Chiếc xe ô tô đang lao nhanh về phía trước, không có ý định dừng lại. Đứa trẻ đứng như chôn chân xuống mặt đường, sợ hãi nhìn chiếc xe đang lao tới. Người phụ nữ trên vỉa hè vừa buông điện thoại, nhìn quanh như tìm ai đó. Bà nhìn ra phía đứa trẻ hét lên trong tuyệt vọng:
-LAM! LAM ƠI! ÔI CON TÔI!- Rồi bà lao như tên bắn ra ngay đầu ô tô, đẩy đứa nhỏ ra.
Chiếc xe vừa gây tai nạn xong liền bỏ chạy. Đứa nhỏ vừa ngã bên vệ đường ngay lập tức bật dậy, lao tới chỗ người phụ nữa đó.
-Mẹ! Mẹ ơi! MẸ ƠI! Mẹ tỉnh lại đi mẹ ơi!
Máu của người phụ nữ chảy ra, thấm vào bộ váy trắng mà cả 2 mẹ con họ đang mặc. Đứa nhỏ chỉ biết ôm người phụ nữa mà khóc, mẹ nó đã bỏ nó mà đi mất rồi.
... ........ .
- A...A....A....A!- Nó bật dậy, ôm mặt khóc.
Nỗi nhớ, sự đau đớn, cảm giác sợ hãi lại ùa về. Người phụ nữa đã cứu nó thoát chết là mẹ nó, cũng chính vì cứu nó mà mẹ nó đã đi mãi. Nó hối hận lắm. Nếu hôm ấy nó không vì con gấu bị rơi mà chạy ra đường thì mẹ nó cũng không phải chết.
Ba nó khẽ gõ cửa. Nó mở cửa rồi ôm chầm lấy ông mà khóc. Ông lặng lẽ vuốt mái tóc đen mượt của nó, nhẹ nhàng nói:
- Con gái của ba! Đã mười mấy năm nay, con nên quên nó đi. Nó là sự kiện ngoài ý muốn của tất cả chúng ta. Ba cũng đã xử lý tất cả rồi. Con nên quên đi, đừng để nó ảnh hưởng tới cuộc sống hiện tại!
Nó ngưng khóc nhìn ba nó. Ông cười phúc hậu. Nó thực sự rất giống mẹ nó, cả 2 đều là thiên thần. Cả 2 đều rất tài giỏi, họ có thể quản lý 1 băng đảng lớn như Hắc Long- việc ông không bao giờ dám đảm nhận. Ông tách nó ra khỏi người ông, nhìn nó đầy trìu mến:
- Thay quần áo rồi xuống nhà đi, ta có chuyện cần nói với các con!
- Các con là sao hả ba?????- Nó khó hiểu nhìn ba nó. Ken đã qua Mĩ 2 năm nay, chỉ còn mình nó thôi mà. Ông mỉm cười:
- Rồi con sẽ biết!
Nó không hỏi gì thêm, quay vào trong. Hôm nay là giỗ mẹ nó. Ba nói, mẹ là 1 thiên thần và nó cũng vậy. Và giờ đây, sau 1 hồi loay hoay chọn lựa thì nó chính là 1 thiện thần. Mái tóc dài, đen mượt được thả tự nhiên, phần mái được gài lên 1 chiếc bờm nhỏ. Khuôn mặt thanh tú của nó đc đánh chút phấn hồng trông đầy sức sống. Mặc trên mình bộ đầm trắng, nó trông ý hệt 1 thiên thần, chỉ thiếu mất đôi cánh nhỏ phía sau lưng. Nó chọn đôi giầy cao gót màu trắng trước đây mẹ nó thích nhất. Cầm theo chiếc túi nhỏ trên bàn học, nó bước ra khỏi phòng, trở lại vẻ lạnh lùng thường có.
Nó xuất hiện, toàn bộ người làm nhìn nó đầy ngạc nhiên. Họ chưa bao giờ thấy cô tiểu thư nhà họ đẹp như vậy. Họ cứ nhìn theo nó mà trầm trồ tán thưởng. Nó không quan tầm tới bọn họ, bởi sự chú ý của nó dành hết cho cái người mặc đồ đen bí ẩn ngồi cạnh ba nó rồi.
