-Tối nay hai đứa sẽ cùng bố mẹ đến
nhà cô Hà nhé.-Mẹ nó thông báo.
-Cô Hà là ai vậy mẹ?-Mai hỏi.
-Đó là bạn thân của mẹ và bố.- Bố nó giải thích.
-Sao con lại không biết nhỉ?- Nó trầm ngâm.
-Bố mẹ vừa mới gặp lại họ cách đây mấy hôm, lúc nhỏ các con có gặp cô ấy rồi nhưng vì còn nhỏ quá nên không nhớ thôi.
-Hóa ra là vậy.- Nó gật đầu.
-Chiều nay con có hẹn rồi ạ, chắc tối không thể đi cùng mẹ được đâu.- Anh nó bây giờ mới cất tiếng.
-Con không thể sắp xếp được sao?- Ông Tuấn gấp tờ báo lại nhìn Minh.
-Con xin lỗi nhưng chắc không được đâu ạ.
-Vậy thì thôi, dịp khác gặp mặt vậy. Còn Mai, con nhất định phải đi cùng bố mẹ.
-Tại sao ạ?
-Bởi vì mẹ muốn con gặp họ.
Mai không hiểu lời mẹ nói nhưng cũng ậm ừ đồng ý.
Sau khi ăn sáng xong, Minh cùng Mai đến trường. Giờ vẫn còn khá sớm, Minh bèn lên sân thượng, nơi đây là nơi anh thích tới nhất, yên tĩnh và thoáng đãng.
Có tiếng bước chân từ phía sau, không cần quay lại anh cũng biết đó là ai.
-Không ngờ lại được gặp cậu ở đây, cậu tới sớm nhỉ?-Nhi tiến về phía Minh.
-Chẳng phải lúc nào cô cũng đi theo tôi sao, có gì mà không ngờ.- Anh lạnh nhạt.
-Tại sao cậu lúc nào cũng lạnh lùng với tôi như thế?-Nhi có chút kích động nhưng vẫn tỏ ra bình thản.
-Tôi vốn đã thế, cô không cần phải quan tâm tại sao.
-Cậu...
-Tôi đi đây, đừng có mà bám theo tôi nữa đấy.
Minh nói xong rồi quay lưng đi thẳng, để lại Nhi một mình đang vô cùng giận dữ.
Nhi là một cô gái xinh xắn, học cùng lớp với Minh. Ngay từ ngày đầu gặp mặt ở lớp, cô đã thầm thương trộm nhớ anh nhưng anh lúc nào cũng lạnh lùng, khó gần, Nhi không cách nào tiếp cận được huống hồ chi là thành đôi. Vậy mà bây giờ anh vì một con nhỏ mới vào trường mà thay đổi thái độ. Cô nhất định không cho phép, anh phải là của cô.
Mai đi đi lại lại thăm thú ngôi trường, sao nó thấy ngôi trường này nó đi mãi mà vẫn chưa khám phá hết. Mãi đi nó vô tình va vào một cô gái nào đó.
-Tôi xin lỗi.- Nó cúi đầu.
Ánh mắt cô gái kia nhìn nó, một tia nguy hiểm thoáng qua trong ánh mắt ấy.
-Không sao, là tôi va vào cô trước mà.-Cô gái kia nhoẻn miệng cười.
-Không có đâu ạ, là tôi va vào cô trước mới đúng.-Nó rối rít.
-Ha ha không sao mà.
-Vậy ạ, không sao là tốt rồi.-Nó ngẩng đầu lên, trước mặt nó là một cô gái xinh xắn.
-Em mới chuyển đến phải không?-Cô gái liếc nhìn bảng tên trên áo nó.
-Vâng ạ.
-Chúng ta kết bạn nhé.
-Sao ạ?- Nó tròn mắt, kể ra từ ngày đến đây nó vẫn chưa kết bạn được với ai, chỉ tại kẻ tâm thần đó.
-Em không thích sao?
