Diệp Tử Nam nhìn thấy tình huống trước mắt không khỏi nhíu mày.
Hôm nay cậu cùng Giang Thánh Trác ra ngoài chiêu đãi vài ông chủ có quan hệ với các bộ ngành Chính Phủ, không biết hôm nay Giang Thánh Trác bị kích thích gì mà không nói không rằng, liên tiếp uống rượu, ai tới mời cũng không từ chối. Từ lúc đầu khi ngồi xuống đã bắt đầu cầm ly. Thấy vài người bị cậu hạ gục, đang nằm vật vờ trên bàn, cậu mới đứng dậy đi toilet.
Giang Thánh Trác vừa mới đi khỏi cửa, Diệp Tử Nam trở thành đối tượng bị công kích. Thấy người ta rõ ràng say tới mức không phân biệt phương hướng, cậu dùng mắt ra hiệu cho người bên cạnh, thừa dịp chạy ra khỏi phòng tìm Giang Thánh Trác.
Giang Thánh Trác cũng nôn xong, đang chậm rãi trở lại.
Diệp Tử Nam châm điếu thuốc để tỉnh rượu, "Haiz, sắc mặt của cậu không tốt. Lát nữa để tôi thay cậu, cậu đừng uống nữa".
Sau khi rửa mặt xong, vẻ mặt Giang Thánh Trác không còn cười giỡn như bình thường, nói, "Nhìn tớ giống như người say sao?"
Diệp Tử Nam nhìn dáng vẻ uống rượu giống như càng uống càng tỉnh của cậu ta, như vậy mới càng đáng sợ hơn, "Không giống, nhưng mà.........."
"Vậy thì thôi".
Nói xong đẩy Diệp Tử Nam sang một bên đi thẳng lên phía trước.
Ngồi trở lại bàn rượu, cậu lại hét, sắc mặt ngày càng khó coi. Rõ ràng trên trán không ngừng đổ mồ hôi, tay giơ ly rượu không ngừng run rẩy. Diệp Tử Nam vừa định hỏi cậu bị gì thì đột nhiên cậu phun máu tươi, sau đó cả người ngã sấp xuống.
Lúc đầu Giang Thánh Trác chỉ cảm thấy hoảng hốt, trong bụng giống như bị đau, một hớp rượu nuốt xuống lại cảm thấy trong cổ ngưa ngứa. Trước mắt bỗng nhiên tối đen, lúc ngã xuống còn nghe không rõ tiếng kinh hoảng.
Diệp Tử Nam gọi điện cho Túc Kỳ nói cô ngủ trước, mới vừa cúp máy liền thấy Ôn Thiều Khanh đi tới.
"Cậu ta có không sao chứ?"
Ôn Thiều Khanh kéo khẩu trang xuống, cười ôn hòa, "Tạm thời không chết được".
Diệp Tử Nam nhịn không được bậc cười, người làm trong bệnh viện mà nói chuyện kiểu này chắc chỉ có mỗi Ôn Thiều Khanh mới nói được thôi.
Ngày hôm sau khi Giang Thánh Trác tỉnh lại, cậu nhìn thấy Kiều Dụ mặc đồ tây, mang giầy da ngồi trên so-pha đọc báo.
Giang Thánh Trác nhìn thấy người họ Kiều lập tức thấy buồn bực, "Sao anh lại ở đây?"
Kiều Dụ để tờ báo xuống, cười tít mắt trả lời, "Sáng nay mới họp xong, nghe cậu Giang hôm qua anh dũng bị thương trên bàn rượu nên đặc biệt tới thăm".
Giang Thánh Trác cau mày giọng yếu ớt nói, "Em ra nông nổi như thế này mà anh còn chế nhạo em sao?"
Kiều Dụ thu hồi vẻ mặt tươi cười, "Bây giờ chúng ta nói chuyện đứng đắn, gần đây tâm trạng không tốt?"
Giang Thánh Trác không có sức phản bác, giữ yên lặng.
"Có liên quan với Nhạc Hi?"
Giang Thánh Trác hoàn toàn nhắm mắt tai ngơ, giống như cực kỳ chán ghét đề tài này.
"Hai đứa bị sao vậy? Tính của con bé như thế nào cậu còn không biết sao mà còn nổi giận với nó? Nhường một chút không phải tốt hơn sao?"
