Phó Chỉ Lan ngồi trước mặt cái bàn lớn trong phòng làm việc, để tài liệu công việc trong tay xuống, ngưng mắt nhìn Băng Diễm gõ chữ trên máy vi tính ở một góc phòng khác, nụ cười nhộn nhạo trên mặt trong mắt, trong nội tâm tràn đầy tư vị hạnh phúc.Năng lực học tập và năng lực thích ứng của Băng Diễm đều là nhanh siêu cấp, cô dẫn anh cùng đi làm không tới một ngày, anh không chỉ nắm giữ thành thạo các loại thiết bị làm việc, còn có thể dùng mạng trong máy vi tính viết văn bản giúp cô tiến hành phân loại xử lý công việc đơn giản, có thể nói là phụ tá chính cống. Trước kia cô có một thư ký chuyên dụng, giờ có Băng Diễm, cuối cùng vị kia thư ký có thể thoát ra từ trong trạng thái cả ngày loay hoay xoay quanh.“Phó tổng, ngày mai ngài đi công tác, vé máy bay đặt bây giờ luôn có được không?” Nữ thư ký tóc ngắn mặc đồ công sở giữ lại lão luyện gõ cửa vào, cung kính xin phép, ánh mắt lại bay về phía Băng Diễm.Mặc dù nữ thư ký đã kết hôn, nhưng sức chống cự với anh đẹp trai không khác nhau gì thiếu nữ chưa cưới cả, nhất là bé trai anh tuấn thông minh khiêm tốn lễ độ như Băng Diễm, lần đầu tiên cô gặp mặt thật sự là hận sao cha mẹ lại sinh cô ra sớm mười năm. . . . . .Phó Chỉ Lan nói: “ Đặt hai vé máy bay, ngày mai tôi và Băng Diễm cùng đi. Trong tay cô cầm là tài liệu gì, đưa tôi hả?”Nữ thư ký trả lời một câu, lại vội vàng giải thích: “Thật xin lỗi, Phó tổng, đây là thư của Băng Diễm .”“Thư của anh ấy ?” Phó Chỉ Lan thuận miệng hỏi một câu, nhưng không có can thiệp gì, tùy nữ thư ký đặt một xấp thơ trên bàn Băng Diễm.Chờ nữ thư ký rời khỏi, Băng Diễm khẩn trương cầm thư trên bàn lên, đưa đến Phó Chỉ Lan trước mặt, nhỏ giọng giải thích: “Lan, loại thư này, anh không muốn.”“Đó không phải là thư, là thư tình.” Phó Chỉ Lan bất đắc dĩ cười cười.Thật ra thì, Phó Chỉ Lan ngày thứ nhất đưa Băng Diễm tới công ty, đã đưa tới oanh động không nhỏ.Đây là thủ đô cBD khu nồng cốt trong một tòa siêu cao tầng 5a Offices, công ty Phó Chỉ Lan chiếm cứ từ tầng 41 đến 56, những lầu dưới những công ty to lớn khác thiết lập tổng bộ tại Trung quốc. Có thể nói ra vào là bạc trắng, lui tới là tài tuấn. Bình thường không thiếu tuấn nam mỹ nữ, nhưng trẻ tuổi như Băng Diễm, trai đẹp sánh ngang minh tinh điện ảnh quốc tế vẫn là hết sức hiếm thấy.Ngày thứ nhất Băng Diễm tới làm, mặc là âu phục hàng hiệu Phó Chỉ Lan tỉ mỉ chọn lựa cho anh, tóc dài sơ thành bím tóc phục cổ lưu hành nhất đương thời, giống như Quý công tử trong thành bảo Tây Phương nhẹ nhàng đi ra.Phó Chỉ Lan đi bên cạnh Băng Diễm, có thể cảm thấy rõ ràng ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng, giống như tất cả động vật giống cái trong tòa nhà lớn bị Băng Diễm hấp dẫn, rục rịch ngóc đầu dậy. Dù họ không dám có hành động quá khích, nhưng dùng mắt nhìn nhìn, âm thầm nghị luận một hai ai cũng không quản được.Vì