Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Chương 19.3: Hôn lễ của hắn

/255


Mà Mộ Di Tuyết đứng yên lặng một bên lại nhíu mày. Không phải sư phụ nói Hiên Viên Vô Thương và nữ nhân này phải ở chung một chỗ sao? Tại sao nàng ta có thể bỏ đi? Bàn tay dưới tay áo bào to lớn, bấm ngón tay tính toán một chút, trong nháy mắt liền tỉnh ngộ.

"Mẫu thân, chúng ta đi theo vị thúc thúc này....à không phải, đi theo cữu cữu đến đại mạc sao?" Nhưng đại mạc là nơi nào? Tiểu Sở Cuồng vẫn có chút không hiểu.

"Ừm! Đúng, có lẽ ở đó sẽ chơi rất vui. Cuồng nhi có muốn đi không?" Cười nhìn hắn.

"Muốn đi!" Hiên Viên Sở Cuồng cười hì hì gật đầu một cái.

Như vậy, đã quyết định xong.

"Không biết Mộ công tử chuẩn bị đi nơi nào?" Gia Luật Trục Nguyên nhìn hắn. Hai mắt sắc bén như chim ưng dính vào chút thần thái phức tạp.

"Nàng đi nơi nào, ta liền đi nơi đó." Giọng nói giống như thần tiên.

Khiến Gia Luật Trục Nguyên không nhịn được tán thưởng ở trong lòng một câu, không hổ là cao đồ của Thiên Sơn lão nhân! Không hổ với danh tiếng là người đến gần với thiên đạo nhất! Ngay cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy, giống như là truyền đến từ chân trời! Chỉ là. . . . . . "Mộ công tử cũng muốn đi tới Mông Man quốc của ta làm khách?"

"Ta phải giúp nàng." Bốn chữ, nhàn nhạt. Lại tỏ rõ thái độ, ta phải giúp nàng, chỉ đi làm khách mấy ngày mà không được sao? Không phải ngươi nói nơi đó của ngươi là nhà mẹ của nàng sao?

Bốn chữ này hình như không liên quan gì với câu hỏi của Gia Luật Trục Nguyên, nhưng lại làm cho khóe miệng Gia Luật Trục Nguyên giật giật. Từ chối cho ý kiến, xoay người đi, chỉ là cho Hoàn Nhan Trác một cái nháy mắt.

Hoàn Nhan Trác lập tức hiểu ý, ý vương thượng là bảo hắn không lưu lại một chút dấu vết việc bọn hắn đã tới đây.

Nhưng tại sao phải làm vậy? Nhìn bóng lưng Vũ Văn Tiểu Tam một chút, đáy mắt thoáng qua một tia thâm sắc. Hắn ngược lại nhớ, mỗi lần nghe người ta nhắc tới "Ngọc Diện công tử" và "Bách Độ" , vương thượng luôn nhịn không được cười khẽ rồi thở dài, vương thượng đây là có lòng riêng đi?

Đoàn người cười cười nói nói đi về phía trước, mà Mộ Di Tuyết chỉ nhàn nhạt đi theo sau lưng của bọn họ. Không gần không xa, khoảng cách đúng năm bước chân.

. . . . . .

Mông Man đế quốc.

Ban đêm, sau khi chăm sóc cho hai đứa bé đi ngủ, nàng liền bước ra khỏi lều.

Nhìn trăng sáng trên bầu trời một chút, lại không nhịn được nhớ tới người kia. Nàng tin tưởng, lấy năng lực của hắn nhất định có thể tìm được nàng, nhưng hắn lại không tìm được. Như vậy chỉ có một giải thích, đó chính là hắn không tìm, căn bản là không đi tìm.

Chỉ chốc lát sau, bên cạnh xuất hiện một bóng dáng một người mặc bạch y.

"Người đã đi theo ta tám tháng rồi, vẫn đi theo tiếp sao?" Vũ Văn Tiểu Tam có chút bất đắc dĩ nhìn hắn. Mà giờ phút này, Gia Luật Trục Nguyên cũng xuất hiện ở nơi này.

"Một năm." Nói đơn giản hai chữ. Nhìn Gia Luật Trục Nguyên một chút, lạnh nhạt nơi đáy mắt thoáng qua một tia thâm sắc, rồi sau đó xoay người rời đi.

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bóng lưng của hắn, không thú vị mím mím môi! Người này đi theo nàng gần tám tháng, mỗi lần đều xuất quỷ nhập thần, nói chuyện có thể ngắn bao nhiêu thì ngắn bấy nhiêu. Kỳ quái nhất chính là, mỗi lần Gia Luật Trục Nguyên xuất hiện, hắn liền quay đầu bỏ đi, giống như rất không muốn gặp Gia Luật Trục Nguyên.

