Editor: Hoàng Dung
Nguồn: ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Vũ Văn Tiểu Tam trợn mắt nhìn bọn họ: "Người một nhà khách khí như vậy làm cái gì!" Nhưng nàng đâu biết rằng, tại nàng sống quá tùy tính, ở nơi cổ đại này, tam cương ngủ thường giữa phụ tử rất rõ ràng .
Nói như vậy, con cái nhìn thấy cha mẹ đều phải hành đại lễ chào hỏi, nhà bọn họ đã rất thoải mái rồi!
"Đúng! Đúng! Mẫu thân nói đều đúng!" Tiểu Sở Cuồng ở một bên gào to.
Hiên Viên Lạc Thần cũng cười khẽ một tiếng: "Mẫu thân nói đúng lắm." Bộ dáng nhỏ vẫn quy củ, cùng với thân thể uốn éo của Hiên Viên Sở Cuồng không hề có liên hệ gì với nhau.
Vũ Văn Tiểu Tam ở than nhỏ trong lòng, đây mới là bộ mặt thực của tên tiểu tử này? Nhưng nàng ngủ mấy năm nay, đều không biết tính tình các con là gì, xem ra sau này phải tìm hiểu nhiều hơn mới được.
Nhưng nàng thật không thích Thần nhi hiểu chuyện như vậy, tuy nói bọn nhỏ hiểu chuyện một chút, làm cha mẹ sẽ nhẹ nhõm một chút. Nhưng nó mới nhỏ như vậy, phải có một tuổi thơ vui vẻ, thoải mái mới đúng.
Hiên Viên Vô Thương nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút, liền biết suy nghĩ trong lòng nàng. Ở trong lòng thở nhẹ một hơi, nhi tử sớm hiểu chuyện như vậy, hắn cũng có trách nhiệm. Hai năm qua, hắn thật không có chăm sóc tốt bọn chúng.
"Vương Gia, vậy chuyện này ngài chuẩn bị xử trí như thế nào?" Biết nguyên nhân, nên hỏi cách đối phó rồi.
"Tùy hắn ta đi! Một phủ nhiếp chính vương thôi, dò xét thì dò xét. Nhưng rừng trúc Tử Lâm, đừng để người đi vào." Nơi đó là nơi bọn họ ẩn cư, để lại rất nhiều kỉ niệm tốt đẹp, sao có thể để cho người ta phá hư chứ!
"Phụ vương, người quá nhân từ!" Giọng nói hơi bất mãn của Hiên Viên Lạc Thần vang lên, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m khuôn mặt cực kỳ tương tự Hiên Viên Vô Thương, lộ ra một nụ cười cực kỳ diêm dúa lẳng lơ, "Nếu là Thần nhi, nhất định phải để họ trả giá cao gấp trăm lần!"
Có thù phải trả, đây là tính tình của Vũ Văn Tiểu Tam! Vũ Văn Tiểu Tam vừa nghe, lúc này mở miệng: "Tốt! Không hổ là con trai của ta!" Hai tuổi không chỉ thông minh, hơn nữa rất biết cách bày mưu tính kế. Đứa bé này, tương lai tuyệt không phải vật trong ao!
Nghĩ tới có chút lo lắng nhìn thoáng qua vẻ mặt mờ mịt của Hiên Viên Sở Cuồng trong ngực, một loại cảm giác vô lực xông lên đầu. Tuy nói đứa bé một hai tuổi nghe không hiểu là rất bình thường, nhưng nó và Thần nhi là sinh đôi, rõ là. . . . . . đều là trong một bụng mẹ ra ngoài, sao sự khác biệt lại lớn như vậy!
"Mẫu thân, con cũng là con của người!" Tiểu Sở Cuồng cười tít mắt nhìn nàng.
Sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn: "Ừm! Con cũng là nhi tử của ta!" Mặc dù không thể thông minh, nhưng nó vẫn là con trai của nàng?
Liên Vụ có chút khó xử nhìn vương gia và vương phi của mình một chút, bây giờ rất rõ ràng Vương Gia đã định đoạt rồi, nhưng vương phi và tiểu thế tử không đồng ý, vậy hắn nên xử lý như thế nào đây? "Vương Gia, chuyện này. . . . . ."
