Trời sáng.
Tuế Hòa cởi áo khoác, Cừ Chiêu gấp gọn lại bỏ vào balo, tiếp tục cầm tay cô.
Bọn họ phải về cuối phố ăn cơm lam. Lần đầu tiên Tuế Hòa ăn cơm lam đã thích, mấy ngày liên tiếp sau đó, bữa sáng nào cô cũng chỉ ăn món này.
Tuế Hòa hít sâu một hơi, cảm khái: “Không khí thật tuyệt.”
Chóp mũi quanh quẩn mùi nước biển, bầu trời trong xanh như một viên kẹo bạc hà khổng lồ, gió thổi lành lạnh, thổi tan những đám mây vừa tụ lại, tiết trời rất đẹp, người bên cạnh cũng rất tuyệt.
Lòng bàn tay bị cộm bởi một vật cứng, hơi lạ, nhưng Cừ Chiêu lại cảm thấy thoải mái.
Tuế Hòa đồng ý hắn.
Dưới sự chứng kiến của mặt trời, cô gật đầu đáp “Vâng”.
“Hôm nay còn có một bất ngờ nữa tặng em.” Cừ Chiêu nói.
Tuế Hòa nhìn hắn, “Còn có?”
“Ừ.”
Từ sáng đến tối, Tuế Hòa vẫn không chờ được cái gọi là bất ngờ.
“Đi tắm đi.” Cừ Chiêu vỗ mông cô. Cô ôm đồ, lòng hiếu kỳ tăng vọt, “Rốt cuộc là điều bất ngờ gì thế?”
Cừ Chiêu vẫn câu nói kia: “Đi tắm đi.”
“Nếu em thấy bất ngờ đó em sẽ khóc không?” Tuế Hòa quyết định hỏi vòng vo, “Em mà khóc thì không thể kẻ mắt.”
“…Có lẽ sẽ.” Tuế Hòa ôm chặt ngực: “Anh như vậy làm em không dám đi tắm.”
Cừ Chiêu cực kỳ kiên nhẫn, “Đi tắm nào.”
Một hồi tắm gội, Tuế Hòa cực nôn nóng, lơ đãng suýt nữa dùng nước lạnh gội đầu.
Lau khô bọt nước trên người, cô dùng tay lau hơi nước trên mặt gương, thấy trong gương là khuôn mặt bị hơi nóng xông đỏ ửng.
Cô đột nhiên ngại đi ra ngoài.
Sáng nay cô đồng ý lời cầu hôn của Cừ Chiêu, suốt một ngày không có cảm giác gì, bây giờ lại cảm thấy ngượng ngùng.
Tuế Hòa rũ mắt vuốt ngón tay trơn nhẵn của mình, vẫn nhớ cảm giác lúc đeo nhẫn, lạnh lẽo lại ấm áp, giống như bị tưới nước đá lên, lại giống như bị đám lửa thiêu cháy.
“Không thể tưởng tượng được.” Cô thì thào.
Búi tóc lại, Tuế Hòa không mặc áo lót, cũng không để ý trên người chỉ mặc váy ngủ, xỏ dép mở cửa phòng tắm.
Ngoài cửa, cả căn phòng rộng tắt hết đèn, chỉ để lại đèn ngủ đầu giường. Điều hòa ở nhiệt độ vừa phải, thổi đi hơi nước đọng lại trên da Tuế Hòa sau khi tắm gội, cô dừng bước, qua ánh đèn yếu ớt, cô chỉ có thể nhìn thấy một đống hộp to hộp nhỏ trải đầy giường, nhưng không thấy Cừ Chiêu ở trong phòng, chẳng biết đã đi đâu.
“Cừ Chiêu?”
“Anh ở đây.”
Bỗng sau lưng nóng lên, Tuế Hòa hoảng hốt, cô sờ ngực, “Làm em sợ muốn chết, sao không bật đèn?”
“Sợ em khóc sưng húp mắt không muốn anh thấy.”
Tuế Hòa trầm mặc, nghi ngờ đi đến mép giường.
“Những thứ đó… Là gì?”
Cả một chiếc giường bị hộp quà phủ kín, không hộp nào giống hộp nào, nhưng trên mỗi chiếc hộp đều có một tấm thiệp.
Cừ Chiêu vẫn ôm cô, hắn thổi khí vào tai cô: “Em nhìn chẳng phải sẽ biết sao.”
Tuế Hòa cầm lên một tấm thiệp cách gần nhất, vật kèm theo là một chiếc túi xách, là nhãn hiệu túi xách cô yêu thích, nhưng lại là kiểu dáng của hai năm trước.
“Tuế Hòa 24 tuổi, sinh nhật vui vẻ.” Cô đọc ra, thanh âm ngày càng nhỏ.
