Đối với chuyện Lý Cảnh dễ dàng làm tiểu cô nương rung động như vậy, Tề Ngọc Yên không cảm thấy bất ngờ lắm. Ngay cả mình kiếp trước, lần đầu tiên nhìn thấy Lý Cảnh trên núi Kim Minh, còn không phải bị vẻ ngoài của hắn làm cho mê mẩn? Lúc hắn tiến lại gần hỏi tên của nàng, mặc dù nàng mắng hắn một câu “đồ dê xồm”, nhưng trong lòng lại vừa lo vừa mừng. Chỉ là lúc ấy nàng được xem là tần phi dự tuyển, không thể trao nhận công khai với nam tử nào khác, chỉ có thể lẩn tránh.
Nàng còn nhớ rõ kiếp trước vừa tiến cung, lúc gặp mặt Thái hậu và Hoàng đế lần đầu, nhìn thấy Lý Cảnh ngồi trên long ỷ thì nàng kinh hãi suýt nữa nhảy dựng lên. Mà hắn thì nhìn chằm chằm vào nàng, môi nhếch cười, trong mắt mang vẻ ma mãnh, làm nàng đến giờ vẫn không quên. Vì thế, nàng bưng trái tim chân thành của mình, không chút nao núng mà xông tới.
Quả thật Lý Cảnh đối với nàng cực kỳ tốt, sủng ái nàng không hề che đậy. Đêm tiến cung đó, hắn liền chiêu nàng thị tẩm. Từ đó, hắn không còn chiêu bất cứ tần phi nào khác ngoại trừ nàng, ngay cả khi nàng tới nguyệt tín, hắn cũng không kiêng kị ngủ cùng phòng với nàng. Sau này nàng mang thai, không hầu hạ hắn được, hắn cũng không tìm ai khác. Nhưng chính vì hắn sủng ái nàng phô trương quá mức, cuối cùng mới khiến cho Phan Dửu Quân phát điên trả thù, kèm thêm tính mạng cả nhà.
Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên than nhẹ một tiếng, nói với Chung Xảo Trân: “Xảo Trân muội muội, hậu cung hiểm ác muôn vàn, tiến cung chưa chắc là chuyện tốt. Nếu được sủng, sẽ bị người ghen ghét, nếu không được sủng, cũng sẽ bị người khinh thường. Kỳ thật bằng vào gia thế của Xảo Trân muội muội, tìm một công tử sĩ tộc đại gia*, làm chủ mẫu đương gia, phu thê giúp đỡ lẫn nhau cả đời, không phải là một chuyện rất tuyệt ư?”
(Sĩ tộc: dòng dõi học hành làm quan
Đại gia: thế gia vọng tộc.)
Nào ngờ Chung Xảo Trân lại đỏ mặt nói: “Nhưng Hoàng thượng là nam tử như vậy, sao có thể so sánh với người bình thường được? Tiến cung, coi như không được sủng, thi thoảng có thể làm bạn với thánh giá, muội cũng thỏa lòng rồi.”
Nghe Chung Xảo Trân nói, Tề Ngọc Yên có chút bất lực. Tiểu cô nương này, tính tình thật đúng là ngang bướng!
Nhưng trong ấn tượng của Tề Ngọc Yên, Lý Cảnh chỉ tuyển phi đúng lần này.
Sau khi Tề Ngọc Yên tiến cung, Lý Cảnh và nàng tình nồng ý đậm, nên không tuyển thêm tân nhân nhập cung. Chẳng qua, sau khi nàng bị đày vào lãnh cũng, hắn cũng không tuyển tân nhân, nàng không sao hiểu nổi.
Chẳng qua, cho dù hắn có tuyển tân nhân, nhưng lúc đó, Chung Xảo Trân cũng tầm hai mươi, có khi đã sớm gả làm vợ người rồi, không có khả năng và cơ hội nhập cung. Sợ là sợ, Chung Xảo Trân một lòng si mê Lý Cảnh, chỉ là phí công.
Tề Ngọc Yên thấy mình không khuyên nhủ được Chung Xảo Trân, cũng không nhiều lời thêm. Nghĩ dù sao nàng ấy cũng không tiến cung được, một thời gian dài, bản thân nàng ấy sẽ nhìn thoáng hơn.
Đúng lúc này, Chung Xảo Trân chợt reo lên: “Ơ kìa, sao ngũ ca lại đến đây?”
Tề Ngọc Yên ngẩn ra, nhanh chóng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Chung Dục từ xa tiến tới.
Nhìn bóng dáng Chung Dục, bộ dạng sau cuối của y tại kiếp trước cũng theo đó hiện lên trong suy nghĩ của nàng.
Sau khi bị Lý Cảnh bắt gian, mặc dù Chung Dục biết y và Tề Ngọc Yên bị người hãm hại, nhưng bọn họ thật sự trần truồng nằm cạnh nhau, giờ đã hết đường chối cãi. Lúc Lý Cảnh giết y, y không hề cầu xin cho chính mình lấy một câu mà chỉ gắng sức cầu xin Lý Cảnh có thể buông tha cho Tề Ngọc Yên.
Tiếng kêu khóc của y lúc đó, vẫn còn bên tai. Y là một người tốt đến thế, không nên bị đối xử như vậy, hơn nữa, lại là do chính mình hại y.
