Nếu là trước kia, nhớ tới chuyện này, trong lòng Chu Hồng Hồng sẽ oán hận chính mình, chỉ vì Trình Ý yêu thích mà nhẹ nhàng quyết định chuyện lớn liên quan đến cả đời người. Nay những trả giá đó đã có hồi báo. Cô đã lấy lại chút thăng bằng, ít nhất hiện tại cô có thể nói rằng mình đang yêu, mà không phải tương tư đơn phương nữa.
Xe đến khách sạn, Chu Hồng Hồng mới phát hiện hình như nơi này rất quen. Đến khi nhìn thấy thẻ khách sạn, cô liền khẳng định, mấy năm trước cô từng đến con đường này.
Công tác lần này đã sớm sắp xếp lịch trình, buổi chiều bọn cô sẽ bắt đầu công việc khá sớm, Chu Hồng Hồng và Phó quản lý vội vàng ăn cơm trưa liền đi trước đến vùng ngoại thành mới phát triển để bàn việc, để vị nữ đồng nghiệp kia một mình ở lại chờ tin tức của Đẩu Bái.
Lần này phòng thị trường của cô là tới làm việc với cửa hàng chủ lực của thành phố D, bao gồm phong cách của cửa hàng, quy mô, quy định vân vân. Các hạng mục của công ty kia đa số đều ở trong nội thành, vì thế Phó quản lý liền đề nghị, ngày hôm sau sẽ đi thăm quan công ty trong nội thành.
Đối phương vui vẻ đồng ý.
Sau khi hai bên làm xong việc, liền gọi một xe taxi. Bởi vì Phó quản lý có hẹn với bạn học cũ cũng sống ở thành phố này, nhưng nơi hẹn lại không cùng đường với nhà khách mà bọn họ ở, vì thế cô ấy để Chu Hồng Hồng ở ngã ba đón một chiếc xe khác.
Chu Hồng Hồng đợi gần mười phút cũng không thấy có xe đón khách đi qua, cô xem xét hoàn cảnh nơi này một chút, đây là một khu mới khai phá, cơ bản đều là xe riêng lui tới.
Cô vừa đi về phía nội thành vừa nhìn quanh coi có xe taxi nào đi qua không, hoặc là, kể cả có cái trạm xe buýt cũng tốt.
Đi tới đi lui, sắc trời bắt đầu tối sẫm. Ngẩng đầu nhìn trời, cảm giác sắp có mưa to, cô liền cất nhanh bước chân, chỉ ngóng trông có thể gọi được xe đi về.
Mây đen càng ngày càng nhiều, chỉ chốc lát sau, giọt mưa lớn như hạt đậu đã rơi xuống.
Nhìn thấy cách đó không xa có khu văn phòng, đang muốn chạy đến đó, lại bị đèn đỏ cắt ngang. Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể đi tới dưới mái che của cửa hàng gần đó tránh mưa. Bởi vì sợ cản trở mặt tiền cửa hàng, cho nên cô cố gắng thu mình đứng ở một góc. Mưa to và gió lớn tà tà thổi đến, Chu Hồng Hồng bị dính ướt cả nửa người. Cô thấy thật hối hận khi đã tin tưởng dự báo thời tiết.
Lúc này, vừa vặn có một chiếc xe dừng trước cửa tiệm, một người đàn ông mang theo một hộp bánh ngọt, che dù xuống xe. Hắn liếc nhìn Chu Hồng Hồng đang đứng đó tránh mưa, liền đi vào trong tiệm, hô: "Bà Hạ?"
Bên trong truyền đến một tiếng trả lời, "Có đây."
Chị Hạ đang nghỉ ngơi đi ra, thấy người đàn ông, rất kinh ngạc. Cô ấy nhìn mưa lớn ở bên ngoài nói, "Mưa thật lớn, tôi còn tưởng anh sẽ không đến."
"Không có việc gì, có xe mà." Người đàn ông hiền lành cười, "Ông Hạ chuyển lời, hôm nay ông ấy phải họp, không tan việc sớm được, sai tôi đem chút điểm tâm nhỏ cho chị trước."
"Cảm ơn." Cô ấy đón lấy chiếc hộp bánh ngọt từ trong tay người đàn ông.
Thấy nhiệm vụ hoàn thành, anh ta nói, "Bà Hạ, vậy tôi đi về trước."