Giang Thánh Trác mở to hai mắt, hỏi ngược lại, "Là tại em cùng cô ta nổi giận sao? Cô ta mở miệng một tiếng là không muốn nhìn thấy em, hận tới mức không thể trốn càng xa càng tốt. Tại sao em còn chạy lẽo đẽo theo cô ta làm gì?"
Kiều Dụ nghĩ nghĩ, "Vì Bạc Trọng Dương sao? Cái này thì có ý nghĩa nha, năm đó người tươi cười thoải mái làm mối cho nó phong độ đó bây giờ đâu rồi?"
Giang Thánh Trác im lặng không nói.
Đúng là năm đó cậu có thăm dò nên trong lòng hiểu rõ. Từ đầu tới cuối Kiều Nhạc Hi không vừa mắt mấy người đó.
Nhưng mà hiện tại không giống như trước.
Bọn họ đã trưởng thành, bọn họ còn tiếp xúc càng nhiều người hơn. Có một số việc không còn trong khả năng khống chế của cậu, cậu không thể xác định được. Nói không chừng một ngày nào đó, Kiều Nhạc Hi vui vẻ chạy tới nói cho cậu, cô thích một người nào đó.
Suy nghĩ đến khả năng này, tức giận cũng nhanh chóng tiêu tán chỉ còn lại nỗi đau dày vò.
Kiều Dụ nhớ lại hai đứa kỳ quá này, trong lòng thở dài, "Được rồi, anh biết rồi. Cậu dưỡng thương cho tốt, anh đi trước. Anh nghĩ chuyện này cứ để anh đây đi giải quyết!"
Đi tới cửa quay đầu hỏi lại, "Muốn anh đây nói với con bé một tiếng để nó tới thăm cậu không?"
Giang Thánh Trác trợn tròn mắt, "Không cần!"
Kiều Dụ bất đắc dĩ cười, vừa đi vừa lắc đầu, "Khổ nhục kế, đúng là cơ hội tốt, tên ngốc này!"
****
Vài ngày sau, Kiều Dụ và Kiều Nhạc Hi cùng nhau ăn cơm.
Vẻ mặt cô vui vẻ sinh động, nhưng giữa trán không xuất hiện chút vui vẻ nào, còn giống như cô tỏ ra tươi cười hết sức miễn cưỡng.
Cậu nhìn Kiều Nhạc Hi hồi lâu, mở miệng nói, "Thánh Trác không phải chủ nhật này xuất viện sao? Mọi người định họp mặt chúc mừng cậu ta, em có tới không?"
Tay Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên dừng lại, một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn Kiều Dụ, giả vờ bình tĩnh, "Xuất viện? Cậu ta bị sao vậy?"
Kiều Dụ giống như vô tình nói, "Em còn không biết sao? Dạ dày bị xuất huyết rất nghiêm trọng. Nghe nói ngày đó cậu ta gục trên bàn rượu nôn ra máu khiến Tử Nam sợ hết hồn".
Trong lòng Kiều Nhạc Hi nhảy dựng khó chịu, cau mày nói, "Dạ dày không tốt mà vẫn còn uống, có bệnh mà!"
Kiều Dụ gật đầu, nhỏ giọng đồng ý theo, "Đúng là có bệnh, với lại bệnh cũng không nhẹ".
Mắng xong Kiều Nhạc Hi mới không tự nhiên hỏi, "Chuyện này khi nào?"
Kiều Dụ nghiêm túc trả lời, "Trước đó, sẽ xuất viện nhanh thôi, thế nào? Hai người gần đây không liên lạc à?"
Kiều Nhạc Hi thản nhiên "Ừ" một tiếng.
Kiều Dụ nhịn cười nhíu mày hỏi, "Vậy... lúc đó em tới không?"
Kiều Nhạc Hi cúi đầu, mệt mỏi nói, "Em không đi, anh giúp em tặng quà đi".
"Không đi?" - Kiều Dụ hỏi lại, "Tại sao lại không đi? Chuyện của cậu ta không phải em luôn sốt sắng sao?"
Kiều Nhạc Hi đột nhiên nóng nảy, đỏ mặt tía tai giải thích, "Khi nào thì em sốt sắng chuyện của cậu ta? Anh Hai, anh không nên nói lung tung!"
