Cho dù lưu luyến thế nào, bước chân của thời gian cũng sẽ không dừng lại vì bất cứ ai.
Sáng sớm, cả vùng đất còn đang ngủ say, vạn vật bị bao phủ trong đám sương mù mờ ảo, nhìn không rõ.
Xe riêng trụ sở huấn luyện đã dừng ở dưới chân núi. Mục Khả chui ra khỏi chướng, nhìn thấy Hạ Hoằng Huân đứng ở trước mặt các sĩ quan nói gì đó, nhìn bóng lưng cao lớn của anh, trái tim không hiểu sao dâng lên một chút thương cảm.
Khi huấn luyện viên sắp xếp từng học viên lên xe, Hạ Hoằng Huân ngăn Mục Khả đang theo đuôi sau lưng Tô Điềm Âm: “Em theo xe tôi.” Nói xong, không chút kiêng dè mà dắt bạn gái ngồi lên xe của anh.
Xe việt dã chạy được một khoảng, Hạ Hoằng Huân đánh vỡ trầm mặc bắt đầu dặn dò: “Em thích ngủ nướng, trở về nhớ đặt chuông báo thức cẩn thận, đừng để đi làm muộn. Thôi, hay là mỗi sáng sớm tôi gọi điện thoại cho em đi, đảm bảo hơn chuông báo thức, tôi lo nó không gọi được em dậy. . . . . .” Dừng một chút, anh thả chậm tốc độ xe, xoay người lại đem túi ngày hôm qua mang đến đặt ở chỗ ngồi phía sau đưa cho Mục Khả: “Đường máu em thấp, bình thường phải tự chú ý nhiều, nơi này có chocolate cùng đường, còn có mấy thứ khác khác, thích ăn cái gì từ tự mang một ít theo bên người, chỉ là không thể ăn thay cơm. . . . . . Em ở túc xá của trường đúng không? Tôi có cơ hội ra ngoài sẽ đến thăm em. Nếu em có thời gian lại cũng muốn. . . . . .”
Câu “Hoan nghênh em tùy thời tới doanh trại” bị nuốt trở vào, một tay Hạ Hoằng Huân đỡ tay lái, đưa tay phải ra cầm lấy tay Mục Khả, thật lâu mới nói: “Tối hôm qua do tôi nóng nảy, dọa em rồi phải không? Xin lỗi. Trước không nói đến chuyện này nữa, dù sao cũng phải cho em đủ thời gian sát hạch tôi đã, bao lâu cũng được, em tự tính toán, được không?” Thấy cô không thèm liếc anh một cái, Hạ Hoằng Huân nóng nảy: “Dù gì cũng phải nói một câu với tôi đi chứ, đợi lát nữa đến trụ sở huấn luyện thu thập xong, thì phải tiễn mọi người trở về, cũng không thể cứ như vậy để cho em đi.”
Kể từ tối hôm qua sau khi nói ra yêu cầu muốn kết hôn, Mục Khả dường như luôn cố tình trốn tránh anh, ngay cả sau khi tan cuộc đốt lửa trại anh muốn giữ cô lại nói vài câu, cô cũng không cho. Biết rõ thật sự đã đắc tội với cô bạn gái nhỏ, cả đêm tinh thần Hạ Hoằng Huân cũng có chút không yên. Sắp phải xa nhau, anh đương nhiên muốn lấy ra tất cả vốn liếng dụ dỗ cô, nếu không ” ở riêng hai nơi “ như này thì yêu đương kiểu gì?
Siết chặt năm ngón tay, nắm lấy đầu ngón tay hơi lạnh của cô trong lòng bàn tay sưởi ấm, Hạ Hoằng Huân thỏa hiệp nói: “Biết sai có thể sửa là đồng chí tốt, đúng không? Xin thủ trưởng cho cơ hội hối cải để làm người mới.”
