Lúc Bảo Nhi đẩy cửa phòng chủ tử, có ý định kêu hắn rời giường thì lại bất ngờ nhìn thấy Đoạn cô nương cũng ở trên đó.
Hai người đang ôm nhau ngủ ngọt ngào, mặt nàng lộ vẻ kinh ngạc, không thể tin được mấy ngày trước, hai người này còn gây huyên náo một trận, thế mà giờ phút này lại cùng nhau ngủ trên một chiếc giường.
Nàng che cái miệng nhỏ nhắn, rón rén xoay người khép cửa đi ra, tránh quấy rầy đôi oan gia này.
Ngày hôm qua, Việt công tử cố ý gọi nàng đi có việc, sai Đoàn cô nương tới phòng chủ tử phục vụ, còn bảo đảm với nàng sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra, quả nhiên không sai.
Cửa phòng nhẹ nhàng được khép lại, hai người trong phòng đồng thời mở mắt ra, khóe miệng Phượng Kỳ đột nhiên kéo dãn một nụ cười, nhìn nữ tử đang nằm gọn trong lòng mình.
"Sao rồi, ta nói không sai chứ, phản ứng của Bảo Nhi khi nhìn thấy chúng ta ngủ cùng nhau, tuyệt đối là thức thời rời đi, không giống như nàng nói nha đầu đó sẽ la to."
Hai người vốn tập võ từ nhỏ, thính giác khá nhạy cảm, ngay từ lúc nghe được tiếng bước chân của Bảo Nhi đang từ từ tới gần, đã cùng nhau đánh cuộc.
Đoạn Cửu Ngân lông mày nhíu lại, trừng mắt nhìn hắn. "Bảo Nhi thức thời như vậy, nhất định là kết quả do ngài dạy dỗ nhiều năm, là ta quên mất bên cạnh ngài, mỹ nữ đẹp như mây, ngài vốn phong lưu thành tính, ngài đã nuôi bao nhiêu mỹ nữ xinh đẹp như mây như hoa kia, Bảo Nhi lại ở bên cạnh hầu hạ ngài từ nhỏ, nếu không phải hiểu rõ tính khí của ngài, chỉ sợ sớm đã bị ngài trục xuất ra khỏi Kỳ Phủ."
Mặc dù lúc này, nàng ghen tuông nghi ngờ thì có vẻ hơi ấu trĩ, nhưng nghĩ đến Bảo Nhi cư nhiên đúng như lời nói của Phượng Kỳ, nha đầu đó thấy có người ngủ ở trên giường hắn liền thức thời tránh đi, không dám quấy rầy, nhất định là nhiều năm qua hắn cũng có quan hệ ấm giường với các giai nhân khác.
Thiệt thòi cho nàng đêm qua còn tâm tâm niệm niệm triền miên, hai người sung sướng thỏa mãn cảm giác có được lẫn nhau, lời ân ái nói suốt cả đêm, cho tới khi trời sáng, nàng mới đột nhiên tỉnh ngộ, Phượng Kỳ vốn là một cao thủ hái hoa, mặc dù không trêu ong ghẹo bướm nhưng hắn luôn thu hút ánh nhìn của người khác, vậy nên... nàng không phải là người cuối cùng…
Thấy nàng cau mày, vừa rồi còn thuận ý tựa vào ngực hắn, nhưng bây giờ lại lộ ra dáng vẻ chán ghét, như muốn đẩy hắn ra xa vạn dặm vậy.
Lại nghe nàng nói cái gì mà mỹ nữ xinh đẹp như mây, như hoa, Phượng kỳ nhớ mới tới khoảng thời gian trước khi hai người mới gặp mặt, mình quả thực trái ôm phải ấp, trông rất phong lưu , cũng khó trách nàng lại để ý đến như thế.
Sau một khắc, hắn nở một nụ cười thật tươi, đưa tay vuốt nhẹ gò má mềm mại của nàng một cái."Cửu Ngân, không phải bây giờ nàng đang ghen đấy chứ?"
Hắn thừa nhận trước kia bản thân mình quả thực phong lưu vô độ, nhưng từ khi lòng hắn tràn ngập hình bóng của nàng, những chuyện phong lưu, hoang dâm vô độ đó không còn làm qua hay nghĩ đến nữa.
"Được rồi, được rồi, đừng tức giận nữa, khi đó ta ở cùng với những nữ nhân như mây như hoa kia là. . . . . ." Hắn lúng túng ho khan một cái, choàng tay ôm người nàng xoay trở lại."Những thứ kia đều là bản năng của cơ thể của nam nhân thôi, hơn nữa từ khi thích nàng, thực sự ta vẫn luôn giữ mình rất trong sạch mà."
Đoạn Cửu Ngân vẫn giữ nghiêm nét mặt, khẽ nhếch nụ cười lạnh lùng bên môi."Đúng vậy a, bản năng của cơ thể, chỉ sợ sau này nếu như ngài lại gặp được những cô nương xinh đẹp tựa thiên tiên, bản năng cơ thể có khi lại bộc phát mạnh mẽ hơn nữa."
"Không có! Ta bảo đảm về sau chỉ nảy sinh bản năng cơ thể đối với một mình nàng mà thôi!"
Phượng Kỳ bá đạo phách lối thành thói, từ trước đến giờ, mọi việc đối với hắn đều thuận lợi, hắn thích người nào là dễ dàng có được người đó, vô luận là mỹ nữ thướt tha, xinh đẹp hay là giai nhân được nuôi dưỡng trong Kỳ Phủ, chỉ cần hắn ngoắc ngoắc ngón tay, không ai cự tuyệt sự xem trọng của hắn.
Nhưng sống hai mươi mấy năm, đến bây giờ hắn mới đột nhiên lĩnh ngộ, yêu thương một người từ tận đáy lòng là như thế nào.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoạn Cửu Ngân vì hắn mà ghen tuông, nhăn nhó, so với những nữ nhân muốn ra sức níu giữ tầm mắt của hắn hoàn toàn bất đồng.
Trước kia, từng có nữ nhân nằm trên giường của hắn để lộ ham muốn chiếm giữ mãnh liệt, nhưng hắn chỉ cảm thấy chán ghét.
Nhưng một Đoạn Cửu Ngân mặt mày nhăn nhó, sắc mặt tràn đầy tức giận, bộ dạng giằng co cùng hắn, lại khiến hắn không tự chủ được mà cưng chiều, mỗi một vẻ mặt nàng cũng có thể đáng yêu như vậy, so với người khác thật bất đồng.
"Mặc dù ta có thể bảo đảm sau này sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với nàng, nhưng mà..." Hắn vừa cười nói vừa nâng cằm của nàng, ánh mắt tự phi tự tiếu, "Nhìn nàng vì ta ghen với bộ dáng đáng yêu như thế, ta lại mong đợi về sau nàng có thể vì ta ghen nhiều hơn một chút nha!"
Nói xong, hắn hôn trộm nàng một cái, khóe môi khẽ nhếch mang theo ý cười sung sướng tựa như mèo con trộm được thịt ngon.
Đoạn Cửu Ngân xụ mặt, thầm nghĩ một số biện pháp đối phó với hắn nhưng đành vô lực, hắn khi thì như nam hài tử bướng bỉnh, khi thì lại có cái vẻ gian xảo, âm trầm, khi thì bá đạo, kiêu ngạo, khi lại nghiêm nghị đáng sợ, nhưng vô luận Phượng Kỳ hắn mang khuôn mặt, dáng vẻ như thế nào cũng vẫn hoàn toàn làm cho nàng thực lòng yêu hắn.
Tuy miệng nói lẫy giận hờn, nhưng lòng nàng cũng hiểu rõ con người của hắn, hắn đối với những nữ nhân trong phủ không có đụng qua, cũng có thể thấy được, hắn không phải là kẻ trăng hoa đùa bỡn tình cảm của nữ nhân.
Phượng Kỳ tình nguyện để nàng trêu chọc, ức hiếp mình, hai người đùa giỡn một hồi ở trên giường, tiếng cười đùa trong phòng không ngừng vang lên.
Đến khi hai người mệt mỏi, kiệt sức sau một hồi huyên náo, hắn đột nhiên lấy một tờ giấy từ dưới đuôi giường đưa cho nàng, "Vật này trả lại cho nàng."
Nhất thời, Đoạn Cửu Ngân không hiểu, đem tờ giấy mở ra mới biết đó là khế ước bán thân hắn ép nàng ký.
Giương mắt ngạc nhiên nhìn hắn, nàng lại bị tay hắn kéo vào lòng, gương mặt áp sát lồng ngực của hắn." Nàng phải nhớ, từ nay về sau, ta không cho phép nàng vì chuyện này mà chọc giận ta, nếu không ta không tha cho nàng!"
Nắm Khế Ước Bán Thân trong tay, trên mặt nàng lộ ra nụ cười lúm đồng tiền hạnh phúc.
Không nghĩ tới Khế Ước Bán Thân này cũng có lúc trở thành khế ước ngọt ngào như vậy.
"Khi đó chàng cũng không thực sự muốn ta bị tán gia bại sản đúng không?"
