Phần 1
Mỗi ngày buổi sáng đúng sáu giờ, Lý Nguyệt lại bắt đầu than thở, so với đồng hồ báo thức còn đúng giờ hơn.
Ăn xong điểm tâm là bà có thể một đường niệm đến giữa trưa. Đến khi ăn xong cơm trưa, bà có thể đấu sức với vận động viên Marathon niệm đến mặt trời xuống núi, sau khi sửa soạn bửa tối cho lão công và con gái bà mới tạm thời im miệng, đợi khi xem xong chương trình lúc tám giờ mới tiếp tục bài khuyên bảo buổi tối.
Một ngày như vậy, có mấy ai chịu được?
Hân Hân trốn ở trong phòng vẽ, mắt không ngừng nhìn hướng đồng hồ báo thức. Cô từ buổi sáng đã bị oanh tạc mệt mỏi đến tận bây giờ, thật vất vả mới có thể xả hơi, nhưng mắt thấy chương trình lúc tám giờ đã sắp kết thúc rồi, phút thanh tĩnh quý giá của cô cũng sắp chấm dứt.
Quên đi, vẫn là đi ra ngoài tị nạn là tốt nhất, có lẽ cô có thể chuồn đi, để cho cái lỗ tai đáng thương tiếp tục được nghỉ ngơi.
Dọn dẹp tranh minh hoạ cho một tạp chí về động vật, cô thật cẩn thận mở cửa phòng, căng thẳng hết nhìn trái rồi lại ngó phải, xác định trên hành lang không có một bóng người mới dám đi ra khỏi phòng.
Trước tiên mang vào đôi tất, sau đó xỏ chân vào đôi giày vải, cô giống như kẻ trộm, rón ra rón rén bước xuống mấy bậc cầu thang, lại ghé vào thành cầu thang dọ thám một chút.
Âm thanh của Tivi từ trong phòng khách truyền đến, nữ diễn viên cất cao cổ họng, vừa khóc vừa réo, không ngừng lớn tiếng lên án. Câu chuyện dường như đến chỗ cao trào, ba mẹ ngồi ở trước màn hình tivi giống như bị đóng băng, cũng không nhúc nhích, chăm chú xem đến không chớp mắt.
Hân Hân sau khi đã dọ thám được tình hình, người dán chặt vào vách tường, theo lối phía sau ghế sô pha chuồn đi, trước khi chương trình quảng cáo bắt đầu liền lén lút ra khỏi cửa.
Đêm bên ngoài thật lạnh, trên ruộng hoa cúc đèn đuốt sang choang, ngoài trừ một vài chỗ hơi tối. Cô hít sâu một hơi thích ứng nhiệt độ thấp ban đêm, sau đó khởi động toàn bộ cơ thể, rồi mới bắt đầu chầm chậm chạy dọc theo con đường bên cạnh ruộng hoa.
Chạy bộ là một thói quen mà cô từ lúc học trung học đã hình thành đến bây giờ, cho dù có bao nhiêu phiền não, chỉ cần sau khi chạy một lát tâm tình của cô lập tức sẽ tốt hơn rất nhiều. Nhưng đêm nay, thuốc chữa bách bệnh này cư nhiên cũng mất đi hiệu lực, liên tục chạy ba, bốn km, cô thở hồng hộc, tâm tình lại vẫn như cũ phiền chán, không có dấu hiệu tốt lên.
Cô chạy đến một cửa hàng tạp hoá trong trấn, định mua một bình nước khoáng, lại nghe tivi treo trước cửa hàng cũng đang diễn tiết mục mẫu thân quở trách nữ nhi chậm chạp không chịu lấy chồng.
Ông trời! Vì sao không chịu buông tha cho cô, trả cho cô một buổi tối tạm thời yên tĩnh? Bất luận cô đi đến đâu cũng đều có người không ngừng nhắc nhở, giống như chuyện cô chưa kết hôn là một tội ác không thể tha thứ.
Ông chủ cửa hàng tạp hoá theo dõi rất tập trung, cho đến khi chương trình kết thúc, chuyển sang quảng cáo mới phát hiện trong cửa hàng có người.
“Ah? Hân Hân, đến mua cái gì à? Sao lại trễ như vậy?”
“Cháu đi vận động một chút.” Cô nặn ra một nụ cười, dùng sức mở cửa tủ lạnh lấy nước khoáng.
Phía sau quầy lại truyền đến câu hỏi.
“Đúng rồi, nghe nói cháu mấy hôm trước đi xem mắt, đối phương không phải điều kiện rất tốt sao? Kết quả thế nào? Có thuận lợi không?”
“Ách –” Bàn tay định lấy nước khoáng dừng ở giữa không trung
Phía sau quầy lại truyền đến giọng nói rõ ràng của một nữ sinh quốc trung (tương đương với cấp 2 ở nước ta), đang thấp giọng trách cứ cha.
“Ba, sao lại hỏi người ta chuyện này? Nghe người ta nói, chị ấy lúc coi mắt chỉ ăn rau xà lách xong liền ngủ, đối phương lập tức bỏ chạy –”
Hân Hân đứng ở trước tủ lạnh không nhúc nhích, làm như không thấy nhìn chằm chằm vào hàng nước khoáng xếp ở trong tủ, hơi lạnh trong tủ tỏa ra, thổi vào tay chân cô, trong lòng vô cùng phiền não. Cô cất nước khoáng trở lại, đóng cửa, chạy đến một cái tủ lạnh khác, ôm ra nửa tá bia (1 tá = 12), sau đó mới trở lại quầy tính tiền.
“A, Hân Hân, cháu định uống rượu a?” Ông chủ cười bối rối.
Cô nặn ra nụ cười, tùy tiện nói hai câu có lệ, ôm kia nửa tá bia trong gió lạnh chốc lát rời đi, trong đầu chỉ hiện lên một đôi mắt đen dịu dàng.
Một sự xúc động khó có thể nói bằng lời làm cho cô càng đi càng nhanh. Đến khi cô hồi phục lại tinh thần thì cô đã chạy ngang qua thị trấn, đến tại một khoảng đất khá rộng trước nhà Hướng gia, vươn ngón tay lạnh run ấn chuông cửa.
Mở cửa là Hướng Vinh.
Anh đứng ở trước cửa, đôi vai rộng lớn cơ hồ muốn lấp đầy khung cửa. Thấy cô ôm mấy chai bia, khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên vì lạnh của vị khách không mời mà đến, anh hơi sửng sốt.
“Hướng Nhu không có ở nhà. Muốn anh gọi điện tìm nó trở về không?” Anh hỏi, nhìn ra cô tâm trạng không tốt.
Hân Hân lắc đầu, đáng thương nhìn anh.
“Hướng đại ca, anh có thời gian không?” Cô không đến tìm Hướng Nhu than thở mà lại đột nhiên muốn được gặp anh, giống như khi nhìn thấy anh thì muộn phiền trong lòng cô sẽ dơi đi bớt.
Cặp mắt đen nấng ná nhìn cô, ánh lên một tia sáng. Thứ ánh sáng trong con ngươi đen thẳm ấy làm cho người ta không thể đoán, nhưng vẫn có sự dịu dàng và nóng bỏng .
“Bầu bạn với em một lúc được không?” Cô lại hỏi, cái mũi hít hít, bộ dáng càng đáng thương, như là nếu anh không đồng ý thì cô sẽ ôm đống bia này ngồi xổm trước cửa oa oa khóc lớn.
Hướng Vinh lặng im nhìn cô một lúc lâu, sau đó nghiêng thân mình to lớn, để cho cô vào cửa.
Chú ý: phần sau có cảnh H a, đề nghị bé nào <18t vui lòng nghĩ kỹ trước khi xem, vì lợi ích của chính mình!
Còn đât là xì poi phần sau câu khách
“Anh ở trước môi cô, dùng giọng nói rất nhẹ mê hoặc cô, mỗi một câu, mỗi một chữ đều biến thành một cái hôn dịu nhàng.
