Bãi triều xong, hắn không về tẩm điện cũng không tới ngự thư phòng mà một mình bước đến Ngự Võ trường, nơi vốn dành cho nam nhân hoàng tộc luyện tập võ thuật.
Nếu không phải hắn tự giấu tài năng khi Hàn gia còn lộng quyền thì từ thời hắn mười tám, những võ sư trong cung đã không còn là đối thủ của hắn.
Hắn một mình luyện tập, không cho bất cứ kẻ nào đến gần.
Những mộc nhân, hình nộm ở đây bị những chưởng lực của hắn đánh trúng mà vỡ nát, hắn như cố ý trút giận lên chúng.
Chuyện hôm nay trên triều làm hắn không thoải mái, việc khôi phục lăng mộ cho người con gái hắn yêu thương nhất lại gặp trở ngại, cứ như thể ông trời trêu ngươi hắn.
Chẳng lẽ ông trời muốn giúp người đàn bà kia?
Hàn Mai!
Tay hắn nắm chặt thành quyền, trong nháy mắt mộc nhân cuối cùng cũng vỡ nát...
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh đêm đó.
Hắn chà đạp ả, hắn đáng lẽ ra đã giải được một phần uất hận...
Ngươi đã thỏa mãn chưa? Nếu đã thỏa mãn rồi thì mau giết ta đi! - Người đàn bà đó trước khi yếu ớt ngất đi luôn nói một câu như vậy.
Khiến cho hắn muốn cho ả biết rằng thống khổ mà ả phải chịu đựng là vô hạn, mãi mãi sẽ không có điểm dừng...
Chính ả khiến cho hắn muốn phát điên.
...
...
Buổi tối ở Chiêu Dương điện, sau khi hắn từ Ngự thư phòng xử lý xong xuôi các việc trở về, thái giám mang đến cho hắn một khay thẻ bài, cung kính cúi đầu mà nói:
- Bệ hạ, hôm nay người muốn triệu kiến vị phi tần nào ạ? Thỉnh bệ hạ lựa thẻ bài!
Hắn lựa đại một cái, cũng chẳng thèm nhìn qua.
- Bệ hạ truyền Lan phi nương nương thị tẩm!
Tiếng thái giám hô lớn truyền ra, lập tức tổng quản nội cung bèn dẫn đám người đi đến tẩm cung của Lan phi .
Một canh giờ sau, một nữ nhân xinh đẹp sắc sảo tiền vào nội tẩm, cung kính quỳ trước mặt hắn, ánh mắt khẽ đưa tình:
- Bệ hạ, Diệp Lan xin tham kiến người...
Hôm nay nàng được hắn triệu kiến nên vô cùng hạnh phúc, đã hơn một tháng nay nàng không được diện kiến hoàng đế, hiu hắt một mình ở tẩm cung. Được triệu kiến, nàng không khỏi tốn chút thời gian chải chuốt nhan sắc, đổi mới cách trang điểm, mong muốn khơi gợi lại cảm tình từ hắn.
- Lại đây! - Hắn trầm giọng đáp, dang tay ra hướng về nàng.
Lan Phi vội vã sà vào lòng hắn, thân hình mềm mại dựa dẫm ép chặt vào lồng ngực săn chắc, hai tay nàng cũng chủ động ôm lấy cổ hắn, cổ họng bật ra một lời tâm tình:
- Bệ hạ, thần thiếp thực sự rất nhớ người!
Mùi hương liệu xộc vào mũi hắn, là mùi hoa ngọc lan.
Đây cũng chính là mùi hương liệu mà Lan phi này ưa thích sử dụng. Dường như mỗi nữ nhân của hắn lại có một mùi hương liệu riêng, điều này cũng dễ hiểu bởi người đàn bà nào cũng muốn gây được một ấn tượng riêng với hắn...
Đôi khi họ dùng quá nhiều hương liệu khiến cho hắn khó chịu...
Hắn nhớ ngày xưa khi hắn ôm Bạch Hương trong lòng, trên người nàng có một thứ mùi hương thanh khiết, nàng luôn dùng thứ hương liệu thoang thoảng này, cho nên ngay cả khi hắn vùi đầu vào cổ nàng, mùi hương của nàng không bao giờ khiến hắn khó thở...
Lan Phi đang trong lòng hắn mà vuốt ve đột nhiên cảm thấy hoàng đế đang lơ đãng, nàng liền cảm thấy buồn phiền, nhưng dĩ nhiên nàng không dám tỏ thái độ, chỉ khẽ nhắc nhở hắn.
