Từ tầng trệt, nếu cứ chạy mãi trong cầu thang thoát hiểm sẽ đi đến đâu? Dĩ nhiên sẽ đi tới địa điểm tận cùng hiểm nguy nhất, sân thượng. Andy, Frank và Willi chạy ra khỏi cầu thang bộ, kinh hãi nhìn sân thượng rộng mênh mông, bốn phía đều trống không. Trong đầu Andy, lần đầu tiên vang lên hai chữ “đường cùng”.
Sai lầm, đây rõ ràng là sai lầm tác chiến, anh không nên đối đầu với Mr.M làm gì. Theo phân tích của Andy, phải cần tới một toán thợ săn cấp S mới tiêu diệt được quái vật cỡ này. Vậy mà bây giờ Andy có gì? Hai cây súng bắn đạn không xuyên thủng da quái vật nổi, cùng với hai đồng đội chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu với quái vật bao giờ.
- Hai người tản ra góc xa, bắn yểm trợ! – Andy ra lệnh.
Frank và Max lập tức nghe theo hiệu lệnh, chạy tới hai góc xa nhất của sân thượng, đứng trụ ở đó để yểm trợ Andy. Họ đang rất sợ hãi, nhưng lại luôn tin tưởng vào Andy. Vị chỉ huy này chưa bao giờ để mọi người thất vọng, dù tình thế có hiểm nguy như thế nào, anh cũng có thể xoay chuyển được. Nhưng rất tiếc, đây chỉ là cách câu giờ cho Frank và Willi chạy ra xa thôi, Andy không có bất kỳ kế hoạch nào đối phó được với Mr.M hết.
Thứ bọn họ chờ đợi cuối cùng cũng đã tông khỏi cửa. Đứng đối mặt với Andy là con quái vật như trồi lên từ địa ngục, hung hãn, điên cuồng, và không thể chống đỡ. Mr.M lại một lần nữa gặp lại con mồi đã nhiều lần chạy thoát. Nó thèm thuồng, thèm thuồng chết đi được thứ thức ăn đã vồ hụt nhiều lần này. Nhưng bây giờ, chắc chắc sẽ không thể nào vồ hụt được.
Làm cách gì có thể chiến đấu với quái vật cao ba mét, sức mạnh vô địch? Nếu có ai hỏi, thì Frank và Willi có thể nói đó là điều người bình thường không cách nào làm được. Dĩ nhiên, nếu kẻ đó không phải là người thì không tính làm gì.
Kỹ năng dùng súng cận chiến như Andy, chỉ có thể được nhìn thấy trong phim ảnh, trong tưởng tượng, hay trong những giấc mơ mà thôi. Thế nhưng trước mắt Frank và Willi, đang diễn ra cuộc chiến không tưởng đó. Andy lộn người nhảy vọt khỏi cú tát của Mr.M, một mảng bê tông thay thế anh bị hất văng bay khỏi sàn nhà. Trong khi còn lơ lửng, anh có thể kê họng súng sát trên đầu Mr.M rồi bóp cò. Với khoảng cách gần như vậy, không thể nào có chuyện viên đạn không gây ảnh hưởng gì cho Mr.M. Nó gầm lên đau đớn.
Quái vật và người chiến binh quần thảo lẫn nhau, Frank và Willi đứng như trời trồng như xem biểu diễn. Hai người không có dịp để bắn yểm trợ, khoảng cách giữa Andy và Mr.M quá gần, rất dễ lạc đạn. Hơn nữa họ quá si mê nhìn cách chiến đấu này. Đó không phải là khả năng con người có thể đạt được. Kỹ năng dùng súng của anh, khả năng vận động của anh có được là do rèn luyện trong hàng ngàn, hàng trăm trận thực chiến. Phản xạ thần tốc và chính xác của Andy đều là trải qua những cuộc chiến sinh tử mà hình thành. Không có cách gì có thể đào tạo nên một chiến binh ngôi sao. Chỉ có khả năng bẩm sinh của họ, cùng những trận chiến trên lằn ranh sự sống và cái chết mới có thể tạo ra những anh hùng.
Đã có thời điểm, Frank và Willi tin rằng Andy có thể chiến đấu với con quái vật. Nhưng họ đã lầm, Andy bị dính một cái tát khiến anh bị hất ra xa. Anh trượt trên sàn, máu me bê bết kéo theo một đường dài. Niềm hy vọng vụt tắt, và mọi thứ chìm trong bóng tối của sự tuyệt vọng.