“Khi trời lạnh, anh còn có thể ôm em cùng nhau ngủ, sưởi ấm cho em, đúng hay không?” Hơi nóng tỏa ra từ hơi thở anh nhẹ nhàng lướt qua tai cô.
“Ưm.” Cô như bị thôi miên gật gật đầu, chỉ cảm thấy đôi môi kia giống như có ma lực không thể chống cự, làm cho tim cô đập nhanh hơn, miệng khô lưỡi khô –
Đầu lưỡi hồng hồng chuồn ra, nguyên bản là muốn làm ẩm môi mình, không ngờ lại liếm vào môi anh…”
Phần 2
Hai tiếng sau, Hân Hân uống hết số bia mang tới, lại còn cướp luôn số bia ở nhà Hướng gia, cùng với mai tửu mà bà bà nhà bên cạnh lén nấu.
Rượu đốt nóng máu của cô, loại trừ rét lạnh, làm cho toàn thân cô đều ấm lên, áo ấm rơi ở dưới sàn nhà, cô mặc áo lông cùng quần dài ngồi ở trên sô pha, gương mặt hồng lên, nhưng không phải vì lạnh mà vì say rượu. [I](tửu lượng của Hân Hân mạnh thật, ta thì 3 chai đã nằm chỏng gọng ùi ^ ^)
Rượu quá ba tuần, cô bắt đầu nói nhiều hơn.
“Hướng đại ca, anh nói xem, người ta vì cái gì không thể không kết hôn?” Cô cầm lấy cánh tay anh, nhìn anh kể khổ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.“Em không hiểu, mẹ vì sao cứ ép em lập gia đình? Em hiện tại một mình không phải vẫn tốt sao? Không lấy chồng cũng đâu có chết–”
Trước kia khi còn đi học, còn cứ dặn dò mãi cái gì không được quen bạn trai để khỏi phân tâm, gây trở ngại chuyện học hành. Khi đó, cô rất vô tư và cũng rất đơn giản, hàng xóm ai cũng khen cô ngoan ngoãn, bây giờ mới chỉ qua có vài năm, sự vô tư của cô lại trở thành tội trạng cho mẹ quở trách.
“Bác ấy chính là lo lắng, sợ em sau này không có người chăm sóc.” Hướng Vinh từ từ mở miệng, tiếng nói trầm thấp vang vọng trong phòng khách lớn, nghe thật thoải mái.
Cô ngồi chồm hỗm ở trên sô pha, lại uống thêm một ly mai tửu.
“Sauk hi kết hôn thì sẽ có người chăm sóc em sao?”
Anh gật đầu, chồm người tới rót đầy ly cho cô, chưa từng để cho cái ly còn trống.“Vợ chồng có thể giúp đỡ nhau, chăm sóc cho nhau, so với cuộc sống đơn độc một mình đến già đương nhiên tốt hơn.” (anh đang chuốt rượu cho nàng nhá =D, mục đích là…hắc hắc)
“Thật không?” Cô tiếp nhận ly rượu từ tay anh, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, nghiêng đầu, cố gắng suy nghĩ, lại uống hết ly rượu kia.“Giống như, giống như ba mẹ em vậy sao?”
“Ừ.”
“Nhưng mà –” Cô bỉu môi, rồi đột nhiên nỗi buồn kéo đến, nước mắt giống như trân châu, từng viên từng viên lăn xuống hai má, làm cho người ta nhìn mà lo lắng.“Không có ai muốn em a!”
“Ai nói ?”
“Không ai nói, bọn họ đều bỏ chạy hết.” Cô cúi đầu, cảm thấy mình thật đáng thương, nước mắt lại rơi xuống, bậc khóc nức nở.“Cứ như vậy, em về sau cả đời sẽ là một bà cô già, đúng hay không? Đều không có ai muốn kết hôn với em –”
Tương lai như vậy nghe thật cô độc, thật là khó chịu, thật là đáng sợ. Kết hôn hay không kết hôn, thực sự khác biệt lớn như vậy sao?
Cô không đủ thông minh, sống đã hai mươi sáu năm đối với chuyện tình cảm vẫn là tỉnh tỉnh mê mê, ngoại trừ Hướng Vinh, cô thậm chí còn không có một người bạn khác phái thân thiết nào khác.
Nhưng mà, Hướng Vinh không phải là của cô, anh đã có người trong lòng. Cô cũng biết, sau khi anh kết hôn là đã đem sợi chỉ đỏ buộc vào thân người khác, cô tuyệt đối sẽ không thể tiếp tục dựa vào anh, ỷ lại anh–
Nghĩ đến đây, Hân Hân chỉ cảm thấy ngực rất đau, giống như trong tim bị ai đào một cái lỗ thật lớn.
Ô ô, cô không muốn như vậy! Cô không muốn cô đơn , cô không muốn cô độc cả đời – cô, cô không muốn rời xa Hướng Vinh –
Càng nghĩ càng thương tâm, cô khóc thút thít nghẹn ngào, vươn hai tay, lấy lưng bàn tay lau nước mắt cứ tuôn ra không dứt. Hơi thở nam tính quen thuộc đột nhiên thổi quét qua, bao lấy toàn thân cô, một đôi cánh tay mạnh mẽ đem cô ấm áp ôm vào trong lòng, bảo vệ rắn chắc ở trong ngực, lại dùng tay lau đi dòng lệ trên mặt cô.
“Đừng khóc, chắc chắn là có người muốn kết hôn với em.” Hướng Vinh rất sẵn lòng an ủi, dịu dàng vuốt tóc của cô.
“Thật vậy không?” Cô tràn ngập hy vọng hỏi, lưu luyến mùi hương khô mát dễ ngửi hương của anh, cơ thể mềm mại dựa vào càng gần, đầu gối lên vai anh, vô cùng thoải mái, một chút cũng không biết rằng cử chỉ như vậy đối với anh là vô cùng dụ dỗ.
Trên đầu cô lại lần nữa vang lên tiếng nói.
“Người muốn kết hôn với em rất nhiều so với em tưởng tượng.”
Người phát hiện được vẻ đáng yêu của cô không chỉ có mình anh. Từ khi cô vào trung học, liền có nhiều tên không hề thức thời muốn vươn “ma trảo” đối với cô, nhưng còn chưa chạm đến một cọng lông tơ, liền bị anh đuổi đi hết. (quá lưu manh, chưa chiếm đất mà đã xây thành ùi T__T)
Những năm gần đây, nhiều thương nhân từ bên ngoài đến mua hoa cũng từng đối với cô dịu dàng ân cần, chẳng những cô ngốc nghếch không hề phát hiện đối phương là có ý theo đuổi, mà Hướng Vinh còn có hành động, đem những “đối thủ” từng người từng người knockout hết.
Hân Hân chỉ sợ có nằm mơ cũng không ngờ, Hướng đại ca dịu dàng vô hại trong lòng cô lại là người tương tư cô lâu nhất.
Loại hành động đánh lén sau lưng này quả có chút đê tiện, nhìn thấy vẻ đáng thương ai oán của cô, trong lòng anh cũng dấy lên cảm giác ái nái. Mặc dù vậy, anh nửa điểm cũng không hối hận. Cô gái nhỏ trong lòng này là báu vật mà anh đã mất nhiều năm bảo vệ, cho dù có giết anh, anh cũng tuyệt đối không nguyện ý chắp hai tay dâng cho người khác! (em chít đứ đừ vì câu nì của anh J)
Hân Hân chớp mắt, bởi vì chuếnh choáng say nên hai mắt mơ mơ màng màng, khuôn mặt anh lúc ẩn lúc hiện.
Rất nhiều? Có rất nhiều người muốn kết hôn với cô sao?
Cô bắt đầu mơ tưởng, khi tất cả những người đó tới cửa cầu hôn thì mẹ sẽ vui sướng biết chừng nào. Ngô, nếu thực sự có rất nhiều người muốn kết hôn với cô thì đây cũng là một chuyện phức tạp a, cô khẳng định là không biết gả cho ai đây nữa.
