Chương 13
Dĩm Beta Minh Lan
Sáng sớm hôm sau Thẩm Đông Chí tỉnh từ rất sớm, ngày hôm qua sau khi kết thúc trận hoan ái kia đã là hoàng hôn, vì cô không có quần áo cho nên Chu Hi Nghiêu đã giữ cô lại qua đêm, cô cũng đồng ý, nhưng cô bị lạ giường nên ngủ không quá ngon.
Lúc này Hồ Sơn đang bị sương mù bao phủ, ánh sáng chỉ vừa đủ để nhìn rõ người, thỉnh thoảng sẽ có tiếng chim hót thanh thúy vang lên từ chỗ sâu trong rừng núi.
Thẩm Đông Chí xốc chăn lên để chân trần đi xuống giường, tự rót cho mình một ly nước, tiếp theo lấy cao bôi chỗ bị phỏng ngày hôm qua, tuy rằng vết đỏ đã tiêu nhưng cô cảm thấy vẫn nên bôi thêm lần nữa tốt hơn.
Thẩm Đông Chí đi đến mở cửa sổ, sau đó ngồi trên bệ thành cúi đầu dùng ngón tay chấm cao bôi vào đầu gối.
Cùng lúc đó, quán cà phê bên dưới đường có một chiếc xe hơi màu đen có rèm che đi tới, Thịnh Hoài Tuyên cùng Thịnh Hoài Nhu đều ở ghế sau xe.
“Hoài Tuyên, hành trình hôm nay đã sắp xếp tốt rồi, đến Thọ Xương trước Hoài Tuyên?”
Thịnh Hoài Nhu vừa lật văn kiện vừa nói chuyện với Thịnh Hoài Tuyên, quay đầu lại thì phát hiện Thịnh Hoài Tuyên căn bản đang không nghe mà xuyên qua cửa sổ nhìn về phía bên phải.
Ánh mắt Thịnh Hoài Tuyên nhìn theo hướng đó, trong mắt Thịnh Hoài Nhu hiện lên một chút kinh ngạc.
Đó là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, mặc áo sơ mi nam rộng thùng thình, lọn tóc dài vén ra sau tai, cặp đùi trắng nõn thẳng tắp cực kỳ thu hút sự chú ý.
Bởi vì cách cửa sổ sát đất, cô gái lại cúi đầu cho nên ngũ quan có chút mơ hồ, nhưng lại có thể nhìn rõ được đôi môi mềm mại no đủ hồng của cô, đồng thời cũng càng làm tăng sự mông lung mỹ cảm của cô.
Ngày hôm qua Thẩm Đông Chí cũng không trang điểm, trước khi ra cửa chỉ là thoa một chút son cho có màu sắc, đến giờ thì ngay cả son môi cũng không dùng, có thể nói là một gương mặt mộc hoàn toàn tự nhiên.
“Quả nhiên là cô gái 20, xa như vậy mà cũng đẹp tới mức không gì sánh được, Hoài Tuyên còn nhớ cô ấy không? Đây là con gái của ông chủ AST Italy, mấy ngày hôm trước mừng thọ cha, cô ấy cũng có tới.”
Thịnh Hoài Nhu vừa nói đến đây, Thịnh Hoài Tuyên cũng đã nhớ ra, đúng là tuyệt sắc mỹ nhân, cho dù là trang dung tinh xảo hay là phù dung trong nước thì vẫn cực kỳ hấp dẫn người khác.
Tuy rằng ngày đó Thẩm Đông Chí không nói chuyện nhiều với Thịnh Hoài Tuyên nhưng chỉ bằng đôi ba câu khách sáo Thịnh Hoài Tuyên vẫn có một chút ấn tượng với cô.
So sánh với bữa tiệc ngày hôm đó thì Thịnh Hoài Tuyên cảm thấy Thẩm Đông Chí bây giờ còn đẹp hơn một phần.
Giống như một….quả đào mật mới ra khỏi nước.
Đang chăm chú bôi thuốc nên Thẩm Đông Chí không phát hiện ánh mắt ở bên ngoài, chiếc xe hơi màu đen có rèm che nhanh chóng đi về hướng nghĩa trang Thọ Xương.
“Tỉnh rồi sao?”
Giọng của Chu Hi Nghiêu vang lên, Thẩm Đông Chí quay đầu nhìn lại thì thấy anh đã mặc áo sơ mi sáng màu và quần dài, chẳng qua tóc có chút rối loạn.
“Buổi sáng muốn ăn gì? Tôi làm cho em.”
Thẩm Đông Chí mím môi “Tùy thôi.”
Ừ, câu trả lời kinh điển, nhưng mà hôm nay Thẩm Đông Chí hiển nhiên không có lộc được ăn sáng, vừa mới đứng dậy thì điện thoại đang sạc ở chỗ bàn học đã vang lên.
