Mọi thứ rất thật, thật đến mức Cao Quỳnh Phương không thể không tin. Thật lòng cô không muốn, không muốn gặp lại anh một chút nào. Anh giống như một cơn lốc, đến rất nhanh và cũng đi rất nhanh thứ duy nhất còn lại chỉ là hoang tàn.
“Lâm Khải Phong, bảy năm rồi, anh cũng chẳng tiến bộ được chút nào sao, vẫn thích nghe những lời dối trá của tôi đến vậy à?” – Cố gắng bày ra một giọng điệu mỉa mai, hi vọng rằng anh sẽ buông tay.
“Bảy năm trước là vì tiền, vậy còn bây giờ là thứ gì?” Cô sai rồi, anh đã thay đổi rất nhiều, anh đã không ngã khuỵu mà rất bình thản.
Cô vừa mở miệng thì bị Lâm Khải Phong ngắt lời, để rồi trả lời giúp cô “Là vì cô hận Lâm gia đã cướp đi mẹ của cô, là vì cô hận Trần Diễm Sương đã bỏ rơi cô, giết chết dì Vân, nên cô làm tất cả, hi sinh tất cả bao gồm cả lừa gạt tôi để đạt được mục đích có đúng không?”
Giọng điệu của anh quá mức xa lạ, sự băng lãnh và thâm hiểm này cô chưa bao giờ thấy, thì ra bảy năm qua người thay đổi không chỉ là một mình cô. Trái tim cô run lên, lần đầu tiên cô cảm thấy sợ người đàn ông này, là anh bị mờ mắt vì tình yêu hay đó là một kế hoạch còn hoàn hảo hơn cả cô?
“Nếu anh đã biết tất cả tại sao lại còn thuận theo tôi?”
Trong màn mưa, giai điệu quen thuộc vang lên, nhưng với hai con người này, bài hát kia thật sự đã quá cũ.
“Chris, có chuyện gì vậy?” – Cao Quỳnh Phương có một dự cảm chẳng lành.
“Ngô Thị đã đầu tư một số tiền rất lớn vào Thiển Vũ, giải quyết tất cả những chướng ngại trước mắt mà Thiển Vũ gặp phải, dù cho bây giờ có sáp nhập hay không hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới sự phát triển của Thiển Vũ.” – Hoàng Kỳ Kỳ dù cho tính toán giỏi cách mấy cũng không tính ra Lâm Khải Phong lại đi được bước này.
“Tin của cậu là chính xác chứ?” – Cao Quỳnh Phương điêu đứng, phải vịn tay vào lan can mới không bị ngã. Cô nhìn Lâm Khải Phong bằng một đôi mắt đầy sợ hãi.
“Uhm. Còn một chuyện nữa. SM xảy ra chuyện rồi! Đột nhiên có người gửi đơn kiện, nói rằng chúng ta đầu cơ cổ phiếu làm lũng đoạn thị trường, Steven đã bị cảnh sát kinh tế bắt đi, các cổ đông trước nay đối đầu với chúng ta nhân cơ hội này đòi đảo chính.”
Cô thua rồi, thua một cách thảm hại. Thì ra bấy lâu nay cô chỉ là một con cờ trong tay anh, người bị lợi dụng thực chất chính là cô.
“Chris, bây giờ người quan trọng nhất chính là ba mình, cậu phải ở bên cạnh ông ấy, mình thu xếp mọi chuyện xong sẽ lập tức bay về.”
Cúp điện thoại, Cao Quỳnh Phương tiến tới trước mặt Lâm Khải Phong, rất gần. Cô muốn nhìn một lần nữa, thật kỹ con người này.
“Anh cố tình để tôi tưởng rằng mình thành công, cố tình để Thiển Vũ đứng trước nguy cơ phá sản . Như vậy, Ngô Thị sẽ đầu tư mà không cần sáp nhập, Thiển Vũ vẫn mãi mãi là của Lâm gia. Có đúng không?”
“Em vẫn thông minh như trước, chỉ tiếc là em nhận ra quá trễ.”
“Người gửi thư tố cáo, kích động nội bộ SM cũng là anh luôn đúng không?”
“Câu trả lời em đã sớm có rồi.”
Là anh sao? Không phải Lâm Khải Phong cô yêu đã chết rồi. Thù hận kia tưởng chừng đã bỏ xuống nhưng nào ngờ lại một lần nữa được dấy lên. Kết thúc sao? Phải, đặt xuống mối thù giữa cô và Trần Diễm Sương để bắt đầu một mối thù khác mang tên Lâm Khải Phong. Anh quá giỏi, giỏi kinh doanh, giỏi diễn xuất, giỏi cả thủ đoạn, anh khiến cô tin, tin đên mức chính cô trở thành hung thủ gián tiếp hại gia đình mình, vậy mà cô đã từng thấy có tội với anh, đã từng một lần nữa yêu anh. Nhưng cũng tốt, tình yêu bấy lâu cuối cùng cũng đã có thể vứt bỏ, từ đây về sau họ chỉ còn là người lạ mà thôi.
Cao Quỳnh Phương không muốn nhìn thấy gương mặt này thêm một phút giây nào nữa. Cô quay lưng bỏ đi, kết thúc tất cả bao gồm cả tình yêu gần mười năm, tình yêu vốn dĩ sâu đậm nay chỉ là công cụ trả thù. Nhưng khi cô vừa toan cất bước, thì bàn tay quen thuộc ấy lại giữ chặt cô, vẫn là một cơn mưa, vẫn là anh nắm tay cô nhưng thay vì cảm giác ấm áp năm nào, giờ đây lại là một sự xa lạ và lạnh lẽo trong cõi lòng. Trước đây, khi yêu đắm say, cô đã giãy ra nhưng hôm nay, cô lại đứng im, để mặc bàn tay ấy. Bởi vì tận trong đáy con tim cô vẫn muốn nghe một lời giải thích. Nhưng không…
“Cô về Mỹ có cứu được anh hai cô không?”
Anh nói rất đúng, cô không có cách nào cứu Lê Quốc Khánh, những gì cô đã làm cô hiểu rõ hơn ai hết, Cao Quỳnh Phương đã chẳng còn đường nào để chạy nữa rồi.
“Tôi sẽ nhận tội.”
Dường như Lâm Khải Phong đã sớm đoán được việc này.
“Cô có nghĩ đến ba mình không?”
