Đả tự: webtruyen.com
Đi đâu? Trong đầu của Vũ Văn Tiểu Tam hiện lên biệt viện của Hiên Viên Vô Thương. Trong lòng đã là có quyết định, đang chuẩn bị nói, đột nhiên đôi mắt như trân châu chuyển động: "Không đúng, tạm thời chúng ta không đi đâu hết, cứ vui chơi thật tốt trước đã!
Lại nói, thật vất vả mới được tự do, tại sao có thể không phong lưu phóng khoáng một phen? Đó không phải là rất có lỗi với bản thân sao? Cái tên Thương Thương hẹp hòi đó, nếu nhìn thấy nàng liền hận không được dính chung một chỗ. Thật vất vả mới không có hắn ở đây, nàng nhất định phải nắm chặt thời cơ mới được!
Nghĩ tới đây lại nhìn thấy phía bên phải đường phố là một tiệm vải, thoạt nhìn trang trí cũng tương đối hoa lệ, vải vóc chắc cũng sẽ không kém. Quan trọng nhất là, không có dấu hiệu ngọn lửa dưới tấm bảng hiệu ở trên cánh cửa kia, cho nên khẳng định đây không phải cửa hàng của Thương Thương, đi vào mua y phục chắc chắn sẽ không bị phát hiện đâu!
Vì vậy mỗ nữ mang theo Tiểu Nguyệt vẻ mặt mê man, cùng nhau đi vào tiệm vải: "Lão bản, nơi này của các ngươi có thợ may không?"
"Ai u! Vị cô nương này, lão bản chúng ta không có ở đây, để tiểu nhân tới giới thiệu cho cô nương. Thợ may tất nhiên là có, không biết cô nương thích loại kiểu dáng nào?" Nói xong chỉ chỉ y phục để trên ván gỗ trong cửa hàng, chất liệu vải cũng quá kém!
Vũ Văn Tiểu Tam rất bất mãn nhìn tên đó một cái. Đặc biệt sao? Đúng là mắt chó nhìn người thấp mà! "Không có loại nào tốt hơn một chút sao?"
"Tốt hơn một chút sao? Có! Có!" Tiểu nhị làm việc vặt này nói xong, lại lấy ra mấy bộ y phục từ trong quầy cho Vũ Văn Tiểu Tam nhìn xem. Dáng dấp vị cô nương này thật là đẹp mắt, nhưng nhìn y phục của nàng và nha đầu kia mặc, cũng không giống dáng vẻ người có tiền, cho nên hắn giới thiệu lần nữa, cũng không phải là y phục thượng hạng gì.
"Chỉ có những thứ này thôi sao? Bản cô nương cần chính là y phục tốt nhất trong tiệm các ngươi!" Trong mắt đẹp của mỗ nữ đã mơ hồ có ánh lửa nhảy lên. Đặc biệt sao? Kiếp trước nàng là một tiểu tri thức, tuy ngày tháng trôi qua cũng coi như là dễ chịu, nhưng những thứ hàng hiệu phí tiền kia, nàng cũng rất ít khi dám mua. Thật vất vả đến cổ đại mới trở thành kẻ có tiền, nhiều tiền hơn nữa cũng không có tác dụng gì sao? Ra ngoài muốn mua một bộ y phục tốt một chút để mặc, vậy mà tên này dám trần trụi coi thường nàng như thế!
Thật là tức chết nàng! Chẳng lẽ Vũ Văn Tiểu Tam nàng không giống bộ dạng người có tiền sao? Rõ ràng nhìn nàng vừa cao quý vừa trang nhã như vậy mà!
Không ngờ lời này của nàng vừa rơi xuống, ánh mắt của tiểu nhị này càng trở nên khinh bỉ, đứng lên: "Ta nói vị cô nương này, nơi này của chúng ta cũng không phải là nơi để cô nương tiêu khiển. Nếu cô nương rãnh rỗi nhàm chán thì đến nơi khác chơi đi. Bộ dạng này của cô nương mà cũng muốn mặc y phục tốt nhất trong tiệm chúng ta sao? Dù là bán luôn cô nương cũng sợ không mua nổi đâu!"
Lời này của hắn vừa rơi xuống, lập tức Tiểu Nguyệt liền xông lên lý luận với hắn: "Ngươi là ai hả, lại dám nói chuyện với tiểu thư nhà ta như vậy, ta cho ngươi biết, tiểu thư nhà ta là. . . . . ."