Ngón tay Phượng Kỳ nghịch ngợm những sợi tóc mềm mại của nàng. "Ta chỉ là. . . . . muốn trêu trêu đùa đùa tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng nàng một chút thôi. Trên đời này, duy nhất một người dám sẵng giọng, trợn mắt với ta, thậm chí còn nói trúng điểm yếu trong lòng ta, nếu như không trừng phạt một chút, sao có thể an ủi, bù đắp những bất mãn trong lòng ta chứ?"
Đoạn Cửu Ngân ngẩng mặt, nhíu nhíu mày. "Yếu điểm trong lòng chàng có liên quan đến hoàng thất?"
Hắn ngẩn ra, trầm ngâm hồi lâu, cặp mắt đen láy nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khóe môi miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo, "Chuyện đã qua rồi, cũng không cần nhắc lại nữa."
Đoạn Cửu Ngân quyết định trầm mặc. Nàng cho tới bây giờ cũng không phải là kẻ ép buộc người khác, dù ngoài mặt Phượng Kỳ luôn tươi cười, phóng khoáng, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy tâm tư yếu đuối của hắn, có một số việc nàng không cần vội phải biết.
Sớm muộn có một ngày, cả hai có thể cởi bỏ tâm tư, có thể không còn một chút kiêng kỵ lẫn nhau, hắn sẽ thẳng thắn nói cho nàng biết.
Mà nàng, rất mong đợi cái ngày đó đến.
****
Từ khi đặt chân vào Kỳ Phủ, đây là lần đầu tiên Đoạn Cửu Ngân được Phượng Kỳ long trọng giới thiệu thân phận của mình với toàn bộ giai nhân trong phủ.
"Tuy trước kia nàng là người hầu của ta, nhưng từ ngày, đội quân của Mục Tát Nhĩ tấn công thuyền bè chúng ta, nàng không quan tâm khiềm khích lúc trước còn ra tay tương trợ, hơn nữa còn cứu ta một mạng này, trải qua tối hôm qua, nàng đã thành nữ nhân của ta. . . . . ."
Đoạn Cửu Ngân không nghĩ Phượng kỳ có thể lớn mật như thế, rõ ràng yêu nhau là chuyện của hai người, hắn lại đem chiêu cáo thiên hạ, khiến người người Kỳ Phủ đều biết.
Buổi sáng, hắn nói muốn cho nàng một sự kinh hỉ, hóa ra là loại vui mừng này!
Nhưng lúc này, lòng nàng ngập tràn kinh hãi, không có sự vui mừng, bởi vì nàng không còn có thể tự tại dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người trong phủ nữa rồi.
Hơn nữa,Phượng Kỳ nói nàng đã trở thành nữ nhân của hắn sau buổi tối qua, càng khiến nàng thêm lúng túng, muốn tìm một cái lỗ lập tức chui vào.
Kỳ Phủ quả nhiên không giống nhà quan nghiêm túc, lời nói của Phượng Kỳ khiến mọi người nhất thời ồn ào.
Việt Phong ngồi phe phẩy chiếc quạt cầm tay, trên mặt mang rõ ý cười.
Khuôn mặt Bảo Nhi cũng rạng ngời sung sướng, nàng thật lòng vì hai người họ mà chúc phúc.
Trong khi đó, sắc mặt Nhiếp Tiểu Kỳ khó coi vô cùng. Đối mặt với việc Phượng Kỳ quang minh chính đại giới thiệu Đoạn Cửu Ngân, bên cạnh đó là hình ảnh nữ nhân kia núp sau lưng hắn thẹn thùng, những điều đó làm nàng ta chói mắt vô cùng!
"Từ nay về sau, các ngươi đối đãi với Cửu Ngân nhất định phải giống như đỗi đãi với bản thân ta, hơn nữa ta đã xé bỏ khế ước bán thân của nàng, nàng sẽ trở thành nữ chủ nhân tương lai của Kỳ Phủ chúng ta."
"Kỳ Thiếu chúng ta tìm kiếm nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tìm được cho chúng ta một đối tượng thích hợp cho vị trí phu nhân rồi!"
Đúng vậy, đúng vậy a, nghe nói Đoạn cô nương từng là nữ tướng quân, nhưng đối với hạ nhân chúng ta hết sức hòa nhã, có Đoạn cô nương làm nữ chủ nhân của Kỳ Phủ mọi người chúng ta có phúc khí rồi."
"Chính là không biết lúc nào Kỳ Thiếu chính thức đón Đoàn cô nương vào cửa lớn của Kỳ Phủ, trở thành thiếu phu nhân của chúng ta đây. . . . . ."
Phượng Kỳ cùng Đoạn Cửu Ngân nhìn nhau im lặng, ánh mắt vô hạn thương yêu.
"Cửu Ngân!!! hôm nay, ta bị bọn họ bức phải đi Lương Sơn á..., nếu ta không cưới nữ tướng quân dịu dàng, hòa nhã như nàng vào phủ, chỉ sợ bọn họ không tha cho ta "
Một câu nói đùa, đổi lấy tiếng cười vui vẻ của tất cả mọi người.
Đoạn Cửu Ngân e lệ trừng mắt nhìn hắn, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm, "Cái tên hỗn đản này, cũng biết chiếm tiện nghi nha, bất quá, đường đường muốn nữ tướng ta gả cho thủ lĩnh hải tặc chàng, đợi thông qua sự thẩm tra, khảo sát của bản cô nương mới được."
Lời nói của nàng chọc Phượng kỳ cười ha ha, không để ý ánh mắt người khác, hắn một tay ôm nàng vào lòng, bên tai nàng nỉ non, "Tốt, Đoạn Tướng quân của ta, chúng ta sẽ mỏi mắt mong chờ."
Cử chỉ thân mật của hai người làm cho tiếng cười của mọi người vang lên không ngừng, tự tận đáy lòng mọi người thật tâm chúc phúc bọn họ.
Nhiếp Tiểu Kỳ rốt cuộc nhìn không được."Phượng Kỳ, huynh đã muốn kết hôn rồi, vậy những nữ quyến trong phủ, huynh dự tính thế nào?"
Những lời này như cảnh tỉnh, hiện trường nhất thời rơi vào trạng thái đông cứng.
Phượng Kỳ cùng Đoạn Cửu Ngân cùng nhìn về phía những nữ nhân từng được hắn cứu giúp, trong mắt các nàng, sự tồn tại của Phượng Kỳ giống như một sự khao khát, trong lòng mỗi người, hoặc nhiều hoặc ít cũng có sự trông mong, vọng tưởng một ngày, mình có thể trở thành một nửa bên cạnh hắn.
Đối mặt với sự chất vấn ấy, Phượng Kỳ chỉ trầm mặc nửa khắc, sau đó liền nở nụ cười nhạt. "Thất cô nương, vấn đề này ngược lại nhắc nhở ta, mấy năm đã qua, các vị đã ở khá lâu trong Kỳ Phủ, ban đầu ta giúp đỡ các vị từng nói qua, Phượng Kỳ ta tuy là ân nhân của các vị, nhưng không cầu báo ân, ta biết mỗi người đều mang trên mình một đoạn nợ máu, sống ở trên đảo thần tiên, đơn giản chỉ là mong một cuộc sống yên ổn, an lành..
"Ta có thể bố trí nơi ở an toàn, nhưng không thể chịu trách nhiệm cuộc đời của các vị, ta cũng không hy vọng bất ai trong các vị vì Phượng Kỳ ta mà chậm trễ cả đời. Cho nên, nếu như cảm thấy có người thích hợp, ta hi vọng các cô nương có thể tìm được hạnh phúc chân chính thuộc về mình."
Lời này của hắn đã rõ tất cả, đời này kiếp này, hắn chỉ có thể để Đoạn Cửu Ngân dựa vào, còn những người khác, hắn có thể ra tay cứu giúp, nhưng sẽ không chịu trách nhiệm cả đời.
Hầu hết các cô nương nghe lời nói này đều lộ vẻ thất vọng, nhưng cũng đành chấp nhận. Cuộc sống kỳ phủ mấy năm nay không phải là các nàng không cố gắng lấy lòng Kỳ Phượng, nhưng bản thân hắn vẫn luôn cư xử đúng mực, nghiêm túc.
Kể từ khi Đoạn Cửu Ngân đặt chân vào Kỳ Phủ, nàng ta giống như tuyệt hết mọi đường đi, nước bước của bọn họ. Họ cũng hiểu, Phượng Kỳ không phải là nam nhân có thể dễ dàng bị khống chế bởi một nữ nhân nào , trước kia họ còn ôm hy vọng xa vời, nhưng bây giờ, tất cả ôn nhu trong mắt hắn đều dành cho một mình Đoạn Cửu Ngân, nữ nhân các nàng vẫn cố chấp níu kéo, cũng chỉ là một mảnh mỏng manh.
Họ nhận mệnh, nhưng Nhiếp Tiểu Kỳ lại không chịu chấp nhận.
"Phượng Kỳ, ý của huynh là một khi huynh cùng Đoạn Cửu Ngân thành thân, cũng là lúc muốn đem chúng ta nhất nhất trục xuất ra khỏi kỳ phủ sao?"