Thấy vẻ mặt ngay ngốc của nó, người này đứng dậy, tháo cặp kính đen ra, mỉm cười nói với nó:
- Nhóc con, mới 2 năm không gặp đã quên anh rồi sao?? à không! có khi là do anh sau 2 năm đã trở nên đẹp trai ngời ngời nên nhóc mới không nhận ra đúng ko??( vuốt tóc) Trả lời anh xem nào nhỏ ngố!!
Nó lao tới chỗ chàng, chàng dang rộng tay đón nó vào lòng. Nhưng kết quả...... chàng ăn trọn cú đấm vào bụng. Nó nhìn Ken đang ôm bùng đau đớn thì gầm gừ: Em không phải là nhỏ ngố! Nhưng không nhịn được cười 1 cái thật tươi: Mừng anh đã về!!
Ba nó cười khùng khục khi chứng kiến màn chào hỏi có 1 0 2 của 2 anh em nó. Người làm nhà nó hôm nay đi hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác(Min: sức gây bão của 3 bố con nhà này không ít đâu nha!!^^)
Sau tràng cười đã đời của ba nó, cả nhà lại phải hứng chịu cái lạnh hơ cả băng vĩnh cửu cảu nó mà ba nó. Nhưng hôm nay đã được giảm bớt bởi sự ấm áp của chàng. Ba nó lên tiếng:
- Hai con có biết ta gọi cả 2 tới đây làm gì không??
- Dạ hông ạk!!- Cả 2 anh em nó đông thanh.
Ba nó chậm rãi nói:
- Vậy 2 đứa nghe cho kĩ đây. Để đảm bảo không bị người ta nói 2 con vô học, ta quyết định cho 2 con đi học ở trường cấp 3 K.W . Với cả ba cũng cần ngươi giúp trong việc của công ty nên ba mới gọi Anh Tuấn về đây. 1 phần đi học để làm vệ sĩ cho Bảo Lam, 1 phần là để giúp 3 vài việc rắc rối ở công ty hiện tại!
Ken không đồng ý, đứng bật dậy:
- Sao ba không nói với con sớm hơn???
- Nói sớm rồi con có chịu về không?? - Ông từ từ nhấp tách trà, hỏi ngược lại Ken. Chàng đuối lý đanhg hậm hực ngồi xuống, nhìn nó cầu xin. Ba nó quay qua nó, hỏi: : con có ý kiến gì không Lam??
Nhìn khuôn mặt cún con của Ken, nó thật sự không nớ. Nhưng cứ nghĩ tới cảnh chàng bỏ qua Mĩ mà không cho nó theo, nó lại tức bụng nên gật đầu:
- Con đồng ý với quyết định của ba! - Rồi quay sang cười với Ken 1 cái trong khi chàng đang tức đến xì khói.
- Vậy tốt!- Ba nó vỗ tay vài cái rồi đứng lên- Giờ thì đi xin học nào!
... ...... .......
*Phòng hiệu trưởng trường K.W*
Ông hiệu trưởng bắt đầu giới thiệu cho cả nhà nó về thành tích đã đạt được của ngôi trường:
- Thưa ông và 2 trò, ngôi trường này dành riêng cho các gia đình giàu có như gia đình các vị đây. Trường đã xây dựng được gần 50 năm. Trường mình con đạt được.... ....
Nó lên tiếng ngắt lời ông hiệu trưởng:
- Không cần thiết! Giờ thầy chỉ cần trả lời em 1 số câu hỏi là đc rồi!
- Em hỏi đi- Ông hiệu trưởng chảy mồ hôi lạnh.
- Em học lớp nào??
- 12A
- Umk! Vậy nó ở đâu??
- Ở cuối dãy nhà phía Đông gâng căng-tin trường.
