Mưa dầm liên tục, đêm tối lạnh lẽo tiêu điều, quanh mình chỉ có ánh đèn lạnh lẽo trên quảng trường trống không.Băng Diễm thân không mảnh vải co rúc trong lồng sắt, không có gì ngăn cản, bị xối trong mưa, đau đớn tràn ngập, tinh thần hoảng hốt.Ba ngày trước anh trốn vào rừng rậm, vốn tưởng rằng đã thoát khỏi tất cả truy binh, anh vừa định nghỉ ngơi chốc lát, kết quả những thủ vệ giám sát kia không biết dùng phương pháp gì, thế nhưng tìm được tung tích của anh. Anh cố gắng chạy trốn lần nữa, bất đắc dĩ súng thuốc mê của những người đó làm anh khó lòng phòng bị, cuối cùng trúng đạn ngã xuống đất.Sau đó anh nghe bọn thủ vệ nói khoác với những đầy tớ khác, hoàng bệ hạ Thần Thông Quảng Đại, bấm ngón tay tính là có thể biết vị trí của anh, người nào muốn chạy trốn không khác nào tự tìm đường chết. Anh nhớ mang máng mình bị xích sắt khóa kéo về tòa thành, trước mặt mọi người bị lấy đi mảnh vải duy che giấu chỗ kín, bị giam ở trong lồng sắt. Trừng phạt bắt đầu.Mỗi sẽ có người hỏi hắn có bằng lòng thị tẩm vì hoàng bệ hạ không, nếu anh không chịu đồng ý thì không có cơm canh còn có thể bị quất vô tình. Thỉnh thoảng cũng sẽ có người cầm thức ăn chó có dược vật bỏ vào trong lồng sắt, anh phải khắc chế đói bụng không nhìn tới không ăn, anh sợ mình trở thành đồ chơi không có tư tưởng.Anh kiên trì, dùng tất cả thời gian thanh tỉnh lần lần trở về nghĩ tới chuyện đã qua.Nhưng dần dần, anh lại hôi hoài nghi những điều mình nhớ có phải là thật không.Anh thật đã từng gặp thê chủ mệnh định của anh sao? Thế giới cái gọi là Thần Tiên Thánh Thổ, bình đẳng đó thật sự tồn tại sao? Có lẽ những thứ kia đều là anh tự hư cấu, tại sao có thể có người tốt với người như vậy chứ?Anh nằm trong lồng sắt, càng hoài nghi những trí nhớ tan tành kia, đó là mộng, còn là lúc này?Không phải cơn ác mộng sao? Quá khứ mới là mộng đẹp sao?Nếu như anh thật sự có thê chủ, có kia thê chủ hoàn mỹ yêu thương anh, như vậy vì sao không tới cứu anh? Vứt bỏ anh sao? Là anh làm chuyện bậy, mới bị trừng phạt sao? Rất nhiều khốn hoặc khó hiểu, trong tuyệt vọng thê lương, trong gió rét mưa lạnh, anh không thể không hoài nghi.Mấy ngày gần đây, người bị người xua đuổi lấy đi làm việc, mọi người là đầy tớ, mới là điều anh quen thuộc. Dù là dung mạo ngôn ngữ mọi người đều khác anh, nhưng quy tắc những người này tuần hoàn lại giống cới trí nhớ khắc sâu nhất của anh.Đây, mới là chân thật .Nhà trọ hào hoa trên đám mây, thê chủ dịu dàng săn sóc yêu thương anh là anh hư cấu? Là anh quá muốn sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ, mới có thể sinh ra ảo giác vọng niệm?Quả thực, làm sao sẽ đúng lúc như vậy, anh đến thế giới này, lập tức gặp thê chủ của anh chứ? Làm sao sẽ may mắn như vậy, thê chủ của anh bằng lòng tiếp nhận anh? Dung mạo anh xấu xí, chỉ xứng làm việc chân tay nặng nhọc bị sai bảo như loài trâu ngực, làm sao sẽ lấy người sủng ái chăm sóc chứ?Có lẽ, lúc bắt đầu anh bị người của Thần Tiên Thánh Thổ mang về cái phòng dưới đất trong thành bảo kia. Anh ngất xỉu nằm mơ, suy nghĩ lung tung. Khi chân chính tỉnh lại, lại không chịu tin tưởng thực tế.Bả vai bị xuyên khóa, đau đến toàn tâm, mới là thật.Hoàng không chỗ nào không biết, còn có cầm cơ quan vũ khí