Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Chương 44

/101


Sáng thứ 6 nó và Lê Thái đã có mặt tại Đà Lạt. Thành phố ngàn hoa này đúng như một người đã từng nói với nó: "Chưa đến thì mong chờ, đến rồi thì lưu luyến mà khi trở về lại muốn quay lại ngay". Nó đã được nghe nhiều về nơi đây nhưng lại là lần đầu tiên được đến, trước đây nghe ba kể nó đã từng muốn được đến thăm nơi ba nó đã gắn nhiều kỷ niệm của một thời trai trẻ.

Công việc dường như nó ăn sâu vào máu của Lê Thái, đây cũng là lần đầu tiên anh đặt chân đến vùng đất mộng mơ này nhưng cái đẹp của nó ko hề thu hút được anh mà cái chính ở đây là ngôi trường cao đẳng sư phạm Đà Lạt. Ngôi trường này có lối kiến trúc khá độc đáo mà anh thật sự muốn tìm hiểu. Vậy là sau khi đặt chân đến đây, nơi đầu tiên anh đưa nó tới cũng chính là ngôi trường ấy.

Trường cao đẳng sư phạm Đà Lạt được xây dựng bởi một kiến trúc sư người Pháp tên Moncet thiết kế và chỉ đạo thi công. Dãy nhà lớp học được xây dựng theo hình vòng cung độc đáo, hầu hết những nguyên liệu để xây dựng nên ngôi trường này được vận chuyển sang từ Pháp và các nước Châu Âu. Ngôi trường là một trong những kiến trúc độc đáo nhất Việt Nam mà rất nhiều vị kiến trúc sư lỗi lạc muốn tìm hiểu. Anh cứ say mê giới thiệu cho nó những gì anh biết về ngôi trường ấy. Lại một lần nữa, tâm hồn nó lại được trôi về nước Pháp hoa lệ trong ký ức của nó.

Nó cũng phải công nhận rằng, ngôi trường này thật sự rất đẹp, nó lại mơ ước được một lần ngồi trên những giảng đường kia. Từ vườn hoa đến phong cảnh xung quanh đều mang lại cho nó một cảm giác thật nhẹ nhàng và bay bổng. Hương hoa thơm ngát cứ theo từng cơn gió ùa về quấy lấy nó. Nhìn ra bên cạnh trường có thể thấy một phần của Hồ Xuân Hương, thật sự phải nói đây là một bức tranh mà nó vinh dự một lần được nhìn thấy tận mắt.

Ba mẹ anh còn đang bận việc ở đơn vị nên phải đến chủ nhật hai người ấy mới gặp anh và nó được nên nó cũng có hai ngày để thăm thú thành phố ngàn hoa này. Nếu ai đã từng đến vườn hoa Đà Lạt chắc ko thể quên được hàng ngàn loài hoa thi nhau tỏa hương, khoe với ánh nắng những màu sắc rực rỡ nhất. Nó thích thú đi tìm loài hoa oải hương mà nó yêu thích.

Nhìn nó chạy nhảy mà anh cứ nghĩ mình đang nhận trông một đứa trẻ hiếu động. Nét trẻ thơ trong nó đang dần quay lại. Những ngày tháng yêu nhau anh chưa từng thấy nó như thế bao giờ. Có lẽ học tập và làm việc quá nhiều nên thời gian đã đánh cắp mất khoảng thời gian đẹp nhất của nó rồi. Sau này nhất định anh sẽ phải đưa nó đi chơi nhiều hơn nữa, anh muốn nó mãi mãi vui cười như thế.

- Anh ơi, lại đây em cho xem cái này hay lắm - Nó gọi anh khi trong tay đang cố giấu một cái gì đó.

Đang mải suy nghĩ mà giật mình khi nghe tiếng nó gọi:

- Em có chuyện gì mà vui thế? - Anh hỏi

- Anh lại đây xem này. Em vừa bắt được cái này hay lắm. - Nó vừa gọi vừa dùng một tay vẫy anh lại gần.