"Tiểu Nguyệt!" Âm thanh cảnh cáo của Vũ Văn Tiểu Tam truyền đến, nàng vừa bước ra từ trong hoàng cung thì Vũ Văn Tiểu Tam đã không còn tồn tại. Vì vậy trên thế giới này, đã không còn có Tam Tiểu Thư của tướng quân phủ—— Vũ Văn Tiểu Tam nữa rồi, nàng càng không phải là tam vương phi Vũ Văn Tiểu Tam!
Tiểu Nguyệt vừa nghe, lúc này mới kịp phản ứng, lập tức im lặng. Nàng thiếu chút nữa đã nói thân phận thật của tiểu thư nhà bọn họ rồi. Nếu người ta không tin, các nàng sẽ bị cười nhạo, còn nếu họ tin e rằng các nàng sẽ có họa sát thân!
"Là ai hả? Không nói ra được chứ gì?" Nét mặt của tiểu nhị này càng thêm khinh bỉ! "Được rồi, đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Đừng làm trễ nãi việc làm ăn của chúng ta!" Vừa nói vừa đẩy Vũ Văn Tiểu Tam và Tiểu Nguyệt ra ngoài!
Lần này đã nghiêm trọng chọc cho mỗ nữ tức giận, hung hăng ném hắn qua vai, ngã xuống đất. Sau đó lấy ra hai tờ một vạn lượng ngân phiếu mới vừa lấy được từ trong ngực Tiểu Nguyệt, ném mạnh lên mặt của hắn: "Bản tiểu thư các ngươi muốn y phục tốt nhất ở nơi này!"
Tiểu nhị này bị té đau, kêu la ra tiếng! Sau đó vừa nhìn thấy bạc nàng ném lên người mình, lúc này trợn to mắt, nhìn lại Vũ Văn Tiểu Tam bằng ánh mắt như nhìn thần tài : "Cô nương tha tội, tiểu nhân có mắt như mù. Cô nương mời vào trong, vật liệu may mặc tốt nhất trong tiệm chúng tôi đều ở phía sau!" Vừa nói vừa đứng lên rất thân thiện dẫn đường cho Vũ Văn Tiểu Tam, hắn thiếu chút nữa đã đuổi thần tài đi rồi!
Vũ Văn Tiểu Tam hừ lạnh một tiếng, đi theo hắn bước vào phòng trong. Nói chuyện đàng hoàng không chịu, phải đánh mới chịu lễ phép, đây chính là muốn ăn đòn mà!
Vừa bước vào phòng trong, từng bộ y phục hoa mỹ được đặt cách xa nhau, đủ mọi màu sắc, đẹp không sao tả xiết!
"Cô nương, đây là bộ y phục mới nhất của tiệm “sương mù lượn lờ”. Một trăm vị tú nương ở Giang Nam phải mất nửa năm mới may xong bộ y phục này. Ngài nhìn đi, vải này vừa mỏng vừa nhẹ. . . . . ." Tiểu nhị vừa nói vừa tự hào bày bộ y phục ra trước mặt Vũ Văn Tiểu Tam.
Khi Vũ Văn Tiểu Tam còn làm vương phi, tùy tiện lấy một bộ y phục nào ra so với bộ này còn tốt hơn nhiều, tự nhiên không thèm liếc mắt nhìn lại. Cặp mắt kia của Tiểu Nguyệt ngược lại tràn đầy mong đợi nhìn bộ y phục kia: "Tiểu thư, thật là xinh đẹp! Nếu người mặc vào, nhất định sẽ rất đẹp mắt!"
"Nếu như ngươi thích thì mua cho ngươi đó!" Nhẹ nhàng nói ra một câu, cằm tiểu nhị suýt nữa ngạc nhiên đến rơi xuống đất!
Cô nương này không phải đang nói đùa chứ? "Sương mù lượn lờ" này nếu tính cả tiền vốn và tiền vận chuyển cũng đều là giá trên trời, dân chúng bình thường làm sao mua nổi. Tuy nói vị cô nương này có tiền, nhưng có tiền cũng không thể dùng như vậy chứ? Y phục quý như vậy, lại mua cho một nha hoàn?
"Tiểu thư, Tiểu Nguyệt không thể mặc y phục tốt như vậy đâu!" Tiểu Nguyệt vừa nghe, lập tức lắc đầu. Y phục tốt như vậy, dù là tưởng tượng nàng cũng không dám nghĩ tới!
"Ta và ngươi tuy hai mà một! Nhưng bây giờ chỉ mua thôi, ngươi vẫn chưa thể mặc! Trước cứ mang theo đi, hôm nay chúng ta phải mặc nam trang!" Nói xong đi qua phía bên kia, bên đó có hai bộ rất là —— nói thẳng ra là nam trang đi!