Nhìn anh cố tình làm ra dáng vẻ tủi thân, Mục Khả oán trách nở nụ cười, cô vừa rút tay về vừa nhắc nhở: “Lo lái xe đi, đừng lấy sinh mệnh quần chúng ra đùa.” Tính khí cô có chút bướng bỉnh, nhưng đại đa số thời điểm thì rất dễ nói chuyện, chỉ cần không phạm vào tội lớn giết không tha.
Hạ Hoằng Huân giơ tay lên véo một cái lên mặt cô, cười đáp: “Rõ!”
Mục Khả ôm một túi lớn đồ ăn vặt, nghiêng đầu hỏi anh: “Mới vừa rồi anh nói nếu em có thời gian lại cũng muốn … thì thế nào?” Đừng thấy lúc trước cô im lặng không nói, Hạ Hoằng Huân nói gì cô đều nghe lọt hết.
“Tôi muốn nói nếu em không quá bận rộn, lúc nào cũng có thể đến doanh trại gặp tôi.”
“Em không nhớ anh, đến gặp anh làm gì.”
“Là tôi nhớ em. Xin em đến gặp tôi. Nếu em đến, tôi coi em như thủ trưởng mà đón tiếp, được không?”
Mục Khả quay mặt sang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ đang lùi dần, mím môi, cười mà không nói.
Hơn một giờ qua đi rất nhanh. Khi cách trụ sở huấn luyện chừng mười phút đường xe, Hạ Hoằng Huân dừng xe ở ven đường. Tay phải chống lên lưng dựa ghế phụ, Hạ Hoằng Huân nhìn Mục Khả, giọng nói dịu dàng: “Vừa nãy quá nhiều người, bây giờ nói tạm biệt đi.”
Mục Khả không nói gì, Hạ Hoằng Huân đã đưa tay trái ra cùng với cô mười ngón giao nhau, đồng thời nghiêng người hôn lên môi cô.
Hôn triền miên, thấp giọng rên rỉ càng êm ái. . . . . .
Khi tất cả thầy trò thu thập xong đồ tập họp ở trong sân huấn luyện xong, trừ xe riêng dừng ở cửa nhắc nhở mọi người một tháng huấn luyện quân sự chấm dứt ra, Hạ Hoằng Huân cùng mười sĩ quan trẻ tuổi anh mang theo từ quân đoàn 532 hiên ngang mạnh mẽ đứng ở bên ngoài, chờ tiễn bọn họ.
Đưa mắt nhìn tất cả học viên lên xe, Hạ Hoằng Huân dùng giọng nói hùng hậu ra khẩu lệnh: “Chào!”
Tất cả thầy trò trên xe vẫy tay chào từ biệt với huấn luyện viên, các nữ sinh cảm tính ào ào rơi lệ. Mục Khả ngồi xuống ghế gần cửa sổ, đón nhận ánh mắt Hạ Hoằng Huân, cô giơ tay lên dùng sức vẫy vẫy.
Nghỉ, Hạ Hoằng Huân hít vào thật sâu, tặng cho cô nụ cười cổ vũ, cũng giơ tay lên vẫy chào cô.
Khi xe biến mất khỏi tầm mắt, xoay người nhìn về sân huấn luyện trở nên vắng lặng yên tĩnh, lạnh lùng như hạ hoằng huân, cũng khó tránh khỏi cảm thấy thê lương. Anh lấy điện thoại di động gửi cho Mục Khả một tin nhắn, anh nói: “Cẩn thận, đừng làm cho tôi lo lắng!”
Mục Khả xem đi xem lại tin nhắn ngắn gọn, cuối cùng vẫn không thể nào nhịn được, một giọt lệ, nhẹ nhàng trượt ra từ khóe mắt. . . . . .
Đây chính là ly biệt, lúc nào cũng khiến người ta sầu não.
Một tháng cuộc sống huấn luyện quân sự cứ như vậy kết thúc, Mục Khả thu hoạch một vị bạn trai quân nhân, mà huấn luyện viên Hạ Hoằng Huân, rốt cuộc nhắm ngay hồng tâm hạnh phúc, chỉ đợi bóp cò, một phát bắn trúng.