Chị Hạ cất xong bánh ngọt, đi ra muốn tiễn người. Đi đến cửa tiệm, nhìn thấy Chu Hồng Hồng đang đứng trong góc, có chút sửng sốt, sau đó phản ứng lại, mới nói, "Chị đứng ở đó cũng sẽ bị mưa tạt ướt."
Chu Hồng Hồng ngơ ngẩn.
Chị Hạ liếc nhìn Chu Hồng Hồng đã bị ướt nửa mái tóc, hơi mím môi, ngại ngùng mà nói: "Chị... Có muốn đi vào tránh mưa không?"
Chu Hồng Hồng thở ra, "Vậy thì xin cảm ơn." Cô vốn đang sợ chủ tiệm muốn đến xua đuổi.
"Không cần khách sáo." Chị Hạ cười, sau đó vẫy tay chào người đàn ông kia.
Chu Hồng Hồng tuy rằng đi vào cửa hàng, nhưng vẫn có vẻ rất thận trọng. Trong lòng cô tính toán sẽ mua một chậu hoa nhỏ để biểu lộ lòng biết ơn.
Chị Hạ đi vào khu ghế ngồi nghỉ, đưa cho Chu Hồng Hồng một cái ghế, sau đó lại rót một cốc nước sôi, đưa đến, "Mấy ngày nay, thường xuyên có mưa lớn."
"Cảm ơn." Chu Hồng Hồng tiếp nhận ly nước. Cô vừa mới ở bên ngoài bị gió lạnh mưa phùn thổi một lúc, ướt hết cả nửa cái quần, rất lạnh. Nhưng mà đây là một người không quen biết, cô lại có chút cảnh giác.
"Không cần khách sáo." Chị Hạ vẫn nói câu nói đó, cô ấy thấy Chu Hồng Hồng nắm cái ly nhưng không uống, lại nói, "Chị phải nhiều uống nước ấm, nếu không sẽ bị cảm lạnh."
Chu Hồng Hồng nhìn quanh cửa tiệm, cuối cùng nếm một ngụm nhỏ. Là nước đun sôi, quả thật chẳng phải nước lạnh. Cô lại uống vài ngụm, sau đó nhìn về phía Chị Hạ, mỉm cười hỏi, "Xin chào, xin hỏi chung quanh đây có trạm xe bus nào không?"
"Có." Chị Hạ đầu tiên là gật đầu, sau đó lại nói, "Nhưng mà tôi không biết ở nơi nào. Tiểu Lục đi đưa hoa rồi, đợi cô ấy trở về mới biết được ."
Nghe vậy, Chu Hồng Hồng hơi chút an tâm, lại nói lời cảm ơn.
Chị Hạ cười cười, sau đó nhớ đến bánh ngọt, liền đi mở hộp ra, lấy một miếng cho Chu Hồng Hồng.
Chu Hồng Hồng trong lòng thầm nghi ngờ sự nhiệt tình này.
"Ăn rất ngon." Chị Hạ tiếp tục nói, "Chông tôi sợ tôi đói bụng, mới mua cho tôi ăn."
"Chồng chị đối với chị thật tốt."
Chu Hồng Hồng vốn dĩ chỉ nói lời khách sáo, nhưng không ngờ Chị Hạ lại gật đầu đồng ý, vui vẻ hân hoan nói. "Chồng tôi rất tốt."
Nghe Chị Hạ nói chuyện có loại cảm giác rất kỳ quái, nhưng lúc này Chu Hồng Hồng đã dần tin tưởng, đây không phải là người xấu.
Chu Hồng Hồng nếm thử một miếng bánh ngọt, mỉm cười nói: "Thật sự rất ngon."
"Chị thích thì ăn thêm chút nữa đi." Chị Hạ rất vui vẻ, cũng đến ngồi ghế dựa, thân mình cô ấy ngồi thẳng tắp đoan chính, trông hệt như một cô học trò ngoan, "Tôi là Phó Tự Hỉ."
"Tôi là Chu Hồng Hồng." Có lẽ là bị nét hồn nhiên tươi cười của Phó Tự Hỉ lây sang, Chu Hồng Hồng cuối cùng cũng cảm thấy trận mưa to này coi như không tính là vận xui. Cô thấy Phó Tự Hỉcòn khá trẻ, liền mở miệng hỏi tuổi.
Không ngờ đáp án là, cô chỉ lớn hơn so với Phó Tự Hỉ có một tuổi. Cô không khỏi cảm khái, biết vài năm nay mình luôn vì Trình Ý lao tâm lao lực, thật sự già nhanh quá.
