Phương Hạo vì bận việc công ty nên phải đến công ty từ sớm ở nhà chỉ còn Mộc Đồng và Lạc Y Sương, tối qua Lạc Y Sương đã về phòng mình ngủ dù Phương Hạo có đi qua gọi cô cũng không trả lời.
Lạc Y Sương cô sắp ly hôn với Phương Hạo rồi nên cô cũng không bận tâm, cô chỉ muốn làm thật nhiều điều tốt đẹp cho tiểu bảo bối, sau này cô sẽ tự cùng bảo bối sống một cuộc sống hạnh phúc.
Cô vệ sinh cá nhân xong liền bước xuống lầu ăn sáng, liền bắt gặp Mộc Đồng từ dưới cầm ly nước đi lên, vẫn ánh mắt đó cô ta nhìn cô với ánh mắt đầy khinh bỉ chán ghét.
“ Cô như vậy mà cũng làm vợ anh ấy được sao? Ngủ đến giờ này mới thức, thật giống ăn bám ” Mộc Đồng chặn đường cô lại nói ra những lời đá xéo Lạc Y Sương, cô cũng không muốn quan tâm nhưng cô ta lại kiếm chuyện.
“ Vậy thì sao? Ít nhất tôi cũng được cưới hỏi đàng hoàng ” Lạc Y Sương cũng không ngần ngại nữa mà đáp trả lại cô ta.
Mộc Đồng nghe xong liền xanh mặt nhưng phút chốc đã thay đổi cô ta liền nói tiếp “ Ồ vậy sao? Nhưng anh ấy yêu tôi, chúng tôi cũng đã qua đêm cùng nhau ở khách sạn trước khi về nước đấy cô có biết không? Phải nói bao nhiêu năm gặp lại anh ấy vẫn dịu dàng chiều chuộng tôi đến thế ”.
Mộc Đồng không ngừng nói ra những lời khích bác tâm lí của Y Sương, Y Sương nghe xong liền bất động, thâm tâm tự cười nhạo bản thân mình.
“ Vậy thì sao? Một vài món ăn ở ngoài ai cũng phải ăn một lần, nhưng cơm nhà vẫn là ngon hơn ngoài kia đấy ” Lạc Y Sương cười một cái, nét mặt không hề có cảm xúc nói xéo Mộc Đồng một cái khiến cô ta tức đến không nói nên lời.
Mộc Đồng giận quá mất khôn liền tát cho Y Sương một tay, cô vì bất ngờ quá không né được hứng trọn bạt tay của cô ta.
Cô vừa định dơ tay lên đáp trả thì đột nhiên Mộc Đồng cầm cốc nước tự đổ lên người mình, sau đó nắm lấy tay Y Sương rồi buông ra tự mình ngã người về phía sau, Mộc Đồng lăng từng bật thang xuống dưới cô ta còn nhếch mép một cái.
“ Áhhhh ”
Tiếng hét của Mộc Đồng vang lên bà quản gia chạy lên thì đã thấy cô ta không nằm dưới chân cầu thang đúng lúc đó Phương Hạo về lấy tài liệu nghe tiếng hét chạy vào thì chứng kiến một màng trước mắt, anh vội vàng chạy lại ôm lấy Mộc Đồng.
“ Lạc Y Sương em làm cái gì vậy hã? ” Phương Hạo không biết chuyện thế nào liền nhìn cô đứng trên lầu mà quát lớn.
“ Phương Hạo không phải em là cô ấy...cô ấy tự ngã ” Lạc Y Sương vội vàng chạy xuống, mặc kệ mãnh vỡ của chiếc ly Mộc Đồng cầm khi nãy đâm sâu vào lòng bàn chân cô khiến máu rỉ ra, cô muốn giải thích là mọi chuyện không như vậy.
