Hãn Nữ Gả Lần Ba

Chương 46 - Quyết Định

/76


Ven đường đột nhiên vang lên tiếng động giống như có ai đó đang bước đến, nha hoàn lên tiếng gọi. “Ai ở bên kia?”. Rồi giơ đèn lồng lên cao.

“Ta, là ta!”. Hồ Trừng lên tiếng, nha hoàn hành lễ bị ông ta ngăn lại, chỉ nhìn xem Vương thị. Vương thị cũng nhìn trượng phu, Hồ Trừng bây giờ trên mặt râu ria lởm chởm, có vẻ trong lòng nặng trĩu.

“Ông không tới gặp Lưu cơ?”. Vương thị nói khiến Hồ Trừng thiếu chút nữa nhảy dựng, phẩy tay. “Không đi, không đi. Xuân Hoa, tôi sai rồi”.

Vương thị nhận lấy đèn lồng từ tay nha hoàn, dặn bọn họ đi cách xa một chút rồi chậm rãi đi về phía trước. “Sai ở đâu?”.

Hồ Trừng xoa tay. “Tôi không nên thành đạt liền bắt chước người ta nạp mỹ thiếp, hai, nạp thiếp đâu có tốt như vậy? Còn không phải gà bay chó sủa?”.

Vương thị lườm trượng phu. “Không phải câu này!”.

Hồ Trừng chớp chớp mắt. “Vậy là câu nào?”.

“Ông đó!”. Vương thị liếc xéo ông ta rồi nói. “Ông nghĩ rằng ông thích một người, cho người ta ăn ngon mặc ấm, đối đãi tốt thì người ta sẽ thích ông lại, sau đó chẳng cần quan tâm gì nữa, hoà hoà thuận thuận chung sống với nhau? Thật sự là mơ tưởng!”.

“Đúng, đúng, điểm này tôi sai quá sai”. Hồ Trừng gật đầu, lúc trước gặp gỡ Lưu cơ như tiếng sét ái tình đánh xuống, cho rằng thế gian sao lại có một cô gái đẹp như vậy? Mỗi hành vi cử chỉ của nàng, mỗi cái nhăn mặt, mỗi một nụ cười đều khiến Hồ Trừng điên đảo. Chỉ cần nàng thích, dù nàng có muốn trăng sao trên trời cũng sẽ hái xuống cho nàng. Hồ Trừng nghĩ lại liền lắc đầu, không, không, không thể nghĩ như vậy, nghĩ như vậy có khác gì phụ lòng Vương thị? Ngày xưa bà ấy ở nông thôn, cuộc sống vô cùng vất vả. Hồ Trừng buông một tiếng thở dài.

“Đừng thở dài, như vậy không giống ông!”. Đã về tới trong viện Vương thị, Vương thị giao đèn lồng cho nha hoàn chào đón, vịn tay nha hoàn vào phòng, để bọn họ hầu hạ bưng nước rửa chân đến, mới tháo vớ ngâm chân vào trong bồn.

Chân bà đã hơi sưng lên, Hồ Trừng nhìn vẻ mặt thê tử mỏi mệt. “Vậy tôi nên nghĩ như thế nào bây giờ?”.

Vương thị giương mắt nhìn trượng phu, Hồ Trừng vội vàng ngồi xổm xuống nâng chân thê tử lên xoa nắm, Vương thị nhìn ông, nhẹ giọng nói. “Nên thế nào thì thế đó thôi. Tôi và Lưu thị đã nói xong. A Trừng, Lưu thị và ông vốn không phải cùng một thế giới”.

Hồ Trừng ừ một tiếng, rồi lại thở dài. “Tính ra, là do tôi khiến cô ấy lỡ làng. Nếu tôi không xin Tào tướng công ban cho cô ấy, có lẽ hai ba năm sau, cô ấy sẽ gả đến nhà người đàng hoàng”.

Tào tướng công đối xử khoan dung, các vị cựu tôn thất họ Lưu vào phủ ông ấy đều được an trí thoả đáng. Gả cho người khác, có lẽ không vinh hoa phú quý bằng Định Bắc hầu phủ, nhưng không chừng cuộc sống đã tốt hơn.

Hồ Trừng ngừng tay, Vương thị bất mãn dùng chân đạp vào tay ông ta. Hồ Trừng bừng tỉnh, tiếp tục bóp chân cho thê tử. “Cô ấy nói sao? Là tái giá hay xuất gia?”.

Muốn quay về như lúc trước là không thể nữa rồi. Hồ Trừng cũng không có mặt mũi cầu xin thê tử. Vương thị cầm khăn lau chân. “Lưu thị không nói. Nhưng tôi nghĩ, ý định xuất gia của cô ta đã cương quyết, chỉ chờ thời cơ”.

Hồ Trừng thở dài lần thứ ba, sau đó nói. “Xuân Hoa, trong chuyện này, là tôi có lỗi với cả hai người”.

