Sơn bị Đăng "ném" ngay khỏi Night Club.
- Thằng khốn! Cút ngay!
Hải Băng cũng chẳng bận tâm gì. Cô uống, uống liên hồi. Ai cũng nhìn cô với ánh mắt kiêng nể, nhiều tên muốn đến gần cô thì đều bị đám đàn em của Đăng lạnh lùng với ánh mắt sắc lẽm, kèm theo câu nói đe dọa với những kẻ không sợ chết:
- Chán sống thì tới đây!
Khánh Đăng lắc đầu nhìn cô. Anh uống cùng cô. Khi cô đã say hết biết đường về thì anh cũng đã nằm mẹp xuống bãi chiến trường... gần 50 võ chai Swing! (Oh my god!)
Tên quản lý lắc đầu nhìn hai đứa nó.
***1.00am
Hải Băng mở mắt nhìn thấy mình đang ở một căn phòng lạ. Bên cạnh cô là Vy Anh, con bé đang ngủ rất ngon.
- Ơ! Em dậy rồi sao?
Là giọng của Khánh Đăng.
Hắn ta đang vùi đầu dưới chăn - kế cạnh cô. Thảo nào, cô có cảm giác ai ôm lấy người mình.
- Về lúc nào?
Cô gái nhẹ nhàng lên tiếng, nhìn Vy Anh, cô mỉm cười.
- Hình như là đám thằng Sơn đưa về!
Cô không trả lời anh, bước vào phòng tắm, cô ôm lấy ngực. Tim cô đã lỡ nhịp nữa rồi!
- Ào...
Cô tát nước rửa mặt. Nhìn mình trước gương, cô khẽ cười. Có lẽ, đó là cách tốt nhất.
- Mẹ Hải Băng! Mẹ Băng Băng... Đừng...
Vy Anh mếu máo trong giấc mơ. Khánh Đăng lạc giỏi dòng suy nghĩ.
- Con gái ngoan nào!
Anh vỗ nhè nhẹ lên tay con bé, nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
- Nhìn con thật giống mẹ! Con gái của ta!
Anh hôn lên trán Vy Anh. Chợt nhớ đến Hải Băng cô vào nhà tắm hai tiếng rồi... Vội mở cửa...
- Chết tiệt!
Anh rít lên:" Cửa khóa rồi! Giờ này mà gọi quản gia thì... Phải dùng tới bản năng thôi". Anh gõ cửa:
- Em...xong chưa?
Không có tiếng trả lời.
Anh phải tự mở cửa? Đã từng mở rồi nhưng lần này...
- Hải Băng!
Anh khẽ chạy vội vào. Cô đang gục bên bồn tắm... với thân hình... không còn gì rõ ràng hơn nữa. Cảnh thế này khiến anh xịt máu mũi. Vơ vội chiếc áo sơ mi, khoác vào người cô. Bế cô lên. Người cô nóng ran vì ngâm nước quá lâu. Đặt cô lên giường, anh vội chườm khăn lạnh anh lo lắng nhìn cô. Vy Anh vẫn ngủ say, con bé mỉm cười trong giấc mơ. Anh nhìn con bé cười âu yếm:
- Ngủ ngoan con nhé!
- Đừng! Mẹ ơi..
- Thằng khốn! Cút ngay!
Hải Băng cũng chẳng bận tâm gì. Cô uống, uống liên hồi. Ai cũng nhìn cô với ánh mắt kiêng nể, nhiều tên muốn đến gần cô thì đều bị đám đàn em của Đăng lạnh lùng với ánh mắt sắc lẽm, kèm theo câu nói đe dọa với những kẻ không sợ chết:
- Chán sống thì tới đây!
Khánh Đăng lắc đầu nhìn cô. Anh uống cùng cô. Khi cô đã say hết biết đường về thì anh cũng đã nằm mẹp xuống bãi chiến trường... gần 50 võ chai Swing! (Oh my god!)
Tên quản lý lắc đầu nhìn hai đứa nó.
***1.00am
Hải Băng mở mắt nhìn thấy mình đang ở một căn phòng lạ. Bên cạnh cô là Vy Anh, con bé đang ngủ rất ngon.
- Ơ! Em dậy rồi sao?
Là giọng của Khánh Đăng.
Hắn ta đang vùi đầu dưới chăn - kế cạnh cô. Thảo nào, cô có cảm giác ai ôm lấy người mình.
- Về lúc nào?
Cô gái nhẹ nhàng lên tiếng, nhìn Vy Anh, cô mỉm cười.
- Hình như là đám thằng Sơn đưa về!
Cô không trả lời anh, bước vào phòng tắm, cô ôm lấy ngực. Tim cô đã lỡ nhịp nữa rồi!
- Ào...
Cô tát nước rửa mặt. Nhìn mình trước gương, cô khẽ cười. Có lẽ, đó là cách tốt nhất.
- Mẹ Hải Băng! Mẹ Băng Băng... Đừng...
Vy Anh mếu máo trong giấc mơ. Khánh Đăng lạc giỏi dòng suy nghĩ.
- Con gái ngoan nào!
Anh vỗ nhè nhẹ lên tay con bé, nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
- Nhìn con thật giống mẹ! Con gái của ta!
Anh hôn lên trán Vy Anh. Chợt nhớ đến Hải Băng cô vào nhà tắm hai tiếng rồi... Vội mở cửa...
- Chết tiệt!
Anh rít lên:" Cửa khóa rồi! Giờ này mà gọi quản gia thì... Phải dùng tới bản năng thôi". Anh gõ cửa:
- Em...xong chưa?
Không có tiếng trả lời.
Anh phải tự mở cửa? Đã từng mở rồi nhưng lần này...
- Hải Băng!
Anh khẽ chạy vội vào. Cô đang gục bên bồn tắm... với thân hình... không còn gì rõ ràng hơn nữa. Cảnh thế này khiến anh xịt máu mũi. Vơ vội chiếc áo sơ mi, khoác vào người cô. Bế cô lên. Người cô nóng ran vì ngâm nước quá lâu. Đặt cô lên giường, anh vội chườm khăn lạnh anh lo lắng nhìn cô. Vy Anh vẫn ngủ say, con bé mỉm cười trong giấc mơ. Anh nhìn con bé cười âu yếm:
- Ngủ ngoan con nhé!
- Đừng! Mẹ ơi..
/27
|