Hạnh phúc như mộng

Chương 1: Theo đuổi

/12


☆01 Theo đuổi

Hứa Lạc vừa mới ra khỏi phi trường thì Thượng Khiết đã nhào ra bắt được cánh tay, ôm cô vừa nhảy vừa gọi, “Aaaa Lạc Lạc, rốt cuộc chị cũng đã trở lại! Em nhớ chị muốn chết, ô ô ô ô ô…”

“Chị mới làm sinh viên trao đổi ở nước ngoài nửa năm thôi mà.” Hứa Lạc đen mặt lại.

Thượng Khiết vẫn ô ô như cũ, “Nhưng khi chị đi rồi thì ở nhà chỉ còn mình em là con gái thôi!” Cô nàng tràn đầy bi phẫn, ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng nhìn Hứa Lạc, “Chị không biết mọi người đáng ghét như thế nào đâu, ai cũng khi dễ em! Lạc Lạc trở về rồi thì nhất định phải chủ trì công đạo cho em, đánh bọn họ tan tành mây khói!”

“Còn có anh ở đây.” Sau lưng Thượng Khiết truyền đến một giọng nói nhàn rỗi, “Thượng Tiểu Khiết, em không biết không nên khoác lác trước mặt người khác hay sao?”

“Em đang đưa lưng về phía anh đó.” Có lẽ bởi vì có mặt Hứa Lạc ở đây, tinh thần khấn khích, Thượng Khiết lập tức trả đũa.

Hứa Lạc vỗ vỗ vai Thượng Khiết, nhìn người sau lưng cô bé, cười cười, “Anh.”

“Còn biết trở về.” Hứa Triệt thuận miệng nói một câu, xoay người bỏ đi, “Còn không mau đi theo, cả nhà đang chuẩn bị ‘Tam Đường Hội Thẩm’, chờ người mang phạm nhân này tới đấy.”

Hứa Lạc quay đầu nhìn Thượng Khiết, Thượng Khiết rụt cổ lại, “Ai bảo chị không nói không rằng liền chạy ra nước ngoài. Bọn họ tìm không được chị, nửa năm này em trải qua không biết bao nhiêu dầu sôi lửa bỏng. Chị trở về rồi thì mau tiến lên ngăn cản hỏa lực đi…”

Hứa Lạc không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ nhất đám người già cả trong nhà kia. Vừa mới nghĩ tới mấy chữ ‘Tam Đường Hội Thẩm’ của anh trai vừa nhắc tới, toàn thân không nhịn được phát run. Mặc dù lực chiến đấu của các vị trưởng bối không mạnh, nhưng công phu càu nhàu thì lại xuất thần nhập hóa, đặc biệt nhất là lúc này, phần công lực này sẽ tăng thêm tám lần, chỉ có thể giết người mà thôi.

Vì vậy dọc theo đường đi, không khí có chút trầm lặng. 

Kết quả đi mới được nửa đường, xe của Hứa Triệt bị hư. Một mặt Hứa Lạc cao hứng vì trì hoãn được thời gian hội thẩm, mặt khác cô lại cảm giác mức độ hình phạt của mình sẽ càng nặng hơn, vô cùng rối rắm.

Cũng may Hứa Triệt quen biết nhiều người, một cú điện thoại thôi đã gọi được người của tiệm sửa xe tới.

Điều khiến Hứa Lạc kinh ngạc chính là, anh ta không phải là người của tiệm 4S*, mà là cái loại cửa hàng không có bảng hiệu, dùng ván gỗ viết lên hai chữ ‘Sửa Xe’ to đùng đặt ven đường, khắp nơi bẩn thỉu tràn ngập dầu máy sửa xe.

*4S: Sale, Sparepart, Service and Survey là tiệm mua bán, sửa chữa xe hơi theo kiểu quy mô lớn. 

Trong khi chờ đợi, vì sợ bị quần lấm bẩn, Hứa Lạc và Thượng Khiết chỉ dám đứng ngoài xa xa.