Suy nghĩ bị cắt ngang, ánh mắt hắn lưu chuyển một chút rồi cùi đầu xuống vùng cổ của Lan phi mà mơn trớn, bàn tay cũng nhanh chóng luồn vào trong y phục của nàng...
Hôm nay hắn dường như hơi gấp gáp lại thô bạo khiến nàng có chút hoảng hồn. Nhanh như vậy, lại không có màn dạo đầu âu yếm kéo dài đã trực tiếp muốn nàng sao?
Lan phi cảm giác hắn dường như chỉ như muốn giải quyết nhu cầu, trong mắt không xem đến nàng là ai, chỉ hùng hục mà làm, chỉ mỗi ý niệm phát tiết. Ngay cả một câu trò chuyện cũng không có, bệ hạ sao lại có thể vô tình như vậy?
Như vậy cũng có thể biết tương lai của nàng sau này sẽ vẫn hiu quạnh như xưa, Lan phi vốn yếu đuối không nhịn được bèn rơi lệ.
Lệ của nàng làm ướt át cả gương mặt hắn, hắn bỗng mất hứng, ngưng giữa chừng, phẫn nộ quát nàng:
- Tiện nhân, ngươi khóc cái gì?
Lan phi không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì mà hắn lại mắng nàng là tiện nhân, lệ rơi mỗi lúc một nhiều, giọng điệu ủy khuất nói:
- Bệ hạ, thần thiếp đã có gì sai, bệ hạ, xin chỉ dạy để Diệp Lan có cơ hội sửa...
Hắn như sực tỉnh, tại sao hắn lại vội vàng thô bạo như vậy? Hắn thậm chí chẳng còn có chủ ý gì khi hành động như vậy.
Nữ nhân này... là Lan phi của hắn, vốn thân thể có chút yếu ớt suy nhược mà hắn cũng thường ưu ái dịu dàng với nàng hơn một chút...
Cũng chính vì nàng có gương mặt khá giống với Bạch Hương mà mới được lọt vào mắt hắn...
- Không có gì! - Đột nhiên hắn dứng dậy - Hôm nay ta không có hứng thú, nàng quay về tẩm cung nghỉ ngơi đi!
Hắn chỉnh trang lại y phục rồi bước đi, bỏ mặc nữ nhân đang ôm mặt ngồi khóc nơi đó.
...
...
Dãy phòng của cung nhân phía sau Chiêu dương điện.
Lúc này có hai cung nữ bên trong phòng đang tán chuyện với nhau, dường như họ nói đến tết Nguyên tiêu. Hàn Mai vốn đang miên man suy nghĩ đến chuyện của phụ thân bỗng giật mình sực nhớ ra chuyện khác, vội vàng lên tiếng:
- Các người... hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?
- Là ngày mười ba, ngày kia chính là Tết nguyên tiêu, nếu không phải trông chừng ngươi thì chúng ta có thể đi xem bắn pháo hoa ở quảng trường Đại điện rồi! - Một cung nữ lãnh đạm mà đáp.
- Nhanh như vậy sao, đã đến ngày mười ba? - gương mặt nàng đột nhiên khẩn trương.
Chính vì bị mù, nàng không biết là ngày hay đêm, mấy ngày hôm nay tinh thần luôn thống khổ dằn vặt mà nàng chút nữa đã quên mất, ngày kia chính là ngày giỗ mẫu thân nàng.
Đúng vậy, chính là vào tết Nguyên tiêu, là đêm trăng tròn đẹp đầu tiên của năm mới, mẫu thân nàng đã ra đi...
Chính khi con người ta được hạnh phúc sum vầy, mẫu thân nàng đã cô đơn ra đi...
Ngày hôm đó, thế giới của nàng như đã sụp đổ...
[Mười ba năm trước]
Buổi sáng hôm đó, mẫu thân của cô bé trông vẫn còn rất ổn, người chỉ hơi mệt mỏi nên nằm nghỉ trên giường.
Mấy hôm nay, cô bé nghe đám nô bộc, nữ nhân trong nhà trò chuyện về Tết nguyên tiêu sẽ tổ chức ra sao. Đám con cái của chính thất có vẻ đang rất cao hứng. Dĩ nhiên cô bé không thể chơi với chúng.
Hàn Mai vẫn lủi thủi chơi một mình trong khu vườn trước cửa phòng mẫu thân. Tết nguyên tiêu thì sao chứ, cô bé chỉ cần ở bên mẫu thân là được rồi. Nếu bây giờ mẫu thân khỏe mạnh hơn một chút thì thể nào người cũng sẽ chuẩn bị cho cô bé một mâm cỗ đơn giản nhưng đầy đủ như những lễ tết trước đây...