"Nghĩa muội, muội đang nghĩ cái gì?" Có phải đang suy nghĩ đến người nam nhân kia không? Ban đầu, lúc bọn họ tới Mông Man đế quốc, hắn đã sai người xóa hết dấu vết, không còn chút gì. Cho nên muốn lần theo manh mối để tìm được bọn họ, trên căn bản là không thể nào.

Mà tám tháng, người nam nhân kia cơ hồ đã lật tung Hiên Viên đế quốc và Dạ Mị đế quốc, cũng đi Long Diệu đế quốc và Thanh Loan đế quốc để tìm. Dĩ nhiên, cũng không có bỏ qua nơi ở của hắn.

Thuộc hạ của Hiên Viên Vô Thương hắn tất nhiên lợi hại, nhưng Gia Luật Trục Nguyên hắn cũng không phải là ngồi không. Ở trên địa bàn của hắn, hắn muốn giấu ở một người còn không dễ dàng sao?

"Không nghĩ gì hết, chỉ là nhìn trăng sáng một chút mà thôi." Nghỉ một đằng nói một nẻo mở miệng, quay đầu lại cười với hắn. Nghĩa huynh này đối xử với mình cực kỳ tốt, tám tháng này nàng muốn thứ gì, hắn đều cho nàng thứ đó, khiến những ngày nàng sống còn tiêu sái hơn cả hoàng đế.

Nhìn trăng sáng một chút? Biết nàng không nói lời thật lòng, nhưng hắn cũng không nói ra. Ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng sáng kia một chút, tâm tư cũng có chút phức tạp.

Hắn giữ nàng ở bên người, cản trở người của Hiên Viên Vô Thương, không để cho bọn họ tìm được nàng là bởi vì nàng tinh quái, luôn mang cho hắn rất nhiều vui vẻ. Thậm chí đến bây giờ, hắn vẫn không thể quên cảnh tượng lúc bọn họ mới gặp nhau. Nhưng tám tháng này, dù nàng đang cười, nhưng chỉ là nụ cười giả tạo. Nào có chút thú vị như trước kia?

Đã biết là do mình, nhưng vẫn không biết làm sao cho đúng?

"Muội đang nhớ hắn?" Sâu kín mở miệng, hình như là hỏi, nhưng trong giọng nói lại là chắc chắn.

Nhớ hắn, nhớ hắn sao? Sao nàng có thể không nhớ hắn? Nhưng nhớ hắn thì thế nào? Có thể thế nào chứ? Có thể thay đổi thứ gì? Cười khổ mở miệng: "Không nhớ!"

Nàng không muốn nhớ, nhưng lại không kiềm chế được mà nhớ hắn.

Người kia, bây giờ là một thân một mình, hay là trái ôm phải ấp đây?

Suy nghĩ một chút, lấy tin tức mình vừa nhận được nói ra: "Hắn muốn thành thân."

Đúng như trong dự đoán của hắn, thấy sắc mặt nàng cứng lại.

Yên lặng một lát, nhàn nhạt đáp một tiếng: "À."

À, đã biết nhưng lại bày tỏ không quan tâm. Nhưng vì sao trong lòng lại đau giống như hít thở không thông đây? Đều nói thời gian là loại thuốc tốt nhất để chữa vết thương lòng, nhưng đã tám tháng rồi....Tám tháng rồi, tại sao nàng vẫn không thể nào quên hắn, nhưng hắn lại muốn lấy vợ rồi.

"Tân nương là tiểu quận chúa của quận vương Dạ Hoằng Quy của Dạ Mị đế quốc." Nói tiếp.

"Ừ." Vẫn là một chữ giống như thanh tâm quả dục .

Gia Luật Trục Nguyên nhíu mày, quay đầu nhìn nàng: "Sao muội không hỏi vì sao?"

"Tại sao?" Theo lời hắn hỏi, chỉ là trong giọng nói không hề có vẻ quan tâm muốn biết. Tại sao, có thể vì cái gì chứ, coi trọng thì cưới thôi. Chỉ là nàng có chút không hiểu, hắn không cần nàng, nhưng sao ngay cả hai cái đứa bé mà hắn cũng không cần chứ?

Hắn đợi nàng, không giống giả bộ. Nhưng bây giờ. . . . . . thật ra thì nàng cũng có chút không phân rõ rồi. Rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả.