Bình thường Chu Hồng Hồng không thích nói chuyện phiếm, nhưng hôm nay gặp được Chị Hạ này, không biết vì sao, cô lại có hứng thú tán gẫu. Cô nhìn chiếc nhẫn ở ngón áp út của đối phương, che dấu tâm tình trong lòng, "Chị Hạ, chị thế cũng coi là kết hôn sớm nha."
Phó Tự Hỉ ngây người, "Chồng tôi nói kết hôn, vậy là đi kết hôn thôi."
Chu Hồng Hồng mỉm cười với câu trả lời hơi ngốc ngếch đó.
"Nhưng mà, rất nhiều người không biết chúng tôi đã kết hôn. Hạ Khuynh... Chồng tôi, anh ấy nói về sau muốn làm hôn lễ. À..." Phó Tự Hỉ nghĩ nghĩ tìm từ ngữ hình dung, bổ sung, "Là một hôn lễ rất long trọng, làm thật lớn, như vậy ai cũng sẽ biết chúng tôi đã kết hôn."
"Chúc mừng chị."
"Cảm ơn." Phó Tự Hỉ cười rất tươi.
Hôn lễ.
Chu Hồng Hồng nhớ đến mình và Trình Ý cũng có bày tiệc rượu, bởi vì qua hệ của Lão thái gia, tiệc rượu được làm rất long trọng, đều theo phong tục trong trấn Vĩnh Cát.
Lão thái gia thật sự rất cổ hủ, nên lễ tiết vô cùng rườm rà.
Đại phu nhân cũng đã từng khuyên, nói xã hội bây giờ đã không thịnh hành kiểu xưa nữa.
Cuối cùng lão thái gia đồng ý, nhưng vẫn yêu cầu Trình Ý nhất định phải cõng Chu Hồng Hồng vào cửa nhà họ Trình, sau đó mới có thể mở tiệc.
Trình Ý vâng lời làm theo.
Nhưng mà đến khi tiệc rượu chấm dứt, hắn lại vô cùng khó chịu. Bởi vì lão thái gia nghĩ tới tất cả những tập tục cổ hủ rắc rối, nhưng lại để lọt mất giai đoạn "Đưa vào động phòng".
Sở dĩ Trình Ý đồng ý một đống chuyện phía trước, đơn giản chỉ vì muốn có được bước đi cuối cùng, hắn muốn quang minh chính đại cùng Chu Hồng Hồng sinh hoạt vợ chồng. Ai ngờ, Lão thái gia lại không cho hắn được như ý.
Phó Tự Hỉ thấy Chu Hồng Hồng như đang nghĩ tới gì đó, vì thế yên lặng nhìn ra màn mưa bên ngoài.
Chu Hồng Hồng sau khi lấy lại tinh thần, bỗng nhiên mở miệng, "Rất nhiều người đều biết tôi đã kết hôn, nhưng thật ra lại không phải."
Phó Tự Hỉ sửng sốt.
Chu Hồng Hồng bèn giải thích, "Chúng tôi đã đãi tiệc, mời rất nhiều người đến, nhưng chúng tôi không có giấy đăng ký kết hôn."
"Vì sao không có giấy kết hôn?" Phó Tự Hỉ càng nghi ngờ. "Thủ tục rất nhanh, trong chốc lát, ta sẽ biến thành vợ chồng hợp pháp."
"Cái này phải hỏi anh ta mới biết được." Thực ra trước kia Chu Hồng Hồng luôn ngóng trông có thể lấy ra tờ giấy đó để chứng minh quan hệ của cô và Trình Ý.
"A, vậy chị phải đi hỏi đi." Phó Tự Hỉ mở to hai mắt, "Trước kia cái gì tôi cũng không hiểu, nhưng tôi có đi hỏi ba mẹ, còn hỏi em gái tôi, sau này cũng có hỏi chồng tôi, giờ thì đã hiểu rồi."
"Ừ." Chu Hồng Hồng cười. Không phải cô muốn có được đáp án từ trong miệng Phó Tự Hỉ, chẳng qua là chưa bao giờ cô nói ra hết, mà nay gặp được một người nghe rất đơn thuần, khiến cho cô không nhịn được muốn tâm sự. "Thật ra, bạn trai tôi không tốt."
"Hả?" Phó Tự Hỉ lại ngây người.
Chu Hồng Hồng vẫn cười, thẳng thắn nói ra những chuyện luôn để trong lòng. "Trước kia khi nhớ tới anh ấy, trong lòng tôi sẽ đau. Nhưng cho dù có đau bao nhiêu, tôi cũng vẫn để anh ấy trong lòng."