thần kỳ những người kia trong tay, mới là thật.Thế nhưng anh muốn chạy trốn?Dù ở đâu, mọi người chỉ là vật phẩm, coi như anh đúng là mệnh vận chi tử, cũng không có năng lực và cơ hội đi hoàn thành trách nhiệm nặng nề ?Cũng may, thất hoàng Điện hạ cũng không trách cứ hắn, còn dù là anh không cách nào hoàn thành nhiệm vụ, đến lúc đó chỉ cần anh có thể đi đến đúng chỗ, vẫn bằng lòng đón anh về nhà.Chỗ lúc tới?Chỗ lúc tới là ở đâu?Nơi nào?Thê chủ, thê chủ của anh, thật chưa từng tồn tại qua sao?Không! Tâm niệm của anh vừa động, giùng giằng nhìn chỗ xấu hổ của mình. Thủ cung sa đã từng đỏ thẫm đã phai màu, chứng minh anh đã không phải là xử tử. Trí nhớ mấy lần vui vẻ triền miên đã từng hầu hạ người anh yêu sâu đậm đó trở nên rõ ràng. Anh đã cho người kia cả người anh, đó là thê chủ của anh.Coi như ân ái đều là giả, có ít nhất là thật. Người tóc đen mắt đen hoàn mỹ mà anh từng hầu hạ, cũng không có trong thành bảo.Anh cũng không xấu xí, cô thích dung mạo của anh, muốn nói yêu thương với anh. . . . . . Lại không muốn gọi thê chủ.Trí nhớ càng hỗn loạn.Đau, sợ hãi, chiếm cứ cả người Băng Diễm. Anh bàng hoàng như đưa đám, ở trong đêm mưa thê lãnh cô độc, giùng giằng đau khổ.Tạp âm khổng lồ quanh quẩn trên đỉnh đầu.Phía trên thành lũy phủ xuống con Thiết Điểu, đó là tọa giá hoàng bệ hạ. Thường sẽ ngồi Thiết Điểu rời khỏi tòa thành, là trở lại từ đâu?Đột nhiên nhịp tim Băng Diễm tăng nhanh, anh dõi mắt nhìn về nơi xa, mặc dù căn bản không xem thấy bãi đậu máy bay của tòa thành, thế nhưng anh lại cảm thấy loại cảm giá này quen thuộc khác thường. Người trở về không chỉ là hoàng bệ hạ chứ?Thê chủ của anh? Tại sao anh nghĩ tới thê chủ của anh?Phó Chỉ Lan đi theo Y Toa Bối Lạp xuống máy bay trực thăng, lập tức có thị nô đến chống lên cây dù cho cô. Lòng của cô lại đột nhiên trận xao động. Băng Diễm, Băng Diễm đang ở trong này, đang ở gần đây, cô có thể cảm thấy. Nhất định là anh!Không hiểu thế nào lại có cảm ứng, nhưng cô tin tưởng trực giác của mình.Y Toa Bối Lạp không có lừa gạt cô, thật sự mang cô đến gặp Băng Diễm.Chỉ là không biết, Băng Diễm mất đi trí nhớ, liệu có còn biết, liệu sẽ nguyện ý cùng đi với cô chứ ?“Y Toa Bối Lạp, cho tôi gặp gỡ Băng Diễm trước. Anh ấy ở gần đây đúng không?” Phó Chỉ Lan mở miệng hỏi.Y Toa Bối Lạp cười nói: “ Người ta nói người yêu nhau người sinh ra tâm điện cảm ứng lẫn nhau, thì ra không giả. Quả thực Băng Diễm đang ở trong đang chờ trên quảng trường, mới vừa rồi ở trên máy bay trực thăng có lẽ thấy.”Trên quảng trường. . . . . . Lúc nãy Phó Chỉ Lan nhìn ra ngoài từ cửa sổ máy bay, vốn là vì quan sát địa hình và phương vị, mơ hồ nhớ trên quảng trường có cái hộp kỳ quái. Bởi vì mưa và trời tối, nhìn cũng không chân thức. Nhưng là hình như cũng không phải là bóng người. . . . . . Chẳng lẽ Băng Diễm đang ở quảng trường, đang ở trong vật thể không thấy rõ kia?Y Toa Bối Lạp cũng không vội với giải thích, mà là ưu nhã đưa Phó Chỉ Lan vào phòng họp bố trí sang trọng.Màn ảnh lớn mở ra, trong ống kính là quảng trường tòa thành trong mưa đêm.Vì vậy Phó Chỉ Lan thấy rõ, trên quảng trường đặt là một lồng sắt. Trong lồng sắt có người đang co ro. Trên người của anh trừ xích sắt trói buộc, thế nhưng không có bất kỳ quần áo gì.Phó Chỉ Lan không thấy được khuôn mặt của anh, lại có thể cảm nhận rõ ràng tim mình đau khó nhịn, anh chính là Băng Diễm!