Hãn Nữ Gả Lần Ba

Chương 39 - Mục Đích

/76


“Vậy sao?”. Yên Chi hỏi, đôi mắt nhìn thẳng vào người kể chuyện, vì nàng ngồi trên lầu cao nhìn xuống, người kể chuyện cảm thấy áp lực, mấp máy môi vài lần rốt cuộc nói tiếp. “Tiểu nương tử hẳn là thân với Hồ Đại nương tử nên mới lên tiếng biện giải cho Hồ Đại nương tử, nhưng muốn biết…”.

“Mục đích ban đầu các người kể chuyện là gì cái gì?”. Yên Chi bỏ qua lý lẽ của người kể chuyện, trực tiếp hỏi lại.

Người kể chuyện nhíu chặt chân mày, sau đó cười. “Tiểu nương tử, nếu là…”.

“Kể chuyện vốn là để trừng ác giương thiện, giáo hoá dân chúng. Bởi vậy kể về trung thần lương tướng, cuộc sống phố phường đương nhiên có thể, thậm chí nam nữ gặp gỡ cũng là từ chữ tình, không có gì không thể nói, chỉ là…”. Yên Chi dừng lại, hơi nghiêng người về phía trước, khách uống trà bây giờ còn im lặng hơn ban nãy.

Thuấn Hoa cảm thấy trước đây chính mình đã hiểu lầm tỷ tỷ quá sâu, có thể nói ra như thế này không phải chỉ là lý lẽ suông mà là đã quá hiểu rõ thế sự, không thèm để ý những chuyện nhỏ nhặt, chỉ muốn đi theo tâm ý bản thân. Cuộc sống như thế đúng là đáng hâm mộ, có điều, Thuấn Hoa cười nhẹ nhàng, mình sẽ không học được mà cũng học không nổi. Từ ban đầu, hai người đã có xuất phát điểm hoàn toàn khác nhau.

Thuấn Hoa ngẩng đầu, ánh mắt chạm trúng ánh mắt Triệu Quỳnh Hoa, bên trong đều chất chứa kinh ngạc, Thuấn Hoa cười hồi đáp Triệu Quỳnh Hoa, nụ cười chứa đựng ít nhiều kiêu ngạo, cô gái đó chính là tỷ tỷ của mình! Triệu Quỳnh Hoa đọc được sự hãnh diện của Thuấn Hoa, không khỏi nhìn về phía huynh trưởng. Triệu Trấn cũng chấn động, không thua gì bọn họ, nhưng Triệu Trấn là đàn ông, sẽ không dễ dàng biểu hiện ra ngoài, thậm chí còn kéo tay áo Tào Hưu đang há hốc miệng để anh ta bớt lại.

“Ca ca, thật ra anh cũng có thể giúp đỡ chị ấy một chút!”. Triệu Quỳnh Hoa do dự sau đó lên tiếng đề nghị, Triệu Trấn nhìn muội muội. “Giúp cái gì, chẳng lẽ lại muốn người ta viết thêm một quyển truyện nữa?”.

Vân Mộng công chúa đặt hết toàn bộ chú ý vào Triệu Trấn, nghe được câu này, trái tim bỗng chốc hẫng đi, sinh ra ở nhà đế vương, Vân Mộng có thể nhìn ra được Triệu Trấn đối đãi với Yên Chi khác biệt với người khác, cho dù chỉ là một chút, cũng khiến cô vô cùng thất lạc. Sau đó Vân Mộng công chúa lập tức ép mình bình tĩnh trở lại, người đàn ông này ban đầu vốn đã không thể là của mình, cần gì si tâm vọng tưởng?

Yên Chi đã nói tiếp. “Chỉ là câu chuyện của tiên sinh lần này, chẳng những không trừng ác giương thiện, ngược lại tuyên dương rằng chỉ cần nữ tử coi trọng hôn phu của người khác thì có thể bất chấp tất cả để cướp đoạt, hơn nữa còn không nhận bất kì trừng phạt nào. Tiên sinh nói thử xem, toàn thể phụ nữ trong thiên hạ này ai nấy đều nghe tiên sinh nói hươu nói vượn xong, bọn họ sẽ nảy sinh tâm tình gì?”.

Mồ hôi trên trán người kể chuyện đã bắt đầu túa ra ròng ròng, chưởng quầy trà lâu tiến đến, liên tục thở dài với nhóm người Yên Chi trên lầu. “Vị tiểu nương tử này, ngài nói đều đúng hết, chỉ là chúng ta làm ăn, phải hấp dẫn khách tới, nếu không có người kể chuyện nói giật gân mới mẻ, khách khứa đâu có muốn tới?”.

