Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?

Chương 37

/40


- Gia ..hộc hộc.. Gia Tùng đi.. đi với em nhanh lên

Trước bao nhiêu con mắt ngạc nhiên của mọi người nó lao về phía hắn, nắm lấy tay hắn vừa kéo vừa kêu hắn đi theo mình. Ánh mắt hắn khó hiểu bất động nhìn nó. Nhỏ thì tức giận nhìn nó và hắn

- Cô nghĩ mình đang làm gì trong lễ cưới của chúng tôi vậy

- Phải đó, cô ấy sắp kết hôn rồi sao lại đi lôi kéo chú rễ của người khác…

- Bla… bla bala…….vân vân…mây mây mưa mưa gì gì đó

Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao trước hành động “kì cục ” của nó. Chỉ có một người mỉm cười không nói gì “ cuối cùng con cũng nhận ra lòng mình rồi hả? vẫn chưa gọi là muộn, xem con sẽ làm được gì”

Hải Phong cũng nóng mặt chạy tới kéo nó ra ,cậu không muốn lần nữa lịch sử tái hiện “ cô định làm khắc tinh của đám cưới Gia Tùng hả? lần nào cũng do cô phá sao?

- Lâm Khánh Đồng cô tự trọng đi - Hải Phong hét vào mặt nó, dùng sức kéo nó ra

- Không Gia Tùng hãy mau đi với em, nếu không anh sẽ hối hận đó, xin anh - nước mắt nó bắt đầu lăn dài

Thật ra nếu để ý sẽ thấy mắt nó đỏ hoe và có phần hơi sưng, có lẽ trước khi chạy tới đây nó đã khóc rất nhiều. Nhìn nó khóc thảm thiết vũng vẫy trong sự xô đẩy của của mọi người. Lòng hắn đau lắm, nhưng hắn phải làm sao khi một bên hắn nhỏ vẫn nắm chặt tay ánh mắt van xin hắn. Còn bao nhiêu người đang nhìn vào, nếu hắn đứng ra bênh vực nó sẽ làm tổn thương tới nhỏ. Một bên là nó tình yêu vô bờ bến của hắn. Một bên là nhỏ người hi sinh cả mạng sống vì hắn. Hắn phải bước về phía ai đây, nhưng nhỏ bây giờ cần hắn hơn. Bên cạnh nó vẫn còn “người khác”. Nghĩ đến đây hắn đanh mặt lại nhìn nó

- Lâm tiểu thư, nếu cô đến chúc mừng hôn lễ tôi rất cảm kích, nếu cô muốn phá rối thì xin mời đi cho, tôi sẽ không bỏ vợ mình lại - hắn nắm chặt tay nhỏ như thêm phần khẳng định. Nhỏ mỉm cười hạnh phúc khi nghe hắn nói

Hắn quay lên ra hiệu cho cha xứ tiếp tục mặc cho nó la hét phía sau, tiếng khóc đau đớn của nó như muốn xé tim hắn ra từng mảnh

- Khônggg, Gia Tùng em xin anh, không..không kịp nữa mất xin anh – nó cố sứ vùng vẫy khỏi Hải Phong lần nữa chạy đến bên hắn

Nó quỳ sụp xuống, ôm lấy chân hắn cầu xin. Nó như vứt bỏ hết mọi tôn nghiêm, mọi sự kiêu hãnh của bản thân. Nó như một thiên thần sa bước gãy cánh cầu mong chúa trời ban ơn

- Bọ bị tai nạn, chỉ mình anh mới cứu được nó, em xin anh có hận em thế nào cũng được, muốn em làm gì cũng được nhưng xin anh hãy đi cùng em cứu thằng bé trước đã

Chỉ nghe tới đây nhỏ đã chấn kinh biến sắc. Hắn gương mặt thất vọng thấy rõ “ cứ tưởng em vì tôi mà đến, vậy mà vẫn là vì người khác em mới tìm tôi, tại sao chứ? Hả mà khoan đã...”. Như sực tỉnh sau sự ích kỉ của mình hắn khó hiểu có phần lo lắng nhìn nó

- Bọ có chuyện thì gặp bác sĩ, tôi có phải bác sĩ đâu mà giúp

- Xin lỗi xin lỗi là em sai em không nên gạt anh. Bọ nó cần anh chỉ có anh mới giúp được nó.hức hức …..vì nó nó là con trai con trai anh