"Thật ra thì huynh cũng không biết tại sao. Chỉ biết là hắn cầu hoàng thượng ban hôn. Nhiếp chính vương Dạ Mị quốc muốn kết hôn, chuyện lớn như vậy, dĩ nhiên là thiên hạ đều biết." Hắn muốn nói cho nàng biết? Thật ra thì tám tháng này, trừ Hiên Viên Vô Thương đang tìm nàng, Hiên Viên Ngạo và Hiên Viên Mặc cũng đều đang tìm nàng. Nhưng hắn mất rất nhiều công sức mới có thể che giấu.

"Ừ."

"Sau khi Tam vương gia của Hiên Viên đế quốc biết chuyện này, đã đi Dạ Mị đế quốc đánh một trận với hắn." Nói tiếp một chuyện khác.

"Ừ." Vẫn là nhàn nhạt như vậy.

"Chẳng lẽ muội không hiếu kỳ ai thắng ai thua sao?" Lấy tính tình trước kia của nàng, chắc hẳn sẽ nhảy dựng lên hỏi sau đó thì thế nào?

"Ai thắng ai thua?" Tâm tình vẫn không có chút dao động.

Hắn rốt cuộc không nhịn được thở dài một tiếng: "Thật ra thì tám tháng này hắn một mực tìm muội. Nhưng mà huynh lại không biết tại sao hắn đột nhiên quyết định lấy vợ. Hiên Viên Ngạo đánh hắn, hắn cũng không đánh trả. Huynh chỉ biết như thế."

Nàng nghe, bình tĩnh yên lặng. Cái gì cũng không nói.

"Kỳ thật bởi vì huynh có ý che giấu muội, cho nên hắn mới không thể tìm được muội. Muội sẽ không trách huynh chứ?" Thật ra thì nói xong hắn cũng cảm thấy buồn cười, làm sao sẽ không trách chứ? Có lẽ để cho hắn ta tìm được nàng, cũng sẽ không có chuyện nhiếp chính vương đón dâu. Nàng tự nhiên cũng không cần đau lòng khổ sở.

"Không biết. Muội nên cám ơn huynh." Quả thật là nên cảm ơn hắn, "Nếu không phải huynh giúp ta che giấu, làm sao ta biết được tình cảm hắn đối với ta, chỉ có tám tháng đây."

Tám tháng không tìm được nàng, liền cưới người khác.

"Aizz. . . . . ." Gia Luật Trục Nguyên thở dài một tiếng, đã không biết nên nói gì rồi.

Nàng vuốt ve bụng của mình, đã chín tháng, xem chừng cũng sắp lâm bồn rồi. Nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng là vì cái gì mà đến, nàng cũng có chút hoài niệm.

"Đại hôn của hắn là lúc nào?" Nhàn nhạt mở miệng hỏi, cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì.

"Lúc nào. . . . . ." Tính toán một chút ngày, "Chắc là ba ngày sau."

"Huynh phải đi chúc mừng sao?" Nhiếp chính vương Dạ Mị đế quốc đón dâu, chắc hắn muốn đi chúc mừng chứ?

Cười cười: "Không đi." Hắn và Hiên Viên Vô Thương cũng không có bao nhiêu giao tình, có đi hay không cũng không có quan hệ.

"À." Lại một tiếng nhàn nhạt.

"Muội. . . . . ." Không hận? Không oán? Không khóc? Không làm khó? Đây là biểu hiện một nữ nhân bình thường nên có sao? Chính hắn cũng cảm thấy tức giận thay nàng. Mà nàng lại là một bộ dáng không sao cả.

"Huynh trưởng, khi nào thì huynh lấy vợ?" Hắn đã 27 tuổi đi? Lại còn không chịu thành hôn.

Lấy vợ. . . . . ."Ha ha ha, hiền muội, muội không nói, huynh ngược lại thật ra đã quên chuyện này" Đây là lời nói thật, trước kia các đại thần động một chút là thích thuyết giáo một phen, muốn hắn thành thân. Thậm chí lúc không có chuyện gì làm, còn chạy đến bên ngoài lều của hắn quỳ một đêm, buộc hắn đón dâu.

Nhưng lúc đó trong lòng hắn chỉ có thiết kỵ của mình, quét ngang thiên hạ, làm gì nghĩ tới vấn đề thành hôn hay không chứ? Luôn cảm thấy nữ nhân sẽ ngăn cản mình.

Vì vậy vẫn luôn không để ý chuyện này, các đại thần cầu xin luôn không có được kết quả. Cuối cùng cũng chết tâm, mấy năm này đều không nhắc tới. Không đề cập, hắn liền không để ý.


/255

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status