Bắt đầu từ hôm nay, tình yêu của bọn họ dường như lại đi tới một vạch xuất phát khác. Cuộc sống trở về quỹ đạo vốn có, lại vùi đầu vào công việc khẩn trương mà bận rộn. Nhìn bề ngoài, không có gì thay đổi, tất cả vẫn như cũ, thay đổi duy nhất, dường như là trong lòng.
Mục Khả trở lại trường được ba ngày, bạn tốt Hướng Vi mất tích đã lâu lại xuất hiện, điện thoại vừa thông, cô liền dồn dập hỏi thăm tiến triển yêu đương của Mục Khả cùng Hạ Hoằng Huân : “Sao rồi? Hai người trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt có làm chuyện gì khác hay không? Anh ta hôn cậu chưa? Kỹ thuật như thế nào? Ai, thôi, cái vấn đề này nhất định cậu không trả lời được, ai bảo cậu là nụ hôn đầu cơ, căn bản chưa từng nghiên cứu kỹ thuật. . . . . .”
Thói quen thích nửa đêm gọi điện thoại cho cô sợ là không sửa được rồi. Mục Khả từ từ nhắm hai mắt chui vào ổ chăn, hàm hàm hồ hồ nói: “Cậu rụt rè một chút thì chết à? Mình bắt đầu hoài nghi giới tính của cậu rồi. Nói như thể cậu nghiên cứu rất nhiều rồi ý.”
Hướng Vi lơ đễnh xùy một tiếng, nói với Mục Khả: “Trưa mai mình tới mời cậu ăn đại tiệc.”
Lại chủ động mời cô ăn cơm? Từ trước đến giờ đều là bọn họ bóc lột Hách Nghĩa Thành, Mục Khả cười hỏi: “Cậu phát tài rồi?”
“Phát cái đầu cậu!” Hướng Vi hung tợn nói: “Là mình sợ cậu ở trụ sở huấn luyện bị ngược đãi, vốn đã gầy đến nỗi cả con khỉ cũng không có cách nào sống được rồi.”
Biết rõ Hướng Vi quan tâm cô, Mục Khả còn cứng miệng mà nói: “Biết cậu ghen tỵ với mình rồi!”
“Càng ngày càng lắm mồm rồi.” Hướng Vi giống như là có việc gấp, vội vã nói qua: “Ngày mai chờ mình đấy, đừng có đến căn tin.” Rồi cúp máy.
Kết quả giữa trưa ngày hôm sau Hướng Vi tạm thời có chuyện không có tới, ngược lại lại gặp người biến mất không thấy tăm hơi từ hôm Mục Khả kiểm tra sức khỏe – Hách Nghĩa Thành, còn có một vị khách không mời mà đến —— Tả Minh Hoàng.
Tìm quán ăn cơm trưa gần trường học, Hách Nghĩa Thành thuần thục gọi mấy món ăn Mục Khả thích, chờ nhân viên phục vụ đi, Tả Minh Hoàng đem kết quả kiểm tra sức khoẻ đưa tới, trêu ghẹo nói: “Không có vấn đề gì, khỏe giống như con bò nhỏ.”
Mục Khả nhe răng cười: “Cám ơn quân y Tả.”
Tả Minh Hoàng thoải mái cười cười: “Nghe Nghĩa Thành nói bạn trai em là Doanh trưởng doanh trại trinh sát đoàn 532?”
Thật không ngờ Hách Nghĩa Thành sẽ nói đến hạ hoằng huân với Tả Minh Hoàng, Mục Khả cười nhạt không lên tiếng.
Hách Nghĩa Thành rảnh rang tiếp lời: “Yêu ai không yêu, cố tình tìm lính dã chiến.”
Mục Khả phản bác: “Lính dã chiến thì sao? Trừ khác binh chủng ra, hai người giống nhau.”
“Binh chủng khác nhau là khác biệt lớn.”
“Lớn hơn nữa thì cũng là quân nhân cả!”