Cừ Chiêu cười cười, giải thích: “Lúc ấy vừa mới tìm được em, không dám đến trước mặt em hỏi ý kiến, biết em thích nhãn hiệu túi xách này nên đã mua cho em một chiếc.”
Tuế Hòa tưởng Cừ Chiêu nói cô sẽ khóc chỉ là nói quá, nhưng nghe mấy lời này lại nhìn những thứ kia, chóp mũi cô thực sự có chút chua xót.
Cô lại lấy hộp ruy băng màu xanh lá bên tay phải, là món quà tuổi 20.
“Được đặt vào cuối kỳ Đại học năm hai, cảm thấy em đeo sẽ rất đẹp.”
Tuế Hòa muốn khóc.
18 tuổi năm ấy, Cừ Chiêu mua một chiếc vòng tay, định làm quà tốt nghiệp tặng cô, kết quả cô lại chúc Cừ Chiêu tiền đồ như gấm, sau đó quyết đoán rời bỏ hắn.
19 tuổi, năm đầu tiên cô và Cừ Chiêu xa cách, Cừ Chiêu mua tặng cô một chiếc đồng hồ kiểu nữ, dây đeo tinh xảo, kim đồng hồ vẫn đang chuyển động.
Quà sinh nhật năm 21 tuổi, là một con thỏ thú bông, mua cho cô con thỏ giống hệt năm đó Cừ Chiêu dùng số tiền làm thêm bị ông chủ lòng dạ hiểm độc cắt xén.
22 tuổi, là một lọ nước hoa, Cừ Chiêu nói lần đầu tiên bọn họ làm tình, hắn ngửi thấy mùi hương này trên người cô.
23 tuổi và 25 tuổi, Cừ Chiêu mua dây chuyền, sợi thứ nhất là hình ổ khóa tinh xảo, sợi sau là hình chìa khóa tinh xảo.
Cừ Chiêu nói: “Mua ổ khóa là lúc không tìm thấy em, mua chìa khóa là sau khi tìm thấy em.”
Hắn thở dài một tiếng: “26 tuổi, Tuế Hòa đáp ứng lời cầu hôn của Cừ Chiêu, cũng không biết rốt cuộc ai là người nhận quà tặng.”
Tuế Hòa khóc không thành tiếng.
Cừ Chiêu xoa mặt cô, từng chút từng chút hôn lên những giọt nước mắt của cô.
“Em xem, anh đã nói em sẽ khóc mà.”
Tuế Hòa cởi áo khoác, Cừ Chiêu gấp gọn lại bỏ vào balo, tiếp tục cầm tay cô.
Bọn họ phải về cuối phố ăn cơm lam. Lần đầu tiên Tuế Hòa ăn cơm lam đã thích, mấy ngày liên tiếp sau đó, bữa sáng nào cô cũng chỉ ăn món này.
Tuế Hòa hít sâu một hơi, cảm khái: “Không khí thật tuyệt.”
Chóp mũi quanh quẩn mùi nước biển, bầu trời trong xanh như một viên kẹo bạc hà khổng lồ, gió thổi lành lạnh, thổi tan những đám mây vừa tụ lại, tiết trời rất đẹp, người bên cạnh cũng rất tuyệt.
Lòng bàn tay bị cộm bởi một vật cứng, hơi lạ, nhưng Cừ Chiêu lại cảm thấy thoải mái.
Tuế Hòa đồng ý hắn.
Dưới sự chứng kiến của mặt trời, cô gật đầu đáp “Vâng”.
“Hôm nay còn có một bất ngờ nữa tặng em.” Cừ Chiêu nói.
Tuế Hòa nhìn hắn, “Còn có?”
“Ừ.”
Từ sáng đến tối, Tuế Hòa vẫn không chờ được cái gọi là bất ngờ.
“Đi tắm đi.” Cừ Chiêu vỗ mông cô. Cô ôm đồ, lòng hiếu kỳ tăng vọt, “Rốt cuộc là điều bất ngờ gì thế?”
Cừ Chiêu vẫn câu nói kia: “Đi tắm đi.”
“Nếu em thấy bất ngờ đó em sẽ khóc không?” Tuế Hòa quyết định hỏi vòng vo, “Em mà khóc thì không thể kẻ mắt.”
“…Có lẽ sẽ.” Tuế Hòa ôm chặt ngực: “Anh như vậy làm em không dám đi tắm.”
Cừ Chiêu cực kỳ kiên nhẫn, “Đi tắm nào.”
Một hồi tắm gội, Tuế Hòa cực nôn nóng, lơ đãng suýt nữa dùng nước lạnh gội đầu.
Lau khô bọt nước trên người, cô dùng tay lau hơi nước trên mặt gương, thấy trong gương là khuôn mặt bị hơi nóng xông đỏ ửng.
Cô đột nhiên ngại đi ra ngoài.