Lần này, anh nói cũng không sai. Sức khỏe của ba cô thực chất không thể chịu đựng nổi đả kích này. Nhưng cuối cùng cô phải làm sao đây? Đứng nhìn anh hai chịu tội thay mình, đứng nhìn SM sụp đổ, đứng nhìn ba phát bệnh, cô không làm được.
“Anh muốn gì?” – Đó là con đường duy nhất. Dù biết là phải đối diện với nỗi đau, nhưng nếu một mình cô có thể đổi lấy bình an của gia đình, cô nguyện ý, vì họ quan trọng hơn bản than cô rất nhiều.
Lâm Khải Phong hao tâm tổn sức bao lâu nay, cũng chỉ vì câu nói này.
“Cô đoán xem.”
“Làm nhân tình của anh sao? Ngày ngày ở nhà đợi anh ôm vợ xong rồi tìm đến tôi? Để cả đời tôi mãi mãi là người phụ nữ cướp chồng người khác sao?”
Lâm Khải Phong không trả lời, trực tiếp kéo cô lên xe. Cao Quỳnh Phương cố chống cự thế nào cũng không thể chống lại sức mạnh của Lâm Khải Phong, đành mặc anh ta muốn làm gì thì làm. Lâm Khải Phong đạp chân ga, chiếc xe rời đi. Cả hai đều im lặng, Cao Quỳnh Phương cũng không muốn hỏi anh, nếu đã xác định phải bán cuộc đời cho anh, thì còn biết để làm gì. 20 phút sau, chiếc xe dừng lại.
“Xuống đi.”
Anh kéo cô đi thẳng lên nơi cao nhất của tòa nhà. Luật sư đã đợi sẵn ở đó. Trên bàn có rất nhiều loại giấy tờ. Không lẽ ngay cả bán thân cũng phải làm giấy tờ sao? Nhưng đây là điều ‘ông chủ’ muốn, cô làm gì có quyền ý kiến. Mặc kệ, là thứ gì, chỉ cần vừa lòng anh, cứu được anh hai, cô nguyện ý.
“Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Luật sư cung kính gật đầu và chỉ tay vào sấp tài liệu đã chuẩn bị sẵn. Lâm Khải Phong tiếp tục nắm tay Cao Quỳnh Phương tiến lại phía luật sư, anh đưa viết cho cô.
“Ký đi.” – Lâm Khải Phong ra lệnh.
Cao Quỳnh Phương ngước mắt nhìn Lâm Khải Phong, anh hoàn toàn không có biểu cảm gì. Cô nhìn xuống sấp tài liệu. ‘GIẤY ĐĂNG KÍ KẾT HÔN’.
“Anh có tỉnh táo không vậy?”
“Chẳng phải là điều cô muốn sao? Mau kí đi. Mọi thứ sẽ như cô muốn.”
Hôn nhân, thứ cô hằng ao ước đến hôm nay chỉ còn là một tờ giấy chứng nhận cho cuộc trao đổi thể xác, vậy còn Triệu Minh Minh, chẳng phải anh và cô ấy đã đính hôn? Cao Quỳnh Phương cô không có nhiều thời gian như vậy, ngay cả bản than cô còn chưa lo xong, làm sao có thể lo cho người khác. Bút được đặt xuống giấy, những nét mực dần hiện ra. Ấn định cho một bắt đầu mới, một than phận mới.
“Chúc mừng Lâm tổng, Lâm phu nhân.”
“Tôi muốn về nhà.” – Đây là điều Cao Quỳnh Phương muốn nhất ngay lúc này, cô cần Dương Băng Vũ, một người chị em tốt để nghe cô giải tỏa.
Lâm Khải Phong nhìn Cao Quỳnh Phương, rồi ngẩng mặt lên kéo cô về phía trước.
“Bà xã, tân hôn đáng giá ngàn vàng.”
Hơn 10 giờ sáng ngày hôm sau. Cao Quỳnh Phương vẫn còn cuộn trọn người trong chăn, cả đêm hôm qua thật sự cô đã thấm thía câu ‘Tân hôn đáng giá ngàn vàng’ của Lâm Khải Phong. Đến tận bây giờ, cô cũng không cách nào ngồi dậy nổi, tay chân mệt mỏi rũ rượi, không có chút sức lực. Còn người chồng hợp pháp của cô, sáng nay đã dậy rất sớm, anh đi đâu cô cũng không biết. Cố với tay lấy điện thoại trên bàn, nhấn số điện thoại của Dương Băng Vũ xong nhưng Cao Quỳnh Phương không có dũng khí để gọi, cô chẳng còn biết nói gì sau mọi chuyện đã xảy ra. Đột nhiên, chuông nhà reo. Cao Quỳnh Phương lê tấm than mỏi mệt ra mở cửa. Cô vui mừng không tả nổi khi thấy người khách đầu tiên của ngày.
Cao Quỳnh Phương không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, ngay lập tức lao đến ôm chầm lấy Dương Băng Vũ. Mặc kệ Dương Băng Vũ suy nghĩ điều gì, cô chỉ biết cô cần Dương Băng Vũ ngay lúc này.
“Không mời mình vào nhà sao?” – Dương Băng Vũ mỉm cười như thiên sứ nói với Cao Quỳnh Phương.
Hai người vui vẻ bước vào trong, Cao Quỳnh Phương cố gắng tìm một gói café cũng không có nên đành rốt hai cốc nước lạnh đem ra. Ngồi đối diện với Dương Băng Vũ, dù rất muốn kể rất nhiều chuyện nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Cũng may, Dương Băng Vũ lại lên tiếng trước.
“Khải Phong, đã kể mình nghe hết rồi.”
Thì ra anh đã sớm sắp xếp chu toàn mọi thứ, bao gồm cả Dương Băng Vũ. Không cần biết anh nói gì, chỉ cần mọi chuyện ổn thỏa, cái gì cũng không quan trọng.
“Vậy còn Minh Minh thì sao?”
“Mình không biết.”
Cô không hề nói dối, cô thật sự không biết. Dù cô biết Triệu Minh Minh có thai, cô ấy yêu Lâm Khải Phong rất nhiều cũng đã hi sinh cho anh ấy rất nhiều nhưng cô còn gia đình, cô phải cứu họ.
