"Các ngươi ai muốn vọng động, cùng tội với Cố gia." Mắt thấy một số thuộc hạ cũ của Cố gia sắp phản kháng, Triệu Thu Minh lập tức lạnh lùng nói.
"Ta bà mẹ nó!" Một võ quan vóc người khỏe mạnh, giơ quả đấm thẳng vào Triệu Thu Minh.
"Khánh Tử, dừng tay!" Cố Thần quát bảo bộ hạ cũ ngưng lại, Cố gia ông đang gặp khó khăn, cũng không thể để mấy bộ hạ cũ vì mình mà lâm vào tội.
Mấy bộ hạ cũ của Cố lão nguyên soái đều là quân nhân, vào lúc lửa sắp cháy tới tim, cũng muốn xông về phía trước.
"Trong mắt các ngươi còn có lão đầu tử ta không, đều dừng tay lại hết cho ta!" Cố Thần giận dữ quát lên.
Mặt Cố lão Nguyên soái xanh mét, một tiếng hét nóng giận, làm tất cả quân nhân bộ hạ kinh hãi.
"Lục soát." Triệu Thu Minh chỉ tay vào chỗ góc viện có để đồ cưới của Công chúa, nói: "Bắt đầu lục soát từ chỗ này."
Anh Niên Duẫn lập tức nói: "Triệu tướng, đây chính là đồ cưới của Công chúa Điện hạ, ngươi dám lục soát đồ của hoàng gia hả?"
Triệu Thu Minh lạnh nhạt nói: "Ai biết được Cố gia có đem tang vật giấu vào chỗ này không?"
"Ngươi nói hưu nói vượn." Có võ quan cả giận nói: "Chúng ta nhiều người như thế ở đây, làm sao lão Nguyên soái lại tang vật trong đồ cưới?"
Triệu Thu Minh nói: "Nếu trong lòng Cố lão không có quỷ, còn phải sợ ta lục soát sao?"
"Vậy nếu ngươi tìm không ra vật chứng, thì như thế nào?" Cố Thần hỏi.
Triệu Thu Minh tự tin nói: "Tìm không ra, ta nhất định sẽ quỳ xuống, dập đầu tạ tội với Công chúa Điện hạ và Cố lão ngươi."
"Chuyện không ổn rồi." Anh Niên Duẫn suy nghĩ một chút, đi tới bên cạnh Cố Thần, thì thầm: "Đồ cưới là do Kính Trung đưa tới. Chắc chắn trước đó bọn họ đã giấu đồ bên trong, đây rõ ràng vừa ăn cắp vừa la làng mà."
"Lục soát." Triệu Thu Minh thúc giục Cấm quân.
Cố Thần nhìn Cấm quân đi về phía đồ cưới, trong lòng đầy tuyệt vọng. Đương kim Thánh thượng tin lời tiểu nhân, xa lánh hiền thần, nếu chuyện này mình chạy tới Hiền Tông kêu oan, chỉ sợ cũng giống như chuyện Cố gia tư thông nước Bạch Hổ, Hiền Tông chỉ biết tin lời Triệu Thu Minh và Kính Trung, tuyệt đối sẽ không tin lời ông. Thuở nhỏ được dạy phải trung quân ái quốc, cũng không có ai dạy cho Cố Thần ông biết, quân vương không hiền (*), thần tử phải làm sao?
(*)Từ "hiền" ở đây ngụ ý là "có tài có đức"
Kính Trung đi tới chỗ Cấm quân đưa mắt ra dấu với Tướng quân Cấm quân, tướng quân này hiểu được, đi tới trước một rương gỗ đỏ, đưa tay xé đi giấy niêm phong, mở rương.
Tất cả tân khách tới chúc mừng, tâm cũng treo tới tận cổ.
Mắt thấy rương gỗ sắp được mở ra, phía sau đám người truyền tới một giọng nói bén nhọn: "Công chúa Điện hạ giá lâm!"
Mọi người cùng nhau quay đầu lại nhìn, thấy Công chúa Linh Lung một thân giá y đỏ thẫm từ cửa viện bước ra, gương mặt như băng, thần sắc lạnh lùng. Tất cả mọi người không cần chờ Vương ma ma mở đường cho Công chúa Điện hạ, tự động nhường ra một con đường.
