Edit: Mina
Giữ khoảng cách với người khác, nhưng phải để cho người ta cảm thấy cô thân thiện dễ gần.
Đời trước Tuế Hòa diễn không nhuần nhuyễn, đời này có kinh nghiệm, Tuế Hòa làm những việc này rất đỗi thành thục.
Cô được hoan nghênh hơn so với trước kia.
Bệnh tâm lý cũng theo đó nghiêm trọng thêm.
“Cừ Chiêu,” Tuế Hòa chạm vào đôi mắt Cừ Chiêu, “Anh không biết anh đặc biệt thế nào đâu.”
“Trước kia em không thể đứng lâu trong đám đông. Bởi vì anh, em đi công viên giải trí, cũng bởi vì công viên giải trí, em phát hiện em không hề bài xích tiếp xúc với anh.”
Năm ấy lúc đi công viên giải trí, Tuế Hòa có thử cầm tay Cừ Chiêu… Không ngờ thành công, cô không bị nôn.
Tuế Hòa ngạc nhiên cảm thán mình không hề chán ghét chạm vào Cừ Chiêu, cô cực kỳ phấn khích, dù lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi cũng không chịu buông tay. Nếu không phải Cừ Chiêu buông ra trước, có lẽ cô sẽ nắm tay hắn đi chơi hết ngày.
Cô còn tưởng là do cô trọng sinh một lần, thế nên bệnh tâm lý trở nên tốt hơn.
Nhưng không phải.
Chỉ có Cừ Chiêu đặc biệt mà thôi.
Cuộc sống sớm chiều ở cùng Cừ Chiêu, Tuế Hòa chưa từng ôm Cừ Chiêu, bọn họ nắm tay nhau đã là giới hạn lớn nhất, nhưng cũng đủ để cho Tuế Hòa cảm thấy khó tin.
Lần đầu tiên xa cách, là bởi vì hôm tốt nghiệp, cô ôm Cừ Chiêu, không thấy ghê tởm.
Lần đầu tiên gặp lại, là bởi vì trò nói thật hay mạo hiểm, cô lại ôm Cừ Chiêu lần nữa, vẫn không thấy ghê tởm.
Cừ Chiêu không hề thay đổi theo thời gian.
Sau đó…
“Chúng ta làm tình.” Tuế Hòa lộ ra nụ cười dịu dàng quyến luyến.
Cừ Chiêu hôn cô, như đang hôn viên pha lê dễ vỡ, hắn tiếp lời: “Em không nghĩ tới chúng ta có thể phát triển đến một bước kia, thế nên em bỏ chạy.”
Rốt cuộc hắn biết, Tuế Hòa bài xích không phải cả đám người, mà là nam giới trong đám người đó, công viên hải dương là vậy, tên theo dõi cũng là vậy.
Cừ Chiêu nghĩ tiếp, cái gọi là đặc biệt trong miệng Tuế Hòa, có lẽ là lực hấp dẫn đồng loại chăng.
Hai người đều có vấn đề tâm lý, đều đeo mặt nạ để sống, đều mệt mỏi không chịu nổi.
Nhưng hắn sống đeo mặt nạ là vì đùa giỡn người khác, mà Tuế Hòa sống đeo mặt nạ là vì để cho người khác sống không lo nghĩ.
Cừ Chiêu à Cừ Chiêu, mày quả thực hèn mọn, thế mà dựa vào chút tâm lý đen tối chiếm được sự đặc biệt của Tuế Hòa. Hắn âm thầm cười khổ.
“Nói vậy cũng đúng, nhưng không đầy đủ.” Môi Tuế Hòa khô khốc, cô hồn nhiên không biết vẻ mặt Cừ Chiêu thay đổi, “Bởi vì làm tình, em bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề tâm lý của mình, em muốn khắc phục nó.”
“Em nói thẳng với anh trai. Anh ấy đồng ý giúp em giấu giếm, cũng tìm nơi để em điều trị.”
Cừ Chiêu đã hiểu, khó trách sau này Tuế Sơ có ác cảm với hắn như vậy.
“Một năm kia, em vẫn luôn ở trong bệnh viện.” Dường như Tuế Hòa không muốn nhớ lại khoảng thời gian đó, cô nói giản lược, “Em đổi rất nhiều bác sĩ mới chọn được một bác sĩ phù hợp với em. Vị bác sĩ kia quả thực lợi hại, mỗi lần kết thúc đợt trị liệu từ chỗ anh ta, tâm trạng của em sẽ tốt lên rất nhiều.”
“…” Cừ Chiêu không nói chuyện.
Bởi theo hắn quan sát, Tuế Hòa vẫn bài xích những người nên bài xích.
Bệnh tình không hề chuyển biến tốt lên.
“Chỉ là về sau, anh ta bảo em thử tự sống một mình.” Tuế Hòa rụt rè liếc mắt nhìn Cừ Chiêu, “Do em không thể ỷ lại vào anh.”