Nam tử tuyệt mỹ nhìn con trai cười đến diêm dúa lẳng lơ, môi mỏng như hoa anh đào nâng lên một nụ cười lúm đồng tiền: "Theo ý vương phi và tiểu thế tử mà làm! Thần nhi, con có ý kiến gì?"
Hắn quyết định thôi, cũng không phải bởi vì hắn thiện lương, mà là chuyện này dính đến nữ nhân kia, hắn không muốn dính đến nữa. Còn có một nguyên nhân, chính là muốn nhờ vào đó hoàn toàn thối lui khỏi quyền lực. Nhưng nhìn bộ dáng kia củaThần nhi, là có tính tung hoành thiên hạ, nhi tử có ý nguyện này, hắn làm phụ thân tự nhiên nên giúp một tay.
"Vẫn nên để phụ vương xử lý đi! Thần nhi vẫn là tiểu hài tử thôi, không hiểu những thứ này." Thời điểm thích hợp lại bắt đầu giả ngu. Nói trắng ra là không muốn quản đến những chuyện mệt mỏi không liên quan đến mình.
Liên Vụ nhìn Hiên Viên Lạc Thần một chút, trong bụng thầm than, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn tương lai tiểu thế tử nhất định sẽ trở thành nhân vật giống như vương gia, đem toàn bộ quyền thế ngập trời giữ trong tay. Nhưng nếu gặp chuyện phiền toái thì lại là bộ dáng không liên quan đến mình, sợ rằng lại không thích làm ngôi vị hoàng đế.
Nhìn tên ranh con chết tiệt kia một chút, Hiên Viên Vô Thương cũng không giận, quay đầu mở miệng với Liên Vụ: "Đi xuống đi, chuyện này Bổn vương tự có chừng mực, nếu có quyết định gì sẽ thông báo cho các ngươi. Còn nữa, để Đình Vân đi rừng Tử Trúc canh chừng, nếu Dạ Tử Kỳ phái ra quân đội, lấy uy danh của Dạ Mị chi hồn, vẫn có thể làm tam quân khiếp sợ."
"Dạ! Thuộc hạ cáo lui!" Liên Vụ cung kính chắp tay, sau khi trả lời xong liền lui ra ngoài. Trong lòng bách vị tạp trần, hôm nay hắn thật đã mở mang kiến thức, tiểu thế tử. . . . . . căn bản không phải là người! Thông minh thái quá rồi! Nhưng thông minh này, rốt cuộc là tốt hay là không tốt đây?
"Thương Thương, chàng định làm sao bây giờ?" Cũng khi dễ đến tận nhà rồi, không thu thập thì không được rồi?
"Trực tiếp diệt, như thế nào?" Mặc dù người dưới tay hắn bù không được vài chục vạn quân đội, nhưng giết mấy người cũng là dư dả.
Vũ Văn Tiểu Tam cười tà một tiếng: "NO! NO! Trực tiếp diệt? Lợi cho bọn họ quá rồi! Đối với một người, trừng phạt lớn nhất chính dùng phương thức tàn nhẫn nhất cướp đi thứ quý trọng nhất của bọn họ. Bọn họ đã dám xúc phạm chúng ta, chúng ta cũng không phải người lương thiện!"
Tuy không hiểu"NO! NO!" Là có ý gì, nhưng lời nói phía sau của nàng, hắn vẫn nghe hiểu, có chút ngạc nhiên mở miệng: "Tam nhi muốn xử lý như thế nào?"
"Vậy thì xem Thương Thương có bỏ được hay không rồi!" Nàng biết hắn là người coi trọng tình thân, mà hai người kia, một là thân ca ca của hắn, một là mẹ ruột của hắn, nàng thật vẫn không biết hắn xuống tay được không?
"Có cái gì không bỏ được!" Không sao cả mở miệng. Lần trước lúc hắn quỳ dập đầu nữ nhân kia, đã cắt đứt quan hệ của bọn họ. Hiện nay nữ nhân kia vì ngôi vị hoàng đế của Dạ Tử Kỳ làm chuyện hạ tiện như thế, thì càng không xứng đáng làm mẫu thân của hắn. Về phần Dạ Tử Kỳ, hắn ta đã chuẩn bị xuống tay, hắn ta bất nhân, cũng không thể trách Hiên Viên Vô Thương hắn bất nghĩa.