Tả Minh Hoàng thấy hai người dường như bắt đầu bốc hỏa, vội vàng ra mặt hoà giải: “Bây giờ là bữa trưa, không phải thời gian tranh cãi.” Mở một hộp sữa chua đẩy tới trước mặt Mục Khả, anh chuyển đề tài: “Công việc có bận lắm không? Sinh viên dễ bảo chứ?”
Nhắc tới công việc, cảm xúc Mục Khả có vẻ có chút sa sút, cô từ từ nói: “Cái học kỳ này em không có lớp, bận cái gì. Sinh viên cũng chẳng cần dẫn dắt quản thúc thì có khỏe không.”
“Như vậy không phải rất tốt sao? Đừng để mình như con quay vậy. Lần trước đi trụ sở huấn luyện Hướng Vi có nói với anh giáo viên trường em năm nay có cơ hội ra nước ngoài học tập, em chuẩn bị một chút, học tiếng Anh nhiều năm như vậy, đi ra ngoài học tập cũng không tồi.”
Tiếng Anh tốt như Mục Khả không nước ngoài học thì thật đáng tiếc. Nhưng người trước giờ luôn bảo vệ cô không thôi – Hách Nghĩa Thành lại không tán thành cô đi quá xa, xuất ngoại lại càng không cần bàn. Không chỉ có anh, thật ra thì hai nhà Mục, Hách cũng không muốn con gái duy nhất trong dòng họ phải xa quê hương.
“Cậu nói thế nào cũng có lí hết.” Trong lòng biết rõ dụng ý của Hách Nghĩa Thành, Mục Khả để sữa chua xuống, bất mãn nói: “Lúc ấy cháu không muốn ở lại đại học C, tại sao cậu không theo cháu? Dù làm việc ở đâu cháu đều ở ký túc xá, xa gần nội thành có gì khác nhau sao?”
Nói đến chuyện công tác của Mục Khả, cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài. Chuyện là như này, lúc ấy cô muốn sau khi tốt nghiệp đại học đến trường trung học Hách Xảo Mai làm việc khi còn sống làm cô giáo dạy tiếng Anh, nhưng kết quả bố trí điều xuống, lại bị đại học C giữ lại trường giảng dạy. Cô biết là trong nhà sắp xếp, để tránh xung đột cùng Hách Nghĩa Thành, cô vẫn luôn nín nhịn không phát tác, chỉ âm thầm nghĩ cách, hy vọng có thể được điều đi nơi khác. Nhưng nỗ lực nửa năm, vẫn không có kết quả.
Hách Nghĩa Thành đặt “cạch” ly trà lên bàn, lạnh mặt nói: “Bây giờ cậu hối hận nhất chính là ban đầu phản đối cháu đến trường trung học!” Nếu như không ở lại đại học C, cũng sẽ không đi tham gia cái huấn luyện quân sự quỷ quái kia, lại càng không gặp gỡ Hạ Hoằng Huân, Hách Nghĩa Thành càng nghĩ càng tức.
Không khí lập tức đông cứng, cậu út cùng cháu gái không thèm để ý đến người kia, khi món ăn được mang lên hết chỉ lo vùi đầu ăn cơm, không ai chịu nhượng bộ. Tả Minh Hoàng cau mày đá Hách Nghĩa Thành một cái, nhắc nhở anh dưới áp lực lớn sẽ khiến người ta tiêu hóa không tốt.
Hách Nghĩa Thành cũng không hi vọng ăn một bữa cơm lại cãi nhau không vui, hơn nữa hôm nay tới đây còn có chuyện quan trọng hơn, vì vậy, anh vừa gắp rau vào bát Mục Khả vừa nói: “Buổi chiều cậu làm xong việc sẽ tới đón cháu, về nhà ăn cơm tối. Thằng nhóc Mục Thần kia ngày nào cũng gọi điện thoại cho cậu, nói là cậu giấu cháu, không giao người ra thì sẽ không gọi cậu nữa, không biết lớn nhỏ. . . . . .”