Mấy vị cựu thần như Cố Thần trong lòng đối với Ngọc Tiểu Tiểu cũng không ôm hy vọng nào, còn đám Triệu Thu Minh và Cấm quân tới lục soát Cố phủ, tất nhiên là không sợ một Công chúa hoàng gia nhỏ nhoi.
"Hắn chính là cái Triệu cái gì đó hả?" Ngọc Tiểu Tiểu đi tới giữa sân, chỉ tay vào Triệu Thu Minh, quay đầu hỏi Vương ma ma.
Vương ma ma lập tức trả lời: "Hắn chính là Triệu tướng gia."
"Hạ quan ra mắt Công chúa Điện hạ." Triệu Thu Minh hành lễ với Ngọc Tiểu Tiểu.
Ngọc Tiểu Tiểu cũng không thèm để ý Triệu Thu Minh, nhìn đám Cấm quân đang đứng trước đống đồ cưới của mình: "Các ngươi muốn làm gì? Cướp tiền hả?"
Cấm quân hai mặt nhìn nhau, ánh mắt của Trưởng công chúa là sao đây? Ban ngày ban mặt, dưới ánh mắt mọi người nói bọn họ cướp tiền? Không những thế, cướp lại chính là đồ cưới Công chúa hoàng gia?
"Công cháu Điện hạ." Triệu Thu Minh giải thích với Ngọc Tiểu Tiểu: "Đây chỉ là chức trách của hạ quan. mong Công chúa Điện hạ không trách tội."
Kính Trung liều mạng nháy mắt ra dấu với tướng quân Cấm quân, mau chóng mở rương ra, một khi rương đồ được mở, cả nhà Cố gia sẽ không còn đường sống.
Tướng quân Cấm quân liền đem nắp rương mở ra.
Thái độ Triệu Thu Minh thành khẩn theo sát Ngọc Tiểu Tiểu mà giải thích: "Công chúa Điện hạ, hạ quan..."
Câu sắp nói kế tiếp, Triệu tướng gia còn chưa nói xong, đã thấy trước mặt một cơn gió thổi qua, nhưng lúc ông ta chưa kịp phục hồi tinh thần, đã thấy vị tướng quân Cấm quân kia bay ra khỏi tường viện.
Kính Trung nhắm mắt, lại tới nữa rồi!
"Cút!" Ngọc Tiểu Tiểu đứng trước rương gỗ đỏ, lướt nhanh đám Cấm quân, lạnh lùng phun ra một chữ.
Đứng tại chỗ này không cần biết ai tốt, ai xấu, tất cả đều trợn tròn mắt nửa ngày, thật sự không nghĩ tới nha, một vị tướng quân Cấm quân thân cao cường tráng như vậy như thế nào lại bay từ tường viện ra ngoài nhỉ!
Vương ma ma tàn nhẫn bấm đùi mình một cái, để bà mau chóng hoàn hồn lại, hô lớn: "Người đâu mau tới, thay Công chúa Điện hạ đem đồ cưới vào hậu viện! Đừng để cho kẻ khác cướp được!"
Là nô tài hồi môn trong Điện Phong Hoa, mọi người đều có thói quen nghe lệnh Vương ma ma, dù đầu óc còn ngây ngốc, nhưng thân thể hành động vô cùng nhanh nhẹn, hô một cái liền chạy tới, đem đồ cưới mang nhanh vào hậu viện.
Còn Vương ma ma ôm lấy rương gỗ đỏ, nhấc chân lên chạy về phía hậu viện.
Triệu Thu Minh vừa nhìn thấy một bà mập mạp ôm lấy rương chứa vật chứng phạm tội chạy đi, nổi giận quát: "Ngươi láo xược, mau đem rương để xuống!"
Vương ma ma coi như chỉ nghe thấy tiếng chó sủa, dưới chân giống như đạp gió chạy một mạch về hậu viện.
"Mau ngăn bọn họ lại cho ta!" Triệu Thu Minh tức giận, xông tới Cấm quân hạ lệnh.
Ngọc Tiểu Tiểu đánh về phía bả vai Triệu Thu Minh, chỉ một cái tát đã đem Triệu tướng gia quật xuống đất, hỏi: "Có phải ngươi muốn chết không?"