Những lời này hỏi ra sao mà tàn nhẫn, càng làm Phượng Kỳ không vui nhíu mày. "Ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn trục xuất các vị ra khỏi phủ, bất quá ta không hy vọng làm chậm trễ cả đời các vị."
Hắn kiên định giữ chặt vai Đoạn Cửu Ngân, như lời tuyên thệ với tất cả mọi người, hắn chỉ chịu trách nhiệm với cuộc đời một mình nàng.
"Thất cô nương, dung mạo là phù du, phẩm hạnh mới là mãi mãi, ta tin nàng hiểu đạo lý này." Lời này của hắn cũng là có ý nói cho những nữ nhân khác nghe.
Không khí lâm vào một hồi yên lặng, hắn lại thản nhiên ôm vai Đoạn Cửu Ngân xoay người rời khỏi đại sảnh to lớn.
Đến gần tối, nội tâm Nhiếp Tiểu Kỳ rơi vào phiền não ức chế, rốt cuộc phái người truyền lời tới Phượng kỳ, nàng ta có lời muốn nói riêng với Phượng kỳ, hẹn hắn gặp mặt ở thư phòng.
Từ lần trước hắn ra biển rồi trở về phủ, ba tháng trôi qua, nàng ta không được gặp mặt hắn, nàng ta ngày đêm mong chờ hắn trở về. Điều nàng không ngờ, nữ nhân trở về cùng hắn lại là kẻ sẽ cướp đi toàn bộ tâm tư của hắn, Đoạn Cửu Ngân.
Từ ngày hắn trở về phủ đến nay, hai người tuyệt đối ít có cơ hội gặp mặt nói chuyện riêng. Trước kia hắn còn có thể bận tâm tới tình cảm của phụ thân, đối với nàng quan tâm, chăm sóc như muội muội.
Nhưng sau khi Đoạn Cửu Ngân xuất hiện, vị muội muội cô độc này đã không còn chút giá trị nào trong ánh mắt của hắn nữa rồi.
Nàng còn nhớ rõ thủơ thiếu thời, lần đầu tiên nhìn thấy Phượng Kỳ, trái tim thiếu nữ của nàng đã thầm rung động, ngày phụ thân gặp nạn, hắn không chỉ đứng ra tương trợ, còn hết lòng cưu mang, cứu giúp tính mạng nàng. Kể từ ngày đó, trong mắt nàng chỉ có một mình hắn.
Nhiều năm qua, nàng chỉ cầu xin có thể ở bên cạnh hắn cả đời, dù bây giờ Phượng Kỳ không yêu nàng, nàng cũng cam tâm tình nguyện, nhưng hôm nay, hắn vì nữ nhân họ Đoạn kia, muốn đuổi nàng ra khỏi thế giới của hắn.
Khi Nhiếp Tiểu Kỳ đi vào thư phòng, nhìn thấy Phượng Kỳ một thân cẩm bào màu bạc trắng đứng nghiêm bên cửa sổ, thì trái tim kích động không thôi.
"Phượng Kỳ ──" rốt cuộc, nàng không khống chế được khát vọng trong nội tâm, nhào thân vào lồng ngực hắn. "Phượng Kỳ, muội thích huynh, coi như muội không thể làm thê của huynh, làm thiếp cũng được, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh huynh, vô luận là thân phận gì, muội đều có thể tiếp nhận, cầu xin huynh đừng đuổi muội ra khỏi Kỳ Phủ, có được hay không?"
Bị thân thể mềm mại ôm chặt trong lòng, cùng tiếng nỉ non khóc lóc thương tâm, hắn không cảm thấy nửa điểm thương yêu, ngược lại khẽ nhíu mày, gương mặt lộ vẻ tức giận.
"Thất cô nương, muội chắc hiểu rõ tính khí của ta, nếu ta đã thực lòng tiếp nhận Cửu Ngân, bản thân sẽ khinh thường chuyện tam thê tứ thiếp, muội cần gì phải cố chấp như thế?" Hắn đẩy thân thể mềm mại đang bám víu trong lồng ngực ra, lạnh mặt nói: "Nếu như tối này, muội gặp ta để cầu mong trở thành thê thiếp của ta như lời vừa nói, ta khuyên muội vẫn là chết tâm đi thôi."
Thấy hắn mặt lạnh như băng, đáy lòng Nhiếp Tiểu Kỳ trào dâng một hồi lạnh lẽo. Loại nam tử giống như thần tiên này, rõ ràng đang đứng gần mình như vậy, nhưng khoảng cách giữa hai trái tim, lại xa tưởng chừng như không bao giờ có thể chạm vào được.
Nghĩ như vậy, nước mắt lặng lẽ chảy dọc hai bên gò má, nàng đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt hắn, "Phượng Kỳ, muội cầu xin huynh, coi như huynh thương hại muội cũng được, đồng cảm với muội cũng được, tùy tiện cái gì cũng tốt, để cho muội được ở lại bên cạnh huynh, dù huynh không chịu để muội trở thành thiếp thân của huynh, chỉ cần huynh đồng ý muốn muội, đời này kiếp này, muội chết cũng nhắm mắt."
Tiếng khóc thút thít cầu khẩn của nàng ta, chỉ làm cho Phượng kỳ càng thêm không vui, thậm chí còn sinh ra chán ghét mà nhíu chặt mày.
"Nhiếp Tiểu Kỳ, muội không nên náo loạn nữa, ta nể mặt cha muội từng là bằng hữu giao tình, chuyện lần trước muội cố ý sắp đặt cho Cửu Ngân, ta không muốn so đo nữa, nhưng nếu như muội vẫn chấp niệm trong lòng dây dưa đoạn tình cảm không rõ này với ta, ngày mai ta sẽ sai Việt Phong lập tức đưa muội rời khỏi Kỳ Phủ. Ta mệt rồi, muội đi về nghỉ đi.."
Nghe vậy, sắc mặt nàng tái đi, thân thể khẽ run."Huynh …huynh biết mọi chuyện rồi?"
Phượng Kỳ mặt đầy hàn khí, liếc mắt nhìn nàng, "Muội cho là một chút thủ đoạn đó, có thể thoát khỏi tầm mắt của ta?"
Cành cây kia dù không chắc chắn, cũng không đến nỗi không đỡ được thể trọng cơ thể của Cửu Ngân, nhưng hắn nhanh mắt nhìn thấy vết chém có sẵn trên nhánh cây đó thì trong lòng có thể đoán ngay được thủ phạm của việc này chỉ có một mình nàng ta.
Sau đó, hắn cho người âm thầm điều tra biết được, quả nhiên nàng ta có ý muốn gây thương tổn cho Cửu Ngân.
Hắn tuyệt sẽ không lưu lại một mầm mống tai họa như vậy bên mình, hơn nữa khi hắn xác định Cửu Ngân chính là nữ nhân sẽ đời này kiếp này bầu bạn cùng hắn, đề phòng ngộ nhỡ, hắn nhất định đưa tất cả những cô nương hắn đã từng tương trợ mời rời khỏi phủ, hoặc giúp các nàng tề gia lập thất, hoặc tìm chốn an ổn khác cho các nàng an cư lập nghiệp.
"Thì ra là. . . . . . huynh cái gì cũng biết rồi." Không nghĩ tới Phượng Kỳ nhạy cảm, tinh ý như vậy, ánh mắt Nhiếp Tiểu Kỳ lộ vẻ buồn bã, chán chường. Nếu nàng vẫn cố chấp lưu lại nơi này, càng khiến cho bản thân thêm đau lòng, khó chịu mà thôi.
Chậm rãi đứng dậy, nàng thương tâm, tuyệt vọng một lần nữa nhìn lại bóng dáng lạnh lùng, lãnh ý cùng ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường của hắn, không thể chịu đựng nổi bất cứ sự khuất nhục nào từ hắn nữa, nàng xoay người nhanh chóng rời khỏi chốn đau thương này.
"Ta nhìn ra được Thất cô nương thực sự là dụng tình chí thâm* đối với chàng."
*Dụng tình chí thâm: tình cảm sâu đậm
Đột nhiên Đoạn Cửu Ngân mang một vẻ mặt thản nhiên, bước ra từ phía sau tấm bình phong trong thư phòng. Giờ phút này, nàng chỉ đơn thuần đứng trên lập trường của một nữ nhân mà bình phẩm, Thất cô nương đối với hắn thực sự là có tình ý.
Thấy nàng xuất hiện, vẻ mặt vừa mới uy nghiêm, lạnh lùng của Phượng Kỳ lập tức biến thành bộ dạng ôn nhu, ý cười tràn ngập, "Không nhìn ra nàng lại có tấm lòng rộng lượng như vậy, nếu chính thê là nàng không ngại, vậy ta sẽ đem nàng ta nạp làm thiếp thân, có được không đây?"
Nàng ngoài mặt thì cười mà trong lòng thì không, quay sang lườm hắn một cái, ngồi xuống thư án nhẹ nhàng lật lật tập sách trên bàn. "Ta chưa bao giờ đáp ứng sẽ làm thê tử của chàng."
Nghe thấy vậy, hắn cau mày đi tới sau lưng nàng, từ phía sau dùng sức ôm lấy thân thể nàng, cằm khẽ dựa lên trên đỉnh đầu của nàng.