-À không em rất vui, em tên là Mai.
-Chị là Nhi.
Cách đó không xa, Hoàng đang nghe điện thoại của bố
-Con sẽ về sớm, bố đừng lo.
Haizz, không hiếu tại sao hôm nay lại muốn cậu về sớm thế không biết, chắc có chuyện gì đây.
Chiều tối, Mai đã cùng bố mẹ đứng trước một căn nhà rộng lớn. Nó ngơ ngác như con nai vàng thuở nào trước vẻ đẹp hoành tráng của ngôi nhà.
-Ôi, bố mẹ có bạn giàu thế mà con không biết.
-Con ngạc nhiên à?-Bố nó nhìn nó.
-Có chút ngạc nhiên thật ạ.
-Các cậu đến rồi à.-Một người phụ nữ sang trọng cười nói
-Ừ, bọn mình đến rồi đây. Mai, chào cô đi con.
-Cháu chào cô ạ.- Nó lễ phép.
-Mai đây sao, cháu xinh thật đấy.
-Cháu cảm ơn cô ạ.
-Nào, mọi người vào nhà đi.
Bà Hà đưa mọi người vào trong, bên trong nhà khách, có một người đàn ông cương nghị đã chờ sẵn.
-Chào anh bạn.- Bố nó bắt tay ông Hưng.
-Chào hai cậu.- Ông Hưng tươi cươi đáp.
-Cháu chào chú ạ.- Nó tiếp tục công việc chào hỏi.
-Chào cháu.- Ông Hung mỉm cười nhìn nó.
Bất giác, nó cảm thấy gương mặt ấy quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi nhưng nhất thời không thể nhớ ra là ai.
-Mọi người nói chuyện đi, để tớ vào bếp chuẩn bị.- Bà Hà nói.
-Để tớ giúp cậu.- Mẹ nó cùng đi vào bếp với bạn. Nó xin phép rồi đi luôn vào bếp để hai anh bạn kia nói chuyện với nhau.
-Để con giúp với ạ.- Nó tươi cười.
-Được thôi, dù gì con cũng phải làm quen với nơi này chứ.- Mẹ nó nói.
-Là sao ạ?- Nó khó hiểu.
-Không có gì, con giúp cô rửa rau đi.
Nó từ từ trở thành một tay giúp việc thực thụ, nói chung thì nó cũng đảm đang nhưng chưa tới mức cao như mẹ nó, chỉ tạm được thôi nên những chuyện này không thành vấn đề gì cả.
Từ nhà khách vọng lên tiếng nói của một người nữa.
-Chắc thằng bé về rồi.-Bà Hà nói.
-Vậy sao?
-Ta ra xem sao. –Bà Hà kéo tay mẹ nó.
Nó cũng định đi theo nhưng nhận được chỉ thị của mẹ phải canh chừng nồi nước nên đành ngậm ngùi ở lại. Nghe tiếng cười nói có chút quen quen trong lòng nó nổi lên sự hiếu kì bèn lén lút chạy đến xem.
“Keng”
Chiếc muỗng trên tay nó rơi xuống sàn nhà thu hút mọi ánh nhìn của mọi người. Cạu con trai kia cũng nhìn về phía nó ánh mắt hiện rõ sự ngạc nhiên.
-Cháu không sao chứ?-Bà Hà chạy lại chỗ nó.
-Cháu... cháu không sao... Cháu xin lỗi ạ.-Nó lí nhí.
-Không sao là tốt rồi. Cháu ra đây nào.
Bà Hà kéo tay nó dẫn ra chỗ cậu ta đang đứng.
-Đây là Hoàng, con trai cô.
-Chào.-Nó nói cộc lốc.
-Chào.-Hoàng cũng chẳng kém.
Thôi, con đi thay đồ rồi xuống ăn tối.- Ông Hưng nhắc nhở.
-Ừ, con đi đi.- Bà Hà đồng tình.