Anh bước đến gần nó đưa đến cho anh xem một con bướm xanh mà nó vừa bắt được. Đúng là thú vị thật, loài bướm này anh chưa từng nhìn thấy bao giờ, ko biết có điều gì đặc biệt nữa k đây?

- Đẹp quá phải ko anh? - Nó nhìn chú bướm trong tay mình hỏi anh.

- Em có biết loài bướm này rất quý ko? Thường thì chỉ thấy ở vườn hoa của những nước Châu Âu thôi, ko ngờ ở đây em cũng có thể tìm thấy một con như thế. - Anh nói với vẻ hiểu biết.

- Ồ, lại thêm một lĩnh vực nữa mà anh biết em lại ko biết nhé. Đầu tiên là một nhà thiên văn học rồi bây giờ lại trở thành một nhà sinh học cơ đấy. Còn điều gì mà anh biết nữa ko? - Nó hỏi với vẻ tò mò.

- Điều anh biết còn rất nhiều nhưng anh muốn em khám phá nó từ từ nhé. - Anh nháy mắt vẻ bí hiểm với nó.

Cuộc dạo chơi ở vườn hoa bị gián đoạn vì anh nói muốn đưa nó đi mua đồ. Dù gì ngày mai nó cũng phải đi gặp phụ huynh của anh rồi, phải chuẩn bị một chút mới được. Nó được biết là mẹ anh rất chú ý trong cách ăn mặc nên nó cũng nên để ý đến vấn đề này một chút.

Nó ko thích mặc váy nên anh chìa ra cái nào nó lại gạt đi cái ấy. Phong cách của nó lúc nào cũng trung thành với quần âu và áo sơmi. Như thế nó cảm thấy thoải mái và lịch sự, nhưng vấn đề là ở chỗ nó ko phải đi gặp đối tác nên phong cách này bị loại bỏ. Tiếp theo là quần jean và áo phông, trẻ trung nhưng cũng đầy năng động. Có một điều mà nó ko biết chính là bà mẹ của Lê Thái là một người mẹ truyền thống nhưng cũng có những cách tân đáng nói.( Cái này từ từ cả nhà sẽ nhận ra nhé, cún ko thể nói trước điều gì)

Nhìn bộ quần áo nó chọn anh lắc đầu nói:

- Cửa ải đầu tiên em chưa ra quân đã thua rồi. Nếu em cứ nhất định mặc bộ đồ này đến thì anh chỉ có thể nói rằng: Cố lên em nhé.

- Tại sao lại như thế? - Giọng nó đầy thắc mắc hỏi lại.

- Chính là bộ quần áo em đang cầm trên tay ấy. Đảm bảo là mẹ anh ko thích một người cứng nhắc như thế này đâu.

- Mềm mại vẻ thiếu nữ đâu phải mặc váy mới thể hiện được. Mẹ anh thật sự có quan niệm khác người. - Nó nói với vẻ bất mãn.

- Thôi ko sao đâu, em mặc cái gì cũng xinh mà. Quan trọng là anh yêu con người em chứ ko phải yêu những thứ em khoác trên người. - Nhìn mặt nó bí xị anh lên tiếng an ủi.

Dù anh có nói như thế đi chăng nữa thì nó cũng cảm thấy đôi chút bất an. Anh là người luôn vì gia đình nên dù có làm chính bản thân mình tổn thương thì cũng ko để cho ba mẹ và những người thân của anh phải buồn. Nếu như mẹ anh ko đồng ý cho anh yêu nó thì nó sẽ phản ứng như thế nào đây. Còn anh nữa, liệu anh có một lần dám cãi lời cha mẹ mà đi tìm hạnh phúc ch riêng mình hay ko? Nó thật sự bất an khi nghĩ đến anh sẽ chọn gia đình anh thay vì chọn nó.