“Như vậy, em nên gả cho ai?” Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, trong mắt tràn ngập tin cậy, nghĩ chắc chắn là anh sẽ biết được đáp án tốt nhất.
Hướng Vinh trả lời như chém đinh chặt sắc.
“Anh.”
Hân Hân cắn làn môi mỏng, ngây ngốc nhìn khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa.
“Vì sao — ưm, em, em nên gả cho anh?” Cô tung một chiêu trúng đích.
“Có rất nhiều nguyên nhân.”
“Ách — nguyên nhân gì?” Cô ngây ngốc hỏi.
“Tỷ như,” Hướng Vinh vươn tay, lấy chén rượu trong tay cô ra.“Sau khi kết hôn, chúng ta có thể ở cùng một chỗ, em lúc nào cũng có thể nhìn thấy anh, nếu ngày nào đó tâm tình lại không tốt, cũng không cần mạo hiểm gió lạnh chạy thật xa đến tìm anh uống rượu.” (cáo bắt đầu thả mồi T__T)
Ngô, nghe qua rất không sai!
Cô trong hơi men chuếnh choáng gật đầu, buông chén rượu ra, nghĩ đến anh sẽ giúp cô rót rượu.
Nhưng Hướng Vinh lại đem cái chén đặt lên trên bàn, bàn tay khẽ nâng cằm của cô, trán chạm vào trán cô, đôi mắt nóng bỏng từ từ tiến lại gần.
“Sau khi kết hôn, anh sẽ có thể danh chính ngôn thuận có được em, cả đời chăm sóc em, bảo hộ em, quý trọng em–” Giọng nói của anh khàn khàn, giống như đặt lời thề trước mặt cô. (anh í đang lợi dụng cơ hội cầu hôn đóa =D)
Hân Hân hai mắt mơ hồ, môi khẽ chu ra, không thể tự chủ nhìn người con trai trước mặt.
Chất cồn từ từ làm thần trí cô tê liệt, làm cho cô không thể tự chủ. Khi anh bạc môi, dụ hoặc ghé sát vào miệng cô, khơi dậy một ngọ lửa nhỉ, làm cho cô không tự chủ được run run, hơi thở càng thêm dồn dập. (thỏ nhà ta đã dính bẩy, hết cục cựa, giờ chỉ còn chờ bị xơi thui hắc hắc)
Anh ở trước môi cô, dùng giọng nói rất nhẹ mê hoặc cô, mỗi một câu, mỗi một chữ đều biến thành một cái hôn dịu nhàng.
“Khi trời lạnh, anh còn có thể ôm em cùng nhau ngủ, sưởi ấm cho em, đúng hay không?” Hơi nóng tỏa ra từ hơi thở anh nhẹ nhàng lướt qua tai cô.
“Ưm.” Cô như bị thôi miên gật gật đầu, chỉ cảm thấy đôi môi kia giống như có ma lực không thể chống cự, làm cho tim cô đập nhanh hơn, miệng khô lưỡi khô –
Đầu lưỡi hồng hồng chuồn ra, nguyên bản là muốn làm ẩm môi mình, không ngờ lại liếm vào môi anh.
Hành động vô ý này như một mồi lửa châm vào đám cỏ khô, Hướng Vinh hai mắt tối sầm, thừa cơ hôn lấy cô, đầu lưỡi mạnh mẽ xâm nhập vào trong miệng cô, chiếm đóng nơi mềm mại ẩm ướt ấy, cùng cô dây dưa, hai tay như hai gọng kềm gắt gao đem cô nhốt vào trong ngực.
Cảm xúc vừa mãnh liệt vừa xa lạ này làm cho cô có chút mơ màng.
Hân Hân rên nhẹ một tiếng, không tự giác ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn bị hơi rượu nhiễm hồng ở trong tay anh dùng đầu lưỡi mềm mại học anh hôn môi.
Cô giữ chặt mặt anh, cánh môi mềm mại dịu dàng vụng về lướt qua hàng mi thô dày của anh, con ngươi đen thâm thúy hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lại ngậm vành tai anh, nhẹ nhàng cắn cắn vào làn da sôcôla sữa kia, trong tai lại vang lên tiếng gầm nhẹ sung sướng của anh. (thỏ ta lột xác thành sói, còn sói lại biến thành thỏ mặc tình chém giết há há)
Ngô, anh thích cô làm như vậy sao?
Một loại cảm giác thỏa mãn kỳ lạ nhét đầy ngực cô, từ từ xóa tan cảm giác bất an trong đầu.
Anh ôm lấy cơ thể nhẹ như lông của cô, đi vào phòng ngủ trên lầu hai. Dọc theo đường đi, anh vẫn không ngừng hôn tra tấn cô, dụ hoặc cô, dẫn phát một trận lại một trận dục tình tăng cao, làm cho cô không thể chống cự.
Bàn tay to tham lam cởi áo ngoài của cô, ngón tay thô ráp nóng hổi mơn trớn da thịt non mịn của cô, đồng hồ trên tay anh lại lạnh như băng, làm cho cô phát ra một tiếng rên nhỏ.
Đồng hồ lạnh như băng, chạm vào làn da ấm áp mềm mại của cô làm cho toàn thân run lên.
Hướng Vinh cởi bỏ đồng hồ, trút bỏ tất cả những vật ngoài thân, trở lại trên chiếc giường to lớn, một lần nữa hôn lên đôi mắt mơ màng của cô, lấy nhiệt năng cơ thể bao vây cô.
Hân Hân cơ hồ không chịu nổi, chỉ có thể ở trong lòng anh thở gấp, nóng lên, run rẩy, theo anh dẫn đường, nam nữ thân cận tìm hiểu, anh liên tục đột kích làm cho cô choáng váng.
Bên trong phòng tối, cô mệt mỏi cuộn mình ôm anh ấm áp ngủ, không hề cảm thấy lạnh, ngược lại còn thật ấm, thật là ấm –
~~**~**~~
Sáng sớm, xa xa truyền đến tiếng gà gáy.
Trên cầu thang Hướng gia vang lên tiếng bước chân.
Hướng Nhu bưng cà phê, đi lên lầu hai, đi vào trước phòng đại ca. Cô ý tứ gõ nhẹ cửa phòng, sau đó tự động mở cửa, thăm dò đi vào.
“Đại ca, Âu Dương bá mẫu đến tìm Hân Hân, nói cô ấy tối hôm qua không có về nhà , anh có biết cô ấy –” Chỉ nói được một nửa, tiếng nói chợt im bặt.
Hướng Nhu nheo mắt lại, đẩy đẩy mắt kính, theo hướng quần áo hỗn độn từ dưới đất chậm rãi nhìn lên trên giường.
Trên giường, một đôi nam nữ quần áo không chỉnh tề, giống như hai cục bột quyện lấy nhau, theo bộ dáng hai người đang ngủ say thì xem ra trước khi ngủ khẳng định đã làm cái gì “vận động” thực hao phí thể lực –
A, tìm được rồi!
Cô nhướng mày liễu, đi tới trước hai bước, vốn định gọi bọn họ dậy, nhưng vừa mới đi đến bên giường, lại thay đổi chủ ý.
Đôi môi đỏ tươi lộ ra nụ cười yếu ớt gian xảo. Cô trước tiên hít sâu một hơi, sau đó hướng dưới lầu gọi to.
“Âu Dương bá mẫu, Hân Hân ở trong này!” (ta thích nàng nì hắc hắc, chơi cú nì quá độc =D)
Tiếng la này lập tức mang Lý Nguyệt dẫn đi lên. Bà bỏ lại chồng, đi trước làm gương, thùng thùng thùng xông lên lầu, khẩn cấp vừa chạy vừa mắng.
“Đứa nhỏ này, ra khỏi nhà vì sao cũng không thèm nói một tiếng? Hại ta nghĩ đến ngươi xảy ra chuyện gì, nóng lòng cả buổi tối, trời còn chưa sáng, đã phải sang hàng xóm xin mọi người chia ra giúp ta tìm ngươi. Nếu không phải ba ngươi nhắc nhở có khả năng ngươi chạy tới nơi này, ta còn không biết phải –” Lý Nguyệt chạy đến trước cửa, mới liếc mắt nhìn một cái, lập tức liền cất tiếng thét chói tai.