Kiều Dụ sờ đầu cô cười nói, "Em gấp cái gì, không phải em luôn coi cậu ta là anh trai sao, chuyện của anh trai em gái không nên sốt sắng sao?"
Kiều Nhạc Hi biết Kiều Dụ không phải vô duyên vô cớ chỉnh từ trong câu của cô, cô hơi tức giận nhìn Kiều Dụ, "Anh Hai, anh có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần dùng cách đối phó người khác đối với em".
Kiều Dụ nhìn cô, cảm thấy đây là thời điểm tốt để nói chuyện, cân nhắc mở lời, "Nhạc Hi, em là cô gái tốt, em nên theo đuổi những gì em muốn. Anh không biết chuyện gì khiến em mất tự tin như vậy. Nếu em có khó khăn gì cứ nói với anh trai, anh trai sẽ giúp em".
Chuyện này Kiều Nhạc Hi chưa từng nói với người nào, chuyện này bị nhắc ra khiến cô bỗng thấy luống cuống, "Anh nói là Bạc Trọng Dương sao? Em không thích anh ta......"
Kiều Dụ cắt ngang lời cô, "Anh biết em hiểu người anh muốn nói là ai. Em là em gái của anh, em thích người nào, không thích người nào anh còn không rõ sao?"
Kiều Nhạc Hi thở ra.
"Muốn anh giúp không?"
Kiều Nhạc Hi lắc đầu, cô tin tưởng toàn bộ cố gắng sẽ được đền đáp xứng đáng, ngoại trừ chuyện tình yêu, chuyện này không ai có thể giúp được.
Kiều Dụ biết có nói nữa cũng vô dụng, dù sao đây cũng là chuyện riêng của hai người bọn họ. Người trong cuộc không mạnh mẽ, người khác có cố gắng cũng bằng thừa.
"Chủ nhật em cứ đi đi, hai người lúc nào cũng dính với nhau, bây giờ đột nhiên không qua lại sẽ khiến người khác suy nghĩ lung tung. Nếu em muốn tránh mặt chỉ có thể từng bước mà làm".
Kiều Nhạc Hi trong lòng cũng lo lắng cho Giang Thánh Trác, ngày đó cô suy nghĩ rất lâu, giờ thấy hối hận việc từ chối đề nghị của Kiều Dụ. Giờ mở miệng hỏi lại thì càng xấu mặt, nếu hiện tại có đường mở sẵn dĩ nhiên cô cũng muốn đi.
"Ừ".
Ngày đó Kiều Nhạc Hi mè nheo mãi mới ra khỏi cửa, đến chỗ mới thấy mình thật sự tới muộn.
Đến cửa thấy Giang Thánh Trác coi như không ai bên cạnh tự nhiên ôm Lý Thư Dao cùng nói chuyện cười giỡn với mọi người, nhìn cô vẻ mặt trắng xanh nghiêm túc nhưng vẫn cứ bộ dáng phóng túng, "A, hãnh diện quá Kiều tiểu thư, nhưng mà nếu đã tới trễ như vậy thì tốt nhất đừng tới".
Kiều Nhạc Hi ngồi đối diện cậu, lạnh lùng nghiêm mặt, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng nhìn cậu nói, "Đôi mắt biến thành màu đen, khuôn mặt tái nhợt, điển hình cho loại túng dục quá độ hay là đứa phá sản nghiện thuốc phiện".
Giang Thánh Trác đột nhiên nghiêng người tiến lại gần tai Lý Thanh Dao, ánh mắt si mê, giọng điệu mờ ám, "Hút thuốc phiện là giả, nhưng mà, phóng dục quá độ sao...... Cô nói đúng đó, Thư Dao hả?"
Hai người cãi nhau ầm ĩ từ trước đến nay, vừa thấy mặt là chẳng ai chịu thua ai, còn Giang Thánh Trác cái miệng không bao giờ chịu dừng. Mọi người cho rằng cả hai đang đùa giỡn, cười hề hề coi như xem náo nhiệt.
Ai ngờ một giây sau, hốc mắt Kiều Nhạc Hi đỏ lên, đứng lên, giọng nói có chút run rẩy, "Mọi người cứ từ từ ăn, tôi không được khỏe, đi trước".