^_^
Có người nào đó nói, khi con người đã ở dưới đáy thì chỉ có một con đường là tiến lên trên thôi. Dù mệt mỏi, kiệt sức, nhưng Alan đã vác được khẩu pháo chống tăng (trong khu vật chứng của cảnh sát) lên tới sân thượng. Khoảnh khắc đó như ngưng đọng trong mắt Alan. Khi Andy nhảy lên và trông thấy Alan, anh đã mỉm cười. Mr.M đột ngột dùng đôi móng vuốt của nó tát mạnh vào người Andy.Anh bị hất văng đi xa cả chục mét, dấu vết máu kéo dài bê bết trên sàn nhà. Alan thét lên một tiếng đau khổ. Nước mắt cậu đã nhoè đi khi đặt khẩu pháo lên vai. Mr.M nhào tới chỗ tên mít ướt vừa gào khóc thu hút sự chú ý của nó. Alan thật sự cũng không cần ngắm chính xác làm gì, mục tiêu quá lớn và tiến đến quá gần cậu. Alan siết chặt cò.
- Lần này thật sự là vĩnh biệt, đồ quái vật! – Alan la to.
Quả pháo phóng ra, khoét Mr.M thành một nửa nham nhỡ, đầy máu thịt đen sì như nhớt thải ra của một chiếc xe. Một nửa của con quái vật bị thổi bay mất, một nửa bất động tại chính vị trí của nó. Mr.M chính thức bị loại ra khỏi cuộc chiến rối.
Phản lực của khẩu pháo quá mạnh làm Alan té bật ra, cậu chạm đầu xuống sàn nhà và bất tỉnh. Frank và Willi ngay lập tức chạy đến chỗ Andy, họ cần biết chỗ nào cần phải ưu tiên hơn.
Andy đang hấp hối trên nền gạch. Một bên sườn bị Mr.M mở tung lộ ra nội tạng. Máu chảy ngược vào phổi làm Andy ho sặc sụa toàn máu. Va chạm chấn động mạnh não bộ, máu tràn ra từ thất kiếu. Đã không cách gì còn có thể cứu vãn được rồi. Anh cố gắng mấp máy môi nói điều gì đó, nhưng sự xuất huyết nội khiến âm thanh không phát ra nổi. Trong nỗ lực cuối cùng, Andy kéo được sợi dây chuyền từ trong cổ áo ra. Thế rồi anh tắt thở.
Frank bắt đầu rưng rưng. Trước khi nhận nhiệm vụ, Frank luôn nghĩ rằng mình sẽ phải vất vả với một cậu ấm kiêu ngạo, khó chịu, như bất kỳ gã nhà giàu hợm hĩnh nào khác. Nhưng sự thật đã chứng minh ngược lại. Anh đã được gặp một vị chỉ huy tuyệt vời, một chiến binh với ý chí sắt thép và tinh thần quả cảm. Dù biết không thể đọ lại với quái vật, Andy vẫn chọn cách dẫn dụ nó đi xa khỏi bệnh viện với rất nhiều thường dân trong đó. Dù đi vào đường cùng, Andy cũng chọn để cho động đội tránh xa nguy hiểm, tự mình đương đầu phía trước. Anh mới chính là người lính chân chính nhất, người bảo vệ Frank và đồng đội cho tới lúc này.
Trong khi Frank mập bắt đầu khóc thì Willi lại im lìm suy tư. Anh đang cố gắng lý giải những hành động cuối cùng của Andy trước khi chết. Có một thông điệp nào đó muốn gửi tới họ sao? Willi cầm lấy sợi dây chuyền Andy móc ra khỏi cổ áo. Viên pha lê hình giọt nước óng ánh sắc đỏ. Phía gốc của nó là một chiếc máy phát tín hiệu cực nhỏ gắn vào sợi dây. Điều Andy muốn gửi gắm là chiếc máy phát tín hiệu này chăng?
