Sáng hôm sau, gia đình riêng của Ly gia tập hợp tại gian phòng của Hàn Diễm.
Nàng chán nản đóng lại quyển sách mới đọc được hai trang đặt lại trên bàn trà, tay gác lên thành ghế, chống cằm, cổ chân này bắt lên đùi chân kia bắt đầu rung lắc, không chút kiên nhẫn nhìn đến tấm lưng tên hộ vệ bị ép nhận của của mình đang đứng ngoài cửa phòng khách, rồi lại nhìn qua Ly Bách ở đối diện, liếc qua phía bên phải chính là hai phu phụ Ly gia, sau lưng nàng là tiểu Thi mà không khỏi cảm thấy có chút bực bội_”Tiểu Thi, có rảnh không??”
Đứa nhỏ được quan tâm liền cười như hoa, gật đầu không suy nghĩ_”Vâng”
Hàn Diễm chỉ tay ra ngoài cửa chính chỗ của hộ vệ, rất nhẹ nhàng nói_“Ra ngoài đứng cùng hắn đi”
“....”_đứa nhỏ nghe được liền chuyển sang bộ dạng muốn khóc khi nhìn theo ngón trỏ của Hàn Diễm chỉ ra ngoài cửa và thấy được tên hộ vệ đang đứng bất động như tượng ngoài kia_”Tiểu thư”
“Rảnh mà, ra điều tra hắn đi, ta tin tưởng ngươi mới giao cho ngươi việc quan trọng là điều tra người cạnh ta đó”
Tiểu Thi vốn bình thường khi đứng trước mặt Ly Bách đều ở trạng thái ngây ngốc, thì giờ lại thêm Hàn Diễm khiến đứa nhỏ nàng càng ngây hơn. Tiểu nha đầu nghe được mấy lời bình tĩnh và đầy tin tưởng ,cùng tràn đầy ý nghĩa của chủ tử nhà mình thì liền gật đầu chạy ngay ra ngoài, thân thiết kéo tên hộ vệ ngồi xuống bật thềm, cạnh lò than khá lớn bên ngoài.
Hàn Diễm thở dài, nhìn lại ba người trong phòng, nhích người tìm tư thế thoải mái, đan hay tay vào nhau_“Chuyện là...”
Ly Bách nghe được hai từ kia liền không khách sáo, nhao lên_“Sao tự nhiên muốn kể chuyện vậy?? Ta muốn nghe cái gọi là cố nhân của muội kìa”
Hàn Diễm trừng mắt nhìn hắn_”Từ khi nào mà thấy ngươi càng ngày càng giống tiểu hài tử vậy hả? Ngươi đừng khiến cho hình ảnh xấu của ngươi trong ta ngày thêm thoái hóa đi chứ!!!”
“Thoái hóa là gì??”
Nữ nhân cũng rất bình tĩnh mà chép miệng, sau đó bắt đầu giải thích_“Là trở nên xấu đi, ngày một tệ hơn. Thoái hóa có thể thay thế bằng tha hóa đi cũng được”
“À à, thì ra là vậy”_hắn gật gù hiểu rõ, sau đó liền lật mặt ra vẻ đạo mạo phất tay với tiểu muội muội_” Được rồi, muội có thể kể. Ta cho phép”
“...”_Hằn Diễm nhìn vẻ mặt dửng dưng muốn ăn mắng mà vẫn tỉnh của Ly Bách không khỏi có chút bực bội. Lại nhìn qua phu phụ Ly gia từ tư thế cho tới tinh thần đều đã ở trạng thái chuẩn bị chờ nghe tin sốc thì lại càng khiến nàng muốn bùng cháy. Nhưng nghĩ lại vẫn thôi. Hàn Diễm luôn tự nhắc nhở bản thân nàng là người cao thượng, không nên chấp vặt nhất là với những người không liên quan gì đến mình. Cho nên nhìn chung thì Hàn Diễm có vẻ rất tự tin với điều đó.
Nàng hít vào, lấy một hơi dài rồi chậm rãi thở ra, rất nhẹ nhàng nói_“Kiếp trước ta yêu một nam nhân nhưng cuối cùng không cưới được hắn mà lại đưa sang cho em gái của mình. Ngoại hình của nam nhân kia không khác gì hoàng thượng và Vân hậu lại có vẻ bề ngoài của em gái ta”_nói đến đầy Hàn Diễm không khỏi nhếch miệng cười, vẻ mặt chua chát vô cùng
[Thậm chí quay trở về thời đại mà muỗi cũng không rõ là đâu thì em gái vẫn là thành đôi với nam nhân kia. Như vầy không phải chứng tỏ rõ kiếp trước chính là lựa chọn rất rất sai lầm, rất rất ngu ngốc sao?? Bản thân vậy mà lại chen chân vào cặp đôi trời định a. Buồn cười chết được]
Hàn Diễm thôi tự giễu, thờ ơ nhìn Ly Bách thì phát hiện hắn đang gõ quạt vào đầu mình. Điều đó chứng tỏ hắn đang xoắn não một cách rất vất vả để xử lý mớ từ ngữ và sự việc nàng vừa nói ra. Lại nghiêng qua nhìn qua vẻ mặt ngạc nhiên không tin nổi của cặp phu phụ kia mà không khỏi khiến nàng nữa buồn cười nữa khâm phục_[Mấy người này hiểu nhanh thật, không ngu ngốc như mấy quyển ngôn tình kia. Xem ra xu thế năm nay toàn xuất hiện kịch bản thông minh nhỉ!? Hây da, từ khi nào ta lại rảnh rỗi đến mức phải nghĩ xem hành động của đám người này mang ý nghĩa gì chứ?? Mau tỉnh lại đi. Không liên quan, không liên quan]
Rõ ràng vẻ mặt của họ đều cho biết họ đã hiểu nhưng Hàn Diễm lại càng vui vẻ hơn khi nhìn thấy được họ có điều muốn hỏi nhưng lại lúng túng như gà mắc tóc mà phải chau mày suy nghĩ. Cứ vừa mở miệng thì lại dừng, không nói tiếp mà lại quay về trạng thái suy nghĩ ban đầu
Ly Bách sau một hồi tự vấn bằng cách gõ quạt vào đầu thì bất chợt hắn đánh quạt vào tay một cái_”Cạch”
“Tiểu Diễm, giờ mới phát hiện, muội cũng hay dùng tay mà nắn hai đầu chân mày, đôi lúc lại còn nhu nhu trán như hoàng thượng vậy”_Ly Bách chỉ quạt về phía Hàn Diễm một cách rất chắc chắn, vẻ mặt đắc ý vô cùng
[Đây là những thứ khiến ngươi phải suy nghĩ sao??]_ Hàn Diễm bị người phát hiện ra thói quen của mình liền dừng ngay động tác dùng ngón trỏ, ngón giữa cùng ngón cái nhu trán của mình lại, máy móc nhìn qua Ly Bách, nhếch môi cười_”Là thói quen bắt chước từ nam nhân kia, bỏ không được. Nếu ngươi thích, cũng có thể làm theo, da sẽ không nhăn nhúm hay lão hóa trước tuổi gì đâu đâu”
“Muội nói là bắt chước, vậy trước đó thì sao?? Còn có lão hóa là gì”
Ly Bách hỏi những câu hỏi hoàn toàn nằm ngoài phạm vi dự trù của Hàn Diễm nên không khỏi khiến nàng có chút chau mày, nghi ngại mà nhìn hắn_”Lão hóa là già đi. Còn chuyện kia, ta trước đó thường vuốt mặt. Chỉ là về sau thấy như vậy không hay. Vừa lúc thấy hắn làm nên liền sửa đổi. Có câu mọi thứ vốn không biến mất mà chính là chuyển đổi từ dạng này sang dạng khác thôi. Đã là thói quen thì miễn bàn”
Ly Bách nghe xong lại bắt đầu im lặng suy nghĩ, trầm ngâm nói_“Tiểu Diễm, quả thật có nhiều câu nói của muội khiến ta phải suy nghĩ rất lâu nha, rất đáng khâm phục”
[Ta mới là người nên khâm phục não bộ cùng tư duy hoạt động bất thường của ngươi mới đúng đó Ly Bách!!]_Hàn Diễm thờ ơ nhìn hắn, rồi nhìn qua Ly gia phu phụ vẫn mày chau kia, ra vẻ ân cần hỏi han_”Sao vậy?? Ta nói khó hiểu vậy sao??”
