Buổi tối, Tương Thành nhường chiếc giường duy nhất trong nhà cho Lục Vi, còn mình dựa vào cánh cửa ngủ gà ngủ gật. Lăn qua lăn lại một hồi, Lục Vi nằm xuống chưa được bao lâu liền thấy toàn thân ướt sũng, còn chưa kịp mở miệng, trong tay đã xuất hiện một cây cung.
“Đây là…”
“Đi theo tôi!” Không đợi Lục Vi nói xong, Tương Thành đã ngắt lời. Lục Vi thấy toàn thân Tương Thành cũng ướt như chuột lột, nhất thời không hiểu có chuyện gì xảy ra, đành ngoan ngoãn theo anh ta bước ra ngoài. Vừa trông thấy cảnh tượng bên ngoài, cô bất giác trố mắt đứng nhìn, không nói được một lời…
Mặt hồ vốn rất yên ả, không một gợn sóng, lúc này bỗng trở nên hỗn loạn. Lũ cá chân người vừa như phấn khích lại vừa như sợ hãi, nhảy hết lên mặt nước, vừa lộn vòng trên không trung vừa ve vẩy cái đuôi. Đứng bên kia hồ nước, Tiểu Hắc đứng chép miệng, nhe răng cười, bên cạnh là… một cô gái đội chiếc mũ rộng vành có mạng che trước mặt, không nhìn rõ dung mạo.
“Chuyện này… Chúng đang làm gì vậy?”
“Không biết!” Tương Thành nắm chặt cây cung trong tay, nói với vẻ bí ẩn: “Kia là nữ vương của thành phố tù nhân này, tên là Thiên Tố. Quả thực cô cũng có chút bản lĩnh đấy, dụ được cả cô ta đến đây!”
Trong lòng Lục Vi không ngừng run lên vì sợ hãi, chỉ thấy hai tay Thiên Tố đưa lên trước ngực, ngay sau đó, một âm thanh tự nhiên, linh hoạt, kỳ ảo mà kỳ quái khác thường, từ sau tấm mạng che mặt đó truyền đến. Tương Thành khép chặt khóe môi, cất giọng khó chịu: “Đến lúc cấp thiết hãy bắn tên, rõ chưa!”
Lục Vi cắn răng, bặm môi, gài mũi tên mà Tương Thành đưa cho lên cây cung, nói: “Cô ta đang hát cái quái gì vậy? Anh chắc chắn cô ta sẽ đến đây chứ?”
Nói xong, Vi Vi bỗng nhiên chết lặng, cây cung ban nãy còn nắm chặt lúc này đã hơi run rẩy, cầm không vững. Lũ cá chân người lúc trước còn nhảy nhót không ngừng, đột nhiên tập trung xếp thành hàng dài, nối đuôi nhau, dùng chân mình làm thành một cây cầu.
“Thiên Tố dùng tiếng hát để ra lệnh sao?” Lục Vi kinh hãi nhìn cây cầu chân người từng bước được hoàn thành, nổi da gà. “Chúng đang định đi qua đây!”
“Khốn nạn!” Tương Thành giương cung, nhắm thẳng vào Thiên Tố, nói với Lục Vi. “Nhanh đuổi lũ cá chân người ra, không được để chúng đến gần ngôi nhà.” Nhưng lúc này trời tối mịt, vì tiếng hát mê hoặc của Thiên Tố, lũ cá chân người ngoi lên mặt nước ngày càng nhiều, chúng tập trung quanh ngôi nhà gỗ, bắc thành cây cầu chân người hình bán nguyệt. Lục Vi có xua đuổi thế nào cũng không làm giảm được tốc độ nhanh đến chóng mặt của chúng.
Vi Vi thở hổn hển, vừa đuổi lũ cá quái vật đó vừa chăm chú nhìn cô gái áo trắng trước mặt. Mặc dù khuôn mặt đã được che bởi một lớp vải mỏng nhưng không hiểu sao, Lục Vi luôn có cảm giác khóe miệng cô ta đang ẩn chứa một nụ cười quỷ dị. Dường như phát hiện ra sự chú ý của Vi Vi, giọng hát trầm thấp của Thiên Tố đột nhiên cao vút. Lục Vi đang cau mày suy nghĩ, bỗng cảm thấy dưới chân có cái gì đó tràn qua.
Cô cúi xuống nhìn, cảm giác ớn lạnh dâng tận cổ. “A!!!”