Xoay người trong nháy mắt, một giọt nước mắt rơi trên khăn trãi bàn, lan ra một mảng nhỏ.
Mấy năm nay, mỗi lần đấu võ mồm, Giang Thánh Trác luôn luôn bị yếu thế, lần nào cũng bị vẻ mặt lạnh nhạt của Kiều Nhạc Hi làm tức giận đến mức giậm chân. Nhưng mà chuyện xảy ra trước mắt có chút kỳ lạ.
Giang Thánh Trác sửng sốt, nhìn thấy cô kéo cửa chạy ra, cánh cửa đóng 'ầm' một tiếng cậu mới kịp phản ứng, lật đật đứng dậy bỏ lại cả phòng nhanh chóng đuổi theo.
Kiều Nhạc Hi vừa chạy vừa lau nước mắt, nhưng càng lau càng rơi nhiều. Trên đường đi, tất cả phục vụ nhìn cô hỏi 'có thể giúp gì cho cô' cô cũng không để ý.
Vừa chạy tới góc đã bị người phía sau giữ lại. Bàn tay ấm áp khô ráo nắm cổ tay cô, mùi vị quen thuộc này không cần nói cũng biết là ai. Cô ra sức tránh né nhưng không được, chỉ có thể dừng lại, nhưng vẫn bướng bỉnh không xoay người.
Giang Thánh Trác đi vòng lên phía trước người cô, cô cúi đầu không nhìn cậu.
Giang Thánh Trác bị cô chọc giận không nhẹ mấy lần, vốn định nổi giận với cô không ngờ cô khóc. Cậu quen biết Kiều Nhạc Hi bao nhiêu năm nay rất ít thấy cô tỏ ra thế này.
Kiều Nhạc Hi cắn môi không một tiếng động bậc ra nhưng càng khóc càng dữ dội, bả vai không ngừng run run.
Lòng Giang Thánh Trác có cứng rắng đến đâu cũng bị nước mắt của cô làm biến mất tăm, thậm chí còn hơi đau đớn. Do dự mấy lần nhưng vẫn vươn tay giữ chặt tay cô, nắm cả bàn tay nhỏ nhắn trong tay, thở dài, "Chúng ta không náo loạn nữa, nếu là tớ không tốt thì đều tại tớ sai, tớ xin lỗi, cậu đừng khóc nữa, được không?"
Cậu không biết những lời đó chọc giận Kiều Nhạc Hi, cô ngẩng mạnh đầu lên nhìn cậu, "Cậu vì sao muốn xin lỗi tôi? Cậu dựa vào đâu giải thích? Có phải trong mắt cậu tôi cố tình gây sự, tôi không nói lý phải không?"
Giang Thánh Trác cảm thấy khoảng thời gian này Kiều Nhạc Hi thật sự có gì đó khác thường, cậu bỗng nhiên không biết nên trả lời thế nào, mà chính xác là cậu không biết mình sai chỗ nào.
Kiều Nhạc Hi bên cạnh gật đầu cười lạnh, "Không nói gì mà im lặng rồi sao? Đúng rồi, tôi cố tình gây sự, tôi không nói lý lẽ, có đôi khi chỉ là kẻ đầu xỏ gây họa, cậu đi tìm người khác đi, đi tìm Lý Thư Dao đó, cậu còn chạy theo tôi làm gì? À, đúng rồi, cậu không phải thích Mạnh Lai sao, đi tìm cô ta đi".
Giang Thánh Trác nhìn cô khóc càng lúc càng đau lòng nhưng vẫn mạnh miệng, hai mắt đầy nước, cả khuôn mặt bị nước mắt bao phủ chảy xuống má rơi xuống, chóp mũi đều bị ửng đỏ. Chân tay lúng túng, trong lòng vừa tức lại vừa đau lòng, tình cảm phức tạp dâng lên não, rốt cuộc mất đi lý trí, câu nói thốt ra, cả cổ họng hét khàn cả giọng, "Tôi vẫn luôn yêu cậu, không phải cô ta!"
Hết Chương 31.