Ly Thành nghe vậy, chỉ cười hiền_”Không khó hiểu, không khó hiểu. Ta chỉ là nhớ lại và có đôi chút thắc mắc với phản ứng của con lúc gặp hoàng thượng mà thôi”
Nàng nghe vậy, lại mỉm cười, nhìn ra ngoài sân có hai dáng lưng kia, tầm nhìn có chút mông lung, nhẹ nhàng nói_”Ngạc nhiên vì gặp lại hình ảnh cũ, ngỡ ngàng vì chợt nhớ lại ta không còn là ta và người kia không nhận ra ta. Hoặc có thể nói căn bản hoàng thượng ông ta chỉ có hình hài của nam nhân, không có linh hồn của hắn. Chỉ là khi nhìn đến liền có chút tham lam muốn giữ. Nhưng rồi thấy ánh nhìn lạ lẫm, bất ngờ kia thì lại cảm thấy sợ, thấy kinh hãi, không muốn gặp, không dây dưa nữa”
Ly Bách nhìn Hàn Diễm thất thần, chau mày hỏi_“Vậy sao muội lại gọi là bảo bối??”
“Hắn kiếp trước của ta ngốc lắm, nhu nhược lắm, yếu đuối lắm. Ở gần hắn khiến ta an tâm, không cần sợ bị hãm hại, bị tính kế. Ta chỉ cần thương hắn, đối tốt với hắn, yêu hắn thì chẳng phải là bảo bối nữa sao?? Hắn kiếp trước chính là tâm can của ta”_Hàn Diễm cười vô cùng nhạt, tựa lưng vào ghế, tiếp tục chống tay, gác cằm, ngoắc ngoắc bàn chân mới gác trên đùi của mình, trở lại phong thái bỡn cợt vốn có_”Mà hiện tại thì không phải”
Ly Bách nhếch môi cười_”Sao lại không phải??”
Hàn Diễm nhìn hắn, cũng nhếch môi cười_”Gần vua như gần cọp, chủ nào tớ nấy. Tôi tớ trung thành, chủ tử tốt. Tôi tớ thông minh, chủ tử tất là người có năng lực. Và Minh Cao là một ví dụ điển hình cho những thứ ta đưa ra. Mỗi câu nói của ông ta đều có ý tứ, không cẩn thân đều sẽ sa chân”
“Ta lại thấy khác”
“...”_Hàn Diễm chau mày quay mặt lờ đi Ly Bách, lòng lại có chút khó chịu khi bị nói trái ý
“Ta thấy ông ta có vẻ quan tâm muội. Vốn cứ tưởng đích thân ta cùng phụ thân phải giúp muội gỡ rối cuộc hôn phối này. Nhưng hiện tại, nhìn cách cư xử của ông ta thì liền nhìn rõ được thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng”
“Là nước chảy xuôi dòng”
“Sao lại là nước chảy xuôi dòng??”
“Có những thứ chỉ mãi mãi là dự đoán”_Hàn Diễm lại bất giác đưa tay nắn nhẹ giữa hai đầu chân mày_“Lại nói, chuyện hôn phối này là do Vân hậu đứng phía sau. Con người này ta vẫn không rõ ràng nhưng nhìn qua thì liền cảm nhận được nàng ta vẫn có chút gì đó rất giống một đứa bé...”_càng nói thì giọng của nàng lại càng nhỏ khi bắt gặp được gương mặt gỡ nàng của gia đình ba người Ly gia trước mặt. Hàn Diễm tròn mắt hỏi_”Sao vậy?? Bị ăn mất não hay sao mà đều đứng hình??”
Ly Thành vẻ mặt bất ngờ nhưng mày lại chau mà nhìn nàng_“Tiểu Diễm, sao con lại nói là Vân hậu đứng phía sau??”
Nữ nhân tròn mắt nhìn biểu cảm lạ lẫm này của Ly phụ, rất bình thản lý giải một cách hiển nhiên nhất_“Người tới thúc đẩy, người nhiệt tình nhất trong vấn đề của người khác nếu không phải là người cầm đầu thì cũng là người cảm thấy mình được lợi lớn từ chuyện này”_nói đến đây nàng lại đưa tay nắn môi, hạ mắt nhìn xung quanh_” Mà Vân hậu lại khiến cho ta cảm thấy bà ta là người biết bản thân có lợi hơn. Vậy là lại có người đứng sau bà ta, người đó chắc chắn là người bày ra chuyện này”
Ly Thành mang chút khó chịu mà lên tiếng_“Là Trịnh Lương”
Hàn Diễm lại ngây ngô hỏi lại_“Vân tam vương??”
Ly Bách gật đầu chắc nịch, gương mặt cười như hoa nở giơ quạt hướng tiểu muội của mình muốn chỉ giáo_“Đúng vậy, hắn...”
“Khoan”_Hàn Diễm giơ tay chặn lời nói của Ly Bách, rồi sau đó chuyển sáng thành một ngón trỏ để trước miệng_”Ta không muốn dính líu đến chuyện hoàng cung. Lời kia là do sơ ý mà nói ra. Như lời đã hứa lúc đến đây, ta chỉ sống một cuộc đời bình thản, giữ gìn thân thể này đến lúc không thể mà thôi”
“Tiểu Diễm, con bảo sơ ý??”_Ly Nhược sau một lúc im lặng thì lại rất tinh ý mà hỏi Hàn Diễm
Hàn Diễm hạ mi, thở dài, sau đó nhìn lên Ly gia phu phụ, nhếch môi cười_”Những thứ ta vừa nói cho các người nghe vốn sẽ là suy nghĩ của ta. Nhưng có lẽ bởi vì cơ thể này tin tưởng các người, trí não này chống lại ta nên không đề phòng mà sơ ý nói ra. Đừng lo, về sau sẽ điều chỉnh lại”
“Là cơ thể, tâm trí chống lại, phản kháng không nghe lời sao??”
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên không giấu nổi tia vui mừng của Ly Nhược không khỏi khiến Hàn Diễm bất giác chau mày, bỗng nhiên thấy khó chịu_ “ Đúng, là thân thể, trí óc này tin cậy các người. Ta là người mới nên vẫn chưa kiềm lại được hết theo ý ta muốn. Về sau cam đoan sẽ không xảy ra”
Ly Nhược ngỡ ngàng nhìn vẻ mặt đanh lại, lạnh lẽo vô cùng của Hàn Diễm đang nhìn bà, tay khẽ run lên nhưng nhanh chóng được Ly Thành nắm lấy. Ly lão gia chân thành nhìn Hàn Diễm_”Con không nên để ý nhiều”
Bỗng nhiên có cảm giác bầu không khí ấm áp trong phòng lúc ban đầu đều được thay vào bằng khí lạnh bên ngoài vậy. Hàn Diễm nghe xong mày lại chau càng chặt, vội đưa tay xoa nhẹ chân mày, cúi đầu thở dài_”Được rồi, không để ý. Là các người nói”
Nàng rất nhanh trở lại vẻ mặt bình thường của mình, hơi mỉm cười một chút nhìn ba người Ly gia_”Ta là chờ các người hỏi chuyện liên quan đến những chuyện ta kể cho các người nghe. Nhưng không ngờ được là các người đều hỏi sang vấn đề khác”
Hàn Diễm một tay âm thầm xiết lại tay vịn của ghế_[Ngu ngốc!! Sao lại có thể dùng cách nói chuyện thiếu muối đến mức giống bản thân phải cầu người quan tâm thế kia sao?? Sao lại có thể nói ra mấy lời ngu ngốc này được?? Sao lại giống như loại bên ngoài mắng chửi, xa lánh nhưng thật sự muốn được qua tâm là sao?? Từ khi nào bản thân lại đáng ghét đến như vậy ]
“Chỉ là con có nói không muốn kể nên chúng ta sẽ tận lực không nhắc nhở. Nếu con cho phép thì ta cũng muốn hỏi một câu. Lúc trước là con sống tốt sao?”
Hàn Diễm ngạc nhiên thoát khỏi mớ tơ vò của chính mình mà lại nhìn Ly Nhược_[Nè, ta nhớ giọng điệu của ta là châm biếm mà!! Châm biếm sự ngu ngốc của ta đó. Chỗ nào là cho phép hả?? Chỗ nào cầu ngươi hỏi hả!!!]
Nghĩ thì nghĩ ác liệt như vậy nhưng Hàn Diễm vẫn vì gương mặt chờ mong của Ly Nhược mà ngơ ngác gật đầu_”Sống tốt”
“Thật sự?!”