Nó cố gắng nén tiếng nấc nghẹn ngào nói rõ mọi chuyện. Nó hôm nay đúng là biết nói chuyện cứ hết chuyện này tới chuyện kia nó nói làm hắn chết đứng như Từ Hải. Mọi người lại một phen xôn xao, nó không còn sức lực mà kêu khóc, chỉ cố gắng lay hắn cố gắng dùng ánh mắt van xin hắn. Hắn lại liếc qua Hải Phong đang đứng chết cứng nãy giờ. Nhận thấy hắn nhìn mình muốn hỏi, cậu nuốt khan gật đầu thay câu trả lời. Không nói tiếng nào hắn nắm lấy tay nó và….chạy đi. Phía sau bao tiếng kêu gào phẫn nộ gọi hắn hỗn loạn, chỉ nghe rõ nhất tiếng nhỏ

- HAI NGƯỜI SẼ TRẢ GIÁ CHO CHUYỆN HÔM NAYYYYYYYYY

Nhỏ nghiến răng không cho tiếng khóc không phát ra, gương mắt tái đi vì giận dữ. Nước mắt tuôn như mưa nhưng tuyệt không nghe một âm thanh nào một tiếng nấc nào. Ánh mắt nhỏ vẫn giương theo nhìn bóng cả hai. Khải bất lực nhìn nhỏ đau khổ, nhìn thấy trong mắt nhỏ đã như tắt nắng chỉ còn màn đêm u tối âm u lạnh lẽo, ý hận rõ ràng vương theo. Đến khi nào thì nhỏ mới hiểu, mọi chuyện là do nhỏ không chịu buông tay mà tạo nên kết cục hôm nay…

Nó và hắn chạy như bay không chần chừ giây phút nào cả. Nó nắm chặt hai tay đưa lên cầu nguyện “lại chúa mong người thương xót cho chúng con. Nhã Phương xin chị hãy phù hộ cho Bọ

Bọ, con nhất định phải chờ ba tới, con là con của ba nên phải mạnh mẽ và kiên trì” chiếc xe như không có tốc độ lướt vèo vèo trên đường.

Lùi lại khoảng thời gian trước đó xíu nhá. Vì anh đang vui vẻ bên “gia đình” của mình nên hôn lễ hầu như do một tay nó và bà Chi chuẩn bị. Hôm nay nó và bà cùng Bọ cả Du Thanh 4 người đi mua đồ về trang trí tân phòng, vừa ra đến cửa siêu thị chờ xe tới thì Bọ chạy ra nhặt cái gì đó. Nó và hai ngưới kia lo xách đồ cũng không để ý thấy. Như chỉ chờ như thế một chiếc xe lao ra như điên về phía bé. Do quá hoảng sợ và tốc độ chiếc xe quá nhanh nên bé đứng chôn chân tại chỗ. Mọi người hoảng loạn kêu gào nó vừa quay qua đã nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp, chiếc xe húc vào bé văng ra xa, rồi rú ga chạy mất. Có người vội đuổi theo, có người vội cùng nó đưa bé đi cấp cứu. Bà Chi ngất tại chỗ Du Thanh cũng bị kinh hoàng không kém.

*

Trong lúc bác sĩ cấp cứu, vì bé bị thương quá nặng lại mất quá nhiều máu, máu ở bệnh viện không đủ. Bệnh viện cũng huy động nguồn máu từ các nơi. Mọi phương án điều được đưa ra, bác sĩ cũng kêu gọi người thân giúp đỡ, mà người có thể có chung dòng máu với Bọ chỉ có 1 người Nên nó không suy nghĩ gì liền lao tìm hắn.

Nó không hế biết để chờ cơ hội ra tay với bé mà chúng đã theo dõi mấy hôm nay, nhưng không có dịp. Đúng hôm nay lại có thể ra tay vừa hay đúng ngày “tặng quà”, món quà ngoài sức tưởng tượng của chính người chỉ đạo. Người ta thường bảo người tính không bằng trời tính, sai một li đi ngàn dặm chính là cho trường hợp này. Chính sự ích kỉ và toan tính đen tối đã khiến cho “gậy ông đập lưng ông”.