Mọi chuyện tạm thời lắng xuống, còn Mai vẫn đang bất ngờ về sự trùng hợp này.
-Cô Hà là ai vậy mẹ?-Mai hỏi.
-Đó là bạn thân của mẹ và bố.- Bố nó giải thích.
-Sao con lại không biết nhỉ?- Nó trầm ngâm.
-Bố mẹ vừa mới gặp lại họ cách đây mấy hôm, lúc nhỏ các con có gặp cô ấy rồi nhưng vì còn nhỏ quá nên không nhớ thôi.
-Hóa ra là vậy.- Nó gật đầu.
-Chiều nay con có hẹn rồi ạ, chắc tối không thể đi cùng mẹ được đâu.- Anh nó bây giờ mới cất tiếng.
-Con không thể sắp xếp được sao?- Ông Tuấn gấp tờ báo lại nhìn Minh.
-Con xin lỗi nhưng chắc không được đâu ạ.
-Vậy thì thôi, dịp khác gặp mặt vậy. Còn Mai, con nhất định phải đi cùng bố mẹ.
-Tại sao ạ?
-Bởi vì mẹ muốn con gặp họ.
Mai không hiểu lời mẹ nói nhưng cũng ậm ừ đồng ý.
Sau khi ăn sáng xong, Minh cùng Mai đến trường. Giờ vẫn còn khá sớm, Minh bèn lên sân thượng, nơi đây là nơi anh thích tới nhất, yên tĩnh và thoáng đãng.
Có tiếng bước chân từ phía sau, không cần quay lại anh cũng biết đó là ai.
-Không ngờ lại được gặp cậu ở đây, cậu tới sớm nhỉ?-Nhi tiến về phía Minh.
-Chẳng phải lúc nào cô cũng đi theo tôi sao, có gì mà không ngờ.- Anh lạnh nhạt.
-Tại sao cậu lúc nào cũng lạnh lùng với tôi như thế?-Nhi có chút kích động nhưng vẫn tỏ ra bình thản.
-Tôi vốn đã thế, cô không cần phải quan tâm tại sao.
-Cậu...
-Tôi đi đây, đừng có mà bám theo tôi nữa đấy.
Minh nói xong rồi quay lưng đi thẳng, để lại Nhi một mình đang vô cùng giận dữ.
Nhi là một cô gái xinh xắn, học cùng lớp với Minh. Ngay từ ngày đầu gặp mặt ở lớp, cô đã thầm thương trộm nhớ anh nhưng anh lúc nào cũng lạnh lùng, khó gần, Nhi không cách nào tiếp cận được huống hồ chi là thành đôi. Vậy mà bây giờ anh vì một con nhỏ mới vào trường mà thay đổi thái độ. Cô nhất định không cho phép, anh phải là của cô.
Mai đi đi lại lại thăm thú ngôi trường, sao nó thấy ngôi trường này nó đi mãi mà vẫn chưa khám phá hết. Mãi đi nó vô tình va vào một cô gái nào đó.
-Tôi xin lỗi.- Nó cúi đầu.
Ánh mắt cô gái kia nhìn nó, một tia nguy hiểm thoáng qua trong ánh mắt ấy.
-Không sao, là tôi va vào cô trước mà.-Cô gái kia nhoẻn miệng cười.
-Không có đâu ạ, là tôi va vào cô trước mới đúng.-Nó rối rít.
-Ha ha không sao mà.
-Vậy ạ, không sao là tốt rồi.-Nó ngẩng đầu lên, trước mặt nó là một cô gái xinh xắn.
-Em mới chuyển đến phải không?-Cô gái liếc nhìn bảng tên trên áo nó.
-Vâng ạ.
-Chúng ta kết bạn nhé.
-Sao ạ?- Nó tròn mắt, kể ra từ ngày đến đây nó vẫn chưa kết bạn được với ai, chỉ tại kẻ tâm thần đó.
-Em không thích sao?
-À không em rất vui, em tên là Mai.
-Chị là Nhi.