“Ai bảo lúc trước ông tham lam? Nếu lúc trước không tham, giờ đã chẳng như vậy”. Vương thị nói nhẹ bẫng, dù sao chuyện này đã kéo dài từ rất lâu về trước, lại vì nó mà khắc khẩu với nhau chỉ tổ đắc ý người ngoài.

“Xuân Hoa, trong lòng bà thật sự không trách tôi?”. Thấy Vương thị sắp nằm ngủ, Hồ Trừng nhanh chóng đỡ bà nằm xuống, Vương thị ngáp một cái. “Tính là tôi trách ông đi nữa, lúc trước cầm cán bột đánh ông, ông không dám đánh trả, chỉ dám trốn, tôi đã hiểu rồi, chuyện này tôi chỉ có thể cắn răng nhận”.

“Nếu lúc trước tôi đánh trả thì sao?”. Trượng phu hỏi, Vương thị liền cười. “Nếu lúc trước ông dám đánh trả, vậy thì ông không phải trượng phu của tôi, tôi lập tức dẫn Yên Chi lên quan phủ cắt đứt hoàn toàn với ông. Mặc kệ bẩm báo lên trước mặt Thiên tử, tôi cũng không sợ. Ai thèm cái gì mà Trần quốc phu nhân chứ. Sống đã không vui thì danh tiếng làm cái gì?”.

May mắn lúc đó mình không đánh trả, cho dù về sau bị đồng nghiệp chê cười, cũng thật may mình đã không. Hồ Trừng cười ha ha. “Xuân Hoa, bà thật tốt, thật sự”.

Vương thị liếc trắng trượng phu. “Nói nhiều như vậy làm gì? Ngủ đi, sáng mai ông còn phải đi đuổi người nữa kìa”.

Người cần đuổi, không ai khác là đám người Hồ Nhị thúc. Hồ Trừng nghe Vương thị nhắc tới, không khỏi buồn bã, thật là lòng người khó dò. Không thể sống an ổn với nhau được sao? Tính kế như vậy, coi người khác đều là kẻ ngu xuẩn, ngay cả âm mưu cũng không nhìn ra?

Ngày tiếp theo, Lưu cơ hành động đã tới tai Hồ Tam thím, Hồ Tam thím không biết Vương thị đặc biệt phân phó người hầu tiết lộ cho bà ta, ngược lại tưởng bở mưu kế của mình đã thành công một nửa. Tuy nói Lưu cơ chưa ra tay, đứa bé của Vương thị vẫn còn đang khoẻ mạnh, nhưng Lưu cơ đã là cái dằm trong lòng Vương thị, thậm chí còn ồn ào đòi xuất gia, tới lúc đó mình sẽ hạ dược vào cơm canh của Vương thị, chêm thêm vài câu, khiến Vương thị cũng sinh hiềm khích với Đại lang, chờ Đại lang bị đuổi đi xong, Yên Chi Thuấn Hoa cũng đã xuất giá. Vương thị có ba đầu sáu tay đi nữa, phải chăm đứa nhỏ, loay hoay tới lui, người hầu của Hầu phủ từ từ cũng nghe lời mình thôi? Hồ Tam thím nghĩ đến đây liền vui vẻ, ngay cả bước chân cũng như muốn bay lên.

“Tam thím bộ nghe được tin tốt gì hả, mặt mày hớn hở quá, chẳng lẽ Đại ca đã đồng ý tìm việc cho Tam đệ làm?”. Hồ Nhị thím và Hồ Tam thím từ lúc bước chân vào thành Biện Kinh dần dần không còn thân thiết như lúc ở nông thôn nữa, chưa kể lần này miếng ngon quá lớn, hai bên đều không muốn phân cho đối phương mảnh vụn nào. Mặc dù vịt quay chưa tới tay, nhưng bọn họ thế đã đối lập như nước với lửa.

Gặp Hồ Nhị thím, Hồ Tam thím rút đi sắc mặt vui mừng. “Nhị tẩu mấy ngày nay lúc nào cũng tới xun xoe với Đại tẩu, em còn không biết chị có lấy được thứ gì tốt từ Đại tẩu chưa”.

Hồ Nhị thím nghe xong liền sa sầm xuống, mụ này, giờ giờ phút phút không quên trào phúng người khác.

“Lục nương, con định đi đâu vậy?”. Hồ Tam thím mỉa mai Hồ Nhị thím xong, thấy con gái mình nhảy chân sáo ra cửa, cất giọng gọi.

“Mẹ, con muốn đi tìm Đại tỷ tỷ, hôm nay Đại tỷ tỷ hứa sẽ tìm cho con quyển sách để đọc”. Hồ Lục nương ở thành Biện Kinh thân với Yên Chi, còn nhận biết chừng mấy trăm chữ, Yên Chi tìm cho cô bé những quyển sách mình đã học lúc còn nhỏ, để Hồ Lục nương tự học viết.