Willi máy móc muốn tìm cách kích hoạt nó, rất dễ dàng để vặn viên pha lê khỏi chiếc máy phát. Anh rất ngạc nhiên khi phát hiện thì ra viên pha lê chỉ là một bình chứa. Bên trong nó chứa đầy chất lỏng màu đỏ sóng sánh. Thì ra đây mới chính là thứ thật sự tạo nên màu đỏ của viên pha lê trong suốt. Willi đưa bình chứa lên mũi ngửi, tanh tanh như mùi máu. Chẳng lẽ đây là vật chứa tế bào gốc của Andy sao?Tế bào gốc thì có thể dùng để nuôi cấy thành bất cứ cơ quan thay thế nào, kể cả tay chân bị mất, hay thậm chí là tế bào máu. Nhưng tất cả đã trễ rồi, làm sao có thể dùng tế bào gốc chữa trị khi người đã chết chứ. Willi thất vọng đổ hết mớ chất lỏng đó trên người Andy. Dù sao đó cũng là một phần của ảnh, người đã mất đi, giữ lại tế bào gốc có ích gì. Willi thở dài.
^_^
Người đàn ông im lặng ngồi trong ngôi đền cổ kính, chỉ có vài ánh nến được thắp lên lập loè. Ông ta chính là chủ tịch tập đoàn Thành Gia,Thành Kính Minh, người đàn ông quyền lực nhất Việt quốc. Trải qua một cú sốc, trông ông mệt mỏi và già nua hơn rất nhiều so với cái tuổi sáu mươi sáu của mình. Đã sống hơn nửa đời người, đối mặt với biết bao thăng trầm trong cuộc sống, chưa bao giờ ông e ngại điều gì. Thế nhưng đêm nay, Thành lão gia thật sự sợ, rất lo sợ, ông gần như đã đánh mất tất cả rồi.
Ngôi đền bằng đá này đã có lịch sử hơn ngàn năm trong gia tộc họ Thành. Nó được xây dựng từ năm 216 trước Khai Nguyên, ban đầu toạ lạc ở bổn gia, thôn Thảo Mộc của dân tộc họ Thành. Sau này, trong xuyên suốt lịch sử của mình, thôn Thảo Mộc dần dần phát triển thành một đô thị lớn, hiện đại, chính là thành phố Mái Ấm hiện nay. Thế nhưng tất cả đều lấy ngôi đền đá này làm tâm điểm, dù vạn vật có thay đổi, cũng không thể này tác động đến ngôi đền. Bởi vì vị thần của gia tộc họ vẫn còn trú ngụ trong ngôi đền.
Trước giờ, chỉ cần đối mặt với bất cứ khó khăn nào, Thành lão gia đều chạy đến đây cầu nguyện, van xin được ban cho một ân huệ. Ám Dạ phu nhân chưa bao giờ từ chối ông bất kỳ điều gì. Vị nữ thần đó, là tổ tông ba mươi tám đời truyền lại, là mẹ đỡ đầu của ông, là đại phu nhân của ông, kẻ có lời hứa bằng máu với chủ nhân của gia đình, và thề nguyện không bao giờ ngưng yêu thương bọn họ.Thành lão gia đau xót quỳ xuống bên cạnh chiếc quách bằng đá giữa phòng. Ông nghẹn ngào rơi mấy giọt lệ già.
- Đại lão, người đang ở nơi nào? – Thành Kính Minh lẩm bẩm.
Sự việc kinh hoàng từ hai đêm trước vẫn còn in trong ký ức của Thành lão gia. Ông đã đứng phía sau cánh cổng sắt, tận mắt nhìn thấy con trai mình bị giết hại, vị thần của gia tộc bị bắt đi. Sự khủng khiếp do quỷ thần mang lại, những con quái vật nhan nhản xung quanh ngôi nhà, người thân trong gia đình bị tàn sát, một chuỗi những bất hạnh kéo dài không dừng lại.
- Ai sẽ là người cứu giúp ta trong lúc này đây, Đồng Đồng?
Thành lão gia hét lên. Chưa bao giờ ông bị bỏ lại đơn độc, trơ trọi như lúc này. Người đàn ông nghiêm nghị, sắt đá, khiến bao nhiêu kẻ phải cúi đầu kính sợ, lại có ngày suy sụp đến nhường này. Phía sau ông không còn gì để tựa vào nữa. “Chẳng lẽ Thành gia đã tới hồi tuyệt diệt?”