“Cho nên các người liền mặc kệ sự thật, tuỳ tiện thêu dệt? Thậm chí bịa ra những chuyện kinh sợ?”. Yên Chi từng bước ép sát, chưởng quầy cũng nhịn không được giơ tay lên trán quệt mồ hôi, vị tiểu nương tử này lai lịch là gì mà am tường như thế?

“Đâu phải ta là người đầu tiên kể, vì sao cô cứ nhằm vào ta vậy?”. Người kể chuyện bắt đầu sợ, lặp đi lặp lại câu này.

“Quả thật không phải tiên sinh nói đầu tiên, nhưng chỉ có tiên sinh thêm mắm dặm muối những tình tiết mất mặt”. Yên Chi nói rất lạnh nhạt. Thuấn Hoa hơi cau mày, khó trách tỷ tỷ đặc biệt muốn tới trà lâu này, thì ra đã nắm được tình hình.

Người kể chuyện phố phường thường căn cứ theo yêu cầu để thêm thắt cải biến tình tiết, người này không ngoại lệ, chỉ là hắn thêm vào nhiều chuyện kinh sợ hơn ban đầu.

“Ta đương nhiên biết tiên sinh thêm thắt vì muốn người ta nghe tiên sinh càng nhiều, nhưng tiên sinh có từng suy nghĩ chưa? Nếu những câu chuyện này bay khắp ngõ ngách nhà người ta, mọi người biết đến, chưa nói đến chuyện dạy hư trẻ con, chỉ riêng gia đình cực đoan một chút đã sớm bức con gái thắt cổ để chứng tỏ trong sạch rồi”.

Thì ra, cũng không phải không hề coi trọng thanh danh của mình, Triệu Quỳnh Hoa nhìn về phía Yên Chi càng thêm thâm ý. Triệu Trấn nhăn mày, giống như hành quân đánh giặc, phải biết người biết ta mới mong trăm trận trăm thắng, chứ không thể ngồi yên mặc người khác bố trí.

“Làm gì nghiêm trọng như vậy, huống hồ Ngưu phu nhân dẫn người tới Định Bắc hầu phủ, mọi người đều tận mắt thấy, không phải do ta đặt điều”. Người kể chuyện bị Yên Chi nói cho quýnh lên, luôn miệng giải thích.

“Ngưu phu nhân?”. Yên Chi thản nhiên cười lạnh. “Tiên sinh tin lời bà ta vậy sao? Nếu bây giờ ta nói Ngưu phu nhân không đáng tin dù là nửa điểm thì tiên sinh tin hay không tin?”.

Chưởng quầy bắt đầu nắm được đầu mối, vị này chỉ sợ không phải thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ mà chính là Hồ Đại nương tử thật sự. Nghĩ đoạn, chưởng quầy nhìn lên Yên Chi, thấy nàng mặt phấn má hạnh, thần khí linh động. Trên tóc cắm một cây trâm thạch lựu, nhuỵ làm bằng tơ vàng, bên trên còn đính trân châu. Chưởng quầy âm thầm tự trách bản thân không có mắt nhìn người, vội chắp tay vái Yên Chi hai hồi. “Vị tiểu nương tử này hẳn chính là Hồ Đại nương tử, phố phường đồn đãi, chúng ta cũng không thể chặn được miệng thiên hạ”.

“Cho nên hôm nay ta mới muốn đến hỏi các người. Bằng không, ta làm gì khác, chỉ sợ đã bị các người nói rằng ỷ thế hiếp người!”. Yên Chi lại cười, trân châu trên tóc nàng rung rinh rung rinh, càng khiến dung mạo Yên Chi phá lệ xuất sắc.

Người con gái này, người phụ nữ này, Triệu Quỳnh Hoa cảm thấy mình sắp không thở nổi. Con ngươi Triệu Trấn se lại, chỉ có như vậy mới che lấp được sự rung động vừa bắt lấy toàn bộ trái tim. Tào Thanh Thanh không muốn kêu to lên, nhưng người như thế quả thật hiếm thấy, Tào Thanh Thanh cười hì hì quay sang Tào Hưu. “Biểu tẩu oai phong, có chút giống ông nội chúng ta!”.

Tào Hưu đưa tay vuốt nhẹ lên đầu muội muội, Tào Thanh Thanh bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, Tào Hưu vỗ nhẹ lên vai cô, ý bảo tiếp tục nghe.

Người kể chuyện chỉ còn lại một chữ trong đầu, tiêu! Bịa đặt một chút không là gì, nhưng bị chính chủ bắt tại trận, còn bị vạch trần chỗ nào là dối trá, quả thật không còn mặt mũi gặp người.

“Tiên sinh nói đi? Vì sao lúc đó Ngưu phu nhân nói gì, các người đều tin tưởng hết, trong khi ngày đó những điều mẹ ta nói với Ngưu phu nhân, lại chẳng hề có ai tin tưởng. Hôm nay ta đứng đây lên tiếng, các người tin hay không tin?”.