“Ừ, theo ta là tốt”
“...”_Ly Nhược lo lắng nhìn Hàn Diễm rồi nhìn Ly Thành, rất e dè mở miệng_”Lúc bất tỉnh, tiểu Diễm có nhắc đến người gọi là mẹ nên đến đưa đi. Ta...”
Hàn Diễm nhướn mày, nhếch môi muốn cười khi nghĩ đến Ly nhược không biết từ ‘Mẹ’ là chỉ ai. Nàng tế nhị đưa tay che miệng cười, hít vào ngụm lớn khi lấy lại giọng_“Người đó chính là mẫu thân của ta lúc trước”
“A...”_Ly Nhược nghe được lời nói mang phần kính trọng của Hàn Diễm mà không khỏi chột dạ, lặng lẽ hạ mắt, cúi đầu_”Thật có lỗi”
Nàng bật cười nhìn Ly phu nhân kia. Bà ấy quá khác so với lần đầu tiên hai người gặp nhau_”Đừng bận tâm. Là chuyện của ta mà thôi. Vả lại bà ấy chết lâu rồi, mặt mũi ta còn không nhớ”
Cả Ly Nhược lẫn Ly Thành đều ngạc nhiên mà nhìn Hàn Diễm. Ly Nhược vội vàng lên tiếng_”Không phải đâu. Con yêu nàng ấy lắm mà, đúng không??”
Hàn Diễm nghiêng đầu nhìn bà, mỉm cười_”Không”_rồi thong thả đứng lên, phủi áo quần của mình, bộ dạng không liên quan_”Nghe nói hiện tại trong kinh thành nhà nhà đều tin, mở miệng liền nói Ly gia có một ngốc nữ nhi, lúc tỉnh lúc không tỉnh, thần trí mơ hồ không rõ ràng trái phải.”
Sau đó nàng hướng về phía của Ly Thành cùng Ly Nhược, chắp tay, quỳ xuống, cúi người_”Trước tiên ta thành thật cáo lỗi vì đã gây tiếng xấu cho Ly gia. Sau là đa tạ vì giúp ta diễn tròn vai ngốc tử này”_cũng không chờ hai người bên trên đồng ý hay không, Hàn Diễm đã đứng dậy vẫn ở tư thế cúi người, chắp tay_”Ta có vài chuyện. Mọi người vẫn có thể ngồi lại đây, không cần vội vàng”
Nói xong liền lùi lại vài bước, sau đó xoay người, buông tay, thẳng bước ra cửa_”Đi thôi tiểu Thi”
Đứa nhỏ đang ngồi đó vẽ rồng vẽ rắn lên nền tuyết, nghe gọi liền nhanh chóng quăng nhánh cây nhỏ trong tay, đứng lên phủi áo, lon ton chạy theo sau chủ tử.
Trở lại trong phòng, Ly Bách bỏ đi gương mặt luôn vui vẻ của mình, trở lại gương mặt hời hợt, thờ ơ không khác gì Hàn Diễm, chăm chú nhìn vào hình vẽ trên quạt của mình, một cánh hạc, không kiềm được bật ra tiếng cười nhỏ_”Phản ứng thật thú vị. Muội ấy luôn biết cách khiến người khác phải bất ngờ”
“Tiểu Bách!”
Ly Bách nhướn mày, mỉm cười như hoa nhìn lên phụ mẫu nhà mình_”Phụ thân cùng mẫu thân vốn từ đầu đâu xem muội ấy là thân sinh nhi nữ của mình nữa. Nhưng hài nhi khác. Đây mới chính là thân thân muội tử của tiểu Bách. Trước đây phụ thân, mẫu thân thì che dấu, trốn tránh tiểu Hiên không dám gặp. Hài nhi thì khinh miệt, xa lánh nó. Hiện tại đây có lẽ là đáp án của lão thiên chăng??”
Hắn nở một nụ cười thật sâu, ánh mắt sắc như dao nhìn vào thân quạt được khắc tinh xảo trong tay_”Tất cả những người từng xa lánh nàng ta thì hiện tại đều phải mở to mắt, thức tỉnh thần trí mà chăm chăm theo dõi tường bước đi của nàng ta. Báo ứng!”
“Tiểu Bách, hoàng cung khiến ta mất Ly Hiên rồi, không thể để mất thêm con nữa. Xin con”
“Ly Hiên của người vẫn ở đó, chỉ là người vẫn chưa chịu nhìn đến”
“Ta...”
Ly Bách chau mày, giọng điệu không út cảm xúc_“Mẫu thân, đến giờ mà người vẫn còn nghĩ là mất Ly Hiên sao? Ly Hiên bị hại cũng là bởi vì bị làm cho thành ngốc tử nên mới bị đạp ra nhườn chỗ cho Ly Diễm. Chẳng lẽ mẫu thân không muốn tìm ra ai là người đứng phía sau sao? Chuyện giúp Trịnh Hạo lên ngôi vua chính là ý muốn của hài tử, mẫu thân không cần lo lắng. Ta sẽ tự bảo trọng chính mình. “
Ly Nhược vẽ mặt không tin nổi nhìn hài tử, mím môi, hạ mắt, xoay mặt, yên lặng.
Ly Thành chau mày, vỗ tay đập thật mạnh lên bàn nhỏ, gằn giọng_“Ly Bách, ngươi đã lớn. Chuyện của ngươi do tự ngươi quyết định, không cần kéo thêm tiểu Diễm vào mua vui cho ngươi!”
“Mua vui? Quả thật là có chút đỉnh. Nhưng phụ thân nghĩ xem, có một người tài ba như vậy đứng bên cạnh như vậy thì chính là hổ mọc thêm cánh rồi”
“Ta không cho phép!”
“Chuyện hoàng cung thú vị như vậy ai mà lại không muốn nhúng tay vào nếu đã nắm vào tay một cơ hội dù là nhỏ nhất. Hài nhi tin chắc tiểu Diễm sẽ đổ. Đến lúc tiểu muội muội của Ly Bách đổ thì phụ thân cũng cản không nổi đâu”_Ly Bách đứng dậy, vẫn một nụ cười kia nhìn đến phụ mẫu của mình, chắp tay cúi chào rồi lui bước rời đi.
Ly Thành nhìn theo bóng lưng của hắn rồi lại nhìn qua thê tử một mực mím môi nhìn sang chỗ khác của mình, vội bắt lấy tay nàng_”Nhược nhi!, đừng khóc”
“Ta không có. Chỉ là bị nói trúng tâm nên không kiềm được thôi”
“...”
“Qủa thật lúc đầu không thể chấp nhận được Ly Diễm. Nhưng mà....”_Ly phu nhân không kiềm được, thở dài, một tay lấy khăn chặn nước mắt_”Lời của ta quả thật có chỗ không đúng. Nhưng mẫu thân nào mà không muốn trả thù cho con mình, không muốn con mình sống vui vẻ. Lão gia, đừng cho Ly Diễm đi vào triều cục. Chỉ cần tiểu Diễm không vào thì Ly Bách cũng sẽ bình an! Tiểu Diễm cũng bình an”
Ly Thành vỗ vỗ lên bàn tay của Ly Nhược, mỉm cười trấn an nàng_”Ta sẽ cố”
Hàn Diễm đi trên hành lang mà cảm thấy trong người khó chịu, bức bối không tả nổi_”Tiểu Thi!”
“A, vâng”
“Ngọc hôm trước ra sao?”
“Đã lấy về rồi ạ”
Nghe vậy Hàn Diễm liền dừng bước, xoay người bất chợt nhìn tiểu Thi khiến đứa nhỏ giật mình đưa tay lên ngực_”Sao ạ?”
“Đã lấy rồi, vậy lão bá có nói gì thêm không?”
“Có ạ. Ông ấy nói thợ thủ công thì có nhưng chị sợ họ không chịu giúp mà thôi, ông ấy còn nói đã cố thuyết phục họ nhưng bất thành”
Hàn Diễm chau mày, rất nhanh liền giãn ra, mỉm cười với tiểu Thi_”Tiểu Thi, nếu chúng ta rời khỏi Ly phủ này, ngươi đi không?”
Đứa nhỏ không cần giây phút suy nghĩ nào, rất vui vẻ gật đầu đáp_“Đi ạ!”
