Rồi cũng coi như ông trời tạm giúp cha con Lâm Thái Uyên, nàng đã có được thứ độc dược đó.
Lâm Thái Uyên cùng cha hắn tính kế kĩ lưỡng, sai một nô tì thân tín tìm cách lừa nữ quan phụ trách mang thức ăn cho Hàn Mai kia ra ngoài, nàng tự mình lẻn vào hạ độc lên điểm tâm...
Dù sao thứ độc này không thể phát hiện, mà nó sẽ lưu trong cơ thể con người hơn bảy ngày mới phát ra, không chết ngay mà lại chết dần chết mòn, còn không biết sẽ chết lúc nào...
Ngay trong lúc Lâm Thái Uyên vừa đi khỏi và nữ quan kia cũng chưa trở lại, một thân ảnh màu trắng linh hoạt đột nhập, đem đổi chén điểm tâm khác, đem thứ bột khác rắc vào điểm tâm...
Đôi mắt thâm trầm ẩn nhẫn, cũng tính toán một dự định khác...
...
...
Bữa nay thượng triều, có đoàn sứ thần chư hầu đến dâng cống phẩm lên hoàng đế...
Bình thường Dương Tử Luân vốn không để tâm đến mấy thứ này, nếu là vàng bạc thì sung quốc khố, gấm lụa hay hiện vật thì ban thưởng cho công thần, còn lại một phần thì đem chia cho đám nữ nhân hậu cung, để các nàng tự đến mà chọn lựa...
Lần này ngoài những thứ như vậy, chư hầu còn dâng lên một cái hộp báu, bên trong có một cặp chuông bằng ngọc thạch...
- Đây là cái gì? - Luân đế có chút ngạc nhiên hỏi.
- Khởi bẩm bệ hạ, đây là một thứ trân bảo đặc biệt mà vương tệ quốc kính dâng lên người, cặp chuông này được làm từ ngọc quý, đặc biệt ở chỗ có thể đem đeo cho sủng vật một chiếc, trong vòng một trăm dặm chủ nhân có thể nhận biết được vật nuôi của mình, bởi chiếc chuông còn lại sẽ linh ứng, nếu đi đúng hướng nó sẽ rung lên... - Tên sứ thần cẩn thận giải thích.
- Vậy sao? - Dương Tử Luân bỗng cảm thấy hứng thú, trong đầu cũng nảy sinh ra một ý tưởng dị thường.
...
...
Thiết triều xong, hắn thay qua y phục rồi đôi chân không bảo cũng tìm đến biệt uyển. Gần đây tâm tình của hắn có chút biến chuyển, công việc triều chính cũng dần thuận lợi, việc trấn áp các nước lân cận cũng thành công, chẳng vậy mà các nước đó liên tiếp gửi sứ thần đến cống nạp...
Nếu vương triều hưng thịnh như vậy, hắn cũng không cần quan tâm đến cái kho báu bí mật mà có thể Hàn Trữ Doanh kia nắm giữ manh mối, mặc kệ lão điên giả hay điên thật, cả đời này sẽ không để lão thoát khỏi gian phòng tối, cũng như nữ tử của lão cả đời không thể thoát khỏi tay hắn, để hắn mặc sức chơi đùa...
Biệt uyển buổi trưa vẫn tĩnh lặng như vậy, thời tiết gần vào mùa hạ, buổi trưa bình thường ở các nơi khác dù nắng nóng thế nào, nơi này vẫn thấy dịu mát bởi xung quanh được trồng rất nhiều cây, mà những thứ cây đó cũng tựa như một vành đai ngăn trở với bên ngoài...
Bên trong gian phòng giản đơn, có một nữ nhân ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt vô thức... Bình thường nữ nhân này còn chẳng nói một lời, giống như thực vật câm điếc vậy...
Ngay cả nghe thấy tiếng bước chân của Dương Tử Luân đến, bây giờ nàng cũng không còn buồn suy tính cảnh giác... Hắn thích đến lúc nào thì đến, thích đi lúc nào thì đi, thích làm gì thì làm, bản chất nàng không còn thiết để hắn trong não, nếu không phải là ngày ngày nhắc đến mối hận thù chồng chất mà nàng lại là người thất thế thua cuộc...