Phó Tự Hỉ mù mờ ngỡ ngàng. "Mỗi khi nghĩ đến chồng tôi, tôi sẽ rất vui vẻ."
"Như vậy chứng minh chồng cô đối với cô rất tốt."
"Chồng tôi rất tốt." Phó Tự Hỉ gật đầu. "Ừm... Bạn trai chị đối với chị không tốt sao?"
"Anh ấy dùng phương thức của mình đối xử rất tốt với tôi, nhưng mà anh ấy chưa bao giờ biết tôi muốn cái gì." Chu Hồng Hồng cười có chút bất đắc dĩ.
Phó Tự Hỉ không hiểu những lời này lắm, cô ấy cau mày lại nghĩ ngợi, vậy anh bạn trai kia rốt cuộc là tốt hay không tốt.
"Tôi rất thương anh ấy, anh ấy cũng nói yêu tôi."
Chu Hồng Hồng thì thào một câu như thế, Phó Tự Hỉ lại nghe rất rõ. "Vậy hai người chính là yêu thương nhau."
"Ừ. Bọn tôi, anh ấy nói yêu tôi... Tôi đợi thật lâu mới nghe được câu nói đó."
"Không sao cả." Phó Tự Hỉ cười, "Trước kia chồng tôi cũng không tốt, nhưng hiện giờ anh ấy rất yêu tôi. Mẹ tôi đã nói, hiện tại mới là quan trọng nhất."
"Ừ."
Chu Hồng Hồng lại kể về phong cảnh làng Vĩnh Cát vớiPhó Tự Hỉ, cô ấy nghe một cách say sưa ngon lành, thỉnh thoảng hỏi vài câu kỳ kỳ quái quái, Chu Hồng Hồng đều giải đáp tất cả.
Trận mưa ở thành phố D, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Cô bé phụ giúp cửa hàng bán hoa đã trở về, sau đó chỉ đường cho Chu Hồng Hồng.
Lúc gần đi, Chu Hồng Hồng muốn mua một chậu hoa, Phó Tự Hỉ lại chủ động đưa tới, "Tặng cho chị."
Chu Hồng Hồng kinh ngạc vô cùng.
"Hoa không đắt lắm." Phó Tự Hỉ sợ Chu Hồng Hồng ghét bỏ, có chút xấu hổ, "Chúc chị sớm cùng bạn trai kết hôn."
Chu Hồng Hồng đưa hai tay tiếp nhận, "Cảm ơn chị."
Tuy rằng Chị Hạ này không giống người bình thường, nhưng dù chỉ trải qua thời gian ngắn ngủi ở chung, Chu Hồng Hồng cảm thấy, một tấm lòng trong sáng thuần tuý không hề phủ bụi, so cái gì đều quý giá hơn.
Chu Hồng Hồng mang theo chậu hoa nhỏ đi về hướng bến xe buýt, trong lòng có chút xúc động, vội gọi một cú điện thoại cho Trình Ý.
Trình Ý lắng nghe bài hát "Nếu như không có em" vang lên trong chốc lát, mới nhận máy, "Vợ, em nhớ anh hả?"
Vẫn là giọng nói đùa cợt vô lại thường ngày, nhưng lúc này trong tai Chu Hồng Hồng lại có tia cảm giác ngọt ngào."Ừ."
Hắn dừng lại một chút, "Chu Hồng Hồng, làm sao vậy? Có phải là bị ai ức hiếp không hả?"
"Anh có ý gì?" Chu Hồng Hồng lại cảm thấy buồn bực, cô không phải chỉ khi có việc mới nhớ tới hắn.
"... Em nhớ anh?" Hắn rất không xác định hỏi.
"Ừ." Giọng nói của cô kéo thật dài.
Trình Ý cười đầy vẻ tà khí, "Còn chưa đến buổi tối đâu. Lâu lắm rồi không làm, tịch mịch ư?"
"..." Chu Hồng Hồng thật sự muốn đánh hắn một trận, vất vả lắm cô mới muốn cùng hắn thẳng thắn, ai ngờ bị hắn quấy rối, không khí ngọt ngào khó khăn lắm cô mới tạo ra lại bị hắn làm cho tức giận mà tan biến mất.
"Vợ, có muốn buổi tối anh qua đó phục vụ em vui thích không?"
"Anh cút đi, tôi phải lên xe rồi." Chu Hồng Hồng rống xong một câu liền cúp máy.
