, bèn giật mình ngẩng lên, nhìn tứ phía. Kì lạ, rõ là nàng nghe thấy có tiếng người nói mà.
Ngoài ngươi và ta ra, chẳng lẽ còn người nào khác?
...
Vân Điềm, nàng có cảm giác con rắn này đang nhìn mình bằng cặp mắt đầy khinh bỉ.
Nịnh bợ, phải nịnh bợ một con rắn nhỏ, quả thực, nàng không làm được. Nhưng phàm, sống trên đời, cho dù là người trần mắt thịt hay thần tiên trên Cửu Trùng Thiên, cả thảy đều ưa mật ngọt, chứ đừng nói là loài vật bé nhỏ này. Vân Điềm nghĩ tới nghĩ lui, đầu óc thông suốt, dí sắt mặt vào nhìn con rắn nước, nàng nở một nụ cười tươi rói:
Này rắn nhỏ, nếu ngươi chịu buông kiếm ra, ta hứa cứ vào hôm này, sẽ đến gảy đàn cho ngươi nghe, chịu không?
Rõ là tu vi của rắn nước chưa đủ cao, phải vạn năm nữa mới thành người. Vậy mà nàng bây giờ có cảm giác, nó đang ném một thái độ khinh bỉ tột cùng về phía mình.
Tõm!
Rắn nhỏ nhìn Vân Điềm một cái rồi ngoảnh đầu luồn qua thân kiếm, rơi tõm xuống nước, lặn vào đám sen hồng. Vân Điềm ôm trán tự nhủ, có khi nào do mất máu quá nhiều nên sinh ra ảo giác rồi chăng?
A Lộc sau khi tỉnh lại ở rừng Sáo Ngữ, hắn vội vã chạy như ma đuổi về Điện Bạch Hạc. Vừa chạy, vừa la lên:
Tiểu điện hạ, tiểu điện hạ, người đâu rồi....Tiểu..
Ngươi cuống lên như vậy, người ngoài nhìn vào còn tưởng Điện Bạch Hạc sắp sập đến nơi rồi đấy!
A Lộc cứng đờ người lại, hắn chớp mắt hai cái, rụi hai cái mới hoàn hồn lại, lao tới trước người Vân Điềm, soi sét kĩ lưỡng:
Điện hạ, người... không sao chứ? Vực tộc, bọn chúng...!
Ta thì có chuyện gì được!
Vân Điềm đặt tách trà đất nung đang nghi ngút khói xuống bàn, chống tay từ tốn đứng dậy. A Lộc khi ấy mới thở phào nhẹ nhõm:
Mới hôm qua, nô tài gặp người của Vực tộc đột nhập vào Mộc Nha, nên cứ ngỡ rằng, chúng sẽ đi hành thích điện hạ....
Hoang đường!
Vân Điềm khẽ cau mày lại, phất tay áo, đi tới trước lọ tử đằng, nắn chỉnh từng cành hoa một.
Cứ cho là bọn chúng tìm ta khiêu chiến, chẳng lẽ mình ta đấu không lại?
Sự thực là bản thân nàng suýt bị đánh trở về nguyên hình. Loại chuyện mất mặt này, càng không thể nói ra. Chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ.
Điên hạ nói chí phải! Chỉ tại A Lộc suy nghĩ quá nhiều.
Hắn gãi đầu ngượng ngịu, xong còn có chỗ chưa tỏ, nên bẽn lẽn hỏi:
Nhưng, việc nô tài nhìn thấy một tên Vực tộc ở rừng Sáo Ngữ chẳng nhẽ là ảo giác?
Vân Điềm vội xua xua tay:
Thiết nghĩ, chắc A Lộc ngươi bị rừng Sáo Ngữ đưa vào ảo ảnh rồi! Chẳng có chuyện gì gì to tát cả. Ngươi mau lui xuống đi!
A Lộc vâng lời, đưa hai tay đan vào nhau, giơ cao hơn đầu, hành lễ, xong thì lui về sau ba bước rồi rời khỏi thư phòng.
Vân Điềm giữ nguyên bộ mặt nghiêm túc của một vị chúa cô, cho đến khi bóng của A Lộc khuất hẳn, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, phất tay áo, tao nhã biến mất sau ánh sáng nhỏ lóe lên như sương.