Người trước mặt này đồng ý nhanh như vậy thì Hàn Diễm cũng chẳng thắc mắc thêm. Chỉ là vẫn đưa mắt nhìn về phía tên cận vệ mặt sắt cách xa tiểu Thi ở phía sau kia, vẫn nói với tiểu Thi_“Được. Hôm nay ta nhờ ngươi một chuyện”
Nói xong nàng xoay lưng lại, tiếp tục bước đi. Đi thêm được một đoạn thì tiểu Thi ở phía sau liền nhao lên_“Tiểu thư, đây là phòng của tiểu Thi mà”
“Không cho vào sao??”
“A, đâu có, người cứ vào đi”
Hàn Diễm vào phòng, cũng không nhìn qua nhìn lại, trực tiếp đi đến bàn phấn của đứa nhỏ_”Mực đỏ đâu?”
“Có bột ạ. Nó là màu, không phải phấn đâu”
“Mang ra, pha một ít. Nhớ đem cọ ra nữa”
“Vâng ạ”
Đứa nhỏ chạy đông chạy tây, chạy ra khỏi phòng lấy gì đó rồi lúc trở vào thì cầm theo một chén kín nhỏ có nắp đập vui vẻ chạy trở vào, đặt lên bàn tròn giữa phòng, trước mặt chủ tử, mỉm cười_”Xong rồi ạ”
Hàn Diễm cầm lên cọ, xăm soi một chút_”Có nhỏ hơn không? Nhỏ hơn cả cây dùng để viết thư ấy”
“Có ạ”_đứa nhỏ nhanh chóng chạy đi lấy thứ Hàn Diễm cần, sau đó lại như cún con chạy tới, đặt cọ lên bàn
“Màu này vẽ lên da được chứ?”
“Được ạ”
“Vậy ngươi lại bàn phấn ngồi xuống đi”
“Vâng”
Chờ tiểu Thi ngồi lại ngay ngắn, Hàn Diễm mới cầm lên đĩa màu đỏ đã được pha ra kia lên, dùng đuôi cọ lấy thêm chút bột đỏ làm cho mực sánh đặc lại thêm chút nữa, một tay cầm bút đi tới. Nữa đường không hiểu vì sao, một lần xoay lại nhìn tấm lưng của tên cận vệ ngoài kia kia mà chau mày.
Nhưng rất nhanh sau đó thì nhún vai, trề môi, hướng đến tiểu Thi đi tới, đặt đĩa màu lên bàn phấn, lấy cọ quẹt màu, sau đó giơ lên gần mắt của đứa nhỏ_”Ngồi yên! Cấm động đậy, nhắm mắt lại cho ta”
Đứa nhỏ gật đầu, mỉm cười nhắm lại mắt. Hàn Diễm nâng cọ lên.
Nhưng là xoay trái, xoay phải vẫn không vào đúng tư thế cầm viết nên liền đâm ra quạo. Đặt lại cọ vẽ lên thanh gạc_”Tiểu Thi, xoay qua trái đi”
Đứa nhỏ mở mắt, xoay qua trái chỗ Hàn Diễm đang đứng
“Nhắm mắt lại”
Nàng cầm lên cọ vẽ, bắt đầu chậm rãi vẽ. Sau một lúc chăm chú vẽ từng nét một, Hàn Diễm đứng thẳng người, thở dài hài lòng_”Mở mắt, xoay vào gương nhìn xem”
Tiểu Thi là một đứa nhỏ vẻ mặt ngây ngô nhưng ánh mắt lại rất có thần thái. Vừa mở mắt ra, nhìn lại chính mình trong gương liền vẻ mặt ngạc nhiên không tả được_”Ghê quá!!!”
Hàn Diễm định trang điểm thêm ở đuôi mắt của đứa nhỏ một màu đỏ vẽ hơi xếch lên ở đuôi mắt chút ít như trong tưởng tượng của mình. Nhưng sau một hồi cứ chấm rồi vẽ, vẽ rồi chấm, không ưng ý thì lại đồ lên thêm một nét, tô thêm một chút. Sau một lát thì liền thành hai vòng tròn đỏ kém cân xứng bao quanh hai mắt của tiểu Thi.
Hàn Diễm nàng vẽ xong thì đã rất nghiêm túc đặt cọ vẽ xuống, khoanh tay, một tay nắm cằm, mày chau mày nhướn, suy nghĩ và đánh giá rất cẩn thận tác phẩm của mình. Nàng biết nó sai, nhưng sai chỗ nào, sửa chỗ nào thì nàng chịu.
Nghe được lời thản thốt kia của tiểu nha đầu, tâm tình vốn đang ở trạng thái lửng lơ bình thường liền bị kéo xuống thành chút bực mình_[Con nha đầu này thật là biết xài từ ngữ đúng lúc đúng chỗ đó. Ta biết ta vẽ xấu nhưng ngươi đâu cần phải thẳng mặt nai tơ mà chê nó xấu bạo hả??]_tâm tình bất chợt nổi bão, nhưng bên ngoài, Hàn Diễm vẫn là vẻ mặt không chịu sức mẻ, nàng hắng giọng_”Ta nhớ không rõ cách thức trang điểm này. Chỉ nhớ một việc ở cuối đuôi mắt thì vẽ thêm màu đỏ vào. Méo hay tròn, nằm ngang hay xếch lên thì tùy ý ngươi”
“A, nghe tiểu thư nói vậy, tiểu Thi có hiểu đôi chút. Vẽ cho người xem nhé”
Hàn Diễm nghe được liền nheo mắt nhìn đứa nhỏ, khoanh tay, hơi ngã người ra phía sau một chút né tránh_“Đừng vẽ lên mặt ta”
Tiểu nha đầu tìm khăn, làm ướt , lau lau hai mắt với quầng đỏ chói của mình, sau đó lại một lần nữa ngồi vào ghế, tự tay nâng cọ điểm mắt_”Tiểu thư, cách người nói thật là lạ nha. Thật sự việc vẽ lên mặt tiểu Thi có từng thấy qua nhưng loại trang điểm này là lần đầu tiên. Nói mới nhớ, có một lần tình cờ gặp được Lam quí phi, bà ấy vẽ từ đuôi mắt ra một đường dài nhỏ rồi từ đó vẽ thành một đám mây. A, cũng là màu đỏ. Thật sự nhìn rất đẹp”
[Ở đây tiến bộ đến vậy sao?? Không phải cùng lắm là vẽ ở mi tâm thôi sao?? Hoặc vẽ ở đuôi mắt thì cũng không thành vấn đề. Đằng này còn kéo từ đuôi mắt ra một đường chỉ tơ đỏ?? Thông minh đến vậy sao??]_Hàn Diễm vẫn vẻ mặt không thay đổi, nhìn chằm chằm vào tấm gương trông cứ như đang xem tiểu Thi trang điểm nhưng thức chất tư tưởng lại đang xoắn thành một cuộn len.
“Tiểu Thi. Từ giờ, mỗi khi ra ngoài, mang theo gương nhỏ, một bộ quần áo mới, sợi cột tóc mới cùng màu vẽ này”_vừa nói lại vừa gật gù nhìn tác phẩm do chính tiểu nha đầu vẽ lên mắt kia, mỉm cười hài lòng
Đứa nhỏ ngây ngô chớp mắt nhìn chủ tử, gật đầu_”Vâng”
“Ngươi ra ngoài với bộ dạng bình thường. Đến một góc khuất hay con hẻm nào đó, bước vào, xả tóc cột cao lên, thay quần áo mới, vẽ mắt như gương mặt hiện tại ngươi đang có. Còn nữa, nhớ đeo khăn che mặt vào rồi mới được ra ngoài”
Tiểu Thi nghiêng đầu chau mày một chút, sau đó vẫn rất tin tưởng nhìn chủ tử của mình gật đầu chắc chắn_”Vâng”
“Từ giờ, ta làm những việc này không tiện. Ngươi sẽ thay ta làm mọi thứ. Đồng ý không??”
“Thật ạ”_đứa nhỏ vui mừng, tròn xoe mắt nhìn chủ tử của mình
“Ừ”
“Đồng ý”
“Tốt. Tối nay qua phòng ta, lấy hết quần áo cũ. Sáng ra ngoài sớm một chút, mang số quần áo kia ra ngoài đặt may lại tất cả. Nhớ chọn tiệm cẩn thận một chút. Ta không muốn người ngoài nhìn vào liền biết đây là quần áo của ta. Được chứ?”