Hân Hân trong lúc ngủ mơ, nghe thấy tiếng thét của mẫu thân đại nhân liền sợ tới mức lập tức tỉnh lại, vội vàng ngồi dậy, hai tay xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ.
“Ta đến đây, ta đến đây!”
“Hân Hân — ngươi ngươi ngươi –” Lý Nguyệt một tay che miệng, một tay chỉ vào con gái, ngón trỏ chỉ chỉ , kích động nửa ngày nói không ra lời.
A, thật là con gái ngoan a! Làm chuyện thật tốt, thật tốt nga!
Hân Hân mờ mịt nhìn phía cửa, chậm nửa nhịp mới phát hiện bên cạnh mẫu thân đại nhân còn có Hướng Nhu.
“Nhu, ngươi sớm như vậy đã đến nhà ta a?” Cô ách xì 1 cái, thắt lưng căng ra, chỉ cảm thấy vừa rồi ngủ thật là thoải mái.
“Đây là nhà của ta.”
“A?” Cô ngây dại.
Hướng Nhu gật đầu.“Chính xác là nhà ta, bạn cùng giường của ngươi hẳn là cũng có thể làm chứng.”
Bạn cùng giường?!
Hân Hân ngốc nghếch cúi đầu, đầu tiên là nhìn thấy một tấm lưng rộng lớn của đàn ông, tiếp theo liền phát hiện, đôi chân dài rắn chắc của đối phương vượt qua cô, cơ thể to lớn đang giữ chặt cô ở trên giường, mà gương mặt nam tính đang ngủ say kia, trông rất quen mắt –
Là Hướng Vinh!
Hơn nữa, anh ấy anh ấy anh ấy– anh ấy còn không có mặc quần áo!
Hai mắt mê muội, tròn mắt nhìn, sau đó cô cả người tỉnh táo lại, vội vàng cúi đầu nhìn.
Hô, hoàn hảo hoàn hảo, quần áo của cô vẫn còn.
Bất quá, quái, ngực của cô tại sao lại có cảm giác lớn hơn?
Cô hồ nghi cởi áo lông ra, rõ ràng phát hiện, nội y sớm không cánh mà bay, mà bàn tay dày rộng của Hướng Vinh đang thay thế, tràn ngập ý tứ chiếm hữu, bàn tay đặt trên làn da trắng nõn nà của cô, cho dù đang ngủ, cũng không chịu buông tay, cố ý hưởng thụ xúc cảm mềm mại kia.(anh nì là nhà tư bản thứ thiệt đê =D)
“A!” Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, lại hoả tốc xốc lên chăn –
Xong rồi xong rồi, quần lót của cô cũng không thấy !
Tiếng bước chân lộn xộn xông lên lầu, phía sau nối phía trước, giây tiếp theo trước cửa liền toát ra một đám người. Đáp ứng lời khẩn cầu của Lý Nguyệt, những người tham dự “Hiệp tìm hành động” lần này tất cả đều trừng lớn mắt, chen chúc tại trước của phòng giúp vui.
“Có chuyện gì? Có chuyện gì?” Hướng phu nhân hoang mang vội vàng chạy tới, vừa đến “hiện trường phạm tội” cũng kinh ngạc bật lên tiếng kêu to.
“Phát sinh chuyện gì?” Hướng papa trên tay còn cầm Microphone, đi theo tới cửa, lập tức cũng hoa mắt choáng váng.
“Oa, tróc gian tại giường !”
“Cái gì? Ai ai ai? Ai bị bắt gian tại giường?”
“Hân Hân cùng a Vinh !”
“Uy uy uy, đừng đẩy, đừng đẩy a –”
“Cho ta nhìn với, cho ta nhìn với!” (giống đi xem động vật quý hiếm quá )
“Không thể nào? Từ sáng tinh mơ đã làm cho chúng ta tìm hết nửa ngày, kết quả là người rất tốt sao?”
“Cái gì tốt, đều bị ăn sạch, làm sao mà tốt?”
“Có mặc quần áo hay không?”
“Uy, ngươi bỏ xuống! Bỏ cái máy ảnh trong tay ngươi xuống!”
“Nhưng cháu, cháu muốn làm bài tập hè mà, thầy giáo muốn chúng cháu chụp hình làng xóm sum họp hòa thuận”
Cha mẹ của anh, phụ mẫu của cô, bạn bè của anh, bạn bè của cô, hàng xóm của anh, hàng xóm cô – lại còn thêm một kẻ làm trong ban báo chí! Người nên đến, không nên đến, toàn bộ tề tụ trước cửa; còn có một nam sinh quốc trung, đang giữ tấm hình“phạm tội” của bọn họ, chuẩn bị mang đến trường học quảng cáo tuyên truyền.
Hân Hân sợ tới mức lại lần nữa thét chói tai, chui vào chăn bông trong trốn, không ngờ tới như vậy lại tiến sát vào trong ngực trần trụi của Hướng Vinh, cùng da thịt ấm áp của anh lại lần nữa tiếp xúc. Cô thở hào hển, vội vàng hoảng hốt chui đầu ra, lại không có dũng khí đối mặt nhóm người trước mắt, căn bản tiến thối lưỡng nan.
Ô ô, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cô nên làm cái gì bây giờ a? Sự tình làm sao có thể biến thành như vậy? Bọn họ chỉ là uống rượu a, như thế nào uống uống liền –
Hân Hân chân tay luống cuống, bất lực nắm chặt chăn bông, cơ hồ muốn khóc.
Đúng lúc này, Hướng Vinh tỉnh.
Thân hình cao lớn đột nhiên ngồi dậy, chăn bông vừa vặn che khuất “bộ vị trọng yếu”, không có lộ ra cảnh cấm các em nhi đồng.
Anh nheo lại hai mắt, nhìn quanh đám khách không mời mà đến, nhưng thật ra có chút trấn định, lập tức liền hiểu được sự việc đã bại lộ !
“Hướng, hướng, Hướng đại ca –” Cô trốn ở sau lưng rộng lớn của anh, e lệ bất an thấp giọng gọi, trong đầu trống rỗng, sớm hoảng đến không biết nên như thế nào cho phải.
“Đại ca, anh làm sao có thể không cẩn thận như vậy?” Hướng Cương chen chúc tại cửa, mỉm cười trêu chọc .
“Anh sai rồi, anh ấy chính là quá cẩn thận nên mới có làm ra tình huống thế này.” Hướng Nhu nhíu mày cười ngọt ngào, trong lời nói lại hàm chứa ý tứ hàm xúc sâu xa.
“Hiện tại phải làm sao bây giờ a?” Lý đại thẩm mới sáng tinh mơ đã bị dựng đầu dậy tìm người hỏi.
“Còn có thể làm sao bây giờ, đều đã bị ăn mất rồi, lúc này lại không thể nhổ ra.” Nhân viên đưa báo cùng anh lái xe giao hang nhỏ giọng thì thầm.
“Đương nhiên là Hướng Vinh phụ trách rồi.”
“Đúng nha, Hân Hân còn chưa có gả, cậu ấy cũng còn chưa cưới vợ!”
“Đúng, phương pháp này thật tốt a!”
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người liền vây quanh giường, nhìn chằm chằm nửa thân trần của hai người, bảy tám miệng một lời cùng nhau mở miệng, náo nhiệt cực kỳ.
Lý Nguyệt ban đầu khiếp sợ dần dần khôi phục lại, đột nhiên giơ lên hai tay, hô to một tiếng.
“Im lặng!”
Trong phòng lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người ngậm miệng, quay đầu nhìn bà.
Lý Nguyệt vỗ ngực, hít sâu mấy hơi thở, sau đó mới mở miệng.
“Hướng Vinh, ngươi — chọn một ngày đi!”