Tề Ngọc Yên thấy Chung Dục càng lúc càng gần, trong mắt lại dần dần nhòe đi.
Chung Xảo Trân quay sang, thấy Tề Ngọc Yên hai mắt rưng rưng, hoảng hốt nói: “Tề tỷ tỷ, tỷ sao thế?”
Tề
Nàng còn nhớ rõ kiếp trước vừa tiến cung, lúc gặp mặt Thái hậu và Hoàng đế lần đầu, nhìn thấy Lý Cảnh ngồi trên long ỷ thì nàng kinh hãi suýt nữa nhảy dựng lên. Mà hắn thì nhìn chằm chằm vào nàng, môi nhếch cười, trong mắt mang vẻ ma mãnh, làm nàng đến giờ vẫn không quên. Vì thế, nàng bưng trái tim chân thành của mình, không chút nao núng mà xông tới.
Quả thật Lý Cảnh đối với nàng cực kỳ tốt, sủng ái nàng không hề che đậy. Đêm tiến cung đó, hắn liền chiêu nàng thị tẩm. Từ đó, hắn không còn chiêu bất cứ tần phi nào khác ngoại trừ nàng, ngay cả khi nàng tới nguyệt tín, hắn cũng không kiêng kị ngủ cùng phòng với nàng. Sau này nàng mang thai, không hầu hạ hắn được, hắn cũng không tìm ai khác. Nhưng chính vì hắn sủng ái nàng phô trương quá mức, cuối cùng mới khiến cho Phan Dửu Quân phát điên trả thù, kèm thêm tính mạng cả nhà.
Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên than nhẹ một tiếng, nói với Chung Xảo Trân: “Xảo Trân muội muội, hậu cung hiểm ác muôn vàn, tiến cung chưa chắc là chuyện tốt. Nếu được sủng, sẽ bị người ghen ghét, nếu không được sủng, cũng sẽ bị người khinh thường. Kỳ thật bằng vào gia thế của Xảo Trân muội muội, tìm một công tử sĩ tộc đại gia*, làm chủ mẫu đương gia, phu thê giúp đỡ lẫn nhau cả đời, không phải là một chuyện rất tuyệt ư?”
(Sĩ tộc: dòng dõi học hành làm quan
Đại gia: thế gia vọng tộc.)
Nào ngờ Chung Xảo Trân lại đỏ mặt nói: “Nhưng Hoàng thượng là nam tử như vậy, sao có thể so sánh với người bình thường được? Tiến cung, coi như không được sủng, thi thoảng có thể làm bạn với thánh giá, muội cũng thỏa lòng rồi.”
Nghe Chung Xảo Trân nói, Tề Ngọc Yên có chút bất lực. Tiểu cô nương này, tính tình thật đúng là ngang bướng!
Nhưng trong ấn tượng của Tề Ngọc Yên, Lý Cảnh chỉ tuyển phi đúng lần này.
Sau khi Tề Ngọc Yên tiến cung, Lý Cảnh và nàng tình nồng ý đậm, nên không tuyển thêm tân nhân nhập cung. Chẳng qua, sau khi nàng bị đày vào lãnh cũng, hắn cũng không tuyển tân nhân, nàng không sao hiểu nổi.
Chẳng qua, cho dù hắn có tuyển tân nhân, nhưng lúc đó, Chung Xảo Trân cũng tầm hai mươi, có khi đã sớm gả làm vợ người rồi, không có khả năng và cơ hội nhập cung. Sợ là sợ, Chung Xảo Trân một lòng si mê Lý Cảnh, chỉ là phí công.
Tề Ngọc Yên thấy mình không khuyên nhủ được Chung Xảo Trân, cũng không nhiều lời thêm. Nghĩ dù sao nàng ấy cũng không tiến cung được, một thời gian dài, bản thân nàng ấy sẽ nhìn thoáng hơn.
Đúng lúc này, Chung Xảo Trân chợt reo lên: “Ơ kìa, sao ngũ ca lại đến đây?”
Tề Ngọc Yên ngẩn ra, nhanh chóng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Chung Dục từ xa tiến tới.
Nhìn bóng dáng Chung Dục, bộ dạng sau cuối của y tại kiếp trước cũng theo đó hiện lên trong suy nghĩ của nàng.
Sau khi bị Lý Cảnh bắt gian, mặc dù Chung Dục biết y và Tề Ngọc Yên bị người hãm hại, nhưng bọn họ thật sự trần truồng nằm cạnh nhau, giờ đã hết đường chối cãi. Lúc Lý Cảnh giết y, y không hề cầu xin cho chính mình lấy một câu mà chỉ gắng sức cầu xin Lý Cảnh có thể buông tha cho Tề Ngọc Yên.
Tiếng kêu khóc của y lúc đó, vẫn còn bên tai. Y là một người tốt đến thế, không nên bị đối xử như vậy, hơn nữa, lại là do chính mình hại y.
Tề Ngọc Yên thấy Chung Dục càng lúc càng gần, trong mắt lại dần dần nhòe đi.
Chung Xảo Trân quay sang, thấy Tề Ngọc Yên hai mắt rưng rưng, hoảng hốt nói: “Tề tỷ tỷ, tỷ sao thế?”
Tề
/91
|