Đại hoạ lần này không phải là việc mà người bình thường có thể khống chế được. Có kẻ phàm nhân nào có thể chiến thắng được quỷ thần. Hy vọng duy nhất của ông chỉ có viên pha lê máu đó, vật thiêng chứa đựng sức mạnh của Thanh Đồng.Bùa hộ mạng của những tộc trưởng, thứ mang tới nguồn tri thức cổ xưa khiến con người có được năng lực của thần thánh.
Hai mươi hai năm trước, Thành lão gia đã đeo nó lên cổ của người con trai lớn của mình, Thành Gia An.
“Hãy mau mau trở về đây, Andy. Ta cần viên pha lê máu đó!”
Có tiếng gõ cửa dè dặt phía bên ngoài. Trong gia tộc này ai cũng đều biết, không có bất cứ kẻ nào ngoài tộc trưởng được bước vào ngôi đền này, thậm chí cả việc đến gần khu vườn xung quanh cũng là điều cấm kỵ. Thành lão gia giận dữ la lên.
- Chuyện gì? – Bởi vì ông biết người mạo hiểm vi phạm điều cấm kỵ, chắc hẳn phải mang đến tin tức còn quan trọng hơn.
- Thưa lão gia. – Giọng người quản gia trẻ tuổi vang lên. – Tín hiệu trắng liên tục nhấp nháy trong hệ thống.
Thành lão gia giật mình sợ hãi. Hệ thống cảm biến đó gắn liền với máy phát tín hiệu trên pha lê máu. Hai mươi hai năm qua,Andy vẫn bảo quản tốt viên pha lê này, tốt đến nỗi Thành lão gia cũng quên mất về sự tồn tại của nó. Nhưng tín hiệu trắng, có nghĩa là máy phát đã bị gỡ ra khỏi viên pha lê. “Tại sao? Và là ai? Bởi vì Andy biết, nó không được mở ra trừ khi có việc nguy cấp tới tính mạng. Không lẽ ...” Cả người Thành lão gia run rẩy.
^_^
Hai người ngồi bất động bên xác Andy vì cú sốc lớn. Frank và Willi vẫn không thể nghĩ ra được chuyện gì khác. Cho đến khi Alan tự tỉnh dậy, thì trời đã bắt đầu tối rồi. Bọn họ không thể tiếp tục ở bên ngoài trống trải như thế này. Không ai biết lũ zombie khi nào sẽ kéo tới. Cả ba bàn bạc với nhau cùng mang xác Andy vào phòng pháp y trong sở cảnh sát, trong đó có những ngăn động lạnh có thể bảo quản tốt thi thể. Đây là biện pháp tốt nhất họ có thể nghĩ ra hiện nay.
- Thiếu uý, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì? – Willi hỏi.
Frank ngẩn mặt nhìn Willi, “Đúng rồi, hiện nay người chỉ huy đã mất, tiếp theo bọn họ sẽ hành động gì đây?” Trong ba người, cấp hàm của Frank cao nhất, anh phải là người chịu trách nhiệm hiện nay. Frank vô cùng đắn đo, không biết có nên báo cáo ngay lập tức cho các chỉ huy về việc Andy đã hy sinh không? Trong nhóm, chỉ có anh biết rõ thân phận thật sự của Andy có tầm ảnh hưởng lớn như thế nào. Nhiệm vụ của anh đã thất bại, sau sự kiện này, có lẽ cả bọn sẽ bị đuổi việc hết cả thôi.
- Chúng ta quay về bệnh viện, còn có Max ở đó. Bao nhiêu tiếng đồng hồ nữa PROUD sẽ xông vào? – Frank quay qua hỏi Alan.
- Mười chín tiếng nữa. Đúng mười hai giờ trưa mai lực lượng chính của PROUD sẽ tới quận Phòng khách.
- Nhiệm vụ trinh sát của chúng ta đã xong rồi. – Frank cúi gầm mặt. - Tin tức cũng đã được đưa ra bên ngoài, hệ thống điều khiển trung tâm đã được kiểm soát. Liên lạc giữa bộ chỉ huy và ban lãnh đạo của công ty đã được nối lại. Chúng ta bây giờ chỉ có thể cố gắng chờ đợi thôi các cậu.