Đã từ lâu anh quyết định một điều rằng, dù lần này ba mẹ anh có phản đối chuyện anh yêu Tuệ Minh đi chăng nữa thì nhất định anh cũng phải giữ cô nhóc ấy cho riêng mình, anh ko thể buông tay ra được. Cô nhóc ấy bây giờ đã là thế giới của anh là trái tim anh là hơi thở của anh. Nếu thiếu đi nó chắc chắn anh sống ko được. Hơn nữa anh còn đang nợ cô ấy một món nợ mà có dành cả cuộc đời này cũng ko thể nào trả hết. Siết chặt bàn tay nó anh kéo nó vào lòng để cảm nhận hơi ấm của nó truyền sang anh.

Lòng đang hoang mang một nỗi bất an lớn nhưng khi ở trong vòng tay anh mọi bất an ấy dường như đã bị gió thổi đi, trong lòng nó bây giờ chỉ có niềm hạnh phúc đang trào dâng. Nó hứa sẽ nắm chặt tay anh để cả hai mãi mãi cùng nhau hạnh phúc như lúc này.

Cái ngày mà nó ko mong đợi nhất cũng đã đến, mới sáng sớm mà mẹ anh đã gọi điện nói rằng hai đứa đến sớm để mọi người có thời gian nói chuyện nhiều hơn. Ko biết cái từ nói chuyện ở đây là có ý gì nữa? Có phải là điều tra về nó ko? Thật sự là nó rất sợ, chưa bao giờ nó lại có cảm giác sợ một điều gì đó như lúc này.

- Em đã chuẩn bị xong chưa? - Tiếng Lê Thái ở ngoài cửa phòng vọng vào.

- Anh đợi em một chút nhé, em ra ngay đây. - Nó vừa bôi bôi quết quết phấn trang điểm lên mặt vừa nói.

Từ bé tới giờ đây là lần đầu tiên nó trang điểm, nó đã bảo ko muốn nhưng anh lại ko đồng ý nên lần này đành nhượng bộ vậy. Tất cả vì bà mẹ chồng tương lai siêu khó tính kia.

Nó ngượng ngùng bước ra mà ko dám ngẩng mặt lên càng làm cho anh thêm tò mò. Lần đầu tiên thấy nó trang điểm nên cũng muốn xem một khuôn mặt khác của nó như thế nào. Đưa tay nâng cằm nó lên anh cũng ngỡ ngàng.

Thường ngày là khuôn mặt đẹp theo kiểu tự nhiên, nhưng hôm nay có thêm một chút phấn khiến cho khuôn mặt nó có chút sắc sảo. Hai má ửng hồng vì ngượng và đôi môi căng bóng làm anh chỉ muốn chiếm đoạt ngay thôi. Chút ý trí kéo anh về hiện tại, nếu anh làm như thế bây giờ thì có lẽ nó lại phải mất đến cả tiếng trang điểm lại mất và như thế thì sẽ mất điểm tác phong nhanh nhẹn của ba anh. Thôi thì để chiều về anh sẽ xử cái tội dám quyến rũ anh mới được. Thầm nghĩ như thế rồi anh kéo tay nó bước nhanh ra xe mà anh Thằng lái xe đang chờ sẵn.

Ngồi trong xe nó cảm thấy tim đập mạnh vô cùng, cả tối qua do hồi hộp mà nó ko tài nào chợp mắt được. Ko ngờ cũng có lúc nó như thế này. Anh Thắng như biết được nỗi lo của nó nên quay xuống trấn an nó:

- Đừng căng thẳng như thế cô bé. Anh tin là ông bà sẽ đồng ý với một cô bé đáng yêu như em thôi. Thư giãn đi.

Nó gật đầu cảm ơn anh:

- Cảm ơn anh nhé.