"Tốt! Vậy bước kế tiếp chúng ta phải làm, chính là trở về vương phủ!" Mỗ nữ cười như đã đoán được trước.
"Trở về vương phủ?" Hiện nay Dạ Tử Kỳ đang dẫn người dò xét phủ nhiếp chính vương, trở về làm gì? Tuy là nghi ngờ, nhưng hắn tin tưởng nàng làm như vậy, nhất định có lý do của nàng.
Vì vậy liền gật đầu: "Được, trở về vương phủ! Hiện tại liền lên đường sao?"
"Cái người đầu heo này! Còn tự xưng mình thông minh? Hiện tại liền lên đường, chàng sợ Dạ Tử Kỳ không bắt được chàng sao? Chúng ta phải đợi khi hắn oanh oanh liệt liệt quậy lớn việc này. Lúc mọi người đều biết phủ nhiếp chính vương bị tịch thu, nghênh ngang trở về, cho bọn hắn một kinh hỉ!"
Chỉ có nghênh ngang trở về như vậy, cũng chính là một bộ dáng rõ ràng không sợ hãi. Dạ Tử Kỳ thấy vậy, dù có một trăm lá gan, cũng không dám làm gì bọn họ.
Hắn ngược lại đoán được ý tưởng của nàng, chỉ có chút không hiểu tại sao muốn trở về phủ nhiếp chính vương, có chuyện gì trực tiếp làm không được sao?
Nhưng vào lúc này, Vũ Văn Tiểu Tam hỏi hắn một vấn đề: "Thương Thương, chàng suy đoán Dạ Tử Kỳ có biết Dạ Tử Mị vì để cho hắn leo lên ngôi vị hoàng đế mà làm mấy chuyện này không?"
"Chắc không biết." Không chút do dự mở miệng, Dạ Tử Kỳ là người tâm cao khí ngạo. Hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Nếu biết, đánh chết hắn ta cũng sẽ không đồng ý Dạ Tử Mị làm chuyện như vậy, bởi vì dù ngồi lên vương vị cũng bị người khinh thường.
Chợt, ánh mắt sáng lên, có chút sợ hãi nhìn nàng, không nghĩ tới nha đầu này còn có ý này, trong ngày thường ngược lại đã xem nhẹ nàng rồi.
Hiên Viên Lạc Thần cũng nghe ra được đại khái, mở miệng cười: "Mẫu thân, người thật thông minh!"
Vũ Văn Tiểu Tam cười tự hào một tiếng: "Tất nhiên, nhìn một chút mẫu thân con là ai!"
Người một nhà này cũng rất thông minh, duy chỉ có một giọng nói rất không hài hòa vang lên: "Phụ vương, rốt cuộc các người đang nói cái gì?" Trước kia có chuyện gì không hiểu, hỏi phụ vương một chút liền biết, hôm nay cũng phải giống như vậy chứ?
Hiên Viên Vô Thương cười khẽ một tiếng, sờ sờ đầu của hắn: "Không phải chuyện lớn gì, Cuồng nhi không nghĩ ra cũng không cần nghĩ!" Không biết cũng tốt, tự do tự tại, không buồn không lo.
Hiên Viên Sở Cuồng cười ngọt ngào gật đầu một cái: "Được!"
"Vương Gia, thần y đến rồi!" Liên Hoa đi vào bẩm báo, đồng thời có chút không tự nhiên nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút. Lúc ấy vương phi nói bọn họ thật sự là quá làm bộ rồi, hắn vẫn nhớ, cho nên hắn nhìn thấy vương phi, tâm tình cực kỳ phức tạp!