*Tèn tén tèn ten* Vậy là vui rùi hén. Mình edit tới đây cũng muốn tung bông lun mừ:D
Hôm nay cậu cùng Giang Thánh Trác ra ngoài chiêu đãi vài ông chủ có quan hệ với các bộ ngành Chính Phủ, không biết hôm nay Giang Thánh Trác bị kích thích gì mà không nói không rằng, liên tiếp uống rượu, ai tới mời cũng không từ chối. Từ lúc đầu khi ngồi xuống đã bắt đầu cầm ly. Thấy vài người bị cậu hạ gục, đang nằm vật vờ trên bàn, cậu mới đứng dậy đi toilet.
Giang Thánh Trác vừa mới đi khỏi cửa, Diệp Tử Nam trở thành đối tượng bị công kích. Thấy người ta rõ ràng say tới mức không phân biệt phương hướng, cậu dùng mắt ra hiệu cho người bên cạnh, thừa dịp chạy ra khỏi phòng tìm Giang Thánh Trác.
Giang Thánh Trác cũng nôn xong, đang chậm rãi trở lại.
Diệp Tử Nam châm điếu thuốc để tỉnh rượu, "Haiz, sắc mặt của cậu không tốt. Lát nữa để tôi thay cậu, cậu đừng uống nữa".
Sau khi rửa mặt xong, vẻ mặt Giang Thánh Trác không còn cười giỡn như bình thường, nói, "Nhìn tớ giống như người say sao?"
Diệp Tử Nam nhìn dáng vẻ uống rượu giống như càng uống càng tỉnh của cậu ta, như vậy mới càng đáng sợ hơn, "Không giống, nhưng mà.........."
"Vậy thì thôi".
Nói xong đẩy Diệp Tử Nam sang một bên đi thẳng lên phía trước.
Ngồi trở lại bàn rượu, cậu lại hét, sắc mặt ngày càng khó coi. Rõ ràng trên trán không ngừng đổ mồ hôi, tay giơ ly rượu không ngừng run rẩy. Diệp Tử Nam vừa định hỏi cậu bị gì thì đột nhiên cậu phun máu tươi, sau đó cả người ngã sấp xuống.
Lúc đầu Giang Thánh Trác chỉ cảm thấy hoảng hốt, trong bụng giống như bị đau, một hớp rượu nuốt xuống lại cảm thấy trong cổ ngưa ngứa. Trước mắt bỗng nhiên tối đen, lúc ngã xuống còn nghe không rõ tiếng kinh hoảng.
Diệp Tử Nam gọi điện cho Túc Kỳ nói cô ngủ trước, mới vừa cúp máy liền thấy Ôn Thiều Khanh đi tới.
"Cậu ta có không sao chứ?"
Ôn Thiều Khanh kéo khẩu trang xuống, cười ôn hòa, "Tạm thời không chết được".
Diệp Tử Nam nhịn không được bậc cười, người làm trong bệnh viện mà nói chuyện kiểu này chắc chỉ có mỗi Ôn Thiều Khanh mới nói được thôi.
Ngày hôm sau khi Giang Thánh Trác tỉnh lại, cậu nhìn thấy Kiều Dụ mặc đồ tây, mang giầy da ngồi trên so-pha đọc báo.
Giang Thánh Trác nhìn thấy người họ Kiều lập tức thấy buồn bực, "Sao anh lại ở đây?"
Kiều Dụ để tờ báo xuống, cười tít mắt trả lời, "Sáng nay mới họp xong, nghe cậu Giang hôm qua anh dũng bị thương trên bàn rượu nên đặc biệt tới thăm".
Giang Thánh Trác cau mày giọng yếu ớt nói, "Em ra nông nổi như thế này mà anh còn chế nhạo em sao?"
Kiều Dụ thu hồi vẻ mặt tươi cười, "Bây giờ chúng ta nói chuyện đứng đắn, gần đây tâm trạng không tốt?"
Giang Thánh Trác không có sức phản bác, giữ yên lặng.
"Có liên quan với Nhạc Hi?"
Giang Thánh Trác hoàn toàn nhắm mắt tai ngơ, giống như cực kỳ chán ghét đề tài này.
"Hai đứa bị sao vậy? Tính của con bé như thế nào cậu còn không biết sao mà còn nổi giận với nó? Nhường một chút không phải tốt hơn sao?"