Hồ nước trong suốt nhìn thấy tận đáy lúc trước giờ đã biến thành màu đỏ au, dưới đó có vô số những cánh tay đang từ từ ngoi lên, túm lấy chân Lục Vi. “Không, cứu tôi với!!” Trong cơn hoảng loạn, cô vẫn bắn cung loạn xạ xuống nước, nhưng chúng vẫn lũ lượt kéo tới, mỗi lúc một đông, như đàn kiến vỡ trận ào ào tiến đến.
Vi Vi run lẩy bẩy, nhìn dòng nước đẫm máu đang cuồn cuộn dâng trào, điều duy nhất cô nghĩ được lúc này là… lo sợ mình sẽ trở thành “mồi” của lũ cá chân người đó. Chẳng trách, lần đầu tiên lội xuống đây, cô lại cảm thấy nước trong hồ ấm áp đến thế, đó chẳng phải là máu của những con mồi bị giết sao? Những mẩu tay, mẩu chân đứt lìa của chúng đều chìm sâu dưới đáy hồ, mẩu chân bị lũ cá lấy đi, bây giờ những mẩu tay này cũng bò lên tìm cô…
Khi Lục Vi bị chúng ra sức kéo xuống hồ máu, cây cầu chân người cũng đã được xây xong. Thiên Tố chậm rãi bước lên cầu, những mũi tên nước trong tay Tương Thành không thể bắn trúng người cô ta. Cuối cùng nữ vương của thành phố tù nhân đã đến trước ngôi nhà gỗ, cô ta bỏ qua Tương Thành, tiến thẳng đến trước mặt Lục Vi.
Lúc này, Lục Vi đã bị những cánh tay kép đến sát mép nước, trên chiếc váy trắng loang lổ những vệt máu đỏ, nhìn mà đau lòng, thậm chí trên ngực cô còn in hình một bàn tay nhuốm máu đến rùng rợn. Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan này, cô chỉ biết ngước ánh mắt tuyệt vọng nhìn cô gái áo trắng đối diện mình, quên cả hoảng sợ và kinh hãi.
Thiên Tố hơi nghiêng đầu, dường như cũng đang chăm chú quan sát cô qua tấm mạng che mặt. Rất lâu sau, Lục Vi mới nghe thấy cô ta lạnh lùng nói: “Trên người cô có thứ mùi mà ta kinh ghét.”
Lục Vi: “…”
_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách hồ máu_ _ _ _ _
Trong lúc Lục Vi đang đối mặt với cuộc chiến sinh tử trong trò chơi quái đản kia thì tại cửa hàng thú cưng cũng loạn hết cả lên. Trong phòng bệnh đơn tại bệnh viện Số 1, Nhạc Linh kiểm tra Lục Vi đang mê man bất tỉnh, lắc đầu nói: “Vẫn không gọi cô ấy tỉnh dậy được. Không bị mộng yểm, không có ma chướng, cũng không bị quỷ áp, nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh, thật giống như…”
“Giống như cái gì?” Dạ Ly khẽ nheo mắt, chăm chú nhìn sắc mặt tái mét của Lục Vi trên giường bệnh, biểu cảm u sầu, thương cảm.
Nhạc Linh nói: “Rất giống tình trạng của Nam Huyền thời gian đầu bị hôn mê. Nhưng khác là, không bắt được ba hồn chín vía của cô ấy.”
Tiểu Long ngốc nghếch từ đầu đến giờ vẫn trầm mặc không nói, nghe thấy vậy, đôi lông mày anh tú bất giác chau lại lặng lẽ quay người bước ra cửa. Dạ Ly thấy thế, hỏi: “Nam Huyền, cậu định đi đâu?”
“Tìm Thương Hy.” Vi Vi đến công ty thiết kế game đó phỏng vấn, đột nhiên bị ngất xỉu phải đưa vào bệnh viện, Nam Huyền không tin việc này không liên quan đến Thương Hy.
Nhạc Linh xoa cằm, nói: “Chúng tôi cũng đã điều tra tên Thương Hy đó rồi. Anh ta là người, tổ tiên anh ta là đạo sĩ chuyên trừ ma giáng quỷ, nhưng đến đời anh ta dường như không còn người kế tục nữa. Anh ta hai mươi tám tuổi, là người lập kế hoạch cho trò chơi, tính cách ôn hòa và khá khiêm tốn. Nếu không phải vì chuyện của Vi Vi thì cũng chẳng ai biết đến anh ta, đó là một người rất bình thường. Sau khi Vi Vi xảy ra chuyện, chúng tôi cũng đã đến thăm dò anh ta nhưng không phát hiện được điểm nào đáng ngờ.”