"Ta bà mẹ nó!" Một võ quan vóc người khỏe mạnh, giơ quả đấm thẳng vào Triệu Thu Minh.
"Khánh Tử, dừng tay!" Cố Thần quát bảo bộ hạ cũ ngưng lại, Cố gia ông đang gặp khó khăn, cũng không thể để mấy bộ hạ cũ vì mình mà lâm vào tội.
Mấy bộ hạ cũ của Cố lão nguyên soái đều là quân nhân, vào lúc lửa sắp cháy tới tim, cũng muốn xông về phía trước.
"Trong mắt các ngươi còn có lão đầu tử ta không, đều dừng tay lại hết cho ta!" Cố Thần giận dữ quát lên.
Mặt Cố lão Nguyên soái xanh mét, một tiếng hét nóng giận, làm tất cả quân nhân bộ hạ kinh hãi.
"Lục soát." Triệu Thu Minh chỉ tay vào chỗ góc viện có để đồ cưới của Công chúa, nói: "Bắt đầu lục soát từ chỗ này."
Anh Niên Duẫn lập tức nói: "Triệu tướng, đây chính là đồ cưới của Công chúa Điện hạ, ngươi dám lục soát đồ của hoàng gia hả?"
Triệu Thu Minh lạnh nhạt nói: "Ai biết được Cố gia có đem tang vật giấu vào chỗ này không?"
"Ngươi nói hưu nói vượn." Có võ quan cả giận nói: "Chúng ta nhiều người như thế ở đây, làm sao lão Nguyên soái lại tang vật trong đồ cưới?"
Triệu Thu Minh nói: "Nếu trong lòng Cố lão không có quỷ, còn phải sợ ta lục soát sao?"
"Vậy nếu ngươi tìm không ra vật chứng, thì như thế nào?" Cố Thần hỏi.
Triệu Thu Minh tự tin nói: "Tìm không ra, ta nhất định sẽ quỳ xuống, dập đầu tạ tội với Công chúa Điện hạ và Cố lão ngươi."
"Chuyện không ổn rồi." Anh Niên Duẫn suy nghĩ một chút, đi tới bên cạnh Cố Thần, thì thầm: "Đồ cưới là do Kính Trung đưa tới. Chắc chắn trước đó bọn họ đã giấu đồ bên trong, đây rõ ràng vừa ăn cắp vừa la làng mà."
"Lục soát." Triệu Thu Minh thúc giục Cấm quân.
Cố Thần nhìn Cấm quân đi về phía đồ cưới, trong lòng đầy tuyệt vọng. Đương kim Thánh thượng tin lời tiểu nhân, xa lánh hiền thần, nếu chuyện này mình chạy tới Hiền Tông kêu oan, chỉ sợ cũng giống như chuyện Cố gia tư thông nước Bạch Hổ, Hiền Tông chỉ biết tin lời Triệu Thu Minh và Kính Trung, tuyệt đối sẽ không tin lời ông. Thuở nhỏ được dạy phải trung quân ái quốc, cũng không có ai dạy cho Cố Thần ông biết, quân vương không hiền (*), thần tử phải làm sao?
(*)Từ "hiền" ở đây ngụ ý là "có tài có đức"
Kính Trung đi tới chỗ Cấm quân đưa mắt ra dấu với Tướng quân Cấm quân, tướng quân này hiểu được, đi tới trước một rương gỗ đỏ, đưa tay xé đi giấy niêm phong, mở rương.
Tất cả tân khách tới chúc mừng, tâm cũng treo tới tận cổ.
Mắt thấy rương gỗ sắp được mở ra, phía sau đám người truyền tới một giọng nói bén nhọn: "Công chúa Điện hạ giá lâm!"
Mọi người cùng nhau quay đầu lại nhìn, thấy Công chúa Linh Lung một thân giá y đỏ thẫm từ cửa viện bước ra, gương mặt như băng, thần sắc lạnh lùng. Tất cả mọi người không cần chờ Vương ma ma mở đường cho Công chúa Điện hạ, tự động nhường ra một con đường.