Sáng nay cô đồng ý lời cầu hôn của Cừ Chiêu, suốt một ngày không có cảm giác gì, bây giờ lại cảm thấy ngượng ngùng.
Tuế Hòa rũ mắt vuốt ngón tay trơn nhẵn của mình, vẫn nhớ cảm giác lúc đeo nhẫn, lạnh lẽo lại ấm áp, giống như bị tưới nước đá lên, lại giống như bị đám lửa thiêu cháy.
“Không thể tưởng tượng được.” Cô thì thào.
Búi tóc lại, Tuế Hòa không mặc áo lót, cũng không để ý trên người chỉ mặc váy ngủ, xỏ dép mở cửa phòng tắm.
Ngoài cửa, cả căn phòng rộng tắt hết đèn, chỉ để lại đèn ngủ đầu giường. Điều hòa ở nhiệt độ vừa phải, thổi đi hơi nước đọng lại trên da Tuế Hòa sau khi tắm gội, cô dừng bước, qua ánh đèn yếu ớt, cô chỉ có thể nhìn thấy một đống hộp to hộp nhỏ trải đầy giường, nhưng không thấy Cừ Chiêu ở trong phòng, chẳng biết đã đi đâu.
“Cừ Chiêu?”
“Anh ở đây.”
Bỗng sau lưng nóng lên, Tuế Hòa hoảng hốt, cô sờ ngực, “Làm em sợ muốn chết, sao không bật đèn?”
“Sợ em khóc sưng húp mắt không muốn anh thấy.”
Tuế Hòa trầm mặc, nghi ngờ đi đến mép giường.
“Những thứ đó… Là gì?”
Cả một chiếc giường bị hộp quà phủ kín, không hộp nào giống hộp nào, nhưng trên mỗi chiếc hộp đều có một tấm thiệp.
Cừ Chiêu vẫn ôm cô, hắn thổi khí vào tai cô: “Em nhìn chẳng phải sẽ biết sao.”
Tuế Hòa cầm lên một tấm thiệp cách gần nhất, vật kèm theo là một chiếc túi xách, là nhãn hiệu túi xách cô yêu thích, nhưng lại là kiểu dáng của hai năm trước.
“Tuế Hòa 24 tuổi, sinh nhật vui vẻ.” Cô đọc ra, thanh âm ngày càng nhỏ.
Cừ Chiêu cười cười, giải thích: “Lúc ấy vừa mới tìm được em, không dám đến trước mặt em hỏi ý kiến, biết em thích nhãn hiệu túi xách này nên đã mua cho em một chiếc.”
Tuế Hòa tưởng Cừ Chiêu nói cô sẽ khóc chỉ là nói quá, nhưng nghe mấy lời này lại nhìn những thứ kia, chóp mũi cô thực sự có chút chua xót.
Cô lại lấy hộp ruy băng màu xanh lá bên tay phải, là món quà tuổi 20.
“Được đặt vào cuối kỳ Đại học năm hai, cảm thấy em đeo sẽ rất đẹp.”
Tuế Hòa muốn khóc.
18 tuổi năm ấy, Cừ Chiêu mua một chiếc vòng tay, định làm quà tốt nghiệp tặng cô, kết quả cô lại chúc Cừ Chiêu tiền đồ như gấm, sau đó quyết đoán rời bỏ hắn.
19 tuổi, năm đầu tiên cô và Cừ Chiêu xa cách, Cừ Chiêu mua tặng cô một chiếc đồng hồ kiểu nữ, dây đeo tinh xảo, kim đồng hồ vẫn đang chuyển động.
Quà sinh nhật năm 21 tuổi, là một con thỏ thú bông, mua cho cô con thỏ giống hệt năm đó Cừ Chiêu dùng số tiền làm thêm bị ông chủ lòng dạ hiểm độc cắt xén.
22 tuổi, là một lọ nước hoa, Cừ Chiêu nói lần đầu tiên bọn họ làm tình, hắn ngửi thấy mùi hương này trên người cô.
23 tuổi và 25 tuổi, Cừ Chiêu mua dây chuyền, sợi thứ nhất là hình ổ khóa tinh xảo, sợi sau là hình chìa khóa tinh xảo.
Cừ Chiêu nói: “Mua ổ khóa là lúc không tìm thấy em, mua chìa khóa là sau khi tìm thấy em.”
Hắn thở dài một tiếng: “26 tuổi, Tuế Hòa đáp ứng lời cầu hôn của Cừ Chiêu, cũng không biết rốt cuộc ai là người nhận quà tặng.”
Tuế Hòa khóc không thành tiếng.
Cừ Chiêu xoa mặt cô, từng chút từng chút hôn lên những giọt nước mắt của cô.
“Em xem, anh đã nói em sẽ khóc mà.”
/79
|