- Mai Nhi... - Cô bé nghe tiếng mẫu thân từ trong phòng gọi vọng ra.
Cô bé Hàn Mai nhanh chóng chạy vào, đến sát bên cạnh mẫu thân.
Trên giường, một người phụ nữ gần ba mươi tuổi đang nằm nghỉ, đôi mắt thâm quầng mệt mỏi mở ra, gương mặt tái xám, giống như đã mang bệnh lâu ngày. Có lẽ bây giờ nhìn thấy nàng, khó có thể nhận người phụ nữ tiều tụy này chính là Yến Linh Cơ, đệ nhất tài nữ một thời, cũng chính là hoa khôi kiều diễm nhất nơi Thanh Hoa lâu.
- Mẫu thân...
- Mai Nhi, hôm nay là ngày mấy? - Yến Linh Cơ nhẹ giọng hỏi.
- Là ngày mười lăm ạ!
- Đã đến nguyên tiêu rồi ư? - Nàng đưa tay lên trán xoa nhẹ - Mấy ngày nay mỏi mệt nên ta quên mất, không kịp chuẩn bị cho con rồi...
- Không cần, mẫu thân, Mai Nhi không cần gì cả! - Hàn Mai an ủi mẫu thân, mặc dù trong lòng cô bé cũng thực sự tủi thân.
Yến Linh Cơ rất thương nữ nhi của mình, vốn không có người chơi cùng, không được đón lễ nguyên tiêu hạnh phúc sum vầy ấm áp như những đứa trẻ bình thường đã là một thiệt thòi, năm nay nàng lại còn không tổ chức cho con được một cái lễ đơn giản.
Hàn Mai thấy mẫu thân đang áy náy tự trách, cô bé phân vân suy nghĩ một lát rồi nói:
- Hay là để con chuẩn bị mâm lễ cho mẫu thân, con có thể ra ngoài mua đầy đủ, con cũng có thể bày tươm tất... - Ánh mắt cô bé hồn nhiên long lanh.
Yến Linh cơ mỉm cười, với túi nhỏ dưới gối lấy ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng đưa cho cô bé, dặn rằng cô bé thích gì thì cứ mua.
Nếu không phải hắn tự giấu tài năng khi Hàn gia còn lộng quyền thì từ thời hắn mười tám, những võ sư trong cung đã không còn là đối thủ của hắn.
Hắn một mình luyện tập, không cho bất cứ kẻ nào đến gần.
Những mộc nhân, hình nộm ở đây bị những chưởng lực của hắn đánh trúng mà vỡ nát, hắn như cố ý trút giận lên chúng.
Chuyện hôm nay trên triều làm hắn không thoải mái, việc khôi phục lăng mộ cho người con gái hắn yêu thương nhất lại gặp trở ngại, cứ như thể ông trời trêu ngươi hắn.
Chẳng lẽ ông trời muốn giúp người đàn bà kia?
Hàn Mai!
Tay hắn nắm chặt thành quyền, trong nháy mắt mộc nhân cuối cùng cũng vỡ nát...
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh đêm đó.
Hắn chà đạp ả, hắn đáng lẽ ra đã giải được một phần uất hận...
Ngươi đã thỏa mãn chưa? Nếu đã thỏa mãn rồi thì mau giết ta đi! - Người đàn bà đó trước khi yếu ớt ngất đi luôn nói một câu như vậy.
Khiến cho hắn muốn cho ả biết rằng thống khổ mà ả phải chịu đựng là vô hạn, mãi mãi sẽ không có điểm dừng...
Chính ả khiến cho hắn muốn phát điên.
...
...
Buổi tối ở Chiêu Dương điện, sau khi hắn từ Ngự thư phòng xử lý xong xuôi các việc trở về, thái giám mang đến cho hắn một khay thẻ bài, cung kính cúi đầu mà nói:
- Bệ hạ, hôm nay người muốn triệu kiến vị phi tần nào ạ? Thỉnh bệ hạ lựa thẻ bài!
Hắn lựa đại một cái, cũng chẳng thèm nhìn qua.
- Bệ hạ truyền Lan phi nương nương thị tẩm!
Tiếng thái giám hô lớn truyền ra, lập tức tổng quản nội cung bèn dẫn đám người đi đến tẩm cung của Lan phi .