Sau đó cả ba người vác súng đi ra bãi xe. Trước khi đóng cửa nhà xác lại, Alan nuối tiếc nhìn căn tủ bọn họ đã để Andy vào. “Rốt cuộc, anh ta cũng không phải là người được chọn.” Alan thở dài. Một người anh hùng nữa lại ra đi, danh sách những nạn nhân của Z virus lại dài ra thêm nữa.
Sai lầm, đây rõ ràng là sai lầm tác chiến, anh không nên đối đầu với Mr.M làm gì. Theo phân tích của Andy, phải cần tới một toán thợ săn cấp S mới tiêu diệt được quái vật cỡ này. Vậy mà bây giờ Andy có gì? Hai cây súng bắn đạn không xuyên thủng da quái vật nổi, cùng với hai đồng đội chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu với quái vật bao giờ.
- Hai người tản ra góc xa, bắn yểm trợ! – Andy ra lệnh.
Frank và Max lập tức nghe theo hiệu lệnh, chạy tới hai góc xa nhất của sân thượng, đứng trụ ở đó để yểm trợ Andy. Họ đang rất sợ hãi, nhưng lại luôn tin tưởng vào Andy. Vị chỉ huy này chưa bao giờ để mọi người thất vọng, dù tình thế có hiểm nguy như thế nào, anh cũng có thể xoay chuyển được. Nhưng rất tiếc, đây chỉ là cách câu giờ cho Frank và Willi chạy ra xa thôi, Andy không có bất kỳ kế hoạch nào đối phó được với Mr.M hết.
Thứ bọn họ chờ đợi cuối cùng cũng đã tông khỏi cửa. Đứng đối mặt với Andy là con quái vật như trồi lên từ địa ngục, hung hãn, điên cuồng, và không thể chống đỡ. Mr.M lại một lần nữa gặp lại con mồi đã nhiều lần chạy thoát. Nó thèm thuồng, thèm thuồng chết đi được thứ thức ăn đã vồ hụt nhiều lần này. Nhưng bây giờ, chắc chắc sẽ không thể nào vồ hụt được.
Làm cách gì có thể chiến đấu với quái vật cao ba mét, sức mạnh vô địch? Nếu có ai hỏi, thì Frank và Willi có thể nói đó là điều người bình thường không cách nào làm được. Dĩ nhiên, nếu kẻ đó không phải là người thì không tính làm gì.
Kỹ năng dùng súng cận chiến như Andy, chỉ có thể được nhìn thấy trong phim ảnh, trong tưởng tượng, hay trong những giấc mơ mà thôi. Thế nhưng trước mắt Frank và Willi, đang diễn ra cuộc chiến không tưởng đó. Andy lộn người nhảy vọt khỏi cú tát của Mr.M, một mảng bê tông thay thế anh bị hất văng bay khỏi sàn nhà. Trong khi còn lơ lửng, anh có thể kê họng súng sát trên đầu Mr.M rồi bóp cò. Với khoảng cách gần như vậy, không thể nào có chuyện viên đạn không gây ảnh hưởng gì cho Mr.M. Nó gầm lên đau đớn.
Quái vật và người chiến binh quần thảo lẫn nhau, Frank và Willi đứng như trời trồng như xem biểu diễn. Hai người không có dịp để bắn yểm trợ, khoảng cách giữa Andy và Mr.M quá gần, rất dễ lạc đạn. Hơn nữa họ quá si mê nhìn cách chiến đấu này. Đó không phải là khả năng con người có thể đạt được. Kỹ năng dùng súng của anh, khả năng vận động của anh có được là do rèn luyện trong hàng ngàn, hàng trăm trận thực chiến. Phản xạ thần tốc và chính xác của Andy đều là trải qua những cuộc chiến sinh tử mà hình thành. Không có cách gì có thể đào tạo nên một chiến binh ngôi sao. Chỉ có khả năng bẩm sinh của họ, cùng những trận chiến trên lằn ranh sự sống và cái chết mới có thể tạo ra những anh hùng.
Đã có thời điểm, Frank và Willi tin rằng Andy có thể chiến đấu với con quái vật. Nhưng họ đã lầm, Andy bị dính một cái tát khiến anh bị hất ra xa. Anh trượt trên sàn, máu me bê bết kéo theo một đường dài. Niềm hy vọng vụt tắt, và mọi thứ chìm trong bóng tối của sự tuyệt vọng.
