Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Chương 7.2: Cha, có phải người rất sợ mẹ không?

/255


Editor: Hoàng Dung

Vũ Văn Tiểu Tam ngâm nga tiểu khúc, sôi nổi chạy đến phòng Tiểu Nguyệt. Đẩy cửa vào, chỉ thấy vẻ mặt Tiểu Nguyệt nhà bọn họ tràn đầy rối rắm nằm úp ở trên bàn. Tiểu Nguyệt thấy nàng đi vào, lập tức đứng dậy, mở miệng cười: "Ah? Tiểu thư, sao người lại tới đây? Không cần phải chăm sóc tiểu thế tử và tiểu công tử sao?"

"Đừng nói nữa! Mấy người kia cô lập ta!" Nói xong tức giận nói ra chuyện vừa rồi, mặt đầy phẫn hận bất bình.

Tiểu Nguyệt trợn to cặp mắt, không thể tưởng tượng nổi, sau đó lúc nghe tiểu công tử nói tiểu thư là lưu manh, ôm bụng cười đến nước mắt chảy ra. Ha ha ha. . . . . . Tiểu công tử thật sự quá buồn cười rồi!

"Ngươi nói một chút, ta ngủ hai năm, Hiên Viên Vô Thương - cái đồ vô dụng đó giáo dục con trai bảo bối của ta thành ra như vậy, giờ phải làm sao mới tốt đây?" Bộ dáng mỗ nữ khổ não, lúc nói đến Hiên Viên Vô Thương, khuôn mặt tràn đầy ghét bỏ.

Ách. . . . . . Sau ót Tiểu Nguyệt xẹt qua một vệt đen, không có lầm chứ? Đây là lỗi của vương gia sao? Suy nghĩ một lúc lâu, nhắm mắt mở miệng: "Tiểu thư, Tiểu Nguyệt cảm thấy chuyện này không có quan hệ với vương gia đâu!"

"Không có quan hệ?" Âm thanh bén nhọn tám deciben, "Không phải bọn nhỏ đều do Thương Thương chăm sóc sao? Nếu không có quan hệ với hắn, không lẽ có quan hệ với ta sao?"

Tiểu Nguyệt lau mồ hôi trên trán, co rúm lại mở miệng: "Tiểu thư, dường như thật sự có quan hệ với người!"

"Ách, nói cũng đúng, nếu không phải là ta hôn mê hai năm, cũng sẽ không biến thành như vậy!" Vũ Văn Tiểu Tam làm như thật gật đầu, "Nói như vậy, đúng là có quan hệ với ta!"

Tiểu Nguyệt kéo kéo khóe môi, lộ ra một biểu tình cực kỳ khó chịu, rồi sau đó mở miệng về phía tiểu thư nhà mình: "Tiểu thư, ý Tiểu Nguyệt không phải như vậy. Chẳng lẽ ngài không phát hiện, tiểu công tử và ngài rất giống sao?"

Đây là di truyền! Mặc kệ là tham tài háo sắc hay lừa bịp, đều giống như từ một khuôn đúc ra! Cho nên hắn vừa nghe đến tiểu thư nói chuyện này, trong đầu lập tức liền phát ra đủ loại hình ảnh lúc tiểu thư còn ở Tam vương phủ. Không nói chuyện tiểu công tử trước kia chỉ lừa gạt một chút, nhưng cũng không đến mức này! Phản ứng hôm nay thật sự là quá kỳ quái!

"Không phải đâu?" Vũ Văn Tiểu Tam cảm giác đỉnh đầu ‘ầm’ một tiếng sấm lớn vang lên. Tuy nói chính nàng cũng thật thích bản thân mình, nhưng suy nghĩ một chút mình trước kia luôn là làm người khác giận đến muốn chết muốn sống, sau này ngày tháng trôi qua của nàng không phải cũng bị chính con trai của mình chọc giận đến muốn sống muốn chết chứ?

Nghĩ tới, thân hình nhoáng một cái, suýt nữa ngất đi. Tiểu Nguyệt lập tức đỡ nàng: "Tiểu thư, tiểu thư, người không có sao chứ?"

"Ngươi cứ nói đi?" Nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên.