"Mời vào!" Những năm gần đây Mộ Vân Dật đích xác đã giúp hắn không ít. Bất luận là độc của hắn, độc của Tam nhi, còn có Tam nhi ngủ mê man hai năm qua, đều là thiếu hắn ta ân tình, lại nói hắn nên thật tốt cám ơn hắn ta mới phải
Nguồn: ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Vũ Văn Tiểu Tam trợn mắt nhìn bọn họ: "Người một nhà khách khí như vậy làm cái gì!" Nhưng nàng đâu biết rằng, tại nàng sống quá tùy tính, ở nơi cổ đại này, tam cương ngủ thường giữa phụ tử rất rõ ràng .
Nói như vậy, con cái nhìn thấy cha mẹ đều phải hành đại lễ chào hỏi, nhà bọn họ đã rất thoải mái rồi!
"Đúng! Đúng! Mẫu thân nói đều đúng!" Tiểu Sở Cuồng ở một bên gào to.
Hiên Viên Lạc Thần cũng cười khẽ một tiếng: "Mẫu thân nói đúng lắm." Bộ dáng nhỏ vẫn quy củ, cùng với thân thể uốn éo của Hiên Viên Sở Cuồng không hề có liên hệ gì với nhau.
Vũ Văn Tiểu Tam ở than nhỏ trong lòng, đây mới là bộ mặt thực của tên tiểu tử này? Nhưng nàng ngủ mấy năm nay, đều không biết tính tình các con là gì, xem ra sau này phải tìm hiểu nhiều hơn mới được.
Nhưng nàng thật không thích Thần nhi hiểu chuyện như vậy, tuy nói bọn nhỏ hiểu chuyện một chút, làm cha mẹ sẽ nhẹ nhõm một chút. Nhưng nó mới nhỏ như vậy, phải có một tuổi thơ vui vẻ, thoải mái mới đúng.
Hiên Viên Vô Thương nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút, liền biết suy nghĩ trong lòng nàng. Ở trong lòng thở nhẹ một hơi, nhi tử sớm hiểu chuyện như vậy, hắn cũng có trách nhiệm. Hai năm qua, hắn thật không có chăm sóc tốt bọn chúng.
"Vương Gia, vậy chuyện này ngài chuẩn bị xử trí như thế nào?" Biết nguyên nhân, nên hỏi cách đối phó rồi.
"Tùy hắn ta đi! Một phủ nhiếp chính vương thôi, dò xét thì dò xét. Nhưng rừng trúc Tử Lâm, đừng để người đi vào." Nơi đó là nơi bọn họ ẩn cư, để lại rất nhiều kỉ niệm tốt đẹp, sao có thể để cho người ta phá hư chứ!
"Phụ vương, người quá nhân từ!" Giọng nói hơi bất mãn của Hiên Viên Lạc Thần vang lên, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m khuôn mặt cực kỳ tương tự Hiên Viên Vô Thương, lộ ra một nụ cười cực kỳ diêm dúa lẳng lơ, "Nếu là Thần nhi, nhất định phải để họ trả giá cao gấp trăm lần!"
Có thù phải trả, đây là tính tình của Vũ Văn Tiểu Tam! Vũ Văn Tiểu Tam vừa nghe, lúc này mở miệng: "Tốt! Không hổ là con trai của ta!" Hai tuổi không chỉ thông minh, hơn nữa rất biết cách bày mưu tính kế. Đứa bé này, tương lai tuyệt không phải vật trong ao!
Nghĩ tới có chút lo lắng nhìn thoáng qua vẻ mặt mờ mịt của Hiên Viên Sở Cuồng trong ngực, một loại cảm giác vô lực xông lên đầu. Tuy nói đứa bé một hai tuổi nghe không hiểu là rất bình thường, nhưng nó và Thần nhi là sinh đôi, rõ là. . . . . . đều là trong một bụng mẹ ra ngoài, sao sự khác biệt lại lớn như vậy!
"Mẫu thân, con cũng là con của người!" Tiểu Sở Cuồng cười tít mắt nhìn nàng.
Sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn: "Ừm! Con cũng là nhi tử của ta!" Mặc dù không thể thông minh, nhưng nó vẫn là con trai của nàng?
Liên Vụ có chút khó xử nhìn vương gia và vương phi của mình một chút, bây giờ rất rõ ràng Vương Gia đã định đoạt rồi, nhưng vương phi và tiểu thế tử không đồng ý, vậy hắn nên xử lý như thế nào đây? "Vương Gia, chuyện này. . . . . ."