“Đúng là nữ nhân không có lương tâm, ta vì nàng mà phế cả hậu viên, nếu nàng dám không gả cho ta, có biến thành quỷ ta cũng sẽ không buông tha nàng!" Nói xong, hắn còn cố ý cắn lấy vành tai mềm mại của nàng..
"Này, chàng là cẩu sao, cư nhiên tùy tiện cắn người như vậy." Đoạn Cửu Ngân bị đau, không nhịn được nũng nịu một tiếng.
Phượng kỳ nhìn thấy nàng tức giận nhưng dáng vẻ rất yêu kiều, đáng yêu, trong lòng càng tăng thêm cảm giác bị nàng mê hoặc.
Một tay kéo nàng vào trong ngực, đặt nàng ngồi trên đùi của mình, gương mặt tuấn tú tỏ vẻ lạnh lùng. "Được lắm, Đoạn Cửu Ngân nàng lại dám mắng tướng công tương lai của mình là cẩu, hôm nay nhìn xem ta dạy dỗ nàng như thế nào nhé."
Dứt lời, hai tay hắn bắt đầu chọc chọc, trêu đùa hai gò má mềm mại của nàng, khiến nàng cười nắc nẻ không ngừng, không lâu sau nàng chịu hết nổi đưa tay phản kích.
Một người là Hải Vương khiến người người biến sắc khi nghe tên, một người là nữ trung hào kiệt mang binh đánh giặc khiến người người kính phục, lúc này lại tựa hồ như hai đồng tử chưa trường thành, trêu chọc, đùa giỡn lẫn nhau.
Cho đến khi hai bóng dáng bắt đầu quấn quýt dây dưa ở chung một chỗ, tiếng thở gấp gáp, yếu ớt như tiếng muỗi kêu trong phòng truyền ra.
Mà lúc này đây, núp ở phía sau cửa, Nhiếp Tiểu Kỳ thấy thế, trái tim nhói lên đau đớn không nguôi.
Phượng Kỳ, tại sao mọi hỉ nộ ái ố của ngươi, chỉ có thể dành cho một người?
Phượng Kỳ, tới tận bây giờ ngươi cũng chưa từng nghiêm túc để ý đến ta, có phải hay không?
Phượng Kỳ, ngươi có biết hay không, hiện tại ta thật sự rất hận … rất rất hận . . . . . .
****
Thì ra cuộc sống trên đảo thần tiên cũng phồn hoa náo nhiệt đến như thế.
Mặc dù so ra có kém một chút so với kinh thành xa hoa, tràng lệ, nhưng dân chúng tới đây định cư cũng có thể an cư lạc nghiệp, nâng đỡ lẫn nhau.
Trước đây, nghe nói hơn một nửa cư dân ở đây đều từng trải qua cuộc sống thống khổ, vạn bất đắc dĩ mới đưa thân tới đảo thần tiên này, nhưng giờ phút này, trên mặt mỗi người họ lại đều tràn ngập nụ cười hạnh phúc.
Nếu không phải Phượng Kỳ tự mình đưa nàng ra khỏi Kỳ Phủ, nàng cũng không có cơ hội tận mắt chứng thực cuộc sống nơi này.
Trước đó vài ngày, hắn cho nàng viết thư gửi về Đoạn gia ở kinh thành, chỉ hy vọng cha mẹ huynh tỷ biết được nàng vẫn bình an vô sự, có thể không lo lắng nữa.
Trải qua trận thủy chiến trên biển lần trước, tin tưởng trong thời gian ngắn Đột Quyết sẽ không tái chiến nhanh như vậy, cho nên chuyện quốc gia đại sự tạm thời cũng không cần nàng lo lắng.
Mấy ngày này, mỗi ngày nàng cùng Phượng Kỳ sớm tối bên nhau, cuộc sống tựa như thế ngoại đào nguyên, mang cho nàng cảm giác yên bình cùng hạnh phúc mà trước nay chưa từng có được. Kỳ Phủ trên dưới mọi người càng đối đãi với nàng như nữ chủ nhân tương lai, đối với cuộc sống như thế, nàng thực sự rất thỏa mãn.
Ngày hôm đó nhàn rỗi, Phượng Kỳ liền dẫn nàng xuất phủ, thưởng thức phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần trên đảo thần tiên.
Ở nơi này tiểu thương buôn bán, đa số đều là thông qua sự vận chuyển, đưa mối của các đội tàu dưới trướng Phượng Kỳ, trong khi trao đổi, đồng thời thúc đẩy thu nhập phát triển thông qua buôn bán đường biển.
Trên đảo, cư dân ai ai cũng tôn trọng Phượng Kỳ, hôm nay nhìn thấy hắn xuất phủ lại mang theo một cô nương xinh đẹp, rối rít tiến lên hỏi han ân cần.
Nhìn hắn cùng cư dân trên đảo bình bình dị dị đối đãi, Đoạn Cửu Ngân phát hiện tầm mắt của mình đã không thể rời khỏi hắn.
Hồi tưởng lại quãng thời gian hai người từ đối nghịch gay gắt đến thấu hiểu lẫn nhau, tới bây giờ yêu nhau, trong đó có biết bao tư vị, có khổ, có ngọt, nhưng nàng vẫn cảm tạ trời cao đã an bài cho mình và hắn gặp nhau.
Bất tri bất giác, Phượng Kỳ mang nàng tới một tòa Tự Miếu.
Mặc dù Tự Miếu không lớn, nhưng hương khói lượn lờ.
"Thanh Tâm Tự?" Đoạn Cửu Ngân nhìn tên tự treo trên cửa, không khỏi cau mày quan sát khuôn mặt tươi cười gian xảo như hồ ly của Phượng Kỳ. "Ta lại không biết , thì ra Kỳ Thiếu của chúng ta cũng biết tin vào Phật tổ người đấy."
Nàng chưa từng nghĩ tới, hắn lại có chút liên quan đến những chỗ đại loại như thế này.
Không để ý tới sự chọc ghẹo của nàng, hắn dắt tay nàng, bước vào tòa miếu nhỏ không có quá nhiều khách nhân hành hương lễ phật.
Tiểu Hòa Thượng chắp tay trước ngực, hướng hai người thi lễ. "Nguyên lai là Kỳ công tử, đã lâu không gặp."
Phượng Kỳ cũng khó tránh được bộ dạng nghiêm chỉnh, chắp tay trước ngực đáp lễ. "Lão phương trượng vẫn tốt chứ?"
"Hồi Kỳ công tử, sư phụ mấy ngày trước đã bế quan lễ Phật, nếu công tử muốn gặp sư phụ, sợ còn phải chờ thêm một chút thời gian nữa."
Hắn mỉm cười gật đầu, "Hôm nay ta chẳng qua là thuần túy tham bái Phật tổ, không có ý quấy rầy tiểu sư phụ nữa."
Sau đó, liền dẫn Đoạn Cửu Ngân bước vào bên trong đại điện Bảo Hùng, hướng Phật tổ phía trên lạy ba lạy.
Đợi hai người ra khỏi đại điện, Phượng kỳ kéo nàng đi tới hậu viện, địa phương này mặc dù không lớn lại có vẻ đơn sơ, nhưng không khí hết sức trong lành, tươi mát.
Khiến cho nàng kinh ngạc chính là, ngay chính giữa hậu viện lại trồng một cây cổ thụ chọc trời, phía trên khắp thân cây, cành cây buộc vô số những mảnh vải màu đỏ, rất hoành tráng, hùng vĩ, uy nghiêm.
"Cây này là cây Nhân Duyên trên đảo thần tiên chúng ta, nghe nói chỉ cần đem tên tuổi của hai người yêu nhau cùng viết trên một mảnh vải đỏ, sau đó đem mảnh vải buộc lên cành cây của cây Nhân Duyên này, Phật tổ sẽ chứng giám phù hộ cho hai người yêu nhau đời đời kiếp kiếp ở chung một chỗ, cho dù trải qua luân hồi chuyển thế, đời sau, vẫn sẽ gặp lại nhau lần nữa, Cửu Ngân. . . . . ."
Đôi tay Phượng Kỳ nắm chặt lấy đầu vai của nàng, hai mắt nhìn nàng chăm chú. "Nàng. . . . . . Có nguyện ý cùng ta, ở bên ta đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không xa không rời?"
Đoạn Cửu Ngân nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, đen nháy như mực trước mắt, trên khuôn mặt kia không còn dáng vẻ cười cợt, hài hước thường ngày của hắn, mà thay vào đó là bộ dạng mà nàng chưa từng trông thấy bao giờ.
Gió đưa nhẹ nhẹ, không những thổi tung bay những sợi tóc tơ mềm mại mà còn làm cho hai trái tim yêu nhau xao động.
"Chàng. . . . . Là đang cầu hôn ta, nguyện ý ở trước Phật tổ, lập lời thề được ở bên nhau?"
Trong mắt hắn lộ rõ ý cười, ôm nàng vào trong ngực."Đúng vậy, bên nhau đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia cách."
Đôi tay nàng không tự chủ giữ chặt eo hắn."Được, bên nhau đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia cách."