Sáng sớm, cả vùng đất còn đang ngủ say, vạn vật bị bao phủ trong đám sương mù mờ ảo, nhìn không rõ.
Xe riêng trụ sở huấn luyện đã dừng ở dưới chân núi. Mục Khả chui ra khỏi chướng, nhìn thấy Hạ Hoằng Huân đứng ở trước mặt các sĩ quan nói gì đó, nhìn bóng lưng cao lớn của anh, trái tim không hiểu sao dâng lên một chút thương cảm.
Khi huấn luyện viên sắp xếp từng học viên lên xe, Hạ Hoằng Huân ngăn Mục Khả đang theo đuôi sau lưng Tô Điềm Âm: “Em theo xe tôi.” Nói xong, không chút kiêng dè mà dắt bạn gái ngồi lên xe của anh.
Xe việt dã chạy được một khoảng, Hạ Hoằng Huân đánh vỡ trầm mặc bắt đầu dặn dò: “Em thích ngủ nướng, trở về nhớ đặt chuông báo thức cẩn thận, đừng để đi làm muộn. Thôi, hay là mỗi sáng sớm tôi gọi điện thoại cho em đi, đảm bảo hơn chuông báo thức, tôi lo nó không gọi được em dậy. . . . . .” Dừng một chút, anh thả chậm tốc độ xe, xoay người lại đem túi ngày hôm qua mang đến đặt ở chỗ ngồi phía sau đưa cho Mục Khả: “Đường máu em thấp, bình thường phải tự chú ý nhiều, nơi này có chocolate cùng đường, còn có mấy thứ khác khác, thích ăn cái gì từ tự mang một ít theo bên người, chỉ là không thể ăn thay cơm. . . . . . Em ở túc xá của trường đúng không? Tôi có cơ hội ra ngoài sẽ đến thăm em. Nếu em có thời gian lại cũng muốn. . . . . .”
Câu “Hoan nghênh em tùy thời tới doanh trại” bị nuốt trở vào, một tay Hạ Hoằng Huân đỡ tay lái, đưa tay phải ra cầm lấy tay Mục Khả, thật lâu mới nói: “Tối hôm qua do tôi nóng nảy, dọa em rồi phải không? Xin lỗi. Trước không nói đến chuyện này nữa, dù sao cũng phải cho em đủ thời gian sát hạch tôi đã, bao lâu cũng được, em tự tính toán, được không?” Thấy cô không thèm liếc anh một cái, Hạ Hoằng Huân nóng nảy: “Dù gì cũng phải nói một câu với tôi đi chứ, đợi lát nữa đến trụ sở huấn luyện thu thập xong, thì phải tiễn mọi người trở về, cũng không thể cứ như vậy để cho em đi.”
Kể từ tối hôm qua sau khi nói ra yêu cầu muốn kết hôn, Mục Khả dường như luôn cố tình trốn tránh anh, ngay cả sau khi tan cuộc đốt lửa trại anh muốn giữ cô lại nói vài câu, cô cũng không cho. Biết rõ thật sự đã đắc tội với cô bạn gái nhỏ, cả đêm tinh thần Hạ Hoằng Huân cũng có chút không yên. Sắp phải xa nhau, anh đương nhiên muốn lấy ra tất cả vốn liếng dụ dỗ cô, nếu không ” ở riêng hai nơi “ như này thì yêu đương kiểu gì?
Siết chặt năm ngón tay, nắm lấy đầu ngón tay hơi lạnh của cô trong lòng bàn tay sưởi ấm, Hạ Hoằng Huân thỏa hiệp nói: “Biết sai có thể sửa là đồng chí tốt, đúng không? Xin thủ trưởng cho cơ hội hối cải để làm người mới.”