Nếu như không có chuyện gì quan trọng thì tuyệt đối Hàn Thành sẽ không gọi điện thoại cho cô lúc 6h sáng.
“Alo?”
“Là tôi, có chuyện gì?”
“Em đang ở đâu? Hoài Sâm đẩy hội nghị đấu thầu sớm trước thời hạn.”
“Được, tôi lập tức đến.”
Cúp điện thoại, Thẩm Đông Chí nhét điện thoại và một số thứ vào trong túi sau đó mặc quần áo.
Năm phút sau, Thẩm Đông Chí mặc một chiếc áo thun cùng một chiếc áo khoác dài đến mắt cá chân, vội vã chạy xuống cầu thang, sau đó chạy thẳng một mạch đến cửa xe, động tác lưu loát liền mạch như nước chảy mây trôi, Chu Hi Nghiêu đuổi theo đến nơi thì bóng dáng của cô cũng không thấy.
Chu Hi Nghiêu dừng bước, cười bất đắc dĩ, anh cất tờ giấy có viết tên của anh và một dãy số vào trong túi quần.
Trở lại biệt thự Tây Sơn vừa đúng 8 giờ, Thẩm Đông Chí đẩy cửa kính ra đi vào phòng khách, Hàn Thành đang ngồi ở trên sô pha gọi điện thoại, trên bàn sô pha có một chồng hồ sơ lớn.
Phòng khách ở lầu một có hai bức tường đều bằng kính, ánh sáng rất tốt, cô và Hàn Thành thường xuyên ở đây thảo luận các vấn đề của dự án.
Nhìn thấy trang phục của Thẩm Đông Chí Hàn Thành có chút nghi hoặc, Thẩm Đông Chí cũng không quấy rầy anh, trực tiếp lên lầu thay quần áo, đợi đến khi cô xuống dưới Hàn Thành đã kết thúc cuộc trò chuyện và đang lật xem văn kiện.
Ngồi ở bên cạnh anh, Thẩm Đông Chí cầm lấy tài liệu đấu thầu đã đóng dấu bắt đầu lật xem “Sao lại đột nhiên đẩy nhanh tiến độ?”
Hàn Thành nghiêm mặt lắc đầu “Tạm thời vẫn chưa rõ, nhưng mà nghe nói Thịnh Ngọc Văn sẽ đích thân tới.”
Thẩm Đông Chí có thể hiểu ý của anh, theo thời gian chuẩn bị ban đầu là một tháng anh có thể làm rất nhiều chuyện, dùng thân phận của cô để tra được hướng đi của Thụy Lâm, nhưng hiện giờ lại đẩy sớm hơn một tuần so với kế hoạch, thực lực của Triệu Đình Kiệt đúng thật là mạnh hơn so với anh, nếu như trực tiếp đấu thầu chỉ sợ không thắng được.
“Nếu đã đẩy nhanh tiến độ vậy cũng chỉ có cách bước từng bước, nhưng mà nói cũng lạ, đưa một công ty chi nhánh ra thị trường, cho dù là hạng mục lớn cũng không đến mức khiến cho Thịnh Ngọc Văn đích thân đến đây chứ?”
Hàn Thành gật đầu “Đúng là có chút kỳ quặc, nhưng mà đã không còn thời gian để tra xét rồi, đây là bản thảo đầu tiên của hồ sơ đấu thầu, em tranh thủ mấy ngày này xem đi.”
“Được.”
Sau khi thảo luận kế hoạch đấu thầu với Thẩm Đông Chí, tâm trạng của Hàn Thành dường như ổn định hơn nhiều, đương lúc Thẩm Đông Chí muốn hỏi anh một số chi tiết cụ thể hơn thì di động của Hàn Thành lại vang lên, hơn nữa lại còn là tiếng chuông đặc biệt.
Thẩm Đông Chí rất thức thời mà lên lầu, nhưng Hàn Thành vẫn ngại vẫn chưa đủ, còn đi hẳn ra bên ngoài biệt thự rồi mới nhận cuộc gọi này.
Điện thoại vừa được kết nối, Hàn Thành dựa vào lan can.
“Thịnh Ngọc Văn phát hiện rồi?”
Đầu dây bên kia là một giọng nữ dịu dàng, nghe ra thì bình tĩnh hơn nhiều hơn so với Hàn Thành.
“Không phải, chỉ là ông cụ tâm huyết dâng trào muốn đi xem thử thôi, tất cả cứ như cũ là được.”
Nghe thấy lời này gánh nặng trong lòng Hàn Thành như vơi đi nửa, bàn tay nắm chặt lan can cũng buông lỏng.
“Được, vậy……đêm nay gặp?”
“Được, địa điểm em chọn.”
“Vẫn chỗ cũ.”
/1498
|