- Vậy được rồi! Chào ba, chào thầy con về lớp!-
Quay sang Ken đang nghịch chú chim nhỏ trong lồng- Đi học anh ơi!!
Ken chưa kịp định thần xem chuyện j vừa xảy ra thì bị kéo đi luôn.
-LAM! LAM ƠI! ÔI CON TÔI!- Rồi bà lao như tên bắn ra ngay đầu ô tô, đẩy đứa nhỏ ra.
Chiếc xe vừa gây tai nạn xong liền bỏ chạy. Đứa nhỏ vừa ngã bên vệ đường ngay lập tức bật dậy, lao tới chỗ người phụ nữa đó.
-Mẹ! Mẹ ơi! MẸ ƠI! Mẹ tỉnh lại đi mẹ ơi!
Máu của người phụ nữ chảy ra, thấm vào bộ váy trắng mà cả 2 mẹ con họ đang mặc. Đứa nhỏ chỉ biết ôm người phụ nữa mà khóc, mẹ nó đã bỏ nó mà đi mất rồi.
... ........ .
- A...A....A....A!- Nó bật dậy, ôm mặt khóc.
Nỗi nhớ, sự đau đớn, cảm giác sợ hãi lại ùa về. Người phụ nữa đã cứu nó thoát chết là mẹ nó, cũng chính vì cứu nó mà mẹ nó đã đi mãi. Nó hối hận lắm. Nếu hôm ấy nó không vì con gấu bị rơi mà chạy ra đường thì mẹ nó cũng không phải chết.
Ba nó khẽ gõ cửa. Nó mở cửa rồi ôm chầm lấy ông mà khóc. Ông lặng lẽ vuốt mái tóc đen mượt của nó, nhẹ nhàng nói:
- Con gái của ba! Đã mười mấy năm nay, con nên quên nó đi. Nó là sự kiện ngoài ý muốn của tất cả chúng ta. Ba cũng đã xử lý tất cả rồi. Con nên quên đi, đừng để nó ảnh hưởng tới cuộc sống hiện tại!
Nó ngưng khóc nhìn ba nó. Ông cười phúc hậu. Nó thực sự rất giống mẹ nó, cả 2 đều là thiên thần. Cả 2 đều rất tài giỏi, họ có thể quản lý 1 băng đảng lớn như Hắc Long- việc ông không bao giờ dám đảm nhận. Ông tách nó ra khỏi người ông, nhìn nó đầy trìu mến:
- Thay quần áo rồi xuống nhà đi, ta có chuyện cần nói với các con!
- Các con là sao hả ba?????- Nó khó hiểu nhìn ba nó. Ken đã qua Mĩ 2 năm nay, chỉ còn mình nó thôi mà. Ông mỉm cười:
- Rồi con sẽ biết!
Nó không hỏi gì thêm, quay vào trong. Hôm nay là giỗ mẹ nó. Ba nói, mẹ là 1 thiên thần và nó cũng vậy. Và giờ đây, sau 1 hồi loay hoay chọn lựa thì nó chính là 1 thiện thần. Mái tóc dài, đen mượt được thả tự nhiên, phần mái được gài lên 1 chiếc bờm nhỏ. Khuôn mặt thanh tú của nó đc đánh chút phấn hồng trông đầy sức sống. Mặc trên mình bộ đầm trắng, nó trông ý hệt 1 thiên thần, chỉ thiếu mất đôi cánh nhỏ phía sau lưng. Nó chọn đôi giầy cao gót màu trắng trước đây mẹ nó thích nhất. Cầm theo chiếc túi nhỏ trên bàn học, nó bước ra khỏi phòng, trở lại vẻ lạnh lùng thường có.
Nó xuất hiện, toàn bộ người làm nhìn nó đầy ngạc nhiên. Họ chưa bao giờ thấy cô tiểu thư nhà họ đẹp như vậy. Họ cứ nhìn theo nó mà trầm trồ tán thưởng. Nó không quan tầm tới bọn họ, bởi sự chú ý của nó dành hết cho cái người mặc đồ đen bí ẩn ngồi cạnh ba nó rồi.
