Người đàn bà này vẫn như vậy, dùng sự thản nhiên bình tĩnh khiêu khích hắn, tưởng như ả không thèm đặt hắn trong mắt.
Được lắm, khóe môi hắn khẽ cười âm hiểm tàn ác. Hắn sẽ không giết ả vội, mà sẽ coi ả như một con chuột nhỏ để vờn, là công cụ để hắn phát tiết, hành hạ, trút giận...
Hắn dường như đã hận toàn bộ thế gian lừa dối này...
Đưa ngón tay miết trên gương mặt nàng khiến nàng bất ngờ phải lui về sau, hắn cười ngạo nghễ:
- Sao? Muốn cho hắn có cơ hội sống?
- Ngươi có ý tứ gì? - Hàn Mai không quên cảnh giác, nàng không nghĩ rằng bây giờ hắn lại chấp nhận thỏa thuận.
Hắn vươn người lại gần hơn, muốn trực tiếp nói vào tai nàng:
- Nếu như ta cảm thấy thoải mái một chút thì có thể suy nghĩ lại... ngươi có thể ca hát, nhảy múa... hoặc là trực tiếp dùng thân thể khiến ta vui...
- Đê tiện! - Nàng lập tức bật ra tiếng.
- Ngươi không đê tiện sao? Năm năm trước thôi... - Hắn vóng tay giữ chặt cổ nàng phía sau, đôi môi vờ như mơn trớn trên sườn mặt nàng - Ngươi cũng ở ngôi cao, có quyền uy hiếp người khác... chẳng nhẽ không có ai nói với ngươi hai chữ này...
Hàn Mai nhất thời im lặng, hắn túm lấy bàn tay nàng, ấn lên phía trán hắn, ánh mắt trong phút chốc bừng lên ngọn lửa...
- Vết sẹo này là ai đã trực tiếp gây ra? - Kéo bàn tay nàng xuống dưới phía cổ áo hắn, nơi vùng ngực cũng lưu lại một vài dấu tích gây ra bởi đao binh - Những dấu vết này, ai đã gián tiếp gây ra?
Hắn tuy giữ trên môi nụ cười nhưng biểu cảm lại như uy hiếp vô cùng.
Những vết tích đó dù từng gây ra đau đớn nhưng khó sánh khỏi sự hành hạ sâu thẳm trong cõi lòng. Phải, bây giờ trong lòng hắn còn phẫn nộ, đau khổ hơn trăm lần... Và nỗi thống khổ đó cần được giải thoát, truyền hay trút sang kẻ khác... chính là ả...
- Sao? Ngươi cảm thấy không đáng?
- Ngươi không xứng! - Muốn nàng lấy lòng hắn, đây là chuyện điên rồ và nhục nhã nhất.
Một lời khinh thường lãnh đạm của nàng đủ khiến hắn trong nháy mắt tức giận, sau đó gương mặt lại trở nên âm độc. Nói không sao? Hắn không cho phép.
Hàn Mai thấy mình lại bị hắn lôi đi, nàng chưa biết hắn muốn làm gì, một lát sau ngửi thấy trong không khí ẩm thấp như dưới ngục thất, cứ một đoạn đường lại có người mở cổng sắt...
Đến khi hắn ném nàng xuống dưới đất, nàng ngửi được mùi máu...
Dương Tử Luân ánh mắt lãnh khốc nhìn người đang bị xích trên cột gỗ - thuộc hạ thân tín đã phản bội hắn.
Lúc này Đường Thuận tóc tai xõa xượi, gương mặt gục xuống, thân mình đầy vết thương bởi roi sắt, những mảnh áo thấm đẫm máu khô lẫn máu tươi của những vết thương còn đang rỉ máu...
- Làm cho tỉnh lại!
Sau khi hắn ra lệnh, hai tên cai ngục mang nước muối tới, hắt lên thân thể Đường Thuận. Lập tức gã vì đau xót mà choàng tỉnh.
Nhìn thấy Luân đế, lại nhìn thấy Hàn Mai yếu nhược ngã dưới đất, gã cảm thấy trong lòng đầy bất mãn. Gã trước sau vẫn không cứu được nàng và bây giờ cả hai lại phải chịu hành hạ của Luân đế...
Về phần Luân đế, tuy gã đã làm trái ý hắn trước, nhưng lúc này hắn không thể tiếp tục cam tâm phục tùng, bởi gã cảm thấy Luân đế cũng đã quá tàn nhẫn...
Hàn Mai đoán được rằng Luân đế đã đem nàng đến trước mắt Đường Thuận, hắn muốn uy hiếp nàng, đánh bại sự tự tôn trong nàng, muốn nàng phục tùng...