“Chậc chậc, cháu gái đúng là thông minh, biết đòi Đại tỷ tỷ thứ tốt a”. Hồ Nhị thím trào phúng ngược lại một câu, Hồ Tam thím biến sắc, liếc Hồ Nhị thím. “Bản thân không dắt con gái theo, ngược lại châm biếm con gái người khác. Lục nương, con mau đi tìm Đại tỷ tỷ đi, rồi về đây mẹ nấu mì cho ăn”.

Hồ Lục nương biết quan hệ giữa mẹ và Nhị bá nương trước giờ đều vậy, vâng lời bước đi.

Hồ Nhị thím hừ mũi. “Giỏi giang lắm cũng chỉ là đứa con gái, chẳng ai cho con gái thừa tự cả”.

Hồ Tam thím mặc kệ bà ta, đi thẳng vào phòng mình. Ráng nhịn thêm mấy ngày, có thể chuyển khỏi nơi này, vào ở toà nhà lớn. Nhớ tới bài trí trong phòng Lưu cơ, mắt Hồ Tam thím bùng cháy, những thứ đó là thứ gì, sao lại đẹp như vậy? Nếu bây giờ Lưu cơ xuất gia, mình có thể xin Vương thị những thứ đó được không?

Hồ Tam thím vòng vo tính toán, ngẩng đầu gặp trượng phu ăn mặc chải chuốt đi ra, chân mày lập tức nhíu dính vào nhau. “Ông ăn mặc thế, định đi đâu?”.

“Đại ca nói mời tôi và Nhị ca đi uống rượu, tôi nói không chắc?”. Hồ Tam thúc biết thành Biện Kinh không phải nông thôn, thời thời khắc khắc phải tỏ ra nhã nhặn, mặc đạo bào màu cát, trên chân là giày mới, cũng không được bước đi huỳnh huỵch như trước kia, phải sải thật thong dong.

Hồ Tam thím nhìn cách ăn mặc của trượng phu, liếc mắt qua hướng phòng Hồ Nhị thím, vừa hay thấy Hồ Nhị thím đang dặn dò Hồ Nhị thúc, hai người mắt chạm mắt, toé ra tia lửa, Hồ Tam thím mới nói. “Đại ca có ân lớn với chúng ta, ông đi nhớ dẻo miệng một chút”.

Hồ Tam thúc gật đầu, chào hỏi Hồ Nhị thúc, cùng nhau rời đi. Hồ Nhị thím và Hồ Tam thím liếc nhau, tự ngoảnh mông đi về phòng.

Hôm nay Hồ Trừng nói sẽ thết tiệc chiêu đãi hai anh em Hồ Nhị thúc, nhưng hai người ra khỏi viện mình ở, không thấy người hầu dẫn qua hướng Hồ phủ, mà bị đưa quanh co tới chỗ nào không rõ. Hồ Nhị thúc bắt đầu nghi hoặc. “Định đi đâu đây?”.

“Hồ Nhị lão gia yên tâm, tướng quân dặn chắc chắn phải dẫn hai ngài tới đúng nơi đúng chỗ”. Người dẫn đường không phải quản gia trong Hầu phủ, mà là thân binh ngày xưa của Hồ Trừng, bởi vì dốt đặc cán mai nên không thăng chức được, vẫn làm thân binh dưới trướng Hồ Trừng, ngay cả cưới vợ cũng là Hồ Trừng bỏ tiền ra tổ chức cho, ngày thường rất trung thành với Hồ Trừng, ngoài Hồ Trừng ra, lời Vương thị nói cũng không chưa chắc chịu nghe mấy.

Hồ Tam thúc và Hồ Nhị thúc yên tâm, nhưng vẫn nhíu mày, nhìn bộ dáng này hình như không phải mời đi uống rượu, chẳng lẽ Hồ Trừng định làm gì bất lợi với mình? Nghĩ đoạn, sắc mặt Hồ Tam thúc đổi đổi, ông ta biết kế hoạch của vợ ông ta, lúc ấy còn xưng diệu kế. Nếu đúng muốn trừ khử mình, vậy thì…

Mồ hôi trên trán Hồ Tam thúc bắt đầu túa ra, sao lại quên mất Hồ Trừng từng lăn lộn trên chiến trường, vào sinh ra tử, tính kế ấu trĩ như vậy, không chắc bị Hồ Trừng nhìn thấu. Làm sao đây, làm sao đây? Hai cẳng chân Hồ Tam thúc run lẩy bẩy, lặng lẽ rỉ tai Hồ Nhị thúc. “Nhị ca, sao em cứ cảm thấy Đại ca…?”.

Chưa dứt lời, xe đã ngừng lại, thân binh hô lên. “Đến!”. Hai anh em Hồ Nhị thúc xuống xe, trước mắt không phải nơi nào khác, chính là giáo trường.

Dẫn mình tới giáo trường làm gì? Đặc biệt là trước cửa giáo trường còn có lính canh nữa, chẳng lẽ Hồ Trừng định một đao chém chết mình? Ông ta là huynh trưởng, lại là mệnh quan, đến lúc đó chưa chắc mình được toàn mạng. Hồ Tam thúc càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn, mồ hôi càng chảy ròng ròng.


/76

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status