Đứng lên, vọt tới trước màn ảnh, rung giọng nói: “Băng Diễm!”Vừa quay đầu căm tức nhìn Y Toa Bối Lạp, lớn tiếng chất vấn: “Vì sao đối đãi anh ấy như vậy ? Thả anh, đừng hành hạ anh ấy nữa!”Dù Y Toa Bối Lạp bận vẫn ung dung nói: “Phó tiểu thư, cô muốn cho anh dễ chịu hơn chút cũng không khó. Lập tức tới nói kế hoạch hợp tác lâu dài trong tương lai thế nào? Anh ta chỉ là ba ngày chưa ăn cơm trên người bị thương, lấy thể chất của anh ta chống đỡ thêm hai ba ngày cũng không chết, huống chi trong này có kỹ thuật y liệu tân tiến nhất, nhất định có thể bảo đảm anh ta sống sót. Cho nên về hợp tác chi tiết, phải có thời gian nguyên vẹn suy tư có tiếp nhận không, cô đừng để ý nói lên sửa đổi ý kiến.”Phó Chỉ Lan cắn răng nghiến lợi nói: “Y Toa Bối Lạp, hèn hạ. Cô dùng Băng Diễm tới uy hiếp tôi, dạng đổi lấy cái gọi là hợp tác, cô cảm thấy có đáng tin không?”“Trung Quốc có câu ngạn ngữ, người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết. Tôi chỉ biết dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Có hiệp nghị dù sao cũng hơn nói suông chứ ?” Y Toa Bối Lạp gõ ngón tay, người bên ngoài trong phòng họp lập tức ôm súng thật đạn thật vào, mục tiêu bọn chúng đề phòng hiển nhiên là Phó Chỉ Lan, “Phó tiểu thư, cô biết công phu, chỉ là cũng không muốn chưa gặp lại người yêu thì chết trước chứ? Đừng vọng động, suy nghĩ kỹ một chút nói quyền kế hoạch nghiệp lớn thật sự rất khó tiếp nhận sao? Đều là người, vì hạnh phúc tất cả mọi người trên thế giới, phấn đấu có cái gì không tốt đâu? Tôi hiểu, tính tình cô ghét nhất người khác uy hiếp. Tôi cũng chỉ hơi bất đắc dĩ. Chỉ cần để thành kiến xuống, cùng nhau đàm phán, hiện tại cũng có thể chuyển Băng Diễm đến chỗ thoải mái trước, cho anh cơm canh cho anh nghỉ ngơi. Cô xem, tôi cũng đã lui bước, không cậy mạnh. Tôi tin tưởng thông minh và năng lực tự kiềm chế của cô, đừng loạn vì người khác.”“Tại sao, đối đãi Băng Diễm như vậy?” Phó Chỉ Lan cũng không để ý Y Toa Bối Lạp “Khuyên can”, không thể chấp nhận người yêu bị hành hạ như thế. Bây giờ Y Toa Bối Lạp có thể dùng Băng Diễm tới uy hiếp, căn bản cũng không phải là muốn nói chuyện hợp tác công bình, Y Toa Bối Lạp chỉ muốn khống chế cô làm tay sai mà thôi mà?“Thật ra thì rất đơn giản, bảo Băng Diễm thị tẩm, anh không muốn, lại còn dám chạy trốn. Thân là nô, chính là vậy phẩm của người, lời nói của tôi, anh ta cũng dám không nghe, chính là xúc phạm quy tắc. Người như vậy nên bị trừng phạt. Là giết gà dọa khỉ, tránh cho những người khác học cái xấu.” Y Toa Bối Lạp chợt mỉm cười, hả hê nói, “Thật ra thì Băng Diễm cũng cho tôi không ít linh cảm, tỷ như quan niệm trinh tiết anh kiên trì, tương lai sẽ truyền thụ cho mọi người trong vương quốc, để cho bọn họ biết nên thủ thân vì người, để cho mọi người đều cho rằng người cùng nhiều người cấu kết chính là xấu hổ có tội nên phạt. Ha ha. . . . . .Những, người sinh dâm đãng, là gông nặng khóa lại, giúp bọn họ quản tốt nửa người dưới của mình. Phó tiểu thư, không nên dùng loại đó ánh mắt nhìn tôi, chẳng lẽ phụ nữ Trung quốc cổ đại không phải là bị người truyền thụ quan niệm trinh tiết mà âm mưu trói buộc sao? Có lẽ cô cảm thấy tinh thần tôi không bình thường, nhưng lúc trước những kẻ tiên phong thời đại cũng bị phái bảo thủ coi là ngoại tộc, kẻ điên. Cô nghĩ đi, đợi đến khi cách mạng thành công, người đời sau sẽ biết được sự vĩ đại của chúng ta. Phó tiểu thư, nếu như bây giờ cô gia nhập vương quốc, cũng sẽ trở thành kẻ khai thác Tân Thế Giới, là thần tượng được tương lai tôn sùng.”