^_^
Có người nào đó nói, khi con người đã ở dưới đáy thì chỉ có một con đường là tiến lên trên thôi. Dù mệt mỏi, kiệt sức, nhưng Alan đã vác được khẩu pháo chống tăng (trong khu vật chứng của cảnh sát) lên tới sân thượng. Khoảnh khắc đó như ngưng đọng trong mắt Alan. Khi Andy nhảy lên và trông thấy Alan, anh đã mỉm cười. Mr.M đột ngột dùng đôi móng vuốt của nó tát mạnh vào người Andy.Anh bị hất văng đi xa cả chục mét, dấu vết máu kéo dài bê bết trên sàn nhà. Alan thét lên một tiếng đau khổ. Nước mắt cậu đã nhoè đi khi đặt khẩu pháo lên vai. Mr.M nhào tới chỗ tên mít ướt vừa gào khóc thu hút sự chú ý của nó. Alan thật sự cũng không cần ngắm chính xác làm gì, mục tiêu quá lớn và tiến đến quá gần cậu. Alan siết chặt cò.
- Lần này thật sự là vĩnh biệt, đồ quái vật! – Alan la to.
Quả pháo phóng ra, khoét Mr.M thành một nửa nham nhỡ, đầy máu thịt đen sì như nhớt thải ra của một chiếc xe. Một nửa của con quái vật bị thổi bay mất, một nửa bất động tại chính vị trí của nó. Mr.M chính thức bị loại ra khỏi cuộc chiến rối.
Phản lực của khẩu pháo quá mạnh làm Alan té bật ra, cậu chạm đầu xuống sàn nhà và bất tỉnh. Frank và Willi ngay lập tức chạy đến chỗ Andy, họ cần biết chỗ nào cần phải ưu tiên hơn.
Andy đang hấp hối trên nền gạch. Một bên sườn bị Mr.M mở tung lộ ra nội tạng. Máu chảy ngược vào phổi làm Andy ho sặc sụa toàn máu. Va chạm chấn động mạnh não bộ, máu tràn ra từ thất kiếu. Đã không cách gì còn có thể cứu vãn được rồi. Anh cố gắng mấp máy môi nói điều gì đó, nhưng sự xuất huyết nội khiến âm thanh không phát ra nổi. Trong nỗ lực cuối cùng, Andy kéo được sợi dây chuyền từ trong cổ áo ra. Thế rồi anh tắt thở.
Frank bắt đầu rưng rưng. Trước khi nhận nhiệm vụ, Frank luôn nghĩ rằng mình sẽ phải vất vả với một cậu ấm kiêu ngạo, khó chịu, như bất kỳ gã nhà giàu hợm hĩnh nào khác. Nhưng sự thật đã chứng minh ngược lại. Anh đã được gặp một vị chỉ huy tuyệt vời, một chiến binh với ý chí sắt thép và tinh thần quả cảm. Dù biết không thể đọ lại với quái vật, Andy vẫn chọn cách dẫn dụ nó đi xa khỏi bệnh viện với rất nhiều thường dân trong đó. Dù đi vào đường cùng, Andy cũng chọn để cho động đội tránh xa nguy hiểm, tự mình đương đầu phía trước. Anh mới chính là người lính chân chính nhất, người bảo vệ Frank và đồng đội cho tới lúc này.
Trong khi Frank mập bắt đầu khóc thì Willi lại im lìm suy tư. Anh đang cố gắng lý giải những hành động cuối cùng của Andy trước khi chết. Có một thông điệp nào đó muốn gửi tới họ sao? Willi cầm lấy sợi dây chuyền Andy móc ra khỏi cổ áo. Viên pha lê hình giọt nước óng ánh sắc đỏ. Phía gốc của nó là một chiếc máy phát tín hiệu cực nhỏ gắn vào sợi dây. Điều Andy muốn gửi gắm là chiếc máy phát tín hiệu này chăng?