“Được ạ”
“Tốt”
"A, nói mới nhớ tiểu thư. Nếu người cần màu vẽ để trang điểm thì cứ nói với Ly Bách thiếu gia là được mà"
"Không cần, ta tự có sách của ta"
"Vâng"
Nàng chán nản đóng lại quyển sách mới đọc được hai trang đặt lại trên bàn trà, tay gác lên thành ghế, chống cằm, cổ chân này bắt lên đùi chân kia bắt đầu rung lắc, không chút kiên nhẫn nhìn đến tấm lưng tên hộ vệ bị ép nhận của của mình đang đứng ngoài cửa phòng khách, rồi lại nhìn qua Ly Bách ở đối diện, liếc qua phía bên phải chính là hai phu phụ Ly gia, sau lưng nàng là tiểu Thi mà không khỏi cảm thấy có chút bực bội_”Tiểu Thi, có rảnh không??”
Đứa nhỏ được quan tâm liền cười như hoa, gật đầu không suy nghĩ_”Vâng”
Hàn Diễm chỉ tay ra ngoài cửa chính chỗ của hộ vệ, rất nhẹ nhàng nói_“Ra ngoài đứng cùng hắn đi”
“....”_đứa nhỏ nghe được liền chuyển sang bộ dạng muốn khóc khi nhìn theo ngón trỏ của Hàn Diễm chỉ ra ngoài cửa và thấy được tên hộ vệ đang đứng bất động như tượng ngoài kia_”Tiểu thư”
“Rảnh mà, ra điều tra hắn đi, ta tin tưởng ngươi mới giao cho ngươi việc quan trọng là điều tra người cạnh ta đó”
Tiểu Thi vốn bình thường khi đứng trước mặt Ly Bách đều ở trạng thái ngây ngốc, thì giờ lại thêm Hàn Diễm khiến đứa nhỏ nàng càng ngây hơn. Tiểu nha đầu nghe được mấy lời bình tĩnh và đầy tin tưởng ,cùng tràn đầy ý nghĩa của chủ tử nhà mình thì liền gật đầu chạy ngay ra ngoài, thân thiết kéo tên hộ vệ ngồi xuống bật thềm, cạnh lò than khá lớn bên ngoài.
Hàn Diễm thở dài, nhìn lại ba người trong phòng, nhích người tìm tư thế thoải mái, đan hay tay vào nhau_“Chuyện là...”
Ly Bách nghe được hai từ kia liền không khách sáo, nhao lên_“Sao tự nhiên muốn kể chuyện vậy?? Ta muốn nghe cái gọi là cố nhân của muội kìa”
Hàn Diễm trừng mắt nhìn hắn_”Từ khi nào mà thấy ngươi càng ngày càng giống tiểu hài tử vậy hả? Ngươi đừng khiến cho hình ảnh xấu của ngươi trong ta ngày thêm thoái hóa đi chứ!!!”
“Thoái hóa là gì??”
Nữ nhân cũng rất bình tĩnh mà chép miệng, sau đó bắt đầu giải thích_“Là trở nên xấu đi, ngày một tệ hơn. Thoái hóa có thể thay thế bằng tha hóa đi cũng được”
“À à, thì ra là vậy”_hắn gật gù hiểu rõ, sau đó liền lật mặt ra vẻ đạo mạo phất tay với tiểu muội muội_” Được rồi, muội có thể kể. Ta cho phép”
“...”_Hằn Diễm nhìn vẻ mặt dửng dưng muốn ăn mắng mà vẫn tỉnh của Ly Bách không khỏi có chút bực bội. Lại nhìn qua phu phụ Ly gia từ tư thế cho tới tinh thần đều đã ở trạng thái chuẩn bị chờ nghe tin sốc thì lại càng khiến nàng muốn bùng cháy. Nhưng nghĩ lại vẫn thôi. Hàn Diễm luôn tự nhắc nhở bản thân nàng là người cao thượng, không nên chấp vặt nhất là với những người không liên quan gì đến mình. Cho nên nhìn chung thì Hàn Diễm có vẻ rất tự tin với điều đó.
Nàng hít vào, lấy một hơi dài rồi chậm rãi thở ra, rất nhẹ nhàng nói_“Kiếp trước ta yêu một nam nhân nhưng cuối cùng không cưới được hắn mà lại đưa sang cho em gái của mình. Ngoại hình của nam nhân kia không khác gì hoàng thượng và Vân hậu lại có vẻ bề ngoài của em gái ta”_nói đến đầy Hàn Diễm không khỏi nhếch miệng cười, vẻ mặt chua chát vô cùng
[Thậm chí quay trở về thời đại mà muỗi cũng không rõ là đâu thì em gái vẫn là thành đôi với nam nhân kia. Như vầy không phải chứng tỏ rõ kiếp trước chính là lựa chọn rất rất sai lầm, rất rất ngu ngốc sao?? Bản thân vậy mà lại chen chân vào cặp đôi trời định a. Buồn cười chết được]
Hàn Diễm thôi tự giễu, thờ ơ nhìn Ly Bách thì phát hiện hắn đang gõ quạt vào đầu mình. Điều đó chứng tỏ hắn đang xoắn não một cách rất vất vả để xử lý mớ từ ngữ và sự việc nàng vừa nói ra. Lại nghiêng qua nhìn qua vẻ mặt ngạc nhiên không tin nổi của cặp phu phụ kia mà không khỏi khiến nàng nữa buồn cười nữa khâm phục_[Mấy người này hiểu nhanh thật, không ngu ngốc như mấy quyển ngôn tình kia. Xem ra xu thế năm nay toàn xuất hiện kịch bản thông minh nhỉ!? Hây da, từ khi nào ta lại rảnh rỗi đến mức phải nghĩ xem hành động của đám người này mang ý nghĩa gì chứ?? Mau tỉnh lại đi. Không liên quan, không liên quan]
Rõ ràng vẻ mặt của họ đều cho biết họ đã hiểu nhưng Hàn Diễm lại càng vui vẻ hơn khi nhìn thấy được họ có điều muốn hỏi nhưng lại lúng túng như gà mắc tóc mà phải chau mày suy nghĩ. Cứ vừa mở miệng thì lại dừng, không nói tiếp mà lại quay về trạng thái suy nghĩ ban đầu
Ly Bách sau một hồi tự vấn bằng cách gõ quạt vào đầu thì bất chợt hắn đánh quạt vào tay một cái_”Cạch”
“Tiểu Diễm, giờ mới phát hiện, muội cũng hay dùng tay mà nắn hai đầu chân mày, đôi lúc lại còn nhu nhu trán như hoàng thượng vậy”_Ly Bách chỉ quạt về phía Hàn Diễm một cách rất chắc chắn, vẻ mặt đắc ý vô cùng
[Đây là những thứ khiến ngươi phải suy nghĩ sao??]_ Hàn Diễm bị người phát hiện ra thói quen của mình liền dừng ngay động tác dùng ngón trỏ, ngón giữa cùng ngón cái nhu trán của mình lại, máy móc nhìn qua Ly Bách, nhếch môi cười_”Là thói quen bắt chước từ nam nhân kia, bỏ không được. Nếu ngươi thích, cũng có thể làm theo, da sẽ không nhăn nhúm hay lão hóa trước tuổi gì đâu đâu”
“Muội nói là bắt chước, vậy trước đó thì sao?? Còn có lão hóa là gì”
Ly Bách hỏi những câu hỏi hoàn toàn nằm ngoài phạm vi dự trù của Hàn Diễm nên không khỏi khiến nàng có chút chau mày, nghi ngại mà nhìn hắn_”Lão hóa là già đi. Còn chuyện kia, ta trước đó thường vuốt mặt. Chỉ là về sau thấy như vậy không hay. Vừa lúc thấy hắn làm nên liền sửa đổi. Có câu mọi thứ vốn không biến mất mà chính là chuyển đổi từ dạng này sang dạng khác thôi. Đã là thói quen thì miễn bàn”
Ly Bách nghe xong lại bắt đầu im lặng suy nghĩ, trầm ngâm nói_“Tiểu Diễm, quả thật có nhiều câu nói của muội khiến ta phải suy nghĩ rất lâu nha, rất đáng khâm phục”
[Ta mới là người nên khâm phục não bộ cùng tư duy hoạt động bất thường của ngươi mới đúng đó Ly Bách!!]_Hàn Diễm thờ ơ nhìn hắn, rồi nhìn qua Ly gia phu phụ vẫn mày chau kia, ra vẻ ân cần hỏi han_”Sao vậy?? Ta nói khó hiểu vậy sao??”