Người ngồi bên cạnh thì cứ nhìn nó mỉm cười. Lần đầu tiên anh nhìn thấy nó trong tình trạng như thế này nên quả thật rất hiếu kỳ. Vẫn biết rằng mẹ mình hơi khó tính nhưng nó đâu cần phải căng thẳng đến thế kia. Nắm lấy đôi bàn tay của nó, anh truyền cho nó chút niềm tin:

- Em hay thả lỏng đi, có anh ở bên em nên sẽ ko có chuyện gì sảy ra đâu.

- Vâng, nhưng em thật sự hồi hộp quá. Ko biết ba mẹ anh sẽ phản ứng như thế nào đây?

- Dù họ có phản ứng như thế nào thì anh cũng sẽ ở bên em. Yên tâm và tin anh nhé.

Chào đón nó là ba mẹ anh, cô em gái Thu Hương của anh và cũng ko thể thiếu cái người vừa gây sóng gió cho gia đình anh - Lê Hải. Nó ko ngờ tất cả lại có mặt đông đủ ở đây như thế này. Điều đó càng khiến cho nó thêm phần bất an. Ko biết điều gì sẽ chờ đợi nó ở phía trước đây.

Như hiểu được suy nghĩ của nó nên anh nắm chặt tay nó nhẹ nhàng nói:

- Em đừng lo, có anh ở đây sẽ ko có ai bắt nạt được em đâu. Anh xin lỗi vì đã ko báo trước cho em biết là sẽ có cả Thu Hương và anh Lê Hải ở đây.

Nó hít một hơi sâu lấy lại tinh thần rồi cũng nói nhỏ với anh:

- Anh yên tâm, em ko sao đâu.

Đúng vậy, có ai ăn thịt nó đâu mà phải sợ. Cùng lắm là nhận được sự phản đối của gia đình nhà anh thôi mà. Nó ko cần phải sợ những người này, họ sẽ ko làm gì được nó đâu. Cùng anh bước vào trong nhà để chào ba mẹ anh.

- Con chào hai bác, em chào anh, em chào chị. - Nó lễ phép chào hỏi từng người trong nhà anh.

- Ừ, chào con. Con ngồi đi. - Ba anh đáp lại lời chào của nó và đưa tay chỉ vào chiếc ghế trống.

Mẹ anh từ nãy vẫn ko hề nói câu gì chỉ đưa mắt nhìn nó chăm chú. Nó thật sự sợ cái nhìn của bà. Một cái nhìn gần như là soi mói, nó cũng khá khó chịu nhưng ko thể phản ứng được.

- Cháu tên Tuệ Minh? - Bà Hạ lên tiếng.

Người đàn bà ấy sau một hồi nhìn nó mới lên tiếng. Nó cũng nhìn thẳng vào bà đáp lại:

- Vâng thưa bác. Cháu rất vui được gặp mặt bác như thế này.

Bà Hạ nhìn nó nở một nụ cười mà nó ko dám chắc đó là một nụ cười vui dành cho nó. Có lẽ bà ấy đang có âm mưu gì trong đó.

- Ko ngờ cô cũng giỏi quá nhỉ, mồi chài được cả anh trai tôi đưa cô về gặp ba mẹ tôi cơ đấy. - Thu Hương dành cho nó ánh mắt ko mấy thiện cảm.

Trong lúc nó đang bối rồi ko biết phản ứng ra sao trước câu nói của Thu Hương thì Lê Thái đã lên tiếng:

- Em ko được xúc phạm Tuệ Minh, cô ấy đang ở đây với tư cách là bạn anh thì em cũng nên tôn trọng một chút. Đó là phép lịch sự tối thiểu đấy.

- Anh . . . anh vì một con nhỏ ko ra gì mà lên lớp với em sao? Cứ chờ mà xem, cô ta ko bao giờ bước chân được vào nhà này đâu. - Giọng Thu Hương cất lên đầy uất ức.

- Thu Hương, đó ko phải là chuyện của con. Im lặng để ba mẹ nói chuyện với Tuệ Minh. - Giọng bà Hạ vang lên nhẹ nhàng nhưng lại đầy uy lực.

/101

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status