Thấy Hứa Triệt và người thợ máy khoác áo ngoài dơ bẩn trò chuyện, thậm chí còn vỗ vỗ vai đối phương, lêquϒȡo₰ Hứa Lạc nhịn không được nhíu mày, “Anh chị quen biết rộng rãi vậy sao? Từ khi nào đã quen biết được thợ máy trong tiệm sửa xe kiểu này vậy? Chị đang nghĩ vì sao ảnh lại sửa xe ở chỗ này, không biết có phải được giảm giá hay không?”

Giọng nói của cô không chút che đậy, mặc dù khoảng cách cũng xa, nhưng có lẽ cũng nghe được một chút. Cũng không biết có phải đã nghe được lời nói của cô hay không, người thợ máy đó chợt quay đầu lại, nhìn về phía bên này.

Không ngờ anh ta có một cặp mắt vô cùng sắc bén. Hứa Lạc chưa có phòng bị, bất ngờ bị anh nhìn thẳng vào mắt, không khỏi sửng sốt, ngay sau đó liền dời tầm mắt đi.

Nhưng cô lập tức ảo não, không phải chỉ là một công nhân sửa xe sao? Khi không lại bị dọa sợ, thật là!

Hứa Lạc không cam lòng dời tầm mắt về một lần nữa, người kia vẫn đang nhìn cô. Thấy cô nhìn lại còn khẽ gật đầu một cái. Hứa Lạc không biết đây là có ý gì, trừng mắt liếc nhìn anh một cách hung dữ.

Thế mà đối phương không hề chùn bước, mãi đến khi Hứa Lạc có chút không được tự nhiên vì bị anh nhìn mãi như thế, anh ta mới quay đầu đi, nói gì đó với Hứa Triệt, sau đó cầm công cụ lên, mở đầu máy lên.

Động tác của anh rất nhanh, mò mẫm chưa tới mấy phút đã sửa xong ngay. Hứa Triệt thử một chút, từ trong cửa sổ xe, dang tay ra vẫy gọi các cô lên xe.

Người kia lại nhìn sang.

Mãi đến khi lên xe, cửa xe che khuất tầm mắt của anh, Hứa Lạc mới thở hắt ra một hơi.

“Anh, người đó là bạn anh hả?” Trên đường trở về, cô nhịn không được bèn hỏi.

Hứa Triệt nói, “Là bạn học.”

Hứa Lạc không tin mở to mắt, “Bạn học trung học?” Chỉ có thể tốt nghiêp trung học xong liền nghỉ học để đi làm thợ sửa xe thôi, phải không?

Hứa Triệt nhìn cô bằng kính chiếu hậu, lạnh lùng nói: “Bạn học đại học.”

Lúc này, Thượng Khiết cũng không nhịn được, “Em nhớ anh Triệt học đại học từ trường quân đội ra mà phải không? Ra ngoài sửa xe? Người kia đúng là…” Đây chính là lãng phí tài nguyên đấy.

Hứa Lạc cũng bĩu môi ăn theo, “Có phải người bạn học này của anh thảm thương quá không?”

“Tụi em biết cái gì chứ?” Hứa Triệt khinh thường nói, “Tiệm sửa xe kia chính là do cậu ấy tự mở, là bởi vì sở thích. Nữ sinh các em đó, vĩnh viễn sẽ không hiểu được đàn ông yêu thích xe như thế nào! Kỹ thuật cải tiến xe hơi của Quan Tĩnh là số một!

Hứa Triệt nói vào lỗ tai này, Hứa Lạc để nó lọt ra lỗ tai kia. Chỉ là ngay sau đó cô phải đối mặt với ‘Tam Đường Hội Thẩm’ rầm rộ thảm thương, chuyện  này không khiến cô bận tâm quá nhiều. Nếu không phải bởi vì người này để lại ấn tượng quá sâu đối với cô, ngay cả bóng dáng của người ta cô cũng không nhớ.

Nhưng cô nhớ kỹ nhất là ánh mắt kia, đen kịt, chăm chú mà sắc bến, giống như… sói.

. . . . . .

Đồng lứa với Hứa Lạc, tính luôn cả anh chị em bên cha và bên mẹ, tổng cổng chỉ có hai người con gái, chính là cô và Thượng Khiết. Cho nên thường ngày, hai người đều là công chúa nhỏ theo kiểu mặt trăng được vạn ngàn ngôi sao vây quanh, nhưng một khi đã xảy ra chuyện gì đó thì cũng bị vạn người chú ý.