Sau ót Tiểu Nguyệt xẹt qua một vệt đen, an ủi: "Tiểu thư, không có chuyện gì! Tiểu công tử cũng sẽ không quá phận đâu! Dù sao người là mẹ ruột của hắn mà!" Thật ra thì nàng muốn nói là, tiểu thư thật ra thì người cũng rất lợi hại, chưa chắc sẽ bại bởi tiểu công tử.

"Aizz!" Mỗ nữ than thở một tiếng, rồi sau đó mở miệng, "Ta đây thật là gia môn bất hạnh!"

Vẻ mặt Tiểu Nguyệt chết lặng, gia môn bất hạnh? Không có khoa trương như vậy chứ? Xem chừng nói thêm gì nữa thì tiểu thư nhà bọn họ cũng không nói được lời gì tốt, liền dứt khoát dời đề tài: "Tiểu thư, sau này chúng ta cứ ẩn cư như vậy sao?" Thật ra thì như vậy cũng rất tốt, yên lặng sống qua ngày.

"Còn có một ít chuyện chưa xử lý xong, xử lý xong sẽ ẩn cư như vậy." Trong mắt đẹp thoáng qua một tia sáng lạnh. Đám người đáng chết kia khi dễ Thương Thương nhà bọn họ tính tình dễ chịu, nhưng Vũ Văn Tiểu Tam nàng cũng không có tính khí tốt như vậy! Muốn chết thì nàng sẽ thành toàn cho họ thôi!

"Tiểu thư. Có chuyện Tiểu Nguyệt muốn nói với người." Tiểu Nguyệt do dự, không biết nên nói hay không, có chút không dám nhìn ánh mắt của Vũ Văn Tiểu Tam.

"Chuyện gì?" Nhìn vẻ mặt của nàng, đáy lòng mơ hồ có chút lo lắng. Tiểu Nguyệt lộ ra vẻ mặt như thế, sẽ không phải là chuyện nhỏ.

"Đó là Đình Vũ, Đình Vũ. . . . . ." Cắn môi dưới do dự lúc lâu, chuyện này quá nghiêm trọng, nàng không biết nói ra tiểu thư có chấp nhận được hay không, hay sẽ cãi nhau với vương gia. . . . . .

"Đình Vũ thế nào?" Cảm giác lo lắng nơi đáy lòng càng phát ra mãnh liệt.

Tiểu Nguyệt nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút, cắn răng, cố gắng buông lỏng cười một tiếng: "Không có gì! Tiểu Nguyệt muốn người chú ý Đình Vũ một chút, cảm giác nàng ta âm dương quái khí, không giống người tốt!"

"Tiểu Nguyệt, nói thật!" Giọng nói Vũ Văn Tiểu Tam đã trở nên lạnh lùng, chẳng lẽ trong lúc nàng hôn mê đã xảy ra chuyện gì không tốt? Nhưng Thương Thương rõ ràng nói chưa từng xảy ra quan hệ với người khác, hơn nữa hai đứa con trai cũng rõ ràng không thích Đình Vũ đó, cũng không tồn tại người con trai bảo bối của nàng phải lệ thuộc. Vậy còn có thể có chuyện lớn gì có thể làm Tiểu Nguyệt ấp a ấp úng như vậy?

"Ai nha, tiểu thư, ngài còn không tin Tiểu Nguyệt ư, thật không có việc gì mà! Chỉ là nữ nhân chết tiệt kia thường xuyên ở nhà tự cho mình lấy thân phận nữ chủ nhân, giống như nàng ta mới là vương phi! Ghê tởm muốn chết!" Tiểu Nguyệt nói xong khinh bỉ chửi thề một tiếng.

Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy, cười lạnh một tiếng: "Ngày mai để Thương Thương đuổi nàng ta đi là được!" Nhìn bộ dáng Tiểu Nguyệt bây giờ một chút, không giống như là nói láo, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút nghi ngờ.

"Ừm!" Tiểu Nguyệt gật đầu một cái, "Thôi, tiểu thư, chúng ta không nói những chuyện không vui này nữa. Ngài rốt cuộc tỉnh, hai năm qua có rất nhiều người đến thăm ngài, có hoàng thượng, Tam vương gia, Thất vương gia, còn có Đại công tử và Nhị công tử. À, Mộc Tiểu Hầu gia và vương thượng Mông Man đế quốc cũng tới, chỉ là bị Vương Gia ngăn lại."