Chính trị là như vậy, quyền lực là như vậy, một khi đã mất, lập tức sẽ sa đà...
Nàng không biết phụ thân tại sao không tự sát, tại sao cũng chấp nhận để giam cầm, không biết có phải người còn mang dự tính gì khác... Nhưng dù thế nào, nàng cũng không muốn ảnh hưởng đến người, vì vậy nàng có thể cam chịu...
...
...
Trước đây Dương Tử Luân hắn không để tâm lắm, nhưng gần đây mỗi lần trông thấy Hàn Mai, trông thấy sự lãnh đạm của nàng, gần như không thèm để hắn trong mắt, coi như hắn không cần tồn tại trong cái thế giới vô thức của nàng... hắn lại cảm thấy khó chịu...
Hừ, nàng chỉ là một nô lệ, một đồ chơi để hắn phát tiết, như thế nào lại xem thường hắn đến vậy...
Vì vậy hôm nay hắn đứng trước mặt nàng, không vui mà thị uy:
- Nữ nhân kia, ta cho ngươi hay, từ nay khi ta triệu kiến hay bãi giá đến đây, ngươi cũng phải nghiêm túc thi lễ như hạ nhân khác!
Thấy gương mặt nàng có chút biến chuyển nhưng vẫn giống như xem thường, hắn bèn nhấn mạnh:
- Còn nếu ngươi đã quên quy tắc trong cung, ta sẽ cử nữ quan đến dạy, nếu ngươi không làm được, dĩ nhiên bọn chúng sẽ gánh tội!
Lại như vậy, hắn luôn không tiếc thủ đoạn khiến nàng khuất phục... Thậm chí dùng sinh mạng để ép người...
- Ta không nhớ trong bộ quy tắc cung đình, có phần nghi lễ của nô lệ với bề trên - Hàn Mai không thái độ đáp - Bởi lẽ chốn cung đình cao quý này, chưa từng có nô lệ được đặt chân tới...
Luân đế nghe nàng phản kháng, bật cười lạnh. Hắn tiến đến sát nàng, không còn kiêng dè mà mang nàng từ cạnh cửa sổ đến bên giường, âm ngoan mà nói:
- Vậy có phải nên sắc phong cho ngươi một chức quý nhân, để ngươi biết đường hành xử không?
Về bản thân hắn, chuyện này không có vấn đề gì, dù là như vậy, quan hệ giữa hắn và nàng đều không đổi...
Trái lại Hàn Mai lại không vui vẻ gì, nàng lập tức lạnh lùng, giọng điệu còn có phần chán ghét:
- Vạn lần giữa ta và ngươi sẽ không là kiểu quan hệ đó, ngươi có thể làm nhục thân thể ta, nhưng tuyệt không thể làm nhục thanh danh của ta!
Luân đế nghe thấy vậy, một cỗ nóng giận trong lòng bùng phát. Nữ nhân không biết thân phận, phong cho nàng ta một chức phi tử, làm phi tử của hắn là sự sỉ nhục to lớn với nàng sao?
Vì vậy hắn không tự chủ đẩy ra nàng, còn tát nàng một cái.
Cái tát không quá mạnh nhưng cũng đủ làm Hàn Mai ngã ra, đập bờ vai nhỏ yếu vào góc giường... Đôi mày liễu nhanh chóng nhíu lại, gương mặt xinh đẹp hiện lên dấu đỏ, nàng vẫn ngoan cường không kêu lên.
Dương Tử Luân đột nhiên cảm thấy khó chịu, giống như có một luồng khí lạnh lẽo truyền vào tâm can, cơn nóng giận vơi đi, bản thân hắn lại có chút không nỡ...
Hừ, chỉ cần nàng ta ngoan ngoãn, hắn đã không xuống tay...
Không khí giữa cả hai đã vốn lạnh lẽo, bây giờ lại càng nặng nề khiến lòng hắn có chút khó chịu.
Hắn thấp giọng nói, vươn tay kéo nàng trở lại.
- Hàn Mai, tốt nhất là ngươi hãy ngoan ngoãn, đừng khiến ta bực mình sẽ tốt hơn!