“Đây là nguyên nhân em không đi tìm anh.” Cừ Chiêu mặt không biểu cảm nói.
Tuế Hòa dừng lại, gật đầu, “Đúng vậy. Nhưng sau đó chúng ta vẫn gặp lại, thậm chí còn ở bên nhau. Lúc đó em thật sự rất vui, ngỡ rằng mình thực sự khá hơn rồi.”
Sắc mặt Cừ Chiêu kém đi, hắn bạnh cằm, “Vậy nên em lại đi tìm tên bác sĩ kia, kết quả không được như mong muốn nên em lại bắt đầu không chịu ra ngoài.”
“Là bởi vì gặp ác mộng, em lại mơ thấy… Không, là vấn đề của em,” Tuế Hòa nói năng lộn xộn, sắc mặt tái nhợt, “Chắc chắn là do em có vấn đề…”
Nhìn cô quá suy yếu, Cừ Chiêu hoảng hốt, thu lại tư thế hùng hồn dọa người, hắn ôm Tuế Hòa, thấp giọng dỗ cô: “Không phải. Không phải vấn đề của em.”
Tuế Hòa phục hồi tinh thần, cô túm lấy cổ tay áo Cừ Chiêu, thấp giọng hỏi: “Anh cảm thấy vị bác sĩ kia có vấn đề phải không?”
Cừ Chiêu không trả lời. Coi như cam chịu.
“Chắc không phải bác sĩ có vấn đề,” Tuế Hòa không biết nói sao, vẫn biện hộ thay vị bác sĩ kia, “Có thể là sau khi em gặp được anh, quá ỷ lại vào anh thế nên yếu ớt không chịu nổi.”
Nói nói, mí mắt nặng trĩu, giọng cũng nhỏ dần, Tuế Hòa buồn ngủ.
“Cừ Chiêu, em buồn ngủ quá…”
Đầu óc mộng mị, cô không muốn nói tiếp.
Biết được nguyên nhân, Cừ Chiêu càng khó chịu.
Hắn nằm nghiêng ôm Tuế Hòa ngủ, chỉnh chăn giúp cô.
“Ngủ đi.”
Lần đầu tiên nói ra những việc này, cho dù ý thức của Tuế Hòa mê man cô vẫn không quên cầm tay Cừ Chiêu.
“Anh đừng đi.”
Cừ Chiêu trở tay cầm tay cô, “Không đi.”
————
Hơi sợ Cừ Chiêu sẽ giết bác sĩ tâm lý.
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
Giữ khoảng cách với người khác, nhưng phải để cho người ta cảm thấy cô thân thiện dễ gần.
Đời trước Tuế Hòa diễn không nhuần nhuyễn, đời này có kinh nghiệm, Tuế Hòa làm những việc này rất đỗi thành thục.
Cô được hoan nghênh hơn so với trước kia.
Bệnh tâm lý cũng theo đó nghiêm trọng thêm.
“Cừ Chiêu,” Tuế Hòa chạm vào đôi mắt Cừ Chiêu, “Anh không biết anh đặc biệt thế nào đâu.”
“Trước kia em không thể đứng lâu trong đám đông. Bởi vì anh, em đi công viên giải trí, cũng bởi vì công viên giải trí, em phát hiện em không hề bài xích tiếp xúc với anh.”
Năm ấy lúc đi công viên giải trí, Tuế Hòa có thử cầm tay Cừ Chiêu… Không ngờ thành công, cô không bị nôn.
Tuế Hòa ngạc nhiên cảm thán mình không hề chán ghét chạm vào Cừ Chiêu, cô cực kỳ phấn khích, dù lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi cũng không chịu buông tay. Nếu không phải Cừ Chiêu buông ra trước, có lẽ cô sẽ nắm tay hắn đi chơi hết ngày.
Cô còn tưởng là do cô trọng sinh một lần, thế nên bệnh tâm lý trở nên tốt hơn.
Nhưng không phải.
Chỉ có Cừ Chiêu đặc biệt mà thôi.
Cuộc sống sớm chiều ở cùng Cừ Chiêu, Tuế Hòa chưa từng ôm Cừ Chiêu, bọn họ nắm tay nhau đã là giới hạn lớn nhất, nhưng cũng đủ để cho Tuế Hòa cảm thấy khó tin.
Lần đầu tiên xa cách, là bởi vì hôm tốt nghiệp, cô ôm Cừ Chiêu, không thấy ghê tởm.
Lần đầu tiên gặp lại, là bởi vì trò nói thật hay mạo hiểm, cô lại ôm Cừ Chiêu lần nữa, vẫn không thấy ghê tởm.
Cừ Chiêu không hề thay đổi theo thời gian.
Sau đó…
“Chúng ta làm tình.” Tuế Hòa lộ ra nụ cười dịu dàng quyến luyến.
Cừ Chiêu hôn cô, như đang hôn viên pha lê dễ vỡ, hắn tiếp lời: “Em không nghĩ tới chúng ta có thể phát triển đến một bước kia, thế nên em bỏ chạy.”