“Nè, hai cậu cuối cùng cũng được ở bên nhau rồi, mình thật sự vui cho hai người. nhất định phải nắm chặt hạnh phúc này, đừng đánh mất nữa, có biết không?” – Hạnh phúc sao? Một cuộc hôn nhân bắt đầu bằng thù hận và sự ép buộc liệu rằng sẽ hạnh phúc? Ngay điểm khởi đầu đã là đau khổ.
Tối nay Cao Quỳnh Phương phải trở về Mỹ, nên cô và Dương Băng Vũ phải quay trở về chung cư để thu xếp hành lý.
“Cậu đi lần này, Khải Phong có biết không?”
“Nếu trốn được móng vuốt của anh ta, mình đã trốn lâu rồi, lần này chỉ là công tác, sẽ sớm về thôi.”
Dương Băng Vũ vậy là nghỉ cả ngày để ở nhà với Cao Quỳnh Phương, đã lâu rồi họ mới vui vẻ như vậy. Nhưng ở một hoàn cảnh khác, Triệu Minh Minh hoàn toàn ngược lại.
“Lâm Khải Phong, anh đối xử với em như thế nào cũng được, nhưng còn con thì sao, anh có nghĩ tới nó không, nó là giọt máu của anh mà?” – Triệu Minh Minh nước mắt đầm đìa chất vấn Lâm Khải Phong. Sáng nay, thấy tin tức Lâm Khải Phong kết hôn rợp các trang báo, dù không công khai danh tính cô gái đó, nhưng Triệu Minh Minh có thể đoán được, một người duy nhất trên cuộc đời này nhưng Triệu Minh Minh không muốn tin, cô vẫn cố chấp đi tìm anh, cô hi vọng rằng anh sẽ phủ nhận hay ít nhận sẽ nói dối để cô an lòng, nhưng không ngờ anh thừa nhận một cách bình thản.
“Anh sẽ chịu trách nhiệm với đứa bé.”
“Còn em thì sao”
“Hôn nhân là sự đích đến cuối cùng của tình yêu, điểm xuất phát của chúng ta đã không có tình yêu thì làm sao tiến tới hôn nhân. Ngay từ đầu, chúng ta đã không thể.”
“Vậy anh và cô ấy có thể sao? Cô ấy hận gia đình anh đến xương tủy, có thể cho anh hạnh phúc sao?”
“Anh không tin vào hạnh phúc, nó không giữ được cô ấy, anh chỉ tin vào bản than và thực tế thôi.”
Hôm nay Lâm Khải Phong cố tình về sớm, nhưng bước vào nhà lại chẳng thấy ai. Anh gọi điện cho cô, không liên lạc được. Anh đành gọi cho Dương Băng Vũ. Và Dương Băng Vũ đã cho anh một đáp án bất ngờ.
“Phương đi Mỹ rồi.”
“Chuẩn bị máy bay, anh phải lập tức đi Mỹ.”
Dương Băng Vũ chưa kịp gọi đã nhận được một cuộc gọi khác, cô phải lấy hết dũng khí mới dám ấn nút nghe.
“Ông Ngô.”
Ngô Tính vô cùng tức giận quát vào điện thoại “Lâm Khải Phong bây giờ đang ở đâu?” Khỏi nói cũng biết, chắc chắn là tin tức Lâm tổng kết hôn chấn động sáng nay.
“Xin lỗi ông Ngô, tôi thật sự không biết, hôm nay tôi không đi làm, nhưng tôi sẽ liên lạc giúp ông.”
“Tôi mặc kệ, nhất định phải tìm hắn ra nói chuyện với tôi, nếu không tôi sẽ không để Thiển Vũ tồn tại đâu.” – Một lời khẳng định.
Dương Băng Vũ tỏ thái độ của một thư ký chuyên nghiệp, bình tĩnh giải quyết “Mong ông thông cảm, bây giờ tôi sẽ liên lạc với anh ấy, nhưng còn được hay không tôi cũng không chắc, chỉ cần tìm được tôi nhất định sẽ truyền lời của ông lại với anh ấy.”
Chưa kịp nhận được phản hồi thì phía bên kia đã tắt máy. Dương Băng Vũ cười mỉa mai gọi cho Lâm Khải Phong “Ba vợ anh vừa gọi điện thoại cho em, xem ra lần này anh không toàn mạng đâu. Bây giờ anh định giải quyết sao đây? Còn muốn đi Mỹ không?”
Lâm Khải Phong vẫn giữ khuôn mặt băng lãnh ngàn năm không hề có chút cảm xúc, trầm ngâm một lúc, anh chậm rãi kết luận “Hiện giờ thì không cần nữa. Anh bận đi tìm Ngô Kim Ngọc rồi.”
“Hả?”
“Phải bảo toàn cái mạng rồi còn đi tìm vợ nữa chứ.”
Lâm Khải Phong cúp máy trong tiếng cười giòn tan của Dương Băng Vũ. Cô quay sang nhìn cô gái bên cạnh mình.
“Còn cậu bỏ chồng mình một mình giải quyết hậu quả, có đành lòng không?”
“Tác phẩm của anh ta, liên quan gì tới mình.” Rồi Cao Quỳnh Phương vội vã kéo tay Dương Băng Vũ “Đi thôi, sắp tới giờ bay rồi.”
Chuyến bay của Cao Quỳnh Phương khởi hành vào lúc 18h30, vậy là chỉ còn gần một tiếng nữa. Dương Băng Vũ cùng cô ngồi ở hàng ghế chờ.
“Cậu ngồi đây đi, mình đi mua gì đó uống.’ – Cao Quỳnh Phương đứng lên đi về máy bán thức ăn.
Nhưng cô đi không bao lâu thì điện thoại reo, dòng tên quen thuộc hiện rõ lên màn hình, Dương Băng Vũ đoán chắc lại là chuyện của Lâm Khải Phong, nên bắt máy. Dương Băng Vũ chưa kịp nói gì thì Triệu Minh Minh đã nói.
“Phương, mình xin cậu, cậu buông Khải Phong đi được không? Cậu là bác sĩ, cậu cứu nhiều người như vậy, cũng không muốn một đứa bé chưa kịp ra đời đã bị kết tội chết đúng không? Mình thật lòng cầu xin cậu, chỉ cần cậu chịu rời bỏ, mình sẽ chịu ơn cậu suốt đời.”