Willi máy móc muốn tìm cách kích hoạt nó, rất dễ dàng để vặn viên pha lê khỏi chiếc máy phát. Anh rất ngạc nhiên khi phát hiện thì ra viên pha lê chỉ là một bình chứa. Bên trong nó chứa đầy chất lỏng màu đỏ sóng sánh. Thì ra đây mới chính là thứ thật sự tạo nên màu đỏ của viên pha lê trong suốt. Willi đưa bình chứa lên mũi ngửi, tanh tanh như mùi máu. Chẳng lẽ đây là vật chứa tế bào gốc của Andy sao?Tế bào gốc thì có thể dùng để nuôi cấy thành bất cứ cơ quan thay thế nào, kể cả tay chân bị mất, hay thậm chí là tế bào máu. Nhưng tất cả đã trễ rồi, làm sao có thể dùng tế bào gốc chữa trị khi người đã chết chứ. Willi thất vọng đổ hết mớ chất lỏng đó trên người Andy. Dù sao đó cũng là một phần của ảnh, người đã mất đi, giữ lại tế bào gốc có ích gì. Willi thở dài.
^_^
Người đàn ông im lặng ngồi trong ngôi đền cổ kính, chỉ có vài ánh nến được thắp lên lập loè. Ông ta chính là chủ tịch tập đoàn Thành Gia,Thành Kính Minh, người đàn ông quyền lực nhất Việt quốc. Trải qua một cú sốc, trông ông mệt mỏi và già nua hơn rất nhiều so với cái tuổi sáu mươi sáu của mình. Đã sống hơn nửa đời người, đối mặt với biết bao thăng trầm trong cuộc sống, chưa bao giờ ông e ngại điều gì. Thế nhưng đêm nay, Thành lão gia thật sự sợ, rất lo sợ, ông gần như đã đánh mất tất cả rồi.
Ngôi đền bằng đá này đã có lịch sử hơn ngàn năm trong gia tộc họ Thành. Nó được xây dựng từ năm 216 trước Khai Nguyên, ban đầu toạ lạc ở bổn gia, thôn Thảo Mộc của dân tộc họ Thành. Sau này, trong xuyên suốt lịch sử của mình, thôn Thảo Mộc dần dần phát triển thành một đô thị lớn, hiện đại, chính là thành phố Mái Ấm hiện nay. Thế nhưng tất cả đều lấy ngôi đền đá này làm tâm điểm, dù vạn vật có thay đổi, cũng không thể này tác động đến ngôi đền. Bởi vì vị thần của gia tộc họ vẫn còn trú ngụ trong ngôi đền.
Trước giờ, chỉ cần đối mặt với bất cứ khó khăn nào, Thành lão gia đều chạy đến đây cầu nguyện, van xin được ban cho một ân huệ. Ám Dạ phu nhân chưa bao giờ từ chối ông bất kỳ điều gì. Vị nữ thần đó, là tổ tông ba mươi tám đời truyền lại, là mẹ đỡ đầu của ông, là đại phu nhân của ông, kẻ có lời hứa bằng máu với chủ nhân của gia đình, và thề nguyện không bao giờ ngưng yêu thương bọn họ.Thành lão gia đau xót quỳ xuống bên cạnh chiếc quách bằng đá giữa phòng. Ông nghẹn ngào rơi mấy giọt lệ già.
- Đại lão, người đang ở nơi nào? – Thành Kính Minh lẩm bẩm.
Sự việc kinh hoàng từ hai đêm trước vẫn còn in trong ký ức của Thành lão gia. Ông đã đứng phía sau cánh cổng sắt, tận mắt nhìn thấy con trai mình bị giết hại, vị thần của gia tộc bị bắt đi. Sự khủng khiếp do quỷ thần mang lại, những con quái vật nhan nhản xung quanh ngôi nhà, người thân trong gia đình bị tàn sát, một chuỗi những bất hạnh kéo dài không dừng lại.
- Ai sẽ là người cứu giúp ta trong lúc này đây, Đồng Đồng?
Thành lão gia hét lên. Chưa bao giờ ông bị bỏ lại đơn độc, trơ trọi như lúc này. Người đàn ông nghiêm nghị, sắt đá, khiến bao nhiêu kẻ phải cúi đầu kính sợ, lại có ngày suy sụp đến nhường này. Phía sau ông không còn gì để tựa vào nữa. “Chẳng lẽ Thành gia đã tới hồi tuyệt diệt?”
Đại hoạ lần này không phải là việc mà người bình thường có thể khống chế được. Có kẻ phàm nhân nào có thể chiến thắng được quỷ thần. Hy vọng duy nhất của ông chỉ có viên pha lê máu đó, vật thiêng chứa đựng sức mạnh của Thanh Đồng.Bùa hộ mạng của những tộc trưởng, thứ mang tới nguồn tri thức cổ xưa khiến con người có được năng lực của thần thánh.
