Edit: Mina
Tuế Hòa.
Nghe thấy có người gọi mình, Tuế Hòa quay đầu lại.
Ký ức ùa về, dường như ngay tại ánh mắt đầu tiên Tuế Hòa đã nhận ra Cừ Chiêu.
Hắn trở nên loá mắt hơn.
Mà bọn họ cũng đã lâu không gặp.
Là thời gian và khoảng cách ảnh hưởng đến thói quen của bọn họ.
Sau khi thi xong đại học, đường ai nấy đi. Thật là nói không sai một lời nào.
Năm ấy kỳ nghỉ hè qua đi, Tuế Tử Đình theo đúng lời hứa dừng lại việc giúp đỡ Cừ Chiêu, Cừ Chiêu cũng dựa vào nỗ lực của mình được tuyển thẳng vào trường đại học C.
Nhưng Tuế Hòa không nói cho Cừ Chiêu biết cô sẽ thi vào trường đại học nào.
Khi Cừ Chiêu thấy Tuế Hòa có điều giấu giếm hắn đã đoán được ý định của cô... cô muốn đón nhận một cuộc sống mới, một cuộc sống mới không bị hắn làm phiền.
Ân huệ đã hết.
Rất tuyệt tình.
Cừ Chiêu không ngừng nhớ lại cái ôm Tuế Hòa cho hắn vào lúc kết thúc tiệc liên hoan tốt nghiệp.
Cô nói: Cừ Chiêu, chúc cậu tiền đồ như gấm.
Đó là lần đầu tiên hắn nếm được tư vị chua xót... tiền đồ như gấm, tiền đồ của hắn không có cô.
Cừ Chiêu cảm thấy buồn cười, hắn muốn lột trái tim Tuế Hòa ra, nhưng còn chưa chạm tới, cô đã muốn rời đi.
Thật ra Tuế Hòa cũng không biểu hiện cô muốn rời đi quá rõ ràng, chỉ là rất thần kỳ, từ đó về sau thời gian bọn họ liên lạc từ ít biến thành không có.
Đã không còn mối ràng buộc cho và nhận này, giữa bọn họ cũng không còn quan hệ gì nữa.
Thế nên dù sau đó Cừ Chiêu biết Tuế Hòa học trường đại học J cùng thành phố với hắn, hắn cũng không đi tìm cô.
Không muốn lại dựa vào giả vờ đáng thương để níu kéo cô.
Hiếm khi hắn muốn báo ân một lần. Cô muốn cuộc sống mới, hắn sẽ cho.
Nhưng tuyệt đối không được để hắn bắt được.
Lần sau, hắn sẽ không thể dễ nói chuyện như vậy nữa.
...
Cừ Chiêu?
Nét mặt Tuế Hòa tươi cười không khác gì trước kia, quen thuộc giống như ngày hôm qua bọn họ mới gặp nhau vậy.
Cừ Chiêu đến gần cô: Sao cậu tới đây?
Tuế Hòa nâng cánh tay Liên Kiều Kiều đứng bên cạnh thẹn thùng đến nỗi sắc mặt hồng rực, Đến đây đi dạo.
Liên Kiều Kiều rụt rè vẫy tay: Hi... Hi?
Đúng vậy, cô rất có duyên với mọi người, đến đâu cũng có bạn. Cừ Chiêu nghĩ, cũng không thiếu một người như hắn.
Chào cậu. Chào hỏi Liên Kiều Kiều xong, Cừ Chiêu lại tiếp tục nói chuyện với Tuế Hòa, Sao không tới tìm tôi? Chỗ khác không nói, đại học C vẫn tính là quen thuộc.
Hắn cố ý nói như vậy, Tuế Hòa vẫn ngữ điệu hòa nhã: Sợ cậu bận đó.
Lời này nghe ra chính là từ chối, nhưng từ miệng Tuế Hòa nói ra, cô điềm đạm nói sẽ làm cho câu khách sáo này tăng thêm sức thuyết phục.
Bây giờ Cừ Chiêu không còn tâm tư rối rắm như trước kia nữa, hắn ngày càng biết che dấu cảm xúc. Hắn thuận theo Tuế Hòa nói: Xem ra đều tại tớ quá bận.
Tuế Hòa cười, Tớ nói giỡn, cậu đừng nói móc tớ.