Nam tử tuyệt mỹ nhìn con trai cười đến diêm dúa lẳng lơ, môi mỏng như hoa anh đào nâng lên một nụ cười lúm đồng tiền: "Theo ý vương phi và tiểu thế tử mà làm! Thần nhi, con có ý kiến gì?"
Hắn quyết định thôi, cũng không phải bởi vì hắn thiện lương, mà là chuyện này dính đến nữ nhân kia, hắn không muốn dính đến nữa. Còn có một nguyên nhân, chính là muốn nhờ vào đó hoàn toàn thối lui khỏi quyền lực. Nhưng nhìn bộ dáng kia củaThần nhi, là có tính tung hoành thiên hạ, nhi tử có ý nguyện này, hắn làm phụ thân tự nhiên nên giúp một tay.
"Vẫn nên để phụ vương xử lý đi! Thần nhi vẫn là tiểu hài tử thôi, không hiểu những thứ này." Thời điểm thích hợp lại bắt đầu giả ngu. Nói trắng ra là không muốn quản đến những chuyện mệt mỏi không liên quan đến mình.
Liên Vụ nhìn Hiên Viên Lạc Thần một chút, trong bụng thầm than, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn tương lai tiểu thế tử nhất định sẽ trở thành nhân vật giống như vương gia, đem toàn bộ quyền thế ngập trời giữ trong tay. Nhưng nếu gặp chuyện phiền toái thì lại là bộ dáng không liên quan đến mình, sợ rằng lại không thích làm ngôi vị hoàng đế.
Nhìn tên ranh con chết tiệt kia một chút, Hiên Viên Vô Thương cũng không giận, quay đầu mở miệng với Liên Vụ: "Đi xuống đi, chuyện này Bổn vương tự có chừng mực, nếu có quyết định gì sẽ thông báo cho các ngươi. Còn nữa, để Đình Vân đi rừng Tử Trúc canh chừng, nếu Dạ Tử Kỳ phái ra quân đội, lấy uy danh của Dạ Mị chi hồn, vẫn có thể làm tam quân khiếp sợ."
"Dạ! Thuộc hạ cáo lui!" Liên Vụ cung kính chắp tay, sau khi trả lời xong liền lui ra ngoài. Trong lòng bách vị tạp trần, hôm nay hắn thật đã mở mang kiến thức, tiểu thế tử. . . . . . căn bản không phải là người! Thông minh thái quá rồi! Nhưng thông minh này, rốt cuộc là tốt hay là không tốt đây?
"Thương Thương, chàng định làm sao bây giờ?" Cũng khi dễ đến tận nhà rồi, không thu thập thì không được rồi?
"Trực tiếp diệt, như thế nào?" Mặc dù người dưới tay hắn bù không được vài chục vạn quân đội, nhưng giết mấy người cũng là dư dả.
Vũ Văn Tiểu Tam cười tà một tiếng: "NO! NO! Trực tiếp diệt? Lợi cho bọn họ quá rồi! Đối với một người, trừng phạt lớn nhất chính dùng phương thức tàn nhẫn nhất cướp đi thứ quý trọng nhất của bọn họ. Bọn họ đã dám xúc phạm chúng ta, chúng ta cũng không phải người lương thiện!"
Tuy không hiểu"NO! NO!" Là có ý gì, nhưng lời nói phía sau của nàng, hắn vẫn nghe hiểu, có chút ngạc nhiên mở miệng: "Tam nhi muốn xử lý như thế nào?"
"Vậy thì xem Thương Thương có bỏ được hay không rồi!" Nàng biết hắn là người coi trọng tình thân, mà hai người kia, một là thân ca ca của hắn, một là mẹ ruột của hắn, nàng thật vẫn không biết hắn xuống tay được không?
"Có cái gì không bỏ được!" Không sao cả mở miệng. Lần trước lúc hắn quỳ dập đầu nữ nhân kia, đã cắt đứt quan hệ của bọn họ. Hiện nay nữ nhân kia vì ngôi vị hoàng đế của Dạ Tử Kỳ làm chuyện hạ tiện như thế, thì càng không xứng đáng làm mẫu thân của hắn. Về phần Dạ Tử Kỳ, hắn ta đã chuẩn bị xuống tay, hắn ta bất nhân, cũng không thể trách Hiên Viên Vô Thương hắn bất nghĩa.
