Edit: Mốc
“Hay! Kiếm pháp hay!”
Nhìn Ngọc Hồ Điệp một kiếm xẻ góc áo Tô Tần thành một mảnh, Vương Manh Manh đang hết sức chăm chú xem cuộc chiến không khỏi vỗ tay tán thưởng, lập tức lại thở dài một tiếng: “Nếu kiếm này thấp thêm một chút nữa, là có thể thu phục!”
Tô Tần ném một ánh mắt ai oán, khiến cho Vương Manh Manh hậu tri hậu giác vội vàng bưng kín miệng.
Đến bây giờ nàng mới phát hiện, mình cũng không biết trong lòng mình rốt cuộc hy vọng ai thắng, tuy rằng Ngọc Hồ Điệp là dâm tặc bắt cóc mình, mà Tô Tần lại là hiệp sĩ tới cứu nàng.
Vương Manh Manh xin thề, tuyệt đối không phải bởi vì mình có chút hảo cảm với Ngọc Hồ Điệp, lại càng không phải vì bộ dạng hắn soái hơn Tô Tần một chút.
Chủ yếu là bởi vì vào lúc Ngọc Hồ Điệp cuối cùng rống lên một tiếng ‘cho ta chết một cách sảng khoái’, Vương Manh Manh đột nhiên hiểu được một việc, tại sao yêu quái trong Tây Du Ký luôn huênh hoang khoác lác, lại bị Đường Tăng khiến cho phải thắt cổ.
Nếu Tô Tần thắng, nàng chẳng phải là muốn thắt cổ sao?
Nhìn hai người nhanh chóng đánh nhau trước mắt, Vương Manh Manh không thể không thừa nhận một điều, Tô Tần tuy có dông dài một chút, nhưng công phu cũng không kém, so với Ngọc Hồ Điệp cũng ngang tài ngang sức.
Kỳ thật Vương Manh Manh không thể nào nhìn ra được võ công và chiêu thức của bọn họ rốt cuộc như thế nào.
Đương nhiên, nàng càng xem càng không hiểu mấy loại nội công gì đó.
Kết luận này là nàng dựa trên thời gian mà suy đoán ra.
Nàng bắt đầu xem cuộc chiến từ lúc mặt trời còn trên đỉnh, đến lúc mặt trời lặn xuống phía tây cảm thấy mí mắt trĩu lại, sau khi đánh thẳng một giấc, phát hiện mình ngủ một giấc rất ngon, trăng đã lên trên đỉnh.
Mà hai người đánh nhau kia còn đang không ngừng phát ra những âm thanh bùm bùm đùng đùng đoàng đoàng.
Sau khi tỉnh lại Vương Manh Manh cũng không biết mình đã thay đổi bao nhiêu tư thế, cũng không biết mình đã ngủ từ lúc nào.
Nàng chỉ biết là, mình đột nhiên bị một đôi tay chụp lấy khiến tỉnh lại, đang mơ mơ màng màng ngủ nàng vội vàng mở to mắt, nâng tay lên tùy tiện xoa nhẹ đôi chân ngủ đến tê dại của mình: “Các ngươi đánh xong chưa, kết quả thế nào?”
“Hay! Kiếm pháp hay!”
Nhìn Ngọc Hồ Điệp một kiếm xẻ góc áo Tô Tần thành một mảnh, Vương Manh Manh đang hết sức chăm chú xem cuộc chiến không khỏi vỗ tay tán thưởng, lập tức lại thở dài một tiếng: “Nếu kiếm này thấp thêm một chút nữa, là có thể thu phục!”
Tô Tần ném một ánh mắt ai oán, khiến cho Vương Manh Manh hậu tri hậu giác vội vàng bưng kín miệng.
Đến bây giờ nàng mới phát hiện, mình cũng không biết trong lòng mình rốt cuộc hy vọng ai thắng, tuy rằng Ngọc Hồ Điệp là dâm tặc bắt cóc mình, mà Tô Tần lại là hiệp sĩ tới cứu nàng.
Vương Manh Manh xin thề, tuyệt đối không phải bởi vì mình có chút hảo cảm với Ngọc Hồ Điệp, lại càng không phải vì bộ dạng hắn soái hơn Tô Tần một chút.
Chủ yếu là bởi vì vào lúc Ngọc Hồ Điệp cuối cùng rống lên một tiếng ‘cho ta chết một cách sảng khoái’, Vương Manh Manh đột nhiên hiểu được một việc, tại sao yêu quái trong Tây Du Ký luôn huênh hoang khoác lác, lại bị Đường Tăng khiến cho phải thắt cổ.
Nếu Tô Tần thắng, nàng chẳng phải là muốn thắt cổ sao?
Nhìn hai người nhanh chóng đánh nhau trước mắt, Vương Manh Manh không thể không thừa nhận một điều, Tô Tần tuy có dông dài một chút, nhưng công phu cũng không kém, so với Ngọc Hồ Điệp cũng ngang tài ngang sức.
Kỳ thật Vương Manh Manh không thể nào nhìn ra được võ công và chiêu thức của bọn họ rốt cuộc như thế nào.
Đương nhiên, nàng càng xem càng không hiểu mấy loại nội công gì đó.
Kết luận này là nàng dựa trên thời gian mà suy đoán ra.
Nàng bắt đầu xem cuộc chiến từ lúc mặt trời còn trên đỉnh, đến lúc mặt trời lặn xuống phía tây cảm thấy mí mắt trĩu lại, sau khi đánh thẳng một giấc, phát hiện mình ngủ một giấc rất ngon, trăng đã lên trên đỉnh.
Mà hai người đánh nhau kia còn đang không ngừng phát ra những âm thanh bùm bùm đùng đùng đoàng đoàng.
Sau khi tỉnh lại Vương Manh Manh cũng không biết mình đã thay đổi bao nhiêu tư thế, cũng không biết mình đã ngủ từ lúc nào.
Nàng chỉ biết là, mình đột nhiên bị một đôi tay chụp lấy khiến tỉnh lại, đang mơ mơ màng màng ngủ nàng vội vàng mở to mắt, nâng tay lên tùy tiện xoa nhẹ đôi chân ngủ đến tê dại của mình: “Các ngươi đánh xong chưa, kết quả thế nào?”
/99
|