Đổi lại nàng vẫn lãnh đạm, coi như không quan tâm, cũng không cần thỏa hiệp.
Hắn không tin không có cách khuất phục nàng...
- Nếu ngươi làm cho ta thoải mái, ta sẽ xem xét cho ngươi gặp Hàn Trữ Doanh một lần!
Quả nhiên Hàn Mai có phản ứng, gương mặt lãnh đạm biến chuyển, giống như xúc động, giống như bối rối, lại có phần cảnh giác. Bàn tay thon nhỏ tự đan chặt vào nhau...
- Không đáng tin sao? Hay ngươi cho rằng không đáng? - Dương Tử Luân tiếp lời.
- Ngươi có điều kiện gì? Rốt cuộc ngươi muốn gì?
Hàn Mai có chút khẩn trương, cũng có phần dè chừng. Hắn dễ dàng cho nàng gặp phụ thân sao?
- Đương nhiên là ngươi ngoan ngoãn, làm cho ta vui, quân vô hí ngôn, ta sẽ cho ngươi thấy Hàn Trữ Doanh! - Hắn thẳng thừng nói...
Hàn Mai cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng nàng vẫn muốn nhìn thấy phụ thân. Nàng vốn chẳng còn gì, cũng chẳng cần nuối tiếc điều gì...
- Ta... ta sẽ ca hát cho ngươi xem... - Nàng định bước chân xuống giường, theo thói quen quờ quạng phía đầu giường, men đến chiếc bàn lấy cây đàn.
- Không cần! - Hắn trong lòng đã cao hứng, vươn tay ôm nàng lại - Ta bây giờ không muốn nghe đàn hát! Ta đang có chút khó chịu trong người...
- Vậy ta giúp ngươi bóp vai... - Hàn Mai tự dối lòng mình, ẩn nhẫn nói.
Bản thân hắn cũng biết nàng chỉ là vì thỏa thuận mới làm vậy, nhưng chẳng bao giờ được nàng chủ động, lần này dù là lừa dối nhưng vẫn khiến hắn cao hứng, tò mò...
Hàn Mai đôi tay tìm đến vai hắn, vốn là định xoa bóp vai nhưng nàng không nhìn thấy, vô tình phải quờ quạng một chút. Bàn tay nàng sờ mó trên người hắn, cuối cùng cũng bám lên được bờ vai rộng lớn... Tuy vậy hành động vừa nãy đã đủ châm lên hắn một ngọn lửa...
- Ta không cần xoa bóp nữa! - Hắn túm lấy hai tay nàng, kéo vào trong lòng - Ta chính là muốn thân thể ngươi...
Hàn Mai trong lòng hối hận, nhục nhã vạn phần, nhưng suy đi tính lại, vẫn là muốn gặp phụ thân, thân thể tàn tạ này, vốn không đáng giữ...
Nàng rụt rè tựa vào lòng hắn, không có kĩ xảo, cũng không biết như nào cho phải để lấy lòng.
Nàng thực mềm mại, thực thơm, không cầu kì diêm dúa như bao nữ nhân từng ngả vào lòng hắn nhưng lại khiến hắn khao khát hơn bao giờ hết...
Mò mẫm thoát đi y phục của hắn, chậm rãi không thành thục nhưng lại làm ngọn lửa của hắn mãnh liệt bùng lên, tựa như không thể chịu đựng...
- Ngươi đúng là con tiểu hồ ly! - Giọng hắn khàn khàn khi hơi thở như lan như ngọc của nàng phả vào bên cổ, hắn gấp gáp ôm chặt lấy nàng, xoay người đặt nàng dưới thân.
Hắn không kiên nhẫn xé bỏ xiêm y của nàng, lửa tình hừng hực trong mắt ngắm thân thể bạch ngọc nõn nà, đột nhiên nhớ đến cái gì, hắn cúi xuống, mò trong đống y bào một cặp chuông ngọc...
Lấy một chiếc chuông, hắn không ngại buộc lên cổ của nàng... thật vừa vặn...
- Hàn Mai, từ nay ngươi chính là đồ chơi, là sủng vật của ta!