Mỗi ngày buổi sáng đúng sáu giờ, Lý Nguyệt lại bắt đầu than thở, so với đồng hồ báo thức còn đúng giờ hơn.
Ăn xong điểm tâm là bà có thể một đường niệm đến giữa trưa. Đến khi ăn xong cơm trưa, bà có thể đấu sức với vận động viên Marathon niệm đến mặt trời xuống núi, sau khi sửa soạn bửa tối cho lão công và con gái bà mới tạm thời im miệng, đợi khi xem xong chương trình lúc tám giờ mới tiếp tục bài khuyên bảo buổi tối.
Một ngày như vậy, có mấy ai chịu được?
Hân Hân trốn ở trong phòng vẽ, mắt không ngừng nhìn hướng đồng hồ báo thức. Cô từ buổi sáng đã bị oanh tạc mệt mỏi đến tận bây giờ, thật vất vả mới có thể xả hơi, nhưng mắt thấy chương trình lúc tám giờ đã sắp kết thúc rồi, phút thanh tĩnh quý giá của cô cũng sắp chấm dứt.
Quên đi, vẫn là đi ra ngoài tị nạn là tốt nhất, có lẽ cô có thể chuồn đi, để cho cái lỗ tai đáng thương tiếp tục được nghỉ ngơi.
Dọn dẹp tranh minh hoạ cho một tạp chí về động vật, cô thật cẩn thận mở cửa phòng, căng thẳng hết nhìn trái rồi lại ngó phải, xác định trên hành lang không có một bóng người mới dám đi ra khỏi phòng.
Trước tiên mang vào đôi tất, sau đó xỏ chân vào đôi giày vải, cô giống như kẻ trộm, rón ra rón rén bước xuống mấy bậc cầu thang, lại ghé vào thành cầu thang dọ thám một chút.
Âm thanh của Tivi từ trong phòng khách truyền đến, nữ diễn viên cất cao cổ họng, vừa khóc vừa réo, không ngừng lớn tiếng lên án. Câu chuyện dường như đến chỗ cao trào, ba mẹ ngồi ở trước màn hình tivi giống như bị đóng băng, cũng không nhúc nhích, chăm chú xem đến không chớp mắt.
Hân Hân sau khi đã dọ thám được tình hình, người dán chặt vào vách tường, theo lối phía sau ghế sô pha chuồn đi, trước khi chương trình quảng cáo bắt đầu liền lén lút ra khỏi cửa.
Đêm bên ngoài thật lạnh, trên ruộng hoa cúc đèn đuốt sang choang, ngoài trừ một vài chỗ hơi tối. Cô hít sâu một hơi thích ứng nhiệt độ thấp ban đêm, sau đó khởi động toàn bộ cơ thể, rồi mới bắt đầu chầm chậm chạy dọc theo con đường bên cạnh ruộng hoa.
Chạy bộ là một thói quen mà cô từ lúc học trung học đã hình thành đến bây giờ, cho dù có bao nhiêu phiền não, chỉ cần sau khi chạy một lát tâm tình của cô lập tức sẽ tốt hơn rất nhiều. Nhưng đêm nay, thuốc chữa bách bệnh này cư nhiên cũng mất đi hiệu lực, liên tục chạy ba, bốn km, cô thở hồng hộc, tâm tình lại vẫn như cũ phiền chán, không có dấu hiệu tốt lên.
Cô chạy đến một cửa hàng tạp hoá trong trấn, định mua một bình nước khoáng, lại nghe tivi treo trước cửa hàng cũng đang diễn tiết mục mẫu thân quở trách nữ nhi chậm chạp không chịu lấy chồng.
Ông trời! Vì sao không chịu buông tha cho cô, trả cho cô một buổi tối tạm thời yên tĩnh? Bất luận cô đi đến đâu cũng đều có người không ngừng nhắc nhở, giống như chuyện cô chưa kết hôn là một tội ác không thể tha thứ.
Ông chủ cửa hàng tạp hoá theo dõi rất tập trung, cho đến khi chương trình kết thúc, chuyển sang quảng cáo mới phát hiện trong cửa hàng có người.
“Ah? Hân Hân, đến mua cái gì à? Sao lại trễ như vậy?”
“Cháu đi vận động một chút.” Cô nặn ra một nụ cười, dùng sức mở cửa tủ lạnh lấy nước khoáng.
Phía sau quầy lại truyền đến câu hỏi.
“Đúng rồi, nghe nói cháu mấy hôm trước đi xem mắt, đối phương không phải điều kiện rất tốt sao? Kết quả thế nào? Có thuận lợi không?”
“Ách –” Bàn tay định lấy nước khoáng dừng ở giữa không trung
Phía sau quầy lại truyền đến giọng nói rõ ràng của một nữ sinh quốc trung (tương đương với cấp 2 ở nước ta), đang thấp giọng trách cứ cha.
“Ba, sao lại hỏi người ta chuyện này? Nghe người ta nói, chị ấy lúc coi mắt chỉ ăn rau xà lách xong liền ngủ, đối phương lập tức bỏ chạy –”
Hân Hân đứng ở trước tủ lạnh không nhúc nhích, làm như không thấy nhìn chằm chằm vào hàng nước khoáng xếp ở trong tủ, hơi lạnh trong tủ tỏa ra, thổi vào tay chân cô, trong lòng vô cùng phiền não. Cô cất nước khoáng trở lại, đóng cửa, chạy đến một cái tủ lạnh khác, ôm ra nửa tá bia (1 tá = 12), sau đó mới trở lại quầy tính tiền.
“A, Hân Hân, cháu định uống rượu a?” Ông chủ cười bối rối.
Cô nặn ra nụ cười, tùy tiện nói hai câu có lệ, ôm kia nửa tá bia trong gió lạnh chốc lát rời đi, trong đầu chỉ hiện lên một đôi mắt đen dịu dàng.
Một sự xúc động khó có thể nói bằng lời làm cho cô càng đi càng nhanh. Đến khi cô hồi phục lại tinh thần thì cô đã chạy ngang qua thị trấn, đến tại một khoảng đất khá rộng trước nhà Hướng gia, vươn ngón tay lạnh run ấn chuông cửa.
Mở cửa là Hướng Vinh.
Anh đứng ở trước cửa, đôi vai rộng lớn cơ hồ muốn lấp đầy khung cửa. Thấy cô ôm mấy chai bia, khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên vì lạnh của vị khách không mời mà đến, anh hơi sửng sốt.
“Hướng Nhu không có ở nhà. Muốn anh gọi điện tìm nó trở về không?” Anh hỏi, nhìn ra cô tâm trạng không tốt.
Hân Hân lắc đầu, đáng thương nhìn anh.
“Hướng đại ca, anh có thời gian không?” Cô không đến tìm Hướng Nhu than thở mà lại đột nhiên muốn được gặp anh, giống như khi nhìn thấy anh thì muộn phiền trong lòng cô sẽ dơi đi bớt.
Cặp mắt đen nấng ná nhìn cô, ánh lên một tia sáng. Thứ ánh sáng trong con ngươi đen thẳm ấy làm cho người ta không thể đoán, nhưng vẫn có sự dịu dàng và nóng bỏng .
“Bầu bạn với em một lúc được không?” Cô lại hỏi, cái mũi hít hít, bộ dáng càng đáng thương, như là nếu anh không đồng ý thì cô sẽ ôm đống bia này ngồi xổm trước cửa oa oa khóc lớn.
Hướng Vinh lặng im nhìn cô một lúc lâu, sau đó nghiêng thân mình to lớn, để cho cô vào cửa.
Chú ý: phần sau có cảnh H a, đề nghị bé nào <18t vui lòng nghĩ kỹ trước khi xem, vì lợi ích của chính mình!
Còn đât là xì poi phần sau câu khách
“Anh ở trước môi cô, dùng giọng nói rất nhẹ mê hoặc cô, mỗi một câu, mỗi một chữ đều biến thành một cái hôn dịu nhàng.