"Tốt! Vậy bước kế tiếp chúng ta phải làm, chính là trở về vương phủ!" Mỗ nữ cười như đã đoán được trước.
"Trở về vương phủ?" Hiện nay Dạ Tử Kỳ đang dẫn người dò xét phủ nhiếp chính vương, trở về làm gì? Tuy là nghi ngờ, nhưng hắn tin tưởng nàng làm như vậy, nhất định có lý do của nàng.
Vì vậy liền gật đầu: "Được, trở về vương phủ! Hiện tại liền lên đường sao?"
"Cái người đầu heo này! Còn tự xưng mình thông minh? Hiện tại liền lên đường, chàng sợ Dạ Tử Kỳ không bắt được chàng sao? Chúng ta phải đợi khi hắn oanh oanh liệt liệt quậy lớn việc này. Lúc mọi người đều biết phủ nhiếp chính vương bị tịch thu, nghênh ngang trở về, cho bọn hắn một kinh hỉ!"
Chỉ có nghênh ngang trở về như vậy, cũng chính là một bộ dáng rõ ràng không sợ hãi. Dạ Tử Kỳ thấy vậy, dù có một trăm lá gan, cũng không dám làm gì bọn họ.
Hắn ngược lại đoán được ý tưởng của nàng, chỉ có chút không hiểu tại sao muốn trở về phủ nhiếp chính vương, có chuyện gì trực tiếp làm không được sao?
Nhưng vào lúc này, Vũ Văn Tiểu Tam hỏi hắn một vấn đề: "Thương Thương, chàng suy đoán Dạ Tử Kỳ có biết Dạ Tử Mị vì để cho hắn leo lên ngôi vị hoàng đế mà làm mấy chuyện này không?"
"Chắc không biết." Không chút do dự mở miệng, Dạ Tử Kỳ là người tâm cao khí ngạo. Hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Nếu biết, đánh chết hắn ta cũng sẽ không đồng ý Dạ Tử Mị làm chuyện như vậy, bởi vì dù ngồi lên vương vị cũng bị người khinh thường.
Chợt, ánh mắt sáng lên, có chút sợ hãi nhìn nàng, không nghĩ tới nha đầu này còn có ý này, trong ngày thường ngược lại đã xem nhẹ nàng rồi.
Hiên Viên Lạc Thần cũng nghe ra được đại khái, mở miệng cười: "Mẫu thân, người thật thông minh!"
Vũ Văn Tiểu Tam cười tự hào một tiếng: "Tất nhiên, nhìn một chút mẫu thân con là ai!"
Người một nhà này cũng rất thông minh, duy chỉ có một giọng nói rất không hài hòa vang lên: "Phụ vương, rốt cuộc các người đang nói cái gì?" Trước kia có chuyện gì không hiểu, hỏi phụ vương một chút liền biết, hôm nay cũng phải giống như vậy chứ?
Hiên Viên Vô Thương cười khẽ một tiếng, sờ sờ đầu của hắn: "Không phải chuyện lớn gì, Cuồng nhi không nghĩ ra cũng không cần nghĩ!" Không biết cũng tốt, tự do tự tại, không buồn không lo.
Hiên Viên Sở Cuồng cười ngọt ngào gật đầu một cái: "Được!"
"Vương Gia, thần y đến rồi!" Liên Hoa đi vào bẩm báo, đồng thời có chút không tự nhiên nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút. Lúc ấy vương phi nói bọn họ thật sự là quá làm bộ rồi, hắn vẫn nhớ, cho nên hắn nhìn thấy vương phi, tâm tình cực kỳ phức tạp!
"Mời vào!" Những năm gần đây Mộ Vân Dật đích xác đã giúp hắn không ít. Bất luận là độc của hắn, độc của Tam nhi, còn có Tam nhi ngủ mê man hai năm qua, đều là thiếu hắn ta ân tình, lại nói hắn nên thật tốt cám ơn hắn ta mới phải
/255
|