Ly Thành nghe vậy, chỉ cười hiền_”Không khó hiểu, không khó hiểu. Ta chỉ là nhớ lại và có đôi chút thắc mắc với phản ứng của con lúc gặp hoàng thượng mà thôi”
Nàng nghe vậy, lại mỉm cười, nhìn ra ngoài sân có hai dáng lưng kia, tầm nhìn có chút mông lung, nhẹ nhàng nói_”Ngạc nhiên vì gặp lại hình ảnh cũ, ngỡ ngàng vì chợt nhớ lại ta không còn là ta và người kia không nhận ra ta. Hoặc có thể nói căn bản hoàng thượng ông ta chỉ có hình hài của nam nhân, không có linh hồn của hắn. Chỉ là khi nhìn đến liền có chút tham lam muốn giữ. Nhưng rồi thấy ánh nhìn lạ lẫm, bất ngờ kia thì lại cảm thấy sợ, thấy kinh hãi, không muốn gặp, không dây dưa nữa”
Ly Bách nhìn Hàn Diễm thất thần, chau mày hỏi_“Vậy sao muội lại gọi là bảo bối??”
“Hắn kiếp trước của ta ngốc lắm, nhu nhược lắm, yếu đuối lắm. Ở gần hắn khiến ta an tâm, không cần sợ bị hãm hại, bị tính kế. Ta chỉ cần thương hắn, đối tốt với hắn, yêu hắn thì chẳng phải là bảo bối nữa sao?? Hắn kiếp trước chính là tâm can của ta”_Hàn Diễm cười vô cùng nhạt, tựa lưng vào ghế, tiếp tục chống tay, gác cằm, ngoắc ngoắc bàn chân mới gác trên đùi của mình, trở lại phong thái bỡn cợt vốn có_”Mà hiện tại thì không phải”
Ly Bách nhếch môi cười_”Sao lại không phải??”
Hàn Diễm nhìn hắn, cũng nhếch môi cười_”Gần vua như gần cọp, chủ nào tớ nấy. Tôi tớ trung thành, chủ tử tốt. Tôi tớ thông minh, chủ tử tất là người có năng lực. Và Minh Cao là một ví dụ điển hình cho những thứ ta đưa ra. Mỗi câu nói của ông ta đều có ý tứ, không cẩn thân đều sẽ sa chân”
“Ta lại thấy khác”
“...”_Hàn Diễm chau mày quay mặt lờ đi Ly Bách, lòng lại có chút khó chịu khi bị nói trái ý
“Ta thấy ông ta có vẻ quan tâm muội. Vốn cứ tưởng đích thân ta cùng phụ thân phải giúp muội gỡ rối cuộc hôn phối này. Nhưng hiện tại, nhìn cách cư xử của ông ta thì liền nhìn rõ được thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng”
“Là nước chảy xuôi dòng”
“Sao lại là nước chảy xuôi dòng??”
“Có những thứ chỉ mãi mãi là dự đoán”_Hàn Diễm lại bất giác đưa tay nắn nhẹ giữa hai đầu chân mày_“Lại nói, chuyện hôn phối này là do Vân hậu đứng phía sau. Con người này ta vẫn không rõ ràng nhưng nhìn qua thì liền cảm nhận được nàng ta vẫn có chút gì đó rất giống một đứa bé...”_càng nói thì giọng của nàng lại càng nhỏ khi bắt gặp được gương mặt gỡ nàng của gia đình ba người Ly gia trước mặt. Hàn Diễm tròn mắt hỏi_”Sao vậy?? Bị ăn mất não hay sao mà đều đứng hình??”
Ly Thành vẻ mặt bất ngờ nhưng mày lại chau mà nhìn nàng_“Tiểu Diễm, sao con lại nói là Vân hậu đứng phía sau??”
Nữ nhân tròn mắt nhìn biểu cảm lạ lẫm này của Ly phụ, rất bình thản lý giải một cách hiển nhiên nhất_“Người tới thúc đẩy, người nhiệt tình nhất trong vấn đề của người khác nếu không phải là người cầm đầu thì cũng là người cảm thấy mình được lợi lớn từ chuyện này”_nói đến đây nàng lại đưa tay nắn môi, hạ mắt nhìn xung quanh_” Mà Vân hậu lại khiến cho ta cảm thấy bà ta là người biết bản thân có lợi hơn. Vậy là lại có người đứng sau bà ta, người đó chắc chắn là người bày ra chuyện này”
Ly Thành mang chút khó chịu mà lên tiếng_“Là Trịnh Lương”
Hàn Diễm lại ngây ngô hỏi lại_“Vân tam vương??”
Ly Bách gật đầu chắc nịch, gương mặt cười như hoa nở giơ quạt hướng tiểu muội của mình muốn chỉ giáo_“Đúng vậy, hắn...”
“Khoan”_Hàn Diễm giơ tay chặn lời nói của Ly Bách, rồi sau đó chuyển sáng thành một ngón trỏ để trước miệng_”Ta không muốn dính líu đến chuyện hoàng cung. Lời kia là do sơ ý mà nói ra. Như lời đã hứa lúc đến đây, ta chỉ sống một cuộc đời bình thản, giữ gìn thân thể này đến lúc không thể mà thôi”
“Tiểu Diễm, con bảo sơ ý??”_Ly Nhược sau một lúc im lặng thì lại rất tinh ý mà hỏi Hàn Diễm
Hàn Diễm hạ mi, thở dài, sau đó nhìn lên Ly gia phu phụ, nhếch môi cười_”Những thứ ta vừa nói cho các người nghe vốn sẽ là suy nghĩ của ta. Nhưng có lẽ bởi vì cơ thể này tin tưởng các người, trí não này chống lại ta nên không đề phòng mà sơ ý nói ra. Đừng lo, về sau sẽ điều chỉnh lại”
“Là cơ thể, tâm trí chống lại, phản kháng không nghe lời sao??”
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên không giấu nổi tia vui mừng của Ly Nhược không khỏi khiến Hàn Diễm bất giác chau mày, bỗng nhiên thấy khó chịu_ “ Đúng, là thân thể, trí óc này tin cậy các người. Ta là người mới nên vẫn chưa kiềm lại được hết theo ý ta muốn. Về sau cam đoan sẽ không xảy ra”
Ly Nhược ngỡ ngàng nhìn vẻ mặt đanh lại, lạnh lẽo vô cùng của Hàn Diễm đang nhìn bà, tay khẽ run lên nhưng nhanh chóng được Ly Thành nắm lấy. Ly lão gia chân thành nhìn Hàn Diễm_”Con không nên để ý nhiều”
Bỗng nhiên có cảm giác bầu không khí ấm áp trong phòng lúc ban đầu đều được thay vào bằng khí lạnh bên ngoài vậy. Hàn Diễm nghe xong mày lại chau càng chặt, vội đưa tay xoa nhẹ chân mày, cúi đầu thở dài_”Được rồi, không để ý. Là các người nói”
Nàng rất nhanh trở lại vẻ mặt bình thường của mình, hơi mỉm cười một chút nhìn ba người Ly gia_”Ta là chờ các người hỏi chuyện liên quan đến những chuyện ta kể cho các người nghe. Nhưng không ngờ được là các người đều hỏi sang vấn đề khác”
Hàn Diễm một tay âm thầm xiết lại tay vịn của ghế_[Ngu ngốc!! Sao lại có thể dùng cách nói chuyện thiếu muối đến mức giống bản thân phải cầu người quan tâm thế kia sao?? Sao lại có thể nói ra mấy lời ngu ngốc này được?? Sao lại giống như loại bên ngoài mắng chửi, xa lánh nhưng thật sự muốn được qua tâm là sao?? Từ khi nào bản thân lại đáng ghét đến như vậy ]
“Chỉ là con có nói không muốn kể nên chúng ta sẽ tận lực không nhắc nhở. Nếu con cho phép thì ta cũng muốn hỏi một câu. Lúc trước là con sống tốt sao?”
Hàn Diễm ngạc nhiên thoát khỏi mớ tơ vò của chính mình mà lại nhìn Ly Nhược_[Nè, ta nhớ giọng điệu của ta là châm biếm mà!! Châm biếm sự ngu ngốc của ta đó. Chỗ nào là cho phép hả?? Chỗ nào cầu ngươi hỏi hả!!!]
Nghĩ thì nghĩ ác liệt như vậy nhưng Hàn Diễm vẫn vì gương mặt chờ mong của Ly Nhược mà ngơ ngác gật đầu_”Sống tốt”
“Thật sự?!”