"Ngươi đi lấy cho ta vài bộ! Nhớ, phải lấy loại tốt nhất!" Quay đầu phân phó tiểu nhị. . . . . .
. . . . . .
Cuối cùng, hai người bước ra khỏi tiệm trong ánh mắt cực kỳ kinh ngạc của tiểu nhị. . . . . .
Một vị bạch y công tử cầm quạt giấy và một người hầu mặc y phục màu xanh đeo một túi xách xuất hiện ở trên đường cái!
Dáng dấp bạch y công tử này hết sức tuấn tú, mặt mày như vẽ, khóe môi mỉm cười, mê hoặc không ít trái tim của các cô nương. Một thân hoa phục này vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ! Đỉnh đầu buộc tóc bằng một cái Ngọc Hoàn màu tím, buông hai nhánh tóc đen trước ngực. Đúng là một công tử thế gia, cử chỉ thật là tao nhã làm sao!
Phía sau có một người hầu đi theo hắn, dáng dấp cũng rất thanh tú, vác trên lưng một bọc y phục nhỏ, vẻ mặt hạnh phúc.
Kinh nghiệm nữ giả nam trang của hai người này đã rất phong phú. Trước kia còn có một vài sơ hở, nhưng giờ đã được họ khắc phục từng cái một, khó có thể nhìn ra!
"Công tử, chúng ta đi đến chỗ nào chơi đầu tiên đây?" Tiểu Nguyệt đã đi theo nàng ra ngoài nhiều lần rồi, lá gan cũng lớn hơn nhiều!
"Ừ, trước hết ta muốn. Đúng rồi, về sau tên của ngươi phải thay đổi một chút, không thể gọi là Tiểu Nguyệt nữa!" Quay đầu nhìn thấy khuôn mặt đầy hạnh phúc của nha đầu kia, cũng chỉ là một bộ y phục thôi, liền vui mừng đến như vậy sao!
Tiểu Nguyệt ôm chặt bọc y phục, bên trong là bộ "Sương mù lượn lờ" mà tiểu thư vừa mới mua cho nàng, tâm tình rất tốt mở miệng: "Đổi tên thành gì đây?" Nàng dĩ nhiên biết bọn họ phải đổi tên, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị Thái hậu phát hiện, gặp phải phiền phức lớn!
"Phạch!" một tiếng, Vũ Văn Tiểu Tam tiêu sái mở cây quạt ra phe phẩy. Vẻ mặt suy tư, sau đó quay đầu cười hì hì mở miệng: "Gọi là Đại Nguyệt đi!"
Tiểu Nguyệt vừa nghe, chân bước hụt một cái suýt nữa ngã quỵ! Vẻ mặt đưa đám nhìn nàng: "Công tử, đây là cái tên gì vậy hả?" Đại Nguyệt? Vậy mà tiểu thư cũng nghĩ ra được!
"Nhưng Bản công tử cảm thấy không có tên nào thích hợp hơn cái tên này! Nghĩ tên khác mệt lắm, kêu cũng không quen, hơn nữa trước kia ta cảm giác cái tên Tiểu Nguyệt của ngươi không đủ khí phách! Cho nên liền đổi chữ ‘ tiểu ’ thành chữ ‘ đại ’, như vậy nghe khí phách hơn nhiều!" Vũ Văn Tiểu Tam gật gù hả hê phát biểu.
Vẻ mặt Tiểu Nguyệt đưa đám nhìn nàng: "Công tử, không thể đổi cái tên khác sao?" Đại Nguyệt? Nàng không dám tưởng tượng nửa đời sau mỗi ngày đều có người gọi nàng như vậy, đó là một việc bi thương cỡ nào hả!
"Không thể!" Phải giải quyết dứt khoát!
Vẻ mặt Tiểu Nguyệt như chết cha chết mẹ nhìn nàng, rất là không phục mở miệng: "Công tử, vậy ngài đổi tên là gì?" Nếu như tên tiểu thư cũng đổi như nàng, làm cho không người nào có thể chịu được. Nàng còn có thể uất ức, hơi miễn cưỡng tiếp nhận cái tên kì cục này!
Chợt mắt trợn to, sẽ không gọi là Vũ Văn Lão Nhị chứ? Ngay sau đó lắc đầu một cái, chắc không phải đâu? Vương Gia cũng biết Vũ Văn Lão Nhị chính là tiểu thư, nếu còn gọi là Vũ Văn Lão Nhị nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện. Làm sao tiểu thư có thể ngu ngốc như vậy được!