Dù qua điện thoại nhưng Dương Băng Vũ vẫn nghe rõ tiếng thút thít của Triệu Minh Minh, cô thật không ngờ, Triệu Minh Minh đã mang đứa con của Lâm Khải Phong, hơn thế nữa Cao Quỳnh Phương cũng biết. Cô là một người đã yêu và cũng khao khát được yêu nên cô hoàn toàn hiểu được cảm giác mất mác đau khổ của Triệu Minh Minh, nhưng cũng chính vì cô đã yêu nên cô càng hiểu, bị ép buộc mất đi người mình yêu và phải sống chung với người mình không yêu còn đau khổ hơn gấp trăm nghàn lần. Nhưng cô bây giờ đang bị kẹp giữa, cô không thể bênh ai, cũng không thể trách ai, nhất là với một thai phụ như Triệu Minh Minh.
“Là mình, Vũ đây.”
Triệu Minh Minh chưng hửng, nhưng đã lỡ phóng lao rồi đành phải theo lao thôi.
“Vũ à, nãy giờ cậu cũng đã nghe hết rồi, cậu nói giúp mình vài câu khuyên Phương đi được không? Mình và con không thể mất Khải Phong được.”
“Cả cậu và Phương đều là những người thân nhất của mình, hơn nữa mình còn chứng kiến tình cảm của Khải Phong và Quỳnh Phương phải qua biết bao sóng gió mới được thành quả hôm nay, mình thật không thể nói được, mình xin lỗi.”
“Cậu, từ đầu đến cuối, cậu có coi mình là bạn không?” – Triệu Minh Minh dường như đã không còn giữ được bình tĩnh.
“Mình chỉ có thể xin lỗi cậu.” – Dương Băng Vũ ấn nút tắt, càng nói cô càng cảm thấy có lỗi với Triệu Minh Minh.
Ngay lúc đó, Cao Quỳnh Phương cũng vừa trở về. Cô ngồi xuống, đưa ly nước ngọt cho Dương Băng Vũ, đôi mắt vô hồn không cảm xúc nhìn về dòng người tấp nập phía trước.
“Cậu không trách mình sao?” – Cô giờ không còn cách nào đối diện với Dương Băng Vũ, nỗi hổ thẹn dâng đầy trong đáy lòng.
‘Còn 15 phút nữa chuyến bay từ Thành Phố Hồ Chí Minh đi New York sẽ khởi hành, mời quý hành khách nhanh chóng lên máy bay.’
Cao Quỳnh Phương nghẹn ngào ôm chặt Dương Băng Vũ rồi đi mà không nhận được câu trả lời. Như vậy dường như sẽ tốt hơn, nhưng gì khó xử quá thì không cần đối diện.
Từ trong sân bay, nhìn máy bay cất cánh vút lên bầu trời, Dương Băng Vũ vẫn lặng lẽ nhìn theo.
“Đôi khi mình cũng muốn trách cậu, nhưng mình luôn tìm lý do để không thể trách cậu. Mình chẳng còn ai nữa, ngoài cậu ra.”
Cao Quỳnh Phương rời đi một cách dịu êm để Lâm Khải Phong ở lại với đầy những sóng gió. Anh vốn dĩ định đón Triệu Minh Minh rồi cùng đi gặp Ngô Tính nhưng…
“Em đừng có uống nữa.” – Lâm Khải Phong hất ngang ly rượu dở dang mà Triệu Minh Minh chưa kịp uống. Âm nhạc xập xình, ánh đèn chớp nhá, mùi rượu nồng nặc, thật không phải nơi một thai phụ nên lui tới.
“Anh đi về đi, đi về với vợ anh đi, tôi và con đâu có ý nghĩa gì với anh. Anh đi đi.”
Lâm Khải Phong biết chắc không thể khuyên Triệu Minh Minh, anh trực tiếp ôm cô ra ngoài, thành công đưa cô vào xe, anh cũng ngồi vào. Không lâu sau, xe dừng lại trước chung cư – nơi Triệu Minh Minh đang ở. Dìu Triệu Minh Minh lên tới nhà, vừa mở cửa hình ảnh Ngô Tính ngồi trên sofa khiến Lâm Khải Phong giật mình, anh tự oán thầm trong lòng, nhưng lỡ vào hang cọp rồi, đành đối diện thôi.
Khi Triệu Minh Minh đã yên bình say giấc, Lâm Khải Phong thở dài, bước ra ngoài.
“Bác.”
“Cậu còn dám gọi tôi? Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, nói, chuyện đó là như thế nào?” – Ngô Tính nhìn con gái như vậy, đương nhiên không đành lòng, nên phải kiềm nén cho Lâm Khải Phong thêm một cơ hội.
Nhưng Lâm Khải Phong lại không cần cơ hội ấy “Dạ, đúng như báo chí viết ạ.”
Cuối cùng thì Ngô Tính cũng không chịu đựng nổi, đấm thẳng vào mặt Lâm Khải Phong.
“Cậu coi con gái tôi là cái gì? Coi Ngô gia tôi là cái gì? Chúng tôi dốc tâm sức cho cậu, cho nhà cậu, bây giờ cậu lại bỏ con gái tôi, lấy người phụ nữ khác? Cậu bảo tôi còn mặt mũi gì mà gặp mặt ai?”
“Cháu xin lỗi.”
“Cậu…Lập tức ly dị, tôi coi như không có chuyện gì.” – Đây chính là sự nhượng bộ cuối cùng.
“Cháu không thể…trừ phi cháu chết nếu không cả đời này cháu cũng không bỏ cô ấy.”
“Cút ra ngoài cho tôi.”
Lâm Khải Phong cố gắng đứng lên, nhưng anh vừa mở cửa thì “Tôi sẽ làm cô ta không thể sống yên.”
“Nếu ai làm hại cô ấy, dù là bất cứ ai, cháu cũng không tha cho người ấy.”
Đó là câu cuối cùng mà Lâm Khải Phong để lại. Anh rời đi.
8h sáng hôm sau, New York, Mỹ.
“Taxi.”
“SM Tower.”
Chớp mắt thì đã gần một năm, mọi thứ quá nhanh, quá nhiều thay đổi, nhưng khi đứng trước căn nhà này, cô luôn cảm thấy mọi thứ y nguyên, không bao giờ thay đổi. Cô ấn chuông. Không lâu sau, cửa mở.
“Cô chủ. Cô về rồi.”
Cao Quỳnh Phương đưa hành lý cho chị giúp việc, chạy vào nhà.