“Vì sao?” Nam Huyền siết chặt nắm tay, nghiến răng ken két. Lục Vi đột nhiên hôn mê khiến tinh thần anh ta suy sụp, đến lúc này đã không thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Đấm mạnh tay lên mặt bàn, Nam Huyền nghiến răng. “Đã bốn ngày rồi, bốn ngày! Lẽ nào chúng ta cứ ngồi đây đợi chết sao?”
Dạ Ly khẽ miết cằm. “Không phải ngồi đợi chết mà là đợi thời cơ.” Nói xong, Dạ Ly kéo Tiểu Long ngốc nghếch lại, ấn anh ta ngồi xuống chiếc giường Lục Vi đang nằm, nói: “Nam Huyền, cậu hãy bình bĩnh suy nghĩ cho cẩn thận, trước đó Vi Vi đã từng nói với chúng ta, cô ấy đã trông thấy một con mèo béo kỳ quái trong trò chơi của Thương Hy. Lúc đó chúng ta chẳng ai để ý, nhưng sau đó, Vi Vi lại xảy ra chuyện. Cậu đoán xem, khả năng lớn nhất có thể phát sinh trong tình huống này là gì?”
Nam Huyền mím chặt môi. Đúng lúc đó Khuyên Khuyên đang nằm thu mình bên chiếc gối đột nhiên lên tiếng: “Từ trước đến nay tôi chưa từng nghe ai nói ma quỷ có thể đi lại trong trò chơi điện tử. Lúc đầu Vi Vi nói tôi cũng không tin, có thể nào tên Thương Hy đó đã nghiên cứu ra một thứ kỳ quái, chẳng may bị Vi Vi phát hiện ra, cho nên anh ta mới giết người diệt khẩu…”
Dạ Ly gật đầu. “Nhưng kỳ lạ nhất là, rõ ràng Thương Hy biết chúng ta sẽ đoán ra điều này, nhưng anh ta vẫn không kiêng nể, trắng trợn bắt Vi Vi, thậm chí còn đích thân gọi điện thông báo Vi Vi bị ngất xỉu, đang nằm trong bệnh viện, mọi người cảm thấy anh ta làm vậy là có ý gì?”
Sắc mặt Tiểu Long ngốc nghếch tái xanh, tròng mắt đảo qua đảo lại, nói: “Anh ta cố ý nói cho chúng ta biết, Vi Vi đang ở trong tay mình.”
Dạ Ly gật đầu. “Chính xác, cho nên anh ta mới bất chấp tất cả. Vì thế, lúc này cậu liều lĩnh đến chỗ anh ta, sẽ chẳng có tác dụng gì đâu.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?” Khuyên Khuyên vội nói. “Hay là Tiểu Long ngốc nghếch, anh nhanh chóng đi tìm Lạc đại nhân đi!”
“Không cần, tìm Quý Vân là được rồi.”
Nam Huyền ngước ánh mắt kỳ lạ nhìn Dạ Ly. “Chuyện này có liên quan đến Quý Vân sao? Rốt cuộc anh đã điều tra được gì?”
Dạ đại họa nhìn thẳng vào Tiểu Long ngốc nghếch, thản nhiên nói: “Chẳng phải tôi đã từng nói rồi sao? Anh ta trước khi đi có đến gặp tôi, cộng thêm những lời suy đoán trước đó, nên những gì cần biết tôi đều biết cả.” Dứt lời, Dạ đại họa nhún vai, nói: “Bây giờ, điều đó không quan trọng nữa, quan trọng nhất lúc này là, chỉ cần tìm được anh ta thì nhất định sẽ biết được Tiểu Vi Vi đang xảy ra chuyện gì và chúng ta cũng sẽ có những kế sách phù hợp để đối phó với Thương Hy. Tôi đã phái Tùng Dung đi tìm anh ta, sẽ nhanh chóng có tin tức thôi!”
Vừa dứt lời, ngoài phòng bệnh đã vang lên tiếng gõ cửa. Đứng ngoài cửa là một thiếu nữ xinh đẹp, mặc chiếc váy ngắn ôm sát cơ thể, để lộ những đường cong nóng bỏng, hấp dẫn. Không phải Tùng Dung thì còn là ai được nữa! Khuyên Khuyên kích động chạy tơi, nhảy lên vai cô ta. “Chít chít, vừa nhắc đến cô, cô liền có mặt. Có tin tức gì của Quý Vân rồi đúng không?”
Cô nàng tê giác nghe thấy vậy, ngẩng đầu nhìn một lượt các gương mặt có trong phòng bệnh, lắc đầu thở dài. Không khí trong phòng bệnh bất giác trở nên nặng nề, Tùng Dung thấy thế vội nói: “Mặc dù không tìm thấy A Vân, nhưng tôi tìm được một người khác, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ được chúng ta.”