Mảnh vải đỏ phất phơ trên thân cây cổ thụ như nguyện đồng ý chứng kiến cho cam kết chân ái của hai người . . . . . .
Hai người đang ôm nhau ngủ ngọt ngào, mặt nàng lộ vẻ kinh ngạc, không thể tin được mấy ngày trước, hai người này còn gây huyên náo một trận, thế mà giờ phút này lại cùng nhau ngủ trên một chiếc giường.
Nàng che cái miệng nhỏ nhắn, rón rén xoay người khép cửa đi ra, tránh quấy rầy đôi oan gia này.
Ngày hôm qua, Việt công tử cố ý gọi nàng đi có việc, sai Đoàn cô nương tới phòng chủ tử phục vụ, còn bảo đảm với nàng sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra, quả nhiên không sai.
Cửa phòng nhẹ nhàng được khép lại, hai người trong phòng đồng thời mở mắt ra, khóe miệng Phượng Kỳ đột nhiên kéo dãn một nụ cười, nhìn nữ tử đang nằm gọn trong lòng mình.
"Sao rồi, ta nói không sai chứ, phản ứng của Bảo Nhi khi nhìn thấy chúng ta ngủ cùng nhau, tuyệt đối là thức thời rời đi, không giống như nàng nói nha đầu đó sẽ la to."
Hai người vốn tập võ từ nhỏ, thính giác khá nhạy cảm, ngay từ lúc nghe được tiếng bước chân của Bảo Nhi đang từ từ tới gần, đã cùng nhau đánh cuộc.
Đoạn Cửu Ngân lông mày nhíu lại, trừng mắt nhìn hắn. "Bảo Nhi thức thời như vậy, nhất định là kết quả do ngài dạy dỗ nhiều năm, là ta quên mất bên cạnh ngài, mỹ nữ đẹp như mây, ngài vốn phong lưu thành tính, ngài đã nuôi bao nhiêu mỹ nữ xinh đẹp như mây như hoa kia, Bảo Nhi lại ở bên cạnh hầu hạ ngài từ nhỏ, nếu không phải hiểu rõ tính khí của ngài, chỉ sợ sớm đã bị ngài trục xuất ra khỏi Kỳ Phủ."
Mặc dù lúc này, nàng ghen tuông nghi ngờ thì có vẻ hơi ấu trĩ, nhưng nghĩ đến Bảo Nhi cư nhiên đúng như lời nói của Phượng Kỳ, nha đầu đó thấy có người ngủ ở trên giường hắn liền thức thời tránh đi, không dám quấy rầy, nhất định là nhiều năm qua hắn cũng có quan hệ ấm giường với các giai nhân khác.
Thiệt thòi cho nàng đêm qua còn tâm tâm niệm niệm triền miên, hai người sung sướng thỏa mãn cảm giác có được lẫn nhau, lời ân ái nói suốt cả đêm, cho tới khi trời sáng, nàng mới đột nhiên tỉnh ngộ, Phượng Kỳ vốn là một cao thủ hái hoa, mặc dù không trêu ong ghẹo bướm nhưng hắn luôn thu hút ánh nhìn của người khác, vậy nên... nàng không phải là người cuối cùng…
Thấy nàng cau mày, vừa rồi còn thuận ý tựa vào ngực hắn, nhưng bây giờ lại lộ ra dáng vẻ chán ghét, như muốn đẩy hắn ra xa vạn dặm vậy.
Lại nghe nàng nói cái gì mà mỹ nữ xinh đẹp như mây, như hoa, Phượng kỳ nhớ mới tới khoảng thời gian trước khi hai người mới gặp mặt, mình quả thực trái ôm phải ấp, trông rất phong lưu , cũng khó trách nàng lại để ý đến như thế.
Sau một khắc, hắn nở một nụ cười thật tươi, đưa tay vuốt nhẹ gò má mềm mại của nàng một cái."Cửu Ngân, không phải bây giờ nàng đang ghen đấy chứ?"
Hắn thừa nhận trước kia bản thân mình quả thực phong lưu vô độ, nhưng từ khi lòng hắn tràn ngập hình bóng của nàng, những chuyện phong lưu, hoang dâm vô độ đó không còn làm qua hay nghĩ đến nữa.
"Được rồi, được rồi, đừng tức giận nữa, khi đó ta ở cùng với những nữ nhân như mây như hoa kia là. . . . . ." Hắn lúng túng ho khan một cái, choàng tay ôm người nàng xoay trở lại."Những thứ kia đều là bản năng của cơ thể của nam nhân thôi, hơn nữa từ khi thích nàng, thực sự ta vẫn luôn giữ mình rất trong sạch mà."
Đoạn Cửu Ngân vẫn giữ nghiêm nét mặt, khẽ nhếch nụ cười lạnh lùng bên môi."Đúng vậy a, bản năng của cơ thể, chỉ sợ sau này nếu như ngài lại gặp được những cô nương xinh đẹp tựa thiên tiên, bản năng cơ thể có khi lại bộc phát mạnh mẽ hơn nữa."
"Không có! Ta bảo đảm về sau chỉ nảy sinh bản năng cơ thể đối với một mình nàng mà thôi!"
Phượng Kỳ bá đạo phách lối thành thói, từ trước đến giờ, mọi việc đối với hắn đều thuận lợi, hắn thích người nào là dễ dàng có được người đó, vô luận là mỹ nữ thướt tha, xinh đẹp hay là giai nhân được nuôi dưỡng trong Kỳ Phủ, chỉ cần hắn ngoắc ngoắc ngón tay, không ai cự tuyệt sự xem trọng của hắn.
Nhưng sống hai mươi mấy năm, đến bây giờ hắn mới đột nhiên lĩnh ngộ, yêu thương một người từ tận đáy lòng là như thế nào.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoạn Cửu Ngân vì hắn mà ghen tuông, nhăn nhó, so với những nữ nhân muốn ra sức níu giữ tầm mắt của hắn hoàn toàn bất đồng.
Trước kia, từng có nữ nhân nằm trên giường của hắn để lộ ham muốn chiếm giữ mãnh liệt, nhưng hắn chỉ cảm thấy chán ghét.
Nhưng một Đoạn Cửu Ngân mặt mày nhăn nhó, sắc mặt tràn đầy tức giận, bộ dạng giằng co cùng hắn, lại khiến hắn không tự chủ được mà cưng chiều, mỗi một vẻ mặt nàng cũng có thể đáng yêu như vậy, so với người khác thật bất đồng.
"Mặc dù ta có thể bảo đảm sau này sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với nàng, nhưng mà..." Hắn vừa cười nói vừa nâng cằm của nàng, ánh mắt tự phi tự tiếu, "Nhìn nàng vì ta ghen với bộ dáng đáng yêu như thế, ta lại mong đợi về sau nàng có thể vì ta ghen nhiều hơn một chút nha!"
Nói xong, hắn hôn trộm nàng một cái, khóe môi khẽ nhếch mang theo ý cười sung sướng tựa như mèo con trộm được thịt ngon.
Đoạn Cửu Ngân xụ mặt, thầm nghĩ một số biện pháp đối phó với hắn nhưng đành vô lực, hắn khi thì như nam hài tử bướng bỉnh, khi thì lại có cái vẻ gian xảo, âm trầm, khi thì bá đạo, kiêu ngạo, khi lại nghiêm nghị đáng sợ, nhưng vô luận Phượng Kỳ hắn mang khuôn mặt, dáng vẻ như thế nào cũng vẫn hoàn toàn làm cho nàng thực lòng yêu hắn.
Tuy miệng nói lẫy giận hờn, nhưng lòng nàng cũng hiểu rõ con người của hắn, hắn đối với những nữ nhân trong phủ không có đụng qua, cũng có thể thấy được, hắn không phải là kẻ trăng hoa đùa bỡn tình cảm của nữ nhân.
Phượng Kỳ tình nguyện để nàng trêu chọc, ức hiếp mình, hai người đùa giỡn một hồi ở trên giường, tiếng cười đùa trong phòng không ngừng vang lên.
Đến khi hai người mệt mỏi, kiệt sức sau một hồi huyên náo, hắn đột nhiên lấy một tờ giấy từ dưới đuôi giường đưa cho nàng, "Vật này trả lại cho nàng."
Nhất thời, Đoạn Cửu Ngân không hiểu, đem tờ giấy mở ra mới biết đó là khế ước bán thân hắn ép nàng ký.
Giương mắt ngạc nhiên nhìn hắn, nàng lại bị tay hắn kéo vào lòng, gương mặt áp sát lồng ngực của hắn." Nàng phải nhớ, từ nay về sau, ta không cho phép nàng vì chuyện này mà chọc giận ta, nếu không ta không tha cho nàng!"
Nắm Khế Ước Bán Thân trong tay, trên mặt nàng lộ ra nụ cười lúm đồng tiền hạnh phúc.
Không nghĩ tới Khế Ước Bán Thân này cũng có lúc trở thành khế ước ngọt ngào như vậy.
"Khi đó chàng cũng không thực sự muốn ta bị tán gia bại sản đúng không?"