“Ba. Con về rồi.”
Cao Kiến Trung nhìn cô, ông mỉm cười hiền hậu.
“Lâm Khải Phong, bảy năm rồi, anh cũng chẳng tiến bộ được chút nào sao, vẫn thích nghe những lời dối trá của tôi đến vậy à?” – Cố gắng bày ra một giọng điệu mỉa mai, hi vọng rằng anh sẽ buông tay.
“Bảy năm trước là vì tiền, vậy còn bây giờ là thứ gì?” Cô sai rồi, anh đã thay đổi rất nhiều, anh đã không ngã khuỵu mà rất bình thản.
Cô vừa mở miệng thì bị Lâm Khải Phong ngắt lời, để rồi trả lời giúp cô “Là vì cô hận Lâm gia đã cướp đi mẹ của cô, là vì cô hận Trần Diễm Sương đã bỏ rơi cô, giết chết dì Vân, nên cô làm tất cả, hi sinh tất cả bao gồm cả lừa gạt tôi để đạt được mục đích có đúng không?”
Giọng điệu của anh quá mức xa lạ, sự băng lãnh và thâm hiểm này cô chưa bao giờ thấy, thì ra bảy năm qua người thay đổi không chỉ là một mình cô. Trái tim cô run lên, lần đầu tiên cô cảm thấy sợ người đàn ông này, là anh bị mờ mắt vì tình yêu hay đó là một kế hoạch còn hoàn hảo hơn cả cô?
“Nếu anh đã biết tất cả tại sao lại còn thuận theo tôi?”
Trong màn mưa, giai điệu quen thuộc vang lên, nhưng với hai con người này, bài hát kia thật sự đã quá cũ.
“Chris, có chuyện gì vậy?” – Cao Quỳnh Phương có một dự cảm chẳng lành.
“Ngô Thị đã đầu tư một số tiền rất lớn vào Thiển Vũ, giải quyết tất cả những chướng ngại trước mắt mà Thiển Vũ gặp phải, dù cho bây giờ có sáp nhập hay không hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới sự phát triển của Thiển Vũ.” – Hoàng Kỳ Kỳ dù cho tính toán giỏi cách mấy cũng không tính ra Lâm Khải Phong lại đi được bước này.
“Tin của cậu là chính xác chứ?” – Cao Quỳnh Phương điêu đứng, phải vịn tay vào lan can mới không bị ngã. Cô nhìn Lâm Khải Phong bằng một đôi mắt đầy sợ hãi.
“Uhm. Còn một chuyện nữa. SM xảy ra chuyện rồi! Đột nhiên có người gửi đơn kiện, nói rằng chúng ta đầu cơ cổ phiếu làm lũng đoạn thị trường, Steven đã bị cảnh sát kinh tế bắt đi, các cổ đông trước nay đối đầu với chúng ta nhân cơ hội này đòi đảo chính.”
Cô thua rồi, thua một cách thảm hại. Thì ra bấy lâu nay cô chỉ là một con cờ trong tay anh, người bị lợi dụng thực chất chính là cô.
“Chris, bây giờ người quan trọng nhất chính là ba mình, cậu phải ở bên cạnh ông ấy, mình thu xếp mọi chuyện xong sẽ lập tức bay về.”
Cúp điện thoại, Cao Quỳnh Phương tiến tới trước mặt Lâm Khải Phong, rất gần. Cô muốn nhìn một lần nữa, thật kỹ con người này.
“Anh cố tình để tôi tưởng rằng mình thành công, cố tình để Thiển Vũ đứng trước nguy cơ phá sản . Như vậy, Ngô Thị sẽ đầu tư mà không cần sáp nhập, Thiển Vũ vẫn mãi mãi là của Lâm gia. Có đúng không?”
“Em vẫn thông minh như trước, chỉ tiếc là em nhận ra quá trễ.”
“Người gửi thư tố cáo, kích động nội bộ SM cũng là anh luôn đúng không?”
“Câu trả lời em đã sớm có rồi.”
Là anh sao? Không phải Lâm Khải Phong cô yêu đã chết rồi. Thù hận kia tưởng chừng đã bỏ xuống nhưng nào ngờ lại một lần nữa được dấy lên. Kết thúc sao? Phải, đặt xuống mối thù giữa cô và Trần Diễm Sương để bắt đầu một mối thù khác mang tên Lâm Khải Phong. Anh quá giỏi, giỏi kinh doanh, giỏi diễn xuất, giỏi cả thủ đoạn, anh khiến cô tin, tin đên mức chính cô trở thành hung thủ gián tiếp hại gia đình mình, vậy mà cô đã từng thấy có tội với anh, đã từng một lần nữa yêu anh. Nhưng cũng tốt, tình yêu bấy lâu cuối cùng cũng đã có thể vứt bỏ, từ đây về sau họ chỉ còn là người lạ mà thôi.
Cao Quỳnh Phương không muốn nhìn thấy gương mặt này thêm một phút giây nào nữa. Cô quay lưng bỏ đi, kết thúc tất cả bao gồm cả tình yêu gần mười năm, tình yêu vốn dĩ sâu đậm nay chỉ là công cụ trả thù. Nhưng khi cô vừa toan cất bước, thì bàn tay quen thuộc ấy lại giữ chặt cô, vẫn là một cơn mưa, vẫn là anh nắm tay cô nhưng thay vì cảm giác ấm áp năm nào, giờ đây lại là một sự xa lạ và lạnh lẽo trong cõi lòng. Trước đây, khi yêu đắm say, cô đã giãy ra nhưng hôm nay, cô lại đứng im, để mặc bàn tay ấy. Bởi vì tận trong đáy con tim cô vẫn muốn nghe một lời giải thích. Nhưng không…
“Cô về Mỹ có cứu được anh hai cô không?”
Anh nói rất đúng, cô không có cách nào cứu Lê Quốc Khánh, những gì cô đã làm cô hiểu rõ hơn ai hết, Cao Quỳnh Phương đã chẳng còn đường nào để chạy nữa rồi.
“Tôi sẽ nhận tội.”
Dường như Lâm Khải Phong đã sớm đoán được việc này.
“Cô có nghĩ đến ba mình không?”