Cái chuông còn lại, hắn định xâu thành ngọc bội để luôn mang bên mình.
Lâm Thái Uyên cùng cha hắn tính kế kĩ lưỡng, sai một nô tì thân tín tìm cách lừa nữ quan phụ trách mang thức ăn cho Hàn Mai kia ra ngoài, nàng tự mình lẻn vào hạ độc lên điểm tâm...
Dù sao thứ độc này không thể phát hiện, mà nó sẽ lưu trong cơ thể con người hơn bảy ngày mới phát ra, không chết ngay mà lại chết dần chết mòn, còn không biết sẽ chết lúc nào...
Ngay trong lúc Lâm Thái Uyên vừa đi khỏi và nữ quan kia cũng chưa trở lại, một thân ảnh màu trắng linh hoạt đột nhập, đem đổi chén điểm tâm khác, đem thứ bột khác rắc vào điểm tâm...
Đôi mắt thâm trầm ẩn nhẫn, cũng tính toán một dự định khác...
...
...
Bữa nay thượng triều, có đoàn sứ thần chư hầu đến dâng cống phẩm lên hoàng đế...
Bình thường Dương Tử Luân vốn không để tâm đến mấy thứ này, nếu là vàng bạc thì sung quốc khố, gấm lụa hay hiện vật thì ban thưởng cho công thần, còn lại một phần thì đem chia cho đám nữ nhân hậu cung, để các nàng tự đến mà chọn lựa...
Lần này ngoài những thứ như vậy, chư hầu còn dâng lên một cái hộp báu, bên trong có một cặp chuông bằng ngọc thạch...
- Đây là cái gì? - Luân đế có chút ngạc nhiên hỏi.
- Khởi bẩm bệ hạ, đây là một thứ trân bảo đặc biệt mà vương tệ quốc kính dâng lên người, cặp chuông này được làm từ ngọc quý, đặc biệt ở chỗ có thể đem đeo cho sủng vật một chiếc, trong vòng một trăm dặm chủ nhân có thể nhận biết được vật nuôi của mình, bởi chiếc chuông còn lại sẽ linh ứng, nếu đi đúng hướng nó sẽ rung lên... - Tên sứ thần cẩn thận giải thích.
- Vậy sao? - Dương Tử Luân bỗng cảm thấy hứng thú, trong đầu cũng nảy sinh ra một ý tưởng dị thường.
...
...
Thiết triều xong, hắn thay qua y phục rồi đôi chân không bảo cũng tìm đến biệt uyển. Gần đây tâm tình của hắn có chút biến chuyển, công việc triều chính cũng dần thuận lợi, việc trấn áp các nước lân cận cũng thành công, chẳng vậy mà các nước đó liên tiếp gửi sứ thần đến cống nạp...
Nếu vương triều hưng thịnh như vậy, hắn cũng không cần quan tâm đến cái kho báu bí mật mà có thể Hàn Trữ Doanh kia nắm giữ manh mối, mặc kệ lão điên giả hay điên thật, cả đời này sẽ không để lão thoát khỏi gian phòng tối, cũng như nữ tử của lão cả đời không thể thoát khỏi tay hắn, để hắn mặc sức chơi đùa...
Biệt uyển buổi trưa vẫn tĩnh lặng như vậy, thời tiết gần vào mùa hạ, buổi trưa bình thường ở các nơi khác dù nắng nóng thế nào, nơi này vẫn thấy dịu mát bởi xung quanh được trồng rất nhiều cây, mà những thứ cây đó cũng tựa như một vành đai ngăn trở với bên ngoài...
Bên trong gian phòng giản đơn, có một nữ nhân ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt vô thức... Bình thường nữ nhân này còn chẳng nói một lời, giống như thực vật câm điếc vậy...
Ngay cả nghe thấy tiếng bước chân của Dương Tử Luân đến, bây giờ nàng cũng không còn buồn suy tính cảnh giác... Hắn thích đến lúc nào thì đến, thích đi lúc nào thì đi, thích làm gì thì làm, bản chất nàng không còn thiết để hắn trong não, nếu không phải là ngày ngày nhắc đến mối hận thù chồng chất mà nàng lại là người thất thế thua cuộc...