Nhìn anh cố tình làm ra dáng vẻ tủi thân, Mục Khả oán trách nở nụ cười, cô vừa rút tay về vừa nhắc nhở: “Lo lái xe đi, đừng lấy sinh mệnh quần chúng ra đùa.” Tính khí cô có chút bướng bỉnh, nhưng đại đa số thời điểm thì rất dễ nói chuyện, chỉ cần không phạm vào tội lớn giết không tha.
Hạ Hoằng Huân giơ tay lên véo một cái lên mặt cô, cười đáp: “Rõ!”
Mục Khả ôm một túi lớn đồ ăn vặt, nghiêng đầu hỏi anh: “Mới vừa rồi anh nói nếu em có thời gian lại cũng muốn … thì thế nào?” Đừng thấy lúc trước cô im lặng không nói, Hạ Hoằng Huân nói gì cô đều nghe lọt hết.
“Tôi muốn nói nếu em không quá bận rộn, lúc nào cũng có thể đến doanh trại gặp tôi.”
“Em không nhớ anh, đến gặp anh làm gì.”
“Là tôi nhớ em. Xin em đến gặp tôi. Nếu em đến, tôi coi em như thủ trưởng mà đón tiếp, được không?”
Mục Khả quay mặt sang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ đang lùi dần, mím môi, cười mà không nói.
Hơn một giờ qua đi rất nhanh. Khi cách trụ sở huấn luyện chừng mười phút đường xe, Hạ Hoằng Huân dừng xe ở ven đường. Tay phải chống lên lưng dựa ghế phụ, Hạ Hoằng Huân nhìn Mục Khả, giọng nói dịu dàng: “Vừa nãy quá nhiều người, bây giờ nói tạm biệt đi.”
Mục Khả không nói gì, Hạ Hoằng Huân đã đưa tay trái ra cùng với cô mười ngón giao nhau, đồng thời nghiêng người hôn lên môi cô.
Hôn triền miên, thấp giọng rên rỉ càng êm ái. . . . . .
Khi tất cả thầy trò thu thập xong đồ tập họp ở trong sân huấn luyện xong, trừ xe riêng dừng ở cửa nhắc nhở mọi người một tháng huấn luyện quân sự chấm dứt ra, Hạ Hoằng Huân cùng mười sĩ quan trẻ tuổi anh mang theo từ quân đoàn 532 hiên ngang mạnh mẽ đứng ở bên ngoài, chờ tiễn bọn họ.
Đưa mắt nhìn tất cả học viên lên xe, Hạ Hoằng Huân dùng giọng nói hùng hậu ra khẩu lệnh: “Chào!”
Tất cả thầy trò trên xe vẫy tay chào từ biệt với huấn luyện viên, các nữ sinh cảm tính ào ào rơi lệ. Mục Khả ngồi xuống ghế gần cửa sổ, đón nhận ánh mắt Hạ Hoằng Huân, cô giơ tay lên dùng sức vẫy vẫy.
Nghỉ, Hạ Hoằng Huân hít vào thật sâu, tặng cho cô nụ cười cổ vũ, cũng giơ tay lên vẫy chào cô.
Khi xe biến mất khỏi tầm mắt, xoay người nhìn về sân huấn luyện trở nên vắng lặng yên tĩnh, lạnh lùng như hạ hoằng huân, cũng khó tránh khỏi cảm thấy thê lương. Anh lấy điện thoại di động gửi cho Mục Khả một tin nhắn, anh nói: “Cẩn thận, đừng làm cho tôi lo lắng!”
Mục Khả xem đi xem lại tin nhắn ngắn gọn, cuối cùng vẫn không thể nào nhịn được, một giọt lệ, nhẹ nhàng trượt ra từ khóe mắt. . . . . .
Đây chính là ly biệt, lúc nào cũng khiến người ta sầu não.
Một tháng cuộc sống huấn luyện quân sự cứ như vậy kết thúc, Mục Khả thu hoạch một vị bạn trai quân nhân, mà huấn luyện viên Hạ Hoằng Huân, rốt cuộc nhắm ngay hồng tâm hạnh phúc, chỉ đợi bóp cò, một phát bắn trúng.