Tiếp đó, tiểu thư nhà nàng ngước đầu, làm bộ dáng cau mày suy nghĩ sâu xa: "Từ hôm nay trở đi, lão tử gọi là Liệt Thác Nhĩ Tư Thái!"
Lại nói Liệt Thác Nhĩ Tư Thái là thần tượng kiếp trước của nàng, giờ nàng đã xuyên không rồi, muốn đổi lại tên thì phải khí phách chút đúng không? Cho nên liền đổi thành cái tên này đi! Ha ha ha. . . . . . Về sau nàng chính là Liệt Thác Nhĩ Tư Thái rồi !
Tiểu Nguyệt không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng một chút, Liệt Thác Nhĩ Tư Thái? Đây là cái gì tên vậy! Có cái chủng loại tên này sao? Dù là ở Mông Man đế quốc cũng không có cái tên kỳ quái như vậy đâu?
Ngẫm lại tiểu thư mới vừa đổi cho mình cái tên —— Đại Nguyệt! Đột nhiên trong lòng cảm thấy cân bằng, bởi vì tên của tiểu thư đổi thành như vậy càng làm cho người ta khó tiếp thu hơn!
Đi chưa được mấy bước, các nàng nghe được một giọng nói ngang ngược càn rỡ truyền đến: "Đại gia coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi! Nếu ngươi còn không biết phân biệt tốt xấu, đại gia liền bán ngươi vào thanh lâu!"
"Nguyệt Công Tử! Ngài bỏ qua cho nữ nhi của ta đi! Bà già này van ngươi!" Một âm thanh già nua vang lên, mang theo nồng đậm nức nở, "Nguyệt Công Tử, bà già này cũng chỉ có một đứa con gái thôi! Ngài bỏ qua cho nó đi, ngài hãy cho bà già này một con đường sống đi!"
"Mẹ! Mẹ! Nữ nhi không muốn đi với hắn, mẹ cứu cứu nữ nhi! Mẹ. . . . . " Một giọng nữ trong trẻo truyền tới.
"Cút sang một bên!" . . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn nơi vừa truyền đến âm thanh đó, cả đám người đang vây quanh. Chẳng lẽ là tiết mục ác bá cưỡng đoạt dân nữ trong truyền thuyết sao? Ánh mắt nàng sáng lên, liền muốn xông lên phía trước. . . . . .
Tiểu Nguyệt vội vàng kéo nàng lại: "Tiểu thư, đó là công tử của phủ Thừa tướng. Ngài vẫn nên thu liễm lại một chút đi, chúng ta đừng gây chuyện nữa!" Hiện tại họ không giống người bình thường, coi như là một nửa khâm phạm rồi, sao có thể lộ diện gây chuyện khắp nơi được chứ?
Trong gian phòng trang nhã trên lầu của một khách điếm, một đại hán râu quai nón đang nhìn cảnh tượng phía dưới, lúc này đứng lên muốn đi xuống lầu. . . . . .
"A Cổ Đạt Mộc, đứng lại!" Một giọng nói đầy khí phách cuồng ngạo vang lên.
"Vương thượng, tên đó thật là quá đáng! Ta nhất định phải dạy dỗ hắn thật tốt!" Nếu bọn họ đang ở Mông Man đế quốc mà gặp phải loại người như vậy. A Cổ Đạt Mộc hắn nhất định phải chặt hắn làm trăm mảnh! Ban ngày ban mặt lại dám đi cưỡng đoạt dân nữ!
"A Cổ Đạt Mộc, bây giờ chúng ta đang ở Hiên Viên đế quốc, thu liễm một chút mới tốt. Nếu bây giờ ngươi đi ra ngoài, sợ rằng sau một khắc chúng ta và vương thượng sẽ gặp phải cảnh đuổi giết rồi!" Hoàn Nhan Trác ở một bên khuyên giải.
"Ngươi chính là nhát gan như vậy! Chuyện như thế, lão tử nhịn không nổi!" Hắn vừa nói vừa muốn xông ra ngoài.
"Ầm!" Sau lưng truyền đến một tiếng vang thật lớn, vương thượng nhà bọn hắn hung hăng nện cái ly lên bàn. Cái bàn kia cũng ầm ầm sụp đổ, rõ ràng là mặt rồng giận dữ!
Gia Luật Trục Nguyên lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái: "Nếu không muốn đi với trẫm, ngươi liền trở về đi!"
"Vương thượng, hạ thần biết sai, xin ngài đừng đuổi hạ thần trở về!" Mặt mày A Cổ Đạt Mộc lập tức chán nản khom lưng quỳ xuống.
"Vương thượng, người xem!" Hoàn Nhan Trác chỉ vào vị bạch y công tử ở phía dưới.