Động Hoàng Nhai...
Bên con suối róc rách chảy, có tiếng chim hót líu lo, còn có tiếng ve kêu râm ran phát ra từ bụi tre gần đó. Có vài con chim sâu đậu trên mỏm đá trơn nhẵn, dỉa lông, dỉa cánh, con thì uống nước, soi bóng mình dưới suối.
Bất thình lình, một ánh sáng chói mang theo vầng hào quang xuất hiện giữa thác nước đang dội xuống ào ào.
Oái!
Vân Điềm la lên một tiếng, hai chân trượt khỏi mỏm đá nhọn, rơi tõm xuống nước. Đàn chim sâu vì tiếng động mà vỗ cánh bay toán loạn. Đàn cá chép đang nối đuôi nhau, vì một vật thể lớn từ trên trời rơi xuống, mà hoảng sợ, quẫy đuôi điên cuồng bơi.
Vân Điềm bị đuôi cá quất tung tóe vào mặt, không thể chịu nổi nữa mà khua tay ngoi lên mặt suối. Nàng ôm lấy ngực, hít một hơi vô cùng sâu, như thể muốn nuốt trọn tinh hoa của trời đất. Thế mới nói, từ lần chịu án ở U Minh địa phủ, tu vi nàng đã thụt giảm đáng kể, đến việc xuyên không về nhà cũng không làm nổi, quả thực, quá bất tài.
Tiểu Cửu ơi là tiểu Cửu!
Một âm thanh ngân dài như than thở bất chợt xuất hiện. Vạt áo tơ tằm màu lục phấp phới xuất hiện ngay trước mắt, Vân Điềm ngầng đầu lên nhìn người trước mắt, vừa ho vừa cất giọng đầy khinh bỉ:
Ngũ huynh không ở điện, lo hỉ sự của mình, lại chạy tới đây làm gì?
Lập tức ăn nguyên cái quạt vào vầng trán láng mịn. Vân Ninh gườm gườm nhìn Vân Điềm:
Nha đầu nhà ngươi, đi thì không sao, hễ quay về là nhắc tới chuyện cũ dích ấy!
Vân Điềm xoa xoa cái trán đỏ tấy, nói gió:
Vậy mà muội cứ tưởng nó mới xảy ra hôm qua!
Rồi nàng nhích lại gần chỗ Vân Ninh đang đứng, hớn hở kể lể:
Khi xưa, muội chịu phạt dưới U Minh, có gặp một âm hồn cũng đang chịu thập bát hình vô cùng đau đớn. Thiết nghĩ, tên đó hẳn là khi còn sống, đã làm lên tội ác tày trời.
Nói đoạn, Vân Điềm bày ra bộ mặt bí hiểm:
Quả đúng là như vậy. Nghe hắn kể rằng, vì một phút lòng tham trỗi dậy, đã lỡ tay giết chết thiếu gia nhà họ Bùi ở dưới chân núi Lộ Duyên.!
Muội nói chuyện này với huynh thì có nghĩa gì!
Vân Ninh hất vạt áo, như đang kìm nén cảm xúc.
Huynh từ lâu, đã chẳng buồn, để tâm đến ả tiện nhân đó nữa!
Im lặng một hồi, dường như hắn vẫn chẳng thể thắng được tâm trí mình:
Có chăng cũng chỉ là sự thương hại!
Rồi phất tay áo lên, giữa không trung xuất hiện một luồng khí xanh nhạt, đem cả thân hình của hắn biến mất hút.
Vân Điềm bĩu môi, rũ rũ bộ áo ướt rồi mò mẫm đứng dậy.
Đúng là hồng nhan họa thủy!
Nghĩ tới nghĩ lui, lúc bấy giờ, Vân Điềm mới để í đến đàn cá tung tăng bơi lội, nàng đưa chân khua nước, khiến cả đàn tách ra bơi một cách điên loạn. Có vài con vì không nhịn được, bèn bơi ra đớp chân nàng. Vân Điềm bụng tức một cục mà không làm gì được, chỉ hận muốn hút cạn nước ở con suối này để đàn cá kia khỏi kiêu ngạo mà bắt nạt nàng.
Thực, Nộ hình vu sắc, không bằng một phần của Nộ bất khả át.
/21
|