Bắt đầu từ hôm nay, tình yêu của bọn họ dường như lại đi tới một vạch xuất phát khác. Cuộc sống trở về quỹ đạo vốn có, lại vùi đầu vào công việc khẩn trương mà bận rộn. Nhìn bề ngoài, không có gì thay đổi, tất cả vẫn như cũ, thay đổi duy nhất, dường như là trong lòng.
Mục Khả trở lại trường được ba ngày, bạn tốt Hướng Vi mất tích đã lâu lại xuất hiện, điện thoại vừa thông, cô liền dồn dập hỏi thăm tiến triển yêu đương của Mục Khả cùng Hạ Hoằng Huân : “Sao rồi? Hai người trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt có làm chuyện gì khác hay không? Anh ta hôn cậu chưa? Kỹ thuật như thế nào? Ai, thôi, cái vấn đề này nhất định cậu không trả lời được, ai bảo cậu là nụ hôn đầu cơ, căn bản chưa từng nghiên cứu kỹ thuật. . . . . .”
Thói quen thích nửa đêm gọi điện thoại cho cô sợ là không sửa được rồi. Mục Khả từ từ nhắm hai mắt chui vào ổ chăn, hàm hàm hồ hồ nói: “Cậu rụt rè một chút thì chết à? Mình bắt đầu hoài nghi giới tính của cậu rồi. Nói như thể cậu nghiên cứu rất nhiều rồi ý.”
Hướng Vi lơ đễnh xùy một tiếng, nói với Mục Khả: “Trưa mai mình tới mời cậu ăn đại tiệc.”
Lại chủ động mời cô ăn cơm? Từ trước đến giờ đều là bọn họ bóc lột Hách Nghĩa Thành, Mục Khả cười hỏi: “Cậu phát tài rồi?”
“Phát cái đầu cậu!” Hướng Vi hung tợn nói: “Là mình sợ cậu ở trụ sở huấn luyện bị ngược đãi, vốn đã gầy đến nỗi cả con khỉ cũng không có cách nào sống được rồi.”
Biết rõ Hướng Vi quan tâm cô, Mục Khả còn cứng miệng mà nói: “Biết cậu ghen tỵ với mình rồi!”
“Càng ngày càng lắm mồm rồi.” Hướng Vi giống như là có việc gấp, vội vã nói qua: “Ngày mai chờ mình đấy, đừng có đến căn tin.” Rồi cúp máy.
Kết quả giữa trưa ngày hôm sau Hướng Vi tạm thời có chuyện không có tới, ngược lại lại gặp người biến mất không thấy tăm hơi từ hôm Mục Khả kiểm tra sức khỏe – Hách Nghĩa Thành, còn có một vị khách không mời mà đến —— Tả Minh Hoàng.
Tìm quán ăn cơm trưa gần trường học, Hách Nghĩa Thành thuần thục gọi mấy món ăn Mục Khả thích, chờ nhân viên phục vụ đi, Tả Minh Hoàng đem kết quả kiểm tra sức khoẻ đưa tới, trêu ghẹo nói: “Không có vấn đề gì, khỏe giống như con bò nhỏ.”
Mục Khả nhe răng cười: “Cám ơn quân y Tả.”
Tả Minh Hoàng thoải mái cười cười: “Nghe Nghĩa Thành nói bạn trai em là Doanh trưởng doanh trại trinh sát đoàn 532?”
Thật không ngờ Hách Nghĩa Thành sẽ nói đến hạ hoằng huân với Tả Minh Hoàng, Mục Khả cười nhạt không lên tiếng.
Hách Nghĩa Thành rảnh rang tiếp lời: “Yêu ai không yêu, cố tình tìm lính dã chiến.”
Mục Khả phản bác: “Lính dã chiến thì sao? Trừ khác binh chủng ra, hai người giống nhau.”
“Binh chủng khác nhau là khác biệt lớn.”
“Lớn hơn nữa thì cũng là quân nhân cả!”