Lần này, anh nói cũng không sai. Sức khỏe của ba cô thực chất không thể chịu đựng nổi đả kích này. Nhưng cuối cùng cô phải làm sao đây? Đứng nhìn anh hai chịu tội thay mình, đứng nhìn SM sụp đổ, đứng nhìn ba phát bệnh, cô không làm được.
“Anh muốn gì?” – Đó là con đường duy nhất. Dù biết là phải đối diện với nỗi đau, nhưng nếu một mình cô có thể đổi lấy bình an của gia đình, cô nguyện ý, vì họ quan trọng hơn bản than cô rất nhiều.
Lâm Khải Phong hao tâm tổn sức bao lâu nay, cũng chỉ vì câu nói này.
“Cô đoán xem.”
“Làm nhân tình của anh sao? Ngày ngày ở nhà đợi anh ôm vợ xong rồi tìm đến tôi? Để cả đời tôi mãi mãi là người phụ nữ cướp chồng người khác sao?”
Lâm Khải Phong không trả lời, trực tiếp kéo cô lên xe. Cao Quỳnh Phương cố chống cự thế nào cũng không thể chống lại sức mạnh của Lâm Khải Phong, đành mặc anh ta muốn làm gì thì làm. Lâm Khải Phong đạp chân ga, chiếc xe rời đi. Cả hai đều im lặng, Cao Quỳnh Phương cũng không muốn hỏi anh, nếu đã xác định phải bán cuộc đời cho anh, thì còn biết để làm gì. 20 phút sau, chiếc xe dừng lại.
“Xuống đi.”
Anh kéo cô đi thẳng lên nơi cao nhất của tòa nhà. Luật sư đã đợi sẵn ở đó. Trên bàn có rất nhiều loại giấy tờ. Không lẽ ngay cả bán thân cũng phải làm giấy tờ sao? Nhưng đây là điều ‘ông chủ’ muốn, cô làm gì có quyền ý kiến. Mặc kệ, là thứ gì, chỉ cần vừa lòng anh, cứu được anh hai, cô nguyện ý.
“Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Luật sư cung kính gật đầu và chỉ tay vào sấp tài liệu đã chuẩn bị sẵn. Lâm Khải Phong tiếp tục nắm tay Cao Quỳnh Phương tiến lại phía luật sư, anh đưa viết cho cô.
“Ký đi.” – Lâm Khải Phong ra lệnh.
Cao Quỳnh Phương ngước mắt nhìn Lâm Khải Phong, anh hoàn toàn không có biểu cảm gì. Cô nhìn xuống sấp tài liệu. ‘GIẤY ĐĂNG KÍ KẾT HÔN’.
“Anh có tỉnh táo không vậy?”
“Chẳng phải là điều cô muốn sao? Mau kí đi. Mọi thứ sẽ như cô muốn.”
Hôn nhân, thứ cô hằng ao ước đến hôm nay chỉ còn là một tờ giấy chứng nhận cho cuộc trao đổi thể xác, vậy còn Triệu Minh Minh, chẳng phải anh và cô ấy đã đính hôn? Cao Quỳnh Phương cô không có nhiều thời gian như vậy, ngay cả bản than cô còn chưa lo xong, làm sao có thể lo cho người khác. Bút được đặt xuống giấy, những nét mực dần hiện ra. Ấn định cho một bắt đầu mới, một than phận mới.
“Chúc mừng Lâm tổng, Lâm phu nhân.”
“Tôi muốn về nhà.” – Đây là điều Cao Quỳnh Phương muốn nhất ngay lúc này, cô cần Dương Băng Vũ, một người chị em tốt để nghe cô giải tỏa.
Lâm Khải Phong nhìn Cao Quỳnh Phương, rồi ngẩng mặt lên kéo cô về phía trước.
“Bà xã, tân hôn đáng giá ngàn vàng.”
Hơn 10 giờ sáng ngày hôm sau. Cao Quỳnh Phương vẫn còn cuộn trọn người trong chăn, cả đêm hôm qua thật sự cô đã thấm thía câu ‘Tân hôn đáng giá ngàn vàng’ của Lâm Khải Phong. Đến tận bây giờ, cô cũng không cách nào ngồi dậy nổi, tay chân mệt mỏi rũ rượi, không có chút sức lực. Còn người chồng hợp pháp của cô, sáng nay đã dậy rất sớm, anh đi đâu cô cũng không biết. Cố với tay lấy điện thoại trên bàn, nhấn số điện thoại của Dương Băng Vũ xong nhưng Cao Quỳnh Phương không có dũng khí để gọi, cô chẳng còn biết nói gì sau mọi chuyện đã xảy ra. Đột nhiên, chuông nhà reo. Cao Quỳnh Phương lê tấm than mỏi mệt ra mở cửa. Cô vui mừng không tả nổi khi thấy người khách đầu tiên của ngày.
Cao Quỳnh Phương không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, ngay lập tức lao đến ôm chầm lấy Dương Băng Vũ. Mặc kệ Dương Băng Vũ suy nghĩ điều gì, cô chỉ biết cô cần Dương Băng Vũ ngay lúc này.
“Không mời mình vào nhà sao?” – Dương Băng Vũ mỉm cười như thiên sứ nói với Cao Quỳnh Phương.
Hai người vui vẻ bước vào trong, Cao Quỳnh Phương cố gắng tìm một gói café cũng không có nên đành rốt hai cốc nước lạnh đem ra. Ngồi đối diện với Dương Băng Vũ, dù rất muốn kể rất nhiều chuyện nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Cũng may, Dương Băng Vũ lại lên tiếng trước.
“Khải Phong, đã kể mình nghe hết rồi.”
Thì ra anh đã sớm sắp xếp chu toàn mọi thứ, bao gồm cả Dương Băng Vũ. Không cần biết anh nói gì, chỉ cần mọi chuyện ổn thỏa, cái gì cũng không quan trọng.
“Vậy còn Minh Minh thì sao?”
“Mình không biết.”
Cô không hề nói dối, cô thật sự không biết. Dù cô biết Triệu Minh Minh có thai, cô ấy yêu Lâm Khải Phong rất nhiều cũng đã hi sinh cho anh ấy rất nhiều nhưng cô còn gia đình, cô phải cứu họ.
“Nè, hai cậu cuối cùng cũng được ở bên nhau rồi, mình thật sự vui cho hai người. nhất định phải nắm chặt hạnh phúc này, đừng đánh mất nữa, có biết không?” – Hạnh phúc sao? Một cuộc hôn nhân bắt đầu bằng thù hận và sự ép buộc liệu rằng sẽ hạnh phúc? Ngay điểm khởi đầu đã là đau khổ.