Một canh giờ sau, một nữ nhân xinh đẹp sắc sảo tiền vào nội tẩm, cung kính quỳ trước mặt hắn, ánh mắt khẽ đưa tình:
- Bệ hạ, Diệp Lan xin tham kiến người...
Hôm nay nàng được hắn triệu kiến nên vô cùng hạnh phúc, đã hơn một tháng nay nàng không được diện kiến hoàng đế, hiu hắt một mình ở tẩm cung. Được triệu kiến, nàng không khỏi tốn chút thời gian chải chuốt nhan sắc, đổi mới cách trang điểm, mong muốn khơi gợi lại cảm tình từ hắn.
- Lại đây! - Hắn trầm giọng đáp, dang tay ra hướng về nàng.
Lan Phi vội vã sà vào lòng hắn, thân hình mềm mại dựa dẫm ép chặt vào lồng ngực săn chắc, hai tay nàng cũng chủ động ôm lấy cổ hắn, cổ họng bật ra một lời tâm tình:
- Bệ hạ, thần thiếp thực sự rất nhớ người!
Mùi hương liệu xộc vào mũi hắn, là mùi hoa ngọc lan.
Đây cũng chính là mùi hương liệu mà Lan phi này ưa thích sử dụng. Dường như mỗi nữ nhân của hắn lại có một mùi hương liệu riêng, điều này cũng dễ hiểu bởi người đàn bà nào cũng muốn gây được một ấn tượng riêng với hắn...
Đôi khi họ dùng quá nhiều hương liệu khiến cho hắn khó chịu...
Hắn nhớ ngày xưa khi hắn ôm Bạch Hương trong lòng, trên người nàng có một thứ mùi hương thanh khiết, nàng luôn dùng thứ hương liệu thoang thoảng này, cho nên ngay cả khi hắn vùi đầu vào cổ nàng, mùi hương của nàng không bao giờ khiến hắn khó thở...
Lan Phi đang trong lòng hắn mà vuốt ve đột nhiên cảm thấy hoàng đế đang lơ đãng, nàng liền cảm thấy buồn phiền, nhưng dĩ nhiên nàng không dám tỏ thái độ, chỉ khẽ nhắc nhở hắn.
Suy nghĩ bị cắt ngang, ánh mắt hắn lưu chuyển một chút rồi cùi đầu xuống vùng cổ của Lan phi mà mơn trớn, bàn tay cũng nhanh chóng luồn vào trong y phục của nàng...
Hôm nay hắn dường như hơi gấp gáp lại thô bạo khiến nàng có chút hoảng hồn. Nhanh như vậy, lại không có màn dạo đầu âu yếm kéo dài đã trực tiếp muốn nàng sao?
Lan phi cảm giác hắn dường như chỉ như muốn giải quyết nhu cầu, trong mắt không xem đến nàng là ai, chỉ hùng hục mà làm, chỉ mỗi ý niệm phát tiết. Ngay cả một câu trò chuyện cũng không có, bệ hạ sao lại có thể vô tình như vậy?
Như vậy cũng có thể biết tương lai của nàng sau này sẽ vẫn hiu quạnh như xưa, Lan phi vốn yếu đuối không nhịn được bèn rơi lệ.
Lệ của nàng làm ướt át cả gương mặt hắn, hắn bỗng mất hứng, ngưng giữa chừng, phẫn nộ quát nàng:
- Tiện nhân, ngươi khóc cái gì?
Lan phi không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì mà hắn lại mắng nàng là tiện nhân, lệ rơi mỗi lúc một nhiều, giọng điệu ủy khuất nói:
- Bệ hạ, thần thiếp đã có gì sai, bệ hạ, xin chỉ dạy để Diệp Lan có cơ hội sửa...
Hắn như sực tỉnh, tại sao hắn lại vội vàng thô bạo như vậy? Hắn thậm chí chẳng còn có chủ ý gì khi hành động như vậy.
Nữ nhân này... là Lan phi của hắn, vốn thân thể có chút yếu ớt suy nhược mà hắn cũng thường ưu ái dịu dàng với nàng hơn một chút...
Cũng chính vì nàng có gương mặt khá giống với Bạch Hương mà mới được lọt vào mắt hắn...
- Không có gì! - Đột nhiên hắn dứng dậy - Hôm nay ta không có hứng thú, nàng quay về tẩm cung nghỉ ngơi đi!
Hắn chỉnh trang lại y phục rồi bước đi, bỏ mặc nữ nhân đang ôm mặt ngồi khóc nơi đó.
...
...