“Khi trời lạnh, anh còn có thể ôm em cùng nhau ngủ, sưởi ấm cho em, đúng hay không?” Hơi nóng tỏa ra từ hơi thở anh nhẹ nhàng lướt qua tai cô.
“Ưm.” Cô như bị thôi miên gật gật đầu, chỉ cảm thấy đôi môi kia giống như có ma lực không thể chống cự, làm cho tim cô đập nhanh hơn, miệng khô lưỡi khô –
Đầu lưỡi hồng hồng chuồn ra, nguyên bản là muốn làm ẩm môi mình, không ngờ lại liếm vào môi anh…”
Phần 2
Hai tiếng sau, Hân Hân uống hết số bia mang tới, lại còn cướp luôn số bia ở nhà Hướng gia, cùng với mai tửu mà bà bà nhà bên cạnh lén nấu.
Rượu đốt nóng máu của cô, loại trừ rét lạnh, làm cho toàn thân cô đều ấm lên, áo ấm rơi ở dưới sàn nhà, cô mặc áo lông cùng quần dài ngồi ở trên sô pha, gương mặt hồng lên, nhưng không phải vì lạnh mà vì say rượu. [I](tửu lượng của Hân Hân mạnh thật, ta thì 3 chai đã nằm chỏng gọng ùi ^ ^)
Rượu quá ba tuần, cô bắt đầu nói nhiều hơn.
“Hướng đại ca, anh nói xem, người ta vì cái gì không thể không kết hôn?” Cô cầm lấy cánh tay anh, nhìn anh kể khổ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.“Em không hiểu, mẹ vì sao cứ ép em lập gia đình? Em hiện tại một mình không phải vẫn tốt sao? Không lấy chồng cũng đâu có chết–”
Trước kia khi còn đi học, còn cứ dặn dò mãi cái gì không được quen bạn trai để khỏi phân tâm, gây trở ngại chuyện học hành. Khi đó, cô rất vô tư và cũng rất đơn giản, hàng xóm ai cũng khen cô ngoan ngoãn, bây giờ mới chỉ qua có vài năm, sự vô tư của cô lại trở thành tội trạng cho mẹ quở trách.
“Bác ấy chính là lo lắng, sợ em sau này không có người chăm sóc.” Hướng Vinh từ từ mở miệng, tiếng nói trầm thấp vang vọng trong phòng khách lớn, nghe thật thoải mái.
Cô ngồi chồm hỗm ở trên sô pha, lại uống thêm một ly mai tửu.
“Sauk hi kết hôn thì sẽ có người chăm sóc em sao?”
Anh gật đầu, chồm người tới rót đầy ly cho cô, chưa từng để cho cái ly còn trống.“Vợ chồng có thể giúp đỡ nhau, chăm sóc cho nhau, so với cuộc sống đơn độc một mình đến già đương nhiên tốt hơn.” (anh đang chuốt rượu cho nàng nhá =D, mục đích là…hắc hắc)
“Thật không?” Cô tiếp nhận ly rượu từ tay anh, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, nghiêng đầu, cố gắng suy nghĩ, lại uống hết ly rượu kia.“Giống như, giống như ba mẹ em vậy sao?”
“Ừ.”
“Nhưng mà –” Cô bỉu môi, rồi đột nhiên nỗi buồn kéo đến, nước mắt giống như trân châu, từng viên từng viên lăn xuống hai má, làm cho người ta nhìn mà lo lắng.“Không có ai muốn em a!”
“Ai nói ?”
“Không ai nói, bọn họ đều bỏ chạy hết.” Cô cúi đầu, cảm thấy mình thật đáng thương, nước mắt lại rơi xuống, bậc khóc nức nở.“Cứ như vậy, em về sau cả đời sẽ là một bà cô già, đúng hay không? Đều không có ai muốn kết hôn với em –”
Tương lai như vậy nghe thật cô độc, thật là khó chịu, thật là đáng sợ. Kết hôn hay không kết hôn, thực sự khác biệt lớn như vậy sao?
Cô không đủ thông minh, sống đã hai mươi sáu năm đối với chuyện tình cảm vẫn là tỉnh tỉnh mê mê, ngoại trừ Hướng Vinh, cô thậm chí còn không có một người bạn khác phái thân thiết nào khác.
Nhưng mà, Hướng Vinh không phải là của cô, anh đã có người trong lòng. Cô cũng biết, sau khi anh kết hôn là đã đem sợi chỉ đỏ buộc vào thân người khác, cô tuyệt đối sẽ không thể tiếp tục dựa vào anh, ỷ lại anh–
Nghĩ đến đây, Hân Hân chỉ cảm thấy ngực rất đau, giống như trong tim bị ai đào một cái lỗ thật lớn.
Ô ô, cô không muốn như vậy! Cô không muốn cô đơn , cô không muốn cô độc cả đời – cô, cô không muốn rời xa Hướng Vinh –
Càng nghĩ càng thương tâm, cô khóc thút thít nghẹn ngào, vươn hai tay, lấy lưng bàn tay lau nước mắt cứ tuôn ra không dứt. Hơi thở nam tính quen thuộc đột nhiên thổi quét qua, bao lấy toàn thân cô, một đôi cánh tay mạnh mẽ đem cô ấm áp ôm vào trong lòng, bảo vệ rắn chắc ở trong ngực, lại dùng tay lau đi dòng lệ trên mặt cô.
“Đừng khóc, chắc chắn là có người muốn kết hôn với em.” Hướng Vinh rất sẵn lòng an ủi, dịu dàng vuốt tóc của cô.
“Thật vậy không?” Cô tràn ngập hy vọng hỏi, lưu luyến mùi hương khô mát dễ ngửi hương của anh, cơ thể mềm mại dựa vào càng gần, đầu gối lên vai anh, vô cùng thoải mái, một chút cũng không biết rằng cử chỉ như vậy đối với anh là vô cùng dụ dỗ.
Trên đầu cô lại lần nữa vang lên tiếng nói.
“Người muốn kết hôn với em rất nhiều so với em tưởng tượng.”
Người phát hiện được vẻ đáng yêu của cô không chỉ có mình anh. Từ khi cô vào trung học, liền có nhiều tên không hề thức thời muốn vươn “ma trảo” đối với cô, nhưng còn chưa chạm đến một cọng lông tơ, liền bị anh đuổi đi hết. (quá lưu manh, chưa chiếm đất mà đã xây thành ùi T__T)
Những năm gần đây, nhiều thương nhân từ bên ngoài đến mua hoa cũng từng đối với cô dịu dàng ân cần, chẳng những cô ngốc nghếch không hề phát hiện đối phương là có ý theo đuổi, mà Hướng Vinh còn có hành động, đem những “đối thủ” từng người từng người knockout hết.
Hân Hân chỉ sợ có nằm mơ cũng không ngờ, Hướng đại ca dịu dàng vô hại trong lòng cô lại là người tương tư cô lâu nhất.
Loại hành động đánh lén sau lưng này quả có chút đê tiện, nhìn thấy vẻ đáng thương ai oán của cô, trong lòng anh cũng dấy lên cảm giác ái nái. Mặc dù vậy, anh nửa điểm cũng không hối hận. Cô gái nhỏ trong lòng này là báu vật mà anh đã mất nhiều năm bảo vệ, cho dù có giết anh, anh cũng tuyệt đối không nguyện ý chắp hai tay dâng cho người khác! (em chít đứ đừ vì câu nì của anh J)
Hân Hân chớp mắt, bởi vì chuếnh choáng say nên hai mắt mơ mơ màng màng, khuôn mặt anh lúc ẩn lúc hiện.
Rất nhiều? Có rất nhiều người muốn kết hôn với cô sao?
Cô bắt đầu mơ tưởng, khi tất cả những người đó tới cửa cầu hôn thì mẹ sẽ vui sướng biết chừng nào. Ngô, nếu thực sự có rất nhiều người muốn kết hôn với cô thì đây cũng là một chuyện phức tạp a, cô khẳng định là không biết gả cho ai đây nữa.