Giang Thánh Trác mở to hai mắt, hỏi ngược lại, "Là tại em cùng cô ta nổi giận sao? Cô ta mở miệng một tiếng là không muốn nhìn thấy em, hận tới mức không thể trốn càng xa càng tốt. Tại sao em còn chạy lẽo đẽo theo cô ta làm gì?"
Kiều Dụ nghĩ nghĩ, "Vì Bạc Trọng Dương sao? Cái này thì có ý nghĩa nha, năm đó người tươi cười thoải mái làm mối cho nó phong độ đó bây giờ đâu rồi?"
Giang Thánh Trác im lặng không nói.
Đúng là năm đó cậu có thăm dò nên trong lòng hiểu rõ. Từ đầu tới cuối Kiều Nhạc Hi không vừa mắt mấy người đó.
Nhưng mà hiện tại không giống như trước.
Bọn họ đã trưởng thành, bọn họ còn tiếp xúc càng nhiều người hơn. Có một số việc không còn trong khả năng khống chế của cậu, cậu không thể xác định được. Nói không chừng một ngày nào đó, Kiều Nhạc Hi vui vẻ chạy tới nói cho cậu, cô thích một người nào đó.
Suy nghĩ đến khả năng này, tức giận cũng nhanh chóng tiêu tán chỉ còn lại nỗi đau dày vò.
Kiều Dụ nhớ lại hai đứa kỳ quá này, trong lòng thở dài, "Được rồi, anh biết rồi. Cậu dưỡng thương cho tốt, anh đi trước. Anh nghĩ chuyện này cứ để anh đây đi giải quyết!"
Đi tới cửa quay đầu hỏi lại, "Muốn anh đây nói với con bé một tiếng để nó tới thăm cậu không?"
Giang Thánh Trác trợn tròn mắt, "Không cần!"
Kiều Dụ bất đắc dĩ cười, vừa đi vừa lắc đầu, "Khổ nhục kế, đúng là cơ hội tốt, tên ngốc này!"
****
Vài ngày sau, Kiều Dụ và Kiều Nhạc Hi cùng nhau ăn cơm.
Vẻ mặt cô vui vẻ sinh động, nhưng giữa trán không xuất hiện chút vui vẻ nào, còn giống như cô tỏ ra tươi cười hết sức miễn cưỡng.
Cậu nhìn Kiều Nhạc Hi hồi lâu, mở miệng nói, "Thánh Trác không phải chủ nhật này xuất viện sao? Mọi người định họp mặt chúc mừng cậu ta, em có tới không?"
Tay Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên dừng lại, một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn Kiều Dụ, giả vờ bình tĩnh, "Xuất viện? Cậu ta bị sao vậy?"
Kiều Dụ giống như vô tình nói, "Em còn không biết sao? Dạ dày bị xuất huyết rất nghiêm trọng. Nghe nói ngày đó cậu ta gục trên bàn rượu nôn ra máu khiến Tử Nam sợ hết hồn".
Trong lòng Kiều Nhạc Hi nhảy dựng khó chịu, cau mày nói, "Dạ dày không tốt mà vẫn còn uống, có bệnh mà!"
Kiều Dụ gật đầu, nhỏ giọng đồng ý theo, "Đúng là có bệnh, với lại bệnh cũng không nhẹ".
Mắng xong Kiều Nhạc Hi mới không tự nhiên hỏi, "Chuyện này khi nào?"
Kiều Dụ nghiêm túc trả lời, "Trước đó, sẽ xuất viện nhanh thôi, thế nào? Hai người gần đây không liên lạc à?"
Kiều Nhạc Hi thản nhiên "Ừ" một tiếng.
Kiều Dụ nhịn cười nhíu mày hỏi, "Vậy... lúc đó em tới không?"
Kiều Nhạc Hi cúi đầu, mệt mỏi nói, "Em không đi, anh giúp em tặng quà đi".
"Không đi?" - Kiều Dụ hỏi lại, "Tại sao lại không đi? Chuyện của cậu ta không phải em luôn sốt sắng sao?"
Kiều Nhạc Hi đột nhiên nóng nảy, đỏ mặt tía tai giải thích, "Khi nào thì em sốt sắng chuyện của cậu ta? Anh Hai, anh không nên nói lung tung!"