“Được, tôi đồng ý nói chuyện hợp tác chi tiết.” Phó Chỉ Lan khống chế tâm trạng của mình ngồi đối diện Y Toa Bối Lạp. Một mặt là bởi vì không muốn cho Băng Diễm tiếp tục chịu hành hạ, một mặt cũng suy tư lời nói Y Toa Bối Lạp. Trong lửa giận, vẫn còn chút lý trí.Giờ phút này cô mặc dù không đạt tới “Cảnh giới” như Y Toa Bối Lạp nhưng cũng không phải hoàn toàn bài xích tư tưởng nư quyền. Cô chỉ là không muốn trêu chọc thị phi, không muốn quá Ly Kinh Bạn Đạo, trở thành cái gọi là thời đại tiên phong nư quyền. Có lẽ là giáo dục nhận được từ nhỏ đến lớn vị trí hoàn cảnh mang đến hạn chế, không đổi được. Tựa như Băng Diễm không có cách nào quên những quan niệm bị giáo dục hình thành ở thế giới nữ tôn.Từ nhỏ đến lớn Phó Chỉ Lan tiếp xúc, đều là xã hội hài hòa phát triển kinh tế, khoa học là sinh lực là công cụ kiếm tiền, thiếu sót tín ngưỡng. . . . . . Có lúc hoài nghi người sống là vì cái gì. Lý tưởng “Thật xa” cũng chỉ là thừa kế gia nghiệp để cho người nhà của mình sống hạnh phúc An Nhạc, có thừa lực thì giúp người khác. Không có kế hoạch qua chuyện càng to gan hơn, không muốn cách tân, thậm chí là truyền thống bảo thủ, sợ rung chuyển, không dám nếm thử đột phá quy tắc hiện hữu.Cho nên cô không cách nào sinh ra mong muốn to lớn vượt thời đại như Y Toa Bối Lạp, cũng theo bản năng mâu thuẫn và nhận thức cố hữu mà đi ngược quan niệm đó.Vì vậy cố gắng thay đổi Băng Diễm để anh thích ứng mình, thích ứng hoàn cảnh.Thật sự là đúng sao?Y Toa Bối Lạp rất hài lòng với lựa chọn Phó Chỉ Lan làm ra, phất tay gọi thị nô truyền lệnh trước đưa Băng Diễm về phòng đơn độc, trị liệu, phát thức ăn cho phép anh nghỉ ngơi. Sau đó tài liệu, trùng trùng điệp điệp chuẩn bị tốt trước đó được mang lên bàn hội nghị, mở ra trước mặt Phó Chỉ Lan.“Phó tiểu thư, tài liệu hợp tác chi tiết, xin xem qua, nếu như cô đồng ý thì lấy danh nghĩa của gia tộc Phó thị ký. Xin cô yên tâm, hợp tác trên kinh tế tuyệt đối là chỉ lợi nhuận không bồi thường. Tôi đã sớm có hiệp nghị với chị hai, chị ấy rất ủng hộ sự nghiệp của tôi.”“Chính là người thừa kế gia tộc, dùng tên mình ký tài liệu thì không đáng tin sao?” Phó Chỉ Lan cầm bút, vội vã xem danh mục văn kiện, chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm Y Toa Bối Lạp hỏi, “Như vậy Mạc Uyên đâu rồi, tôi rất quan tâm hắn sẽ có kết quả thế nào.”Y Toa Bối Lạp sảng khoái nói: “Có Phó tiểu thư dốc sức hợp tác, địa khu châu Á thì không cần Mạc Uyên quan tâm nữa. Loại người có dã tâm không dễ khống chế như Mạc Uyên, thả hắn ở bên ngoài quá lâu sẽ trở thành mầm họa. Vừa vặn vương quốc cần ngựa đực khỏe mạnh, trù bị lực lượng mới. Con Mạc Uyên sinh ra thông minh cường tráng, rất phù hợp tiêu chuẩn, luyện thành từ nhỏ huấn khổ nô cũng không coi là lãng phí.”
/127
|