Chính trị là như vậy, quyền lực là như vậy, một khi đã mất, lập tức sẽ sa đà...
Nàng không biết phụ thân tại sao không tự sát, tại sao cũng chấp nhận để giam cầm, không biết có phải người còn mang dự tính gì khác... Nhưng dù thế nào, nàng cũng không muốn ảnh hưởng đến người, vì vậy nàng có thể cam chịu...
...
...
Trước đây Dương Tử Luân hắn không để tâm lắm, nhưng gần đây mỗi lần trông thấy Hàn Mai, trông thấy sự lãnh đạm của nàng, gần như không thèm để hắn trong mắt, coi như hắn không cần tồn tại trong cái thế giới vô thức của nàng... hắn lại cảm thấy khó chịu...
Hừ, nàng chỉ là một nô lệ, một đồ chơi để hắn phát tiết, như thế nào lại xem thường hắn đến vậy...
Vì vậy hôm nay hắn đứng trước mặt nàng, không vui mà thị uy:
- Nữ nhân kia, ta cho ngươi hay, từ nay khi ta triệu kiến hay bãi giá đến đây, ngươi cũng phải nghiêm túc thi lễ như hạ nhân khác!
Thấy gương mặt nàng có chút biến chuyển nhưng vẫn giống như xem thường, hắn bèn nhấn mạnh:
- Còn nếu ngươi đã quên quy tắc trong cung, ta sẽ cử nữ quan đến dạy, nếu ngươi không làm được, dĩ nhiên bọn chúng sẽ gánh tội!
Lại như vậy, hắn luôn không tiếc thủ đoạn khiến nàng khuất phục... Thậm chí dùng sinh mạng để ép người...
- Ta không nhớ trong bộ quy tắc cung đình, có phần nghi lễ của nô lệ với bề trên - Hàn Mai không thái độ đáp - Bởi lẽ chốn cung đình cao quý này, chưa từng có nô lệ được đặt chân tới...
Luân đế nghe nàng phản kháng, bật cười lạnh. Hắn tiến đến sát nàng, không còn kiêng dè mà mang nàng từ cạnh cửa sổ đến bên giường, âm ngoan mà nói:
- Vậy có phải nên sắc phong cho ngươi một chức quý nhân, để ngươi biết đường hành xử không?
Về bản thân hắn, chuyện này không có vấn đề gì, dù là như vậy, quan hệ giữa hắn và nàng đều không đổi...
Trái lại Hàn Mai lại không vui vẻ gì, nàng lập tức lạnh lùng, giọng điệu còn có phần chán ghét:
- Vạn lần giữa ta và ngươi sẽ không là kiểu quan hệ đó, ngươi có thể làm nhục thân thể ta, nhưng tuyệt không thể làm nhục thanh danh của ta!
Luân đế nghe thấy vậy, một cỗ nóng giận trong lòng bùng phát. Nữ nhân không biết thân phận, phong cho nàng ta một chức phi tử, làm phi tử của hắn là sự sỉ nhục to lớn với nàng sao?
Vì vậy hắn không tự chủ đẩy ra nàng, còn tát nàng một cái.
Cái tát không quá mạnh nhưng cũng đủ làm Hàn Mai ngã ra, đập bờ vai nhỏ yếu vào góc giường... Đôi mày liễu nhanh chóng nhíu lại, gương mặt xinh đẹp hiện lên dấu đỏ, nàng vẫn ngoan cường không kêu lên.
Dương Tử Luân đột nhiên cảm thấy khó chịu, giống như có một luồng khí lạnh lẽo truyền vào tâm can, cơn nóng giận vơi đi, bản thân hắn lại có chút không nỡ...
Hừ, chỉ cần nàng ta ngoan ngoãn, hắn đã không xuống tay...
Không khí giữa cả hai đã vốn lạnh lẽo, bây giờ lại càng nặng nề khiến lòng hắn có chút khó chịu.
Hắn thấp giọng nói, vươn tay kéo nàng trở lại.
- Hàn Mai, tốt nhất là ngươi hãy ngoan ngoãn, đừng khiến ta bực mình sẽ tốt hơn!