Rốt cuộc hắn biết, Tuế Hòa bài xích không phải cả đám người, mà là nam giới trong đám người đó, công viên hải dương là vậy, tên theo dõi cũng là vậy.
Cừ Chiêu nghĩ tiếp, cái gọi là đặc biệt trong miệng Tuế Hòa, có lẽ là lực hấp dẫn đồng loại chăng.
Hai người đều có vấn đề tâm lý, đều đeo mặt nạ để sống, đều mệt mỏi không chịu nổi.
Nhưng hắn sống đeo mặt nạ là vì đùa giỡn người khác, mà Tuế Hòa sống đeo mặt nạ là vì để cho người khác sống không lo nghĩ.
Cừ Chiêu à Cừ Chiêu, mày quả thực hèn mọn, thế mà dựa vào chút tâm lý đen tối chiếm được sự đặc biệt của Tuế Hòa. Hắn âm thầm cười khổ.
“Nói vậy cũng đúng, nhưng không đầy đủ.” Môi Tuế Hòa khô khốc, cô hồn nhiên không biết vẻ mặt Cừ Chiêu thay đổi, “Bởi vì làm tình, em bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề tâm lý của mình, em muốn khắc phục nó.”
“Em nói thẳng với anh trai. Anh ấy đồng ý giúp em giấu giếm, cũng tìm nơi để em điều trị.”
Cừ Chiêu đã hiểu, khó trách sau này Tuế Sơ có ác cảm với hắn như vậy.
“Một năm kia, em vẫn luôn ở trong bệnh viện.” Dường như Tuế Hòa không muốn nhớ lại khoảng thời gian đó, cô nói giản lược, “Em đổi rất nhiều bác sĩ mới chọn được một bác sĩ phù hợp với em. Vị bác sĩ kia quả thực lợi hại, mỗi lần kết thúc đợt trị liệu từ chỗ anh ta, tâm trạng của em sẽ tốt lên rất nhiều.”
“…” Cừ Chiêu không nói chuyện.
Bởi theo hắn quan sát, Tuế Hòa vẫn bài xích những người nên bài xích.
Bệnh tình không hề chuyển biến tốt lên.
“Chỉ là về sau, anh ta bảo em thử tự sống một mình.” Tuế Hòa rụt rè liếc mắt nhìn Cừ Chiêu, “Do em không thể ỷ lại vào anh.”
“Đây là nguyên nhân em không đi tìm anh.” Cừ Chiêu mặt không biểu cảm nói.
Tuế Hòa dừng lại, gật đầu, “Đúng vậy. Nhưng sau đó chúng ta vẫn gặp lại, thậm chí còn ở bên nhau. Lúc đó em thật sự rất vui, ngỡ rằng mình thực sự khá hơn rồi.”
Sắc mặt Cừ Chiêu kém đi, hắn bạnh cằm, “Vậy nên em lại đi tìm tên bác sĩ kia, kết quả không được như mong muốn nên em lại bắt đầu không chịu ra ngoài.”
“Là bởi vì gặp ác mộng, em lại mơ thấy… Không, là vấn đề của em,” Tuế Hòa nói năng lộn xộn, sắc mặt tái nhợt, “Chắc chắn là do em có vấn đề…”
Nhìn cô quá suy yếu, Cừ Chiêu hoảng hốt, thu lại tư thế hùng hồn dọa người, hắn ôm Tuế Hòa, thấp giọng dỗ cô: “Không phải. Không phải vấn đề của em.”
Tuế Hòa phục hồi tinh thần, cô túm lấy cổ tay áo Cừ Chiêu, thấp giọng hỏi: “Anh cảm thấy vị bác sĩ kia có vấn đề phải không?”
Cừ Chiêu không trả lời. Coi như cam chịu.
“Chắc không phải bác sĩ có vấn đề,” Tuế Hòa không biết nói sao, vẫn biện hộ thay vị bác sĩ kia, “Có thể là sau khi em gặp được anh, quá ỷ lại vào anh thế nên yếu ớt không chịu nổi.”
Nói nói, mí mắt nặng trĩu, giọng cũng nhỏ dần, Tuế Hòa buồn ngủ.
“Cừ Chiêu, em buồn ngủ quá…”
Đầu óc mộng mị, cô không muốn nói tiếp.
Biết được nguyên nhân, Cừ Chiêu càng khó chịu.
Hắn nằm nghiêng ôm Tuế Hòa ngủ, chỉnh chăn giúp cô.
“Ngủ đi.”
Lần đầu tiên nói ra những việc này, cho dù ý thức của Tuế Hòa mê man cô vẫn không quên cầm tay Cừ Chiêu.
“Anh đừng đi.”
Cừ Chiêu trở tay cầm tay cô, “Không đi.”
————
Hơi sợ Cừ Chiêu sẽ giết bác sĩ tâm lý.
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
/79
|