Tả Minh Hoàng thấy hai người dường như bắt đầu bốc hỏa, vội vàng ra mặt hoà giải: “Bây giờ là bữa trưa, không phải thời gian tranh cãi.” Mở một hộp sữa chua đẩy tới trước mặt Mục Khả, anh chuyển đề tài: “Công việc có bận lắm không? Sinh viên dễ bảo chứ?”
Nhắc tới công việc, cảm xúc Mục Khả có vẻ có chút sa sút, cô từ từ nói: “Cái học kỳ này em không có lớp, bận cái gì. Sinh viên cũng chẳng cần dẫn dắt quản thúc thì có khỏe không.”
“Như vậy không phải rất tốt sao? Đừng để mình như con quay vậy. Lần trước đi trụ sở huấn luyện Hướng Vi có nói với anh giáo viên trường em năm nay có cơ hội ra nước ngoài học tập, em chuẩn bị một chút, học tiếng Anh nhiều năm như vậy, đi ra ngoài học tập cũng không tồi.”
Tiếng Anh tốt như Mục Khả không nước ngoài học thì thật đáng tiếc. Nhưng người trước giờ luôn bảo vệ cô không thôi – Hách Nghĩa Thành lại không tán thành cô đi quá xa, xuất ngoại lại càng không cần bàn. Không chỉ có anh, thật ra thì hai nhà Mục, Hách cũng không muốn con gái duy nhất trong dòng họ phải xa quê hương.
“Cậu nói thế nào cũng có lí hết.” Trong lòng biết rõ dụng ý của Hách Nghĩa Thành, Mục Khả để sữa chua xuống, bất mãn nói: “Lúc ấy cháu không muốn ở lại đại học C, tại sao cậu không theo cháu? Dù làm việc ở đâu cháu đều ở ký túc xá, xa gần nội thành có gì khác nhau sao?”
Nói đến chuyện công tác của Mục Khả, cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài. Chuyện là như này, lúc ấy cô muốn sau khi tốt nghiệp đại học đến trường trung học Hách Xảo Mai làm việc khi còn sống làm cô giáo dạy tiếng Anh, nhưng kết quả bố trí điều xuống, lại bị đại học C giữ lại trường giảng dạy. Cô biết là trong nhà sắp xếp, để tránh xung đột cùng Hách Nghĩa Thành, cô vẫn luôn nín nhịn không phát tác, chỉ âm thầm nghĩ cách, hy vọng có thể được điều đi nơi khác. Nhưng nỗ lực nửa năm, vẫn không có kết quả.
Hách Nghĩa Thành đặt “cạch” ly trà lên bàn, lạnh mặt nói: “Bây giờ cậu hối hận nhất chính là ban đầu phản đối cháu đến trường trung học!” Nếu như không ở lại đại học C, cũng sẽ không đi tham gia cái huấn luyện quân sự quỷ quái kia, lại càng không gặp gỡ Hạ Hoằng Huân, Hách Nghĩa Thành càng nghĩ càng tức.
Không khí lập tức đông cứng, cậu út cùng cháu gái không thèm để ý đến người kia, khi món ăn được mang lên hết chỉ lo vùi đầu ăn cơm, không ai chịu nhượng bộ. Tả Minh Hoàng cau mày đá Hách Nghĩa Thành một cái, nhắc nhở anh dưới áp lực lớn sẽ khiến người ta tiêu hóa không tốt.
Hách Nghĩa Thành cũng không hi vọng ăn một bữa cơm lại cãi nhau không vui, hơn nữa hôm nay tới đây còn có chuyện quan trọng hơn, vì vậy, anh vừa gắp rau vào bát Mục Khả vừa nói: “Buổi chiều cậu làm xong việc sẽ tới đón cháu, về nhà ăn cơm tối. Thằng nhóc Mục Thần kia ngày nào cũng gọi điện thoại cho cậu, nói là cậu giấu cháu, không giao người ra thì sẽ không gọi cậu nữa, không biết lớn nhỏ. . . . . .”
/74
|