Cừ Chiêu không tỏ ý kiến, nở nụ cười cực kỳ giống cô, Vậy chúng ta hẹn hôm nào đi, dù sao cũng cùng thành phố.
Được. Lúc nào cũng dễ nói chuyện.
Cừ Chiêu vừa đi khỏi tầm nhìn của Tuế Hòa, Liên Kiều Kiều liền dựa sát gần cô kêu lên: Sao cậu quen Cừ Chiêu thế!
Trước kia chúng tớ là bạn học. Tuế Hòa rốt cuộc cũng nhìn cô ấy, Nhưng sao cậu kích động vậy?
Đẹp trai như thế tớ có thể không kích động sao? Ở đại học C ai mà không biết cậu ấy chứ, là sinh viên nổi tiếng của viện Y học bên kia, người theo đuổi đếm không xuể. Hơn nữa tính cách cậu ấy rất tốt, tớ chưa từng nghe thấy ai nói cậu ấy từng nói tục. Cậu không biết đâu, bạn tớ nói cậu ấy là thần...
Liên Kiều Kiều còn đang nói, Tuế Hòa lại dần dần nghe không rõ.
Cô chỉ biết là, hiện tại Cừ Chiêu sống rất tốt.
Chắc hẳn sẽ không đi vào vết xe đổ của kiếp trước.
Cô rất cao hứng.
*
Cừ Chiêu không ăn cơm, trực tiếp về ký túc xá.
Chung Vọng ở ký túc xá đang vét nốt miếng cơm trong hộp thức ăn nhanh, không có chút hình tượng nào.
Trong phòng tràn ngập mùi đồ ăn, người ăn không biết, người ngửi khó chịu, Cừ Chiêu không nói gì, chỉ mở cửa sổ cho thông gió, Sao không ăn ở căn – tin?
Một người ăn, không thú vị. Nói xong, Chung Vọng ợ một tiếng thật to, Cậu ăn chưa?
Cừ Chiêu lắc đầu.
Chung Vọng rốt cuộc biết người thường bọn họ không giống Cừ Chiêu.
Cừ Chiêu chính là vị thần tiên sống không dính bụi trần khói lửa.
A, cũng không đúng, vị thần tiên này thích ăn cơm chiên trứng.
Chung Vọng chẹp chẹp miệng, nhớ tới hôm nay mấy nam sinh trong lớp mưu tính làm chuyện bí mật, thuận miệng hỏi Cừ Chiêu: Hôm nay bọn Đao Đầu muốn đi giao lưu kết bạn, cậu có đi không?
Cái gọi là giao lưu kết bạn, chính là xem mắt trá hình.
Viện Y học ít nữ sinh, người đẹp đều thích Cừ Chiêu, còn lại đều khó coi. Những người thức thời như bọn họ chỉ có thể dựa vào cách này để quen bạn mới.
Mấy loại hoạt động giao lưu kết bạn này Cừ Chiêu chưa từng tham gia, nhưng Chung Vọng vẫn sẽ theo thói quen hỏi một câu.
Cừ Chiêu lật trang sách, Lần này lại cùng với trường nào?
Đại học J. Trường đó không phải nổi tiếng nhiều gái xinh sao? Bọn Đao Đầu đã lên kế hoạch từ rất lâu đấy...
Tôi đi.
Chung Vọng đang nói không ngừng, hắn đột nhiên chen ngang hai từ làm anh ta tưởng mình nghe lầm, anh ta ngoáy ngoáy lỗ tai: Cậu nói gì?
Cừ Chiêu lấy tay làm dấu, gập cuốn sách lại, cười nói: Tôi nói tôi đi.
Chung Vọng: ...
Anh ta cảm thấy bọn Đao Đầu sẽ đánh chết anh ta.
Cừ Chiêu đi giao lưu kết bạn, còn chỗ nào để bọn họ nói chuyện đây?
Chung Vọng giãy giụa lần cuối: Cậu xác định muốn đi? Trước kia không phải cậu luôn không đi sao?
Cừ Chiêu gật đầu khẳng định: Lần này không giống.
Tuế Hòa sẽ đi.
Đương nhiên không giống.
————
Đừng hỏi vì sao Cừ Chiêu biết. *Đến từ giác quan thứ sáu biến thái. Nói nhỏ BB*
Tuế Hòa.