“Là ai?” Dứt lời, ngoài cửa truyền đến một giọng nói, chúng ma quỷ nhất loạt quay đầu nhìn, thấy Tương Ảnh đang từ từ bước vào.
“Tương Ảnh?” Dạ Ly ôm ngực nói. “Không phải cậu đang ở bên cạnh chị tôi sao, đến đây làm gì?”
Tương Ảnh không thèm quan tâm đến Dạ Ly, đi thẳng đến bên giường bệnh, đặt ngón tay lên sống mũi Lục Vi, nhắm mắt lại, bắt đầu niệm thần chú. Trước khi kết thúc, Tương Ảnh hô to “bang” một tiếng, trong nháy mắt, ngón tay chỉ vào giữa trán Lục Vi. Nhất thời, mọi người thấy từ trên đỉnh đầu cô xuất hiện một luồng sáng màu vàng mờ ảo.
Tương Ảnh nghiêm mặt. “Quả nhiên là vậy!”
Nam Huyền vội vàng hỏi lại: “Ý cậu là gì?”
“Lục Vi cũng giống như chú hai của tôi, bị nhốt trong ảo cảnh.”
Nghe xong, không khí trong phòng tựa như đông cứng lại. Tùng Dung chống nạnh, “hừ hừ” nói: “Tiểu tử thối, lúc này là lúc nào rồi hả, ngươi có thể không đẹp trai nhưng cũng đừng mang cái bản mặt chết chóc ấy đến đây chứ? Hãy kể tường tận mọi chuyện ngươi biết cho chúng ta nghe, mau lên!”
Tương Ảnh quay sang lườm Tùng Dung, rầu rĩ nói: “Năm đó, khi tôi mới sinh ra, không biết vì sao chú hai tôi bị đuổi khỏi Tương gia. Cho đến mười năm sau, khi chú ấy trở thành người thực vật, bị khiêng trả về Tương gia, tôi mới biết, năm đó chú hai bị ma quỷ ám ảnh, luôn miệng nói muốn tạo ra một thành phố vĩnh hằng. Thành phố vĩnh hằng này hoàn toàn không giống như ảo cảnh mà bình thường chúng tôi vẫn tạo ra, nó có thể khiến hồn phách người ta tách khỏi thể xác, linh hồn siêu thoát khỏi lục đạo luân hồi.
Ông nội tôi cho rằng như vậy là trái với luân thường nên đã giam cầm chú hai lại, nhưng chú ấy vẫn trốn thoát. Ông nội đành chịu, không biết phải làm sao, chỉ lên tiếng tuyên bố trục xuất chú hai ra khỏi gia tộc. Nhưng mười năm sau, người ta phát hiện ra chú hai nằm cạnh một hồ nước hôi thối, không còn hồn phách, không có thần trí, thực sự chỉ là một cái xác không hồn.”
Tương Ảnh vừa nói vừa nhìn Lục Vi, đang nằm trên giường, thở dài rồi nói tiếp: “Biểu hiện của cô ấy và chú hai tôi giống hệt nhau.”
Khuyên Khuyên kinh ngạc hét lên: “Ý của cậu là Vi Vi cũng đã biến thành người thực vật sao? Không thể nào!”
“Tùng Dung đã kể hết mọi chuyện cho tôi nghe rồi, nếu tôi đoán không nhầm, thành phố vĩnh hằng của chú hai đã bị cấy ghép vào trò chơi này. Năm đó, chúng tôi vẫn cho rằng chú hai bị tẩu hỏa nhập ma nên mới biến thành như vậy, nhưng bây giờ xem ra… chú ấy vẫn còn có đồng đảng. Chỉ là không biết giữa chú và Thương Hy đã xảy ra chuyện gì.”
Dạ đại họa chau mày, nghi ngờ. “Xảy ra chuyện gì ư? Đích thân đi hỏi Thương Hy không phải sẽ biết sao?”
Ánh mắt Nam Huyền chợt sáng lên. “Dạ Ly, ý của anh là…”
Dạ đại họa cười gian, hỏi lại: “Tương Ảnh, cậu có biết gì về ảo cảnh đó của chú cậu không?”
Tương Ảnh do dự nói: “Năm đó chú hai có để lại một chút tin tức…”
“Không cần biết nhiều, chỉ cần biết làm thế nào để liên lạc được với người trong ảo cảnh là được.”