Cách đó không xa, Hoàng đang nghe điện thoại của bố
-Con sẽ về sớm, bố đừng lo.
Haizz, không hiếu tại sao hôm nay lại muốn cậu về sớm thế không biết, chắc có chuyện gì đây.
Chiều tối, Mai đã cùng bố mẹ đứng trước một căn nhà rộng lớn. Nó ngơ ngác như con nai vàng thuở nào trước vẻ đẹp hoành tráng của ngôi nhà.
-Ôi, bố mẹ có bạn giàu thế mà con không biết.
-Con ngạc nhiên à?-Bố nó nhìn nó.
-Có chút ngạc nhiên thật ạ.
-Các cậu đến rồi à.-Một người phụ nữ sang trọng cười nói
-Ừ, bọn mình đến rồi đây. Mai, chào cô đi con.
-Cháu chào cô ạ.- Nó lễ phép.
-Mai đây sao, cháu xinh thật đấy.
-Cháu cảm ơn cô ạ.
-Nào, mọi người vào nhà đi.
Bà Hà đưa mọi người vào trong, bên trong nhà khách, có một người đàn ông cương nghị đã chờ sẵn.
-Chào anh bạn.- Bố nó bắt tay ông Hưng.
-Chào hai cậu.- Ông Hưng tươi cươi đáp.
-Cháu chào chú ạ.- Nó tiếp tục công việc chào hỏi.
-Chào cháu.- Ông Hung mỉm cười nhìn nó.
Bất giác, nó cảm thấy gương mặt ấy quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi nhưng nhất thời không thể nhớ ra là ai.
-Mọi người nói chuyện đi, để tớ vào bếp chuẩn bị.- Bà Hà nói.
-Để tớ giúp cậu.- Mẹ nó cùng đi vào bếp với bạn. Nó xin phép rồi đi luôn vào bếp để hai anh bạn kia nói chuyện với nhau.
-Để con giúp với ạ.- Nó tươi cười.
-Được thôi, dù gì con cũng phải làm quen với nơi này chứ.- Mẹ nó nói.
-Là sao ạ?- Nó khó hiểu.
-Không có gì, con giúp cô rửa rau đi.
Nó từ từ trở thành một tay giúp việc thực thụ, nói chung thì nó cũng đảm đang nhưng chưa tới mức cao như mẹ nó, chỉ tạm được thôi nên những chuyện này không thành vấn đề gì cả.
Từ nhà khách vọng lên tiếng nói của một người nữa.
-Chắc thằng bé về rồi.-Bà Hà nói.
-Vậy sao?
-Ta ra xem sao. –Bà Hà kéo tay mẹ nó.
Nó cũng định đi theo nhưng nhận được chỉ thị của mẹ phải canh chừng nồi nước nên đành ngậm ngùi ở lại. Nghe tiếng cười nói có chút quen quen trong lòng nó nổi lên sự hiếu kì bèn lén lút chạy đến xem.
“Keng”
Chiếc muỗng trên tay nó rơi xuống sàn nhà thu hút mọi ánh nhìn của mọi người. Cạu con trai kia cũng nhìn về phía nó ánh mắt hiện rõ sự ngạc nhiên.
-Cháu không sao chứ?-Bà Hà chạy lại chỗ nó.
-Cháu... cháu không sao... Cháu xin lỗi ạ.-Nó lí nhí.
-Không sao là tốt rồi. Cháu ra đây nào.
Bà Hà kéo tay nó dẫn ra chỗ cậu ta đang đứng.
-Đây là Hoàng, con trai cô.
-Chào.-Nó nói cộc lốc.
-Chào.-Hoàng cũng chẳng kém.
Thôi, con đi thay đồ rồi xuống ăn tối.- Ông Hưng nhắc nhở.
-Ừ, con đi đi.- Bà Hà đồng tình.
Mọi chuyện tạm thời lắng xuống, còn Mai vẫn đang bất ngờ về sự trùng hợp này.
/55
|