Nghe thấy có người gọi mình, Tuế Hòa quay đầu lại.
Ký ức ùa về, dường như ngay tại ánh mắt đầu tiên Tuế Hòa đã nhận ra Cừ Chiêu.
Hắn trở nên loá mắt hơn.
Mà bọn họ cũng đã lâu không gặp.
Là thời gian và khoảng cách ảnh hưởng đến thói quen của bọn họ.
Sau khi thi xong đại học, đường ai nấy đi. Thật là nói không sai một lời nào.
Năm ấy kỳ nghỉ hè qua đi, Tuế Tử Đình theo đúng lời hứa dừng lại việc giúp đỡ Cừ Chiêu, Cừ Chiêu cũng dựa vào nỗ lực của mình được tuyển thẳng vào trường đại học C.
Nhưng Tuế Hòa không nói cho Cừ Chiêu biết cô sẽ thi vào trường đại học nào.
Khi Cừ Chiêu thấy Tuế Hòa có điều giấu giếm hắn đã đoán được ý định của cô... cô muốn đón nhận một cuộc sống mới, một cuộc sống mới không bị hắn làm phiền.
Ân huệ đã hết.
Rất tuyệt tình.
Cừ Chiêu không ngừng nhớ lại cái ôm Tuế Hòa cho hắn vào lúc kết thúc tiệc liên hoan tốt nghiệp.
Cô nói: Cừ Chiêu, chúc cậu tiền đồ như gấm.
Đó là lần đầu tiên hắn nếm được tư vị chua xót... tiền đồ như gấm, tiền đồ của hắn không có cô.
Cừ Chiêu cảm thấy buồn cười, hắn muốn lột trái tim Tuế Hòa ra, nhưng còn chưa chạm tới, cô đã muốn rời đi.
Thật ra Tuế Hòa cũng không biểu hiện cô muốn rời đi quá rõ ràng, chỉ là rất thần kỳ, từ đó về sau thời gian bọn họ liên lạc từ ít biến thành không có.
Đã không còn mối ràng buộc cho và nhận này, giữa bọn họ cũng không còn quan hệ gì nữa.
Thế nên dù sau đó Cừ Chiêu biết Tuế Hòa học trường đại học J cùng thành phố với hắn, hắn cũng không đi tìm cô.
Không muốn lại dựa vào giả vờ đáng thương để níu kéo cô.
Hiếm khi hắn muốn báo ân một lần. Cô muốn cuộc sống mới, hắn sẽ cho.
Nhưng tuyệt đối không được để hắn bắt được.
Lần sau, hắn sẽ không thể dễ nói chuyện như vậy nữa.
...
Cừ Chiêu?
Nét mặt Tuế Hòa tươi cười không khác gì trước kia, quen thuộc giống như ngày hôm qua bọn họ mới gặp nhau vậy.
Cừ Chiêu đến gần cô: Sao cậu tới đây?
Tuế Hòa nâng cánh tay Liên Kiều Kiều đứng bên cạnh thẹn thùng đến nỗi sắc mặt hồng rực, Đến đây đi dạo.
Liên Kiều Kiều rụt rè vẫy tay: Hi... Hi?
Đúng vậy, cô rất có duyên với mọi người, đến đâu cũng có bạn. Cừ Chiêu nghĩ, cũng không thiếu một người như hắn.
Chào cậu. Chào hỏi Liên Kiều Kiều xong, Cừ Chiêu lại tiếp tục nói chuyện với Tuế Hòa, Sao không tới tìm tôi? Chỗ khác không nói, đại học C vẫn tính là quen thuộc.
Hắn cố ý nói như vậy, Tuế Hòa vẫn ngữ điệu hòa nhã: Sợ cậu bận đó.
Lời này nghe ra chính là từ chối, nhưng từ miệng Tuế Hòa nói ra, cô điềm đạm nói sẽ làm cho câu khách sáo này tăng thêm sức thuyết phục.
Bây giờ Cừ Chiêu không còn tâm tư rối rắm như trước kia nữa, hắn ngày càng biết che dấu cảm xúc. Hắn thuận theo Tuế Hòa nói: Xem ra đều tại tớ quá bận.
Tuế Hòa cười, Tớ nói giỡn, cậu đừng nói móc tớ.