Tiểu Long ngốc nghếch vô cùng kinh ngạc. “Dạ ly, anh…”
Dạ đại họa chăm chú nhìn Nam Huyền, lặng lẽ gật đầu. “Không tìm được Quý Vân, chúng ta chỉ có thể tương kế tựu kế mà thôi!”
“Đây là…”
“Đi theo tôi!” Không đợi Lục Vi nói xong, Tương Thành đã ngắt lời. Lục Vi thấy toàn thân Tương Thành cũng ướt như chuột lột, nhất thời không hiểu có chuyện gì xảy ra, đành ngoan ngoãn theo anh ta bước ra ngoài. Vừa trông thấy cảnh tượng bên ngoài, cô bất giác trố mắt đứng nhìn, không nói được một lời…
Mặt hồ vốn rất yên ả, không một gợn sóng, lúc này bỗng trở nên hỗn loạn. Lũ cá chân người vừa như phấn khích lại vừa như sợ hãi, nhảy hết lên mặt nước, vừa lộn vòng trên không trung vừa ve vẩy cái đuôi. Đứng bên kia hồ nước, Tiểu Hắc đứng chép miệng, nhe răng cười, bên cạnh là… một cô gái đội chiếc mũ rộng vành có mạng che trước mặt, không nhìn rõ dung mạo.
“Chuyện này… Chúng đang làm gì vậy?”
“Không biết!” Tương Thành nắm chặt cây cung trong tay, nói với vẻ bí ẩn: “Kia là nữ vương của thành phố tù nhân này, tên là Thiên Tố. Quả thực cô cũng có chút bản lĩnh đấy, dụ được cả cô ta đến đây!”
Trong lòng Lục Vi không ngừng run lên vì sợ hãi, chỉ thấy hai tay Thiên Tố đưa lên trước ngực, ngay sau đó, một âm thanh tự nhiên, linh hoạt, kỳ ảo mà kỳ quái khác thường, từ sau tấm mạng che mặt đó truyền đến. Tương Thành khép chặt khóe môi, cất giọng khó chịu: “Đến lúc cấp thiết hãy bắn tên, rõ chưa!”
Lục Vi cắn răng, bặm môi, gài mũi tên mà Tương Thành đưa cho lên cây cung, nói: “Cô ta đang hát cái quái gì vậy? Anh chắc chắn cô ta sẽ đến đây chứ?”
Nói xong, Vi Vi bỗng nhiên chết lặng, cây cung ban nãy còn nắm chặt lúc này đã hơi run rẩy, cầm không vững. Lũ cá chân người lúc trước còn nhảy nhót không ngừng, đột nhiên tập trung xếp thành hàng dài, nối đuôi nhau, dùng chân mình làm thành một cây cầu.
“Thiên Tố dùng tiếng hát để ra lệnh sao?” Lục Vi kinh hãi nhìn cây cầu chân người từng bước được hoàn thành, nổi da gà. “Chúng đang định đi qua đây!”
“Khốn nạn!” Tương Thành giương cung, nhắm thẳng vào Thiên Tố, nói với Lục Vi. “Nhanh đuổi lũ cá chân người ra, không được để chúng đến gần ngôi nhà.” Nhưng lúc này trời tối mịt, vì tiếng hát mê hoặc của Thiên Tố, lũ cá chân người ngoi lên mặt nước ngày càng nhiều, chúng tập trung quanh ngôi nhà gỗ, bắc thành cây cầu chân người hình bán nguyệt. Lục Vi có xua đuổi thế nào cũng không làm giảm được tốc độ nhanh đến chóng mặt của chúng.
Vi Vi thở hổn hển, vừa đuổi lũ cá quái vật đó vừa chăm chú nhìn cô gái áo trắng trước mặt. Mặc dù khuôn mặt đã được che bởi một lớp vải mỏng nhưng không hiểu sao, Lục Vi luôn có cảm giác khóe miệng cô ta đang ẩn chứa một nụ cười quỷ dị. Dường như phát hiện ra sự chú ý của Vi Vi, giọng hát trầm thấp của Thiên Tố đột nhiên cao vút. Lục Vi đang cau mày suy nghĩ, bỗng cảm thấy dưới chân có cái gì đó tràn qua.
Cô cúi xuống nhìn, cảm giác ớn lạnh dâng tận cổ. “A!!!”
Hồ nước trong suốt nhìn thấy tận đáy lúc trước giờ đã biến thành màu đỏ au, dưới đó có vô số những cánh tay đang từ từ ngoi lên, túm lấy chân Lục Vi. “Không, cứu tôi với!!” Trong cơn hoảng loạn, cô vẫn bắn cung loạn xạ xuống nước, nhưng chúng vẫn lũ lượt kéo tới, mỗi lúc một đông, như đàn kiến vỡ trận ào ào tiến đến.