Kiều Dụ sờ đầu cô cười nói, "Em gấp cái gì, không phải em luôn coi cậu ta là anh trai sao, chuyện của anh trai em gái không nên sốt sắng sao?"
Kiều Nhạc Hi biết Kiều Dụ không phải vô duyên vô cớ chỉnh từ trong câu của cô, cô hơi tức giận nhìn Kiều Dụ, "Anh Hai, anh có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần dùng cách đối phó người khác đối với em".
Kiều Dụ nhìn cô, cảm thấy đây là thời điểm tốt để nói chuyện, cân nhắc mở lời, "Nhạc Hi, em là cô gái tốt, em nên theo đuổi những gì em muốn. Anh không biết chuyện gì khiến em mất tự tin như vậy. Nếu em có khó khăn gì cứ nói với anh trai, anh trai sẽ giúp em".
Chuyện này Kiều Nhạc Hi chưa từng nói với người nào, chuyện này bị nhắc ra khiến cô bỗng thấy luống cuống, "Anh nói là Bạc Trọng Dương sao? Em không thích anh ta......"
Kiều Dụ cắt ngang lời cô, "Anh biết em hiểu người anh muốn nói là ai. Em là em gái của anh, em thích người nào, không thích người nào anh còn không rõ sao?"
Kiều Nhạc Hi thở ra.
"Muốn anh giúp không?"
Kiều Nhạc Hi lắc đầu, cô tin tưởng toàn bộ cố gắng sẽ được đền đáp xứng đáng, ngoại trừ chuyện tình yêu, chuyện này không ai có thể giúp được.
Kiều Dụ biết có nói nữa cũng vô dụng, dù sao đây cũng là chuyện riêng của hai người bọn họ. Người trong cuộc không mạnh mẽ, người khác có cố gắng cũng bằng thừa.
"Chủ nhật em cứ đi đi, hai người lúc nào cũng dính với nhau, bây giờ đột nhiên không qua lại sẽ khiến người khác suy nghĩ lung tung. Nếu em muốn tránh mặt chỉ có thể từng bước mà làm".
Kiều Nhạc Hi trong lòng cũng lo lắng cho Giang Thánh Trác, ngày đó cô suy nghĩ rất lâu, giờ thấy hối hận việc từ chối đề nghị của Kiều Dụ. Giờ mở miệng hỏi lại thì càng xấu mặt, nếu hiện tại có đường mở sẵn dĩ nhiên cô cũng muốn đi.
"Ừ".
Ngày đó Kiều Nhạc Hi mè nheo mãi mới ra khỏi cửa, đến chỗ mới thấy mình thật sự tới muộn.
Đến cửa thấy Giang Thánh Trác coi như không ai bên cạnh tự nhiên ôm Lý Thư Dao cùng nói chuyện cười giỡn với mọi người, nhìn cô vẻ mặt trắng xanh nghiêm túc nhưng vẫn cứ bộ dáng phóng túng, "A, hãnh diện quá Kiều tiểu thư, nhưng mà nếu đã tới trễ như vậy thì tốt nhất đừng tới".
Kiều Nhạc Hi ngồi đối diện cậu, lạnh lùng nghiêm mặt, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng nhìn cậu nói, "Đôi mắt biến thành màu đen, khuôn mặt tái nhợt, điển hình cho loại túng dục quá độ hay là đứa phá sản nghiện thuốc phiện".
Giang Thánh Trác đột nhiên nghiêng người tiến lại gần tai Lý Thanh Dao, ánh mắt si mê, giọng điệu mờ ám, "Hút thuốc phiện là giả, nhưng mà, phóng dục quá độ sao...... Cô nói đúng đó, Thư Dao hả?"
Hai người cãi nhau ầm ĩ từ trước đến nay, vừa thấy mặt là chẳng ai chịu thua ai, còn Giang Thánh Trác cái miệng không bao giờ chịu dừng. Mọi người cho rằng cả hai đang đùa giỡn, cười hề hề coi như xem náo nhiệt.
Ai ngờ một giây sau, hốc mắt Kiều Nhạc Hi đỏ lên, đứng lên, giọng nói có chút run rẩy, "Mọi người cứ từ từ ăn, tôi không được khỏe, đi trước".