Thấy vẻ mặt ngay ngốc của nó, người này đứng dậy, tháo cặp kính đen ra, mỉm cười nói với nó:
- Nhóc con, mới 2 năm không gặp đã quên anh rồi sao?? à không! có khi là do anh sau 2 năm đã trở nên đẹp trai ngời ngời nên nhóc mới không nhận ra đúng ko??( vuốt tóc) Trả lời anh xem nào nhỏ ngố!!
Nó lao tới chỗ chàng, chàng dang rộng tay đón nó vào lòng. Nhưng kết quả...... chàng ăn trọn cú đấm vào bụng. Nó nhìn Ken đang ôm bùng đau đớn thì gầm gừ: Em không phải là nhỏ ngố! Nhưng không nhịn được cười 1 cái thật tươi: Mừng anh đã về!!
Ba nó cười khùng khục khi chứng kiến màn chào hỏi có 1 0 2 của 2 anh em nó. Người làm nhà nó hôm nay đi hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác(Min: sức gây bão của 3 bố con nhà này không ít đâu nha!!^^)
Sau tràng cười đã đời của ba nó, cả nhà lại phải hứng chịu cái lạnh hơ cả băng vĩnh cửu cảu nó mà ba nó. Nhưng hôm nay đã được giảm bớt bởi sự ấm áp của chàng. Ba nó lên tiếng:
- Hai con có biết ta gọi cả 2 tới đây làm gì không??
- Dạ hông ạk!!- Cả 2 anh em nó đông thanh.
Ba nó chậm rãi nói:
- Vậy 2 đứa nghe cho kĩ đây. Để đảm bảo không bị người ta nói 2 con vô học, ta quyết định cho 2 con đi học ở trường cấp 3 K.W . Với cả ba cũng cần ngươi giúp trong việc của công ty nên ba mới gọi Anh Tuấn về đây. 1 phần đi học để làm vệ sĩ cho Bảo Lam, 1 phần là để giúp 3 vài việc rắc rối ở công ty hiện tại!
Ken không đồng ý, đứng bật dậy:
- Sao ba không nói với con sớm hơn???
- Nói sớm rồi con có chịu về không?? - Ông từ từ nhấp tách trà, hỏi ngược lại Ken. Chàng đuối lý đanhg hậm hực ngồi xuống, nhìn nó cầu xin. Ba nó quay qua nó, hỏi: : con có ý kiến gì không Lam??
Nhìn khuôn mặt cún con của Ken, nó thật sự không nớ. Nhưng cứ nghĩ tới cảnh chàng bỏ qua Mĩ mà không cho nó theo, nó lại tức bụng nên gật đầu:
- Con đồng ý với quyết định của ba! - Rồi quay sang cười với Ken 1 cái trong khi chàng đang tức đến xì khói.
- Vậy tốt!- Ba nó vỗ tay vài cái rồi đứng lên- Giờ thì đi xin học nào!
... ...... .......
*Phòng hiệu trưởng trường K.W*
Ông hiệu trưởng bắt đầu giới thiệu cho cả nhà nó về thành tích đã đạt được của ngôi trường:
- Thưa ông và 2 trò, ngôi trường này dành riêng cho các gia đình giàu có như gia đình các vị đây. Trường đã xây dựng được gần 50 năm. Trường mình con đạt được.... ....
Nó lên tiếng ngắt lời ông hiệu trưởng:
- Không cần thiết! Giờ thầy chỉ cần trả lời em 1 số câu hỏi là đc rồi!
- Em hỏi đi- Ông hiệu trưởng chảy mồ hôi lạnh.
- Em học lớp nào??
- 12A
- Umk! Vậy nó ở đâu??
- Ở cuối dãy nhà phía Đông gâng căng-tin trường.
- Vậy được rồi! Chào ba, chào thầy con về lớp!-
Quay sang Ken đang nghịch chú chim nhỏ trong lồng- Đi học anh ơi!!
Ken chưa kịp định thần xem chuyện j vừa xảy ra thì bị kéo đi luôn.
/3
|