Cười khẽ một tiếng, cái tên kia vẫn còn không thích Gia Luật Trục Nguyên, nhưng sao cũng ngăn Mộc Thanh Y lại chứ?

Chỉ là lại nói, đối với Gia Luật Trục Nguyên - người nghĩa huynh này, nàng vẫn rất ưa thích . Đầu tiên là cảm giác rất tốt , tiếp theo chính là ở ngày tiệc đầy tháng, hắn không chút do dự ra mặt giúp nàng giải vây. Phải biết "Công chúa" chính là không thể tùy tiện phong, sau khi phong xong tất nhiên sẽ gặp phải chúng đại thần phản đối, đặc biệt là dòng họ chỉ trích. Mà vị nghĩa huynh này của nàng, giao tình với nàng không có bao nhiêu sâu đậm, coi như cũng chỉ có ba mặt duyên phận, nhưng nói nghĩa khí như vậy, cho nên Vũ Văn Tiểu Tam vẫn thật thích hắn!

Còn có Mộc Thanh Y, giúp nàng kiếm không ít bạc ! Nghĩ tới đều có chút hoài niệm lúc kể chuyện xưa năm đó rồi.

"Vậy nói rõ tiểu thư nhà các ngươi nhân duyên rất tốt! Vậy Tiểu Ly đâu? Có tới không?" Tiểu nha đầu kia cũng là bằng hữu tốt của nàng ở thế giới này, cho nên nàng vô cùng nhớ.

"Cửu công chúa à? Nàng cũng tới! Lần trước nghe nàng ấy nói, bây giờ nàng ấy đã theo Phong Cuồng Tiêu, đính hôn với Phong công tử rồi!" Tiểu Nguyệt nói đến chuyện này thì mặt đầy vui vẻ. Cửu công chúa là một cô nương tốt, đối với bọn họ cũng vô cùng tốt, cho nên Cửu công chúa có thể tìm được hạnh phúc của mình, từ đáy lòng nàng cũng vui mừng cho nàng ấy.

Nhưng lời này của nàng vừa rơi xuống, chỉ thấy tiểu thư nhà bọn họ đổi sắc mặt. Trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ tiểu thư còn băn khoăn đại suất ca - Phong Cuồng Tiêu đó sao? Lại thấy Vũ Văn Tiểu Tam nhíu mày mở miệng: "Tiểu Nguyệt, trong Tiêu gia Phong Cuồng Tiêu còn có huynh đệ gì không?"

Tiểu Nguyệt ngẩn ra, lộ ra một vẻ mặt còn khó coi hơn khóc. Không phải tiểu thư muốn đánh chủ ý lên huynh đệ Phong công tử chứ? "Có! Phong gia là vọng tộc trên giang hồ, tổ tiên cũng đã làm tướng quân, cho nên cũng có thế lập tước vị. Huynh đệ không ít, nhưng dòng chính chỉ có một mình Phong công tử."

Nếu là như vậy thì có chút phiền toái! "Cá tính Tiểu Ly quá đơn thuần, ở trong đại tộc thế gia nếu không có người bảo vệ, cũng không biết có thể xảy ra chuyện gì hay không?" Đây mới là vấn đề nàng lo lắng, Tiểu Ly và nàng không giống nhau, nàng là người từ hiện đại tới, không chấp nhận quan niệm tam thê tứ thiếp. Nhưng Tiểu Ly bên kia nếu có thiếp thị tranh thủ tình cảm vậy thì rất khó nói rồi! Hơn nữa Phong gia còn có nhiều chi thứ như vậy, tất nhiên cũng nhìn chằm chằm vị trí hệ chính. Chỉ có thể hi vọng Phong Cuồng Tiêu là một nam nhân tốt, có thể bảo vệ tốt Tiểu Ly.