Quay về hiện tại, lúc này nó và hắn chạy tới phòng cấp cứu không kịp thở đã “nắm đầu” đại một y tá vừa chạy ra hỏi han tình hình của Bọ.

- Chúng tôi đã huy động mọi nguồn máu nhưng vẫn còn thiếu…

- Lấy máu của tôi, tôi là cha của nó, nhanh lên truyền trực tiếp luôn đi – hắn khẩn trương đẩy cô y tá vào phòng cấp cứu

Nó bên ngoài đi đi lại lại lo lắng không an, căng mắt nhìn vào phòng cấp cứu. Bà Chi xỉu lên xỉu xuống nhưng cũng không chịu đi nghỉ, mà đòi cùng chờ với nó. Du Thanh cứ phải kè kè bên bà rồi lại ngó sang nó canh chừng

- Chú ơi xin hãy phù hộ cho cháu của con, đứa trẻ đáng thuơng huhuhu – bà lại không kìm được mà khóc nấc lên

Bà nội hắn lúc này cũng lo lắng chạy đến ( vậy là “hậu đám cưới” của hắn cũng do bà cô “dọn dẹp rồi”). Bà chạy đến bên nó hỏi han sự tình, nó nắm lấy tay bà tuy lắc đầu nhưng cũng cố trấn an bà. Nó không dám khóc không dám suy nghĩ tiêu cực nữa, bây giờ nó là chổ dựa duy nhất của bà Chi nếu nó yếu đuối nó sợ bà trụ không nổi.

Không biết thời gian đã trôi bao lâu, chỉ biết là những người bên ngoài lòng như lửa đốt, càng lúc càng không yên. Thời gian càng chậm chap trôi sự phập lo sợ của tất cả càng dâng lên.

“ Cạch” cửa phòng mở ra, hắn được dìu ra sắc mặt tái nhợt có vẻ như mất máu khá nhiều. Theo sau là Bọ, thân hình của bé yếu ớt như lọt thỏm trong chiếc băng ca. Tất cả nhìn thấy không khỏi đau lòng, bác sĩ nhìn sự chờ đợi trong im lặng của nó và mọi người, quệt đi những giọt mồ hôi trên trán. Ông chậm rãi

- Rất may là tiếp máu kịp thời, nên bé đã qua cơn nguy kịch, do theo phản xạ tự nhiên bé đã đưa tay lên đỡ nên phần tay phải của bé chỉ e…khó được như bình thuờng, xương sườn của bé cũng bị gãy mấy chiếc bla bla…

Sau khi nghe bé không sao nó như trút đuợc gánh nặng, sức lực như biến mất hết, ngã quỵ xuống sàn, hắn vội đỡ lấy nó cả hai tựa vào nhau

Bà Chi cũng …bất tỉnh nhân sự luôn làm mọi người một phen hốt hoảng

………..

Nó nhờ Du Thanh đưa bà Chi về nhà, bà nội của hắn cũng đuợc đưa về nghỉ ngơi sau khi gặp mặt cháu cố. Còn hắn có nói thế nào cũng không chịu về, nhất định ở lại cùng nó chăm sóc con.

Nó vuốt nhẹ nhàng gương mặt Bọ bao thuơng cảm xót xa thấy rõ, sinh không bằng dưỡng câu này quả không sai, đứa trẻ này tuy nó không dứt ruột sinh ra nhưng đã trở thành “tâm can chi bảo” của nó. Hắn đứng bên cạnh không nói lời nào, hắn thật không ngờ mình lại bỗng nhiên có đứa con như thế này, bây giờ hắn có lẽ đã hiểu được nguyên nhân vì sao lại có cảm tình đặc biệt với đứa trẻ này.

“cộc cộc..”

- Vào đi – hắn lạnh nhạt

- Xin lỗi đã làm phiền – một cô y tá đi vào

- Có chuyện gì sao? – nó lo lắng nhìn y tá

- À không ,lúc sáng cấp cứu cho bé chúng tôi lấy được cái này trong tay bé, bé cầm rất chặt có vẻ như là đồ quan trong nên tôi đem đến cho người nhà

Nói rồi cô đưa tay vào túi áo lấy ra một vật….

/40

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status