Tam Đường Hội Thẩm theo lời của Hứa Triệt chính là tất cả bà con họ hàng tề tụ lại một nơi, chuẩn bị tiến hành giáo dục tư tưởng đối với cô. Ban đầu lúc Hứa Lạc ra nước ngoài làm học sinh trao đổi, cô chưa từng bàn bạc qua với người nhà, giấu diếm rất giỏi, đến khi giáo sư gọi điện thoại về nhà thì ván đã đóng thuyền, muốn cản cũng ngăn không được.

Nửa năm nay, một mình Hứa Lạc ở nước ngoài, tất cả mọi người trong nhà phập phòng lo lắng, sợ cô ăn uống cực khổ, hoặc bị uất ức điều gì.

Cho nên cô vừa trở lại, mọi người không thể không quan tâm.

Cô cúi đầu lắng nghe lời quở trách của từng người một suốt một tiếng đồng hồ, sau đó đề tài này mới chính thức kết thúc. Rốt cuộc người anh trai Hứa Kiệt này đau lòng vì em gái, nghĩ ra một đề tài mới, “Bây giờ Lạc Lạc trở về đã tốt nghiệp, chuẩn bị công việc gì chưa?”

Lần này xem ra các vị trưởng bối lại giống như uống trúng thuốc lắc, thi nhau khoe khoang nghề nghiệp của mình, hơn nữa còn vỗ ngực bảo đảm, “Đến lúc Lạc Lạc đi làm, đương nhiên có bác chăm sóc, tuyệt đối sẽ không bị cực khổ!”

Cứ thế, mỗi người nói một câu, rồi bị người kia cười nhạo, nghề nghiệp càng ngày càng bị bới móc không ra thể thống gì.

Cuối cùng, vẫn chính là Bà Ngoại cô dàn xếp, “Để cho Lạc Lạc tới trường học làm việc đi. Hoàn cảnh tương đối đơn giản, công việc lại nhẹ nhàng, để cháu của bà không phải mệt mỏi.”

Bà Ngoại cô chính là giáo sư thỉnh giảng rất tài giỏi, cả đời làm nghiên cứu, tiếng tăm cao ngút. Bà muốn an bài Hứa Lạc vào trường học chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Vì vậy sau khi bà nói xong, mọi người đều cảm thấy có lý. Quả thật giáo sư đại học không có nhiều áp lực, không cần lên lớp thường xuyên. Đối với Hứa Lạc mà nói, vừa thích hợp lại vừa không gò bó.

Hứa Lạc cũng cảm thấy rất có hứng thú, “Vậy cháu phải làm giáo sư à? So với học sinh, cháu không lớn hơn bao nhiêu, cháu bảo tụi nó nghe không ạ?”

“Không để cho cháu lên lớp chuyên môn, chỉ trực thuộc thư viện trường học thôi, mỗi ngày trông coi một phòng thư viện, ngoài trừ không thể rời bỏ cương vị, cháu muốn làm gì thì làm. Mặt khác, cháu cũng có thể đứng lớp một môn tự chọn. Trong đại học đều là chú trọng chuyện tự giác tự nguyện, vấn đề học sinh không cần cháu quan tâm.”

Hiển nhiên Bà Ngoại đã sớm tính toán kỹ lưỡng, nói ra tất cả những gì bà đã an bài.

“Không được đâu? Trông coi thư viện hả? Việc này chán lắm!” Hứa Lạc phản đối.

Nhưng phản đối không có hiệu quả, những người khác đều cho rằng đề nghị này rất tốt. Hứa Lạc sinh trưởng trong hoàn cảnh rất tốt, nếu làm công việc nào đó quá phô trường, khó tránh sẽ lôi cuốn ít nhiều ong bướm. Ngược lại, công việc thư viện này yên tĩnh lại an nhàn, không khiến nhiều người chú ý đến.

Cuối cùng, cha của Hứa Lạc quyết định dứt khoát, “Công việc của Lạc Lạc cứ theo sự an bài của Bà Ngoại, quyết định như vậy.”