Đi đâu? Trong đầu của Vũ Văn Tiểu Tam hiện lên biệt viện của Hiên Viên Vô Thương. Trong lòng đã là có quyết định, đang chuẩn bị nói, đột nhiên đôi mắt như trân châu chuyển động: "Không đúng, tạm thời chúng ta không đi đâu hết, cứ vui chơi thật tốt trước đã!
Lại nói, thật vất vả mới được tự do, tại sao có thể không phong lưu phóng khoáng một phen? Đó không phải là rất có lỗi với bản thân sao? Cái tên Thương Thương hẹp hòi đó, nếu nhìn thấy nàng liền hận không được dính chung một chỗ. Thật vất vả mới không có hắn ở đây, nàng nhất định phải nắm chặt thời cơ mới được!
Nghĩ tới đây lại nhìn thấy phía bên phải đường phố là một tiệm vải, thoạt nhìn trang trí cũng tương đối hoa lệ, vải vóc chắc cũng sẽ không kém. Quan trọng nhất là, không có dấu hiệu ngọn lửa dưới tấm bảng hiệu ở trên cánh cửa kia, cho nên khẳng định đây không phải cửa hàng của Thương Thương, đi vào mua y phục chắc chắn sẽ không bị phát hiện đâu!
Vì vậy mỗ nữ mang theo Tiểu Nguyệt vẻ mặt mê man, cùng nhau đi vào tiệm vải: "Lão bản, nơi này của các ngươi có thợ may không?"
"Ai u! Vị cô nương này, lão bản chúng ta không có ở đây, để tiểu nhân tới giới thiệu cho cô nương. Thợ may tất nhiên là có, không biết cô nương thích loại kiểu dáng nào?" Nói xong chỉ chỉ y phục để trên ván gỗ trong cửa hàng, chất liệu vải cũng quá kém!
Vũ Văn Tiểu Tam rất bất mãn nhìn tên đó một cái. Đặc biệt sao? Đúng là mắt chó nhìn người thấp mà! "Không có loại nào tốt hơn một chút sao?"
"Tốt hơn một chút sao? Có! Có!" Tiểu nhị làm việc vặt này nói xong, lại lấy ra mấy bộ y phục từ trong quầy cho Vũ Văn Tiểu Tam nhìn xem. Dáng dấp vị cô nương này thật là đẹp mắt, nhưng nhìn y phục của nàng và nha đầu kia mặc, cũng không giống dáng vẻ người có tiền, cho nên hắn giới thiệu lần nữa, cũng không phải là y phục thượng hạng gì.
"Chỉ có những thứ này thôi sao? Bản cô nương cần chính là y phục tốt nhất trong tiệm các ngươi!" Trong mắt đẹp của mỗ nữ đã mơ hồ có ánh lửa nhảy lên. Đặc biệt sao? Kiếp trước nàng là một tiểu tri thức, tuy ngày tháng trôi qua cũng coi như là dễ chịu, nhưng những thứ hàng hiệu phí tiền kia, nàng cũng rất ít khi dám mua. Thật vất vả đến cổ đại mới trở thành kẻ có tiền, nhiều tiền hơn nữa cũng không có tác dụng gì sao? Ra ngoài muốn mua một bộ y phục tốt một chút để mặc, vậy mà tên này dám trần trụi coi thường nàng như thế!
Thật là tức chết nàng! Chẳng lẽ Vũ Văn Tiểu Tam nàng không giống bộ dạng người có tiền sao? Rõ ràng nhìn nàng vừa cao quý vừa trang nhã như vậy mà!
Không ngờ lời này của nàng vừa rơi xuống, ánh mắt của tiểu nhị này càng trở nên khinh bỉ, đứng lên: "Ta nói vị cô nương này, nơi này của chúng ta cũng không phải là nơi để cô nương tiêu khiển. Nếu cô nương rãnh rỗi nhàm chán thì đến nơi khác chơi đi. Bộ dạng này của cô nương mà cũng muốn mặc y phục tốt nhất trong tiệm chúng ta sao? Dù là bán luôn cô nương cũng sợ không mua nổi đâu!"
Lời này của hắn vừa rơi xuống, lập tức Tiểu Nguyệt liền xông lên lý luận với hắn: "Ngươi là ai hả, lại dám nói chuyện với tiểu thư nhà ta như vậy, ta cho ngươi biết, tiểu thư nhà ta là. . . . . ."