Ngón tay Phượng Kỳ nghịch ngợm những sợi tóc mềm mại của nàng. "Ta chỉ là. . . . . muốn trêu trêu đùa đùa tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng nàng một chút thôi. Trên đời này, duy nhất một người dám sẵng giọng, trợn mắt với ta, thậm chí còn nói trúng điểm yếu trong lòng ta, nếu như không trừng phạt một chút, sao có thể an ủi, bù đắp những bất mãn trong lòng ta chứ?"
Đoạn Cửu Ngân ngẩng mặt, nhíu nhíu mày. "Yếu điểm trong lòng chàng có liên quan đến hoàng thất?"
Hắn ngẩn ra, trầm ngâm hồi lâu, cặp mắt đen láy nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khóe môi miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo, "Chuyện đã qua rồi, cũng không cần nhắc lại nữa."
Đoạn Cửu Ngân quyết định trầm mặc. Nàng cho tới bây giờ cũng không phải là kẻ ép buộc người khác, dù ngoài mặt Phượng Kỳ luôn tươi cười, phóng khoáng, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy tâm tư yếu đuối của hắn, có một số việc nàng không cần vội phải biết.
Sớm muộn có một ngày, cả hai có thể cởi bỏ tâm tư, có thể không còn một chút kiêng kỵ lẫn nhau, hắn sẽ thẳng thắn nói cho nàng biết.
Mà nàng, rất mong đợi cái ngày đó đến.
****
Từ khi đặt chân vào Kỳ Phủ, đây là lần đầu tiên Đoạn Cửu Ngân được Phượng Kỳ long trọng giới thiệu thân phận của mình với toàn bộ giai nhân trong phủ.
"Tuy trước kia nàng là người hầu của ta, nhưng từ ngày, đội quân của Mục Tát Nhĩ tấn công thuyền bè chúng ta, nàng không quan tâm khiềm khích lúc trước còn ra tay tương trợ, hơn nữa còn cứu ta một mạng này, trải qua tối hôm qua, nàng đã thành nữ nhân của ta. . . . . ."
Đoạn Cửu Ngân không nghĩ Phượng kỳ có thể lớn mật như thế, rõ ràng yêu nhau là chuyện của hai người, hắn lại đem chiêu cáo thiên hạ, khiến người người Kỳ Phủ đều biết.
Buổi sáng, hắn nói muốn cho nàng một sự kinh hỉ, hóa ra là loại vui mừng này!
Nhưng lúc này, lòng nàng ngập tràn kinh hãi, không có sự vui mừng, bởi vì nàng không còn có thể tự tại dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người trong phủ nữa rồi.
Hơn nữa,Phượng Kỳ nói nàng đã trở thành nữ nhân của hắn sau buổi tối qua, càng khiến nàng thêm lúng túng, muốn tìm một cái lỗ lập tức chui vào.
Kỳ Phủ quả nhiên không giống nhà quan nghiêm túc, lời nói của Phượng Kỳ khiến mọi người nhất thời ồn ào.
Việt Phong ngồi phe phẩy chiếc quạt cầm tay, trên mặt mang rõ ý cười.
Khuôn mặt Bảo Nhi cũng rạng ngời sung sướng, nàng thật lòng vì hai người họ mà chúc phúc.
Trong khi đó, sắc mặt Nhiếp Tiểu Kỳ khó coi vô cùng. Đối mặt với việc Phượng Kỳ quang minh chính đại giới thiệu Đoạn Cửu Ngân, bên cạnh đó là hình ảnh nữ nhân kia núp sau lưng hắn thẹn thùng, những điều đó làm nàng ta chói mắt vô cùng!
"Từ nay về sau, các ngươi đối đãi với Cửu Ngân nhất định phải giống như đỗi đãi với bản thân ta, hơn nữa ta đã xé bỏ khế ước bán thân của nàng, nàng sẽ trở thành nữ chủ nhân tương lai của Kỳ Phủ chúng ta."
"Kỳ Thiếu chúng ta tìm kiếm nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tìm được cho chúng ta một đối tượng thích hợp cho vị trí phu nhân rồi!"
Đúng vậy, đúng vậy a, nghe nói Đoạn cô nương từng là nữ tướng quân, nhưng đối với hạ nhân chúng ta hết sức hòa nhã, có Đoạn cô nương làm nữ chủ nhân của Kỳ Phủ mọi người chúng ta có phúc khí rồi."
"Chính là không biết lúc nào Kỳ Thiếu chính thức đón Đoàn cô nương vào cửa lớn của Kỳ Phủ, trở thành thiếu phu nhân của chúng ta đây. . . . . ."
Phượng Kỳ cùng Đoạn Cửu Ngân nhìn nhau im lặng, ánh mắt vô hạn thương yêu.
"Cửu Ngân!!! hôm nay, ta bị bọn họ bức phải đi Lương Sơn á..., nếu ta không cưới nữ tướng quân dịu dàng, hòa nhã như nàng vào phủ, chỉ sợ bọn họ không tha cho ta "
Một câu nói đùa, đổi lấy tiếng cười vui vẻ của tất cả mọi người.
Đoạn Cửu Ngân e lệ trừng mắt nhìn hắn, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm, "Cái tên hỗn đản này, cũng biết chiếm tiện nghi nha, bất quá, đường đường muốn nữ tướng ta gả cho thủ lĩnh hải tặc chàng, đợi thông qua sự thẩm tra, khảo sát của bản cô nương mới được."
Lời nói của nàng chọc Phượng kỳ cười ha ha, không để ý ánh mắt người khác, hắn một tay ôm nàng vào lòng, bên tai nàng nỉ non, "Tốt, Đoạn Tướng quân của ta, chúng ta sẽ mỏi mắt mong chờ."
Cử chỉ thân mật của hai người làm cho tiếng cười của mọi người vang lên không ngừng, tự tận đáy lòng mọi người thật tâm chúc phúc bọn họ.
Nhiếp Tiểu Kỳ rốt cuộc nhìn không được."Phượng Kỳ, huynh đã muốn kết hôn rồi, vậy những nữ quyến trong phủ, huynh dự tính thế nào?"
Những lời này như cảnh tỉnh, hiện trường nhất thời rơi vào trạng thái đông cứng.
Phượng Kỳ cùng Đoạn Cửu Ngân cùng nhìn về phía những nữ nhân từng được hắn cứu giúp, trong mắt các nàng, sự tồn tại của Phượng Kỳ giống như một sự khao khát, trong lòng mỗi người, hoặc nhiều hoặc ít cũng có sự trông mong, vọng tưởng một ngày, mình có thể trở thành một nửa bên cạnh hắn.
Đối mặt với sự chất vấn ấy, Phượng Kỳ chỉ trầm mặc nửa khắc, sau đó liền nở nụ cười nhạt. "Thất cô nương, vấn đề này ngược lại nhắc nhở ta, mấy năm đã qua, các vị đã ở khá lâu trong Kỳ Phủ, ban đầu ta giúp đỡ các vị từng nói qua, Phượng Kỳ ta tuy là ân nhân của các vị, nhưng không cầu báo ân, ta biết mỗi người đều mang trên mình một đoạn nợ máu, sống ở trên đảo thần tiên, đơn giản chỉ là mong một cuộc sống yên ổn, an lành..
"Ta có thể bố trí nơi ở an toàn, nhưng không thể chịu trách nhiệm cuộc đời của các vị, ta cũng không hy vọng bất ai trong các vị vì Phượng Kỳ ta mà chậm trễ cả đời. Cho nên, nếu như cảm thấy có người thích hợp, ta hi vọng các cô nương có thể tìm được hạnh phúc chân chính thuộc về mình."
Lời này của hắn đã rõ tất cả, đời này kiếp này, hắn chỉ có thể để Đoạn Cửu Ngân dựa vào, còn những người khác, hắn có thể ra tay cứu giúp, nhưng sẽ không chịu trách nhiệm cả đời.
Hầu hết các cô nương nghe lời nói này đều lộ vẻ thất vọng, nhưng cũng đành chấp nhận. Cuộc sống kỳ phủ mấy năm nay không phải là các nàng không cố gắng lấy lòng Kỳ Phượng, nhưng bản thân hắn vẫn luôn cư xử đúng mực, nghiêm túc.
Kể từ khi Đoạn Cửu Ngân đặt chân vào Kỳ Phủ, nàng ta giống như tuyệt hết mọi đường đi, nước bước của bọn họ. Họ cũng hiểu, Phượng Kỳ không phải là nam nhân có thể dễ dàng bị khống chế bởi một nữ nhân nào , trước kia họ còn ôm hy vọng xa vời, nhưng bây giờ, tất cả ôn nhu trong mắt hắn đều dành cho một mình Đoạn Cửu Ngân, nữ nhân các nàng vẫn cố chấp níu kéo, cũng chỉ là một mảnh mỏng manh.
Họ nhận mệnh, nhưng Nhiếp Tiểu Kỳ lại không chịu chấp nhận.
"Phượng Kỳ, ý của huynh là một khi huynh cùng Đoạn Cửu Ngân thành thân, cũng là lúc muốn đem chúng ta nhất nhất trục xuất ra khỏi kỳ phủ sao?"
Những lời này hỏi ra sao mà tàn nhẫn, càng làm Phượng Kỳ không vui nhíu mày. "Ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn trục xuất các vị ra khỏi phủ, bất quá ta không hy vọng làm chậm trễ cả đời các vị."