- Hàn Mai ... - Đường Thuận cắn răng gọi - Thật xin lỗi...
Hàn Mai ngước lên về phía thanh âm của gã phát ra, chủ động lê tới phía đó, bám vào thân thể gã mà đứng lên. Nàng ngửi thấy mùi tanh, ngón tay cảm thấy ươn ướt... Hẳn là gã đã bị đánh đập rất tàn nhẫn...
- Đường đại ca, xin lỗi, là vì ta... - Giọng nàng đầy ủy khuất.
Màn này trước mặt Dương Tử Luân thật đáng để khiến hắn ngứa mắt cho đến tức giận. Là tương ái lẫn nhau sao? Đường đại ca ? Gọi tên trực tiếp?
Hắn trở thành kẻ ác nhân chia uyên rẽ thúy sao?
Hàn Mai trong lúc này chỉ muốn an ủi lẫn tạ lỗi với Đường Thuận, không biết được thái độ của Luân đế phía sau. Nàng vươn bàn tay tìm kiếm, muốn chạm lên gương mặt Đường Thuận, giống như một người bằng hữu chân tình làm vậy...
Nào ngờ còn chưa chạm đến, đã bị một bàn tay to lớn túm lấy, kéo về phía sau.
- Tiện nhân! - Hắn quát lên - Còn chưa thấy đủ sao?
- Dương Tử Luân, ngươi buông nàng ra! - Đường Thuận cũng lớn tiếng, lúc này căm phẫn chi phối, gã không còn giữ đạo lễ, gọi trực tiếp tên của Luân đế.
Luân đế nghe thấy vậy, bật cười điên đảo. Phản, bây giờ thực sự phản rồi... Vì một người đàn bà mà phản bội lại hắn, còn người đàn bà này vì muốn trốn thoát khỏi bàn tay hắn, không tiếc liêm sỉ để câu dẫn nam nhân...
- Người đâu, mang lạc hình đến! - Hắn hướng phía đám cai ngục mà sai khiến.
Lập tức bọn chúng khiêng đến một lò than lửa đỏ rực, những miếng sẵn đã được bỏ sẵn bên trong...
Hàn Mai nhất thời kinh hoảng, Dương Tử Luân bắt đầu cảm thấy khoái chí. Cũng là thủ đoạn này năm năm trước, không phải sao.
Kẹp lấy một miếng sắt nung lớn, hắn cười vào tai nàng:
- Đây chẳng phải là trò chơi yêu thích của ngươi sao? Đừng lo, ta sẽ không khiến ngươi phải nếm trải... - Hắn di chuyển ánh mắt lẫn thân hình đến bên Đường Thuận.
Tội phản nghịch, một miếng sắt nung này còn chưa đủ, dù có dùng hình cho đến chết vẫn còn là khoan dung.
Khi mảnh sắt nung ấn lên ngực Đường Thuận, theo sau là một thanh âm xèo xèo thảm khốc, một tiếng rít răng chịu đau của gã... Mồ hôi lạnh túa ra, gã oán hận nhìn Luân đế...
Hàn Mai thống khổ cũng hét lên, bỏ mặc tất cả tự tôn.
- Đừng! Đừng làm vậy nữa!
Mắt Dương Tử Luân thu vào hình bóng bi thương của nàng, không một tia nhu tình thương xót, chỉ có oán hận xen lẫn châm biếm. Là ai năm năm trước, còn cười ngạo nghễ mà ấn mảnh sắt lên gương mặt hắn...
Hàn Mai trong lòng như bị cắt ra ngàn mảnh, người chịu đựng đau đớn không chỉ là Đường Thuận mà còn là nàng.
Cái này là luân hồi nhân quả sao? Thật đắt, đắt hơn trăm lần...
Trước đây, nàng từng mượn quyền lực, nhưng cũng chỉ muốn trừng phạt kẻ muốn khinh thường mẫu thân nàng - Dương Tử Luân hắn.
Bây giờ cũng tương tự, hắn nắm quyền trong tay, có thể cười nhạo nàng... Trừng phạt lên nàng còn chưa đủ, lại để vị đại ca kia chịu khổ...
Dương Tử Luân cuối cùng cũng nhìn ra được sự bất lực của nàng. Hắn tiếp tục lấy ga một miếng sắt nung khác, khinh bạc mà nói:
- Nãy là trả cho ngươi năm năm về trước, còn bây giờ, ta ắt phải trị tội kẻ phản phúc này!