“Như vậy, em nên gả cho ai?” Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, trong mắt tràn ngập tin cậy, nghĩ chắc chắn là anh sẽ biết được đáp án tốt nhất.
Hướng Vinh trả lời như chém đinh chặt sắc.
“Anh.”
Hân Hân cắn làn môi mỏng, ngây ngốc nhìn khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa.
“Vì sao — ưm, em, em nên gả cho anh?” Cô tung một chiêu trúng đích.
“Có rất nhiều nguyên nhân.”
“Ách — nguyên nhân gì?” Cô ngây ngốc hỏi.
“Tỷ như,” Hướng Vinh vươn tay, lấy chén rượu trong tay cô ra.“Sau khi kết hôn, chúng ta có thể ở cùng một chỗ, em lúc nào cũng có thể nhìn thấy anh, nếu ngày nào đó tâm tình lại không tốt, cũng không cần mạo hiểm gió lạnh chạy thật xa đến tìm anh uống rượu.” (cáo bắt đầu thả mồi T__T)
Ngô, nghe qua rất không sai!
Cô trong hơi men chuếnh choáng gật đầu, buông chén rượu ra, nghĩ đến anh sẽ giúp cô rót rượu.
Nhưng Hướng Vinh lại đem cái chén đặt lên trên bàn, bàn tay khẽ nâng cằm của cô, trán chạm vào trán cô, đôi mắt nóng bỏng từ từ tiến lại gần.
“Sau khi kết hôn, anh sẽ có thể danh chính ngôn thuận có được em, cả đời chăm sóc em, bảo hộ em, quý trọng em–” Giọng nói của anh khàn khàn, giống như đặt lời thề trước mặt cô. (anh í đang lợi dụng cơ hội cầu hôn đóa =D)
Hân Hân hai mắt mơ hồ, môi khẽ chu ra, không thể tự chủ nhìn người con trai trước mặt.
Chất cồn từ từ làm thần trí cô tê liệt, làm cho cô không thể tự chủ. Khi anh bạc môi, dụ hoặc ghé sát vào miệng cô, khơi dậy một ngọ lửa nhỉ, làm cho cô không tự chủ được run run, hơi thở càng thêm dồn dập. (thỏ nhà ta đã dính bẩy, hết cục cựa, giờ chỉ còn chờ bị xơi thui hắc hắc)
Anh ở trước môi cô, dùng giọng nói rất nhẹ mê hoặc cô, mỗi một câu, mỗi một chữ đều biến thành một cái hôn dịu nhàng.
“Khi trời lạnh, anh còn có thể ôm em cùng nhau ngủ, sưởi ấm cho em, đúng hay không?” Hơi nóng tỏa ra từ hơi thở anh nhẹ nhàng lướt qua tai cô.
“Ưm.” Cô như bị thôi miên gật gật đầu, chỉ cảm thấy đôi môi kia giống như có ma lực không thể chống cự, làm cho tim cô đập nhanh hơn, miệng khô lưỡi khô –
Đầu lưỡi hồng hồng chuồn ra, nguyên bản là muốn làm ẩm môi mình, không ngờ lại liếm vào môi anh.
Hành động vô ý này như một mồi lửa châm vào đám cỏ khô, Hướng Vinh hai mắt tối sầm, thừa cơ hôn lấy cô, đầu lưỡi mạnh mẽ xâm nhập vào trong miệng cô, chiếm đóng nơi mềm mại ẩm ướt ấy, cùng cô dây dưa, hai tay như hai gọng kềm gắt gao đem cô nhốt vào trong ngực.
Cảm xúc vừa mãnh liệt vừa xa lạ này làm cho cô có chút mơ màng.
Hân Hân rên nhẹ một tiếng, không tự giác ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn bị hơi rượu nhiễm hồng ở trong tay anh dùng đầu lưỡi mềm mại học anh hôn môi.
Cô giữ chặt mặt anh, cánh môi mềm mại dịu dàng vụng về lướt qua hàng mi thô dày của anh, con ngươi đen thâm thúy hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lại ngậm vành tai anh, nhẹ nhàng cắn cắn vào làn da sôcôla sữa kia, trong tai lại vang lên tiếng gầm nhẹ sung sướng của anh. (thỏ ta lột xác thành sói, còn sói lại biến thành thỏ mặc tình chém giết há há)
Ngô, anh thích cô làm như vậy sao?
Một loại cảm giác thỏa mãn kỳ lạ nhét đầy ngực cô, từ từ xóa tan cảm giác bất an trong đầu.
Anh ôm lấy cơ thể nhẹ như lông của cô, đi vào phòng ngủ trên lầu hai. Dọc theo đường đi, anh vẫn không ngừng hôn tra tấn cô, dụ hoặc cô, dẫn phát một trận lại một trận dục tình tăng cao, làm cho cô không thể chống cự.
Bàn tay to tham lam cởi áo ngoài của cô, ngón tay thô ráp nóng hổi mơn trớn da thịt non mịn của cô, đồng hồ trên tay anh lại lạnh như băng, làm cho cô phát ra một tiếng rên nhỏ.
Đồng hồ lạnh như băng, chạm vào làn da ấm áp mềm mại của cô làm cho toàn thân run lên.
Hướng Vinh cởi bỏ đồng hồ, trút bỏ tất cả những vật ngoài thân, trở lại trên chiếc giường to lớn, một lần nữa hôn lên đôi mắt mơ màng của cô, lấy nhiệt năng cơ thể bao vây cô.
Hân Hân cơ hồ không chịu nổi, chỉ có thể ở trong lòng anh thở gấp, nóng lên, run rẩy, theo anh dẫn đường, nam nữ thân cận tìm hiểu, anh liên tục đột kích làm cho cô choáng váng.
Bên trong phòng tối, cô mệt mỏi cuộn mình ôm anh ấm áp ngủ, không hề cảm thấy lạnh, ngược lại còn thật ấm, thật là ấm –
~~**~**~~
Sáng sớm, xa xa truyền đến tiếng gà gáy.
Trên cầu thang Hướng gia vang lên tiếng bước chân.
Hướng Nhu bưng cà phê, đi lên lầu hai, đi vào trước phòng đại ca. Cô ý tứ gõ nhẹ cửa phòng, sau đó tự động mở cửa, thăm dò đi vào.
“Đại ca, Âu Dương bá mẫu đến tìm Hân Hân, nói cô ấy tối hôm qua không có về nhà , anh có biết cô ấy –” Chỉ nói được một nửa, tiếng nói chợt im bặt.
Hướng Nhu nheo mắt lại, đẩy đẩy mắt kính, theo hướng quần áo hỗn độn từ dưới đất chậm rãi nhìn lên trên giường.
Trên giường, một đôi nam nữ quần áo không chỉnh tề, giống như hai cục bột quyện lấy nhau, theo bộ dáng hai người đang ngủ say thì xem ra trước khi ngủ khẳng định đã làm cái gì “vận động” thực hao phí thể lực –
A, tìm được rồi!
Cô nhướng mày liễu, đi tới trước hai bước, vốn định gọi bọn họ dậy, nhưng vừa mới đi đến bên giường, lại thay đổi chủ ý.
Đôi môi đỏ tươi lộ ra nụ cười yếu ớt gian xảo. Cô trước tiên hít sâu một hơi, sau đó hướng dưới lầu gọi to.
“Âu Dương bá mẫu, Hân Hân ở trong này!” (ta thích nàng nì hắc hắc, chơi cú nì quá độc =D)
Tiếng la này lập tức mang Lý Nguyệt dẫn đi lên. Bà bỏ lại chồng, đi trước làm gương, thùng thùng thùng xông lên lầu, khẩn cấp vừa chạy vừa mắng.
“Đứa nhỏ này, ra khỏi nhà vì sao cũng không thèm nói một tiếng? Hại ta nghĩ đến ngươi xảy ra chuyện gì, nóng lòng cả buổi tối, trời còn chưa sáng, đã phải sang hàng xóm xin mọi người chia ra giúp ta tìm ngươi. Nếu không phải ba ngươi nhắc nhở có khả năng ngươi chạy tới nơi này, ta còn không biết phải –” Lý Nguyệt chạy đến trước cửa, mới liếc mắt nhìn một cái, lập tức liền cất tiếng thét chói tai.