Đổi lại nàng vẫn lãnh đạm, coi như không quan tâm, cũng không cần thỏa hiệp.
Hắn không tin không có cách khuất phục nàng...
- Nếu ngươi làm cho ta thoải mái, ta sẽ xem xét cho ngươi gặp Hàn Trữ Doanh một lần!
Quả nhiên Hàn Mai có phản ứng, gương mặt lãnh đạm biến chuyển, giống như xúc động, giống như bối rối, lại có phần cảnh giác. Bàn tay thon nhỏ tự đan chặt vào nhau...
- Không đáng tin sao? Hay ngươi cho rằng không đáng? - Dương Tử Luân tiếp lời.
- Ngươi có điều kiện gì? Rốt cuộc ngươi muốn gì?
Hàn Mai có chút khẩn trương, cũng có phần dè chừng. Hắn dễ dàng cho nàng gặp phụ thân sao?
- Đương nhiên là ngươi ngoan ngoãn, làm cho ta vui, quân vô hí ngôn, ta sẽ cho ngươi thấy Hàn Trữ Doanh! - Hắn thẳng thừng nói...
Hàn Mai cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng nàng vẫn muốn nhìn thấy phụ thân. Nàng vốn chẳng còn gì, cũng chẳng cần nuối tiếc điều gì...
- Ta... ta sẽ ca hát cho ngươi xem... - Nàng định bước chân xuống giường, theo thói quen quờ quạng phía đầu giường, men đến chiếc bàn lấy cây đàn.
- Không cần! - Hắn trong lòng đã cao hứng, vươn tay ôm nàng lại - Ta bây giờ không muốn nghe đàn hát! Ta đang có chút khó chịu trong người...
- Vậy ta giúp ngươi bóp vai... - Hàn Mai tự dối lòng mình, ẩn nhẫn nói.
Bản thân hắn cũng biết nàng chỉ là vì thỏa thuận mới làm vậy, nhưng chẳng bao giờ được nàng chủ động, lần này dù là lừa dối nhưng vẫn khiến hắn cao hứng, tò mò...
Hàn Mai đôi tay tìm đến vai hắn, vốn là định xoa bóp vai nhưng nàng không nhìn thấy, vô tình phải quờ quạng một chút. Bàn tay nàng sờ mó trên người hắn, cuối cùng cũng bám lên được bờ vai rộng lớn... Tuy vậy hành động vừa nãy đã đủ châm lên hắn một ngọn lửa...
- Ta không cần xoa bóp nữa! - Hắn túm lấy hai tay nàng, kéo vào trong lòng - Ta chính là muốn thân thể ngươi...
Hàn Mai trong lòng hối hận, nhục nhã vạn phần, nhưng suy đi tính lại, vẫn là muốn gặp phụ thân, thân thể tàn tạ này, vốn không đáng giữ...
Nàng rụt rè tựa vào lòng hắn, không có kĩ xảo, cũng không biết như nào cho phải để lấy lòng.
Nàng thực mềm mại, thực thơm, không cầu kì diêm dúa như bao nữ nhân từng ngả vào lòng hắn nhưng lại khiến hắn khao khát hơn bao giờ hết...
Mò mẫm thoát đi y phục của hắn, chậm rãi không thành thục nhưng lại làm ngọn lửa của hắn mãnh liệt bùng lên, tựa như không thể chịu đựng...
- Ngươi đúng là con tiểu hồ ly! - Giọng hắn khàn khàn khi hơi thở như lan như ngọc của nàng phả vào bên cổ, hắn gấp gáp ôm chặt lấy nàng, xoay người đặt nàng dưới thân.
Hắn không kiên nhẫn xé bỏ xiêm y của nàng, lửa tình hừng hực trong mắt ngắm thân thể bạch ngọc nõn nà, đột nhiên nhớ đến cái gì, hắn cúi xuống, mò trong đống y bào một cặp chuông ngọc...
Lấy một chiếc chuông, hắn không ngại buộc lên cổ của nàng... thật vừa vặn...
- Hàn Mai, từ nay ngươi chính là đồ chơi, là sủng vật của ta!
Cái chuông còn lại, hắn định xâu thành ngọc bội để luôn mang bên mình.
/47
|