“ Hạo Anh đừng trách cô ấy. Là do em sai, cô ấy hiểu lầm em quay lại giành lấy tình cảm của anh nên mới đẩy em ngã cầu thang, anh đừng trách cô ấy, em sẽ rời khỏi đây. ” Mộc Đồng trong lòng anh nói ra những lời như thật, cô ta còn khóc thút thít, khiến Phương Hạo cảm thấy đau lòng.
“ Em cứ ở đây không cần đi đâu cả. Bây giờ anh đưa em đến bệnh viện đừng sợ, anh ở đây ” Phương Hạo ân cần bế cô ta vào lòng mặc kệ những lời Lạc Y Sương giải thích.
Lạc Y Sương cũng không ngờ Mộc Đồng lại làm như vậy, cô cuối cùng cũng hiểu ra Mộc Đồng là muốn anh hiểu lầm cô.
Nước mắt Lạc Y Sương lăng dài trên má, cô thê lương cất tiếng gọi anh “ Phương Hạo! ”
“ Nếu em nói không phải do em, anh có tin không? ”.
“ Không tin vì tôi chứng kiến em đẩy ngã cô ấy. Tôi cũng thật không ngờ cô lại là loại người độc ác như vậy. ” Nói xong Phương Hạo bế Mộc Đồng rời đi đến bệnh viện đầy lạnh lùng, không quay đầu lại nhìn Lạc Y Sương một lần.
Anh cũng không biết chân Lạc Y Sương đã chảy rất nhiều máu nhưng cô lại không hề cảm thấy đau bằng con tim của mình hiện tại. Anh đến cuối cùng vẫn không tin cô, Lạc Y Sương nước mắt rơi ra không ngừng, đầy sự thất vọng đầy sự chua xót.
Quản gia đứng nhìn cô như vậy cũng không biết làm sao bà có linh cảm không phải cô làm, nhưng chính bà cũng tận mắt thấy Y Sương đẩy ngã Mộc Đồng từ trên cầu thang xuống.
“ Bác có tin cháu không? ” Lạc Y Sương ngẩn đầu nhìn quản gia hỏi.
“ Ta...ta không biết phải thế nào nữa ” Quản gia giật mình lấp bấp.
Lạc Y Sương mỉm cười gật đầu với bà, chua xót nói “ Không sao cháu hiểu mà, bác quay lại làm việc đi ”. Quản gia gật đầu chào cô rồi quay lại bếp làm việc, bà không muốn nhìn thấy cô đau lòng.
Vì Y Sương không để ý đến chân mình thấm đầy máu, đột nhiên cô lại thấy chóng mặt, tay cầm điện thoại cô nhấn số gọi cho Phương Hạo nhưng anh không nghe máy, mất máu quá nhiều khiến cô càng ngày càng chóng mặt hơn, điênn thoại vẫn vang lên nhưng anh vẫn không nghe.
Lạc Y Sương nằm ngã xuống nền nhà, ngón tay cô trượt xuống vô tình ấn máy gọi cho Dương Tử Văn. Tay còn lại cô đặt lên bụng mình, bảo bối, bảo bối nhỏ của cô, cô quên rằng cô còn có đứa bé này.
Dương Tử Văn rất nhanh ấn nghe máy “ Alo Sương Nhi ”.
“ Tử Văn cứu... Cứu con em với làm ơn anh cứu...” Lạc Y Sương mắt nhắm nghiền đi
Dương Tử Văn liên tục alo nhưng cô không còn sức lực để đáp lại anh nữa, trong lòng Tử Văn bất an vội lấy xe chạy đến nhà cô.
5 phút sau Dương Tử Văn đã vội vã chạy vào, trước mắt anh là Lạc Y Sương đang nằm dưới chân cầu thang, chân cô chảy máu, và cả hạ bộ cũng chảy máu rất nhiều, cảnh tượng đầy sợ hãi, Tử Văn vội ôm lấy cơ thể cô không ngừng gọi.