"Tiểu Nguyệt!" Âm thanh cảnh cáo của Vũ Văn Tiểu Tam truyền đến, nàng vừa bước ra từ trong hoàng cung thì Vũ Văn Tiểu Tam đã không còn tồn tại. Vì vậy trên thế giới này, đã không còn có Tam Tiểu Thư của tướng quân phủ—— Vũ Văn Tiểu Tam nữa rồi, nàng càng không phải là tam vương phi Vũ Văn Tiểu Tam!
Tiểu Nguyệt vừa nghe, lúc này mới kịp phản ứng, lập tức im lặng. Nàng thiếu chút nữa đã nói thân phận thật của tiểu thư nhà bọn họ rồi. Nếu người ta không tin, các nàng sẽ bị cười nhạo, còn nếu họ tin e rằng các nàng sẽ có họa sát thân!
"Là ai hả? Không nói ra được chứ gì?" Nét mặt của tiểu nhị này càng thêm khinh bỉ! "Được rồi, đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Đừng làm trễ nãi việc làm ăn của chúng ta!" Vừa nói vừa đẩy Vũ Văn Tiểu Tam và Tiểu Nguyệt ra ngoài!
Lần này đã nghiêm trọng chọc cho mỗ nữ tức giận, hung hăng ném hắn qua vai, ngã xuống đất. Sau đó lấy ra hai tờ một vạn lượng ngân phiếu mới vừa lấy được từ trong ngực Tiểu Nguyệt, ném mạnh lên mặt của hắn: "Bản tiểu thư các ngươi muốn y phục tốt nhất ở nơi này!"
Tiểu nhị này bị té đau, kêu la ra tiếng! Sau đó vừa nhìn thấy bạc nàng ném lên người mình, lúc này trợn to mắt, nhìn lại Vũ Văn Tiểu Tam bằng ánh mắt như nhìn thần tài : "Cô nương tha tội, tiểu nhân có mắt như mù. Cô nương mời vào trong, vật liệu may mặc tốt nhất trong tiệm chúng tôi đều ở phía sau!" Vừa nói vừa đứng lên rất thân thiện dẫn đường cho Vũ Văn Tiểu Tam, hắn thiếu chút nữa đã đuổi thần tài đi rồi!
Vũ Văn Tiểu Tam hừ lạnh một tiếng, đi theo hắn bước vào phòng trong. Nói chuyện đàng hoàng không chịu, phải đánh mới chịu lễ phép, đây chính là muốn ăn đòn mà!
Vừa bước vào phòng trong, từng bộ y phục hoa mỹ được đặt cách xa nhau, đủ mọi màu sắc, đẹp không sao tả xiết!
"Cô nương, đây là bộ y phục mới nhất của tiệm “sương mù lượn lờ”. Một trăm vị tú nương ở Giang Nam phải mất nửa năm mới may xong bộ y phục này. Ngài nhìn đi, vải này vừa mỏng vừa nhẹ. . . . . ." Tiểu nhị vừa nói vừa tự hào bày bộ y phục ra trước mặt Vũ Văn Tiểu Tam.
Khi Vũ Văn Tiểu Tam còn làm vương phi, tùy tiện lấy một bộ y phục nào ra so với bộ này còn tốt hơn nhiều, tự nhiên không thèm liếc mắt nhìn lại. Cặp mắt kia của Tiểu Nguyệt ngược lại tràn đầy mong đợi nhìn bộ y phục kia: "Tiểu thư, thật là xinh đẹp! Nếu người mặc vào, nhất định sẽ rất đẹp mắt!"
"Nếu như ngươi thích thì mua cho ngươi đó!" Nhẹ nhàng nói ra một câu, cằm tiểu nhị suýt nữa ngạc nhiên đến rơi xuống đất!
Cô nương này không phải đang nói đùa chứ? "Sương mù lượn lờ" này nếu tính cả tiền vốn và tiền vận chuyển cũng đều là giá trên trời, dân chúng bình thường làm sao mua nổi. Tuy nói vị cô nương này có tiền, nhưng có tiền cũng không thể dùng như vậy chứ? Y phục quý như vậy, lại mua cho một nha hoàn?
"Tiểu thư, Tiểu Nguyệt không thể mặc y phục tốt như vậy đâu!" Tiểu Nguyệt vừa nghe, lập tức lắc đầu. Y phục tốt như vậy, dù là tưởng tượng nàng cũng không dám nghĩ tới!
"Ta và ngươi tuy hai mà một! Nhưng bây giờ chỉ mua thôi, ngươi vẫn chưa thể mặc! Trước cứ mang theo đi, hôm nay chúng ta phải mặc nam trang!" Nói xong đi qua phía bên kia, bên đó có hai bộ rất là —— nói thẳng ra là nam trang đi!