Ngồi trên xe buýt, lục lọi trong ký ức tìm kiếm mong vớt ra vài câu nói có chút tình cảm lãng mạn mà mình đã từng nói, nhưng vô ích.
Cô chưa từng có nói rằng cô thương hắn
Xe đến khách sạn, Chu Hồng Hồng mới phát hiện hình như nơi này rất quen. Đến khi nhìn thấy thẻ khách sạn, cô liền khẳng định, mấy năm trước cô từng đến con đường này.
Công tác lần này đã sớm sắp xếp lịch trình, buổi chiều bọn cô sẽ bắt đầu công việc khá sớm, Chu Hồng Hồng và Phó quản lý vội vàng ăn cơm trưa liền đi trước đến vùng ngoại thành mới phát triển để bàn việc, để vị nữ đồng nghiệp kia một mình ở lại chờ tin tức của Đẩu Bái.
Lần này phòng thị trường của cô là tới làm việc với cửa hàng chủ lực của thành phố D, bao gồm phong cách của cửa hàng, quy mô, quy định vân vân. Các hạng mục của công ty kia đa số đều ở trong nội thành, vì thế Phó quản lý liền đề nghị, ngày hôm sau sẽ đi thăm quan công ty trong nội thành.
Đối phương vui vẻ đồng ý.
Sau khi hai bên làm xong việc, liền gọi một xe taxi. Bởi vì Phó quản lý có hẹn với bạn học cũ cũng sống ở thành phố này, nhưng nơi hẹn lại không cùng đường với nhà khách mà bọn họ ở, vì thế cô ấy để Chu Hồng Hồng ở ngã ba đón một chiếc xe khác.
Chu Hồng Hồng đợi gần mười phút cũng không thấy có xe đón khách đi qua, cô xem xét hoàn cảnh nơi này một chút, đây là một khu mới khai phá, cơ bản đều là xe riêng lui tới.
Cô vừa đi về phía nội thành vừa nhìn quanh coi có xe taxi nào đi qua không, hoặc là, kể cả có cái trạm xe buýt cũng tốt.
Đi tới đi lui, sắc trời bắt đầu tối sẫm. Ngẩng đầu nhìn trời, cảm giác sắp có mưa to, cô liền cất nhanh bước chân, chỉ ngóng trông có thể gọi được xe đi về.
Mây đen càng ngày càng nhiều, chỉ chốc lát sau, giọt mưa lớn như hạt đậu đã rơi xuống.
Nhìn thấy cách đó không xa có khu văn phòng, đang muốn chạy đến đó, lại bị đèn đỏ cắt ngang. Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể đi tới dưới mái che của cửa hàng gần đó tránh mưa. Bởi vì sợ cản trở mặt tiền cửa hàng, cho nên cô cố gắng thu mình đứng ở một góc. Mưa to và gió lớn tà tà thổi đến, Chu Hồng Hồng bị dính ướt cả nửa người. Cô thấy thật hối hận khi đã tin tưởng dự báo thời tiết.
Lúc này, vừa vặn có một chiếc xe dừng trước cửa tiệm, một người đàn ông mang theo một hộp bánh ngọt, che dù xuống xe. Hắn liếc nhìn Chu Hồng Hồng đang đứng đó tránh mưa, liền đi vào trong tiệm, hô: "Bà Hạ?"
Bên trong truyền đến một tiếng trả lời, "Có đây."
Chị Hạ đang nghỉ ngơi đi ra, thấy người đàn ông, rất kinh ngạc. Cô ấy nhìn mưa lớn ở bên ngoài nói, "Mưa thật lớn, tôi còn tưởng anh sẽ không đến."
"Không có việc gì, có xe mà." Người đàn ông hiền lành cười, "Ông Hạ chuyển lời, hôm nay ông ấy phải họp, không tan việc sớm được, sai tôi đem chút điểm tâm nhỏ cho chị trước."
"Cảm ơn." Cô ấy đón lấy chiếc hộp bánh ngọt từ trong tay người đàn ông.
Thấy nhiệm vụ hoàn thành, anh ta nói, "Bà Hạ, vậy tôi đi về trước."
Chị Hạ cất xong bánh ngọt, đi ra muốn tiễn người. Đi đến cửa tiệm, nhìn thấy Chu Hồng Hồng đang đứng trong góc, có chút sửng sốt, sau đó phản ứng lại, mới nói, "Chị đứng ở đó cũng sẽ bị mưa tạt ướt."
Chu Hồng Hồng ngơ ngẩn.