Vi Vi run lẩy bẩy, nhìn dòng nước đẫm máu đang cuồn cuộn dâng trào, điều duy nhất cô nghĩ được lúc này là… lo sợ mình sẽ trở thành “mồi” của lũ cá chân người đó. Chẳng trách, lần đầu tiên lội xuống đây, cô lại cảm thấy nước trong hồ ấm áp đến thế, đó chẳng phải là máu của những con mồi bị giết sao? Những mẩu tay, mẩu chân đứt lìa của chúng đều chìm sâu dưới đáy hồ, mẩu chân bị lũ cá lấy đi, bây giờ những mẩu tay này cũng bò lên tìm cô…
Khi Lục Vi bị chúng ra sức kéo xuống hồ máu, cây cầu chân người cũng đã được xây xong. Thiên Tố chậm rãi bước lên cầu, những mũi tên nước trong tay Tương Thành không thể bắn trúng người cô ta. Cuối cùng nữ vương của thành phố tù nhân đã đến trước ngôi nhà gỗ, cô ta bỏ qua Tương Thành, tiến thẳng đến trước mặt Lục Vi.
Lúc này, Lục Vi đã bị những cánh tay kép đến sát mép nước, trên chiếc váy trắng loang lổ những vệt máu đỏ, nhìn mà đau lòng, thậm chí trên ngực cô còn in hình một bàn tay nhuốm máu đến rùng rợn. Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan này, cô chỉ biết ngước ánh mắt tuyệt vọng nhìn cô gái áo trắng đối diện mình, quên cả hoảng sợ và kinh hãi.
Thiên Tố hơi nghiêng đầu, dường như cũng đang chăm chú quan sát cô qua tấm mạng che mặt. Rất lâu sau, Lục Vi mới nghe thấy cô ta lạnh lùng nói: “Trên người cô có thứ mùi mà ta kinh ghét.”
Lục Vi: “…”
_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách hồ máu_ _ _ _ _
Trong lúc Lục Vi đang đối mặt với cuộc chiến sinh tử trong trò chơi quái đản kia thì tại cửa hàng thú cưng cũng loạn hết cả lên. Trong phòng bệnh đơn tại bệnh viện Số 1, Nhạc Linh kiểm tra Lục Vi đang mê man bất tỉnh, lắc đầu nói: “Vẫn không gọi cô ấy tỉnh dậy được. Không bị mộng yểm, không có ma chướng, cũng không bị quỷ áp, nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh, thật giống như…”
“Giống như cái gì?” Dạ Ly khẽ nheo mắt, chăm chú nhìn sắc mặt tái mét của Lục Vi trên giường bệnh, biểu cảm u sầu, thương cảm.
Nhạc Linh nói: “Rất giống tình trạng của Nam Huyền thời gian đầu bị hôn mê. Nhưng khác là, không bắt được ba hồn chín vía của cô ấy.”
Tiểu Long ngốc nghếch từ đầu đến giờ vẫn trầm mặc không nói, nghe thấy vậy, đôi lông mày anh tú bất giác chau lại lặng lẽ quay người bước ra cửa. Dạ Ly thấy thế, hỏi: “Nam Huyền, cậu định đi đâu?”
“Tìm Thương Hy.” Vi Vi đến công ty thiết kế game đó phỏng vấn, đột nhiên bị ngất xỉu phải đưa vào bệnh viện, Nam Huyền không tin việc này không liên quan đến Thương Hy.
Nhạc Linh xoa cằm, nói: “Chúng tôi cũng đã điều tra tên Thương Hy đó rồi. Anh ta là người, tổ tiên anh ta là đạo sĩ chuyên trừ ma giáng quỷ, nhưng đến đời anh ta dường như không còn người kế tục nữa. Anh ta hai mươi tám tuổi, là người lập kế hoạch cho trò chơi, tính cách ôn hòa và khá khiêm tốn. Nếu không phải vì chuyện của Vi Vi thì cũng chẳng ai biết đến anh ta, đó là một người rất bình thường. Sau khi Vi Vi xảy ra chuyện, chúng tôi cũng đã đến thăm dò anh ta nhưng không phát hiện được điểm nào đáng ngờ.”
“Vì sao?” Nam Huyền siết chặt nắm tay, nghiến răng ken két. Lục Vi đột nhiên hôn mê khiến tinh thần anh ta suy sụp, đến lúc này đã không thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Đấm mạnh tay lên mặt bàn, Nam Huyền nghiến răng. “Đã bốn ngày rồi, bốn ngày! Lẽ nào chúng ta cứ ngồi đây đợi chết sao?”