Cừ Chiêu không tỏ ý kiến, nở nụ cười cực kỳ giống cô, Vậy chúng ta hẹn hôm nào đi, dù sao cũng cùng thành phố.
Được. Lúc nào cũng dễ nói chuyện.
Cừ Chiêu vừa đi khỏi tầm nhìn của Tuế Hòa, Liên Kiều Kiều liền dựa sát gần cô kêu lên: Sao cậu quen Cừ Chiêu thế!
Trước kia chúng tớ là bạn học. Tuế Hòa rốt cuộc cũng nhìn cô ấy, Nhưng sao cậu kích động vậy?
Đẹp trai như thế tớ có thể không kích động sao? Ở đại học C ai mà không biết cậu ấy chứ, là sinh viên nổi tiếng của viện Y học bên kia, người theo đuổi đếm không xuể. Hơn nữa tính cách cậu ấy rất tốt, tớ chưa từng nghe thấy ai nói cậu ấy từng nói tục. Cậu không biết đâu, bạn tớ nói cậu ấy là thần...
Liên Kiều Kiều còn đang nói, Tuế Hòa lại dần dần nghe không rõ.
Cô chỉ biết là, hiện tại Cừ Chiêu sống rất tốt.
Chắc hẳn sẽ không đi vào vết xe đổ của kiếp trước.
Cô rất cao hứng.
*
Cừ Chiêu không ăn cơm, trực tiếp về ký túc xá.
Chung Vọng ở ký túc xá đang vét nốt miếng cơm trong hộp thức ăn nhanh, không có chút hình tượng nào.
Trong phòng tràn ngập mùi đồ ăn, người ăn không biết, người ngửi khó chịu, Cừ Chiêu không nói gì, chỉ mở cửa sổ cho thông gió, Sao không ăn ở căn – tin?
Một người ăn, không thú vị. Nói xong, Chung Vọng ợ một tiếng thật to, Cậu ăn chưa?
Cừ Chiêu lắc đầu.
Chung Vọng rốt cuộc biết người thường bọn họ không giống Cừ Chiêu.
Cừ Chiêu chính là vị thần tiên sống không dính bụi trần khói lửa.
A, cũng không đúng, vị thần tiên này thích ăn cơm chiên trứng.
Chung Vọng chẹp chẹp miệng, nhớ tới hôm nay mấy nam sinh trong lớp mưu tính làm chuyện bí mật, thuận miệng hỏi Cừ Chiêu: Hôm nay bọn Đao Đầu muốn đi giao lưu kết bạn, cậu có đi không?
Cái gọi là giao lưu kết bạn, chính là xem mắt trá hình.
Viện Y học ít nữ sinh, người đẹp đều thích Cừ Chiêu, còn lại đều khó coi. Những người thức thời như bọn họ chỉ có thể dựa vào cách này để quen bạn mới.
Mấy loại hoạt động giao lưu kết bạn này Cừ Chiêu chưa từng tham gia, nhưng Chung Vọng vẫn sẽ theo thói quen hỏi một câu.
Cừ Chiêu lật trang sách, Lần này lại cùng với trường nào?
Đại học J. Trường đó không phải nổi tiếng nhiều gái xinh sao? Bọn Đao Đầu đã lên kế hoạch từ rất lâu đấy...
Tôi đi.
Chung Vọng đang nói không ngừng, hắn đột nhiên chen ngang hai từ làm anh ta tưởng mình nghe lầm, anh ta ngoáy ngoáy lỗ tai: Cậu nói gì?
Cừ Chiêu lấy tay làm dấu, gập cuốn sách lại, cười nói: Tôi nói tôi đi.
Chung Vọng: ...
Anh ta cảm thấy bọn Đao Đầu sẽ đánh chết anh ta.
Cừ Chiêu đi giao lưu kết bạn, còn chỗ nào để bọn họ nói chuyện đây?
Chung Vọng giãy giụa lần cuối: Cậu xác định muốn đi? Trước kia không phải cậu luôn không đi sao?
Cừ Chiêu gật đầu khẳng định: Lần này không giống.
Tuế Hòa sẽ đi.
Đương nhiên không giống.
————
Đừng hỏi vì sao Cừ Chiêu biết. *Đến từ giác quan thứ sáu biến thái. Nói nhỏ BB*
/79
|