“Ừ, theo ta là tốt”
“...”_Ly Nhược lo lắng nhìn Hàn Diễm rồi nhìn Ly Thành, rất e dè mở miệng_”Lúc bất tỉnh, tiểu Diễm có nhắc đến người gọi là mẹ nên đến đưa đi. Ta...”
Hàn Diễm nhướn mày, nhếch môi muốn cười khi nghĩ đến Ly nhược không biết từ ‘Mẹ’ là chỉ ai. Nàng tế nhị đưa tay che miệng cười, hít vào ngụm lớn khi lấy lại giọng_“Người đó chính là mẫu thân của ta lúc trước”
“A...”_Ly Nhược nghe được lời nói mang phần kính trọng của Hàn Diễm mà không khỏi chột dạ, lặng lẽ hạ mắt, cúi đầu_”Thật có lỗi”
Nàng bật cười nhìn Ly phu nhân kia. Bà ấy quá khác so với lần đầu tiên hai người gặp nhau_”Đừng bận tâm. Là chuyện của ta mà thôi. Vả lại bà ấy chết lâu rồi, mặt mũi ta còn không nhớ”
Cả Ly Nhược lẫn Ly Thành đều ngạc nhiên mà nhìn Hàn Diễm. Ly Nhược vội vàng lên tiếng_”Không phải đâu. Con yêu nàng ấy lắm mà, đúng không??”
Hàn Diễm nghiêng đầu nhìn bà, mỉm cười_”Không”_rồi thong thả đứng lên, phủi áo quần của mình, bộ dạng không liên quan_”Nghe nói hiện tại trong kinh thành nhà nhà đều tin, mở miệng liền nói Ly gia có một ngốc nữ nhi, lúc tỉnh lúc không tỉnh, thần trí mơ hồ không rõ ràng trái phải.”
Sau đó nàng hướng về phía của Ly Thành cùng Ly Nhược, chắp tay, quỳ xuống, cúi người_”Trước tiên ta thành thật cáo lỗi vì đã gây tiếng xấu cho Ly gia. Sau là đa tạ vì giúp ta diễn tròn vai ngốc tử này”_cũng không chờ hai người bên trên đồng ý hay không, Hàn Diễm đã đứng dậy vẫn ở tư thế cúi người, chắp tay_”Ta có vài chuyện. Mọi người vẫn có thể ngồi lại đây, không cần vội vàng”
Nói xong liền lùi lại vài bước, sau đó xoay người, buông tay, thẳng bước ra cửa_”Đi thôi tiểu Thi”
Đứa nhỏ đang ngồi đó vẽ rồng vẽ rắn lên nền tuyết, nghe gọi liền nhanh chóng quăng nhánh cây nhỏ trong tay, đứng lên phủi áo, lon ton chạy theo sau chủ tử.
Trở lại trong phòng, Ly Bách bỏ đi gương mặt luôn vui vẻ của mình, trở lại gương mặt hời hợt, thờ ơ không khác gì Hàn Diễm, chăm chú nhìn vào hình vẽ trên quạt của mình, một cánh hạc, không kiềm được bật ra tiếng cười nhỏ_”Phản ứng thật thú vị. Muội ấy luôn biết cách khiến người khác phải bất ngờ”
“Tiểu Bách!”
Ly Bách nhướn mày, mỉm cười như hoa nhìn lên phụ mẫu nhà mình_”Phụ thân cùng mẫu thân vốn từ đầu đâu xem muội ấy là thân sinh nhi nữ của mình nữa. Nhưng hài nhi khác. Đây mới chính là thân thân muội tử của tiểu Bách. Trước đây phụ thân, mẫu thân thì che dấu, trốn tránh tiểu Hiên không dám gặp. Hài nhi thì khinh miệt, xa lánh nó. Hiện tại đây có lẽ là đáp án của lão thiên chăng??”
Hắn nở một nụ cười thật sâu, ánh mắt sắc như dao nhìn vào thân quạt được khắc tinh xảo trong tay_”Tất cả những người từng xa lánh nàng ta thì hiện tại đều phải mở to mắt, thức tỉnh thần trí mà chăm chăm theo dõi tường bước đi của nàng ta. Báo ứng!”
“Tiểu Bách, hoàng cung khiến ta mất Ly Hiên rồi, không thể để mất thêm con nữa. Xin con”
“Ly Hiên của người vẫn ở đó, chỉ là người vẫn chưa chịu nhìn đến”
“Ta...”
Ly Bách chau mày, giọng điệu không út cảm xúc_“Mẫu thân, đến giờ mà người vẫn còn nghĩ là mất Ly Hiên sao? Ly Hiên bị hại cũng là bởi vì bị làm cho thành ngốc tử nên mới bị đạp ra nhườn chỗ cho Ly Diễm. Chẳng lẽ mẫu thân không muốn tìm ra ai là người đứng phía sau sao? Chuyện giúp Trịnh Hạo lên ngôi vua chính là ý muốn của hài tử, mẫu thân không cần lo lắng. Ta sẽ tự bảo trọng chính mình. “
Ly Nhược vẽ mặt không tin nổi nhìn hài tử, mím môi, hạ mắt, xoay mặt, yên lặng.
Ly Thành chau mày, vỗ tay đập thật mạnh lên bàn nhỏ, gằn giọng_“Ly Bách, ngươi đã lớn. Chuyện của ngươi do tự ngươi quyết định, không cần kéo thêm tiểu Diễm vào mua vui cho ngươi!”
“Mua vui? Quả thật là có chút đỉnh. Nhưng phụ thân nghĩ xem, có một người tài ba như vậy đứng bên cạnh như vậy thì chính là hổ mọc thêm cánh rồi”
“Ta không cho phép!”
“Chuyện hoàng cung thú vị như vậy ai mà lại không muốn nhúng tay vào nếu đã nắm vào tay một cơ hội dù là nhỏ nhất. Hài nhi tin chắc tiểu Diễm sẽ đổ. Đến lúc tiểu muội muội của Ly Bách đổ thì phụ thân cũng cản không nổi đâu”_Ly Bách đứng dậy, vẫn một nụ cười kia nhìn đến phụ mẫu của mình, chắp tay cúi chào rồi lui bước rời đi.
Ly Thành nhìn theo bóng lưng của hắn rồi lại nhìn qua thê tử một mực mím môi nhìn sang chỗ khác của mình, vội bắt lấy tay nàng_”Nhược nhi!, đừng khóc”
“Ta không có. Chỉ là bị nói trúng tâm nên không kiềm được thôi”
“...”
“Qủa thật lúc đầu không thể chấp nhận được Ly Diễm. Nhưng mà....”_Ly phu nhân không kiềm được, thở dài, một tay lấy khăn chặn nước mắt_”Lời của ta quả thật có chỗ không đúng. Nhưng mẫu thân nào mà không muốn trả thù cho con mình, không muốn con mình sống vui vẻ. Lão gia, đừng cho Ly Diễm đi vào triều cục. Chỉ cần tiểu Diễm không vào thì Ly Bách cũng sẽ bình an! Tiểu Diễm cũng bình an”
Ly Thành vỗ vỗ lên bàn tay của Ly Nhược, mỉm cười trấn an nàng_”Ta sẽ cố”
Hàn Diễm đi trên hành lang mà cảm thấy trong người khó chịu, bức bối không tả nổi_”Tiểu Thi!”
“A, vâng”
“Ngọc hôm trước ra sao?”
“Đã lấy về rồi ạ”
Nghe vậy Hàn Diễm liền dừng bước, xoay người bất chợt nhìn tiểu Thi khiến đứa nhỏ giật mình đưa tay lên ngực_”Sao ạ?”
“Đã lấy rồi, vậy lão bá có nói gì thêm không?”
“Có ạ. Ông ấy nói thợ thủ công thì có nhưng chị sợ họ không chịu giúp mà thôi, ông ấy còn nói đã cố thuyết phục họ nhưng bất thành”
Hàn Diễm chau mày, rất nhanh liền giãn ra, mỉm cười với tiểu Thi_”Tiểu Thi, nếu chúng ta rời khỏi Ly phủ này, ngươi đi không?”
Đứa nhỏ không cần giây phút suy nghĩ nào, rất vui vẻ gật đầu đáp_“Đi ạ!”