Mấy vị cựu thần như Cố Thần trong lòng đối với Ngọc Tiểu Tiểu cũng không ôm hy vọng nào, còn đám Triệu Thu Minh và Cấm quân tới lục soát Cố phủ, tất nhiên là không sợ một Công chúa hoàng gia nhỏ nhoi.
"Hắn chính là cái Triệu cái gì đó hả?" Ngọc Tiểu Tiểu đi tới giữa sân, chỉ tay vào Triệu Thu Minh, quay đầu hỏi Vương ma ma.
Vương ma ma lập tức trả lời: "Hắn chính là Triệu tướng gia."
"Hạ quan ra mắt Công chúa Điện hạ." Triệu Thu Minh hành lễ với Ngọc Tiểu Tiểu.
Ngọc Tiểu Tiểu cũng không thèm để ý Triệu Thu Minh, nhìn đám Cấm quân đang đứng trước đống đồ cưới của mình: "Các ngươi muốn làm gì? Cướp tiền hả?"
Cấm quân hai mặt nhìn nhau, ánh mắt của Trưởng công chúa là sao đây? Ban ngày ban mặt, dưới ánh mắt mọi người nói bọn họ cướp tiền? Không những thế, cướp lại chính là đồ cưới Công chúa hoàng gia?
"Công cháu Điện hạ." Triệu Thu Minh giải thích với Ngọc Tiểu Tiểu: "Đây chỉ là chức trách của hạ quan. mong Công chúa Điện hạ không trách tội."
Kính Trung liều mạng nháy mắt ra dấu với tướng quân Cấm quân, mau chóng mở rương ra, một khi rương đồ được mở, cả nhà Cố gia sẽ không còn đường sống.
Tướng quân Cấm quân liền đem nắp rương mở ra.
Thái độ Triệu Thu Minh thành khẩn theo sát Ngọc Tiểu Tiểu mà giải thích: "Công chúa Điện hạ, hạ quan..."
Câu sắp nói kế tiếp, Triệu tướng gia còn chưa nói xong, đã thấy trước mặt một cơn gió thổi qua, nhưng lúc ông ta chưa kịp phục hồi tinh thần, đã thấy vị tướng quân Cấm quân kia bay ra khỏi tường viện.
Kính Trung nhắm mắt, lại tới nữa rồi!
"Cút!" Ngọc Tiểu Tiểu đứng trước rương gỗ đỏ, lướt nhanh đám Cấm quân, lạnh lùng phun ra một chữ.
Đứng tại chỗ này không cần biết ai tốt, ai xấu, tất cả đều trợn tròn mắt nửa ngày, thật sự không nghĩ tới nha, một vị tướng quân Cấm quân thân cao cường tráng như vậy như thế nào lại bay từ tường viện ra ngoài nhỉ!
Vương ma ma tàn nhẫn bấm đùi mình một cái, để bà mau chóng hoàn hồn lại, hô lớn: "Người đâu mau tới, thay Công chúa Điện hạ đem đồ cưới vào hậu viện! Đừng để cho kẻ khác cướp được!"
Là nô tài hồi môn trong Điện Phong Hoa, mọi người đều có thói quen nghe lệnh Vương ma ma, dù đầu óc còn ngây ngốc, nhưng thân thể hành động vô cùng nhanh nhẹn, hô một cái liền chạy tới, đem đồ cưới mang nhanh vào hậu viện.
Còn Vương ma ma ôm lấy rương gỗ đỏ, nhấc chân lên chạy về phía hậu viện.
Triệu Thu Minh vừa nhìn thấy một bà mập mạp ôm lấy rương chứa vật chứng phạm tội chạy đi, nổi giận quát: "Ngươi láo xược, mau đem rương để xuống!"
Vương ma ma coi như chỉ nghe thấy tiếng chó sủa, dưới chân giống như đạp gió chạy một mạch về hậu viện.
"Mau ngăn bọn họ lại cho ta!" Triệu Thu Minh tức giận, xông tới Cấm quân hạ lệnh.
Ngọc Tiểu Tiểu đánh về phía bả vai Triệu Thu Minh, chỉ một cái tát đã đem Triệu tướng gia quật xuống đất, hỏi: "Có phải ngươi muốn chết không?"
/62
|