Hân Hân trong lúc ngủ mơ, nghe thấy tiếng thét của mẫu thân đại nhân liền sợ tới mức lập tức tỉnh lại, vội vàng ngồi dậy, hai tay xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ.
“Ta đến đây, ta đến đây!”
“Hân Hân — ngươi ngươi ngươi –” Lý Nguyệt một tay che miệng, một tay chỉ vào con gái, ngón trỏ chỉ chỉ , kích động nửa ngày nói không ra lời.
A, thật là con gái ngoan a! Làm chuyện thật tốt, thật tốt nga!
Hân Hân mờ mịt nhìn phía cửa, chậm nửa nhịp mới phát hiện bên cạnh mẫu thân đại nhân còn có Hướng Nhu.
“Nhu, ngươi sớm như vậy đã đến nhà ta a?” Cô ách xì 1 cái, thắt lưng căng ra, chỉ cảm thấy vừa rồi ngủ thật là thoải mái.
“Đây là nhà của ta.”
“A?” Cô ngây dại.
Hướng Nhu gật đầu.“Chính xác là nhà ta, bạn cùng giường của ngươi hẳn là cũng có thể làm chứng.”
Bạn cùng giường?!
Hân Hân ngốc nghếch cúi đầu, đầu tiên là nhìn thấy một tấm lưng rộng lớn của đàn ông, tiếp theo liền phát hiện, đôi chân dài rắn chắc của đối phương vượt qua cô, cơ thể to lớn đang giữ chặt cô ở trên giường, mà gương mặt nam tính đang ngủ say kia, trông rất quen mắt –
Là Hướng Vinh!
Hơn nữa, anh ấy anh ấy anh ấy– anh ấy còn không có mặc quần áo!
Hai mắt mê muội, tròn mắt nhìn, sau đó cô cả người tỉnh táo lại, vội vàng cúi đầu nhìn.
Hô, hoàn hảo hoàn hảo, quần áo của cô vẫn còn.
Bất quá, quái, ngực của cô tại sao lại có cảm giác lớn hơn?
Cô hồ nghi cởi áo lông ra, rõ ràng phát hiện, nội y sớm không cánh mà bay, mà bàn tay dày rộng của Hướng Vinh đang thay thế, tràn ngập ý tứ chiếm hữu, bàn tay đặt trên làn da trắng nõn nà của cô, cho dù đang ngủ, cũng không chịu buông tay, cố ý hưởng thụ xúc cảm mềm mại kia.(anh nì là nhà tư bản thứ thiệt đê =D)
“A!” Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, lại hoả tốc xốc lên chăn –
Xong rồi xong rồi, quần lót của cô cũng không thấy !
Tiếng bước chân lộn xộn xông lên lầu, phía sau nối phía trước, giây tiếp theo trước cửa liền toát ra một đám người. Đáp ứng lời khẩn cầu của Lý Nguyệt, những người tham dự “Hiệp tìm hành động” lần này tất cả đều trừng lớn mắt, chen chúc tại trước của phòng giúp vui.
“Có chuyện gì? Có chuyện gì?” Hướng phu nhân hoang mang vội vàng chạy tới, vừa đến “hiện trường phạm tội” cũng kinh ngạc bật lên tiếng kêu to.
“Phát sinh chuyện gì?” Hướng papa trên tay còn cầm Microphone, đi theo tới cửa, lập tức cũng hoa mắt choáng váng.
“Oa, tróc gian tại giường !”
“Cái gì? Ai ai ai? Ai bị bắt gian tại giường?”
“Hân Hân cùng a Vinh !”
“Uy uy uy, đừng đẩy, đừng đẩy a –”
“Cho ta nhìn với, cho ta nhìn với!” (giống đi xem động vật quý hiếm quá )
“Không thể nào? Từ sáng tinh mơ đã làm cho chúng ta tìm hết nửa ngày, kết quả là người rất tốt sao?”
“Cái gì tốt, đều bị ăn sạch, làm sao mà tốt?”
“Có mặc quần áo hay không?”
“Uy, ngươi bỏ xuống! Bỏ cái máy ảnh trong tay ngươi xuống!”
“Nhưng cháu, cháu muốn làm bài tập hè mà, thầy giáo muốn chúng cháu chụp hình làng xóm sum họp hòa thuận”
Cha mẹ của anh, phụ mẫu của cô, bạn bè của anh, bạn bè của cô, hàng xóm của anh, hàng xóm cô – lại còn thêm một kẻ làm trong ban báo chí! Người nên đến, không nên đến, toàn bộ tề tụ trước cửa; còn có một nam sinh quốc trung, đang giữ tấm hình“phạm tội” của bọn họ, chuẩn bị mang đến trường học quảng cáo tuyên truyền.
Hân Hân sợ tới mức lại lần nữa thét chói tai, chui vào chăn bông trong trốn, không ngờ tới như vậy lại tiến sát vào trong ngực trần trụi của Hướng Vinh, cùng da thịt ấm áp của anh lại lần nữa tiếp xúc. Cô thở hào hển, vội vàng hoảng hốt chui đầu ra, lại không có dũng khí đối mặt nhóm người trước mắt, căn bản tiến thối lưỡng nan.
Ô ô, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cô nên làm cái gì bây giờ a? Sự tình làm sao có thể biến thành như vậy? Bọn họ chỉ là uống rượu a, như thế nào uống uống liền –
Hân Hân chân tay luống cuống, bất lực nắm chặt chăn bông, cơ hồ muốn khóc.
Đúng lúc này, Hướng Vinh tỉnh.
Thân hình cao lớn đột nhiên ngồi dậy, chăn bông vừa vặn che khuất “bộ vị trọng yếu”, không có lộ ra cảnh cấm các em nhi đồng.
Anh nheo lại hai mắt, nhìn quanh đám khách không mời mà đến, nhưng thật ra có chút trấn định, lập tức liền hiểu được sự việc đã bại lộ !
“Hướng, hướng, Hướng đại ca –” Cô trốn ở sau lưng rộng lớn của anh, e lệ bất an thấp giọng gọi, trong đầu trống rỗng, sớm hoảng đến không biết nên như thế nào cho phải.
“Đại ca, anh làm sao có thể không cẩn thận như vậy?” Hướng Cương chen chúc tại cửa, mỉm cười trêu chọc .
“Anh sai rồi, anh ấy chính là quá cẩn thận nên mới có làm ra tình huống thế này.” Hướng Nhu nhíu mày cười ngọt ngào, trong lời nói lại hàm chứa ý tứ hàm xúc sâu xa.
“Hiện tại phải làm sao bây giờ a?” Lý đại thẩm mới sáng tinh mơ đã bị dựng đầu dậy tìm người hỏi.
“Còn có thể làm sao bây giờ, đều đã bị ăn mất rồi, lúc này lại không thể nhổ ra.” Nhân viên đưa báo cùng anh lái xe giao hang nhỏ giọng thì thầm.
“Đương nhiên là Hướng Vinh phụ trách rồi.”
“Đúng nha, Hân Hân còn chưa có gả, cậu ấy cũng còn chưa cưới vợ!”
“Đúng, phương pháp này thật tốt a!”
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người liền vây quanh giường, nhìn chằm chằm nửa thân trần của hai người, bảy tám miệng một lời cùng nhau mở miệng, náo nhiệt cực kỳ.
Lý Nguyệt ban đầu khiếp sợ dần dần khôi phục lại, đột nhiên giơ lên hai tay, hô to một tiếng.
“Im lặng!”
Trong phòng lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người ngậm miệng, quay đầu nhìn bà.
Lý Nguyệt vỗ ngực, hít sâu mấy hơi thở, sau đó mới mở miệng.
“Hướng Vinh, ngươi — chọn một ngày đi!”
/9
|