vậy buổi trưa, thì có mấy phong thơ kỳ quái đưa đến chỗ Phó Chỉ Lan trong công ty, chỉ rõ muốn quý công ty đẹp trai nhất kia nhận.Ngày hôm sau, Băng Diễm đổi một thân quần áo giản dị, đeo kính đen, Phó Chỉ Lan và anh cố ý dậy rất sớm, thừa dịp sáng sớm ít người lén lén lút lút chạy vào, cảm thấy giống như làm kẻ trộm. May mà thành phần tri thức cửa đều thuộc về đi làm tương đối đúng giờ, trước một giờ trong văn phòng tương đối vắng lạnh. Chỉ là người xem phát triển thành dì lao công và em gái nhỏ. . . . . .Vì vậy đến ngày thứ ba, cái tên Băng Diễm này, đã truyền ra trong cả tòa nhà lớn, chỉ cần đi làm trong này, từ quản lý cao cấp công ty cho tới lao công an ninh em trai giao hàng bình thường, cũng biết tầng 56 có một siêu cấp đại soái ca. Tin tức linh thông thậm chí tên họ phòng làm việc số phòng Băng Diễm và thường đi toilet nào cũng hỏi thăm rõ ràng.Vì vậy tiếp đó, thư tình như tuyết rơi rối rít đột kích.Nếu như là đột nhiên xuất hiện mỹ nữ, nam sĩ bị mê hoặc bình thường áp dụng sáng tạo cơ hội trực tiếp tiến lên đến gia tang chút ấn tượng. Nếu như mục tiêu đổi thành nam sĩ trẻ tuổi đẹp trai, xuân tâm manh động các bé gái, thường thường là dùng phương thức gửi thư tình thử dò xét ý đồ của đối phương trước.Thư tình đá chìm đáy biển không được đáp lại, đa số cô gái sẽ buông tha, căn bản không lộ diện, tránh cho lúng túng xấu hổ. Chỉ có số ít như cũ kiên trì, sẽ thử phương pháp mới làm quen trai đẹp mình vừa lòng.Mị lực Băng Diễm có bao nhiêu, vừa bắt đầu Phó Chỉ Lan đã dự đoán được, nhưng vẫn là bị thư tình liên tục không ngừng này, bị những cô gái mưu đồ đã lâu không ngừng trang điểm lộng lẫy “Vô tình gặp được” Băng Diễm làm cho phiền não không dứt.Băng Diễm thấp thỏm hỏi “Lan, những thứ này hãy bỏ mặc đi, trong ngăn kéo đã chất đống rồi.”Phó Chỉ Lan thở dài nói: “Anh cứ mở ra xem một chút đi, nói không chừng có thể tìm tới người vừa lòng, chớ phụ ý tốt người ta.”“Anh đều xem qua, họ viết rất không nghiêm chỉnh, anh không thích.” Băng Diễm thật sự nói cảm giác của mình ra.Phó Chỉ Lan đè ghen tỵ trong lòng xuống, cười nói: “Nói thích anh thì là không đứng đắn sao? Đây là nội dung thư tình rất bình thường mà. Còn có người to gan sẽ đụng vào trong ngực anh khi anh đi trên đường đến phòng vệ sinh, vậy có tính là cố ý ăn đậu hũ chiếm tiện nghi của anh không?”Băng Diễm mặt đỏ lên, uất ức nói: “Quả thật gặp được, may mà bản lĩnh anh nhanh nhẹn, có thể kịp thời né tránh, cũng sẽ không làm cho các cô ấy thật ngã nhào. Giờ anh tận lực không đi ra phòng làm việc.”Phó Chỉ Lan cười đến rực rỡ hơn: “Họ đến ôm ấp yêu thương ngược lại sẽ hù dọa chạy anh, ha ha. Anh đừng quá khẩn trương. . . . . . Phòng vệ sinh cứ đi. Những lá thư tình này anh nên nhìn một chút, có lời văn không tệ, thì giữ lại QQ, anh thêm bạn đi, tùy tiện nói chuyện phiếm mở rộng tầm mắt.”