Hắn kiên định giữ chặt vai Đoạn Cửu Ngân, như lời tuyên thệ với tất cả mọi người, hắn chỉ chịu trách nhiệm với cuộc đời một mình nàng.
"Thất cô nương, dung mạo là phù du, phẩm hạnh mới là mãi mãi, ta tin nàng hiểu đạo lý này." Lời này của hắn cũng là có ý nói cho những nữ nhân khác nghe.
Không khí lâm vào một hồi yên lặng, hắn lại thản nhiên ôm vai Đoạn Cửu Ngân xoay người rời khỏi đại sảnh to lớn.
Đến gần tối, nội tâm Nhiếp Tiểu Kỳ rơi vào phiền não ức chế, rốt cuộc phái người truyền lời tới Phượng kỳ, nàng ta có lời muốn nói riêng với Phượng kỳ, hẹn hắn gặp mặt ở thư phòng.
Từ lần trước hắn ra biển rồi trở về phủ, ba tháng trôi qua, nàng ta không được gặp mặt hắn, nàng ta ngày đêm mong chờ hắn trở về. Điều nàng không ngờ, nữ nhân trở về cùng hắn lại là kẻ sẽ cướp đi toàn bộ tâm tư của hắn, Đoạn Cửu Ngân.
Từ ngày hắn trở về phủ đến nay, hai người tuyệt đối ít có cơ hội gặp mặt nói chuyện riêng. Trước kia hắn còn có thể bận tâm tới tình cảm của phụ thân, đối với nàng quan tâm, chăm sóc như muội muội.
Nhưng sau khi Đoạn Cửu Ngân xuất hiện, vị muội muội cô độc này đã không còn chút giá trị nào trong ánh mắt của hắn nữa rồi.
Nàng còn nhớ rõ thủơ thiếu thời, lần đầu tiên nhìn thấy Phượng Kỳ, trái tim thiếu nữ của nàng đã thầm rung động, ngày phụ thân gặp nạn, hắn không chỉ đứng ra tương trợ, còn hết lòng cưu mang, cứu giúp tính mạng nàng. Kể từ ngày đó, trong mắt nàng chỉ có một mình hắn.
Nhiều năm qua, nàng chỉ cầu xin có thể ở bên cạnh hắn cả đời, dù bây giờ Phượng Kỳ không yêu nàng, nàng cũng cam tâm tình nguyện, nhưng hôm nay, hắn vì nữ nhân họ Đoạn kia, muốn đuổi nàng ra khỏi thế giới của hắn.
Khi Nhiếp Tiểu Kỳ đi vào thư phòng, nhìn thấy Phượng Kỳ một thân cẩm bào màu bạc trắng đứng nghiêm bên cửa sổ, thì trái tim kích động không thôi.
"Phượng Kỳ ──" rốt cuộc, nàng không khống chế được khát vọng trong nội tâm, nhào thân vào lồng ngực hắn. "Phượng Kỳ, muội thích huynh, coi như muội không thể làm thê của huynh, làm thiếp cũng được, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh huynh, vô luận là thân phận gì, muội đều có thể tiếp nhận, cầu xin huynh đừng đuổi muội ra khỏi Kỳ Phủ, có được hay không?"
Bị thân thể mềm mại ôm chặt trong lòng, cùng tiếng nỉ non khóc lóc thương tâm, hắn không cảm thấy nửa điểm thương yêu, ngược lại khẽ nhíu mày, gương mặt lộ vẻ tức giận.
"Thất cô nương, muội chắc hiểu rõ tính khí của ta, nếu ta đã thực lòng tiếp nhận Cửu Ngân, bản thân sẽ khinh thường chuyện tam thê tứ thiếp, muội cần gì phải cố chấp như thế?" Hắn đẩy thân thể mềm mại đang bám víu trong lồng ngực ra, lạnh mặt nói: "Nếu như tối này, muội gặp ta để cầu mong trở thành thê thiếp của ta như lời vừa nói, ta khuyên muội vẫn là chết tâm đi thôi."
Thấy hắn mặt lạnh như băng, đáy lòng Nhiếp Tiểu Kỳ trào dâng một hồi lạnh lẽo. Loại nam tử giống như thần tiên này, rõ ràng đang đứng gần mình như vậy, nhưng khoảng cách giữa hai trái tim, lại xa tưởng chừng như không bao giờ có thể chạm vào được.
Nghĩ như vậy, nước mắt lặng lẽ chảy dọc hai bên gò má, nàng đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt hắn, "Phượng Kỳ, muội cầu xin huynh, coi như huynh thương hại muội cũng được, đồng cảm với muội cũng được, tùy tiện cái gì cũng tốt, để cho muội được ở lại bên cạnh huynh, dù huynh không chịu để muội trở thành thiếp thân của huynh, chỉ cần huynh đồng ý muốn muội, đời này kiếp này, muội chết cũng nhắm mắt."
Tiếng khóc thút thít cầu khẩn của nàng ta, chỉ làm cho Phượng kỳ càng thêm không vui, thậm chí còn sinh ra chán ghét mà nhíu chặt mày.
"Nhiếp Tiểu Kỳ, muội không nên náo loạn nữa, ta nể mặt cha muội từng là bằng hữu giao tình, chuyện lần trước muội cố ý sắp đặt cho Cửu Ngân, ta không muốn so đo nữa, nhưng nếu như muội vẫn chấp niệm trong lòng dây dưa đoạn tình cảm không rõ này với ta, ngày mai ta sẽ sai Việt Phong lập tức đưa muội rời khỏi Kỳ Phủ. Ta mệt rồi, muội đi về nghỉ đi.."
Nghe vậy, sắc mặt nàng tái đi, thân thể khẽ run."Huynh …huynh biết mọi chuyện rồi?"
Phượng Kỳ mặt đầy hàn khí, liếc mắt nhìn nàng, "Muội cho là một chút thủ đoạn đó, có thể thoát khỏi tầm mắt của ta?"
Cành cây kia dù không chắc chắn, cũng không đến nỗi không đỡ được thể trọng cơ thể của Cửu Ngân, nhưng hắn nhanh mắt nhìn thấy vết chém có sẵn trên nhánh cây đó thì trong lòng có thể đoán ngay được thủ phạm của việc này chỉ có một mình nàng ta.
Sau đó, hắn cho người âm thầm điều tra biết được, quả nhiên nàng ta có ý muốn gây thương tổn cho Cửu Ngân.
Hắn tuyệt sẽ không lưu lại một mầm mống tai họa như vậy bên mình, hơn nữa khi hắn xác định Cửu Ngân chính là nữ nhân sẽ đời này kiếp này bầu bạn cùng hắn, đề phòng ngộ nhỡ, hắn nhất định đưa tất cả những cô nương hắn đã từng tương trợ mời rời khỏi phủ, hoặc giúp các nàng tề gia lập thất, hoặc tìm chốn an ổn khác cho các nàng an cư lập nghiệp.
"Thì ra là. . . . . . huynh cái gì cũng biết rồi." Không nghĩ tới Phượng Kỳ nhạy cảm, tinh ý như vậy, ánh mắt Nhiếp Tiểu Kỳ lộ vẻ buồn bã, chán chường. Nếu nàng vẫn cố chấp lưu lại nơi này, càng khiến cho bản thân thêm đau lòng, khó chịu mà thôi.
Chậm rãi đứng dậy, nàng thương tâm, tuyệt vọng một lần nữa nhìn lại bóng dáng lạnh lùng, lãnh ý cùng ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường của hắn, không thể chịu đựng nổi bất cứ sự khuất nhục nào từ hắn nữa, nàng xoay người nhanh chóng rời khỏi chốn đau thương này.
"Ta nhìn ra được Thất cô nương thực sự là dụng tình chí thâm* đối với chàng."
*Dụng tình chí thâm: tình cảm sâu đậm
Đột nhiên Đoạn Cửu Ngân mang một vẻ mặt thản nhiên, bước ra từ phía sau tấm bình phong trong thư phòng. Giờ phút này, nàng chỉ đơn thuần đứng trên lập trường của một nữ nhân mà bình phẩm, Thất cô nương đối với hắn thực sự là có tình ý.
Thấy nàng xuất hiện, vẻ mặt vừa mới uy nghiêm, lạnh lùng của Phượng Kỳ lập tức biến thành bộ dạng ôn nhu, ý cười tràn ngập, "Không nhìn ra nàng lại có tấm lòng rộng lượng như vậy, nếu chính thê là nàng không ngại, vậy ta sẽ đem nàng ta nạp làm thiếp thân, có được không đây?"
Nàng ngoài mặt thì cười mà trong lòng thì không, quay sang lườm hắn một cái, ngồi xuống thư án nhẹ nhàng lật lật tập sách trên bàn. "Ta chưa bao giờ đáp ứng sẽ làm thê tử của chàng."
Nghe thấy vậy, hắn cau mày đi tới sau lưng nàng, từ phía sau dùng sức ôm lấy thân thể nàng, cằm khẽ dựa lên trên đỉnh đầu của nàng.