Chị Hạ liếc nhìn Chu Hồng Hồng đã bị ướt nửa mái tóc, hơi mím môi, ngại ngùng mà nói: "Chị... Có muốn đi vào tránh mưa không?"
Chu Hồng Hồng thở ra, "Vậy thì xin cảm ơn." Cô vốn đang sợ chủ tiệm muốn đến xua đuổi.
"Không cần khách sáo." Chị Hạ cười, sau đó vẫy tay chào người đàn ông kia.
Chu Hồng Hồng tuy rằng đi vào cửa hàng, nhưng vẫn có vẻ rất thận trọng. Trong lòng cô tính toán sẽ mua một chậu hoa nhỏ để biểu lộ lòng biết ơn.
Chị Hạ đi vào khu ghế ngồi nghỉ, đưa cho Chu Hồng Hồng một cái ghế, sau đó lại rót một cốc nước sôi, đưa đến, "Mấy ngày nay, thường xuyên có mưa lớn."
"Cảm ơn." Chu Hồng Hồng tiếp nhận ly nước. Cô vừa mới ở bên ngoài bị gió lạnh mưa phùn thổi một lúc, ướt hết cả nửa cái quần, rất lạnh. Nhưng mà đây là một người không quen biết, cô lại có chút cảnh giác.
"Không cần khách sáo." Chị Hạ vẫn nói câu nói đó, cô ấy thấy Chu Hồng Hồng nắm cái ly nhưng không uống, lại nói, "Chị phải nhiều uống nước ấm, nếu không sẽ bị cảm lạnh."
Chu Hồng Hồng nhìn quanh cửa tiệm, cuối cùng nếm một ngụm nhỏ. Là nước đun sôi, quả thật chẳng phải nước lạnh. Cô lại uống vài ngụm, sau đó nhìn về phía Chị Hạ, mỉm cười hỏi, "Xin chào, xin hỏi chung quanh đây có trạm xe bus nào không?"
"Có." Chị Hạ đầu tiên là gật đầu, sau đó lại nói, "Nhưng mà tôi không biết ở nơi nào. Tiểu Lục đi đưa hoa rồi, đợi cô ấy trở về mới biết được ."
Nghe vậy, Chu Hồng Hồng hơi chút an tâm, lại nói lời cảm ơn.
Chị Hạ cười cười, sau đó nhớ đến bánh ngọt, liền đi mở hộp ra, lấy một miếng cho Chu Hồng Hồng.
Chu Hồng Hồng trong lòng thầm nghi ngờ sự nhiệt tình này.
"Ăn rất ngon." Chị Hạ tiếp tục nói, "Chông tôi sợ tôi đói bụng, mới mua cho tôi ăn."
"Chồng chị đối với chị thật tốt."
Chu Hồng Hồng vốn dĩ chỉ nói lời khách sáo, nhưng không ngờ Chị Hạ lại gật đầu đồng ý, vui vẻ hân hoan nói. "Chồng tôi rất tốt."
Nghe Chị Hạ nói chuyện có loại cảm giác rất kỳ quái, nhưng lúc này Chu Hồng Hồng đã dần tin tưởng, đây không phải là người xấu.
Chu Hồng Hồng nếm thử một miếng bánh ngọt, mỉm cười nói: "Thật sự rất ngon."
"Chị thích thì ăn thêm chút nữa đi." Chị Hạ rất vui vẻ, cũng đến ngồi ghế dựa, thân mình cô ấy ngồi thẳng tắp đoan chính, trông hệt như một cô học trò ngoan, "Tôi là Phó Tự Hỉ."
"Tôi là Chu Hồng Hồng." Có lẽ là bị nét hồn nhiên tươi cười của Phó Tự Hỉ lây sang, Chu Hồng Hồng cuối cùng cũng cảm thấy trận mưa to này coi như không tính là vận xui. Cô thấy Phó Tự Hỉcòn khá trẻ, liền mở miệng hỏi tuổi.
Không ngờ đáp án là, cô chỉ lớn hơn so với Phó Tự Hỉ có một tuổi. Cô không khỏi cảm khái, biết vài năm nay mình luôn vì Trình Ý lao tâm lao lực, thật sự già nhanh quá.
Bình thường Chu Hồng Hồng không thích nói chuyện phiếm, nhưng hôm nay gặp được Chị Hạ này, không biết vì sao, cô lại có hứng thú tán gẫu. Cô nhìn chiếc nhẫn ở ngón áp út của đối phương, che dấu tâm tình trong lòng, "Chị Hạ, chị thế cũng coi là kết hôn sớm nha."