“Tin, đương nhiên tin!”. Chưởng quầy giành mở miệng trước, khách uống trà bên dưới đồng loạt hô. “Tin, Hồ tiểu nương tử muốn nói gì?”.

Hôm nay Yên Chi tới đây chính là vì giây phút này, giọng nói của nàng vẫn bình thản như ban đầu, chỉ hơi tăng âm lượng một chút. “Chư vị đều biết, hai nhà Triệu Ngưu mười sáu tháng tư từ hôn, chúng ta từ chùa Thường Quốc về kinh đã là hai mươi mốt tháng tư, từ lúc từ hôn tới lúc về kinh, chư vị có thể đến hỏi các hoà thượng trong chùa, Triệu công tử có từng tự đặt chân tới hay khiển ai đến chùa hay không?”.

“Hồ tiểu nương tử nói đương nhiên là đúng, chỉ là…”. Chưởng quầy bị Yên Chi ngắt lời. “Chỉ là cái gì? Nếu chiếu theo người kể chuyện nói ban nãy, khi đó là lúc quấn quýt nhất chứ!”.

Mọi người không khỏi cười phá lên một trận, người kể chuyện mặt đỏ như gấc. “Ta, ta không phải…”.

“Đoạn đầu đã sai lầm, chẳng lẽ tiên sinh nghĩ đoạn sau còn đúng?”. Yên Chi hợp thời ngăn trở người kể chuyện nói tiếp. “Chư vị cũng biết, mười tám tháng năm trong cung thiết yến, khoản đãi Vân Mộng công chúa từ Đường quốc tiến đến, không dối gạt chưa vị, yến hội lần đó là lần thứ hai ta và Triệu công tử gặp mặt. Chẳng hiểu vì sao được Thái hậu Lão nương nương yêu thích, hiểu lầm gì đó nên mới nói sẽ hoà giải việc hôn nhân cho ta. Không ngờ Ngưu phu nhân biết được chuyện này, cũng không rõ bà ta có khúc mắc giận dữ gì, thế nhưng chạy tới nhà ta làm loạn. Chư vị, chư vị cũng đã từng định hôn hứa gả, hôn sự không thành nên tìm nhà trai hay nên tìm nhà gái đính hôn sau đó?”.

Câu này nói thật giả hợp lý, mọi người xác nhận quả nên như vậy, hôn sự tan vỡ nên đến tìm nhà trai hoà giải, không thể tới tìm nhà gái đính hôn sau với bọn họ. Thậm chí nếu phá vỡ hôn sự này, chẳng lẽ nhà trai sẽ quay về định thân với nhà mình lại được ư? Bên dưới bắt đầu lào xào nghị luận, Yên Chi rất hài lòng hiệu quả này, cảm giác có chút khát, nâng chén trà định uống. Thuấn Hoa đã châm đầy cho nàng một chén khác. “Tỷ tỷ, trà này còn ấm!”.

Yên Chi cười với muội muội, uống cạn trong chén, mới tiếp tục. “Ta chẳng qua là một người nữ, văn không đủ giỏi, võ không đủ chiến. Nghe phố phường đồn đãi thì thôi, không đành lòng mẫu thân sầu lo, mới ra mặt phân trần một hai. Đương nhiên ta biết, vì hai lần xuất giá đều bị nhà chồng bỏ, thanh danh của ta ở kinh thành không hề tốt, nhưng không có nghĩa thanh danh không tốt liền phải chịu đựng bịa đặt nhục nhã!”.

“Hồ Đại nương tử, vậy hai lần xuất giá trước cô đều bị bỏ là vì sao?”. Đối với khách uống trà, có thể gặp được người trong truyền thuyết không phải chuyện dễ, đương nhiên tò mò khẩn cấp hỏi ra.

“Giữa vợ chồng vốn cần duyên phận, duyên phận đã hết thì đành ly tan. Đạo lý như vậy ta nghĩ ai cũng hiểu, vì sao cần hỏi thêm?”. Yên Chi hời hợt lướt qua, sau đó nói với người kể chuyện. “Tiên sinh đã biết vì sao hôm nay ta tới đây, vậy chắc cũng hiểu nên làm như thế nào chứ?”.

Khách uống trà không ngờ Yên Chi chẳng hề đề cập tới người cũ, chỉ dùng duyên phận êm ái lướt qua, so với nhà chồng cũ của nàng thì khác biệt quá nhiều, lập tức ánh mắt nhìn về phía Yên Chi trở nên thay đổi.

“Ý tứ Hồ Đại nương tử, hôm nay về sau sẽ không có câu chuyện này nữa, hôm nay những lời Hồ Đại nương tử nói, ta cũng sẽ tuyên dương ra ngoài!”. Đồn đại chỉ có thể dùng đồn đại khác đánh tan, đây mới là mục đích của Yên Chi!


/76

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status