- Đừng! - Hàn Mai kêu lên, nàng lo lắng đến Đường Thuận, gã đã chịu bao nhục hình đánh đập như thế, làm sao có thể chịu nổi tra tấn này.
Bộ dạng của nàng ta là đang van cầu hắn sao? Không phải chỉ muốn câu dẫn lợi dụng Đường Thuận, ắt phải đau lòng thảm thương như vậy? Nãy còn đầy tự tôn, bây giờ lại vứt bỏ tất cả?
Hừ, lẽ ra hắn phải cảm thấy sảng khoái trong lòng, cớ gì lại có chút bận tâm như vậy? Rốt cuộc hắn đang muốn gì?
- Muốn van cầu ta sao? - Hắn lấy lại thái độ ngạo mạn mà nói - Ngươi vừa rồi còn nói là không đáng...
Hắn cố tình lấy que khơi khơi trong đống lửa, phát ra những âm thanh lách tách dọa người...
Hàn Mai trải qua một vài giây yên lặng nhưng bức bối ghê người, nàng nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của Đường Thuận...
- Được, ngươi muốn gì, ta sẽ làm tất cả...
- Hàn Mai! - Đường Thuận giật mình lên tiếng - Nàng không cần vì ta...
- Bỏ đi! - Trên môi nàng cười nhạt - Ta cũng không còn điều gì để giữ lại, nhân phẩm cũng không cần...
Dương Tử Luân bỏ mảnh sắt xuống, chậm rãi đi về phía nàng, trong lòng hỗn loạn cảm xúc. Thỏa mãn? Hay là bức bối? Hay là phẫn nộ? Không cần biết, hắn đã thắng...
Kéo lấy nàng rời đi, hắn độc đoán một lời lưu lại:
- Chặt đứt hai chân của gã, ném ra ngoài biên cương!
Dù lúc này có lưu lại sinh mệnh của gã, nhất định hắn phải khiến gã trở thành một kẻ không có năng lực sinh tồn, không còn cơ hội quay trở lại...
Hàn Mai bị lôi kéo, vừa đi nàng vừa phẫn uất mà oán trách. Hình phạt như vậy, khiến người ta còn sống nhưng suốt đời tàn phế, thật tàn nhẫn...
- Dương Tử Luân, ngươi không phải là con người, ngươi sẽ chịu quả báo!
- Im miệng! - Hắn gầm lên - Nếu không người tiếp theo sẽ là cha ngươi!
Được lắm, khóe môi hắn khẽ cười âm hiểm tàn ác. Hắn sẽ không giết ả vội, mà sẽ coi ả như một con chuột nhỏ để vờn, là công cụ để hắn phát tiết, hành hạ, trút giận...
Hắn dường như đã hận toàn bộ thế gian lừa dối này...
Đưa ngón tay miết trên gương mặt nàng khiến nàng bất ngờ phải lui về sau, hắn cười ngạo nghễ:
- Sao? Muốn cho hắn có cơ hội sống?
- Ngươi có ý tứ gì? - Hàn Mai không quên cảnh giác, nàng không nghĩ rằng bây giờ hắn lại chấp nhận thỏa thuận.
Hắn vươn người lại gần hơn, muốn trực tiếp nói vào tai nàng:
- Nếu như ta cảm thấy thoải mái một chút thì có thể suy nghĩ lại... ngươi có thể ca hát, nhảy múa... hoặc là trực tiếp dùng thân thể khiến ta vui...
- Đê tiện! - Nàng lập tức bật ra tiếng.
- Ngươi không đê tiện sao? Năm năm trước thôi... - Hắn vóng tay giữ chặt cổ nàng phía sau, đôi môi vờ như mơn trớn trên sườn mặt nàng - Ngươi cũng ở ngôi cao, có quyền uy hiếp người khác... chẳng nhẽ không có ai nói với ngươi hai chữ này...
Hàn Mai nhất thời im lặng, hắn túm lấy bàn tay nàng, ấn lên phía trán hắn, ánh mắt trong phút chốc bừng lên ngọn lửa...
- Vết sẹo này là ai đã trực tiếp gây ra? - Kéo bàn tay nàng xuống dưới phía cổ áo hắn, nơi vùng ngực cũng lưu lại một vài dấu tích gây ra bởi đao binh - Những dấu vết này, ai đã gián tiếp gây ra?
Hắn tuy giữ trên môi nụ cười nhưng biểu cảm lại như uy hiếp vô cùng.
Những vết tích đó dù từng gây ra đau đớn nhưng khó sánh khỏi sự hành hạ sâu thẳm trong cõi lòng. Phải, bây giờ trong lòng hắn còn phẫn nộ, đau khổ hơn trăm lần... Và nỗi thống khổ đó cần được giải thoát, truyền hay trút sang kẻ khác... chính là ả...