Tất cả trưởng bối đều một lòng nhất trí, cho dù trong lòng không muốn, Hứa Lạc cũng chỉ có thể nhượng bộ. Thật ra thì cô biết người lớn chỉ vì muốn tốt cho cô. Từ nhỏ đến lớn cô bị diện mạo của mình làm phiền không ít. Nghe nói khi còn bé, cô đi theo cha mẹ đi chơi, thiếu chút nữa là bị một bà dì thích em bé ôm đi mất. Sau này lớn lên, nhiều người tỏ tình không được hóa liều làm bậy, khiến cô phải ép mình đi học qua khóa Taekwondo.

Nghe nói như vậy thì công việc ở thư viện không đến nổi nào.

Nhất là sau khi nhận chức, phát hiện mình còn có một máy vi tính chuyên dùng cá nhân, hơn nữa chỉ cần ngồi trước bàn máy vi tính, có thể mặc sức làm chuyện gì cũng được, bình thường sẽ không có người tới quấy rầy, cho nên Hứa Lạc càng ngày càng hài lòng. Quan trọng nhất là còn có một giáo sư khác thay ca với cô, cho dù không làm cuối tuần, mỗi ngày tính ra cô chỉ là nửa ngày.

Chỉ là Hứa Lạc không phải là loại người chịu bị thiệt thòi như vậy. Mặc dù công việc không tệ, nhưng cũng muốn có sự chọn lựa của mình, cuối cùng thành công khiến cha mẹ nới tay một chút, đồng ý để cô ra ngoài ở riêng, với điều kiện là cô phải làm việc đàng hoàng, hơn nữa chỉ có thể ở trong trường học.

Phòng ở là do bà Ngoại phụ giúp một tay tìm được, ở trong khu dành cho thân nhân của công nhân viên chức giáo dục, vừa thanh tịnh đẹp đẽ lại an toàn.

Cuối tuần thứ nhất từ khi tham gia công tác, bởi vì Hứa Lạc làm ca chiều, cho nên ngủ thẳng tới hơn mười giờ mới rời khỏi giường. Còn chưa kịp rửa mặt thì nghe chuông cửa vang lên.

Cô cột tóc lên, ngáp dài đi ra mở cửa.

Đứng bên ngoài là một người đàn ông xa lạ, mang giày Tây, gương mặt nghiêm túc.

Hứa Lạc sợ hết hồn, theo bản năng đề cao cảnh giác, hỏi, “Chào anh, xin hỏi tìm ai?”

“Tôi tới tìm em.” Giọng nam trầm ấm, “Hứa Lạc, chào em. Tôi là Quan Tĩnh.”

Quan Tĩnh… Tên này nghe thật quen tai. Đầu óc Hứa Lạc vận động một chút, đối diện với cặp mắt giống như sói kia, hơi ngẩn người ra, một luồng ánh sáng chớp qua đầu, rột cuộc nhớ ra, “À… anh là, anh là bạn của anh trai tôi?”

Là người sửa xe. Khụ, à quên, là người mở tiệm sửa xe.

Qua nhiên nhìn người qua trang phục. Sau khi người này sửa sang chỉnh tề, không ngờ rất đẹp mắt. Mặt mũi anh tuấn, đường nét rõ ràng, công thêm vai rộng eo hẹp, âu phục trên người trông rất bắt mắt, càng hiện ra vẻ phong trần tuấn lãng. Nếu không biết, còn tưởng chuyên nghiệp tinh anh từ nơi nào tới nữa đấy.

Chỉ là… “Anh tìm tôi có chuyện gì?” Hình như bọn họ có quen biết nhau đâu? Hôm đó Hứa Triệt có giới thiệu mọi người qua đâu.

Quan Tĩnh im lặng một lúc, chăm chú nhìn vào mắt cô, “Tôi tới muốn nói cho em biết, tôi thật thích em, dự định theo đuổi em bắt đầu từ ngày hôm nay.”

". . . . . . ! ! !"

Hứa Lạc mặc áo ngủ rộng Spongebob Squarepant rộng phùng phình, đầu tóc rối loạn, vẻ mặt như bị sét đánh.


/12

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status