"Ngươi đi lấy cho ta vài bộ! Nhớ, phải lấy loại tốt nhất!" Quay đầu phân phó tiểu nhị. . . . . .
. . . . . .
Cuối cùng, hai người bước ra khỏi tiệm trong ánh mắt cực kỳ kinh ngạc của tiểu nhị. . . . . .
Một vị bạch y công tử cầm quạt giấy và một người hầu mặc y phục màu xanh đeo một túi xách xuất hiện ở trên đường cái!
Dáng dấp bạch y công tử này hết sức tuấn tú, mặt mày như vẽ, khóe môi mỉm cười, mê hoặc không ít trái tim của các cô nương. Một thân hoa phục này vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ! Đỉnh đầu buộc tóc bằng một cái Ngọc Hoàn màu tím, buông hai nhánh tóc đen trước ngực. Đúng là một công tử thế gia, cử chỉ thật là tao nhã làm sao!
Phía sau có một người hầu đi theo hắn, dáng dấp cũng rất thanh tú, vác trên lưng một bọc y phục nhỏ, vẻ mặt hạnh phúc.
Kinh nghiệm nữ giả nam trang của hai người này đã rất phong phú. Trước kia còn có một vài sơ hở, nhưng giờ đã được họ khắc phục từng cái một, khó có thể nhìn ra!
"Công tử, chúng ta đi đến chỗ nào chơi đầu tiên đây?" Tiểu Nguyệt đã đi theo nàng ra ngoài nhiều lần rồi, lá gan cũng lớn hơn nhiều!
"Ừ, trước hết ta muốn. Đúng rồi, về sau tên của ngươi phải thay đổi một chút, không thể gọi là Tiểu Nguyệt nữa!" Quay đầu nhìn thấy khuôn mặt đầy hạnh phúc của nha đầu kia, cũng chỉ là một bộ y phục thôi, liền vui mừng đến như vậy sao!
Tiểu Nguyệt ôm chặt bọc y phục, bên trong là bộ "Sương mù lượn lờ" mà tiểu thư vừa mới mua cho nàng, tâm tình rất tốt mở miệng: "Đổi tên thành gì đây?" Nàng dĩ nhiên biết bọn họ phải đổi tên, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị Thái hậu phát hiện, gặp phải phiền phức lớn!
"Phạch!" một tiếng, Vũ Văn Tiểu Tam tiêu sái mở cây quạt ra phe phẩy. Vẻ mặt suy tư, sau đó quay đầu cười hì hì mở miệng: "Gọi là Đại Nguyệt đi!"
Tiểu Nguyệt vừa nghe, chân bước hụt một cái suýt nữa ngã quỵ! Vẻ mặt đưa đám nhìn nàng: "Công tử, đây là cái tên gì vậy hả?" Đại Nguyệt? Vậy mà tiểu thư cũng nghĩ ra được!
"Nhưng Bản công tử cảm thấy không có tên nào thích hợp hơn cái tên này! Nghĩ tên khác mệt lắm, kêu cũng không quen, hơn nữa trước kia ta cảm giác cái tên Tiểu Nguyệt của ngươi không đủ khí phách! Cho nên liền đổi chữ ‘ tiểu ’ thành chữ ‘ đại ’, như vậy nghe khí phách hơn nhiều!" Vũ Văn Tiểu Tam gật gù hả hê phát biểu.
Vẻ mặt Tiểu Nguyệt đưa đám nhìn nàng: "Công tử, không thể đổi cái tên khác sao?" Đại Nguyệt? Nàng không dám tưởng tượng nửa đời sau mỗi ngày đều có người gọi nàng như vậy, đó là một việc bi thương cỡ nào hả!
"Không thể!" Phải giải quyết dứt khoát!
Vẻ mặt Tiểu Nguyệt như chết cha chết mẹ nhìn nàng, rất là không phục mở miệng: "Công tử, vậy ngài đổi tên là gì?" Nếu như tên tiểu thư cũng đổi như nàng, làm cho không người nào có thể chịu được. Nàng còn có thể uất ức, hơi miễn cưỡng tiếp nhận cái tên kì cục này!
Chợt mắt trợn to, sẽ không gọi là Vũ Văn Lão Nhị chứ? Ngay sau đó lắc đầu một cái, chắc không phải đâu? Vương Gia cũng biết Vũ Văn Lão Nhị chính là tiểu thư, nếu còn gọi là Vũ Văn Lão Nhị nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện. Làm sao tiểu thư có thể ngu ngốc như vậy được!
Tiếp đó, tiểu thư nhà nàng ngước đầu, làm bộ dáng cau mày suy nghĩ sâu xa: "Từ hôm nay trở đi, lão tử gọi là Liệt Thác Nhĩ Tư Thái!"