- Sao? Ngươi cảm thấy không đáng?
- Ngươi không xứng! - Muốn nàng lấy lòng hắn, đây là chuyện điên rồ và nhục nhã nhất.
Một lời khinh thường lãnh đạm của nàng đủ khiến hắn trong nháy mắt tức giận, sau đó gương mặt lại trở nên âm độc. Nói không sao? Hắn không cho phép.
Hàn Mai thấy mình lại bị hắn lôi đi, nàng chưa biết hắn muốn làm gì, một lát sau ngửi thấy trong không khí ẩm thấp như dưới ngục thất, cứ một đoạn đường lại có người mở cổng sắt...
Đến khi hắn ném nàng xuống dưới đất, nàng ngửi được mùi máu...
Dương Tử Luân ánh mắt lãnh khốc nhìn người đang bị xích trên cột gỗ - thuộc hạ thân tín đã phản bội hắn.
Lúc này Đường Thuận tóc tai xõa xượi, gương mặt gục xuống, thân mình đầy vết thương bởi roi sắt, những mảnh áo thấm đẫm máu khô lẫn máu tươi của những vết thương còn đang rỉ máu...
- Làm cho tỉnh lại!
Sau khi hắn ra lệnh, hai tên cai ngục mang nước muối tới, hắt lên thân thể Đường Thuận. Lập tức gã vì đau xót mà choàng tỉnh.
Nhìn thấy Luân đế, lại nhìn thấy Hàn Mai yếu nhược ngã dưới đất, gã cảm thấy trong lòng đầy bất mãn. Gã trước sau vẫn không cứu được nàng và bây giờ cả hai lại phải chịu hành hạ của Luân đế...
Về phần Luân đế, tuy gã đã làm trái ý hắn trước, nhưng lúc này hắn không thể tiếp tục cam tâm phục tùng, bởi gã cảm thấy Luân đế cũng đã quá tàn nhẫn...
Hàn Mai đoán được rằng Luân đế đã đem nàng đến trước mắt Đường Thuận, hắn muốn uy hiếp nàng, đánh bại sự tự tôn trong nàng, muốn nàng phục tùng...
- Hàn Mai ... - Đường Thuận cắn răng gọi - Thật xin lỗi...
Hàn Mai ngước lên về phía thanh âm của gã phát ra, chủ động lê tới phía đó, bám vào thân thể gã mà đứng lên. Nàng ngửi thấy mùi tanh, ngón tay cảm thấy ươn ướt... Hẳn là gã đã bị đánh đập rất tàn nhẫn...
- Đường đại ca, xin lỗi, là vì ta... - Giọng nàng đầy ủy khuất.
Màn này trước mặt Dương Tử Luân thật đáng để khiến hắn ngứa mắt cho đến tức giận. Là tương ái lẫn nhau sao? Đường đại ca ? Gọi tên trực tiếp?
Hắn trở thành kẻ ác nhân chia uyên rẽ thúy sao?
Hàn Mai trong lúc này chỉ muốn an ủi lẫn tạ lỗi với Đường Thuận, không biết được thái độ của Luân đế phía sau. Nàng vươn bàn tay tìm kiếm, muốn chạm lên gương mặt Đường Thuận, giống như một người bằng hữu chân tình làm vậy...
Nào ngờ còn chưa chạm đến, đã bị một bàn tay to lớn túm lấy, kéo về phía sau.
- Tiện nhân! - Hắn quát lên - Còn chưa thấy đủ sao?
- Dương Tử Luân, ngươi buông nàng ra! - Đường Thuận cũng lớn tiếng, lúc này căm phẫn chi phối, gã không còn giữ đạo lễ, gọi trực tiếp tên của Luân đế.
Luân đế nghe thấy vậy, bật cười điên đảo. Phản, bây giờ thực sự phản rồi... Vì một người đàn bà mà phản bội lại hắn, còn người đàn bà này vì muốn trốn thoát khỏi bàn tay hắn, không tiếc liêm sỉ để câu dẫn nam nhân...
- Người đâu, mang lạc hình đến! - Hắn hướng phía đám cai ngục mà sai khiến.
Lập tức bọn chúng khiêng đến một lò than lửa đỏ rực, những miếng sẵn đã được bỏ sẵn bên trong...
Hàn Mai nhất thời kinh hoảng, Dương Tử Luân bắt đầu cảm thấy khoái chí. Cũng là thủ đoạn này năm năm trước, không phải sao.