Dạ Ly khẽ miết cằm. “Không phải ngồi đợi chết mà là đợi thời cơ.” Nói xong, Dạ Ly kéo Tiểu Long ngốc nghếch lại, ấn anh ta ngồi xuống chiếc giường Lục Vi đang nằm, nói: “Nam Huyền, cậu hãy bình bĩnh suy nghĩ cho cẩn thận, trước đó Vi Vi đã từng nói với chúng ta, cô ấy đã trông thấy một con mèo béo kỳ quái trong trò chơi của Thương Hy. Lúc đó chúng ta chẳng ai để ý, nhưng sau đó, Vi Vi lại xảy ra chuyện. Cậu đoán xem, khả năng lớn nhất có thể phát sinh trong tình huống này là gì?”
Nam Huyền mím chặt môi. Đúng lúc đó Khuyên Khuyên đang nằm thu mình bên chiếc gối đột nhiên lên tiếng: “Từ trước đến nay tôi chưa từng nghe ai nói ma quỷ có thể đi lại trong trò chơi điện tử. Lúc đầu Vi Vi nói tôi cũng không tin, có thể nào tên Thương Hy đó đã nghiên cứu ra một thứ kỳ quái, chẳng may bị Vi Vi phát hiện ra, cho nên anh ta mới giết người diệt khẩu…”
Dạ Ly gật đầu. “Nhưng kỳ lạ nhất là, rõ ràng Thương Hy biết chúng ta sẽ đoán ra điều này, nhưng anh ta vẫn không kiêng nể, trắng trợn bắt Vi Vi, thậm chí còn đích thân gọi điện thông báo Vi Vi bị ngất xỉu, đang nằm trong bệnh viện, mọi người cảm thấy anh ta làm vậy là có ý gì?”
Sắc mặt Tiểu Long ngốc nghếch tái xanh, tròng mắt đảo qua đảo lại, nói: “Anh ta cố ý nói cho chúng ta biết, Vi Vi đang ở trong tay mình.”
Dạ Ly gật đầu. “Chính xác, cho nên anh ta mới bất chấp tất cả. Vì thế, lúc này cậu liều lĩnh đến chỗ anh ta, sẽ chẳng có tác dụng gì đâu.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?” Khuyên Khuyên vội nói. “Hay là Tiểu Long ngốc nghếch, anh nhanh chóng đi tìm Lạc đại nhân đi!”
“Không cần, tìm Quý Vân là được rồi.”
Nam Huyền ngước ánh mắt kỳ lạ nhìn Dạ Ly. “Chuyện này có liên quan đến Quý Vân sao? Rốt cuộc anh đã điều tra được gì?”
Dạ đại họa nhìn thẳng vào Tiểu Long ngốc nghếch, thản nhiên nói: “Chẳng phải tôi đã từng nói rồi sao? Anh ta trước khi đi có đến gặp tôi, cộng thêm những lời suy đoán trước đó, nên những gì cần biết tôi đều biết cả.” Dứt lời, Dạ đại họa nhún vai, nói: “Bây giờ, điều đó không quan trọng nữa, quan trọng nhất lúc này là, chỉ cần tìm được anh ta thì nhất định sẽ biết được Tiểu Vi Vi đang xảy ra chuyện gì và chúng ta cũng sẽ có những kế sách phù hợp để đối phó với Thương Hy. Tôi đã phái Tùng Dung đi tìm anh ta, sẽ nhanh chóng có tin tức thôi!”
Vừa dứt lời, ngoài phòng bệnh đã vang lên tiếng gõ cửa. Đứng ngoài cửa là một thiếu nữ xinh đẹp, mặc chiếc váy ngắn ôm sát cơ thể, để lộ những đường cong nóng bỏng, hấp dẫn. Không phải Tùng Dung thì còn là ai được nữa! Khuyên Khuyên kích động chạy tơi, nhảy lên vai cô ta. “Chít chít, vừa nhắc đến cô, cô liền có mặt. Có tin tức gì của Quý Vân rồi đúng không?”
Cô nàng tê giác nghe thấy vậy, ngẩng đầu nhìn một lượt các gương mặt có trong phòng bệnh, lắc đầu thở dài. Không khí trong phòng bệnh bất giác trở nên nặng nề, Tùng Dung thấy thế vội nói: “Mặc dù không tìm thấy A Vân, nhưng tôi tìm được một người khác, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ được chúng ta.”