Lại nói Liệt Thác Nhĩ Tư Thái là thần tượng kiếp trước của nàng, giờ nàng đã xuyên không rồi, muốn đổi lại tên thì phải khí phách chút đúng không? Cho nên liền đổi thành cái tên này đi! Ha ha ha. . . . . . Về sau nàng chính là Liệt Thác Nhĩ Tư Thái rồi !
Tiểu Nguyệt không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng một chút, Liệt Thác Nhĩ Tư Thái? Đây là cái gì tên vậy! Có cái chủng loại tên này sao? Dù là ở Mông Man đế quốc cũng không có cái tên kỳ quái như vậy đâu?
Ngẫm lại tiểu thư mới vừa đổi cho mình cái tên —— Đại Nguyệt! Đột nhiên trong lòng cảm thấy cân bằng, bởi vì tên của tiểu thư đổi thành như vậy càng làm cho người ta khó tiếp thu hơn!
Đi chưa được mấy bước, các nàng nghe được một giọng nói ngang ngược càn rỡ truyền đến: "Đại gia coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi! Nếu ngươi còn không biết phân biệt tốt xấu, đại gia liền bán ngươi vào thanh lâu!"
"Nguyệt Công Tử! Ngài bỏ qua cho nữ nhi của ta đi! Bà già này van ngươi!" Một âm thanh già nua vang lên, mang theo nồng đậm nức nở, "Nguyệt Công Tử, bà già này cũng chỉ có một đứa con gái thôi! Ngài bỏ qua cho nó đi, ngài hãy cho bà già này một con đường sống đi!"
"Mẹ! Mẹ! Nữ nhi không muốn đi với hắn, mẹ cứu cứu nữ nhi! Mẹ. . . . . " Một giọng nữ trong trẻo truyền tới.
"Cút sang một bên!" . . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn nơi vừa truyền đến âm thanh đó, cả đám người đang vây quanh. Chẳng lẽ là tiết mục ác bá cưỡng đoạt dân nữ trong truyền thuyết sao? Ánh mắt nàng sáng lên, liền muốn xông lên phía trước. . . . . .
Tiểu Nguyệt vội vàng kéo nàng lại: "Tiểu thư, đó là công tử của phủ Thừa tướng. Ngài vẫn nên thu liễm lại một chút đi, chúng ta đừng gây chuyện nữa!" Hiện tại họ không giống người bình thường, coi như là một nửa khâm phạm rồi, sao có thể lộ diện gây chuyện khắp nơi được chứ?
Trong gian phòng trang nhã trên lầu của một khách điếm, một đại hán râu quai nón đang nhìn cảnh tượng phía dưới, lúc này đứng lên muốn đi xuống lầu. . . . . .
"A Cổ Đạt Mộc, đứng lại!" Một giọng nói đầy khí phách cuồng ngạo vang lên.
"Vương thượng, tên đó thật là quá đáng! Ta nhất định phải dạy dỗ hắn thật tốt!" Nếu bọn họ đang ở Mông Man đế quốc mà gặp phải loại người như vậy. A Cổ Đạt Mộc hắn nhất định phải chặt hắn làm trăm mảnh! Ban ngày ban mặt lại dám đi cưỡng đoạt dân nữ!
"A Cổ Đạt Mộc, bây giờ chúng ta đang ở Hiên Viên đế quốc, thu liễm một chút mới tốt. Nếu bây giờ ngươi đi ra ngoài, sợ rằng sau một khắc chúng ta và vương thượng sẽ gặp phải cảnh đuổi giết rồi!" Hoàn Nhan Trác ở một bên khuyên giải.
"Ngươi chính là nhát gan như vậy! Chuyện như thế, lão tử nhịn không nổi!" Hắn vừa nói vừa muốn xông ra ngoài.
"Ầm!" Sau lưng truyền đến một tiếng vang thật lớn, vương thượng nhà bọn hắn hung hăng nện cái ly lên bàn. Cái bàn kia cũng ầm ầm sụp đổ, rõ ràng là mặt rồng giận dữ!
Gia Luật Trục Nguyên lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái: "Nếu không muốn đi với trẫm, ngươi liền trở về đi!"
"Vương thượng, hạ thần biết sai, xin ngài đừng đuổi hạ thần trở về!" Mặt mày A Cổ Đạt Mộc lập tức chán nản khom lưng quỳ xuống.
"Vương thượng, người xem!" Hoàn Nhan Trác chỉ vào vị bạch y công tử ở phía dưới.
/255
|