Phó Tự Hỉ ngây người, "Chồng tôi nói kết hôn, vậy là đi kết hôn thôi."
Chu Hồng Hồng mỉm cười với câu trả lời hơi ngốc ngếch đó.
"Nhưng mà, rất nhiều người không biết chúng tôi đã kết hôn. Hạ Khuynh... Chồng tôi, anh ấy nói về sau muốn làm hôn lễ. À..." Phó Tự Hỉ nghĩ nghĩ tìm từ ngữ hình dung, bổ sung, "Là một hôn lễ rất long trọng, làm thật lớn, như vậy ai cũng sẽ biết chúng tôi đã kết hôn."
"Chúc mừng chị."
"Cảm ơn." Phó Tự Hỉ cười rất tươi.
Hôn lễ.
Chu Hồng Hồng nhớ đến mình và Trình Ý cũng có bày tiệc rượu, bởi vì qua hệ của Lão thái gia, tiệc rượu được làm rất long trọng, đều theo phong tục trong trấn Vĩnh Cát.
Lão thái gia thật sự rất cổ hủ, nên lễ tiết vô cùng rườm rà.
Đại phu nhân cũng đã từng khuyên, nói xã hội bây giờ đã không thịnh hành kiểu xưa nữa.
Cuối cùng lão thái gia đồng ý, nhưng vẫn yêu cầu Trình Ý nhất định phải cõng Chu Hồng Hồng vào cửa nhà họ Trình, sau đó mới có thể mở tiệc.
Trình Ý vâng lời làm theo.
Nhưng mà đến khi tiệc rượu chấm dứt, hắn lại vô cùng khó chịu. Bởi vì lão thái gia nghĩ tới tất cả những tập tục cổ hủ rắc rối, nhưng lại để lọt mất giai đoạn "Đưa vào động phòng".
Sở dĩ Trình Ý đồng ý một đống chuyện phía trước, đơn giản chỉ vì muốn có được bước đi cuối cùng, hắn muốn quang minh chính đại cùng Chu Hồng Hồng sinh hoạt vợ chồng. Ai ngờ, Lão thái gia lại không cho hắn được như ý.
Phó Tự Hỉ thấy Chu Hồng Hồng như đang nghĩ tới gì đó, vì thế yên lặng nhìn ra màn mưa bên ngoài.
Chu Hồng Hồng sau khi lấy lại tinh thần, bỗng nhiên mở miệng, "Rất nhiều người đều biết tôi đã kết hôn, nhưng thật ra lại không phải."
Phó Tự Hỉ sửng sốt.
Chu Hồng Hồng bèn giải thích, "Chúng tôi đã đãi tiệc, mời rất nhiều người đến, nhưng chúng tôi không có giấy đăng ký kết hôn."
"Vì sao không có giấy kết hôn?" Phó Tự Hỉ càng nghi ngờ. "Thủ tục rất nhanh, trong chốc lát, ta sẽ biến thành vợ chồng hợp pháp."
"Cái này phải hỏi anh ta mới biết được." Thực ra trước kia Chu Hồng Hồng luôn ngóng trông có thể lấy ra tờ giấy đó để chứng minh quan hệ của cô và Trình Ý.
"A, vậy chị phải đi hỏi đi." Phó Tự Hỉ mở to hai mắt, "Trước kia cái gì tôi cũng không hiểu, nhưng tôi có đi hỏi ba mẹ, còn hỏi em gái tôi, sau này cũng có hỏi chồng tôi, giờ thì đã hiểu rồi."
"Ừ." Chu Hồng Hồng cười. Không phải cô muốn có được đáp án từ trong miệng Phó Tự Hỉ, chẳng qua là chưa bao giờ cô nói ra hết, mà nay gặp được một người nghe rất đơn thuần, khiến cho cô không nhịn được muốn tâm sự. "Thật ra, bạn trai tôi không tốt."
"Hả?" Phó Tự Hỉ lại ngây người.
Chu Hồng Hồng vẫn cười, thẳng thắn nói ra những chuyện luôn để trong lòng. "Trước kia khi nhớ tới anh ấy, trong lòng tôi sẽ đau. Nhưng cho dù có đau bao nhiêu, tôi cũng vẫn để anh ấy trong lòng."
Phó Tự Hỉ mù mờ ngỡ ngàng. "Mỗi khi nghĩ đến chồng tôi, tôi sẽ rất vui vẻ."