“ Sương Nhi cố lên! Anh đưa em đến bệnh viện cố lên em, đừng làm anh sợ ”
Anh bế cô lên vội lái xe chạy đến bệnh viện.
Lạc Y Sương cô sắp ly hôn với Phương Hạo rồi nên cô cũng không bận tâm, cô chỉ muốn làm thật nhiều điều tốt đẹp cho tiểu bảo bối, sau này cô sẽ tự cùng bảo bối sống một cuộc sống hạnh phúc.
Cô vệ sinh cá nhân xong liền bước xuống lầu ăn sáng, liền bắt gặp Mộc Đồng từ dưới cầm ly nước đi lên, vẫn ánh mắt đó cô ta nhìn cô với ánh mắt đầy khinh bỉ chán ghét.
“ Cô như vậy mà cũng làm vợ anh ấy được sao? Ngủ đến giờ này mới thức, thật giống ăn bám ” Mộc Đồng chặn đường cô lại nói ra những lời đá xéo Lạc Y Sương, cô cũng không muốn quan tâm nhưng cô ta lại kiếm chuyện.
“ Vậy thì sao? Ít nhất tôi cũng được cưới hỏi đàng hoàng ” Lạc Y Sương cũng không ngần ngại nữa mà đáp trả lại cô ta.
Mộc Đồng nghe xong liền xanh mặt nhưng phút chốc đã thay đổi cô ta liền nói tiếp “ Ồ vậy sao? Nhưng anh ấy yêu tôi, chúng tôi cũng đã qua đêm cùng nhau ở khách sạn trước khi về nước đấy cô có biết không? Phải nói bao nhiêu năm gặp lại anh ấy vẫn dịu dàng chiều chuộng tôi đến thế ”.
Mộc Đồng không ngừng nói ra những lời khích bác tâm lí của Y Sương, Y Sương nghe xong liền bất động, thâm tâm tự cười nhạo bản thân mình.
“ Vậy thì sao? Một vài món ăn ở ngoài ai cũng phải ăn một lần, nhưng cơm nhà vẫn là ngon hơn ngoài kia đấy ” Lạc Y Sương cười một cái, nét mặt không hề có cảm xúc nói xéo Mộc Đồng một cái khiến cô ta tức đến không nói nên lời.
Mộc Đồng giận quá mất khôn liền tát cho Y Sương một tay, cô vì bất ngờ quá không né được hứng trọn bạt tay của cô ta.
Cô vừa định dơ tay lên đáp trả thì đột nhiên Mộc Đồng cầm cốc nước tự đổ lên người mình, sau đó nắm lấy tay Y Sương rồi buông ra tự mình ngã người về phía sau, Mộc Đồng lăng từng bật thang xuống dưới cô ta còn nhếch mép một cái.
“ Áhhhh ”
Tiếng hét của Mộc Đồng vang lên bà quản gia chạy lên thì đã thấy cô ta không nằm dưới chân cầu thang đúng lúc đó Phương Hạo về lấy tài liệu nghe tiếng hét chạy vào thì chứng kiến một màng trước mắt, anh vội vàng chạy lại ôm lấy Mộc Đồng.
“ Lạc Y Sương em làm cái gì vậy hã? ” Phương Hạo không biết chuyện thế nào liền nhìn cô đứng trên lầu mà quát lớn.
“ Phương Hạo không phải em là cô ấy...cô ấy tự ngã ” Lạc Y Sương vội vàng chạy xuống, mặc kệ mãnh vỡ của chiếc ly Mộc Đồng cầm khi nãy đâm sâu vào lòng bàn chân cô khiến máu rỉ ra, cô muốn giải thích là mọi chuyện không như vậy.
“ Hạo Anh đừng trách cô ấy. Là do em sai, cô ấy hiểu lầm em quay lại giành lấy tình cảm của anh nên mới đẩy em ngã cầu thang, anh đừng trách cô ấy, em sẽ rời khỏi đây. ” Mộc Đồng trong lòng anh nói ra những lời như thật, cô ta còn khóc thút thít, khiến Phương Hạo cảm thấy đau lòng.