Dãy phòng của cung nhân phía sau Chiêu dương điện.
Lúc này có hai cung nữ bên trong phòng đang tán chuyện với nhau, dường như họ nói đến tết Nguyên tiêu. Hàn Mai vốn đang miên man suy nghĩ đến chuyện của phụ thân bỗng giật mình sực nhớ ra chuyện khác, vội vàng lên tiếng:
- Các người... hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?
- Là ngày mười ba, ngày kia chính là Tết nguyên tiêu, nếu không phải trông chừng ngươi thì chúng ta có thể đi xem bắn pháo hoa ở quảng trường Đại điện rồi! - Một cung nữ lãnh đạm mà đáp.
- Nhanh như vậy sao, đã đến ngày mười ba? - gương mặt nàng đột nhiên khẩn trương.
Chính vì bị mù, nàng không biết là ngày hay đêm, mấy ngày hôm nay tinh thần luôn thống khổ dằn vặt mà nàng chút nữa đã quên mất, ngày kia chính là ngày giỗ mẫu thân nàng.
Đúng vậy, chính là vào tết Nguyên tiêu, là đêm trăng tròn đẹp đầu tiên của năm mới, mẫu thân nàng đã ra đi...
Chính khi con người ta được hạnh phúc sum vầy, mẫu thân nàng đã cô đơn ra đi...
Ngày hôm đó, thế giới của nàng như đã sụp đổ...
[Mười ba năm trước]
Buổi sáng hôm đó, mẫu thân của cô bé trông vẫn còn rất ổn, người chỉ hơi mệt mỏi nên nằm nghỉ trên giường.
Mấy hôm nay, cô bé nghe đám nô bộc, nữ nhân trong nhà trò chuyện về Tết nguyên tiêu sẽ tổ chức ra sao. Đám con cái của chính thất có vẻ đang rất cao hứng. Dĩ nhiên cô bé không thể chơi với chúng.
Hàn Mai vẫn lủi thủi chơi một mình trong khu vườn trước cửa phòng mẫu thân. Tết nguyên tiêu thì sao chứ, cô bé chỉ cần ở bên mẫu thân là được rồi. Nếu bây giờ mẫu thân khỏe mạnh hơn một chút thì thể nào người cũng sẽ chuẩn bị cho cô bé một mâm cỗ đơn giản nhưng đầy đủ như những lễ tết trước đây...
- Mai Nhi... - Cô bé nghe tiếng mẫu thân từ trong phòng gọi vọng ra.
Cô bé Hàn Mai nhanh chóng chạy vào, đến sát bên cạnh mẫu thân.
Trên giường, một người phụ nữ gần ba mươi tuổi đang nằm nghỉ, đôi mắt thâm quầng mệt mỏi mở ra, gương mặt tái xám, giống như đã mang bệnh lâu ngày. Có lẽ bây giờ nhìn thấy nàng, khó có thể nhận người phụ nữ tiều tụy này chính là Yến Linh Cơ, đệ nhất tài nữ một thời, cũng chính là hoa khôi kiều diễm nhất nơi Thanh Hoa lâu.
- Mẫu thân...
- Mai Nhi, hôm nay là ngày mấy? - Yến Linh Cơ nhẹ giọng hỏi.
- Là ngày mười lăm ạ!
- Đã đến nguyên tiêu rồi ư? - Nàng đưa tay lên trán xoa nhẹ - Mấy ngày nay mỏi mệt nên ta quên mất, không kịp chuẩn bị cho con rồi...
- Không cần, mẫu thân, Mai Nhi không cần gì cả! - Hàn Mai an ủi mẫu thân, mặc dù trong lòng cô bé cũng thực sự tủi thân.
Yến Linh Cơ rất thương nữ nhi của mình, vốn không có người chơi cùng, không được đón lễ nguyên tiêu hạnh phúc sum vầy ấm áp như những đứa trẻ bình thường đã là một thiệt thòi, năm nay nàng lại còn không tổ chức cho con được một cái lễ đơn giản.
Hàn Mai thấy mẫu thân đang áy náy tự trách, cô bé phân vân suy nghĩ một lát rồi nói:
- Hay là để con chuẩn bị mâm lễ cho mẫu thân, con có thể ra ngoài mua đầy đủ, con cũng có thể bày tươm tất... - Ánh mắt cô bé hồn nhiên long lanh.
Yến Linh cơ mỉm cười, với túi nhỏ dưới gối lấy ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng đưa cho cô bé, dặn rằng cô bé thích gì thì cứ mua.
/47
|