“Là ai?” Dứt lời, ngoài cửa truyền đến một giọng nói, chúng ma quỷ nhất loạt quay đầu nhìn, thấy Tương Ảnh đang từ từ bước vào.
“Tương Ảnh?” Dạ Ly ôm ngực nói. “Không phải cậu đang ở bên cạnh chị tôi sao, đến đây làm gì?”
Tương Ảnh không thèm quan tâm đến Dạ Ly, đi thẳng đến bên giường bệnh, đặt ngón tay lên sống mũi Lục Vi, nhắm mắt lại, bắt đầu niệm thần chú. Trước khi kết thúc, Tương Ảnh hô to “bang” một tiếng, trong nháy mắt, ngón tay chỉ vào giữa trán Lục Vi. Nhất thời, mọi người thấy từ trên đỉnh đầu cô xuất hiện một luồng sáng màu vàng mờ ảo.
Tương Ảnh nghiêm mặt. “Quả nhiên là vậy!”
Nam Huyền vội vàng hỏi lại: “Ý cậu là gì?”
“Lục Vi cũng giống như chú hai của tôi, bị nhốt trong ảo cảnh.”
Nghe xong, không khí trong phòng tựa như đông cứng lại. Tùng Dung chống nạnh, “hừ hừ” nói: “Tiểu tử thối, lúc này là lúc nào rồi hả, ngươi có thể không đẹp trai nhưng cũng đừng mang cái bản mặt chết chóc ấy đến đây chứ? Hãy kể tường tận mọi chuyện ngươi biết cho chúng ta nghe, mau lên!”
Tương Ảnh quay sang lườm Tùng Dung, rầu rĩ nói: “Năm đó, khi tôi mới sinh ra, không biết vì sao chú hai tôi bị đuổi khỏi Tương gia. Cho đến mười năm sau, khi chú ấy trở thành người thực vật, bị khiêng trả về Tương gia, tôi mới biết, năm đó chú hai bị ma quỷ ám ảnh, luôn miệng nói muốn tạo ra một thành phố vĩnh hằng. Thành phố vĩnh hằng này hoàn toàn không giống như ảo cảnh mà bình thường chúng tôi vẫn tạo ra, nó có thể khiến hồn phách người ta tách khỏi thể xác, linh hồn siêu thoát khỏi lục đạo luân hồi.
Ông nội tôi cho rằng như vậy là trái với luân thường nên đã giam cầm chú hai lại, nhưng chú ấy vẫn trốn thoát. Ông nội đành chịu, không biết phải làm sao, chỉ lên tiếng tuyên bố trục xuất chú hai ra khỏi gia tộc. Nhưng mười năm sau, người ta phát hiện ra chú hai nằm cạnh một hồ nước hôi thối, không còn hồn phách, không có thần trí, thực sự chỉ là một cái xác không hồn.”
Tương Ảnh vừa nói vừa nhìn Lục Vi, đang nằm trên giường, thở dài rồi nói tiếp: “Biểu hiện của cô ấy và chú hai tôi giống hệt nhau.”
Khuyên Khuyên kinh ngạc hét lên: “Ý của cậu là Vi Vi cũng đã biến thành người thực vật sao? Không thể nào!”
“Tùng Dung đã kể hết mọi chuyện cho tôi nghe rồi, nếu tôi đoán không nhầm, thành phố vĩnh hằng của chú hai đã bị cấy ghép vào trò chơi này. Năm đó, chúng tôi vẫn cho rằng chú hai bị tẩu hỏa nhập ma nên mới biến thành như vậy, nhưng bây giờ xem ra… chú ấy vẫn còn có đồng đảng. Chỉ là không biết giữa chú và Thương Hy đã xảy ra chuyện gì.”
Dạ đại họa chau mày, nghi ngờ. “Xảy ra chuyện gì ư? Đích thân đi hỏi Thương Hy không phải sẽ biết sao?”
Ánh mắt Nam Huyền chợt sáng lên. “Dạ Ly, ý của anh là…”
Dạ đại họa cười gian, hỏi lại: “Tương Ảnh, cậu có biết gì về ảo cảnh đó của chú cậu không?”
Tương Ảnh do dự nói: “Năm đó chú hai có để lại một chút tin tức…”
“Không cần biết nhiều, chỉ cần biết làm thế nào để liên lạc được với người trong ảo cảnh là được.”
Tiểu Long ngốc nghếch vô cùng kinh ngạc. “Dạ ly, anh…”
Dạ đại họa chăm chú nhìn Nam Huyền, lặng lẽ gật đầu. “Không tìm được Quý Vân, chúng ta chỉ có thể tương kế tựu kế mà thôi!”
/65
|