Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 77 - Hỗ Trợ

/91


Tề Ngọc Yên áp tai lên vách tường, mọi thứ trong tiền điện đều nghe rõ mồn một.

Lúc này, chợt nghe Lý Cảnh cất tiếng, nói: “Ồ, Tề Thứ thật sự dũng mãnh phi thường thế ư?”

Có thể nhận ra sự hứng thú trong giọng điệu chàng.

Lại nghe được giọng của một người cao tuổi nói: “Hồi Hoàng thượng, cựu thần cũng không ngờ Tề Thứ lại anh dũng tuyệt vời đến vậy. Nghe quân đội tiền phương báo rằng, đến Thần Ngưu sơn, mọi người tản ra truy tìm nghịch tặc Hàn Thôi. Phải biết ngọn núi Thần Ngưu này, núi cao rừng rậm, muốn tìm một người giống như mò kim đáy bể. Nào ngờ Tề Thứ kia giống như có thần tiên trợ giúp, đuổi tới Liên Hoa Phong, bắt gọn Hàn Thôi trong một mật động dưới chân núi. Hai người chiến đấu gay cấn, và đã bắt sống nghịch tặc Hàn Thôi bằng chính sức mình! Hoàng thượng, Hàn Thôi vốn có tiếng khỏe như vâm, lại chẳng ngờ Tề Thứ có thể đánh bại gã. Đại tướng quân Đặng Tuấn nhắc tới chuyện này, cứ tấm tắc khen hắn suốt!”

Nghe đến đó, Tề Ngọc Yên biết đại ca đã lập công lớn như mong muốn, trong lòng mừng rỡ.

Trúc Vận đứng bên cạnh, cũng nghe được cuộc nói chuyện trong tiền điện, sung sướng nói với Tề Ngọc Yên: “Nương nương, nghe thấy không ạ? Đại công tử lập công lớn đấy!”

“Nghe rồi.” Tề Ngọc Yên đáp lời ngay lập tức.

Lúc này, cảm xúc trong nàng cũng là trăm mối ngổn ngang.

Kiếp trước Phan Kì sử dụng chiêu ngầm, còn có bao nhiêu người giúp đỡ mới giết được Hàn Thôi. Vậy mà kiếp này, đại ca Tề Thứ lại có thể bắt sống Hàn Thôi, công lao còn lớn hơn của Phan Kỳ kiếp trước. Lần này, nếu Lý Cảnh tấn chức thăng quan cho phụ huynh, cũng là hợp tình hợp lý. Tin chắc qua trận chiến này, sẽ không còn kẻ nào bàn tán Tề gia dựa vào việc bám váy mà lên cả.

“Xem ra Tề Thứ này đúng thật là một nhân tài!” Lý Cảnh nói.

“Đúng ạ! Cựu thần chúc mừng Hoàng thượng lại có thêm được một viên mãnh tướng.” Văn Thái úy vui sướng nói, “Đại quân đang trên đường trở về, lễ nghênh quân phải mau chóng ra quyết định ạ.”

“Văn Thái úy!” Hiện giờ tâm trạng Lý Cảnh cũng vui vẻ, “Chuyện nghênh đón Võ đại tướng quân dẫn đại quân trở về sẽ do ngươi cùng lễ bộ bàn bạc. Nhớ, nhất định phải thật long trọng!”

“Dạ!” Văn Thái úy hồi đáp: “Thần tất sẽ không để Hoàng thượng thất vọng!”

“Vậy ngươi lui xuống trước đi!” Lý Cảnh nói.

“Vâng, Hoàng thượng.” Văn Thái úy lên tiếng.

Tiếp đó nghe được tiếng bước chân rời đi của Văn Thái úy.

Tề Ngọc Yên thấy Lý Cảnh sắp sang đây, nhanh chóng chạy về lại chỗ ngồi, ngồi xuống.

Chỉ một chốc, Lý Cảnh liền đi vào.

Tề Ngọc Yên nhanh nhẹn đứng dậy hành lễ nghênh đón.

Lý Cảnh nhìn thấy nàng, vội đỡ nàng dậy, vội vàng hỏi: “Ngọc Yên, hôm nay nàng đến Sùng Tâm điện tìm ta là có việc gì gấp vậy?”

“Hoàng thượng, huynh trưởng thần thiếp sắp về ư?” Tề Ngọc Yên ngẩng đầu nhìn hắn.

Lý Cảnh hơi bất ngờ, hỏi: “Nàng nghe thấy rồi à?”

Tề Ngọc Yên cúi đầu, cắn môi nói: “Xin Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp cũng không phải cố ý nghe lén. Chỉ là tiếng của Hoàng thượng và Văn Thái úy lớn quá, thần thiếp nghe thấy tên của Huynh trưởng, nên, nên nhịn không nổi nghe một chút. Nếu Hoàng thượng muốn trách tội, thần thiếp cũng xin nhận.”

Lý Cảnh nghe nàng nói như vậy, vươn tay vuốt tóc nàng, mỉm cười nói: “Đồ ngốc, thích thì cứ nghe, có sao đâu? Nếu ta sợ nàng nghe lén thì đã không để nàng chờ ta ở đây.”

“Dạ.” Nàng mỉm cười nhìn hắn.

“Việc huynh trưởng lập công lớn, ta chắc chắn phong thưởng xứng đáng cho hắn.” Hắn lại nói.

“Tạ Hoàng thượng.” Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.

“Phải rồi, nàng đến tìm ta có việc gì?” Hắn hỏi.

Nàng nhớ tới mục đích đến của mình, vội thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Dạ, Hoàng thượng, thần thiếp muốn cầu xin chàng giúp một chuyện.”

Hắn giật mình, hỏi: “Chuyện gì mà gấp vậy?”

Tề Ngọc Yên do dự chốc lát rồi nói: “Có phải vừa rồi Hoàng thượng bảo Sử Viện Chính đi xem bệnh cho Huyên Nhi không ạ?”

Hắn nghe Tề Ngọc Yên tới là vì việc này, tưởng rằng nàng lo lắng cho con, vội vàng giải thích: “Ngọc Yên, nàng đừng lo lắng, Huyên Nhi không có chuyện gì cả. Chỉ là hơi khóc nháo, biếng ăn mà thôi, Sử Viện Chính chắc chắn có cách chữa cho con.” Hắn ngừng một lúc rồi nói tiếp, “Ngọc Yên à, nếu nàng thật sự không yên tâm, lát nữa ta sẽ dẫn nàng tới Khôn Dương cung thăm thằng bé.”

Tề Ngọc Yên nghe vậy, quỳ phịch xuống trước Lý Cảnh, dập đầu nghẹn ngào nói: “Thần thiếp dối gạt Hoàng thượng tự chủ trương, kính xin Hoàng thượng thứ tội!”

Thấy Tề Ngọc Yên như vậy, Lý Cảnh sửng sốt, vội đỡ nàng dậy, kinh ngạc nói: “Ngọc Yên, nàng làm gì thế?”

Tề Ngọc Yên ngẩng đầu lên, lệ đã rơi đầy mặt, cầu khẩn nói: “Thỉnh Hoàng thượng

src=

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


/91

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status