“ Em cứ ở đây không cần đi đâu cả. Bây giờ anh đưa em đến bệnh viện đừng sợ, anh ở đây ” Phương Hạo ân cần bế cô ta vào lòng mặc kệ những lời Lạc Y Sương giải thích.
Lạc Y Sương cũng không ngờ Mộc Đồng lại làm như vậy, cô cuối cùng cũng hiểu ra Mộc Đồng là muốn anh hiểu lầm cô.
Nước mắt Lạc Y Sương lăng dài trên má, cô thê lương cất tiếng gọi anh “ Phương Hạo! ”
“ Nếu em nói không phải do em, anh có tin không? ”.
“ Không tin vì tôi chứng kiến em đẩy ngã cô ấy. Tôi cũng thật không ngờ cô lại là loại người độc ác như vậy. ” Nói xong Phương Hạo bế Mộc Đồng rời đi đến bệnh viện đầy lạnh lùng, không quay đầu lại nhìn Lạc Y Sương một lần.
Anh cũng không biết chân Lạc Y Sương đã chảy rất nhiều máu nhưng cô lại không hề cảm thấy đau bằng con tim của mình hiện tại. Anh đến cuối cùng vẫn không tin cô, Lạc Y Sương nước mắt rơi ra không ngừng, đầy sự thất vọng đầy sự chua xót.
Quản gia đứng nhìn cô như vậy cũng không biết làm sao bà có linh cảm không phải cô làm, nhưng chính bà cũng tận mắt thấy Y Sương đẩy ngã Mộc Đồng từ trên cầu thang xuống.
“ Bác có tin cháu không? ” Lạc Y Sương ngẩn đầu nhìn quản gia hỏi.
“ Ta...ta không biết phải thế nào nữa ” Quản gia giật mình lấp bấp.
Lạc Y Sương mỉm cười gật đầu với bà, chua xót nói “ Không sao cháu hiểu mà, bác quay lại làm việc đi ”. Quản gia gật đầu chào cô rồi quay lại bếp làm việc, bà không muốn nhìn thấy cô đau lòng.
Vì Y Sương không để ý đến chân mình thấm đầy máu, đột nhiên cô lại thấy chóng mặt, tay cầm điện thoại cô nhấn số gọi cho Phương Hạo nhưng anh không nghe máy, mất máu quá nhiều khiến cô càng ngày càng chóng mặt hơn, điênn thoại vẫn vang lên nhưng anh vẫn không nghe.
Lạc Y Sương nằm ngã xuống nền nhà, ngón tay cô trượt xuống vô tình ấn máy gọi cho Dương Tử Văn. Tay còn lại cô đặt lên bụng mình, bảo bối, bảo bối nhỏ của cô, cô quên rằng cô còn có đứa bé này.
Dương Tử Văn rất nhanh ấn nghe máy “ Alo Sương Nhi ”.
“ Tử Văn cứu... Cứu con em với làm ơn anh cứu...” Lạc Y Sương mắt nhắm nghiền đi
Dương Tử Văn liên tục alo nhưng cô không còn sức lực để đáp lại anh nữa, trong lòng Tử Văn bất an vội lấy xe chạy đến nhà cô.
5 phút sau Dương Tử Văn đã vội vã chạy vào, trước mắt anh là Lạc Y Sương đang nằm dưới chân cầu thang, chân cô chảy máu, và cả hạ bộ cũng chảy máu rất nhiều, cảnh tượng đầy sợ hãi, Tử Văn vội ôm lấy cơ thể cô không ngừng gọi.
“ Sương Nhi cố lên! Anh đưa em đến bệnh viện cố lên em, đừng làm anh sợ ”
Anh bế cô lên vội lái xe chạy đến bệnh viện.
/85
|