Người trước mặt này đồng ý nhanh như vậy thì Hàn Diễm cũng chẳng thắc mắc thêm. Chỉ là vẫn đưa mắt nhìn về phía tên cận vệ mặt sắt cách xa tiểu Thi ở phía sau kia, vẫn nói với tiểu Thi_“Được. Hôm nay ta nhờ ngươi một chuyện”
Nói xong nàng xoay lưng lại, tiếp tục bước đi. Đi thêm được một đoạn thì tiểu Thi ở phía sau liền nhao lên_“Tiểu thư, đây là phòng của tiểu Thi mà”
“Không cho vào sao??”
“A, đâu có, người cứ vào đi”
Hàn Diễm vào phòng, cũng không nhìn qua nhìn lại, trực tiếp đi đến bàn phấn của đứa nhỏ_”Mực đỏ đâu?”
“Có bột ạ. Nó là màu, không phải phấn đâu”
“Mang ra, pha một ít. Nhớ đem cọ ra nữa”
“Vâng ạ”
Đứa nhỏ chạy đông chạy tây, chạy ra khỏi phòng lấy gì đó rồi lúc trở vào thì cầm theo một chén kín nhỏ có nắp đập vui vẻ chạy trở vào, đặt lên bàn tròn giữa phòng, trước mặt chủ tử, mỉm cười_”Xong rồi ạ”
Hàn Diễm cầm lên cọ, xăm soi một chút_”Có nhỏ hơn không? Nhỏ hơn cả cây dùng để viết thư ấy”
“Có ạ”_đứa nhỏ nhanh chóng chạy đi lấy thứ Hàn Diễm cần, sau đó lại như cún con chạy tới, đặt cọ lên bàn
“Màu này vẽ lên da được chứ?”
“Được ạ”
“Vậy ngươi lại bàn phấn ngồi xuống đi”
“Vâng”
Chờ tiểu Thi ngồi lại ngay ngắn, Hàn Diễm mới cầm lên đĩa màu đỏ đã được pha ra kia lên, dùng đuôi cọ lấy thêm chút bột đỏ làm cho mực sánh đặc lại thêm chút nữa, một tay cầm bút đi tới. Nữa đường không hiểu vì sao, một lần xoay lại nhìn tấm lưng của tên cận vệ ngoài kia kia mà chau mày.
Nhưng rất nhanh sau đó thì nhún vai, trề môi, hướng đến tiểu Thi đi tới, đặt đĩa màu lên bàn phấn, lấy cọ quẹt màu, sau đó giơ lên gần mắt của đứa nhỏ_”Ngồi yên! Cấm động đậy, nhắm mắt lại cho ta”
Đứa nhỏ gật đầu, mỉm cười nhắm lại mắt. Hàn Diễm nâng cọ lên.
Nhưng là xoay trái, xoay phải vẫn không vào đúng tư thế cầm viết nên liền đâm ra quạo. Đặt lại cọ vẽ lên thanh gạc_”Tiểu Thi, xoay qua trái đi”
Đứa nhỏ mở mắt, xoay qua trái chỗ Hàn Diễm đang đứng
“Nhắm mắt lại”
Nàng cầm lên cọ vẽ, bắt đầu chậm rãi vẽ. Sau một lúc chăm chú vẽ từng nét một, Hàn Diễm đứng thẳng người, thở dài hài lòng_”Mở mắt, xoay vào gương nhìn xem”
Tiểu Thi là một đứa nhỏ vẻ mặt ngây ngô nhưng ánh mắt lại rất có thần thái. Vừa mở mắt ra, nhìn lại chính mình trong gương liền vẻ mặt ngạc nhiên không tả được_”Ghê quá!!!”
Hàn Diễm định trang điểm thêm ở đuôi mắt của đứa nhỏ một màu đỏ vẽ hơi xếch lên ở đuôi mắt chút ít như trong tưởng tượng của mình. Nhưng sau một hồi cứ chấm rồi vẽ, vẽ rồi chấm, không ưng ý thì lại đồ lên thêm một nét, tô thêm một chút. Sau một lát thì liền thành hai vòng tròn đỏ kém cân xứng bao quanh hai mắt của tiểu Thi.
Hàn Diễm nàng vẽ xong thì đã rất nghiêm túc đặt cọ vẽ xuống, khoanh tay, một tay nắm cằm, mày chau mày nhướn, suy nghĩ và đánh giá rất cẩn thận tác phẩm của mình. Nàng biết nó sai, nhưng sai chỗ nào, sửa chỗ nào thì nàng chịu.
Nghe được lời thản thốt kia của tiểu nha đầu, tâm tình vốn đang ở trạng thái lửng lơ bình thường liền bị kéo xuống thành chút bực mình_[Con nha đầu này thật là biết xài từ ngữ đúng lúc đúng chỗ đó. Ta biết ta vẽ xấu nhưng ngươi đâu cần phải thẳng mặt nai tơ mà chê nó xấu bạo hả??]_tâm tình bất chợt nổi bão, nhưng bên ngoài, Hàn Diễm vẫn là vẻ mặt không chịu sức mẻ, nàng hắng giọng_”Ta nhớ không rõ cách thức trang điểm này. Chỉ nhớ một việc ở cuối đuôi mắt thì vẽ thêm màu đỏ vào. Méo hay tròn, nằm ngang hay xếch lên thì tùy ý ngươi”
“A, nghe tiểu thư nói vậy, tiểu Thi có hiểu đôi chút. Vẽ cho người xem nhé”
Hàn Diễm nghe được liền nheo mắt nhìn đứa nhỏ, khoanh tay, hơi ngã người ra phía sau một chút né tránh_“Đừng vẽ lên mặt ta”
Tiểu nha đầu tìm khăn, làm ướt , lau lau hai mắt với quầng đỏ chói của mình, sau đó lại một lần nữa ngồi vào ghế, tự tay nâng cọ điểm mắt_”Tiểu thư, cách người nói thật là lạ nha. Thật sự việc vẽ lên mặt tiểu Thi có từng thấy qua nhưng loại trang điểm này là lần đầu tiên. Nói mới nhớ, có một lần tình cờ gặp được Lam quí phi, bà ấy vẽ từ đuôi mắt ra một đường dài nhỏ rồi từ đó vẽ thành một đám mây. A, cũng là màu đỏ. Thật sự nhìn rất đẹp”
[Ở đây tiến bộ đến vậy sao?? Không phải cùng lắm là vẽ ở mi tâm thôi sao?? Hoặc vẽ ở đuôi mắt thì cũng không thành vấn đề. Đằng này còn kéo từ đuôi mắt ra một đường chỉ tơ đỏ?? Thông minh đến vậy sao??]_Hàn Diễm vẫn vẻ mặt không thay đổi, nhìn chằm chằm vào tấm gương trông cứ như đang xem tiểu Thi trang điểm nhưng thức chất tư tưởng lại đang xoắn thành một cuộn len.
“Tiểu Thi. Từ giờ, mỗi khi ra ngoài, mang theo gương nhỏ, một bộ quần áo mới, sợi cột tóc mới cùng màu vẽ này”_vừa nói lại vừa gật gù nhìn tác phẩm do chính tiểu nha đầu vẽ lên mắt kia, mỉm cười hài lòng
Đứa nhỏ ngây ngô chớp mắt nhìn chủ tử, gật đầu_”Vâng”
“Ngươi ra ngoài với bộ dạng bình thường. Đến một góc khuất hay con hẻm nào đó, bước vào, xả tóc cột cao lên, thay quần áo mới, vẽ mắt như gương mặt hiện tại ngươi đang có. Còn nữa, nhớ đeo khăn che mặt vào rồi mới được ra ngoài”
Tiểu Thi nghiêng đầu chau mày một chút, sau đó vẫn rất tin tưởng nhìn chủ tử của mình gật đầu chắc chắn_”Vâng”
“Từ giờ, ta làm những việc này không tiện. Ngươi sẽ thay ta làm mọi thứ. Đồng ý không??”
“Thật ạ”_đứa nhỏ vui mừng, tròn xoe mắt nhìn chủ tử của mình
“Ừ”
“Đồng ý”
“Tốt. Tối nay qua phòng ta, lấy hết quần áo cũ. Sáng ra ngoài sớm một chút, mang số quần áo kia ra ngoài đặt may lại tất cả. Nhớ chọn tiệm cẩn thận một chút. Ta không muốn người ngoài nhìn vào liền biết đây là quần áo của ta. Được chứ?”
“Được ạ”
“Tốt”
"A, nói mới nhớ tiểu thư. Nếu người cần màu vẽ để trang điểm thì cứ nói với Ly Bách thiếu gia là được mà"
"Không cần, ta tự có sách của ta"
"Vâng"
/46
|