"Tiểu thư, người nghĩ quá nhiều rồi! Cửu công chúa là công chúa mà, có bao nhiêu người có thể làm khó nàng? Dù muốn, cũng phải suy nghĩ đắn đo chứ? Cửu công chúa là công chúa mà hoàng thượng và tam vương gia cưng chiều nhất, nếu xảy ra chuyện gì, đám người kia nhất định là phải chết không thể nghi ngờ! Gây khó dễ với cửu công chúa, không phải rõ ràng là gây khó dễ cho hoàng gia sao? Tiểu Nguyệt cảm thấy bọn họ không có gan này!" Hơn nữa Phong công tử là phò mã, phò mã từ trước đến giờ đều là chỉ có thông phòng. Thị thiếp chính thức hay bình thê gì đó đều không thể có. Trừ phi lá gan phò mã đặc biệt lớn, không sợ đắc tội Hoàng đế!

"Chỉ mong là ta suy nghĩ nhiều!" Thở dài một hơi, ngay sau đó cười nhìn nàng ta một chút, "Tiểu Nguyệt, vậy còn ngươi? Với bọn Đình Vân và Liên Hoa như thế nào rồi?"

Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt sắc mặt Tiểu Nguyệt liền khó coi. Cười lớn mở miệng: "Không sao cả, tiểu thư, người cũng đừng quan tâm nhiều như vậy! Vốn Tiểu Nguyệt không nghĩ tới nhiều vấn đề như vậy, Tiểu Nguyệt chỉ muốn cả đời hầu hạ tiểu thư thật tốt."

"Nha đầu ngốc, đã nói ngươi là muội muội của ta. Tuy nói ngươi luôn kêu tiểu thư, nhưng mà ta chẳng qua nghĩ ngươi gọi quen không muốn sữa lại, trong lòng đã không coi ngươi là nha hoàn của ta. Ta đây làm tỷ tỷ cũng không thể làm lỡ cả đời ngươi!" Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng cười, lại cảm thấy nha đầu này có cái gì không đúng, chẳng lẽ là phát triển với bọn Đình Vân không tốt?

Lời này vừa nói ra, Tiểu Nguyệt ngoài cảm động, cũng mơ hồ có chút khổ sở, đem chuyện hai năm trước nói ra, hơn nữa liên tục nói là lỗi của mình mới làm tiểu thư ngủ lâu như vậy. Cũng tỏ rõ thái độ của mình, cũng là bởi vì lỗi của nàng, mới dẫn đến tình trạng bây giờ, cho nên nàng quyết định ở với tiểu thư cả đời.

"Được rồi, chuyện đó không phải lỗi của ngươi, là lỗi của bọn Đình Vân! Hôm nay bọn họ đã qua thỉnh tội rồi. Vậy Tiểu Nguyệt, ngươi nói thật cho tiểu thư biết, hai người kia, ngươi rốt cuộc thích người nào?" Vũ Văn Tiểu Tam rất nghiêm túc nhìn nàng, hôn nhân đại sự không thể đùa bỡn.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Tiểu Nguyệt lộ ra một nụ cười tự giễu: "Tiểu thư người không cần nói nữa, thích ai hay không thích ai thì có quan hệ gì, Tiểu Nguyệt đã sớm thông suốt rồi."

Thông suốt? Vũ Văn Tiểu Tam hoảng sợ trợn to mắt, lời này có phải quá nghiêm trọng rồi không? "Vậy bước kế tiếp của ngươi, có phải còn chuẩn bị xuất gia không hả?"

Gì? Sau ót Tiểu Nguyệt xẹt qua một vạch đen, cái này với xuất gia có quan hệ gì? Đỉnh đầu đầy vạch đen, im lặng mở miệng: "Tiểu thư, Tiểu Nguyệt còn không có nghĩ đến chuyện đó!"

"Ách, không nghĩ tới là tốt rồi! Nhưng mấy ngày trước ta nghe Thương Thương nói rồi, để cho bọn Liên Hoa và Đình Vân đón dâu, nếu ngươi thật không muốn, vậy ta phải đi trở về nói với Thương Thương." Vũ Văn Tiểu Tam thành tâm thử dò xét nàng ta.

Tiểu Nguyệt nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, đáy mắt thoáng qua một tia đau đớn, rồi sau đó mở miệng cười: "Tiểu thư, người trở về chỗ Vương Gia đi. Những chuyện này, Tiểu Nguyệt cũng không xen vào làm gì!"

/255

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status