“Đúng là nữ nhân không có lương tâm, ta vì nàng mà phế cả hậu viên, nếu nàng dám không gả cho ta, có biến thành quỷ ta cũng sẽ không buông tha nàng!" Nói xong, hắn còn cố ý cắn lấy vành tai mềm mại của nàng..
"Này, chàng là cẩu sao, cư nhiên tùy tiện cắn người như vậy." Đoạn Cửu Ngân bị đau, không nhịn được nũng nịu một tiếng.
Phượng kỳ nhìn thấy nàng tức giận nhưng dáng vẻ rất yêu kiều, đáng yêu, trong lòng càng tăng thêm cảm giác bị nàng mê hoặc.
Một tay kéo nàng vào trong ngực, đặt nàng ngồi trên đùi của mình, gương mặt tuấn tú tỏ vẻ lạnh lùng. "Được lắm, Đoạn Cửu Ngân nàng lại dám mắng tướng công tương lai của mình là cẩu, hôm nay nhìn xem ta dạy dỗ nàng như thế nào nhé."
Dứt lời, hai tay hắn bắt đầu chọc chọc, trêu đùa hai gò má mềm mại của nàng, khiến nàng cười nắc nẻ không ngừng, không lâu sau nàng chịu hết nổi đưa tay phản kích.
Một người là Hải Vương khiến người người biến sắc khi nghe tên, một người là nữ trung hào kiệt mang binh đánh giặc khiến người người kính phục, lúc này lại tựa hồ như hai đồng tử chưa trường thành, trêu chọc, đùa giỡn lẫn nhau.
Cho đến khi hai bóng dáng bắt đầu quấn quýt dây dưa ở chung một chỗ, tiếng thở gấp gáp, yếu ớt như tiếng muỗi kêu trong phòng truyền ra.
Mà lúc này đây, núp ở phía sau cửa, Nhiếp Tiểu Kỳ thấy thế, trái tim nhói lên đau đớn không nguôi.
Phượng Kỳ, tại sao mọi hỉ nộ ái ố của ngươi, chỉ có thể dành cho một người?
Phượng Kỳ, tới tận bây giờ ngươi cũng chưa từng nghiêm túc để ý đến ta, có phải hay không?
Phượng Kỳ, ngươi có biết hay không, hiện tại ta thật sự rất hận … rất rất hận . . . . . .
****
Thì ra cuộc sống trên đảo thần tiên cũng phồn hoa náo nhiệt đến như thế.
Mặc dù so ra có kém một chút so với kinh thành xa hoa, tràng lệ, nhưng dân chúng tới đây định cư cũng có thể an cư lạc nghiệp, nâng đỡ lẫn nhau.
Trước đây, nghe nói hơn một nửa cư dân ở đây đều từng trải qua cuộc sống thống khổ, vạn bất đắc dĩ mới đưa thân tới đảo thần tiên này, nhưng giờ phút này, trên mặt mỗi người họ lại đều tràn ngập nụ cười hạnh phúc.
Nếu không phải Phượng Kỳ tự mình đưa nàng ra khỏi Kỳ Phủ, nàng cũng không có cơ hội tận mắt chứng thực cuộc sống nơi này.
Trước đó vài ngày, hắn cho nàng viết thư gửi về Đoạn gia ở kinh thành, chỉ hy vọng cha mẹ huynh tỷ biết được nàng vẫn bình an vô sự, có thể không lo lắng nữa.
Trải qua trận thủy chiến trên biển lần trước, tin tưởng trong thời gian ngắn Đột Quyết sẽ không tái chiến nhanh như vậy, cho nên chuyện quốc gia đại sự tạm thời cũng không cần nàng lo lắng.
Mấy ngày này, mỗi ngày nàng cùng Phượng Kỳ sớm tối bên nhau, cuộc sống tựa như thế ngoại đào nguyên, mang cho nàng cảm giác yên bình cùng hạnh phúc mà trước nay chưa từng có được. Kỳ Phủ trên dưới mọi người càng đối đãi với nàng như nữ chủ nhân tương lai, đối với cuộc sống như thế, nàng thực sự rất thỏa mãn.
Ngày hôm đó nhàn rỗi, Phượng Kỳ liền dẫn nàng xuất phủ, thưởng thức phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần trên đảo thần tiên.
Ở nơi này tiểu thương buôn bán, đa số đều là thông qua sự vận chuyển, đưa mối của các đội tàu dưới trướng Phượng Kỳ, trong khi trao đổi, đồng thời thúc đẩy thu nhập phát triển thông qua buôn bán đường biển.
Trên đảo, cư dân ai ai cũng tôn trọng Phượng Kỳ, hôm nay nhìn thấy hắn xuất phủ lại mang theo một cô nương xinh đẹp, rối rít tiến lên hỏi han ân cần.
Nhìn hắn cùng cư dân trên đảo bình bình dị dị đối đãi, Đoạn Cửu Ngân phát hiện tầm mắt của mình đã không thể rời khỏi hắn.
Hồi tưởng lại quãng thời gian hai người từ đối nghịch gay gắt đến thấu hiểu lẫn nhau, tới bây giờ yêu nhau, trong đó có biết bao tư vị, có khổ, có ngọt, nhưng nàng vẫn cảm tạ trời cao đã an bài cho mình và hắn gặp nhau.
Bất tri bất giác, Phượng Kỳ mang nàng tới một tòa Tự Miếu.
Mặc dù Tự Miếu không lớn, nhưng hương khói lượn lờ.
"Thanh Tâm Tự?" Đoạn Cửu Ngân nhìn tên tự treo trên cửa, không khỏi cau mày quan sát khuôn mặt tươi cười gian xảo như hồ ly của Phượng Kỳ. "Ta lại không biết , thì ra Kỳ Thiếu của chúng ta cũng biết tin vào Phật tổ người đấy."
Nàng chưa từng nghĩ tới, hắn lại có chút liên quan đến những chỗ đại loại như thế này.
Không để ý tới sự chọc ghẹo của nàng, hắn dắt tay nàng, bước vào tòa miếu nhỏ không có quá nhiều khách nhân hành hương lễ phật.
Tiểu Hòa Thượng chắp tay trước ngực, hướng hai người thi lễ. "Nguyên lai là Kỳ công tử, đã lâu không gặp."
Phượng Kỳ cũng khó tránh được bộ dạng nghiêm chỉnh, chắp tay trước ngực đáp lễ. "Lão phương trượng vẫn tốt chứ?"
"Hồi Kỳ công tử, sư phụ mấy ngày trước đã bế quan lễ Phật, nếu công tử muốn gặp sư phụ, sợ còn phải chờ thêm một chút thời gian nữa."
Hắn mỉm cười gật đầu, "Hôm nay ta chẳng qua là thuần túy tham bái Phật tổ, không có ý quấy rầy tiểu sư phụ nữa."
Sau đó, liền dẫn Đoạn Cửu Ngân bước vào bên trong đại điện Bảo Hùng, hướng Phật tổ phía trên lạy ba lạy.
Đợi hai người ra khỏi đại điện, Phượng kỳ kéo nàng đi tới hậu viện, địa phương này mặc dù không lớn lại có vẻ đơn sơ, nhưng không khí hết sức trong lành, tươi mát.
Khiến cho nàng kinh ngạc chính là, ngay chính giữa hậu viện lại trồng một cây cổ thụ chọc trời, phía trên khắp thân cây, cành cây buộc vô số những mảnh vải màu đỏ, rất hoành tráng, hùng vĩ, uy nghiêm.
"Cây này là cây Nhân Duyên trên đảo thần tiên chúng ta, nghe nói chỉ cần đem tên tuổi của hai người yêu nhau cùng viết trên một mảnh vải đỏ, sau đó đem mảnh vải buộc lên cành cây của cây Nhân Duyên này, Phật tổ sẽ chứng giám phù hộ cho hai người yêu nhau đời đời kiếp kiếp ở chung một chỗ, cho dù trải qua luân hồi chuyển thế, đời sau, vẫn sẽ gặp lại nhau lần nữa, Cửu Ngân. . . . . ."
Đôi tay Phượng Kỳ nắm chặt lấy đầu vai của nàng, hai mắt nhìn nàng chăm chú. "Nàng. . . . . . Có nguyện ý cùng ta, ở bên ta đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không xa không rời?"
Đoạn Cửu Ngân nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, đen nháy như mực trước mắt, trên khuôn mặt kia không còn dáng vẻ cười cợt, hài hước thường ngày của hắn, mà thay vào đó là bộ dạng mà nàng chưa từng trông thấy bao giờ.
Gió đưa nhẹ nhẹ, không những thổi tung bay những sợi tóc tơ mềm mại mà còn làm cho hai trái tim yêu nhau xao động.
"Chàng. . . . . Là đang cầu hôn ta, nguyện ý ở trước Phật tổ, lập lời thề được ở bên nhau?"
Trong mắt hắn lộ rõ ý cười, ôm nàng vào trong ngực."Đúng vậy, bên nhau đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia cách."
Đôi tay nàng không tự chủ giữ chặt eo hắn."Được, bên nhau đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia cách."
Mảnh vải đỏ phất phơ trên thân cây cổ thụ như nguyện đồng ý chứng kiến cho cam kết chân ái của hai người . . . . . .
/10
|