Hai mươi hai năm trước, Thành lão gia đã đeo nó lên cổ của người con trai lớn của mình, Thành Gia An.
“Hãy mau mau trở về đây, Andy. Ta cần viên pha lê máu đó!”
Có tiếng gõ cửa dè dặt phía bên ngoài. Trong gia tộc này ai cũng đều biết, không có bất cứ kẻ nào ngoài tộc trưởng được bước vào ngôi đền này, thậm chí cả việc đến gần khu vườn xung quanh cũng là điều cấm kỵ. Thành lão gia giận dữ la lên.
- Chuyện gì? – Bởi vì ông biết người mạo hiểm vi phạm điều cấm kỵ, chắc hẳn phải mang đến tin tức còn quan trọng hơn.
- Thưa lão gia. – Giọng người quản gia trẻ tuổi vang lên. – Tín hiệu trắng liên tục nhấp nháy trong hệ thống.
Thành lão gia giật mình sợ hãi. Hệ thống cảm biến đó gắn liền với máy phát tín hiệu trên pha lê máu. Hai mươi hai năm qua,Andy vẫn bảo quản tốt viên pha lê này, tốt đến nỗi Thành lão gia cũng quên mất về sự tồn tại của nó. Nhưng tín hiệu trắng, có nghĩa là máy phát đã bị gỡ ra khỏi viên pha lê. “Tại sao? Và là ai? Bởi vì Andy biết, nó không được mở ra trừ khi có việc nguy cấp tới tính mạng. Không lẽ ...” Cả người Thành lão gia run rẩy.
^_^
Hai người ngồi bất động bên xác Andy vì cú sốc lớn. Frank và Willi vẫn không thể nghĩ ra được chuyện gì khác. Cho đến khi Alan tự tỉnh dậy, thì trời đã bắt đầu tối rồi. Bọn họ không thể tiếp tục ở bên ngoài trống trải như thế này. Không ai biết lũ zombie khi nào sẽ kéo tới. Cả ba bàn bạc với nhau cùng mang xác Andy vào phòng pháp y trong sở cảnh sát, trong đó có những ngăn động lạnh có thể bảo quản tốt thi thể. Đây là biện pháp tốt nhất họ có thể nghĩ ra hiện nay.
- Thiếu uý, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì? – Willi hỏi.
Frank ngẩn mặt nhìn Willi, “Đúng rồi, hiện nay người chỉ huy đã mất, tiếp theo bọn họ sẽ hành động gì đây?” Trong ba người, cấp hàm của Frank cao nhất, anh phải là người chịu trách nhiệm hiện nay. Frank vô cùng đắn đo, không biết có nên báo cáo ngay lập tức cho các chỉ huy về việc Andy đã hy sinh không? Trong nhóm, chỉ có anh biết rõ thân phận thật sự của Andy có tầm ảnh hưởng lớn như thế nào. Nhiệm vụ của anh đã thất bại, sau sự kiện này, có lẽ cả bọn sẽ bị đuổi việc hết cả thôi.
- Chúng ta quay về bệnh viện, còn có Max ở đó. Bao nhiêu tiếng đồng hồ nữa PROUD sẽ xông vào? – Frank quay qua hỏi Alan.
- Mười chín tiếng nữa. Đúng mười hai giờ trưa mai lực lượng chính của PROUD sẽ tới quận Phòng khách.
- Nhiệm vụ trinh sát của chúng ta đã xong rồi. – Frank cúi gầm mặt. - Tin tức cũng đã được đưa ra bên ngoài, hệ thống điều khiển trung tâm đã được kiểm soát. Liên lạc giữa bộ chỉ huy và ban lãnh đạo của công ty đã được nối lại. Chúng ta bây giờ chỉ có thể cố gắng chờ đợi thôi các cậu.
Sau đó cả ba người vác súng đi ra bãi xe. Trước khi đóng cửa nhà xác lại, Alan nuối tiếc nhìn căn tủ bọn họ đã để Andy vào. “Rốt cuộc, anh ta cũng không phải là người được chọn.” Alan thở dài. Một người anh hùng nữa lại ra đi, danh sách những nạn nhân của Z virus lại dài ra thêm nữa.
/76
|