Xoay người trong nháy mắt, một giọt nước mắt rơi trên khăn trãi bàn, lan ra một mảng nhỏ.
Mấy năm nay, mỗi lần đấu võ mồm, Giang Thánh Trác luôn luôn bị yếu thế, lần nào cũng bị vẻ mặt lạnh nhạt của Kiều Nhạc Hi làm tức giận đến mức giậm chân. Nhưng mà chuyện xảy ra trước mắt có chút kỳ lạ.
Giang Thánh Trác sửng sốt, nhìn thấy cô kéo cửa chạy ra, cánh cửa đóng 'ầm' một tiếng cậu mới kịp phản ứng, lật đật đứng dậy bỏ lại cả phòng nhanh chóng đuổi theo.
Kiều Nhạc Hi vừa chạy vừa lau nước mắt, nhưng càng lau càng rơi nhiều. Trên đường đi, tất cả phục vụ nhìn cô hỏi 'có thể giúp gì cho cô' cô cũng không để ý.
Vừa chạy tới góc đã bị người phía sau giữ lại. Bàn tay ấm áp khô ráo nắm cổ tay cô, mùi vị quen thuộc này không cần nói cũng biết là ai. Cô ra sức tránh né nhưng không được, chỉ có thể dừng lại, nhưng vẫn bướng bỉnh không xoay người.
Giang Thánh Trác đi vòng lên phía trước người cô, cô cúi đầu không nhìn cậu.
Giang Thánh Trác bị cô chọc giận không nhẹ mấy lần, vốn định nổi giận với cô không ngờ cô khóc. Cậu quen biết Kiều Nhạc Hi bao nhiêu năm nay rất ít thấy cô tỏ ra thế này.
Kiều Nhạc Hi cắn môi không một tiếng động bậc ra nhưng càng khóc càng dữ dội, bả vai không ngừng run run.
Lòng Giang Thánh Trác có cứng rắng đến đâu cũng bị nước mắt của cô làm biến mất tăm, thậm chí còn hơi đau đớn. Do dự mấy lần nhưng vẫn vươn tay giữ chặt tay cô, nắm cả bàn tay nhỏ nhắn trong tay, thở dài, "Chúng ta không náo loạn nữa, nếu là tớ không tốt thì đều tại tớ sai, tớ xin lỗi, cậu đừng khóc nữa, được không?"
Cậu không biết những lời đó chọc giận Kiều Nhạc Hi, cô ngẩng mạnh đầu lên nhìn cậu, "Cậu vì sao muốn xin lỗi tôi? Cậu dựa vào đâu giải thích? Có phải trong mắt cậu tôi cố tình gây sự, tôi không nói lý phải không?"
Giang Thánh Trác cảm thấy khoảng thời gian này Kiều Nhạc Hi thật sự có gì đó khác thường, cậu bỗng nhiên không biết nên trả lời thế nào, mà chính xác là cậu không biết mình sai chỗ nào.
Kiều Nhạc Hi bên cạnh gật đầu cười lạnh, "Không nói gì mà im lặng rồi sao? Đúng rồi, tôi cố tình gây sự, tôi không nói lý lẽ, có đôi khi chỉ là kẻ đầu xỏ gây họa, cậu đi tìm người khác đi, đi tìm Lý Thư Dao đó, cậu còn chạy theo tôi làm gì? À, đúng rồi, cậu không phải thích Mạnh Lai sao, đi tìm cô ta đi".
Giang Thánh Trác nhìn cô khóc càng lúc càng đau lòng nhưng vẫn mạnh miệng, hai mắt đầy nước, cả khuôn mặt bị nước mắt bao phủ chảy xuống má rơi xuống, chóp mũi đều bị ửng đỏ. Chân tay lúng túng, trong lòng vừa tức lại vừa đau lòng, tình cảm phức tạp dâng lên não, rốt cuộc mất đi lý trí, câu nói thốt ra, cả cổ họng hét khàn cả giọng, "Tôi vẫn luôn yêu cậu, không phải cô ta!"
Hết Chương 31.
*Tèn tén tèn ten* Vậy là vui rùi hén. Mình edit tới đây cũng muốn tung bông lun mừ:D
/58
|