“Ừ.” Mặc dù Băng Diễm không thể tiếp nhận đề nghị của cô, vẫn nghe lời lại ôm chồng thư về bàn làm việc của mình, tiện tay lật xem mấy phong chợt nói, “Lan, có một phong Mạc Uyên mời anh.”“Mạc Uyên đưa thư mời cho anh?”Từ lần trước Phó Chỉ Lan bày Vương Vân Vân uyển ngôn cự tuyệt tiệc rượu Mạc Uyên mời, thấy không liên lạc hoặc là chạm mặt Mạc Uyên. Cô cho là Mạc Uyên biết khó mà lui, cũng không dây dưa, không ngờ Mạc Uyên cư nhiên gửi thư mời cho Băng Diễm.Không cần Phó Chỉ Lan dặn dò, Băng Diễm lập tức mang thư mời Mạc Uyên đưa đến trước mắt cô.“Đây giống như là một Câu Lạc Bộ võ thuật rất nổi danh, Mạc Uyên là chủ tịch danh dự của bọn họ? A, thật là giỏi! Anh ta mời anh gia nhập Câu Lạc Bộ bọn họ.” Phó Chỉ Lan kinh thán không thôi.Băng Diễm mê hoặc nói: “ Câu Lạc Bộ Võ thuật là cái gì? Hội tụ người võ công cao cường trong thiên hạ sao? Cùng câu lạc bộ tập thể hình bình thường có khác nhau không?”Phó Chỉ Lan kích động trả lời: “Đương nhiên có khác biệt. Trước kia em còn muốn xin vào đó, nhưng nghe nói cửa Câu Lạc Bộ này rất cao, em sợ bản lĩnh của mình không đủ không đi sẽ mất mặt xấu hổ. Sớm biết Mạc Uyên và Câu Lạc Bộ này có quan hệ, em nể mặt của nó nịnh nọt anh ta, xin đi cửa sau vào Câu Lạc Bộ này.”“Vậy anh có nên tiếp nhận mời không?”Phó Chỉ Lan hết sức chắc chắn nói: “Xem ra Mạc Uyên đúng là hiểu cao thâm võ công, sớm phát hiện anh là người đồng đạo. Anh ta chủ động mời anh, anh nên nhận. Người trong câu lạc bộ đó đều rất trâu, thiết tha võ công là một mặt, nói không chừng có thể gặp được nữ hiệp võ công cao cường vừa gặp đã thương anh, tình nguyện cùng anh về Đại Chu. Loại phụ nữ cường hãn không cần người khác bảo vệ đó, thích hợp hơn em.”Tròng mắt Băng Diễm buồn bã, nhẹ giọng hỏi: “Lan, em là vì cảm thấy võ công mình không được, còn lâu mới tình nguyện về Đại Chu sao? Chị của anh thấy hoàng nữ Điện hạ cũng không biết võ công, nhưng vẫn quản lý lãnh địa của cô ấy ngay ngắn rõ ràng, được mọi người sùng bái. Lại nói anh có thể bảo vệ em, sẽ không để cho em gặp nguy hiểm.”“Em chỉ cảm thấy nếu vợ của anh có võ công tốt, sẽ không liên lụy anh.” Phó Chỉ Lan cãi chày cãi cối một câu, đổi chủ đề, “Tối nay vừa đúng rãnh rỗi, sau khi tan việc em lái xe dẫn anh đi Câu Lạc Bộ đó. Dính ánh sáng của anh đi mở rộng tầm mắt, để biết những cao thủ võ lâm kia, thuận tiện lẻn học nghệ.”“Lan, nếu như em muốn học võ công, nếu như em không để ý, anh có thể dạy em.”Phó Chỉ Lan bừng tỉnh hiểu ra nói: “Ý của anh là, trước kia anh không dạy em, là bởi vì anh là đàn ông, em là phụ nữ, ở đàn ông Đại Chu căn bản không có tư cách dạy phụ nữ làm cái gì, lý do hoang đường như vậy chứ?”Đương nhiên Băng Diễm gật đầu một cái, rất không hiểu rõ nói: “Ở Đại Chu, tất cả kỹ năng đàn ông biết đều là phụ nữ dạy, sao phụ nữ hỏi đàn ông chứ ? Thứ nhất là trước kia em không đề cập qua muốn tập võ, thứ hai gần đây anh mới phát hiện nơi này đàn ông dạy phụ nữ cũng được, mới có thể lớn mật hỏi em. . . . . . Chỉ là. . . . . .”