Tối nay Cao Quỳnh Phương phải trở về Mỹ, nên cô và Dương Băng Vũ phải quay trở về chung cư để thu xếp hành lý.
“Cậu đi lần này, Khải Phong có biết không?”
“Nếu trốn được móng vuốt của anh ta, mình đã trốn lâu rồi, lần này chỉ là công tác, sẽ sớm về thôi.”
Dương Băng Vũ vậy là nghỉ cả ngày để ở nhà với Cao Quỳnh Phương, đã lâu rồi họ mới vui vẻ như vậy. Nhưng ở một hoàn cảnh khác, Triệu Minh Minh hoàn toàn ngược lại.
“Lâm Khải Phong, anh đối xử với em như thế nào cũng được, nhưng còn con thì sao, anh có nghĩ tới nó không, nó là giọt máu của anh mà?” – Triệu Minh Minh nước mắt đầm đìa chất vấn Lâm Khải Phong. Sáng nay, thấy tin tức Lâm Khải Phong kết hôn rợp các trang báo, dù không công khai danh tính cô gái đó, nhưng Triệu Minh Minh có thể đoán được, một người duy nhất trên cuộc đời này nhưng Triệu Minh Minh không muốn tin, cô vẫn cố chấp đi tìm anh, cô hi vọng rằng anh sẽ phủ nhận hay ít nhận sẽ nói dối để cô an lòng, nhưng không ngờ anh thừa nhận một cách bình thản.
“Anh sẽ chịu trách nhiệm với đứa bé.”
“Còn em thì sao”
“Hôn nhân là sự đích đến cuối cùng của tình yêu, điểm xuất phát của chúng ta đã không có tình yêu thì làm sao tiến tới hôn nhân. Ngay từ đầu, chúng ta đã không thể.”
“Vậy anh và cô ấy có thể sao? Cô ấy hận gia đình anh đến xương tủy, có thể cho anh hạnh phúc sao?”
“Anh không tin vào hạnh phúc, nó không giữ được cô ấy, anh chỉ tin vào bản than và thực tế thôi.”
Hôm nay Lâm Khải Phong cố tình về sớm, nhưng bước vào nhà lại chẳng thấy ai. Anh gọi điện cho cô, không liên lạc được. Anh đành gọi cho Dương Băng Vũ. Và Dương Băng Vũ đã cho anh một đáp án bất ngờ.
“Phương đi Mỹ rồi.”
“Chuẩn bị máy bay, anh phải lập tức đi Mỹ.”
Dương Băng Vũ chưa kịp gọi đã nhận được một cuộc gọi khác, cô phải lấy hết dũng khí mới dám ấn nút nghe.
“Ông Ngô.”
Ngô Tính vô cùng tức giận quát vào điện thoại “Lâm Khải Phong bây giờ đang ở đâu?” Khỏi nói cũng biết, chắc chắn là tin tức Lâm tổng kết hôn chấn động sáng nay.
“Xin lỗi ông Ngô, tôi thật sự không biết, hôm nay tôi không đi làm, nhưng tôi sẽ liên lạc giúp ông.”
“Tôi mặc kệ, nhất định phải tìm hắn ra nói chuyện với tôi, nếu không tôi sẽ không để Thiển Vũ tồn tại đâu.” – Một lời khẳng định.
Dương Băng Vũ tỏ thái độ của một thư ký chuyên nghiệp, bình tĩnh giải quyết “Mong ông thông cảm, bây giờ tôi sẽ liên lạc với anh ấy, nhưng còn được hay không tôi cũng không chắc, chỉ cần tìm được tôi nhất định sẽ truyền lời của ông lại với anh ấy.”
Chưa kịp nhận được phản hồi thì phía bên kia đã tắt máy. Dương Băng Vũ cười mỉa mai gọi cho Lâm Khải Phong “Ba vợ anh vừa gọi điện thoại cho em, xem ra lần này anh không toàn mạng đâu. Bây giờ anh định giải quyết sao đây? Còn muốn đi Mỹ không?”
Lâm Khải Phong vẫn giữ khuôn mặt băng lãnh ngàn năm không hề có chút cảm xúc, trầm ngâm một lúc, anh chậm rãi kết luận “Hiện giờ thì không cần nữa. Anh bận đi tìm Ngô Kim Ngọc rồi.”
“Hả?”
“Phải bảo toàn cái mạng rồi còn đi tìm vợ nữa chứ.”
Lâm Khải Phong cúp máy trong tiếng cười giòn tan của Dương Băng Vũ. Cô quay sang nhìn cô gái bên cạnh mình.
“Còn cậu bỏ chồng mình một mình giải quyết hậu quả, có đành lòng không?”
“Tác phẩm của anh ta, liên quan gì tới mình.” Rồi Cao Quỳnh Phương vội vã kéo tay Dương Băng Vũ “Đi thôi, sắp tới giờ bay rồi.”
Chuyến bay của Cao Quỳnh Phương khởi hành vào lúc 18h30, vậy là chỉ còn gần một tiếng nữa. Dương Băng Vũ cùng cô ngồi ở hàng ghế chờ.
“Cậu ngồi đây đi, mình đi mua gì đó uống.’ – Cao Quỳnh Phương đứng lên đi về máy bán thức ăn.
Nhưng cô đi không bao lâu thì điện thoại reo, dòng tên quen thuộc hiện rõ lên màn hình, Dương Băng Vũ đoán chắc lại là chuyện của Lâm Khải Phong, nên bắt máy. Dương Băng Vũ chưa kịp nói gì thì Triệu Minh Minh đã nói.
“Phương, mình xin cậu, cậu buông Khải Phong đi được không? Cậu là bác sĩ, cậu cứu nhiều người như vậy, cũng không muốn một đứa bé chưa kịp ra đời đã bị kết tội chết đúng không? Mình thật lòng cầu xin cậu, chỉ cần cậu chịu rời bỏ, mình sẽ chịu ơn cậu suốt đời.”