Kẹp lấy một miếng sắt nung lớn, hắn cười vào tai nàng:
- Đây chẳng phải là trò chơi yêu thích của ngươi sao? Đừng lo, ta sẽ không khiến ngươi phải nếm trải... - Hắn di chuyển ánh mắt lẫn thân hình đến bên Đường Thuận.
Tội phản nghịch, một miếng sắt nung này còn chưa đủ, dù có dùng hình cho đến chết vẫn còn là khoan dung.
Khi mảnh sắt nung ấn lên ngực Đường Thuận, theo sau là một thanh âm xèo xèo thảm khốc, một tiếng rít răng chịu đau của gã... Mồ hôi lạnh túa ra, gã oán hận nhìn Luân đế...
Hàn Mai thống khổ cũng hét lên, bỏ mặc tất cả tự tôn.
- Đừng! Đừng làm vậy nữa!
Mắt Dương Tử Luân thu vào hình bóng bi thương của nàng, không một tia nhu tình thương xót, chỉ có oán hận xen lẫn châm biếm. Là ai năm năm trước, còn cười ngạo nghễ mà ấn mảnh sắt lên gương mặt hắn...
Hàn Mai trong lòng như bị cắt ra ngàn mảnh, người chịu đựng đau đớn không chỉ là Đường Thuận mà còn là nàng.
Cái này là luân hồi nhân quả sao? Thật đắt, đắt hơn trăm lần...
Trước đây, nàng từng mượn quyền lực, nhưng cũng chỉ muốn trừng phạt kẻ muốn khinh thường mẫu thân nàng - Dương Tử Luân hắn.
Bây giờ cũng tương tự, hắn nắm quyền trong tay, có thể cười nhạo nàng... Trừng phạt lên nàng còn chưa đủ, lại để vị đại ca kia chịu khổ...
Dương Tử Luân cuối cùng cũng nhìn ra được sự bất lực của nàng. Hắn tiếp tục lấy ga một miếng sắt nung khác, khinh bạc mà nói:
- Nãy là trả cho ngươi năm năm về trước, còn bây giờ, ta ắt phải trị tội kẻ phản phúc này!
- Đừng! - Hàn Mai kêu lên, nàng lo lắng đến Đường Thuận, gã đã chịu bao nhục hình đánh đập như thế, làm sao có thể chịu nổi tra tấn này.
Bộ dạng của nàng ta là đang van cầu hắn sao? Không phải chỉ muốn câu dẫn lợi dụng Đường Thuận, ắt phải đau lòng thảm thương như vậy? Nãy còn đầy tự tôn, bây giờ lại vứt bỏ tất cả?
Hừ, lẽ ra hắn phải cảm thấy sảng khoái trong lòng, cớ gì lại có chút bận tâm như vậy? Rốt cuộc hắn đang muốn gì?
- Muốn van cầu ta sao? - Hắn lấy lại thái độ ngạo mạn mà nói - Ngươi vừa rồi còn nói là không đáng...
Hắn cố tình lấy que khơi khơi trong đống lửa, phát ra những âm thanh lách tách dọa người...
Hàn Mai trải qua một vài giây yên lặng nhưng bức bối ghê người, nàng nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của Đường Thuận...
- Được, ngươi muốn gì, ta sẽ làm tất cả...
- Hàn Mai! - Đường Thuận giật mình lên tiếng - Nàng không cần vì ta...
- Bỏ đi! - Trên môi nàng cười nhạt - Ta cũng không còn điều gì để giữ lại, nhân phẩm cũng không cần...
Dương Tử Luân bỏ mảnh sắt xuống, chậm rãi đi về phía nàng, trong lòng hỗn loạn cảm xúc. Thỏa mãn? Hay là bức bối? Hay là phẫn nộ? Không cần biết, hắn đã thắng...
Kéo lấy nàng rời đi, hắn độc đoán một lời lưu lại:
- Chặt đứt hai chân của gã, ném ra ngoài biên cương!
Dù lúc này có lưu lại sinh mệnh của gã, nhất định hắn phải khiến gã trở thành một kẻ không có năng lực sinh tồn, không còn cơ hội quay trở lại...
Hàn Mai bị lôi kéo, vừa đi nàng vừa phẫn uất mà oán trách. Hình phạt như vậy, khiến người ta còn sống nhưng suốt đời tàn phế, thật tàn nhẫn...
- Dương Tử Luân, ngươi không phải là con người, ngươi sẽ chịu quả báo!
- Im miệng! - Hắn gầm lên - Nếu không người tiếp theo sẽ là cha ngươi!
/47
|