“Chỉ là cái gì? Chẳng lẽ anh ghét bỏ ta tư chất quá kém, không thích hợp tu tập võ công của anh?” Phó Chỉ Lan làm bộ giận trách, “Dù tính thiên phú tập võ của em kém anh, dầu gì cũng là từ nhỏ đã luyện cường tráng hơn con gái bình thường rất nhiều.”“Không phải ý này, anh là nói, nội công nên tu luyện từ nhỏ, em đã là thành người, dù cố gắng thế nào cũng không cách nào đạt tới cảnh giới hạng nhất. Về phần chiêu thức ..., không cần nội công chống đỡ nắm giữ đứng lên không khó, những thứ khác thì không thể học.”Phó Chỉ Lan bị câu lên hứng thú tập võ, đang muốn hào hứng bừng bừng mời anh dạy thêm vấn đề võ học, điện thoại trên bàn lại không hợp thời vang lên.Thời gian làm việc mà, tâm thần Phó Chỉ Lan của cường hành bị kéo về chánh quỹ, bất đắc dĩ nghe điện thoại.Là thư ký gọi nội bộ: “Phó tổng, vé máy bay đi thành phố Tuyền hút hàng, chỉ còn dư khoang hạng nhất, khoang phổ thông đầy rồi. Ngài xem có đổi khác nhật kỳ thời gian không, hoặc là. . . . . . Một mình ngài bay qua, để công ty phái thư ký hiệp trợ ngài làm việc?”Hạng mục thành phố Tuyền có ý nghĩa rất quan trọng với công ty, Phó Chỉ Lan phải trình diện, về phần vừa bắt đầu cô nghĩ mang Băng Diễm đi, nhiều hơn là vì có thể cùng anh, cũng không phải là trên công tác cần. Hôm nay vé máy bay hút hàng, cô không thể mang thêm một người làm trở ngại công việc thay đổi hành trình, chỉ có thể tạm thời để xuống lòng riêng.“Vậy thì một mình tôi, cô đặt vé đi.” Phó Chỉ Lan cho thư ký chỉ thị minh xác, để điện thoại xuống quay đầu lại nói với Băng Diễm, “Ngày mai là thứ sáu, vốn là muốn mang anh cùng đi thành phố tuyền xem một chút, thuận tiện du lịch Chủ nhật một phen. Ai, xem ra nếu tìm cơ hội rồi. Em tranh thủ sáng sớm thứ bảy bay về, anh ngoan ngoãn ở nhà chờ em, không thành vấn đề chứ?”“Trừ máy bay, không phải cũng có thể ngồi xe lửa đi sao? Anh không muốn tách ra với em, ngộ nhỡ em gặp phải sát thủ làm thế nào?” Băng Diễm biểu đạt lo lắng của mình.“Trên đường xe lửa còn cần quay vòng, tương đối phiền toái lãng phí thời gian. Về phần vấn đề sát thủ, em thấy ban đầu nhất định là hiểu lầm, tháng này gần đây cũng không có tình huống gì mà.” Phó Chỉ Lan căn bản quên đi kinh hiểm ban đầu, an ủi, “Anh của em tra xét rồi, cũng nói cho dù có vấn đề, hơn phân nửa mục tiêu đối phương là Mạc Uyên. Em không có việc gì.”“Nhưng là, mình anh ở trong nhà trọ. . . . . .”“Cảm thấy nhàm chán thì xem sách hoặc là lên net, bằng không em gọi em họ về, để cho em ấy làm đồ ăn cho anh.” Phó Chỉ Lan tích cực vì Băng Diễm hoạch định thời gian cuối tuần, “Nói không chừng tối thứ sáu võ thuật Câu Lạc Bộ cũng có hoạt động, sẽ không tịch mịch, có thể kết thêm không ít bạn mới.”
/127
|