"Như vậy chứng minh chồng cô đối với cô rất tốt."
"Chồng tôi rất tốt." Phó Tự Hỉ gật đầu. "Ừm... Bạn trai chị đối với chị không tốt sao?"
"Anh ấy dùng phương thức của mình đối xử rất tốt với tôi, nhưng mà anh ấy chưa bao giờ biết tôi muốn cái gì." Chu Hồng Hồng cười có chút bất đắc dĩ.
Phó Tự Hỉ không hiểu những lời này lắm, cô ấy cau mày lại nghĩ ngợi, vậy anh bạn trai kia rốt cuộc là tốt hay không tốt.
"Tôi rất thương anh ấy, anh ấy cũng nói yêu tôi."
Chu Hồng Hồng thì thào một câu như thế, Phó Tự Hỉ lại nghe rất rõ. "Vậy hai người chính là yêu thương nhau."
"Ừ. Bọn tôi, anh ấy nói yêu tôi... Tôi đợi thật lâu mới nghe được câu nói đó."
"Không sao cả." Phó Tự Hỉ cười, "Trước kia chồng tôi cũng không tốt, nhưng hiện giờ anh ấy rất yêu tôi. Mẹ tôi đã nói, hiện tại mới là quan trọng nhất."
"Ừ."
Chu Hồng Hồng lại kể về phong cảnh làng Vĩnh Cát vớiPhó Tự Hỉ, cô ấy nghe một cách say sưa ngon lành, thỉnh thoảng hỏi vài câu kỳ kỳ quái quái, Chu Hồng Hồng đều giải đáp tất cả.
Trận mưa ở thành phố D, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Cô bé phụ giúp cửa hàng bán hoa đã trở về, sau đó chỉ đường cho Chu Hồng Hồng.
Lúc gần đi, Chu Hồng Hồng muốn mua một chậu hoa, Phó Tự Hỉ lại chủ động đưa tới, "Tặng cho chị."
Chu Hồng Hồng kinh ngạc vô cùng.
"Hoa không đắt lắm." Phó Tự Hỉ sợ Chu Hồng Hồng ghét bỏ, có chút xấu hổ, "Chúc chị sớm cùng bạn trai kết hôn."
Chu Hồng Hồng đưa hai tay tiếp nhận, "Cảm ơn chị."
Tuy rằng Chị Hạ này không giống người bình thường, nhưng dù chỉ trải qua thời gian ngắn ngủi ở chung, Chu Hồng Hồng cảm thấy, một tấm lòng trong sáng thuần tuý không hề phủ bụi, so cái gì đều quý giá hơn.
Chu Hồng Hồng mang theo chậu hoa nhỏ đi về hướng bến xe buýt, trong lòng có chút xúc động, vội gọi một cú điện thoại cho Trình Ý.
Trình Ý lắng nghe bài hát "Nếu như không có em" vang lên trong chốc lát, mới nhận máy, "Vợ, em nhớ anh hả?"
Vẫn là giọng nói đùa cợt vô lại thường ngày, nhưng lúc này trong tai Chu Hồng Hồng lại có tia cảm giác ngọt ngào."Ừ."
Hắn dừng lại một chút, "Chu Hồng Hồng, làm sao vậy? Có phải là bị ai ức hiếp không hả?"
"Anh có ý gì?" Chu Hồng Hồng lại cảm thấy buồn bực, cô không phải chỉ khi có việc mới nhớ tới hắn.
"... Em nhớ anh?" Hắn rất không xác định hỏi.
"Ừ." Giọng nói của cô kéo thật dài.
Trình Ý cười đầy vẻ tà khí, "Còn chưa đến buổi tối đâu. Lâu lắm rồi không làm, tịch mịch ư?"
"..." Chu Hồng Hồng thật sự muốn đánh hắn một trận, vất vả lắm cô mới muốn cùng hắn thẳng thắn, ai ngờ bị hắn quấy rối, không khí ngọt ngào khó khăn lắm cô mới tạo ra lại bị hắn làm cho tức giận mà tan biến mất.
"Vợ, có muốn buổi tối anh qua đó phục vụ em vui thích không?"
"Anh cút đi, tôi phải lên xe rồi." Chu Hồng Hồng rống xong một câu liền cúp máy.
Ngồi trên xe buýt, lục lọi trong ký ức tìm kiếm mong vớt ra vài câu nói có chút tình cảm lãng mạn mà mình đã từng nói, nhưng vô ích.
Cô chưa từng có nói rằng cô thương hắn
/69
|