Dù qua điện thoại nhưng Dương Băng Vũ vẫn nghe rõ tiếng thút thít của Triệu Minh Minh, cô thật không ngờ, Triệu Minh Minh đã mang đứa con của Lâm Khải Phong, hơn thế nữa Cao Quỳnh Phương cũng biết. Cô là một người đã yêu và cũng khao khát được yêu nên cô hoàn toàn hiểu được cảm giác mất mác đau khổ của Triệu Minh Minh, nhưng cũng chính vì cô đã yêu nên cô càng hiểu, bị ép buộc mất đi người mình yêu và phải sống chung với người mình không yêu còn đau khổ hơn gấp trăm nghàn lần. Nhưng cô bây giờ đang bị kẹp giữa, cô không thể bênh ai, cũng không thể trách ai, nhất là với một thai phụ như Triệu Minh Minh.
“Là mình, Vũ đây.”
Triệu Minh Minh chưng hửng, nhưng đã lỡ phóng lao rồi đành phải theo lao thôi.
“Vũ à, nãy giờ cậu cũng đã nghe hết rồi, cậu nói giúp mình vài câu khuyên Phương đi được không? Mình và con không thể mất Khải Phong được.”
“Cả cậu và Phương đều là những người thân nhất của mình, hơn nữa mình còn chứng kiến tình cảm của Khải Phong và Quỳnh Phương phải qua biết bao sóng gió mới được thành quả hôm nay, mình thật không thể nói được, mình xin lỗi.”
“Cậu, từ đầu đến cuối, cậu có coi mình là bạn không?” – Triệu Minh Minh dường như đã không còn giữ được bình tĩnh.
“Mình chỉ có thể xin lỗi cậu.” – Dương Băng Vũ ấn nút tắt, càng nói cô càng cảm thấy có lỗi với Triệu Minh Minh.
Ngay lúc đó, Cao Quỳnh Phương cũng vừa trở về. Cô ngồi xuống, đưa ly nước ngọt cho Dương Băng Vũ, đôi mắt vô hồn không cảm xúc nhìn về dòng người tấp nập phía trước.
“Cậu không trách mình sao?” – Cô giờ không còn cách nào đối diện với Dương Băng Vũ, nỗi hổ thẹn dâng đầy trong đáy lòng.
‘Còn 15 phút nữa chuyến bay từ Thành Phố Hồ Chí Minh đi New York sẽ khởi hành, mời quý hành khách nhanh chóng lên máy bay.’
Cao Quỳnh Phương nghẹn ngào ôm chặt Dương Băng Vũ rồi đi mà không nhận được câu trả lời. Như vậy dường như sẽ tốt hơn, nhưng gì khó xử quá thì không cần đối diện.
Từ trong sân bay, nhìn máy bay cất cánh vút lên bầu trời, Dương Băng Vũ vẫn lặng lẽ nhìn theo.
“Đôi khi mình cũng muốn trách cậu, nhưng mình luôn tìm lý do để không thể trách cậu. Mình chẳng còn ai nữa, ngoài cậu ra.”
Cao Quỳnh Phương rời đi một cách dịu êm để Lâm Khải Phong ở lại với đầy những sóng gió. Anh vốn dĩ định đón Triệu Minh Minh rồi cùng đi gặp Ngô Tính nhưng…
“Em đừng có uống nữa.” – Lâm Khải Phong hất ngang ly rượu dở dang mà Triệu Minh Minh chưa kịp uống. Âm nhạc xập xình, ánh đèn chớp nhá, mùi rượu nồng nặc, thật không phải nơi một thai phụ nên lui tới.
“Anh đi về đi, đi về với vợ anh đi, tôi và con đâu có ý nghĩa gì với anh. Anh đi đi.”
Lâm Khải Phong biết chắc không thể khuyên Triệu Minh Minh, anh trực tiếp ôm cô ra ngoài, thành công đưa cô vào xe, anh cũng ngồi vào. Không lâu sau, xe dừng lại trước chung cư – nơi Triệu Minh Minh đang ở. Dìu Triệu Minh Minh lên tới nhà, vừa mở cửa hình ảnh Ngô Tính ngồi trên sofa khiến Lâm Khải Phong giật mình, anh tự oán thầm trong lòng, nhưng lỡ vào hang cọp rồi, đành đối diện thôi.
Khi Triệu Minh Minh đã yên bình say giấc, Lâm Khải Phong thở dài, bước ra ngoài.
“Bác.”
“Cậu còn dám gọi tôi? Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, nói, chuyện đó là như thế nào?” – Ngô Tính nhìn con gái như vậy, đương nhiên không đành lòng, nên phải kiềm nén cho Lâm Khải Phong thêm một cơ hội.
Nhưng Lâm Khải Phong lại không cần cơ hội ấy “Dạ, đúng như báo chí viết ạ.”
Cuối cùng thì Ngô Tính cũng không chịu đựng nổi, đấm thẳng vào mặt Lâm Khải Phong.
“Cậu coi con gái tôi là cái gì? Coi Ngô gia tôi là cái gì? Chúng tôi dốc tâm sức cho cậu, cho nhà cậu, bây giờ cậu lại bỏ con gái tôi, lấy người phụ nữ khác? Cậu bảo tôi còn mặt mũi gì mà gặp mặt ai?”
“Cháu xin lỗi.”
“Cậu…Lập tức ly dị, tôi coi như không có chuyện gì.” – Đây chính là sự nhượng bộ cuối cùng.
“Cháu không thể…trừ phi cháu chết nếu không cả đời này cháu cũng không bỏ cô ấy.”
“Cút ra ngoài cho tôi.”
Lâm Khải Phong cố gắng đứng lên, nhưng anh vừa mở cửa thì “Tôi sẽ làm cô ta không thể sống yên.”
“Nếu ai làm hại cô ấy, dù là bất cứ ai, cháu cũng không tha cho người ấy.”
Đó là câu cuối cùng mà Lâm Khải Phong để lại. Anh rời đi.
8h sáng hôm sau, New York, Mỹ.
“Taxi.”
“SM Tower.”
Chớp mắt thì đã gần một năm, mọi thứ quá nhanh, quá nhiều thay đổi, nhưng khi đứng trước căn nhà này, cô luôn cảm thấy mọi thứ y nguyên, không bao giờ thay đổi. Cô ấn chuông. Không lâu sau, cửa mở.
“Cô chủ. Cô về rồi.”
Cao Quỳnh Phương đưa hành lý cho chị giúp việc, chạy vào nhà.
“Ba. Con về rồi.”
Cao Kiến Trung nhìn cô, ông mỉm cười hiền hậu.
/50
|